Mãnh Nam Bày Tỏ Tình Yêu
-
Chương 1-3
Ô Tiểu Mạn thở dài, nhưng cô không cản lại hứng trí nói tiếp của bạn tốt. Cô hiểu rõ tin tức của bạn bè và bát quái cũng là một bộ phận của sinh hoạt trong trường, cô còn chưa đắc đạo thành tiên, đương nhiên không thể thoát khỏi những thị phi hàng ngày này.
Hơn nữa cái đó cũng có chút quan hệ với cô.
“Tốt nhất là mình nên đi nghe xem kế tiếp bọn họ còn có trận đấu gì.” Cô quan tâm về việc đó. Để cô còn chuẩn bị tâm lý chạy tới sân bóng tổ hoặc sân vận động.
“Nghê An Bân, Chúc Bách Diệp, Thang Hằng... Thang Hằng, Thang Hằng! Thang, Hằng! Mấy em, trên dưới trái phải, lay cho cậu ta tỉnh dậy!”
Thầy giáo đứng trên bục giảng tức giận, cũng do trong lúc ngủ mơ trước chuyển thành tỉnh táo, hai vị bạn học vội vàng lay người để kéo người đang ngủ như chết kia.
Dưới sự chờ đợi tha thiết của toàn bộ bạn học, Thang Hằng ngồi ở góc khuất nhất vẫn đang còn buồn ngủ ngẩng đầu lên. Mặc dù cậu nhanh chóng đi vào trạng thái ‘Chờ nghe giảng bài’, nhưng cái người bình thường ở trên lớp học ngủ ngáy to lại thường xuyên giao bài tập trễ đứng đầu bảng, vào lúc này đa triệt để chọc giận thầy giáo lớp họ.
“Các em đổi chỗ cho tôi! Đổi chỗ! Tôi không nhìn được ba người các em lại tiếp tục ngồi chỗ đó được, tách ra cho tôi! Ngồi phía trước!” Thầy tức giận.
Thầy bắt đầu xem xét chỗ ngồi, điều động chỗ ngồi, một người chuyển lên trưởng bên phải, một người chuyển lên trước bên trái, đương nhiên Thang Hằng sẽ xếp ở giữa. Nhưng khi lửa giận của thầy giáo còn chưa tắt, người trong cuộc đã lập tức phản đối.
“Thưa thầy, em sẽ chắn bảng của bạn học.” Vẻ mặt Thang Hằng vô tội giơ tay phản ứng.
Ba người bọn họ đều cao, Nghê An Bân và Chúc Bách Diếp bị điều sang hai bên còn đỡ, nhưng cậu ngồi giữ nhất định sẽ cản không ít bài trên bảng đen.
Mặc dù thầy tức giận nhưng cũng không có cách, không thể bảo học sinh đi học cúi lưng xuống được.
“Em tới ngồi trước lớp trưởng!”
Ô Tiểu Mạn nghẹn họng trân trối nhìn thầy giáo chỉ tay về phía cô, chỉ cảm thấy vô tội bị ảnh hưởng bởi đạc lạc. Muốn tên kia ngồi trước cô?
Thang Hằng vốn ngồi ở góc cuối phòng học, Ô Tiểu Mạn thì ngồi ở chính giữa, bởi vì bảng đen không rộng như vậy nên trên lý luận hai hàng đó sẽ không cản ánh mắt của bạn học.
Trên mặt ba người có bất đắc dĩ cũng không dễ dịu cầm sách vẻ của mìn, đổi chỗ cùng vài bạn học có liên quan.
Một bóng dáng cao lớn đè lên, Ô Tiểu Mạn ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt và vẻ mặt khó chịu của tên chống lại. Trong nháy mắt này,xong đời, không hợp nhau, thời gian đau khổ bắt đầu.... Mọi việc nhanh chóng hiện lên trong đầu cô, nhưng Thang Hằng còn chưa ngồi xuống lại nhấc tay lên.
“Thưa thầy, chỗ này của em gần Chúc Bách diệp quá, em ngồi đằng sau lớp trưởng thì tốt hơn.”
Cái gì, trong lòng Ô Tiểu Mạn cả kinh.
Thầy giáo nhìn xuống chỗ ngồi của hai người trong sổ đen, chỉ cách một bạn học nữ có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, sau khi xác thực không có gì cản trở, dưới ánh mắt nhìn như không dậy sóng của Ô Tiểu Mạn, cho phép.
“Lớp trưởng, em đổi chỗ với Thang Hằng.”
Ô Tiểu Mạn nghĩ rằng Thang Hằng nhất định không muốn cô ở sau lưng nhìn chằm chú. Cô cũng thế, chỉ nghĩ đã cảm thấy đứng ngồi không yên. Nhưng người này dám nói, mà cậu ta đã tranh thủ được.
Cô yên lặng thu xếp đồ vật cá nhân, gia nhập là một thành viên đổi chỗ ngồi.
Coi như cậu ta không tồn tại.... Khi cô ngồi vào vị trí mới thì đã tự nói với mình như thế.
Nhưng ngay khi cô cho rằng mình sắp quên mất có một nhân vật như thế thì chân dài của người nào đó không biết vô ý hay cố ý đá phải cái ghế của cô, lực đạo lớn tới mức cả người cũng chấn động. Cô lập tức phân tâm, lần này cũng đã nhắc nhở cô một lần nữa, rằng phía sau chính là bạn học ‘mới’ngồi.
Cô hít sâu, cố gắng xem nhẹ, không hờn giân vì cái ghế bị đạp, lại lần nữa đóng mắt, đóng mũi, đóng tai... Tóm lại tất cả có thể đóng lại đều đóng.
Trên mặt Thang Hằng liền viết hai chữ ‘chiến đấu’, tranh chấp chỉ có thể dẫn thêm ham muốn chiến đấu của người này, chỉ tùy tiện cô cũng có thể tưởng tượng cậu ta có bao nhiêu lý do đương nhiên, thí dụ chân quá dài. Cô không có ý định khắc khẩu lý luận không ý nghĩa với cậu ta, cũng không muốn lĩnh giáo nước miếng của những người ái mộ cậu ta.
Cô chỉ cần làm lựa chọn của người thông mình—
Xem nhẹ cậu ta là được rồi.
Bữa tiệc chúc mừng sau trận bóng, một đám người chật ních vui vẻ ở một nơi, vui vẻ ăn cơm nói chuyện phiếm.
Sau vài chủ đề tán gẫu về trận đấu, vài ba người bạn tốt ngồi gần nhau đều nói đến những việc vặt trong cuộc sống.
“A Hằng, cậu ngồi sau lớp trưởng đã quen chưa?” Nghê An Bân hỏi.
Chiếc đũa trên tay Thang Hằng gần như không ngừng gắp, món ăn và thịt ai tới cũng không từ chối, cậu ăn không ngừng, gnhe vậy thì nuốt hết vài miếng thịt mới trả lời: “Miễn cưỡng.” Khóe môi cậu miễn cưỡng nhếch lên, bên ngoài thì cười nhưng trong không cười.
Cậu ngồi đằng sau cô gái đó đã 2 tuần lễn rồi, ngoại trừ lúc thu bài tập vẫn thấy gương mặt như người chết của cô thì bình thường cô gái đó sẽ không quay đầu đối mặt với cậu. Hai người xem như ngầm hiểu lẫn nhau, biết rõ không có ấn tượng tốt về nhau nên cũng tránh tiếp xúc.
“Kỳ quái, rốt cuộc cậu và cô ấy không hợp nhau chỗ nào?” Đến nay Nghê An Bân vẫn không hiểu nổi.
“Mình đâu biết.” Cô ấy nhìn cậu với khuôn mặt thối, cậu cũng không nhìn cô ấy với sắc mặt tốt, không biết từ lúc nào đã bắt đầu sóng ngầm mãnh liệt rồi.
“Hai người rất kỳ quái đấy.”
“Cậu ta mới kỳ quái!” Cậu cắn miếng thịt, phát biểu không rõ ràng nhưng vẫn kiên trì cãi lại: “Khuôn mặt nhìn mình giống như mình thiếu cậu ấy mất trăm vạn, ai nhìn mà sướng được?”
“Cậu ấy đối với ai cũng vậy.” Chúc Bá Diệ nhảy ra nói câu công đạo.
“Cái rắm, cậu ấy cùng cái cô mập mạp kia đâu vậy, lúc nói đến đồ ăn thì mặt mày hớn hở.” Cậu khó chịu hừ hừ.
Một lớp học những người này cứ như vậy, cho dù không đặc biệt chú ý cũng sẽ biết được ai và ai luẩn quẩn một vòng.
Nghê An Bân nhìn trời: “Cậu phải chừa chút khẩu đức, nói không chừng về sau các cậu lại có thể ở cùng một chỗ.”
Cậu lộ ra vẻ mặt ‘giết mình còn nhanh hơn’, mắt trợn trắng, sau đó lại tiếp tục vùi đầu ăn. Ăn no rồi lại tiếp tục cùng đồng đội cười cười nói nói về chủ đề mới, cũng theo đám bọn hắn gia nhập vòng luẩn quẩn ‘đội cổ động viên’ của bọn họ, những bạn học và các đàn chị đàn em đáng yêu xinh đẹp cười ngọt ngào khi bọn họ cười nói đi qua, một đường thân thiện cho đến tục quán rồi tan cuộc.
Chiến thắng và đoạt giải trở về, sáng thứ hai toàn đội bóng rổ lên bục nhận lời khen ngợi và tiếng vỗ tay của thầy trò toàn trưởng, hoàn thành một cuộc tranh tài, sau đó lại là một thách thức mới.
Từ sáng sớm Thang Hằng đã ngáp liên tục, trải qua ngày chủ nhật cườngđộ cao, sau khi thi đấu với kích thích cao, bây giờ cậu lười biếng với tất cả mọi việc, đừng nói là việc học nhàm chán, cậu cũng chỉ có thể cố gắng không để cho mình ngủ.
Trên bục giảng thầy giáo nước miếng tung bay, một tay cậu chống chằm, không biết ý thức đã sớm bay đi nơi nào rồi.
Ánh mắt cậu vô ý thức nhìn chằm chằm vào phía trước, đột nhiên cậu chú ý đai an toàn nội y ở dưới đồng ý của Ô Tiểu Mạn ngồi phía trước, xuyên qua lớp áo vải mỏng màu trắng gạo, hình dáng của nội y vô cùng rõ ràng, trong nháy mắt đó, cậu có suy nghĩ xúc động muốn gảy nội y của cô ấy ra.
Nhưng cậu cũng chỉ suy nghĩ lung tung, cậu sẽ không thực hiện hành động đó. Hai tuần lễ bọn họ ‘tương kính như băng’ cũng coi như cậu đã thỏa mãn, không có đại chiến mà từ đầu cậu nghĩ, cô gái này cũng coi như có thể chịu, mấy lần cậu cố ý đạp cái ghế cũng không phản ứng.
Đối phương cũng đã thể hiện ý không chiến rồi, cậu cũng sẽ không cố ý phá phách. Mặc dù bọn họ nhìn nhau không vừa mắt nhưng chút tự chủ đó cậu vẫn có.
Huống chi hành động này sẽ chỉ làm cậu như biến thái. Cậu nhàm chán suy nghĩ miên man.
Vất vả lắm mới đợi được tới lúc ra chơi, cậu lập tức ngã sấp xuống bàn ngủ bù.
Tối hôm qua rõ ràng cậu đã ngủ đầy tám giờ nhưng mà mệt mệt ai biết tại mệt mỏi gì. Dù sao mệt mỏi thì phải được ngủ, cậu ngủ rất đúng lý hớp tình.
Sau khi chuông hết giờ vang lên thì Ô Tiểu Mạn đứng lên, nhìn không chớp mắt, hoàn toàn không nhìn về phía sau, đi thẳng về phía trước, rời phòng học bằng cửa trước. Đây đã là hình thức cố định, đã lâu cô không đi cửa sau rồi.
Cô và Nhạc Vô Mỹ gặp nhau tại cửa ra vào, cùng đi toilet rồi đi tới căn tin, vừa mới hết tiết thứ nhất, một ngày dài đằng đẵng phải chuẩn bị tốt lương thực dự trữ cho ngày hôm nay. Cô cầm bình hồng trà, vừa bóc túi bánh ‘khoa học diện’, Nhạc Vô Mỹ cũng gióng cô, chỉ là cô ấy còn mua thêm một cái bán bao. Hai người đạt thành quả tốt trở lại phòng học,
Đi theo đường cũ, từ cửa trước bước vào phòng học, lúc này Ô Tiểu Mạn mới phát hiện cái tên ở sau cô đang ngủ.
Cô không hiểu nổi cậu ta lấy đâu ta cảm giác ngủ ngon nhiều như vậy, đi học ngủ, tan học cũng ngủ. Càng khiến cô không thể giải thích được chính là thành tích của người này lại không phải loại ở cuối.... Mặc dù không ở trong top mười nhưng vẫn luôn ở đoan giữa trở lên, hai cái người còn lại càng có một người chưa từng rớt khỏi top 5 học sinh có tư chất nổi trội của khóa.
So sánh với hành động thường xuyên ngủ tập thể trong góc của ba người bọn họ thì không thể nào tưởng tượng nổi. Nếu như ngủ có thể tạo được thành tích tốt thì có lẽ cô cũng sẽ nguyện ý nếm thử.
Nhưng mà cô nhanh chóng quăng nghi hoặc này ra sau đầu. Cho tới bây giờ, mấy tên này không trong danh sách khiến cô phải phí tâm tư, cô cũng không phải những người ái mộ hoặc đội cổ động viên muốn nghiên cứu hành vi của bọn họ, cô chỉ hy vọng bọn họ đều có thể giao bài tập đúng giờ, vậy là tốt đẹp.
Đi học, tan học, thầy trưởng khoa dặn dò, ngẫu nhiên sẽ có đàn chị hoặc đàn em đến xuất hiện ngoài cửa phòng học — chủ yếu là tìm và thảo luận chuyện với ba tên thích ngủ hoặc đưa tới một chút lễ vật. Thời gian dần dần trôi qua trong những quy luật sinh hoạt này.
Hơn nữa cái đó cũng có chút quan hệ với cô.
“Tốt nhất là mình nên đi nghe xem kế tiếp bọn họ còn có trận đấu gì.” Cô quan tâm về việc đó. Để cô còn chuẩn bị tâm lý chạy tới sân bóng tổ hoặc sân vận động.
“Nghê An Bân, Chúc Bách Diệp, Thang Hằng... Thang Hằng, Thang Hằng! Thang, Hằng! Mấy em, trên dưới trái phải, lay cho cậu ta tỉnh dậy!”
Thầy giáo đứng trên bục giảng tức giận, cũng do trong lúc ngủ mơ trước chuyển thành tỉnh táo, hai vị bạn học vội vàng lay người để kéo người đang ngủ như chết kia.
Dưới sự chờ đợi tha thiết của toàn bộ bạn học, Thang Hằng ngồi ở góc khuất nhất vẫn đang còn buồn ngủ ngẩng đầu lên. Mặc dù cậu nhanh chóng đi vào trạng thái ‘Chờ nghe giảng bài’, nhưng cái người bình thường ở trên lớp học ngủ ngáy to lại thường xuyên giao bài tập trễ đứng đầu bảng, vào lúc này đa triệt để chọc giận thầy giáo lớp họ.
“Các em đổi chỗ cho tôi! Đổi chỗ! Tôi không nhìn được ba người các em lại tiếp tục ngồi chỗ đó được, tách ra cho tôi! Ngồi phía trước!” Thầy tức giận.
Thầy bắt đầu xem xét chỗ ngồi, điều động chỗ ngồi, một người chuyển lên trưởng bên phải, một người chuyển lên trước bên trái, đương nhiên Thang Hằng sẽ xếp ở giữa. Nhưng khi lửa giận của thầy giáo còn chưa tắt, người trong cuộc đã lập tức phản đối.
“Thưa thầy, em sẽ chắn bảng của bạn học.” Vẻ mặt Thang Hằng vô tội giơ tay phản ứng.
Ba người bọn họ đều cao, Nghê An Bân và Chúc Bách Diếp bị điều sang hai bên còn đỡ, nhưng cậu ngồi giữ nhất định sẽ cản không ít bài trên bảng đen.
Mặc dù thầy tức giận nhưng cũng không có cách, không thể bảo học sinh đi học cúi lưng xuống được.
“Em tới ngồi trước lớp trưởng!”
Ô Tiểu Mạn nghẹn họng trân trối nhìn thầy giáo chỉ tay về phía cô, chỉ cảm thấy vô tội bị ảnh hưởng bởi đạc lạc. Muốn tên kia ngồi trước cô?
Thang Hằng vốn ngồi ở góc cuối phòng học, Ô Tiểu Mạn thì ngồi ở chính giữa, bởi vì bảng đen không rộng như vậy nên trên lý luận hai hàng đó sẽ không cản ánh mắt của bạn học.
Trên mặt ba người có bất đắc dĩ cũng không dễ dịu cầm sách vẻ của mìn, đổi chỗ cùng vài bạn học có liên quan.
Một bóng dáng cao lớn đè lên, Ô Tiểu Mạn ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt và vẻ mặt khó chịu của tên chống lại. Trong nháy mắt này,xong đời, không hợp nhau, thời gian đau khổ bắt đầu.... Mọi việc nhanh chóng hiện lên trong đầu cô, nhưng Thang Hằng còn chưa ngồi xuống lại nhấc tay lên.
“Thưa thầy, chỗ này của em gần Chúc Bách diệp quá, em ngồi đằng sau lớp trưởng thì tốt hơn.”
Cái gì, trong lòng Ô Tiểu Mạn cả kinh.
Thầy giáo nhìn xuống chỗ ngồi của hai người trong sổ đen, chỉ cách một bạn học nữ có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, sau khi xác thực không có gì cản trở, dưới ánh mắt nhìn như không dậy sóng của Ô Tiểu Mạn, cho phép.
“Lớp trưởng, em đổi chỗ với Thang Hằng.”
Ô Tiểu Mạn nghĩ rằng Thang Hằng nhất định không muốn cô ở sau lưng nhìn chằm chú. Cô cũng thế, chỉ nghĩ đã cảm thấy đứng ngồi không yên. Nhưng người này dám nói, mà cậu ta đã tranh thủ được.
Cô yên lặng thu xếp đồ vật cá nhân, gia nhập là một thành viên đổi chỗ ngồi.
Coi như cậu ta không tồn tại.... Khi cô ngồi vào vị trí mới thì đã tự nói với mình như thế.
Nhưng ngay khi cô cho rằng mình sắp quên mất có một nhân vật như thế thì chân dài của người nào đó không biết vô ý hay cố ý đá phải cái ghế của cô, lực đạo lớn tới mức cả người cũng chấn động. Cô lập tức phân tâm, lần này cũng đã nhắc nhở cô một lần nữa, rằng phía sau chính là bạn học ‘mới’ngồi.
Cô hít sâu, cố gắng xem nhẹ, không hờn giân vì cái ghế bị đạp, lại lần nữa đóng mắt, đóng mũi, đóng tai... Tóm lại tất cả có thể đóng lại đều đóng.
Trên mặt Thang Hằng liền viết hai chữ ‘chiến đấu’, tranh chấp chỉ có thể dẫn thêm ham muốn chiến đấu của người này, chỉ tùy tiện cô cũng có thể tưởng tượng cậu ta có bao nhiêu lý do đương nhiên, thí dụ chân quá dài. Cô không có ý định khắc khẩu lý luận không ý nghĩa với cậu ta, cũng không muốn lĩnh giáo nước miếng của những người ái mộ cậu ta.
Cô chỉ cần làm lựa chọn của người thông mình—
Xem nhẹ cậu ta là được rồi.
Bữa tiệc chúc mừng sau trận bóng, một đám người chật ních vui vẻ ở một nơi, vui vẻ ăn cơm nói chuyện phiếm.
Sau vài chủ đề tán gẫu về trận đấu, vài ba người bạn tốt ngồi gần nhau đều nói đến những việc vặt trong cuộc sống.
“A Hằng, cậu ngồi sau lớp trưởng đã quen chưa?” Nghê An Bân hỏi.
Chiếc đũa trên tay Thang Hằng gần như không ngừng gắp, món ăn và thịt ai tới cũng không từ chối, cậu ăn không ngừng, gnhe vậy thì nuốt hết vài miếng thịt mới trả lời: “Miễn cưỡng.” Khóe môi cậu miễn cưỡng nhếch lên, bên ngoài thì cười nhưng trong không cười.
Cậu ngồi đằng sau cô gái đó đã 2 tuần lễn rồi, ngoại trừ lúc thu bài tập vẫn thấy gương mặt như người chết của cô thì bình thường cô gái đó sẽ không quay đầu đối mặt với cậu. Hai người xem như ngầm hiểu lẫn nhau, biết rõ không có ấn tượng tốt về nhau nên cũng tránh tiếp xúc.
“Kỳ quái, rốt cuộc cậu và cô ấy không hợp nhau chỗ nào?” Đến nay Nghê An Bân vẫn không hiểu nổi.
“Mình đâu biết.” Cô ấy nhìn cậu với khuôn mặt thối, cậu cũng không nhìn cô ấy với sắc mặt tốt, không biết từ lúc nào đã bắt đầu sóng ngầm mãnh liệt rồi.
“Hai người rất kỳ quái đấy.”
“Cậu ta mới kỳ quái!” Cậu cắn miếng thịt, phát biểu không rõ ràng nhưng vẫn kiên trì cãi lại: “Khuôn mặt nhìn mình giống như mình thiếu cậu ấy mất trăm vạn, ai nhìn mà sướng được?”
“Cậu ấy đối với ai cũng vậy.” Chúc Bá Diệ nhảy ra nói câu công đạo.
“Cái rắm, cậu ấy cùng cái cô mập mạp kia đâu vậy, lúc nói đến đồ ăn thì mặt mày hớn hở.” Cậu khó chịu hừ hừ.
Một lớp học những người này cứ như vậy, cho dù không đặc biệt chú ý cũng sẽ biết được ai và ai luẩn quẩn một vòng.
Nghê An Bân nhìn trời: “Cậu phải chừa chút khẩu đức, nói không chừng về sau các cậu lại có thể ở cùng một chỗ.”
Cậu lộ ra vẻ mặt ‘giết mình còn nhanh hơn’, mắt trợn trắng, sau đó lại tiếp tục vùi đầu ăn. Ăn no rồi lại tiếp tục cùng đồng đội cười cười nói nói về chủ đề mới, cũng theo đám bọn hắn gia nhập vòng luẩn quẩn ‘đội cổ động viên’ của bọn họ, những bạn học và các đàn chị đàn em đáng yêu xinh đẹp cười ngọt ngào khi bọn họ cười nói đi qua, một đường thân thiện cho đến tục quán rồi tan cuộc.
Chiến thắng và đoạt giải trở về, sáng thứ hai toàn đội bóng rổ lên bục nhận lời khen ngợi và tiếng vỗ tay của thầy trò toàn trưởng, hoàn thành một cuộc tranh tài, sau đó lại là một thách thức mới.
Từ sáng sớm Thang Hằng đã ngáp liên tục, trải qua ngày chủ nhật cườngđộ cao, sau khi thi đấu với kích thích cao, bây giờ cậu lười biếng với tất cả mọi việc, đừng nói là việc học nhàm chán, cậu cũng chỉ có thể cố gắng không để cho mình ngủ.
Trên bục giảng thầy giáo nước miếng tung bay, một tay cậu chống chằm, không biết ý thức đã sớm bay đi nơi nào rồi.
Ánh mắt cậu vô ý thức nhìn chằm chằm vào phía trước, đột nhiên cậu chú ý đai an toàn nội y ở dưới đồng ý của Ô Tiểu Mạn ngồi phía trước, xuyên qua lớp áo vải mỏng màu trắng gạo, hình dáng của nội y vô cùng rõ ràng, trong nháy mắt đó, cậu có suy nghĩ xúc động muốn gảy nội y của cô ấy ra.
Nhưng cậu cũng chỉ suy nghĩ lung tung, cậu sẽ không thực hiện hành động đó. Hai tuần lễ bọn họ ‘tương kính như băng’ cũng coi như cậu đã thỏa mãn, không có đại chiến mà từ đầu cậu nghĩ, cô gái này cũng coi như có thể chịu, mấy lần cậu cố ý đạp cái ghế cũng không phản ứng.
Đối phương cũng đã thể hiện ý không chiến rồi, cậu cũng sẽ không cố ý phá phách. Mặc dù bọn họ nhìn nhau không vừa mắt nhưng chút tự chủ đó cậu vẫn có.
Huống chi hành động này sẽ chỉ làm cậu như biến thái. Cậu nhàm chán suy nghĩ miên man.
Vất vả lắm mới đợi được tới lúc ra chơi, cậu lập tức ngã sấp xuống bàn ngủ bù.
Tối hôm qua rõ ràng cậu đã ngủ đầy tám giờ nhưng mà mệt mệt ai biết tại mệt mỏi gì. Dù sao mệt mỏi thì phải được ngủ, cậu ngủ rất đúng lý hớp tình.
Sau khi chuông hết giờ vang lên thì Ô Tiểu Mạn đứng lên, nhìn không chớp mắt, hoàn toàn không nhìn về phía sau, đi thẳng về phía trước, rời phòng học bằng cửa trước. Đây đã là hình thức cố định, đã lâu cô không đi cửa sau rồi.
Cô và Nhạc Vô Mỹ gặp nhau tại cửa ra vào, cùng đi toilet rồi đi tới căn tin, vừa mới hết tiết thứ nhất, một ngày dài đằng đẵng phải chuẩn bị tốt lương thực dự trữ cho ngày hôm nay. Cô cầm bình hồng trà, vừa bóc túi bánh ‘khoa học diện’, Nhạc Vô Mỹ cũng gióng cô, chỉ là cô ấy còn mua thêm một cái bán bao. Hai người đạt thành quả tốt trở lại phòng học,
Đi theo đường cũ, từ cửa trước bước vào phòng học, lúc này Ô Tiểu Mạn mới phát hiện cái tên ở sau cô đang ngủ.
Cô không hiểu nổi cậu ta lấy đâu ta cảm giác ngủ ngon nhiều như vậy, đi học ngủ, tan học cũng ngủ. Càng khiến cô không thể giải thích được chính là thành tích của người này lại không phải loại ở cuối.... Mặc dù không ở trong top mười nhưng vẫn luôn ở đoan giữa trở lên, hai cái người còn lại càng có một người chưa từng rớt khỏi top 5 học sinh có tư chất nổi trội của khóa.
So sánh với hành động thường xuyên ngủ tập thể trong góc của ba người bọn họ thì không thể nào tưởng tượng nổi. Nếu như ngủ có thể tạo được thành tích tốt thì có lẽ cô cũng sẽ nguyện ý nếm thử.
Nhưng mà cô nhanh chóng quăng nghi hoặc này ra sau đầu. Cho tới bây giờ, mấy tên này không trong danh sách khiến cô phải phí tâm tư, cô cũng không phải những người ái mộ hoặc đội cổ động viên muốn nghiên cứu hành vi của bọn họ, cô chỉ hy vọng bọn họ đều có thể giao bài tập đúng giờ, vậy là tốt đẹp.
Đi học, tan học, thầy trưởng khoa dặn dò, ngẫu nhiên sẽ có đàn chị hoặc đàn em đến xuất hiện ngoài cửa phòng học — chủ yếu là tìm và thảo luận chuyện với ba tên thích ngủ hoặc đưa tới một chút lễ vật. Thời gian dần dần trôi qua trong những quy luật sinh hoạt này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook