Mãnh Nam Bày Tỏ Tình Yêu
-
Chương 1-2
“Lớp trưởng, bài tập.”
“Cảm ơn, đặt ở đó dùm.”
“Lớp trưởng, tối nay giao bào tập có được không?” Có người khóc thét.
Trên tay Ô Tiểu Mạn ôm một chồng vở ghi, đi qua đi lại giữa các hàng ghế, nhận những quyển bài tập được đưa tới từ bốn phương tám hướng, nhưng cô vẫn bớt chút thời giờ nhìn về phía tiếng kêu. “Cuối tiết một phải giao cho mình.”
“Ok, Ok! Cảm ơn cậu!”
“Đừng khách khí, cố gắng lên.” Giọng cô không kiêu ngạo không siểm nịnh, khách khách khí khí.
Thu xong bài tập trở về chỗ ngồi, cô bắt đầu kiểm tra số lượng, không ngoài suy nghĩ thấy thiếu vài quyển, không cần nghĩ cô cũng biết là thiếu ai.
Ánh mắt cô nhìn nghiêng về phía sau, ở góc khuất nhất của phòng học, vị trí kia là trống không, chứng tỏ chủ nhân của chỗ ngồi còn chưa tới phòng học. Ở trước và bên phải vị trí đó cũng trống không, tại thành tam giác chỗ trống.
Chỗ đó, là ba cái tên khiến cô đau đầu nhất.
Cô không nhịn được thở dài trong lòng, nhìn xuống đồng hồ. Ngày hôm qua, trước khi tan học đã thông báo tiết đầu giáo viên có việc nên đổi thành tiết tự học, cô không xác định được ba người kia có đến trường hay không, hoặc là đã chuồn thẳng tới sân bóng rổ rồi.
Cô biết rõ đội bóng rổ của họ sắp thi đấu, rất có khả năng đã xin cô giáo Hướng nghỉ để đi luyện tập, điều này không liên quan tới cô, nhưng trễ nhất hết tiết một cô phải mang toàn bộ bài tập đến văn phòng giáo viên rồi, mà cô không biết được ba người này có đến trường hay không.
Cô nói một tiếng với bạn học ngồi cạnh rồi quả quyết rời khỏi chỗ ngồi, bắt đầu đi tìm ba cậu bạn không thấy bóng dáng đâu.
Sân vận động khánh thành chưa tới năm năm còn mới tinh, tường ngoài vẫn sạch sẽ đẹp đẽ, tỏa mùi thơm của vật liệu xây dựng mới. Ô Tiểu Mạn còn chưa đi tới sân vận động đã có thể nghe thấy tiếng dẫn bóng.
Cô không ngoài ý muốn đi vào từ bên cạnh cửa nhỏ, càng không ngoài ý muốn phát hiện ba cậu bạn học của lớp của cô, kể cả túi sách bị ném trên mặt đất, còn chưa đi vào phòng học.
Ở đây ngoài trừ ba cậu bạn học còn có cả những người khác, có cả đàn em, cũng có cả đàn anh. Bọn họ thấy cô những không có ai nguyện ý để ý tới cô thêm vài giây, mọi người tiếp tục dẫn bóng, truyền bóng, lên giỏ... không có ai dừng lại. Cô đi tới bên cạnh một chồng túi sách không biết được là của những ai, hai tay ôm ngực đứng tại chỗ chờ đợi.
Từ sau năm thứ nhất tuyển lớp trưởng, cô đã nhiều lần không phải ra vào sân vận động này khi tới tiết thể dục, những thành viên thường ở trong phòng thể dục, đối với ‘gương mặt quen’ là cô cũng đã sớm thấy nhưng không thể trách, tùy ý cô đứng ngốc ở đó.
Cô giống như vịt con xấu xí xông vào giữa bầy thiên nga, ánh mắt nhìn qua, mỗi nam sinh cao to như con ngữa, đều là thành viên đội một đội bóng rổ của trường, nói tóm lại, vẫn là những ngôi sao vận động nổi tiếng trong trường, là những nhân vật phong vân. Cô đứng trong cùng một tấm hình giống như diễn viên đứng sai rạp, có vẻ vô cùng đột ngột.
Nhưng cô lại không hề cảm thấy không tự nhiên, vẫn kiên nhẫn đứng.
Mấy phút đồng hồ sau, rốt cuộc có người đi tới phía cô.
“Lớp trưởng, có chuyện gì?” Nghê An Bân, là người trước nay có thái độ khá thân thiện trongđám ba vấn đề của cô.
Cậu ta có đôi mắt như biết cười, giọng điệu ôn hòa, nếu không phải cả người mồ hôi ẩm ướt bày tỏ cậu ta là một vận động viên thì thoạt nhìn cậu ta giống như một học sinh tốt thường xuyên qua lại phòng học và thư viện, vĩnh viễn cầm cờ đi đầu, còn là một học sinh có nhân khí xuất sắc, bởi vì cậu ta trông không tệ. Nhưng mà Ô Tiểu Mạn không có cả giác với ‘Hiệp hội bề ngoài’ và ‘đối tượng của người khác’.
“Mình muốn thu bài tập tiếng Anh.”
“À, cậu chờ một chút.”
Cậu ta đẩy gọng kính trên sống mũi, trực tiếp ngồi xổm xuống, từ ba túi xách khác nhau lấy ra ba quyển bài tập tiếng Anh đưa cho cô.
Ô Tiểu Mạn đứng tại chỗ đọc qua, đưa lại một quyển: “Chưa làm.”
“Hả.” Cậu ta liếc nhìn vở, quay đầu hô: “A Hằng!”
Phải gọi một lúc thì cái tên có mái tóc hình con nhím mới chậm rãi đi qua.
Nghê An Bân ném sách bài tập qua cho cậu ta: “Chưa làm bài.”
Gương mặt tuấn tú của Thang Hằng tỏ vẻ xem thường. “Không giao được không?”
“Có thể.” Ô Tiểu Mạn rất dứt khoát cho cậu ta đáp án. “Bài tập liên quan tới điểm của cậu, giao hay không giao là quyền tự do của cậu, nhưng nếu cậu thay đổi suy nghĩ, hôm nay cô giáo dạy tiếng Anh tới tiết thứ ba mới có lớp, muộn nhất tiết thứ hai sẽ tới trường, chính cậu tự nắm lấy thời gian.”
Cô hoàn thành hết trách nhiệm thông báo của mình, nhận lấy hai bản bài tập, cũng không quay đầu lại mà rời đi. Thang Hằng ở lại mặt mũi tràn đầy ủ rũ, trợn trắng mắt sau lưng cô.
“Đồ con gái đáng chết, mình không làm bài tập liên quan cái rắm gì tới cô ta, bộ dạng giống như mình nợ cô ta mấy trăm vạn.”
Nghê An Bân đẩy người anh em của mình. Người còn chưa đi xa, những lời này của cậu ta nhất định sẽ bị nghe được.
“Thật là, lớp trưởng đến thu bài tập mà thôi, cậu có cừu oán gì với cậu ấy à?”
“Không có, nhưng mà nhìn cô ta khó chịu.” Thang Hằng nhận lấy quả bóng người khác truyền qua, một tay dẫn bóng trở về trong sân. “Cậu không thấy là cô ta có bệnh sao? Chúng ta không vào lớp coi như xong, vì muốn thu bài tập cô ta còn tới tận đây, sau đó giáo huấn mình một chút, cô ta cũng hay.” Cậu thực sự cảm thấy cô gái đó vô cùng kỳ quái. “Mẹ nó, mình thật sự không muốn cô ta làm lớp trưởng, học kỳ trước còn chưa chịu đủ sao? Vì sao nhiều người chọn cô ta như vậy! Mẹ ó.”
“Cái này gọi là hoàn thành trách nhiệm.”
“Cái rắm.”
“Vậy cậu có giao bài tập hay không?”
“....” Người nào đó bị đâm trúng chỗ đau, gần như muốn nghiến gãy răng. Cậu ta dẫn bóng, cách một phần ba đường thì ra tay, được điểm. Sau đó vẻ mặt khó chịu xoay người đi qua bên cạnh sân.
“Lão tử đến bên cạnh làm bài tập!” May mà còn có thời gian.
“Đã lớp mười một rồi, thời gian trôi thật nhanh.” Ngồi ở nơi nghỉ mát của trường, Nhạc Vô Mỹ nhìn những đám mây bay qua trên trời, không nhịn được mã nghĩ đó là kẹo bông mỹ vị, cho nên nuốt một ngụm nước miếng.
“Cảm khái cái gì?” Ô Tiểu Mạn buồn cười hỏi.
Bây giờ là thời gian tham gia hoạt động đoàn thể, câu lạc bộ làm vườn của các cô do trường học đang thi công mắc tuyến ống mà thành tự do hoạt động, tìm một nơi trong trường ngồi xuống nói chuyện phiếm cắn hạt dưa.
“Lớp mười một có nghĩa chúng ta sắp mười bảy tuổi rồi, đợi tới khi tròn mười bảy tuổi thì sẽ nhanh chóng mười tám tuổi rồi.” Nhạc Vô Mỹ lấy một thanh chocolate ở trong túi ra, lột một miếng đưa cho Ô Tiểu Mạn. “Trưởng thành đấy!” Giọng nói của cô ấy rất hưng phấn. “Cậu có suy nghĩ qua, rằng sau khi trưởng thành muốn làm cái gì không?”
“Đi làm, thi bằng lái.” Trong đầu cô đều tuyển chọn những hạng mục thực tế.
“Mình muốn uống rượu!”
Ô Tiểu Mạn nghiêng mắt nhìn tới. “Ngày mai cậu bảo mẹ cậu nấu thiên tửu kê (*) là có thể đạt được nguyện vọng rồi.
(*) Thiên tửu kê là một món ăn bổ truyền thống của người Hán. Mùa thông thích hợp dùng cho người tay chân lạnh như băng và người máu hư. Cấm dùng cho người bệnh cảm mạo, phát sốt, gan nóng, viêm dạ dày. Nguyên liệu chủ yếu: gà, rượu, gạo.
“Khác nhau chứ! Mình muốn uống rượu, rượu của người lớn.” Nhạc Vô Mỹ kháng nghị, thiên tửu kê nghe không có chút cảm tình nào.
“Rượu chính là độc dược làm hỏng ruột....” Cô thở dài lắc đầu.
“....” Nhạc Vô Mỹ không nói gì. Thái bộ của bạn tốt khiến cô cảm thấy mình giống như có vấn đề ở nơi nào đó, cô cũng không phải là hòa thượng phá giới uống rượu! “Mạn Mạn, cậu làm tổn thương trái tim mình ~~”
“Tan học mình mời cậu uống trà sữa trân châu của dì Hoa.”
“Oa! Mạn Mạn, cậu tốt nhất!”
Khóe miệng Ô Tiểu Mạn cong lên, bởi vì cô bạn mà lộ ra nụ cười đơn thuần hiếm thấy. Nhưng khi chuyển mắt thì cô phát hiện cách đó không xa có một khuôn mặt quen thuộc đang đi về phía các cô. Đám người kìa thân cao bắt mắt, cộng thêm trong đó có một cái đầu nhím chướng mắt khiến cô mới nghiêng mắt nhìn sang liền lập tức trở về vẻ mặt vô cảm.
Mãi tới khi đến gần Thang Hằng mới phát hiện ra ai ngồi trong khu nghỉ ngơi. Bọn họ muốn đi tới sân bóng rổ thì phải đi ngang qua nơi này, nhưng khi cậu phát hiên người ngồi trong đó thì mi tâm tự giác nhăn lại, lập tức chuyển ánh mắt đi.
Ô Tiểu Mạn cũng không khác lắm, khi phát hiện người tới là bọn họ thì cô rất tự nhiên quay đầu nhìn mây, ngắm hoa.
Tuy là bạn cùng lớp nhưng tình nghĩa của bọn họ không tồn tại tình bạn cùng lớp.
Ít nhất bọn họ và người xa lạ ở cùng một chỗ thì còn có tự tại một chút.
“Hừ, cái đình nghỉ mát này không sụp sao?”
Khi Ô Tiểu Mạn quay đầu thưởng thức đám mây trắng vừa rồi khiến Nhạc Vô Mỹ thèm ăn thì một tiếng trào phúng rơi vào trong tai cô. Cô mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cô gắng giả bộ như không nghe thấy.
Mãi đến khi mấy người đi xa, Nhạc Vô Mỹ mới đụng vào cánh tay cô.
“Mạn Mạn....”
“Hả?” Rốt cuộc cô cũng quay đầu.
“Không cần để ý đến bọn họ.”
Ô Tiểu Mạn nở nụ cười. “Đừng làm rộn.” An ủi cô sao? Sao vẻ mặt của cô nàng này còn uất ức hơn cả cô thế! “Dù sao chúng ta cũng không thể cãi nhau với bọn họ, mình sẽ không coi lời của bọn họ là quan trọng đâu.”
“Bọn họ là nhân vật phong vân chứ sao.” Nhạc Vô Mỹ dùng sức gật đầu. “Đẹp trai lại là kiện tướng thể thao, nhất là Thang Hằng, rất nhiều nữ sinh thích cậu ấy.” Khác biệt hoàn toàn với các cô là học sinh đã bình thường lại tâm thường, như mây với bùn.
“Cái đó cũng không liên quan tới chúng ta.”
“Không cùng con đường! Trời sinh xung khắc!”
“Cậu mà cũng biết nói lý luận sao?”
“Mưa dầm thấm đất mà, tốt xấu gì chúng ta cũng thân nhau vậy, không bị cậu lây bệnh một chút thì sao được!” Nhạc Vô Mỹ vui vẻ nói. Trời sinh cô ấy tính tình lạc quan, như cô bé ngốc, trong cảm nhận của cô, Mạn Mạn giống như cao tăng đắc đạo, nhìn thấy được những việc phức tạp người phàm như cô không thể làm. Mặc dù ‘đường đi’ của hai người khác nhau, nhưng hai người quả thật rất hợp nhau.
Nhưng mà đó là những gì bản thân cô nghĩ.
Dùng ánh mắt người ngoài nhìn vào, dường như nguyên nhân hai người đi cùng một chỗ khá đơn giản, lại ‘vừa xem đã hiểu ngay’.
Ô Tiểu Mạn có thân hình đẫy đà, Nhạc Vô Mỹ thì tròn hơn cô một chút, ngoại hình tương tự như nhau cho nên khi hai người ở cùng nhau, 89% đều sẽ cho rằng nguyên nhân vì ‘hứng thú giống nhau’
“Mình cảm thấy vô cùng vui mừng.” Cô lại nở nụ cười.
“À đúng rồi, nói đến Thang Hằng, rất có thể cậu ấy sẽ tiếp nhận chức đội trưởng đội bóng rổ đấy!” Người nào đó một giây trước còn xưng ‘Không cùng con đường’, một giây sau lời nói đã xoay chuyển, lập tức háo hức thảo luân về người ta. “Anh trai của Di Đình cũng ở trong đội bóng rổ, cô ấy nói có thể đội trưởng sẽ giao cây gậy cho Thang Hằng, có lẽ sau khi thi giữa kỳ sẽ giao cây gậy. Đến lúc đó lớp chúng ta sẽ có một đội trưởng của trường, nhất định sẽ có càng nhiều người ngưỡng mộ mà ‘hành hương’ qua cửa lớp chúng ta!”
Trên vẻ mặt Nhạc Vô Mỹ cũng có vinh quang.
“Cảm ơn, đặt ở đó dùm.”
“Lớp trưởng, tối nay giao bào tập có được không?” Có người khóc thét.
Trên tay Ô Tiểu Mạn ôm một chồng vở ghi, đi qua đi lại giữa các hàng ghế, nhận những quyển bài tập được đưa tới từ bốn phương tám hướng, nhưng cô vẫn bớt chút thời giờ nhìn về phía tiếng kêu. “Cuối tiết một phải giao cho mình.”
“Ok, Ok! Cảm ơn cậu!”
“Đừng khách khí, cố gắng lên.” Giọng cô không kiêu ngạo không siểm nịnh, khách khách khí khí.
Thu xong bài tập trở về chỗ ngồi, cô bắt đầu kiểm tra số lượng, không ngoài suy nghĩ thấy thiếu vài quyển, không cần nghĩ cô cũng biết là thiếu ai.
Ánh mắt cô nhìn nghiêng về phía sau, ở góc khuất nhất của phòng học, vị trí kia là trống không, chứng tỏ chủ nhân của chỗ ngồi còn chưa tới phòng học. Ở trước và bên phải vị trí đó cũng trống không, tại thành tam giác chỗ trống.
Chỗ đó, là ba cái tên khiến cô đau đầu nhất.
Cô không nhịn được thở dài trong lòng, nhìn xuống đồng hồ. Ngày hôm qua, trước khi tan học đã thông báo tiết đầu giáo viên có việc nên đổi thành tiết tự học, cô không xác định được ba người kia có đến trường hay không, hoặc là đã chuồn thẳng tới sân bóng rổ rồi.
Cô biết rõ đội bóng rổ của họ sắp thi đấu, rất có khả năng đã xin cô giáo Hướng nghỉ để đi luyện tập, điều này không liên quan tới cô, nhưng trễ nhất hết tiết một cô phải mang toàn bộ bài tập đến văn phòng giáo viên rồi, mà cô không biết được ba người này có đến trường hay không.
Cô nói một tiếng với bạn học ngồi cạnh rồi quả quyết rời khỏi chỗ ngồi, bắt đầu đi tìm ba cậu bạn không thấy bóng dáng đâu.
Sân vận động khánh thành chưa tới năm năm còn mới tinh, tường ngoài vẫn sạch sẽ đẹp đẽ, tỏa mùi thơm của vật liệu xây dựng mới. Ô Tiểu Mạn còn chưa đi tới sân vận động đã có thể nghe thấy tiếng dẫn bóng.
Cô không ngoài ý muốn đi vào từ bên cạnh cửa nhỏ, càng không ngoài ý muốn phát hiện ba cậu bạn học của lớp của cô, kể cả túi sách bị ném trên mặt đất, còn chưa đi vào phòng học.
Ở đây ngoài trừ ba cậu bạn học còn có cả những người khác, có cả đàn em, cũng có cả đàn anh. Bọn họ thấy cô những không có ai nguyện ý để ý tới cô thêm vài giây, mọi người tiếp tục dẫn bóng, truyền bóng, lên giỏ... không có ai dừng lại. Cô đi tới bên cạnh một chồng túi sách không biết được là của những ai, hai tay ôm ngực đứng tại chỗ chờ đợi.
Từ sau năm thứ nhất tuyển lớp trưởng, cô đã nhiều lần không phải ra vào sân vận động này khi tới tiết thể dục, những thành viên thường ở trong phòng thể dục, đối với ‘gương mặt quen’ là cô cũng đã sớm thấy nhưng không thể trách, tùy ý cô đứng ngốc ở đó.
Cô giống như vịt con xấu xí xông vào giữa bầy thiên nga, ánh mắt nhìn qua, mỗi nam sinh cao to như con ngữa, đều là thành viên đội một đội bóng rổ của trường, nói tóm lại, vẫn là những ngôi sao vận động nổi tiếng trong trường, là những nhân vật phong vân. Cô đứng trong cùng một tấm hình giống như diễn viên đứng sai rạp, có vẻ vô cùng đột ngột.
Nhưng cô lại không hề cảm thấy không tự nhiên, vẫn kiên nhẫn đứng.
Mấy phút đồng hồ sau, rốt cuộc có người đi tới phía cô.
“Lớp trưởng, có chuyện gì?” Nghê An Bân, là người trước nay có thái độ khá thân thiện trongđám ba vấn đề của cô.
Cậu ta có đôi mắt như biết cười, giọng điệu ôn hòa, nếu không phải cả người mồ hôi ẩm ướt bày tỏ cậu ta là một vận động viên thì thoạt nhìn cậu ta giống như một học sinh tốt thường xuyên qua lại phòng học và thư viện, vĩnh viễn cầm cờ đi đầu, còn là một học sinh có nhân khí xuất sắc, bởi vì cậu ta trông không tệ. Nhưng mà Ô Tiểu Mạn không có cả giác với ‘Hiệp hội bề ngoài’ và ‘đối tượng của người khác’.
“Mình muốn thu bài tập tiếng Anh.”
“À, cậu chờ một chút.”
Cậu ta đẩy gọng kính trên sống mũi, trực tiếp ngồi xổm xuống, từ ba túi xách khác nhau lấy ra ba quyển bài tập tiếng Anh đưa cho cô.
Ô Tiểu Mạn đứng tại chỗ đọc qua, đưa lại một quyển: “Chưa làm.”
“Hả.” Cậu ta liếc nhìn vở, quay đầu hô: “A Hằng!”
Phải gọi một lúc thì cái tên có mái tóc hình con nhím mới chậm rãi đi qua.
Nghê An Bân ném sách bài tập qua cho cậu ta: “Chưa làm bài.”
Gương mặt tuấn tú của Thang Hằng tỏ vẻ xem thường. “Không giao được không?”
“Có thể.” Ô Tiểu Mạn rất dứt khoát cho cậu ta đáp án. “Bài tập liên quan tới điểm của cậu, giao hay không giao là quyền tự do của cậu, nhưng nếu cậu thay đổi suy nghĩ, hôm nay cô giáo dạy tiếng Anh tới tiết thứ ba mới có lớp, muộn nhất tiết thứ hai sẽ tới trường, chính cậu tự nắm lấy thời gian.”
Cô hoàn thành hết trách nhiệm thông báo của mình, nhận lấy hai bản bài tập, cũng không quay đầu lại mà rời đi. Thang Hằng ở lại mặt mũi tràn đầy ủ rũ, trợn trắng mắt sau lưng cô.
“Đồ con gái đáng chết, mình không làm bài tập liên quan cái rắm gì tới cô ta, bộ dạng giống như mình nợ cô ta mấy trăm vạn.”
Nghê An Bân đẩy người anh em của mình. Người còn chưa đi xa, những lời này của cậu ta nhất định sẽ bị nghe được.
“Thật là, lớp trưởng đến thu bài tập mà thôi, cậu có cừu oán gì với cậu ấy à?”
“Không có, nhưng mà nhìn cô ta khó chịu.” Thang Hằng nhận lấy quả bóng người khác truyền qua, một tay dẫn bóng trở về trong sân. “Cậu không thấy là cô ta có bệnh sao? Chúng ta không vào lớp coi như xong, vì muốn thu bài tập cô ta còn tới tận đây, sau đó giáo huấn mình một chút, cô ta cũng hay.” Cậu thực sự cảm thấy cô gái đó vô cùng kỳ quái. “Mẹ nó, mình thật sự không muốn cô ta làm lớp trưởng, học kỳ trước còn chưa chịu đủ sao? Vì sao nhiều người chọn cô ta như vậy! Mẹ ó.”
“Cái này gọi là hoàn thành trách nhiệm.”
“Cái rắm.”
“Vậy cậu có giao bài tập hay không?”
“....” Người nào đó bị đâm trúng chỗ đau, gần như muốn nghiến gãy răng. Cậu ta dẫn bóng, cách một phần ba đường thì ra tay, được điểm. Sau đó vẻ mặt khó chịu xoay người đi qua bên cạnh sân.
“Lão tử đến bên cạnh làm bài tập!” May mà còn có thời gian.
“Đã lớp mười một rồi, thời gian trôi thật nhanh.” Ngồi ở nơi nghỉ mát của trường, Nhạc Vô Mỹ nhìn những đám mây bay qua trên trời, không nhịn được mã nghĩ đó là kẹo bông mỹ vị, cho nên nuốt một ngụm nước miếng.
“Cảm khái cái gì?” Ô Tiểu Mạn buồn cười hỏi.
Bây giờ là thời gian tham gia hoạt động đoàn thể, câu lạc bộ làm vườn của các cô do trường học đang thi công mắc tuyến ống mà thành tự do hoạt động, tìm một nơi trong trường ngồi xuống nói chuyện phiếm cắn hạt dưa.
“Lớp mười một có nghĩa chúng ta sắp mười bảy tuổi rồi, đợi tới khi tròn mười bảy tuổi thì sẽ nhanh chóng mười tám tuổi rồi.” Nhạc Vô Mỹ lấy một thanh chocolate ở trong túi ra, lột một miếng đưa cho Ô Tiểu Mạn. “Trưởng thành đấy!” Giọng nói của cô ấy rất hưng phấn. “Cậu có suy nghĩ qua, rằng sau khi trưởng thành muốn làm cái gì không?”
“Đi làm, thi bằng lái.” Trong đầu cô đều tuyển chọn những hạng mục thực tế.
“Mình muốn uống rượu!”
Ô Tiểu Mạn nghiêng mắt nhìn tới. “Ngày mai cậu bảo mẹ cậu nấu thiên tửu kê (*) là có thể đạt được nguyện vọng rồi.
(*) Thiên tửu kê là một món ăn bổ truyền thống của người Hán. Mùa thông thích hợp dùng cho người tay chân lạnh như băng và người máu hư. Cấm dùng cho người bệnh cảm mạo, phát sốt, gan nóng, viêm dạ dày. Nguyên liệu chủ yếu: gà, rượu, gạo.
“Khác nhau chứ! Mình muốn uống rượu, rượu của người lớn.” Nhạc Vô Mỹ kháng nghị, thiên tửu kê nghe không có chút cảm tình nào.
“Rượu chính là độc dược làm hỏng ruột....” Cô thở dài lắc đầu.
“....” Nhạc Vô Mỹ không nói gì. Thái bộ của bạn tốt khiến cô cảm thấy mình giống như có vấn đề ở nơi nào đó, cô cũng không phải là hòa thượng phá giới uống rượu! “Mạn Mạn, cậu làm tổn thương trái tim mình ~~”
“Tan học mình mời cậu uống trà sữa trân châu của dì Hoa.”
“Oa! Mạn Mạn, cậu tốt nhất!”
Khóe miệng Ô Tiểu Mạn cong lên, bởi vì cô bạn mà lộ ra nụ cười đơn thuần hiếm thấy. Nhưng khi chuyển mắt thì cô phát hiện cách đó không xa có một khuôn mặt quen thuộc đang đi về phía các cô. Đám người kìa thân cao bắt mắt, cộng thêm trong đó có một cái đầu nhím chướng mắt khiến cô mới nghiêng mắt nhìn sang liền lập tức trở về vẻ mặt vô cảm.
Mãi tới khi đến gần Thang Hằng mới phát hiện ra ai ngồi trong khu nghỉ ngơi. Bọn họ muốn đi tới sân bóng rổ thì phải đi ngang qua nơi này, nhưng khi cậu phát hiên người ngồi trong đó thì mi tâm tự giác nhăn lại, lập tức chuyển ánh mắt đi.
Ô Tiểu Mạn cũng không khác lắm, khi phát hiện người tới là bọn họ thì cô rất tự nhiên quay đầu nhìn mây, ngắm hoa.
Tuy là bạn cùng lớp nhưng tình nghĩa của bọn họ không tồn tại tình bạn cùng lớp.
Ít nhất bọn họ và người xa lạ ở cùng một chỗ thì còn có tự tại một chút.
“Hừ, cái đình nghỉ mát này không sụp sao?”
Khi Ô Tiểu Mạn quay đầu thưởng thức đám mây trắng vừa rồi khiến Nhạc Vô Mỹ thèm ăn thì một tiếng trào phúng rơi vào trong tai cô. Cô mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cô gắng giả bộ như không nghe thấy.
Mãi đến khi mấy người đi xa, Nhạc Vô Mỹ mới đụng vào cánh tay cô.
“Mạn Mạn....”
“Hả?” Rốt cuộc cô cũng quay đầu.
“Không cần để ý đến bọn họ.”
Ô Tiểu Mạn nở nụ cười. “Đừng làm rộn.” An ủi cô sao? Sao vẻ mặt của cô nàng này còn uất ức hơn cả cô thế! “Dù sao chúng ta cũng không thể cãi nhau với bọn họ, mình sẽ không coi lời của bọn họ là quan trọng đâu.”
“Bọn họ là nhân vật phong vân chứ sao.” Nhạc Vô Mỹ dùng sức gật đầu. “Đẹp trai lại là kiện tướng thể thao, nhất là Thang Hằng, rất nhiều nữ sinh thích cậu ấy.” Khác biệt hoàn toàn với các cô là học sinh đã bình thường lại tâm thường, như mây với bùn.
“Cái đó cũng không liên quan tới chúng ta.”
“Không cùng con đường! Trời sinh xung khắc!”
“Cậu mà cũng biết nói lý luận sao?”
“Mưa dầm thấm đất mà, tốt xấu gì chúng ta cũng thân nhau vậy, không bị cậu lây bệnh một chút thì sao được!” Nhạc Vô Mỹ vui vẻ nói. Trời sinh cô ấy tính tình lạc quan, như cô bé ngốc, trong cảm nhận của cô, Mạn Mạn giống như cao tăng đắc đạo, nhìn thấy được những việc phức tạp người phàm như cô không thể làm. Mặc dù ‘đường đi’ của hai người khác nhau, nhưng hai người quả thật rất hợp nhau.
Nhưng mà đó là những gì bản thân cô nghĩ.
Dùng ánh mắt người ngoài nhìn vào, dường như nguyên nhân hai người đi cùng một chỗ khá đơn giản, lại ‘vừa xem đã hiểu ngay’.
Ô Tiểu Mạn có thân hình đẫy đà, Nhạc Vô Mỹ thì tròn hơn cô một chút, ngoại hình tương tự như nhau cho nên khi hai người ở cùng nhau, 89% đều sẽ cho rằng nguyên nhân vì ‘hứng thú giống nhau’
“Mình cảm thấy vô cùng vui mừng.” Cô lại nở nụ cười.
“À đúng rồi, nói đến Thang Hằng, rất có thể cậu ấy sẽ tiếp nhận chức đội trưởng đội bóng rổ đấy!” Người nào đó một giây trước còn xưng ‘Không cùng con đường’, một giây sau lời nói đã xoay chuyển, lập tức háo hức thảo luân về người ta. “Anh trai của Di Đình cũng ở trong đội bóng rổ, cô ấy nói có thể đội trưởng sẽ giao cây gậy cho Thang Hằng, có lẽ sau khi thi giữa kỳ sẽ giao cây gậy. Đến lúc đó lớp chúng ta sẽ có một đội trưởng của trường, nhất định sẽ có càng nhiều người ngưỡng mộ mà ‘hành hương’ qua cửa lớp chúng ta!”
Trên vẻ mặt Nhạc Vô Mỹ cũng có vinh quang.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook