Mạng Xem Mặt Vũ Trụ
-
Chương 5: Gặp gỡ số 1 (3)
Cuối cùng thì tôi cũng biết cảm giác của cô bé lọ lem được hoàng tử nắm tay đưa lên sàn nhảy dưới sự chú ý của mọi người là như thế nào rồi! Hạnh phúc vô cùng hạnh phúc, sống đến giờ phút này, đây là khoảnh khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời tôi. Bên tai như có tiếng pháo mừng vang lên, người khác như đội danh dự nhìn chăm chú vào, đôi chân tôi như bay trên mặt đất.
Nếu biết trước thế này tôi đã đi mua túi xách, cho dù chỉ là cái túi giá rẻ hai mươi tám nhân dân tệ cũng ok, ít nhất vẫn hơn chiếc túi giấy nhàu nát trên tay, trị giá ba đồng tiền, mặt trên còn in logo màu đỏ bắt mắt của siêu thị, rất có tinh thần tái chế rác thải bảo vệ môi trường!
Soái ca duỗi tay ra, nâng cửa xe lên, động tác mạnh mẽ lưu loát, tiếng cửa xe mở ra còn êm tai hơn tiếng tiền xu va chạm. Nhìn vào trong, tôi thấy được hàng ghế ngồi bọc da thật, tỏa ra ánh vàng lấp lánh giống như thân xe.
Anh ta lịch sự khách khí mời tôi lên xe: "Mời!"
Ôi chao, nhất định tôi đang nằm mơ, nhất định là như vậy! Trăm ngàn không cần tỉnh mộng, để tôi sống trong sung sướng thêm một lát nữa đi, chẳng sợ vài giây cũng tốt!
Lúc này tôi đột nhiên do dự. Anh ta thấy tôi dừng chân không vào, không hề tỏ ra thắc mắc, ngược lại nở nụ cười: "Sao vậy? Đây không phải chỗ đỗ xe, không đi nhanh sẽ bị cảnh sát viết đơn phạt."
Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mẹ tôi nói không thể tùy tiện lên xe người khác được, thời buổi này không an toàn, nếu lỡ bị lừa..."
Thật lòng mà nói tôi không lo lắng mình bị lừa, nơi nào có soái ca như vậy cứ việc lừa gạt tôi, làm tôi thất thân đi, càng nhanh càng tốt, tốt nhất lưu lại một nam một nữ. Đến lúc đó muốn lo lắng ngược lại sẽ là soái ca này, nên cưới hay nên thương lượng tiền nuôi con... Khụ khụ, rất tà ác, thật ra tôi không phải người như vậy, nhưng ngẫm lại cũng có khả năng mà phải không?
Thật ra tôi chỉ lo soái ca tự xưng là người ngoài hành tinh này, đưa tôi lên xe rồi sẽ tiếp tục đùa dai trò gì đó. Đọc báo lá cải hay có mấy vụ như vậy, mấy người có tiền, rất thích làm mấy chuyện khiến người ta dở khóc dở cười.
Ý cười trên khóe miệng anh ta càng đậm, ánh mắt xanh lục tỏa sáng tỏa sáng: "Tôi kí cam kết với web xem mặt rồi, tuyệt đối không được dùng bạo lực tổn hại đến đối phương, giết chết đối phương hoặc phát sinh hành vi giao phối khi chưa được đối phương đồng ý, nếu vi phạm sẽ bị trừ 10% tuổi thọ, lưu đày đến lỗ đen của chiều không gian thứ hai cách vũ trụ một ngàn vạn năm ánh sáng. Đây là hình phạt vô cùng nặng, không có ai nguyện ý mắc lỗi!"
Giao phối, lỗ đen, chiều không gian thứ hai? Khóe miệng tôi giật giật, trò đùa này hơi quá rồi thì phải?
Tôi nhìn khuôn mặt không tầm thường của anh ta, tự an ủi, đẹp trai cỡ này chắc tính tình cũng không đến nỗi nào, nếu muốn lừa tôi đem bán, vậy làm người mẫu chụp hình quảng cáo còn kiếm được nhiều tiền hơn. Dù sao anh ta đặc biệt như vậy, ai cũng nhìn thấy rồi, nếu ngày nào đó cảnh sát đăng tin truy nã trên thời sự, ít nhất cũng phải có mười cuộc điện thoại gọi đến báo.
Vì thế tôi sa ngã, không bày đặt dè dặt gì nữa, ngoan ngoãn lên xe. Không phải riêng mình tôi, bất cứ cô gái nào cũng đều làm như vậy, anh chàng này có gì đó cực kì thu hút, khiến người ta buộc lòng nghe theo, chẳng sợ bên trong bẫy rập trùng trùng, độc xà mãnh thú.
Số 1 lên xe xong, thấy tôi thắt dây an toàn cũng liền thắt theo, miệng trêu tức nói: "Xem ra cô rất chú trọng an toàn."
Nói thừa, siêu xe kiểu này mã lực rất lớn, tốc độ cực đại có thể đạt 300km/h. Nói không chừng số 1 là kiểu người thà bị phạt tiền cũng không chịu đi chậm, vừa khởi động liền muốn tăng ga, ba giây sau lại chạy nhanh phanh gấp, làm tôi bay ra ngoài cửa kính. Dù anh ta có tiền có thể bồi thường, tôi cũng không muốn sống cả đời trên giường bệnh.
Ngồi trên ghế xịn vô cùng thoải mái, xe hơi chạy êm như bay. Bởi vì đường thành phố quá chật chội, đi hơn nửa giờ mới đến một nơi tương đối thoáng đãng. Tôi thưởng thức số 1 lái xe, người này thật sự rất tuấn tú rất tuấn tú. Giống như viên kim cương hảo hạng, ánh sáng lập lòe lập lòe. Hơ, lại nghĩ đến tiền rồi! Ai bảo anh ta nhiều tiền như vậy, không đâu lại biến tôi thành kẻ hám của... Được rồi, tôi thừa nhận mình có chút hám của. Nhưng tôi là người có nguyên tắc, tuyệt đối không làm chuyện bán đứng nhân cách, hại đời hại người. Nhìn tôi mà xem, thật vĩ đại!
"Chưa ăn tối phải không? Bên cạnh có Hamburger, nếu cô không thích đồ ăn không tốt cho sức khỏe, cứ chọn một nơi, tôi sẽ đưa cô đi." Số 1 liếc nhìn tôi một cái, làm tôi thiếu chút nữa thì chảy nước miếng.
Sao không nói sớm, vừa rồi chúng ta đứng đối diện quán cơm hải sản đó nha! Nhưng dù không có tổ yến vi cá mập, tôi cũng không để ý.
"Hamburger là đủ rồi!" Cầm gói to bên cạnh mở ra, không tệ, là vị cay tôi thích, vì thế bắt đầu ăn.
Ăn bánh xong, tôi nhặt lá rau xà lách rớt lại trong túi ăn sạch sẽ, lúc mút ngón tay, số 1 nhìn tôi bật cười: "Không cần tiết kiệm như vậy, nếu chưa đủ, muốn gì tôi lại đi mua."
"Đủ rồi, đã ăn là phải ăn sạch sẽ, không thì lãng phí lắm!" Tôi nhét túi Hamburger vào gói to, thả về chỗ cũ.
Xe đã ra khỏi phố xá sầm uất, đỗ ở một nơi yên tĩnh vùng ngoại thành. Phía trước có dòng suối nhỏ, tuy bên bờ không sạch sẽ lắm, nhưng dòng nước trong vắt. Ánh trăng đêm nay thật tròn, trên bầu trời có vì sao mờ ảo. Có thể tìm được một nơi yên tĩnh thế này thật không dễ dàng, tuy mặt trăng không to như trong mấy bức tranh về ngày tận thế, cũng không có dải ngân hà lộng lẫy vắt ngang trời, nhưng cũng có một nét lãng mạn trầm lắng riêng.
"Anh là người ngoài hành tinh thật sao?" Tôi tò mò hỏi. Số 1 rất tuấn tú, nhìn góc nào cũng ra một soái ca vùng Bắc Âu. Tiếng Trung lưu loát tiêu chuẩn, không có chút nói ngọng của người nước ngoài, thậm chí có thể thi vào đài truyền hình làm MC.
Số 1 mỉm cười, nghiêng người nhìn tôi, nhướn lông mày: "Đương nhiên!"
"Thế anh sinh tồn trên trái đất kiểu gì, ý tôi là, anh làm việc gì?" Tôi rất hứng thú về nguồn thu nhập của số 1.
"Tôi không làm việc." Số 1 mở ngăn nhỏ cạnh tay lái ra, lấy một chiếc túi đen to cỡ nửa túi bút chì, ném cho tôi.
Tôi mở túi, vừa thấy liền ngây ngẩn cả người, cẩn thận cầm một viên đá trong suốt, to cỡ đầu ngón tay ra ngắm. Là kim cương sao? Ước chừng có ba bốn carat, trời ạ, nếu là kim cương thật, chỉ một viên thôi cũng đủ tôi sống cả đời rồi.
Nhất định là thủy tinh, thì ra anh chàng này chuyên làm giả đồ trang sức. Tôi dùng lý trí hoặc là nói dối để an ủi bản thân, nếu không tôi sẽ cầm viên kim cương này không buông tay ra mất.
Sau khi kiểm điểm lại tâm lí hám của, tôi ra vẻ bình tĩnh thả kim cương vào túi, trả lại cho anh ta: "Rất đẹp, kim cương phải không?"
Số 1 nở một nụ cười mê hồn, nhưng dường như lại pha chút đùa cợt. Anh ta mỉm cười nhìn tôi: "Hành tinh của tôi có rất nhiều viên đá kiểu này, mỗi năm chỉ cần lấy mười viên đi đấu giá là đủ tiền cho tôi chi tiêu. Viên vừa nãy tặng cô!"
Nếu biết trước thế này tôi đã đi mua túi xách, cho dù chỉ là cái túi giá rẻ hai mươi tám nhân dân tệ cũng ok, ít nhất vẫn hơn chiếc túi giấy nhàu nát trên tay, trị giá ba đồng tiền, mặt trên còn in logo màu đỏ bắt mắt của siêu thị, rất có tinh thần tái chế rác thải bảo vệ môi trường!
Soái ca duỗi tay ra, nâng cửa xe lên, động tác mạnh mẽ lưu loát, tiếng cửa xe mở ra còn êm tai hơn tiếng tiền xu va chạm. Nhìn vào trong, tôi thấy được hàng ghế ngồi bọc da thật, tỏa ra ánh vàng lấp lánh giống như thân xe.
Anh ta lịch sự khách khí mời tôi lên xe: "Mời!"
Ôi chao, nhất định tôi đang nằm mơ, nhất định là như vậy! Trăm ngàn không cần tỉnh mộng, để tôi sống trong sung sướng thêm một lát nữa đi, chẳng sợ vài giây cũng tốt!
Lúc này tôi đột nhiên do dự. Anh ta thấy tôi dừng chân không vào, không hề tỏ ra thắc mắc, ngược lại nở nụ cười: "Sao vậy? Đây không phải chỗ đỗ xe, không đi nhanh sẽ bị cảnh sát viết đơn phạt."
Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mẹ tôi nói không thể tùy tiện lên xe người khác được, thời buổi này không an toàn, nếu lỡ bị lừa..."
Thật lòng mà nói tôi không lo lắng mình bị lừa, nơi nào có soái ca như vậy cứ việc lừa gạt tôi, làm tôi thất thân đi, càng nhanh càng tốt, tốt nhất lưu lại một nam một nữ. Đến lúc đó muốn lo lắng ngược lại sẽ là soái ca này, nên cưới hay nên thương lượng tiền nuôi con... Khụ khụ, rất tà ác, thật ra tôi không phải người như vậy, nhưng ngẫm lại cũng có khả năng mà phải không?
Thật ra tôi chỉ lo soái ca tự xưng là người ngoài hành tinh này, đưa tôi lên xe rồi sẽ tiếp tục đùa dai trò gì đó. Đọc báo lá cải hay có mấy vụ như vậy, mấy người có tiền, rất thích làm mấy chuyện khiến người ta dở khóc dở cười.
Ý cười trên khóe miệng anh ta càng đậm, ánh mắt xanh lục tỏa sáng tỏa sáng: "Tôi kí cam kết với web xem mặt rồi, tuyệt đối không được dùng bạo lực tổn hại đến đối phương, giết chết đối phương hoặc phát sinh hành vi giao phối khi chưa được đối phương đồng ý, nếu vi phạm sẽ bị trừ 10% tuổi thọ, lưu đày đến lỗ đen của chiều không gian thứ hai cách vũ trụ một ngàn vạn năm ánh sáng. Đây là hình phạt vô cùng nặng, không có ai nguyện ý mắc lỗi!"
Giao phối, lỗ đen, chiều không gian thứ hai? Khóe miệng tôi giật giật, trò đùa này hơi quá rồi thì phải?
Tôi nhìn khuôn mặt không tầm thường của anh ta, tự an ủi, đẹp trai cỡ này chắc tính tình cũng không đến nỗi nào, nếu muốn lừa tôi đem bán, vậy làm người mẫu chụp hình quảng cáo còn kiếm được nhiều tiền hơn. Dù sao anh ta đặc biệt như vậy, ai cũng nhìn thấy rồi, nếu ngày nào đó cảnh sát đăng tin truy nã trên thời sự, ít nhất cũng phải có mười cuộc điện thoại gọi đến báo.
Vì thế tôi sa ngã, không bày đặt dè dặt gì nữa, ngoan ngoãn lên xe. Không phải riêng mình tôi, bất cứ cô gái nào cũng đều làm như vậy, anh chàng này có gì đó cực kì thu hút, khiến người ta buộc lòng nghe theo, chẳng sợ bên trong bẫy rập trùng trùng, độc xà mãnh thú.
Số 1 lên xe xong, thấy tôi thắt dây an toàn cũng liền thắt theo, miệng trêu tức nói: "Xem ra cô rất chú trọng an toàn."
Nói thừa, siêu xe kiểu này mã lực rất lớn, tốc độ cực đại có thể đạt 300km/h. Nói không chừng số 1 là kiểu người thà bị phạt tiền cũng không chịu đi chậm, vừa khởi động liền muốn tăng ga, ba giây sau lại chạy nhanh phanh gấp, làm tôi bay ra ngoài cửa kính. Dù anh ta có tiền có thể bồi thường, tôi cũng không muốn sống cả đời trên giường bệnh.
Ngồi trên ghế xịn vô cùng thoải mái, xe hơi chạy êm như bay. Bởi vì đường thành phố quá chật chội, đi hơn nửa giờ mới đến một nơi tương đối thoáng đãng. Tôi thưởng thức số 1 lái xe, người này thật sự rất tuấn tú rất tuấn tú. Giống như viên kim cương hảo hạng, ánh sáng lập lòe lập lòe. Hơ, lại nghĩ đến tiền rồi! Ai bảo anh ta nhiều tiền như vậy, không đâu lại biến tôi thành kẻ hám của... Được rồi, tôi thừa nhận mình có chút hám của. Nhưng tôi là người có nguyên tắc, tuyệt đối không làm chuyện bán đứng nhân cách, hại đời hại người. Nhìn tôi mà xem, thật vĩ đại!
"Chưa ăn tối phải không? Bên cạnh có Hamburger, nếu cô không thích đồ ăn không tốt cho sức khỏe, cứ chọn một nơi, tôi sẽ đưa cô đi." Số 1 liếc nhìn tôi một cái, làm tôi thiếu chút nữa thì chảy nước miếng.
Sao không nói sớm, vừa rồi chúng ta đứng đối diện quán cơm hải sản đó nha! Nhưng dù không có tổ yến vi cá mập, tôi cũng không để ý.
"Hamburger là đủ rồi!" Cầm gói to bên cạnh mở ra, không tệ, là vị cay tôi thích, vì thế bắt đầu ăn.
Ăn bánh xong, tôi nhặt lá rau xà lách rớt lại trong túi ăn sạch sẽ, lúc mút ngón tay, số 1 nhìn tôi bật cười: "Không cần tiết kiệm như vậy, nếu chưa đủ, muốn gì tôi lại đi mua."
"Đủ rồi, đã ăn là phải ăn sạch sẽ, không thì lãng phí lắm!" Tôi nhét túi Hamburger vào gói to, thả về chỗ cũ.
Xe đã ra khỏi phố xá sầm uất, đỗ ở một nơi yên tĩnh vùng ngoại thành. Phía trước có dòng suối nhỏ, tuy bên bờ không sạch sẽ lắm, nhưng dòng nước trong vắt. Ánh trăng đêm nay thật tròn, trên bầu trời có vì sao mờ ảo. Có thể tìm được một nơi yên tĩnh thế này thật không dễ dàng, tuy mặt trăng không to như trong mấy bức tranh về ngày tận thế, cũng không có dải ngân hà lộng lẫy vắt ngang trời, nhưng cũng có một nét lãng mạn trầm lắng riêng.
"Anh là người ngoài hành tinh thật sao?" Tôi tò mò hỏi. Số 1 rất tuấn tú, nhìn góc nào cũng ra một soái ca vùng Bắc Âu. Tiếng Trung lưu loát tiêu chuẩn, không có chút nói ngọng của người nước ngoài, thậm chí có thể thi vào đài truyền hình làm MC.
Số 1 mỉm cười, nghiêng người nhìn tôi, nhướn lông mày: "Đương nhiên!"
"Thế anh sinh tồn trên trái đất kiểu gì, ý tôi là, anh làm việc gì?" Tôi rất hứng thú về nguồn thu nhập của số 1.
"Tôi không làm việc." Số 1 mở ngăn nhỏ cạnh tay lái ra, lấy một chiếc túi đen to cỡ nửa túi bút chì, ném cho tôi.
Tôi mở túi, vừa thấy liền ngây ngẩn cả người, cẩn thận cầm một viên đá trong suốt, to cỡ đầu ngón tay ra ngắm. Là kim cương sao? Ước chừng có ba bốn carat, trời ạ, nếu là kim cương thật, chỉ một viên thôi cũng đủ tôi sống cả đời rồi.
Nhất định là thủy tinh, thì ra anh chàng này chuyên làm giả đồ trang sức. Tôi dùng lý trí hoặc là nói dối để an ủi bản thân, nếu không tôi sẽ cầm viên kim cương này không buông tay ra mất.
Sau khi kiểm điểm lại tâm lí hám của, tôi ra vẻ bình tĩnh thả kim cương vào túi, trả lại cho anh ta: "Rất đẹp, kim cương phải không?"
Số 1 nở một nụ cười mê hồn, nhưng dường như lại pha chút đùa cợt. Anh ta mỉm cười nhìn tôi: "Hành tinh của tôi có rất nhiều viên đá kiểu này, mỗi năm chỉ cần lấy mười viên đi đấu giá là đủ tiền cho tôi chi tiêu. Viên vừa nãy tặng cô!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook