Mang Thai Với Cha Của Vai Ác
-
Chương 112: Ngoại truyện 1
Edit + Beta: Minh An
Tuy rằng chỗ ở hiện tại của Cố Yến Khanh là một căn chung cư có ban công rất rộng, diện tích của nó cũng rất lớn. Nhưng ở trong một căn chung cư như vậy anh cũng cảm thấy có khá nhiều bất tiện, vì thế Cố Yến Khanh mua thêm một biệt thự ở thành phố C.
Sau khi Trăn Trăn được hai tuổi thì cả nhà chuyển đến căn biệt thự mới. Căn biệt thự này nằm ở khu biệt thự phía Bắc. Do tiền nhà nơi đây rất đắt nên khung cảnh nơi đây vô cùng đẹp, cây xanh cũng được trồng ở khắp mọi nơi. Ở trong biệt thự mà thoải mái như đi nghỉ dưỡng vậy.
Cố Yến Khanh thuộc nhóm người đầu tiên đặt cọc tiền mua biệt thự, vì thế anh được tặng thêm một cái sân to ở phía trước biệt thự. Tuy nói là được tặng nhưng thật ra trong giá nhà cũng bao gồm cả tiền sân rồi, chẳng qua nói như vậy để làm người mua thoải mái hơn mà thôi.
Trước biệt thự thì có một cái sân, sau biệt thự thì có một bể bơi. Đến mùa hè thì cả nhà có thể ra bể bơi bơi, không cần phải tới bể bơi công cộng để bơi nữa. Đây chính là điểm mà Cố Yến Khanh thích nhất ở căn biệt thự này.
Thời tiết ở thành phố C cũng không phải là mát. Cứ tới mùa hè thì người sống ở nơi đây đều hận không thể ở trong phòng ngồi điều hòa suốt 24 giờ. Vì thế việc có một bể bơi bên cạnh nhà để tắm mát là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Khi trời bắt đầu nóng dần lên, Cố Yến Khanh thuê người rửa sạch bể bơi, thay nước sau đó đưa vợ con mình xuống đó bơi cho mát.
Ở bể bơi này có hai khu riêng: Một khu nước sâu dành cho người lớn, một khu nước cạn dành cho trẻ con. Vì thế Cố Yến Khanh có thể thả hai con mình ra đây chơi.
Khẩu Khẩu rất thích nghịch nước rồi, vì thế khi cậu biết nhà mới của mình có bể bơi thì cậu vô cùng vui vẻ. Lúc người ta thay nước, đổ nước mới vào bể bơi cậu cũng chạy qua chạy lại xem.
Tuy rằng bên cạnh bể bơi có ô che nắng, nhưng dù sao thì hiện tại cũng là mùa hè, ở ngoài rất nóng. Dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, dù trốn trong ô che nắng thì vẫn đổ mồ hôi ròng ròng.
Kiều Vãn Tình sợ Khẩu Khẩu bị nóng nên dỗ cậu vào trong nhà cho mát, sau khi người ta thay nước xong thì ra sau.
“Con không vào,” Khẩu Khẩu từ chối, “Con muốn xem.”
“Thay nước thôi mà, có gì hay đâu,” Kiều Vãn Tình không hiểu sở thích của các bạn nhỏ, “Con lên tầng hai nhìn xuống cũng thấy mà, đi vào thôi nào.”
Nói rồi Kiều Vãn Tình duỗi tay định dắt Khẩu Khẩu nhưng Khẩu Khẩu lại vặn người từ chối, ngọt ngào làm nũng: “Con không đi đâu ~ Con đứng đây xem cơ ~”
Kiều Vãn Tình bất đắc dĩ: “Con có biết bơi đâu mà nhiệt tình thế?”
Kiều Vãn Tình dời lực chú ý ra khỏi bể bơi. Cậu nhìn Kiều Vãn Tình tự tin nói: “Con biết!”
“Hả?” Kiều Vãn Tình bị sự tự tin của Khẩu Khẩu làm cho bất ngờ, cô hỏi, “Con biết bơi từ bao giờ thế?”
Từ trước đến nay cô chưa từng đưa Khẩu Khẩu tới những nơi như bể bơi bao giờ, chủ yếu là do từ khi còn nhỏ đến giờ, phần lớn thời gian Khẩu Khẩu đều ở dưới thôn Đông Dương. Điều kiện cuộc sống dưới đó không tốt như trên thành phố nên cũng không có bể bơi.
Vì thế lời này của Khẩu Khẩu tám chín phần là nói khoác.
Khẩu Khẩu còn nhỏ, lại chẳng ai dạy, làm sao tự dưng cậu nhóc biết bơi được? Kiều Vãn Tình định sửa lại lời cậu theo bản năng.
Nhưng cô lại bỏ ý định đó. Dù sao thì mấy bạn nhỏ tuổi này cũng rất kiêu ngạo, chuyện gì cũng cho là mình biết làm. Chờ chúng lớn hơn một chút thì mọi thứ sẽ khác thôi, vì thế cũng không cần để ý quá.
Khẩu Khẩu nghĩ nghĩ rồi nói: “Anh Uyên Uyên dạy.”
“……” Con nói cái gì thế?
Chắc chắn Uyên Uyên sẽ không bao giờ dẫn Khẩu Khẩu đi đến mấy chỗ nguy hiểm như bên cạnh bể bơi hay ao hồ gì đó. Vì thế Khẩu Khẩu đang nói điêu.
Kiều Vãn Tình xoa xoa đầu cậu nhóc. Sau khi phát hiện tóc Khẩu Khẩu đã nóng đến bỏng tay thì cô vội nói: “Con xem tóc con nóng như này rồi nè, con mau vào trong nhà đi, nếu không tí nữa bị cảm nắng là không xuống dưới bơi được nữa đâu.”
“Bị cảm nắng… là gì ạ?” Khẩu Khẩu ngẩng đầu ngơ ngác hỏi.
“Bị cảm nắng chính là bị ốm, mà bị ốm thì phải uống thuốc và tiêm đó. Con không sợ à?”
“……”
Cuối cùng Khẩu Khẩu cũng biết sợ là gì.
Nhưng mà bể bơi cũng được thay nước xong rất nhanh. Sau khi bể được đổ đầy nước thì trông bể vô cùng đẹp. Nước trong bể xanh biếc, mặt nước lăn tăn. Nhìn vào bể bơi đầy nước như vậy làm người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, rất muốn nhảy vào để giải nhiệt trời nắng nóng như này.
Cả nhà mặc áo tắm vào sau đó đi ra bể bơi.
Khẩu Khẩu chạy đến bể bơi nhanh nhất. Sau khi đến bên cạnh bể bơi thì cậu dừng chân lại một lát sau đó quay đầu lại hỏi Kiều Vãn Tình: “Mẹ ơi, trong bể có cá ạ?”
Câu hỏi này hơi khó trả lời. Kiều Vãn Tình dở khóc dở cười: “Bể này dùng để bơi mà? Làm sao có cá được hả con?”
Khẩu Khẩu câu được câu không. Cậu im lặng một lúc: “Thế có cua không mẹ?”
Cố Yến Khanh xoa xoa đầu cậu nhóc: “Nếu có cua dưới đó thì tí nữa nó sẽ kẹp rồi lấy “chim nhỏ” trong quần con đi đấy!”
Khẩu Khẩu sợ tái xanh mặt. Cậu nhanh chóng sờ “chim nhỏ” của mình. Sau đó cậu vui vẻ cười nói: “Vẫn còn vẫn còn!”
“… Khẩu Khẩu ngốc,” Cố Yến Khanh khom lưng định bế cậu lên, nói, “Đi thôi, ba bế con xuống.”
Khẩu Khẩu vừa nghe đến xuống nước thì lập tức sợ hãi lùi về sau một bước, kiên quyết lắc đầu: “Con không xuống.”
“Hửm, không phải con bảo con biết bơi à?” Kiều Vãn Tình nhớ lúc nãy thằng nhóc này vẫn còn khoác lác với mình.
Khẩu Khẩu nói dối không chớp mắt: “Nhưng, nhưng con không thích xuống ~”
“……” Cũng giỏi nói dối gớm đấy!
Cố Yến Khanh nói: “Không sao đâu con, xuống chơi vui là thích ngay ấy mà.”
“Nhưng mà,” Khẩu Khẩu khua tay múa chân, “Dưới nước có quái vật to ơi là to luôn!”
Trăn Trăn vốn đang muốn xuống nước chơi nghe vậy lập tức rúc vào trong lòng Kiều Vãn Tình. Kiều Vãn Tình vội vỗ vỗ an ủi cô bé: “Không sao đâu con, anh con nói linh tinh đó!”
Cố Yến Khanh thấy Khẩu Khẩu lại bắt đầu nói linh tinh thì xuống nước nói: “Làm gì có quái vật đâu? Con nhìn này, ba xuống có làm sao đâu cơ chứ?”
Khẩu Khẩu nói như thật: “Bởi vì con quái vật kia, nó chỉ bắt Khẩu Khẩu thôi! Khẩu Khẩu ngon lắm!”
Kiều Vãn Tình và Cố Yến Khanh: “……”
Sao con không nói con là Đường Tăng luôn đi?
Khả năng tự biên tự diễn của Khẩu Khẩu vô cùng trâu bò. Cậu còn không quên tự thổi phồng mình.
“Sợ thì cứ nói thẳng đi, lắm chuyện thật đó!” Kiều Vãn Tình cười nói. Cứ như này có khi thằng nhóc thúi nhà cô mai sau đi làm biên kịch cũng không chừng, nếu không đi làm thì tiếc cho khả năng bịa chuyện của cậu quá!
“Con không sợ!” Khẩu Khẩu kiên quyết bảo vệ mặt mũi của mình, “Con mà bị quái vật ăn thì, thì không còn Khẩu Khẩu!”
Cố Yến Khanh nhìn Khẩu Khẩu sợ nhưng không dám nhận thì nhịn cười: “Con xuống dưới mau lên, dưới này không có quái vật đâu!”
Khẩu Khẩu do dự một lát nhưng vẫn quyết định không đi. Cậu lắc đầu liên tục: “Không xuống, không xuống, không xuống!”
“Ba ôm con. Con không tin ba sao?”
“Không xuống, không xuống, không xuống!” Khẩu Khẩu kiên trì từ chối.
Cố Yến Khanh: “Nhưng về sau con đến nhà trẻ, các bạn nhỏ đều biết bơi, chỉ mình con không biết thì làm sao bây giờ?”
“……” Đây là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Khẩu Khẩu nghiêm túc nói, “Thế thì đổi nhà trẻ khác.”
“Con đổi nhà trẻ khác thì các bạn bên đó cũng biết bơi mà.” Kiều Vãn Tình bất đắc dĩ cười.
“Thế, thế thì con không đi nữa!” Khẩu Khẩu nói như thật.
“Con đúng là…” Cố Yến Khanh đỡ trán. Xem ra chẳng nói lý với Khẩu Khẩu được rồi, Khẩu Khẩu có 1001 cớ để lấp li3m cho mình. Vì vậy anh dứt khoát nói, “Thế ba, mẹ cùng em chơi thôi nhé. Khẩu Khẩu cứ ở trên bờ một mình nằm dưới chỗ ô che nắng đi, không được phơi nắng đâu nha.”
Tuy rằng Khẩu Khẩu còn do dự nhưng nhìn mặt nước cậu vẫn cảm thấy sợ hãi. Vì thế Khẩu Khẩu vô cùng tự giác chạy vào dưới ô che nắng.
Cố Yến Khanh thấy Khẩu Khẩu sợ thật thì quay đầu dỗ Trăn Trăn: “Nào, Trăn Trăn xuống đây chơi.”
Trăn Trăn còn nhỏ nên chưa biết sợ, thậm chí cô bé còn cảm thấy hào hứng. Thấy ba ở trong nước vươn tay đón mình thì cô bé giơ tay nhỏ của mình ra, đi từ lòng ngực Kiều Vãn Tình xuống.
Cố Yến Khanh bế cô bé qua, sau đó mang phao tới. Bên trong phao kia có chỗ ngồi như xe tập đi của trẻ con, các bạn nhỏ ngồi bên trong thì nước chỉ chạm tới chân thôi.
Ban đầu khi được ba bế Trăn Trăn còn vô cùng hào hứng. Nhưng đến khi được ba đặt vào trong phao thì cô bé lập tức cảm thấy sợ hãi, nhanh chóng duỗi tay sờ ba mình. Nhưng cả người Cố Yến Khanh trơn bóng nên cô bé không bám được.
“A, a.”
Trăn Trăn vung chân nhỏ để thể hiện sự không đồng ý của mình. Lúc cô bé đá chân giãy giụa thì cô bé dùng sức vô cùng lớn, Cố Yến Khanh đang đứng vững trong nước bị cô bé giãy mà suýt ngã. Cố Yến Khanh vội ôm lấy Trăn Trăn, dỗ cô bé: “Con đừng sợ, con mà đạp nữa là ba không giữ con được nữa đâu!”
Khẩu Khẩu đứng cạnh sung sướng khi thấy người gặp họa: “Trăn Trăn sợ kìa!”
Kiều Vãn Tình nói: “Thế con có muốn xuống với em cho em đỡ sợ không?”
Khẩu Khẩu lập tức sửa lời: “Trăn Trăn dũng cảm quá!”
Cố Yến Khanh định đặt Trăn Trăn vào phao, nói: “Con đừng sợ, con nhìn nè, ba cũng có làm sao đâu?”
Trăn Trăn quay đầu nhìn Cố Yến Khanh, đúng là anh không sao.
Nhưng cô bé sợ phải tắm ở một bể bơi to như này, vì thế cô bé khua chân liên tục, không để cho Cố Yến Khanh đặt mình vào phao.
Cố Yến Khanh giữ chân cô bé, nhét cô bé vào phao, dỗ dành: “Không ngã đâu con, ba nói thật đấy. Không tin thì con cứ thử xem.”
Ngã thật đấy ba ơi! Ba ơi nhìn này, dưới chân con chẳng có mặt đất, làm sao mà không ngã cho được?
Nhưng Trăn Trăn còn chưa biết nói, người ba xấu tính của cô bé cũng không nghe được tiếng gọi tha thiết dưới đáy lòng cô. Ba cô bé chỉ dỗ cô hai câu, chờ cô yên tâm hơn một chút thì thả tay ra.
Trăn Trăn sợ tái xanh mặt, nhanh chóng lấy tay che mặt mình.
Kiều Vãn Tình cùng Cố Yến Khanh thấy cảnh đó thì cười đau cả bụng. Kiều Vãn Tình cười đến nỗi không đứng thẳng lên được, cô nói: “Con bị ngã thì che mắt làm gì?”
Lúc này Trăn Trăn mới phát hiện mình không bị ngã mà còn nổi trên mặt nước, hai chân nhỏ của cô bé còn có thể khua khua dưới nước, bước như đi xe tập đi nữa chứ! Hơn nữa ngồi phao này còn thích hơn ngồi xe tập đi nhiều!
!!!
Sau khi Trăn Trăn khám phá ra trò mới, cô bé vui vẻ khua chân nhỏ của mình trong nước. Cố Yến Khanh thấy cô bé không chỉ không sợ mà còn bắt đầu ham chơi thì sờ đầu Trăn Trăn: “Có phải chơi vui không? Thấy chưa, ba có lừa con đâu?”
“A, a ~” Trăn Trăn vui vẻ cười thể hiện tâm trạng sung sướng của mình.
“Khẩu Khẩu có muốn xuống dưới này không? Con nhìn này, Trăn Trăn nhỏ như vậy còn không sợ nữa là?” Cố Yến Khanh hỏi Khẩu Khẩu rồi chỉ qua Trăn Trăn đang mải chơi. Trăn Trăn dưới nước còn liên tục vẫy vẫy tay nhỏ, kêu “A a” mời Khẩu Khẩu xuống nước chơi cùng.
Khẩu Khẩu thấy em gái chơi vui vậy thì lá gan cậu cũng lớn hơn một chút. Sau đó cậu đi đến cạnh bể bơi, nhìn xuống dưới nước. Sau khi thấy dưới đó không có quái vật gì thì cậu cắn ngón tay nhìn Kiều Vãn Tình.
Cậu nhóc vẫn do dự.
“Để mẹ bế con xuống dưới nhé? Con nhìn kìa, Trăn Trăn chơi vui thế kia cơ mà, làm gì có quái vật gì đâu?” Kiều Vãn Tình dỗ cậu nhóc.
Khẩu Khẩu do dự một lát, thấy em gái đang chơi vui dưới nước thì nói: “Thế mẹ phải bế con thật chặt đó!”
Kiều Vãn Tình gật đầu sau đó bế Khẩu Khẩu lên. Thật ra cô cũng không biết bơi, chỉ là cả nhà đang chơi dưới nước vui vẻ nên cô không muốn phá hỏng bầu không khí này. Cô để Cố Yến Khanh bơi ở chỗ nước sâu còn mình trông hai đứa nhỏ.
Cô bế Khẩu Khẩu xuống chỗ nước cạn. Xuống dưới nước nhìn đáng sợ hơn khi ở trên bờ rất nhiều, xung quanh chỗ nào cũng là nước. Khẩu Khẩu căng thẳng nắm chặt lấy Kiều Vãn Tình, co chân lên, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, con sợ!”
“Không sợ không sợ nha! Khẩu Khẩu là đàn ông con trai nên phải dũng cảm lên chứ!”
Bốn chữ “đàn ông con trai” cổ vũ cho Khẩu Khẩu rất nhiều. Cậu nhóc từ từ duỗi chân mình xuống nước. Lúc chân chạm nước cậu nhóc còn không nhịn được mà rụt chân lại một chút, nhưng Khẩu Khẩu cũng không la hét mà cố gắng bình tĩnh ngồi yên trong phao bơi.
Chờ Khẩu Khẩu quen với nước hơn một chút, Kiều Vãn Tình nói: “Mẹ buông tay nhé?”
Kiều Vãn Tình thu tay lại, Khẩu Khẩu bắt đầu thử động đậy trong nước một chút. Sau khi chắc chắn mình không bị chìm cũng chẳng bị quái vật tóm chân lôi xuống thì Khẩu Khẩu thở phào nhẹ nhõm.
Dọa chết Khẩu Khẩu rồi!
Kiều Vãn Tình thấy Khẩu Khẩu không còn căng thẳng như ban đầu thì cười nói: “Con thử chơi một lát đi!”
Khẩu Khẩu bắt đầu khua chân nhỏ chạy qua chạy lại trong nước. Ngồi trong phao chơi rất vui, sau khi Khẩu Khẩu quen với việc ngồi phao thì cậu ngẩng đầu lên cười nói: “Chơi vui!”
“Bây giờ con hết sợ rồi đúng không?”
Khẩu Khẩu bĩu môi: “Con có bao giờ sợ đâu? Khẩu Khẩu dũng cảm nhất!”
Kiều Vãn Tình: “……”
Đúng là được nước lấn tới! Cô chưa thấy ai nói điêu giỏi như Khẩu Khẩu đâu!
Sau khi đánh bại được nỗi sợ nước, Khẩu Khẩu chơi cả buổi ở bể bơi. Lá gan của cậu cũng ngày một lớn hơn. Ban đầu cậu nhóc không dám rời khỏi người ba mẹ mình, nhưng khi biết được chơi trong bể bơi không bị làm sao thì cậu nhóc cứ dùng chân khua nước, bơi qua bơi lại không ngừng.
Khẩu Khẩu chơi vui đến nỗi còn đòi ra khỏi phao bơi để nghịch nước dễ hơn. Cậu cứ đòi suốt, đến tận khi Kiều Vãn Tình dọa ra khỏi phao sẽ bị quái vật dưới nước bắt thì mới rén rén lại một chút.
Cố Yến Khanh còn lấy vịt nhựa, thả chúng trên mặt nước cho Khẩu Khẩu cùng Trăn Trăn chơi.
Đang chơi dưới nước vui, tự dưng vẻ mặt Khẩu Khẩu trầm ngâm rồi cậu đứng yên ở một chỗ. Kiều Vãn Tình nghĩ cậu bị làm sao, cô căng thẳng hỏi cậu: “Khẩu Khẩu sao thế?”
Khẩu Khẩu cười xấu xa: “Con đi tiểu, cho nước tiểu vào trong nước, không cần đi toilet.”
Kiều Vãn Tình Cố Yến Khanh: “……”
Tuy rằng chỗ ở hiện tại của Cố Yến Khanh là một căn chung cư có ban công rất rộng, diện tích của nó cũng rất lớn. Nhưng ở trong một căn chung cư như vậy anh cũng cảm thấy có khá nhiều bất tiện, vì thế Cố Yến Khanh mua thêm một biệt thự ở thành phố C.
Sau khi Trăn Trăn được hai tuổi thì cả nhà chuyển đến căn biệt thự mới. Căn biệt thự này nằm ở khu biệt thự phía Bắc. Do tiền nhà nơi đây rất đắt nên khung cảnh nơi đây vô cùng đẹp, cây xanh cũng được trồng ở khắp mọi nơi. Ở trong biệt thự mà thoải mái như đi nghỉ dưỡng vậy.
Cố Yến Khanh thuộc nhóm người đầu tiên đặt cọc tiền mua biệt thự, vì thế anh được tặng thêm một cái sân to ở phía trước biệt thự. Tuy nói là được tặng nhưng thật ra trong giá nhà cũng bao gồm cả tiền sân rồi, chẳng qua nói như vậy để làm người mua thoải mái hơn mà thôi.
Trước biệt thự thì có một cái sân, sau biệt thự thì có một bể bơi. Đến mùa hè thì cả nhà có thể ra bể bơi bơi, không cần phải tới bể bơi công cộng để bơi nữa. Đây chính là điểm mà Cố Yến Khanh thích nhất ở căn biệt thự này.
Thời tiết ở thành phố C cũng không phải là mát. Cứ tới mùa hè thì người sống ở nơi đây đều hận không thể ở trong phòng ngồi điều hòa suốt 24 giờ. Vì thế việc có một bể bơi bên cạnh nhà để tắm mát là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Khi trời bắt đầu nóng dần lên, Cố Yến Khanh thuê người rửa sạch bể bơi, thay nước sau đó đưa vợ con mình xuống đó bơi cho mát.
Ở bể bơi này có hai khu riêng: Một khu nước sâu dành cho người lớn, một khu nước cạn dành cho trẻ con. Vì thế Cố Yến Khanh có thể thả hai con mình ra đây chơi.
Khẩu Khẩu rất thích nghịch nước rồi, vì thế khi cậu biết nhà mới của mình có bể bơi thì cậu vô cùng vui vẻ. Lúc người ta thay nước, đổ nước mới vào bể bơi cậu cũng chạy qua chạy lại xem.
Tuy rằng bên cạnh bể bơi có ô che nắng, nhưng dù sao thì hiện tại cũng là mùa hè, ở ngoài rất nóng. Dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, dù trốn trong ô che nắng thì vẫn đổ mồ hôi ròng ròng.
Kiều Vãn Tình sợ Khẩu Khẩu bị nóng nên dỗ cậu vào trong nhà cho mát, sau khi người ta thay nước xong thì ra sau.
“Con không vào,” Khẩu Khẩu từ chối, “Con muốn xem.”
“Thay nước thôi mà, có gì hay đâu,” Kiều Vãn Tình không hiểu sở thích của các bạn nhỏ, “Con lên tầng hai nhìn xuống cũng thấy mà, đi vào thôi nào.”
Nói rồi Kiều Vãn Tình duỗi tay định dắt Khẩu Khẩu nhưng Khẩu Khẩu lại vặn người từ chối, ngọt ngào làm nũng: “Con không đi đâu ~ Con đứng đây xem cơ ~”
Kiều Vãn Tình bất đắc dĩ: “Con có biết bơi đâu mà nhiệt tình thế?”
Kiều Vãn Tình dời lực chú ý ra khỏi bể bơi. Cậu nhìn Kiều Vãn Tình tự tin nói: “Con biết!”
“Hả?” Kiều Vãn Tình bị sự tự tin của Khẩu Khẩu làm cho bất ngờ, cô hỏi, “Con biết bơi từ bao giờ thế?”
Từ trước đến nay cô chưa từng đưa Khẩu Khẩu tới những nơi như bể bơi bao giờ, chủ yếu là do từ khi còn nhỏ đến giờ, phần lớn thời gian Khẩu Khẩu đều ở dưới thôn Đông Dương. Điều kiện cuộc sống dưới đó không tốt như trên thành phố nên cũng không có bể bơi.
Vì thế lời này của Khẩu Khẩu tám chín phần là nói khoác.
Khẩu Khẩu còn nhỏ, lại chẳng ai dạy, làm sao tự dưng cậu nhóc biết bơi được? Kiều Vãn Tình định sửa lại lời cậu theo bản năng.
Nhưng cô lại bỏ ý định đó. Dù sao thì mấy bạn nhỏ tuổi này cũng rất kiêu ngạo, chuyện gì cũng cho là mình biết làm. Chờ chúng lớn hơn một chút thì mọi thứ sẽ khác thôi, vì thế cũng không cần để ý quá.
Khẩu Khẩu nghĩ nghĩ rồi nói: “Anh Uyên Uyên dạy.”
“……” Con nói cái gì thế?
Chắc chắn Uyên Uyên sẽ không bao giờ dẫn Khẩu Khẩu đi đến mấy chỗ nguy hiểm như bên cạnh bể bơi hay ao hồ gì đó. Vì thế Khẩu Khẩu đang nói điêu.
Kiều Vãn Tình xoa xoa đầu cậu nhóc. Sau khi phát hiện tóc Khẩu Khẩu đã nóng đến bỏng tay thì cô vội nói: “Con xem tóc con nóng như này rồi nè, con mau vào trong nhà đi, nếu không tí nữa bị cảm nắng là không xuống dưới bơi được nữa đâu.”
“Bị cảm nắng… là gì ạ?” Khẩu Khẩu ngẩng đầu ngơ ngác hỏi.
“Bị cảm nắng chính là bị ốm, mà bị ốm thì phải uống thuốc và tiêm đó. Con không sợ à?”
“……”
Cuối cùng Khẩu Khẩu cũng biết sợ là gì.
Nhưng mà bể bơi cũng được thay nước xong rất nhanh. Sau khi bể được đổ đầy nước thì trông bể vô cùng đẹp. Nước trong bể xanh biếc, mặt nước lăn tăn. Nhìn vào bể bơi đầy nước như vậy làm người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, rất muốn nhảy vào để giải nhiệt trời nắng nóng như này.
Cả nhà mặc áo tắm vào sau đó đi ra bể bơi.
Khẩu Khẩu chạy đến bể bơi nhanh nhất. Sau khi đến bên cạnh bể bơi thì cậu dừng chân lại một lát sau đó quay đầu lại hỏi Kiều Vãn Tình: “Mẹ ơi, trong bể có cá ạ?”
Câu hỏi này hơi khó trả lời. Kiều Vãn Tình dở khóc dở cười: “Bể này dùng để bơi mà? Làm sao có cá được hả con?”
Khẩu Khẩu câu được câu không. Cậu im lặng một lúc: “Thế có cua không mẹ?”
Cố Yến Khanh xoa xoa đầu cậu nhóc: “Nếu có cua dưới đó thì tí nữa nó sẽ kẹp rồi lấy “chim nhỏ” trong quần con đi đấy!”
Khẩu Khẩu sợ tái xanh mặt. Cậu nhanh chóng sờ “chim nhỏ” của mình. Sau đó cậu vui vẻ cười nói: “Vẫn còn vẫn còn!”
“… Khẩu Khẩu ngốc,” Cố Yến Khanh khom lưng định bế cậu lên, nói, “Đi thôi, ba bế con xuống.”
Khẩu Khẩu vừa nghe đến xuống nước thì lập tức sợ hãi lùi về sau một bước, kiên quyết lắc đầu: “Con không xuống.”
“Hửm, không phải con bảo con biết bơi à?” Kiều Vãn Tình nhớ lúc nãy thằng nhóc này vẫn còn khoác lác với mình.
Khẩu Khẩu nói dối không chớp mắt: “Nhưng, nhưng con không thích xuống ~”
“……” Cũng giỏi nói dối gớm đấy!
Cố Yến Khanh nói: “Không sao đâu con, xuống chơi vui là thích ngay ấy mà.”
“Nhưng mà,” Khẩu Khẩu khua tay múa chân, “Dưới nước có quái vật to ơi là to luôn!”
Trăn Trăn vốn đang muốn xuống nước chơi nghe vậy lập tức rúc vào trong lòng Kiều Vãn Tình. Kiều Vãn Tình vội vỗ vỗ an ủi cô bé: “Không sao đâu con, anh con nói linh tinh đó!”
Cố Yến Khanh thấy Khẩu Khẩu lại bắt đầu nói linh tinh thì xuống nước nói: “Làm gì có quái vật đâu? Con nhìn này, ba xuống có làm sao đâu cơ chứ?”
Khẩu Khẩu nói như thật: “Bởi vì con quái vật kia, nó chỉ bắt Khẩu Khẩu thôi! Khẩu Khẩu ngon lắm!”
Kiều Vãn Tình và Cố Yến Khanh: “……”
Sao con không nói con là Đường Tăng luôn đi?
Khả năng tự biên tự diễn của Khẩu Khẩu vô cùng trâu bò. Cậu còn không quên tự thổi phồng mình.
“Sợ thì cứ nói thẳng đi, lắm chuyện thật đó!” Kiều Vãn Tình cười nói. Cứ như này có khi thằng nhóc thúi nhà cô mai sau đi làm biên kịch cũng không chừng, nếu không đi làm thì tiếc cho khả năng bịa chuyện của cậu quá!
“Con không sợ!” Khẩu Khẩu kiên quyết bảo vệ mặt mũi của mình, “Con mà bị quái vật ăn thì, thì không còn Khẩu Khẩu!”
Cố Yến Khanh nhìn Khẩu Khẩu sợ nhưng không dám nhận thì nhịn cười: “Con xuống dưới mau lên, dưới này không có quái vật đâu!”
Khẩu Khẩu do dự một lát nhưng vẫn quyết định không đi. Cậu lắc đầu liên tục: “Không xuống, không xuống, không xuống!”
“Ba ôm con. Con không tin ba sao?”
“Không xuống, không xuống, không xuống!” Khẩu Khẩu kiên trì từ chối.
Cố Yến Khanh: “Nhưng về sau con đến nhà trẻ, các bạn nhỏ đều biết bơi, chỉ mình con không biết thì làm sao bây giờ?”
“……” Đây là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Khẩu Khẩu nghiêm túc nói, “Thế thì đổi nhà trẻ khác.”
“Con đổi nhà trẻ khác thì các bạn bên đó cũng biết bơi mà.” Kiều Vãn Tình bất đắc dĩ cười.
“Thế, thế thì con không đi nữa!” Khẩu Khẩu nói như thật.
“Con đúng là…” Cố Yến Khanh đỡ trán. Xem ra chẳng nói lý với Khẩu Khẩu được rồi, Khẩu Khẩu có 1001 cớ để lấp li3m cho mình. Vì vậy anh dứt khoát nói, “Thế ba, mẹ cùng em chơi thôi nhé. Khẩu Khẩu cứ ở trên bờ một mình nằm dưới chỗ ô che nắng đi, không được phơi nắng đâu nha.”
Tuy rằng Khẩu Khẩu còn do dự nhưng nhìn mặt nước cậu vẫn cảm thấy sợ hãi. Vì thế Khẩu Khẩu vô cùng tự giác chạy vào dưới ô che nắng.
Cố Yến Khanh thấy Khẩu Khẩu sợ thật thì quay đầu dỗ Trăn Trăn: “Nào, Trăn Trăn xuống đây chơi.”
Trăn Trăn còn nhỏ nên chưa biết sợ, thậm chí cô bé còn cảm thấy hào hứng. Thấy ba ở trong nước vươn tay đón mình thì cô bé giơ tay nhỏ của mình ra, đi từ lòng ngực Kiều Vãn Tình xuống.
Cố Yến Khanh bế cô bé qua, sau đó mang phao tới. Bên trong phao kia có chỗ ngồi như xe tập đi của trẻ con, các bạn nhỏ ngồi bên trong thì nước chỉ chạm tới chân thôi.
Ban đầu khi được ba bế Trăn Trăn còn vô cùng hào hứng. Nhưng đến khi được ba đặt vào trong phao thì cô bé lập tức cảm thấy sợ hãi, nhanh chóng duỗi tay sờ ba mình. Nhưng cả người Cố Yến Khanh trơn bóng nên cô bé không bám được.
“A, a.”
Trăn Trăn vung chân nhỏ để thể hiện sự không đồng ý của mình. Lúc cô bé đá chân giãy giụa thì cô bé dùng sức vô cùng lớn, Cố Yến Khanh đang đứng vững trong nước bị cô bé giãy mà suýt ngã. Cố Yến Khanh vội ôm lấy Trăn Trăn, dỗ cô bé: “Con đừng sợ, con mà đạp nữa là ba không giữ con được nữa đâu!”
Khẩu Khẩu đứng cạnh sung sướng khi thấy người gặp họa: “Trăn Trăn sợ kìa!”
Kiều Vãn Tình nói: “Thế con có muốn xuống với em cho em đỡ sợ không?”
Khẩu Khẩu lập tức sửa lời: “Trăn Trăn dũng cảm quá!”
Cố Yến Khanh định đặt Trăn Trăn vào phao, nói: “Con đừng sợ, con nhìn nè, ba cũng có làm sao đâu?”
Trăn Trăn quay đầu nhìn Cố Yến Khanh, đúng là anh không sao.
Nhưng cô bé sợ phải tắm ở một bể bơi to như này, vì thế cô bé khua chân liên tục, không để cho Cố Yến Khanh đặt mình vào phao.
Cố Yến Khanh giữ chân cô bé, nhét cô bé vào phao, dỗ dành: “Không ngã đâu con, ba nói thật đấy. Không tin thì con cứ thử xem.”
Ngã thật đấy ba ơi! Ba ơi nhìn này, dưới chân con chẳng có mặt đất, làm sao mà không ngã cho được?
Nhưng Trăn Trăn còn chưa biết nói, người ba xấu tính của cô bé cũng không nghe được tiếng gọi tha thiết dưới đáy lòng cô. Ba cô bé chỉ dỗ cô hai câu, chờ cô yên tâm hơn một chút thì thả tay ra.
Trăn Trăn sợ tái xanh mặt, nhanh chóng lấy tay che mặt mình.
Kiều Vãn Tình cùng Cố Yến Khanh thấy cảnh đó thì cười đau cả bụng. Kiều Vãn Tình cười đến nỗi không đứng thẳng lên được, cô nói: “Con bị ngã thì che mắt làm gì?”
Lúc này Trăn Trăn mới phát hiện mình không bị ngã mà còn nổi trên mặt nước, hai chân nhỏ của cô bé còn có thể khua khua dưới nước, bước như đi xe tập đi nữa chứ! Hơn nữa ngồi phao này còn thích hơn ngồi xe tập đi nhiều!
!!!
Sau khi Trăn Trăn khám phá ra trò mới, cô bé vui vẻ khua chân nhỏ của mình trong nước. Cố Yến Khanh thấy cô bé không chỉ không sợ mà còn bắt đầu ham chơi thì sờ đầu Trăn Trăn: “Có phải chơi vui không? Thấy chưa, ba có lừa con đâu?”
“A, a ~” Trăn Trăn vui vẻ cười thể hiện tâm trạng sung sướng của mình.
“Khẩu Khẩu có muốn xuống dưới này không? Con nhìn này, Trăn Trăn nhỏ như vậy còn không sợ nữa là?” Cố Yến Khanh hỏi Khẩu Khẩu rồi chỉ qua Trăn Trăn đang mải chơi. Trăn Trăn dưới nước còn liên tục vẫy vẫy tay nhỏ, kêu “A a” mời Khẩu Khẩu xuống nước chơi cùng.
Khẩu Khẩu thấy em gái chơi vui vậy thì lá gan cậu cũng lớn hơn một chút. Sau đó cậu đi đến cạnh bể bơi, nhìn xuống dưới nước. Sau khi thấy dưới đó không có quái vật gì thì cậu cắn ngón tay nhìn Kiều Vãn Tình.
Cậu nhóc vẫn do dự.
“Để mẹ bế con xuống dưới nhé? Con nhìn kìa, Trăn Trăn chơi vui thế kia cơ mà, làm gì có quái vật gì đâu?” Kiều Vãn Tình dỗ cậu nhóc.
Khẩu Khẩu do dự một lát, thấy em gái đang chơi vui dưới nước thì nói: “Thế mẹ phải bế con thật chặt đó!”
Kiều Vãn Tình gật đầu sau đó bế Khẩu Khẩu lên. Thật ra cô cũng không biết bơi, chỉ là cả nhà đang chơi dưới nước vui vẻ nên cô không muốn phá hỏng bầu không khí này. Cô để Cố Yến Khanh bơi ở chỗ nước sâu còn mình trông hai đứa nhỏ.
Cô bế Khẩu Khẩu xuống chỗ nước cạn. Xuống dưới nước nhìn đáng sợ hơn khi ở trên bờ rất nhiều, xung quanh chỗ nào cũng là nước. Khẩu Khẩu căng thẳng nắm chặt lấy Kiều Vãn Tình, co chân lên, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, con sợ!”
“Không sợ không sợ nha! Khẩu Khẩu là đàn ông con trai nên phải dũng cảm lên chứ!”
Bốn chữ “đàn ông con trai” cổ vũ cho Khẩu Khẩu rất nhiều. Cậu nhóc từ từ duỗi chân mình xuống nước. Lúc chân chạm nước cậu nhóc còn không nhịn được mà rụt chân lại một chút, nhưng Khẩu Khẩu cũng không la hét mà cố gắng bình tĩnh ngồi yên trong phao bơi.
Chờ Khẩu Khẩu quen với nước hơn một chút, Kiều Vãn Tình nói: “Mẹ buông tay nhé?”
Kiều Vãn Tình thu tay lại, Khẩu Khẩu bắt đầu thử động đậy trong nước một chút. Sau khi chắc chắn mình không bị chìm cũng chẳng bị quái vật tóm chân lôi xuống thì Khẩu Khẩu thở phào nhẹ nhõm.
Dọa chết Khẩu Khẩu rồi!
Kiều Vãn Tình thấy Khẩu Khẩu không còn căng thẳng như ban đầu thì cười nói: “Con thử chơi một lát đi!”
Khẩu Khẩu bắt đầu khua chân nhỏ chạy qua chạy lại trong nước. Ngồi trong phao chơi rất vui, sau khi Khẩu Khẩu quen với việc ngồi phao thì cậu ngẩng đầu lên cười nói: “Chơi vui!”
“Bây giờ con hết sợ rồi đúng không?”
Khẩu Khẩu bĩu môi: “Con có bao giờ sợ đâu? Khẩu Khẩu dũng cảm nhất!”
Kiều Vãn Tình: “……”
Đúng là được nước lấn tới! Cô chưa thấy ai nói điêu giỏi như Khẩu Khẩu đâu!
Sau khi đánh bại được nỗi sợ nước, Khẩu Khẩu chơi cả buổi ở bể bơi. Lá gan của cậu cũng ngày một lớn hơn. Ban đầu cậu nhóc không dám rời khỏi người ba mẹ mình, nhưng khi biết được chơi trong bể bơi không bị làm sao thì cậu nhóc cứ dùng chân khua nước, bơi qua bơi lại không ngừng.
Khẩu Khẩu chơi vui đến nỗi còn đòi ra khỏi phao bơi để nghịch nước dễ hơn. Cậu cứ đòi suốt, đến tận khi Kiều Vãn Tình dọa ra khỏi phao sẽ bị quái vật dưới nước bắt thì mới rén rén lại một chút.
Cố Yến Khanh còn lấy vịt nhựa, thả chúng trên mặt nước cho Khẩu Khẩu cùng Trăn Trăn chơi.
Đang chơi dưới nước vui, tự dưng vẻ mặt Khẩu Khẩu trầm ngâm rồi cậu đứng yên ở một chỗ. Kiều Vãn Tình nghĩ cậu bị làm sao, cô căng thẳng hỏi cậu: “Khẩu Khẩu sao thế?”
Khẩu Khẩu cười xấu xa: “Con đi tiểu, cho nước tiểu vào trong nước, không cần đi toilet.”
Kiều Vãn Tình Cố Yến Khanh: “……”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook