Mang Thai Với Cha Của Vai Ác
-
Chương 111: Kết thúc - Hoàn chính văn
Edit + Beta: Minh An
“Em đi tắm trước đi,” Cố Yến Khanh nói với Kiều Vãn Tình, “Anh đi trông con.”
Nếu mà bị hai bạn nhỏ này quấn lấy thì có khi tắm cũng không tắm được. Vì thế nhân lúc hai bạn nhỏ này còn ngoan thì phải nhanh chóng đi tắm.
Kiều Vãn Tình gật đầu vào trong phòng.
Khẩu Khẩu nằm bò trên mặt đất, chổng mông lên, dùng bút dạ đầy sắc màu vẽ tranh.
Nói thế nào thì cậu nhóc cũng mới hơn 3 tuổi, vừa mới đi học ở nhà trẻ được vài ngày. Khẩu Khẩu cũng chỉ mới biết vẽ một vài nét cơ bản, một số hình cơ bản như người, mặt trời cùng cây. Nhưng vì vẽ xấu quá nên Khẩu Khẩu vẽ gì thì cũng chỉ có mỗi cậu biết được thôi.
Trăn Trăn ngồi chơi bên cạnh Khẩu Khẩu. Cô bé đang chơi đồ chơi thì thấy anh mình cầm bút dạ lên vẽ vẽ không ngừng. Nhân lúc Khẩu Khẩu không để ý thì cô bé trộm lấy một cái bút dạ trong hộp màu của Khẩu Khẩu.
Nhưng cô bé còn chưa biết cách mở bút dạ ra. Cô bé cầm cây bút ngoạch vài đường lên trên thảm bò, nhưng không vẽ được ra màu như anh mình. Vì thế Trăn Trăn buồn bực gãi gãi đầu, sau đó lại qua chỗ anh mình, nắm lấy tay của Khẩu Khẩu để tạo sự chú ý. Cô bé giơ bút dạ của mình lên, nói: “A, a.”
Khẩu Khẩu thấy Trăn Trăn cầm bút dạ thì nói: “Không cho em vẽ màu dạ, sẽ bẩn tay.”
“A ~” Trăn Trăn làm nũng, cho em đi mà.
Khẩu Khẩu rất có phong thái của một người anh cả, nghiêm túc nói: “Anh không cho em vẽ thì em không được vẽ.”
Trăn Trăn bĩu môi, tức giận.
Khẩu Khẩu duỗi tay sờ khuôn mặt nhỏ của cô bé: “Tức giận thì sẽ không lớn được, không cao được đâu.”
“……”
Bây giờ Trăn Trăn vẫn chưa đến tuổi có thể dỗ được bằng lời, bị anh trai quản như vậy, cô bé lập tức cảm thấy tủi thân, làm bộ muốn khóc nhưng không khóc được. Quản gia thấy thế thì vội chạy qua định bế cô bé lên dỗ. Nhưng Cố Yến Khanh lại thấy được một màn kia giữa hai anh em, ngăn quản gia lại, nói: “Để cháu qua đó.”
Chú Khánh thấy Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình đã nói chuyện với nhau xong thì nói: “Thế chú đi làm việc khác, có việc gì thì gọi chú nhé!”
Cố Yến Khanh gật đầu, đi qua bế Trăn Trăn lên, thơm thơm khuôn mặt nhỏ của cô bé, hỏi: “Sao thế công chúa của ba?”
Khẩu Khẩu thấy “phiền phức nhỏ” đã được bế đi thì thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nằm sấp vẽ tranh.
Trăn Trăn chỉ vào Khẩu Khẩu, ẫm ờ nói: “Nha, nha ~”
Cố Yến Khanh không hiểu cô bé nói gì: “Làm sao vậy con? Con muốn lấy đồ của anh hả?”
Hai bạn nhỏ ở gần nhau, khó tránh sẽ có lúc tranh đồ chơi của nhau. Vì thế khi mua cái gì Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình cũng sẽ mua hai cái, nhưng vẫn không tránh khỏi mâu thuẫn xảy ra giữa hai đứa nhỏ. Ví dụ như Khẩu Khẩu có mấy đồ dùng học tập, tuy rằng Trăn Trăn không biết dùng nhưng thấy Khẩu Khẩu có thì cô bé cũng sẽ đòi.
Trăn Trăn lắc đầu, là anh trai không cho cô bé vẽ bút màu sắc, còn không cho cô bé tức giận, đã thế lại còn bảo cô bé không lớn, không cao được nữa chứ!
Nhưng bây giờ Trăn Trăn còn chưa biết nói, cô bé không biết diễn tả ý nghĩ của mình là gì. Cô bé cũng chỉ mới biết nói những âm đơn giản như “a”, “nha” gì đó thôi. Cuối cùng Trăn Trăn ghé vào trong ngực ba mình, gặm lấy bả vai ba để thể hiện sự tức giận của mình, nước miếng chảy ướt cả vai Cố Yến Khanh.
Cố Yến Khanh bất đắc dĩ lấy khăn giấy lau. Khẩu Khẩu ngẩng đầu lên thấy Trăn Trăn làm vậy còn cười nhạo cô bé: “Cố Trăn Trăn là quỷ bẩn.”
Trăn Trăn lại bị anh trai móc mỉa. Cô bé tủi thân nằm gọn trong ngực ba ba.
Cố Yến Khanh dở khóc dở cười. Anh còn cho rằng Khẩu Khẩu giống mình cơ, sau khi có em gái thì sẽ biến thành một người cuồng em gái.
Kết quả Khẩu Khẩu lại không như vậy. Khẩu Khẩu vẫn thờ ơ với “công trúa nhỏ” Trăn Trăn. Ngược lại Trăn Trăn lại có xu hướng trở thành một cô bé cuồng anh trai, ngày nào cũng dính lấy Khẩu Khẩu, đòi chơi cùng Khẩu Khẩu.
Cố Yến Khanh đang định nói với Khẩu Khẩu rằng khi cậu còn nhỏ cậu cũng bẩn như Trăn Trăn thì Khẩu Khẩu lại bò từ dưới đất dậy đi đến trước mặt hai người.
Cậu nhóc lấy một sticker từ trong túi ra, giơ trước mặt Trăn Trăn, nói: “Em gái đừng giận, anh dán cho em gái này, chỉ có bé ngoan mới có hoa hồng nhỏ thôi.”
Trăn Trăn nghe vậy thì hai mắt chăm chú nhìn vào Khẩu Khẩu ngay. Cô bé chờ mong nhìn hoa hồng nhỏ trên tay Khẩu Khẩu, ý đồ rất rõ ràng.
Khẩu Khẩu xé hoa hồng nhỏ xuống, nói với Trăn Trăn: “Em giơ tay ra.”
Trăn Trăn ngoan ngoãn vươn tay nhỏ của mình ra, Khẩu Khẩu dán hoa hồng lên mu bàn tay của cô bé. Sau đó cậu còn vuốt thêm hai cái nữa, nói: “Như vậy Trăn Trăn sẽ là bé ngoan!”
Trăn Trăn nghe vậy thì vui vẻ nhìn tay nhỏ của mình, còn quơ quơ trước mặt Cố Yến Khanh như muốn khoe anh, thể hiện sự sung sướng của mình.
“Trăn Trăn giỏi quá!” Cố Yến Khanh hôn hôn tay nhỏ của cô bé, động viên Trăn Trăn. Trăn Trăn cười vui vẻ, quên hết tức giận vừa rồi, bắt đầu ngắm nghía hoa hồng nhỏ trên tay mình.
Cố Yến Khanh nhìn Khẩu Khẩu nghiêm túc lừa em gái thì cố ý trêu cậu: “Thế Khẩu Khẩu này, con ngoan hơn hay Trăn Trăn ngoan hơn?”
Dường như Khẩu Khẩu đã có sự chuẩn bị từ trước. Cậu giơ hai tay nhỏ của mình lên, vênh váo nói: “Con có hai bông!”
Cố Yến Khanh: “……”
Trăn Trăn giơ cái tay còn lại của mình lên nhìn. Cô bé thấy tay còn lại của mình không có hoa hồng mà Khẩu Khẩu lại có hoa ở cả hai tay thì lập tức giơ tay nhỏ của mình qua chỗ Khẩu Khẩu, tỏ vẻ mình cũng muốn thêm hoa.
Khẩu Khẩu nghiêm túc nói: “Không được. Bây giờ em còn chưa quá ngoan, vì thế anh chỉ cho em một bông. Chờ khi nào em ngoan hơn, anh sẽ cho em thêm bông nữa.”
Trăn Trăn câu hiểu câu không, nhưng cô bé vẫn nghe lời anh mình.
Anh trai nói cái gì thì chính là cái đó.
Cố Yến Khanh phải lau mắt mà nhìn Khẩu Khẩu. Không ngờ bình thường đứa nhỏ này trông ngốc ngốc mà đến lúc lừa người ta cũng ra dáng ra phết đấy!
Sau khi lo xong chuyện bản thảo cho buổi hội nghị kia, Kiều Vãn Tình cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Cố Yến Khanh nói cô nên đọc bản thảo cùng ppt nhiều lần cho quen, sau đó tập trước vài lần ở nhà, biến lời dẫn thành lời của chính mình, vậy khi lên nói cô sẽ tự nhiên hơn rất nhiều.
Cách hôm tổ chức buổi hội thảo còn khoảng hai tháng nữa, cũng không phải quá gấp, vì thế Kiều Vãn Tình không cần quá lo lắng.
Gần đây Kiều Vãn Tình lại thực hành lại kỹ thuật lái xe mình đã bỏ xó nhiều năm. Lúc cô mới lên xe còn hơi run một chút, nhưng bây giờ cô có thể tự chạy xe trên đường rồi.
Cố Yến Khanh định mua một chiếc xe ô tô mới cho Kiều Vãn Tình. Trùng hợp thứ bảy tuần này trong thành phố có buổi triển lãm xe ô tô, vì thế anh định mang Kiều Vãn Tình đi xem. Nếu cô thích cái xe nào thì sẽ mua cái xe đấy.
Khẩu Khẩu cùng Trăn Trăn nghe đến được đi chơi thì đều rất sung sướng, vừa mới sáng sớm cả hai đứa đã dậy rồi. Hai bạn nhỏ dậy xong thì còn lôi kéo ba mẹ mình rời giường thay quần áo. Như thường lệ, Khẩu Khẩu vẫn là người cầm đầu, Trăn Trăn – cô em gái ngây thơ đi sau Khẩu Khẩu quậy phá cùng cậu. Tuy hai bạn nhỏ vẫn còn nhỏ nhưng sức chiến đấu lại vô cùng mãnh liệt.
Từ khi có con thì việc được ngủ nướng buổi sáng đã trở thành một điều viển vông. Các bạn nhỏ này đều ăn ngủ rất đúng giờ, buổi tối đi ngủ sớm, sáng tầm 6, 7 giờ là tỉnh rồi. Tỉnh thì lại quậy phá đòi rời giường đi chơi, phá quấy ba mẹ mình đang ở trong mộng đẹp.
Vì hai bạn nhóc này còn nhỏ nên sức quậy phá càng lớn hơn, dù cho Kiều Vãn Tình cùng Cố Yến Khanh cố ý lờ hai bạn nhỏ đi để ngủ tiếp thì hai bạn nhỏ cũng có cách làm hai người hoàn toàn tỉnh táo. Hơn nữa bị hai đứa nhỏ nhà mình phá, mắng không được mà đánh cũng chẳng xong, vô cùng mệt đầu.
Kiều Vãn Tình thay quần áo cho Trăn Trăn trước. Vì hôm nay ra ngoài nên cô mặc cho Trăn Trăn một cái váy nhỏ màu hồng nhạt, trên đầu thì kẹp một cái kẹp hình con bướm, trông vô cùng đáng yêu.
“Công chúa của mẹ xinh quá!” Kiều Vãn Tình khen cô bé, “Như công chúa trong lâu đài vậy á, đẹp đến ngây người!”
Trăn Trăn thấy Kiều Vãn Tình khen mình thì vô cùng vui vẻ. Cô nhóc sung sướng chạy qua chỗ anh trai đang mặc quần của mình, muốn anh khen mình xinh.
“Đẹp, Trăn Trăn đẹp nhất.” Hiếm khi Khẩu Khẩu khen Trăn Trăn một câu. Trăn Trăn được khen vui như được ăn kẹo ngọt, cười híp cả mắt lại.
Cố tổng buồn bực vì không được Trăn Trăn chạy qua chỗ mình, nhéo má Trăn Trăn: “Ba ba đối xử với con tốt như thế mà sao không chạy qua chỗ ba để ba khen, hả?”
Kiều Vãn Tình bất đắc dĩ đẩy tay anh ra, xoa xoa chỗ má Trăn Trăn bị anh véo đỏ, nói: “Đến cả giấm này anh cũng ăn à?”
“Chỉ là anh hơi tổn thương một chút thôi.”
“Chứ không phải do anh ghen mình không được con gái yêu à?”
“……” Đúng là Cố tổng ghen với Khẩu Khẩu vì địa vị của cậu nhóc trong lòng Trăn Trăn cao hơn anh.
Sau khi mặc quần xong thì Khẩu Khẩu vẫn để trần thân trên. Cậu nhóc còn dùng tay nhỏ làm trò che đi ngực mình, không cho người khác xem. Cố Yến Khanh lấy áo cậu qua, thấy Trăn Trăn cũng học động tác che ngực của cậu thì cảm thấy buồn cười, nói: “Con cũng chẳng phải là con gái, che kín như vậy làm gì?”
“Con ngại.” Khẩu Khẩu hùng hồn nói.
Đột nhiên Cố Yến Khanh nhớ tới khi còn nhỏ Khẩu Khẩu đòi mặc váy, nói: “Có phải là con muốn mặc váy như em không?”
Kiều Vãn Tình: “… Anh đừng nói linh tinh, nhỡ tí nữa thằng bé lại đòi mặc thật đấy!”
Cô nhớ rõ hồi nhỏ Khẩu Khẩu còn khóc lóc đòi mặc váy nữa cơ.
Khẩu Khẩu cuống quýt nói: “Không mặc. Chỉ có bạn nữ mới mặc váy thôi!”
Ồ, ra là Khẩu Khẩu đã biết.
Cố Yến Khanh nhướng mày: “Lúc còn nhỏ ba nhớ con thích mặc lắm mà, con không nhớ à? Có cần ba tìm ảnh con mặc váy cho con xem không?”
Khẩu Khẩu lắc đầu nguây nguẩy: “Không chịu, không muốn, không xem!”
Trăn Trăn cũng lắc đầu như Khẩu Khẩu, trong miệng kêu “A a a a”, nước miếng chảy lã chã.
“Con không cần ba mặc áo.” Khẩu Khẩu cảm thấy trong tay ba mình có quá nhiều lịch sử đen tối của mình, vì vậy cậu không muốn nói chuyện với ba ba nữa!
Kiều Vãn Tình lấy khăn giấy lau nước miếng cho Trăn Trăn, nói với Cố Yến Khanh: “Anh đừng trêu thằng bé nữa.”
Khẩu Khẩu đang ở tuổi sĩ diện, sợ nhất là nghe thấy quá khứ đen tối của mình.
Cố Yến Khanh nhịn cười, trong lòng thầm nói: Con à, hóa ra con cũng có ngày hôm nay.
Chờ sau khi rời giường, thay xong quần áo, cả nhà liền xuất phát. Trăn Trăn còn chưa biết đi nên phải đặt cô bé vào xe nôi để đẩy. Đội hình một nhà bốn người “đồ sộ” kéo nhau đến triển lãm xe.
Có rất nhiều người tới xem triển lãm xe, tất cả các xe ô tô hàng hiệu đều có mặt ở đây. Có không ít người đứng chỗ này chụp ảnh.
Nhân viên đến tiếp đón bốn người giới thiệu xe cho cả nhà. Cố Yến Khanh có hiểu biết khá sâu về các loại xe, ưu nhược điểm của các loại xe anh đều nắm trong lòng bàn tay. Vì thế thỉnh thoảng anh cũng có thể nói chuyện với nhân viên tiếp thị vài câu.
Kiều Vãn Tình không hiểu về xe cộ lắm, cô cũng chưa tìm hiểu về tính năng của các loại xe, vì thế cô chỉ tập trung để mắt đến hai đứa nhỏ nhà mình thôi.
Trăn Trăn thì còn tốt, cô bé nằm ngoan ngoãn trong xe đẩy, chẳng gây chuyện. Chỉ có Khẩu Khẩu cần cô phải để mắt thôi. Trong lúc người ta giới thiệu xe cho cả nhà thì cậu nhóc nóng lòng muốn chạy qua chỗ khác chơi. Kiều Vãn Tình sợ cậu đi lạc nên không cho cậu đi. Vì thế Khẩu Khẩu liền không vui.
“Em đưa Khẩu Khẩu với Trăn Trăn đi dạo, anh cứ xem đi, khi nào xem xong thì gọi em nhé!” Chờ đến lúc bốn người đi đến chỗ trưng bày loại xe khác, Kiều Vãn Tình nhỏ giọng nói với Cố Yến Khanh, “Mấy đứa nhỏ này sắp không chịu nổi nữa rồi.”
“Được, thế em đi cẩn thận nhé, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh.”
Kiều Vãn Tình gật đầu.
Trong triển lãm xe cũng phân thành khu xe đắt tiền và xe bình dân. Chỗ bốn người đang đi dạo chính là khu xe đắt tiền. Bạn nhỏ Khẩu Khẩu một hai đòi qua chỗ có nhiều người, vì thế Kiều Vãn Tình đành đẩy Trăn Trăn đi cùng cậu nhóc tới chỗ nhiều người để chơi.
“Mẹ ơi, nhìn dì kia, đeo mặt nạ.” Khẩu Khẩu kéo váy Kiều Vãn Tình, nhìn một người đứng cách đó không xa nói.
Kiều Vãn Tình nhìn qua ánh mắt của cậu thì phát hiện có một cô gái đứng cách đó không xa đeo nửa cái mặt nạ, lộ ra cái mũi cùng nửa khuôn mặt. Cô gái đó tô son đỏ thẫm, nhìn trông khá xinh đẹp.
Dáng người của người ấy khá cao, nhìn qua trông khá thon thả và bắt mắt. Cô ấy mặc một cái váy ngắn ngủn, lộ ra hai đùi thon dài, ngực của cô ấy cũng khá to, có không ít người lấy điện thoại ra chụp ảnh cô ấy. Dường như cô ấy không muốn bị người ta chụp nên hơi nghiêng mặt đi.
Kiều Vãn Tình cảm thấy người này hơi quen mắt.
“Ô, anh nhìn xem cái người đứng cạnh xe kìa, sao trông cằm giống Khương Ý thế nhỉ?”
Lúc này Kiều Vãn Tình nghe được tiếng một nam một nữ thảo luận.
“Khương Ý? Ai vậy em?”
“Là cái người tham gia chương trình “Cùng nhau đi lên” năm ngoái xong nổi tiếng ấy, sau đó bị dính phốt làm tiểu tam đó.”
“Người đó đấy hả? Nhưng sa sút thế nào cũng không đến mức đi làm người mẫu xe hơi như này chứ?”
“Ai biết được. Nào, đi đi đi, chúng ta qua đó chụp một bức.”
Khương Ý? Nghe hai người kia nói xong, Kiều Vãn Tình lại nhìn về phía cô gái vừa rồi một lần nữa.
Đúng là rất giống.
Năm ngoái, sau khi Khương Ý bị khui ra chuyện làm tiểu tam, thời gian ngay sau đó cô ta đã từng có ý định tẩy trắng cho mình, tuy nhiên không thành công. Từ đó, cô ta sống ẩn, trên mạng không còn tin tức gì của cô ta nữa. Cư dân mạng đều đồn đoán, không biết là do cô ta bị phong sát hay bị kim chủ bỏ rơi.
Vì là một nửa người trong cuộc nên Kiều Vãn Tình cũng biết nguyên nhân của chuyện này. Cố Yến Trạch đã phải chịu áp lực tới từ ba phía, nào là từ phía Sở Thơ Thơ, nào là từ phía dư luận, nào là từ ảnh hưởng xấu do tin anh ngoại tình đem lại. Chuyện này đã khiến cổ phần của công ty anh ta mở bị mất giá. Tất cả các phương diện đều bị chèn ép làm anh ta trở nên nghèo túng, không nơi nương tựa.
Anh ta cũng không phải là người hiền lành gì. Ở tình huống đó, anh ta dứt khoát cắt đứt quan hệ với Khương Ý với ý đồ muốn cứu vãn lại một chút chuyện.
Vì thế cái gọi là tình yêu đích thực đều là lừa người. Đứng trước khảo nghiệm thật sự thì nó chẳng đáng 1 xu.
Tuy rằng Cố Yến Trạch có ý định quay đầu, nhưng anh ta hiểu chuyện quá muộn, trong vụ kiện ly hôn bị thua thảm hại, cuối cùng cả gia đình cùng sự nghiệp đều mất, cả người nghèo túng không có chỗ đi.
Sau khi Sở Thơ Thơ ly hôn, trái ngược với dự đoán của mọi người thì cô nàng giàu sức sống và sống hạnh phúc hơn rất nhiều. Cô nàng giành được quyền nuôi Uyên Uyên, thường xuyên mang Uyên Uyên tới thành phố C để chơi cùng Khẩu Khẩu.
Còn về phần Khương Ý thì tư sau khi cô ta tan vỡ với Cố Yến Trạch thì Kiều Vãn Tình cũng không biết những chuyện tiếp theo cô ta phải trải qua nữa. Nhưng dù sao thì cô ta cũng không sống tốt nổi.
Kiều Vãn Tình không quan tâm tới việc người kia có phải là Khương Ý hay không. Cô đưa Khẩu Khẩu cùng Trăn Trăn đi dạo ở nơi khác. Một lúc sau, cô nhận được điện thoại của Cố Yến Khanh. Anh nói mình đã tìm được một chiếc xe khá ổn, muốn gọi cô qua xem thử.
Cuối cùng, sau nhiều lần lựa chọn, Kiều Vãn Tình chọn một chiếc xe trông khá bình thường. Cô không giống Cố Yến Khanh, muốn đi xe có bề ngoài đẹp đẽ, cô chỉ thích những chiếc trông giản dị một chút. Hơn nữa cô là người khởi nghiệp từ việc làm nông, nếu đi xe đẹp quá, có lẽ cũng sẽ bị một số người xấu tính nào đó đăng lên mạng, bôi đen cô. Dù sao trong xã hội hiện đại, dư luận chính là một thứ vô cùng đáng sợ.
Lúc bốn người rời đi thì hình như buổi triển lãm xe xảy ra chuyện gì đó, bên trong cãi cọ ầm ĩ. Nhưng thấy bạn nhỏ Trăn Trăn đã ị đùn, cần phải về nhà để thay quần ngay thì cả nhà không nán lại, cũng không xem chuyện gì đã xảy ra nữa.
Buổi chiều, điện thoại Kiều Vãn Tình hiện lên một tin tức mới. Hóa ra là về Khương Ý. Kiều Vãn Tình nhảy dựng lên một cái, bấm mở ra xem, quả nhiên tiêu đề là # Khương Ý đến triển lãm xe làm người mẫu xe hơi, nữ thần ngày nào giờ lại nghèo túng đến mức này sao #
Quả nhiên. Kiều Vãn Tình bấm vào thì thấy trong ảnh chụp chính là cô gái đeo mặt nạ cô thấy sáng nay.
Hóa ra lại là Khương Ý thật.
Xem ra cô ta thật sự nghèo. Cô nhớ rõ đến đó làm người mẫu xe hơi trong vòng một tháng liên tục cũng chỉ có thể kiếm được mấy vạn, hơn nữa công việc này rất mệt, ngày nào cũng phải đứng im từ sáng đến tối. Phải biết rằng lúc trước, thù lao đóng phim của Khương Ý chính là gần trăm vạn một tập đấy!
Đột nhiên Kiều Vãn Tình nghĩ đến một câu: Biết ngươi sống không tốt, bổn cung yên tâm rồi.
Nhưng mà Khương Ý cũng chẳng có quan hệ gì với cô, vì thế Kiều Vãn Tình ném chuyện này ra sau đầu rất nhanh.
Buổi hội nghị gồm toàn các nhân vật lớn trong ngành thương mại điện tử cũng tới rất nhanh.
Cố Yến Khanh đi cùng Kiều Vãn Tình đến nơi. Trong xe còn có cả Khẩu Khẩu, Trăn Trăn, nhìn qua trông nhà bọn họ như đi du lịch vậy.
Thật ra là do không còn cách nào khác nên cả nhà mới đi với nhau. Hai bạn nhỏ không tách mẹ ra được, mà tham gia hội nghị này thì chắc chắn không thể kết thúc trong một ngày. Ngày đầu tiên là đến chào hỏi, điểm danh. Xong việc cũng là buổi tối, nếu mà đi về nhà thì cũng quá muộn. Thêm vào đó, hội nghị diễn ra vào thứ bảy nên cả nhà cùng đi với nhau luôn.
Tuy rằng đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước nhưng Kiều Vãn Tình vẫn khá căng thẳng.
Nhất là thứ sáu, cái ngày mà tới điểm danh, Kiều Vãn Tình biết được trong buổi hội nghị này có những nhân vật nào tham dự thì cô càng cảm thấy căng thẳng hơn.
Trong hội nghị này, tiện tay tóm lấy một người cũng chính là một người có thân phận cùng địa vị vô cùng lớn trong nghề.
Thứ bảy, Cố Yến Khanh phải trông hai bạn nhỏ nên không thể đi cùng Kiều Vãn Tình đến nơi.
“Kiều tổng cố lên!” Trước khi đi, Cố Yến Khanh cổ vũ cho Kiều Vãn Tình, “Đừng căng thẳng, em cứ coi những người ngồi dưới như củ cải là được rồi.”
“Ha ha,” Kiều Vãn Tình đã bị anh chọc cười thành công, “Lúc anh lên phát biểu anh cũng nghĩ như vậy sao?”
“……” Có thể nói như vậy.
“Không sao đâu, ban đầu thì hơi căng thẳng một xíu, sau đó sẽ hết ngay ấy mà.” Cố Yến Khanh vô cùng dày dặn kinh nghiệm nói, sau đó anh lại hôn hôn mặt Kiều Vãn Tình, “Em cứ bình tĩnh là sẽ thành công.”
“Được.”
Khẩu Khẩu cùng Trăn Trăn cũng hôn lên mặt mẹ mình một cái, chào Kiều Vãn Tình.
Kiều Vãn Tình đi ra cửa phòng, quay đầu nhìn lại ba người quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Cả ba người bọn họ cũng đang nhìn cô. Kiều Vãn Tình cười với gia đình nhỏ của mình, nói: “Chờ mẹ về ăn cơm tối nhé!”
– HOÀN CHÍNH VĂN –
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha, lúc đầu tui định để kết truyện vào lúc nữ chủ lên phát biểu cơ, nhưng viết vài lần đều cảm thấy không ổn, vì vậy tôi dừng lại ở đây, cũng coi như là nữ chủ lên đỉnh cao cuộc đời rồi. Vẫn còn ngoại truyện nha mọi người ~
“Em đi tắm trước đi,” Cố Yến Khanh nói với Kiều Vãn Tình, “Anh đi trông con.”
Nếu mà bị hai bạn nhỏ này quấn lấy thì có khi tắm cũng không tắm được. Vì thế nhân lúc hai bạn nhỏ này còn ngoan thì phải nhanh chóng đi tắm.
Kiều Vãn Tình gật đầu vào trong phòng.
Khẩu Khẩu nằm bò trên mặt đất, chổng mông lên, dùng bút dạ đầy sắc màu vẽ tranh.
Nói thế nào thì cậu nhóc cũng mới hơn 3 tuổi, vừa mới đi học ở nhà trẻ được vài ngày. Khẩu Khẩu cũng chỉ mới biết vẽ một vài nét cơ bản, một số hình cơ bản như người, mặt trời cùng cây. Nhưng vì vẽ xấu quá nên Khẩu Khẩu vẽ gì thì cũng chỉ có mỗi cậu biết được thôi.
Trăn Trăn ngồi chơi bên cạnh Khẩu Khẩu. Cô bé đang chơi đồ chơi thì thấy anh mình cầm bút dạ lên vẽ vẽ không ngừng. Nhân lúc Khẩu Khẩu không để ý thì cô bé trộm lấy một cái bút dạ trong hộp màu của Khẩu Khẩu.
Nhưng cô bé còn chưa biết cách mở bút dạ ra. Cô bé cầm cây bút ngoạch vài đường lên trên thảm bò, nhưng không vẽ được ra màu như anh mình. Vì thế Trăn Trăn buồn bực gãi gãi đầu, sau đó lại qua chỗ anh mình, nắm lấy tay của Khẩu Khẩu để tạo sự chú ý. Cô bé giơ bút dạ của mình lên, nói: “A, a.”
Khẩu Khẩu thấy Trăn Trăn cầm bút dạ thì nói: “Không cho em vẽ màu dạ, sẽ bẩn tay.”
“A ~” Trăn Trăn làm nũng, cho em đi mà.
Khẩu Khẩu rất có phong thái của một người anh cả, nghiêm túc nói: “Anh không cho em vẽ thì em không được vẽ.”
Trăn Trăn bĩu môi, tức giận.
Khẩu Khẩu duỗi tay sờ khuôn mặt nhỏ của cô bé: “Tức giận thì sẽ không lớn được, không cao được đâu.”
“……”
Bây giờ Trăn Trăn vẫn chưa đến tuổi có thể dỗ được bằng lời, bị anh trai quản như vậy, cô bé lập tức cảm thấy tủi thân, làm bộ muốn khóc nhưng không khóc được. Quản gia thấy thế thì vội chạy qua định bế cô bé lên dỗ. Nhưng Cố Yến Khanh lại thấy được một màn kia giữa hai anh em, ngăn quản gia lại, nói: “Để cháu qua đó.”
Chú Khánh thấy Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình đã nói chuyện với nhau xong thì nói: “Thế chú đi làm việc khác, có việc gì thì gọi chú nhé!”
Cố Yến Khanh gật đầu, đi qua bế Trăn Trăn lên, thơm thơm khuôn mặt nhỏ của cô bé, hỏi: “Sao thế công chúa của ba?”
Khẩu Khẩu thấy “phiền phức nhỏ” đã được bế đi thì thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nằm sấp vẽ tranh.
Trăn Trăn chỉ vào Khẩu Khẩu, ẫm ờ nói: “Nha, nha ~”
Cố Yến Khanh không hiểu cô bé nói gì: “Làm sao vậy con? Con muốn lấy đồ của anh hả?”
Hai bạn nhỏ ở gần nhau, khó tránh sẽ có lúc tranh đồ chơi của nhau. Vì thế khi mua cái gì Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình cũng sẽ mua hai cái, nhưng vẫn không tránh khỏi mâu thuẫn xảy ra giữa hai đứa nhỏ. Ví dụ như Khẩu Khẩu có mấy đồ dùng học tập, tuy rằng Trăn Trăn không biết dùng nhưng thấy Khẩu Khẩu có thì cô bé cũng sẽ đòi.
Trăn Trăn lắc đầu, là anh trai không cho cô bé vẽ bút màu sắc, còn không cho cô bé tức giận, đã thế lại còn bảo cô bé không lớn, không cao được nữa chứ!
Nhưng bây giờ Trăn Trăn còn chưa biết nói, cô bé không biết diễn tả ý nghĩ của mình là gì. Cô bé cũng chỉ mới biết nói những âm đơn giản như “a”, “nha” gì đó thôi. Cuối cùng Trăn Trăn ghé vào trong ngực ba mình, gặm lấy bả vai ba để thể hiện sự tức giận của mình, nước miếng chảy ướt cả vai Cố Yến Khanh.
Cố Yến Khanh bất đắc dĩ lấy khăn giấy lau. Khẩu Khẩu ngẩng đầu lên thấy Trăn Trăn làm vậy còn cười nhạo cô bé: “Cố Trăn Trăn là quỷ bẩn.”
Trăn Trăn lại bị anh trai móc mỉa. Cô bé tủi thân nằm gọn trong ngực ba ba.
Cố Yến Khanh dở khóc dở cười. Anh còn cho rằng Khẩu Khẩu giống mình cơ, sau khi có em gái thì sẽ biến thành một người cuồng em gái.
Kết quả Khẩu Khẩu lại không như vậy. Khẩu Khẩu vẫn thờ ơ với “công trúa nhỏ” Trăn Trăn. Ngược lại Trăn Trăn lại có xu hướng trở thành một cô bé cuồng anh trai, ngày nào cũng dính lấy Khẩu Khẩu, đòi chơi cùng Khẩu Khẩu.
Cố Yến Khanh đang định nói với Khẩu Khẩu rằng khi cậu còn nhỏ cậu cũng bẩn như Trăn Trăn thì Khẩu Khẩu lại bò từ dưới đất dậy đi đến trước mặt hai người.
Cậu nhóc lấy một sticker từ trong túi ra, giơ trước mặt Trăn Trăn, nói: “Em gái đừng giận, anh dán cho em gái này, chỉ có bé ngoan mới có hoa hồng nhỏ thôi.”
Trăn Trăn nghe vậy thì hai mắt chăm chú nhìn vào Khẩu Khẩu ngay. Cô bé chờ mong nhìn hoa hồng nhỏ trên tay Khẩu Khẩu, ý đồ rất rõ ràng.
Khẩu Khẩu xé hoa hồng nhỏ xuống, nói với Trăn Trăn: “Em giơ tay ra.”
Trăn Trăn ngoan ngoãn vươn tay nhỏ của mình ra, Khẩu Khẩu dán hoa hồng lên mu bàn tay của cô bé. Sau đó cậu còn vuốt thêm hai cái nữa, nói: “Như vậy Trăn Trăn sẽ là bé ngoan!”
Trăn Trăn nghe vậy thì vui vẻ nhìn tay nhỏ của mình, còn quơ quơ trước mặt Cố Yến Khanh như muốn khoe anh, thể hiện sự sung sướng của mình.
“Trăn Trăn giỏi quá!” Cố Yến Khanh hôn hôn tay nhỏ của cô bé, động viên Trăn Trăn. Trăn Trăn cười vui vẻ, quên hết tức giận vừa rồi, bắt đầu ngắm nghía hoa hồng nhỏ trên tay mình.
Cố Yến Khanh nhìn Khẩu Khẩu nghiêm túc lừa em gái thì cố ý trêu cậu: “Thế Khẩu Khẩu này, con ngoan hơn hay Trăn Trăn ngoan hơn?”
Dường như Khẩu Khẩu đã có sự chuẩn bị từ trước. Cậu giơ hai tay nhỏ của mình lên, vênh váo nói: “Con có hai bông!”
Cố Yến Khanh: “……”
Trăn Trăn giơ cái tay còn lại của mình lên nhìn. Cô bé thấy tay còn lại của mình không có hoa hồng mà Khẩu Khẩu lại có hoa ở cả hai tay thì lập tức giơ tay nhỏ của mình qua chỗ Khẩu Khẩu, tỏ vẻ mình cũng muốn thêm hoa.
Khẩu Khẩu nghiêm túc nói: “Không được. Bây giờ em còn chưa quá ngoan, vì thế anh chỉ cho em một bông. Chờ khi nào em ngoan hơn, anh sẽ cho em thêm bông nữa.”
Trăn Trăn câu hiểu câu không, nhưng cô bé vẫn nghe lời anh mình.
Anh trai nói cái gì thì chính là cái đó.
Cố Yến Khanh phải lau mắt mà nhìn Khẩu Khẩu. Không ngờ bình thường đứa nhỏ này trông ngốc ngốc mà đến lúc lừa người ta cũng ra dáng ra phết đấy!
Sau khi lo xong chuyện bản thảo cho buổi hội nghị kia, Kiều Vãn Tình cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Cố Yến Khanh nói cô nên đọc bản thảo cùng ppt nhiều lần cho quen, sau đó tập trước vài lần ở nhà, biến lời dẫn thành lời của chính mình, vậy khi lên nói cô sẽ tự nhiên hơn rất nhiều.
Cách hôm tổ chức buổi hội thảo còn khoảng hai tháng nữa, cũng không phải quá gấp, vì thế Kiều Vãn Tình không cần quá lo lắng.
Gần đây Kiều Vãn Tình lại thực hành lại kỹ thuật lái xe mình đã bỏ xó nhiều năm. Lúc cô mới lên xe còn hơi run một chút, nhưng bây giờ cô có thể tự chạy xe trên đường rồi.
Cố Yến Khanh định mua một chiếc xe ô tô mới cho Kiều Vãn Tình. Trùng hợp thứ bảy tuần này trong thành phố có buổi triển lãm xe ô tô, vì thế anh định mang Kiều Vãn Tình đi xem. Nếu cô thích cái xe nào thì sẽ mua cái xe đấy.
Khẩu Khẩu cùng Trăn Trăn nghe đến được đi chơi thì đều rất sung sướng, vừa mới sáng sớm cả hai đứa đã dậy rồi. Hai bạn nhỏ dậy xong thì còn lôi kéo ba mẹ mình rời giường thay quần áo. Như thường lệ, Khẩu Khẩu vẫn là người cầm đầu, Trăn Trăn – cô em gái ngây thơ đi sau Khẩu Khẩu quậy phá cùng cậu. Tuy hai bạn nhỏ vẫn còn nhỏ nhưng sức chiến đấu lại vô cùng mãnh liệt.
Từ khi có con thì việc được ngủ nướng buổi sáng đã trở thành một điều viển vông. Các bạn nhỏ này đều ăn ngủ rất đúng giờ, buổi tối đi ngủ sớm, sáng tầm 6, 7 giờ là tỉnh rồi. Tỉnh thì lại quậy phá đòi rời giường đi chơi, phá quấy ba mẹ mình đang ở trong mộng đẹp.
Vì hai bạn nhóc này còn nhỏ nên sức quậy phá càng lớn hơn, dù cho Kiều Vãn Tình cùng Cố Yến Khanh cố ý lờ hai bạn nhỏ đi để ngủ tiếp thì hai bạn nhỏ cũng có cách làm hai người hoàn toàn tỉnh táo. Hơn nữa bị hai đứa nhỏ nhà mình phá, mắng không được mà đánh cũng chẳng xong, vô cùng mệt đầu.
Kiều Vãn Tình thay quần áo cho Trăn Trăn trước. Vì hôm nay ra ngoài nên cô mặc cho Trăn Trăn một cái váy nhỏ màu hồng nhạt, trên đầu thì kẹp một cái kẹp hình con bướm, trông vô cùng đáng yêu.
“Công chúa của mẹ xinh quá!” Kiều Vãn Tình khen cô bé, “Như công chúa trong lâu đài vậy á, đẹp đến ngây người!”
Trăn Trăn thấy Kiều Vãn Tình khen mình thì vô cùng vui vẻ. Cô nhóc sung sướng chạy qua chỗ anh trai đang mặc quần của mình, muốn anh khen mình xinh.
“Đẹp, Trăn Trăn đẹp nhất.” Hiếm khi Khẩu Khẩu khen Trăn Trăn một câu. Trăn Trăn được khen vui như được ăn kẹo ngọt, cười híp cả mắt lại.
Cố tổng buồn bực vì không được Trăn Trăn chạy qua chỗ mình, nhéo má Trăn Trăn: “Ba ba đối xử với con tốt như thế mà sao không chạy qua chỗ ba để ba khen, hả?”
Kiều Vãn Tình bất đắc dĩ đẩy tay anh ra, xoa xoa chỗ má Trăn Trăn bị anh véo đỏ, nói: “Đến cả giấm này anh cũng ăn à?”
“Chỉ là anh hơi tổn thương một chút thôi.”
“Chứ không phải do anh ghen mình không được con gái yêu à?”
“……” Đúng là Cố tổng ghen với Khẩu Khẩu vì địa vị của cậu nhóc trong lòng Trăn Trăn cao hơn anh.
Sau khi mặc quần xong thì Khẩu Khẩu vẫn để trần thân trên. Cậu nhóc còn dùng tay nhỏ làm trò che đi ngực mình, không cho người khác xem. Cố Yến Khanh lấy áo cậu qua, thấy Trăn Trăn cũng học động tác che ngực của cậu thì cảm thấy buồn cười, nói: “Con cũng chẳng phải là con gái, che kín như vậy làm gì?”
“Con ngại.” Khẩu Khẩu hùng hồn nói.
Đột nhiên Cố Yến Khanh nhớ tới khi còn nhỏ Khẩu Khẩu đòi mặc váy, nói: “Có phải là con muốn mặc váy như em không?”
Kiều Vãn Tình: “… Anh đừng nói linh tinh, nhỡ tí nữa thằng bé lại đòi mặc thật đấy!”
Cô nhớ rõ hồi nhỏ Khẩu Khẩu còn khóc lóc đòi mặc váy nữa cơ.
Khẩu Khẩu cuống quýt nói: “Không mặc. Chỉ có bạn nữ mới mặc váy thôi!”
Ồ, ra là Khẩu Khẩu đã biết.
Cố Yến Khanh nhướng mày: “Lúc còn nhỏ ba nhớ con thích mặc lắm mà, con không nhớ à? Có cần ba tìm ảnh con mặc váy cho con xem không?”
Khẩu Khẩu lắc đầu nguây nguẩy: “Không chịu, không muốn, không xem!”
Trăn Trăn cũng lắc đầu như Khẩu Khẩu, trong miệng kêu “A a a a”, nước miếng chảy lã chã.
“Con không cần ba mặc áo.” Khẩu Khẩu cảm thấy trong tay ba mình có quá nhiều lịch sử đen tối của mình, vì vậy cậu không muốn nói chuyện với ba ba nữa!
Kiều Vãn Tình lấy khăn giấy lau nước miếng cho Trăn Trăn, nói với Cố Yến Khanh: “Anh đừng trêu thằng bé nữa.”
Khẩu Khẩu đang ở tuổi sĩ diện, sợ nhất là nghe thấy quá khứ đen tối của mình.
Cố Yến Khanh nhịn cười, trong lòng thầm nói: Con à, hóa ra con cũng có ngày hôm nay.
Chờ sau khi rời giường, thay xong quần áo, cả nhà liền xuất phát. Trăn Trăn còn chưa biết đi nên phải đặt cô bé vào xe nôi để đẩy. Đội hình một nhà bốn người “đồ sộ” kéo nhau đến triển lãm xe.
Có rất nhiều người tới xem triển lãm xe, tất cả các xe ô tô hàng hiệu đều có mặt ở đây. Có không ít người đứng chỗ này chụp ảnh.
Nhân viên đến tiếp đón bốn người giới thiệu xe cho cả nhà. Cố Yến Khanh có hiểu biết khá sâu về các loại xe, ưu nhược điểm của các loại xe anh đều nắm trong lòng bàn tay. Vì thế thỉnh thoảng anh cũng có thể nói chuyện với nhân viên tiếp thị vài câu.
Kiều Vãn Tình không hiểu về xe cộ lắm, cô cũng chưa tìm hiểu về tính năng của các loại xe, vì thế cô chỉ tập trung để mắt đến hai đứa nhỏ nhà mình thôi.
Trăn Trăn thì còn tốt, cô bé nằm ngoan ngoãn trong xe đẩy, chẳng gây chuyện. Chỉ có Khẩu Khẩu cần cô phải để mắt thôi. Trong lúc người ta giới thiệu xe cho cả nhà thì cậu nhóc nóng lòng muốn chạy qua chỗ khác chơi. Kiều Vãn Tình sợ cậu đi lạc nên không cho cậu đi. Vì thế Khẩu Khẩu liền không vui.
“Em đưa Khẩu Khẩu với Trăn Trăn đi dạo, anh cứ xem đi, khi nào xem xong thì gọi em nhé!” Chờ đến lúc bốn người đi đến chỗ trưng bày loại xe khác, Kiều Vãn Tình nhỏ giọng nói với Cố Yến Khanh, “Mấy đứa nhỏ này sắp không chịu nổi nữa rồi.”
“Được, thế em đi cẩn thận nhé, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh.”
Kiều Vãn Tình gật đầu.
Trong triển lãm xe cũng phân thành khu xe đắt tiền và xe bình dân. Chỗ bốn người đang đi dạo chính là khu xe đắt tiền. Bạn nhỏ Khẩu Khẩu một hai đòi qua chỗ có nhiều người, vì thế Kiều Vãn Tình đành đẩy Trăn Trăn đi cùng cậu nhóc tới chỗ nhiều người để chơi.
“Mẹ ơi, nhìn dì kia, đeo mặt nạ.” Khẩu Khẩu kéo váy Kiều Vãn Tình, nhìn một người đứng cách đó không xa nói.
Kiều Vãn Tình nhìn qua ánh mắt của cậu thì phát hiện có một cô gái đứng cách đó không xa đeo nửa cái mặt nạ, lộ ra cái mũi cùng nửa khuôn mặt. Cô gái đó tô son đỏ thẫm, nhìn trông khá xinh đẹp.
Dáng người của người ấy khá cao, nhìn qua trông khá thon thả và bắt mắt. Cô ấy mặc một cái váy ngắn ngủn, lộ ra hai đùi thon dài, ngực của cô ấy cũng khá to, có không ít người lấy điện thoại ra chụp ảnh cô ấy. Dường như cô ấy không muốn bị người ta chụp nên hơi nghiêng mặt đi.
Kiều Vãn Tình cảm thấy người này hơi quen mắt.
“Ô, anh nhìn xem cái người đứng cạnh xe kìa, sao trông cằm giống Khương Ý thế nhỉ?”
Lúc này Kiều Vãn Tình nghe được tiếng một nam một nữ thảo luận.
“Khương Ý? Ai vậy em?”
“Là cái người tham gia chương trình “Cùng nhau đi lên” năm ngoái xong nổi tiếng ấy, sau đó bị dính phốt làm tiểu tam đó.”
“Người đó đấy hả? Nhưng sa sút thế nào cũng không đến mức đi làm người mẫu xe hơi như này chứ?”
“Ai biết được. Nào, đi đi đi, chúng ta qua đó chụp một bức.”
Khương Ý? Nghe hai người kia nói xong, Kiều Vãn Tình lại nhìn về phía cô gái vừa rồi một lần nữa.
Đúng là rất giống.
Năm ngoái, sau khi Khương Ý bị khui ra chuyện làm tiểu tam, thời gian ngay sau đó cô ta đã từng có ý định tẩy trắng cho mình, tuy nhiên không thành công. Từ đó, cô ta sống ẩn, trên mạng không còn tin tức gì của cô ta nữa. Cư dân mạng đều đồn đoán, không biết là do cô ta bị phong sát hay bị kim chủ bỏ rơi.
Vì là một nửa người trong cuộc nên Kiều Vãn Tình cũng biết nguyên nhân của chuyện này. Cố Yến Trạch đã phải chịu áp lực tới từ ba phía, nào là từ phía Sở Thơ Thơ, nào là từ phía dư luận, nào là từ ảnh hưởng xấu do tin anh ngoại tình đem lại. Chuyện này đã khiến cổ phần của công ty anh ta mở bị mất giá. Tất cả các phương diện đều bị chèn ép làm anh ta trở nên nghèo túng, không nơi nương tựa.
Anh ta cũng không phải là người hiền lành gì. Ở tình huống đó, anh ta dứt khoát cắt đứt quan hệ với Khương Ý với ý đồ muốn cứu vãn lại một chút chuyện.
Vì thế cái gọi là tình yêu đích thực đều là lừa người. Đứng trước khảo nghiệm thật sự thì nó chẳng đáng 1 xu.
Tuy rằng Cố Yến Trạch có ý định quay đầu, nhưng anh ta hiểu chuyện quá muộn, trong vụ kiện ly hôn bị thua thảm hại, cuối cùng cả gia đình cùng sự nghiệp đều mất, cả người nghèo túng không có chỗ đi.
Sau khi Sở Thơ Thơ ly hôn, trái ngược với dự đoán của mọi người thì cô nàng giàu sức sống và sống hạnh phúc hơn rất nhiều. Cô nàng giành được quyền nuôi Uyên Uyên, thường xuyên mang Uyên Uyên tới thành phố C để chơi cùng Khẩu Khẩu.
Còn về phần Khương Ý thì tư sau khi cô ta tan vỡ với Cố Yến Trạch thì Kiều Vãn Tình cũng không biết những chuyện tiếp theo cô ta phải trải qua nữa. Nhưng dù sao thì cô ta cũng không sống tốt nổi.
Kiều Vãn Tình không quan tâm tới việc người kia có phải là Khương Ý hay không. Cô đưa Khẩu Khẩu cùng Trăn Trăn đi dạo ở nơi khác. Một lúc sau, cô nhận được điện thoại của Cố Yến Khanh. Anh nói mình đã tìm được một chiếc xe khá ổn, muốn gọi cô qua xem thử.
Cuối cùng, sau nhiều lần lựa chọn, Kiều Vãn Tình chọn một chiếc xe trông khá bình thường. Cô không giống Cố Yến Khanh, muốn đi xe có bề ngoài đẹp đẽ, cô chỉ thích những chiếc trông giản dị một chút. Hơn nữa cô là người khởi nghiệp từ việc làm nông, nếu đi xe đẹp quá, có lẽ cũng sẽ bị một số người xấu tính nào đó đăng lên mạng, bôi đen cô. Dù sao trong xã hội hiện đại, dư luận chính là một thứ vô cùng đáng sợ.
Lúc bốn người rời đi thì hình như buổi triển lãm xe xảy ra chuyện gì đó, bên trong cãi cọ ầm ĩ. Nhưng thấy bạn nhỏ Trăn Trăn đã ị đùn, cần phải về nhà để thay quần ngay thì cả nhà không nán lại, cũng không xem chuyện gì đã xảy ra nữa.
Buổi chiều, điện thoại Kiều Vãn Tình hiện lên một tin tức mới. Hóa ra là về Khương Ý. Kiều Vãn Tình nhảy dựng lên một cái, bấm mở ra xem, quả nhiên tiêu đề là # Khương Ý đến triển lãm xe làm người mẫu xe hơi, nữ thần ngày nào giờ lại nghèo túng đến mức này sao #
Quả nhiên. Kiều Vãn Tình bấm vào thì thấy trong ảnh chụp chính là cô gái đeo mặt nạ cô thấy sáng nay.
Hóa ra lại là Khương Ý thật.
Xem ra cô ta thật sự nghèo. Cô nhớ rõ đến đó làm người mẫu xe hơi trong vòng một tháng liên tục cũng chỉ có thể kiếm được mấy vạn, hơn nữa công việc này rất mệt, ngày nào cũng phải đứng im từ sáng đến tối. Phải biết rằng lúc trước, thù lao đóng phim của Khương Ý chính là gần trăm vạn một tập đấy!
Đột nhiên Kiều Vãn Tình nghĩ đến một câu: Biết ngươi sống không tốt, bổn cung yên tâm rồi.
Nhưng mà Khương Ý cũng chẳng có quan hệ gì với cô, vì thế Kiều Vãn Tình ném chuyện này ra sau đầu rất nhanh.
Buổi hội nghị gồm toàn các nhân vật lớn trong ngành thương mại điện tử cũng tới rất nhanh.
Cố Yến Khanh đi cùng Kiều Vãn Tình đến nơi. Trong xe còn có cả Khẩu Khẩu, Trăn Trăn, nhìn qua trông nhà bọn họ như đi du lịch vậy.
Thật ra là do không còn cách nào khác nên cả nhà mới đi với nhau. Hai bạn nhỏ không tách mẹ ra được, mà tham gia hội nghị này thì chắc chắn không thể kết thúc trong một ngày. Ngày đầu tiên là đến chào hỏi, điểm danh. Xong việc cũng là buổi tối, nếu mà đi về nhà thì cũng quá muộn. Thêm vào đó, hội nghị diễn ra vào thứ bảy nên cả nhà cùng đi với nhau luôn.
Tuy rằng đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước nhưng Kiều Vãn Tình vẫn khá căng thẳng.
Nhất là thứ sáu, cái ngày mà tới điểm danh, Kiều Vãn Tình biết được trong buổi hội nghị này có những nhân vật nào tham dự thì cô càng cảm thấy căng thẳng hơn.
Trong hội nghị này, tiện tay tóm lấy một người cũng chính là một người có thân phận cùng địa vị vô cùng lớn trong nghề.
Thứ bảy, Cố Yến Khanh phải trông hai bạn nhỏ nên không thể đi cùng Kiều Vãn Tình đến nơi.
“Kiều tổng cố lên!” Trước khi đi, Cố Yến Khanh cổ vũ cho Kiều Vãn Tình, “Đừng căng thẳng, em cứ coi những người ngồi dưới như củ cải là được rồi.”
“Ha ha,” Kiều Vãn Tình đã bị anh chọc cười thành công, “Lúc anh lên phát biểu anh cũng nghĩ như vậy sao?”
“……” Có thể nói như vậy.
“Không sao đâu, ban đầu thì hơi căng thẳng một xíu, sau đó sẽ hết ngay ấy mà.” Cố Yến Khanh vô cùng dày dặn kinh nghiệm nói, sau đó anh lại hôn hôn mặt Kiều Vãn Tình, “Em cứ bình tĩnh là sẽ thành công.”
“Được.”
Khẩu Khẩu cùng Trăn Trăn cũng hôn lên mặt mẹ mình một cái, chào Kiều Vãn Tình.
Kiều Vãn Tình đi ra cửa phòng, quay đầu nhìn lại ba người quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Cả ba người bọn họ cũng đang nhìn cô. Kiều Vãn Tình cười với gia đình nhỏ của mình, nói: “Chờ mẹ về ăn cơm tối nhé!”
– HOÀN CHÍNH VĂN –
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha, lúc đầu tui định để kết truyện vào lúc nữ chủ lên phát biểu cơ, nhưng viết vài lần đều cảm thấy không ổn, vì vậy tôi dừng lại ở đây, cũng coi như là nữ chủ lên đỉnh cao cuộc đời rồi. Vẫn còn ngoại truyện nha mọi người ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook