Mang Thai Con Của Kẻ Địch [boylove][h+]
C27: Cơn Bão Đang Đến ( Có H )

" Em muốn tất cả của ngài . . . Xin ngài hãy lấp đầy những khoảng trống bên trong em "

Sợi dây kiềm chế trong đầu của Hạ Phong đã đứt. Hắn hạ môi xuống hôn lấy cậu một cách mạnh bạo, chiếc lưỡi đó thăm dò cậu đầy cẩn thận. Cả người Hữu Đông như rã rời bởi nụ hôn của hắn, cậu siết chặt vào lưng Hạ Phong. Ánh mắt đầy dụ hoặc

" Tôi vào nha! "

" Dạ "

Hắn cởi khoá quần xuống, dương vật to lớn đó đang căng cứng. Hạ Phong chậm rãi tiếng vào bên trong từ từ, cơ thể của cậu sung sướng lên từng chút một, chiếc lỗ nhỏ co bóp mút lấy cây gậy của hắn.

" Aaahh~ ưm- . . "

Cậu nhỏ giọng rên rỉ nhưng đầy dâm đãng, hắn cười nhẹ, gương mặt biểu lộ rõ sự thích thú. Hạ Phong hạ mặt xuống, hắn liếm nhẹ tai cậu sau đó cố ý đâm mạnh vào khiến cho cậu giật nảy người.

" Aaah~ chậm lại~ "

Cậu cào lên lưng hắn vài vết cào, trong giống như hắn đang nuôi vài chú mèo tinh nghịch vậy. Hạ Phong được nước lấn tới, hắn đâm mạnh khiến cho cậu rên rỉ lớn hơn, phía dưới của cậu dần ướt đẫm. Tiếng đẩy lép nhép dâm đãng vang khắp căng phòng cùng giọng rên của Hữu Đông, hai thứ hoà hợp với nhau hệt như một bản âm hưởng của tình dục.

" Aaah~ sướng quá . . Ưm- "

Cậu chồm lên hôn lấy môi hắn, Hạ Phong nhiệt tình đáp lại nụ hôn này. Phía dưới hắn mạnh bạo đẩy vào, nụ hôn nồng nhiệt khiến cả hai hứng tình hơn và tiết ra nhiều phermone hơn.


" Aaah~ ưm- em ra "

Hạ Phong nhướng mày, hắn thút mạnh khiến cho chiếc lỗ nhỏ mút chặt lấy dương vật của hắn. Cả hai cùng nhau đạt khoái cảm, hương thơm của pheromone như toả khắp căn phòng. Hữu Đông mệt lả, cậu gục luôn trên giường, hắn hôn nhẹ lên trán cậu sau đó bế cậu vào nằm ở giữa.

" Lần nào cũng ngủ như chết "

Hắn cười trừ, tay với lấy chăn đắp lên cho cậu. Hạ Phong rời khỏi giường, hắn cầm lấy bức tranh của cậu và đi về phòng của mình.
Hạ Phong mở chiếc tủ màu xám sang trọng ra, hắn cẩn thận đặt bức tranh đó vào. Ánh mắt nhìn ngắm nó đầy suy tư, hắn tĩnh lặng đi đến giường.

" Trái tim này không phải bị bệnh tim mà đập mạnh, nó chỉ đập mạnh khi ở quá gần cậu ta "

Hắn băng quơ nghĩ, tay đặt lên lòng ngực trái của mình để cảm nhận nó. Hạ Phong cũng chỉ biết im lặng lắng nghe nó đang ầm ĩ thình thịch liên hồi rồi bất thình lình ổn định trở lại. Hắn chóng người ngồi dậy, tay mở ngăn tủ ra lấy một điếu thuốc. Chăm ngòi điếu thuốc đó xong, hắn an tĩnh rít một hơi.

" Mỗi khi ở gần cậu thì tôi đã vô thức quên mất đi người đó, chỉ cần ở bên cạnh cậu thì tôi có thể cảm nhận được cả một khung cảnh yên bình "

Hắn cười nhạt, phà một làn khói mờ. Sau đó liền nhanh dập điếu thuốc vào tàn gạt để cơ thể không ám quá nhiều mùi khói thuốc. Hạ Phong bước chân chậm chạp rời khỏi phòng. Hắn đi về phòng của Hữu Đông, lòng cũng bồi hồi từng nhịp đập. Đi đến giường của cậu, hắn dè chừng nằm xuống vì sợ cậu tỉnh giấc. Hắn tiến gần tới gương mặt của cậu, bàn tay to lớn dịu dàng xoa xoa bờ môi của Hữu Đông.

" Tôi sẽ không giết cậu, sẽ để cậu bên cạnh tôi thật lâu thật lâu . . . Chỉ cần cậu không tìm lại bà ta, chỉ cần cậu không có ý định hãm hại tôi thì chắc chắn tôi sẽ không bao giờ tổn thương cậu "


Hắn nhắm mắt, dần dần chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ đó hắn đã không cảm thấy bất kì điều gì ngoại trừ một làn tuyết của mùa đông, tuy là làn tuyết lạnh nhưng lại mang đến cho hắn vô vàng an yên. . .

___________

Buổi sáng tinh sương hé mở, tiếng báo thức ồn ào lại vang lên. Hữu Đông thức dậy, cậu với tay tắt lấy nó. Nhìn thấy Hạ Phong đang ngủ ngon lành nên cậu cũng không dám gọi dậy mà chỉ lén trèo xuống giường đi vệ sinh cá nhân và chạy đi thay đồng phục. Bước vào phòng tắm cậu nhìn mặt mình trong gương thì cười tươi rói vì vết màu còn dính trên trán

" Thật chẳng muốn rửa tý nào "

Hữu Đông tiếc hùi hụi khi phải dùng nước tẩy nó bởi vì vết màu này là được chính tay Hạ Phong tô lên. Thay xong cậu đi đến bàn học của mình để lấy cặp, bất giác cậu nhìn hắn, ánh mắt của Hữu Đông cứ chăm chăm vào bờ môi của hắn không rời.

" Ngài ấy ngủ mê lắm nếu hôn lén thì chắc sẽ không sao đâu "

Cậu lấm la lấm lét tiến gần đến khuôn mặt hắn, cậu chồm gần đến nổi có thể nghe rõ hơi thở của Hạ Phong. Hữu Đông nhắm chặt mắt, cậu hạ môi xuống hôn vào môi hắn. Hôn xong cậu lập tức đứng bật dậy và chạy khỏi cửa như bị ma đuổi. Hữu Đông vừa chạy đi, hắn liền mở mắt ra, khuôn mặt hắn hiện rõ vẻ hạnh phúc.

" Hôn lén người ta thì cũng hôn một cách im lặng chứ. Hôn gì mà chạy rầm rầm "

Hắn đưa tay lên chạm vào môi, nụ hôn của cậu vẫn còn vương lại một chút mềm mại trên môi hắn. Hạ Phong chóng người ngồi dậy, vươn vai khoẻ khoắn. Hắn rời khỏi phòng của cậu và trở về phòng của hắn, Hạ Phong thay cho mình một bộ suit màu đen. Nhìn nhìn vào gương hắn lại cười tươi vì nhớ đến nụ hôn của cậu.

" Đáng yêu như vậy là muốn dụ dỗ mình làm vài hiệp đấy à? "


Hạ Phong chóng tay tự đắc, hắn rời khỏi phòng, đi đến ga xe. Trên đường đến công ty hắn vẫn luôn tủm tỉm cười. Bước vào sảnh chính ai ai nhìn vẻ mặt nở hoa của hắn cũng điều mừng thầm vì chắc chắn hôm nay ngài D sẽ không hành hạ ai. Vào văn phòng của mình, Hạ Phong ngồi trên ghế lướt lướt các trang mạng, đang lướt thì bỗng hắn khựng lại vì nhìn thấy một món trang sức rất hợp với Hữu Đông.

" Nhất Nhất!!! "

Hắn vẫy tay gọi anh ta lại, Nhất Nhất đi đến vẻ mặt như chờ lệnh.

" Ngài cứ dặn dò ạ! "

" Hôm nay thu xếp lịch trình lại. Tôi muốn tầm 1h giờ quay về "

Nhất Nhất tuy khó hiểu nhưng cũng không dám hỏi nguyên nhân.

" Dạ vâng, thưa ngài "

Anh ta quay trở lại vị trí cũ của mình. Hạ Phong vẫn vui vẻ nhìn vào màn hình điện thoại đang hiển thị hình ảnh một chiếc bông tai đá quý màu vàng nhạt, chiếc bông tai đó được bán ở trung tâm thương mại và cũng là hàng phiên bản giới hạn cho các cặp đôi.

" Mua xong thì mình bấm khuyên tai cho cậu ấy cũng được "

Hạ Phong gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Cái dáng điệu lạ lùng này của hắn từ nãy đến giờ điều bị Nhất Nhất nhìn thấy và anh ta đã tưởng rằng ông sếp của mình do uống thuốc quá đà nên mới bị biến chứng như vậy. Anh ta còn nảy ra một ý nghĩ

" Mình nên liên hệ với bên bệnh viện về việc điều trị tâm lý của ngài ấy "


Bởi vậy người ta mới nói có mấy ai bình thường khi yêu đâu nhỉ?!

_________________

Hữu Đông bước xuống xe, cậu vẫy tay tạm biệt Nhị Nhị. Dự định bước vào trường thì đột ngột cậu bị một ai đó nắm tay kéo đến gốc cây gần cổng trường.

" Ai vậy hả? Buông ra!!! "

Cậu hét lên, người đó nhanh tay bịt miệng cậu lại. Kẻ ấy kéo khẩu trang xuống, nhìn thấy gương mặt đó cậu tròn mắt sợ sệt.

" Dì Mễ Mễ. . ."

" Im miệng đi! Dì có chuyện muốn nói với mày nhưng ở đây không tiện "

Bà ta đưa một tờ giấy có ghi địa chỉ vào tay của cậu. Hữu Đông vẫn còn ngạc nhiên nên cậu chỉ có thể cầm lấy tờ giấy.

" Khi nào mày học xong thì lập tức đến trung tâm thương mại, đó là địa chỉ của một quán cafe. Mày nhớ phải đến đấy, không đến là mày không yên với dì đâu "

Ả nghiến răng, ánh mắt và cả mùi pheromone của omega trội khiến cậu run rẩy. Những hình ảnh về ngày trước cậu bị bà ta đánh đập hiện lên, tay của Hữu Đông lại vô thức gãi vào miệng vết thương đang lành của mình khiến nó tróc da ra, cậu cắn chặt môi, chạy thẳng vào bên trong. Cổ tay yếu ớt đó lại bắt đầu hiện lên những vết hằn đỏ, đôi mắt xám xanh xinh đẹp bây giờ chỉ còn lại sợ hãi tột cùng. . .

__________ Còn Tiếp ________

Truyện được đăng tải duy nhất tại Wat pad Hattchin. Nếu truyện nào có nội dung giống hoặc được đăng tải ở trang khác điều là reup trái phép.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương