Mang em cùng thời gian giấu đi
-
Chương 35:
Sau vài giây suy nghĩ cẩn thận, Thẩm Thiên Trản mới đưa ra chủ ý: “Quý tổng khi nào có thời gian, tôi cùng với Tô Tạm mời anh dùng cơm?”
Cô quay lại hơi cúi đầu, thể hiện: “Ông của tôi thực sự rất cảm tạ anh.”
Quý Thanh Hòa cũng chả phải người không hiểu được mấy vẻ lẳng lơ bên ngoài của người khác, tuy nói rằng những chuyện này chỉ cần nhấc tay một cái là xong chẳng mấy hao tâm tổn trí, nhưng Thẩm Thiên Trản lại cho rằng anh đã phải lo lắng rất nhiều, anh cũng không phủ nhận: “Sắp tới thì không rảnh.”
Ngay cửa ra vào người qua kẻ lại, anh vươn tay ra nắm vai trái của cô, dẫn cô đến bên cạnh bồn hoa nói: “Vì để dành ra thời gian rảnh vào ngày mùng 3 Tết, nên quyết định đem tất cả công việc dồn vào trước tết.”
Thẩm Thiên Trản có chút bất ngờ: “Anh năm mới không về Tây An sao?”
Quý Thanh Hòa nhìn cô một cái: “Rất hy vọng tôi phải chạy qua chạy lại giữa hai nơi sao?”
Không đúng?
Cách hỏi này của anh, cô bất luận là gật hay lắc đều không hợp?
Thẩm Thiên Trản xám mặt, có chút lo sợ không dám nhìn thẳng anh: “Nếu như công việc của anh bận quá, có thể để Minh Quyết nói với tôi một tiếng, tôi sẽ điều chỉnh lại thời gian.”
Quý Thanh Hòa hỏi: “Sợ làm tôi mệt sao?”
Giọng điệu của câu nói này có chút nhẹ nhàng, Thẩm Thiên Trản còn chưa tận hưởng được mùi vị, anh không hề nghiêm túc mà mang những suy nghĩ trong lòng bổ sung thêm nửa câu sau cho hoàn chỉnh: “Không làm những chuyện khác, mệt không nổi đâu.”
Thẩm Thiên Trản a lên một tiếng, không tiếp lời.
Cô nghe hiểu mà.
Quý Thanh Hòa đang ở kèo trên, lại hoàn toàn không được tính là kẻ quân tử, anh lại cực kì thích chiếm tiện nghi của cô. Chẳng qua là những trò đùa từ trước đến nay của anh luôn ở một đẳng cấp cao, không rõ ràng, cũng không hề hạ lưu.
Lại thêm cái vẻ bề ngoài kia, nói mấy lời hạ lưu lại nghe như tán tỉnh.
Những người trước kia nhìn anh nhã nhặn xa cách, thanh tịnh và đẹp như rừng thông rừng trúc. Cũng chỉ có Thẩm Thiên Trản biết rõ, chỉ cần nhóm lên một ngọn lửa trong lòng Quý Thanh Hòa, sẽ lộ diện một gã hồ ly đang nổi giận ngay.
Thẩm Thiên Trản đưa Quý Thanh Hòa đến lối ra vào của bệnh viện, sau khi nhìn theo anh lên xe, cô mới gõ cửa tài xế.
Minh Quyết nghe tiếng gõ hạ cửa kính xe xuống.
Thẩm Thiên Trản vứt bao thuốc vào trong xe, nhíu mắt quan sát, có thương có lượng nói: “Sắp xếp cho sếp anh nhiều việc hơn một chút, trước khi qua năm mới ít thả anh ta ra ngoài, đầu năm tôi sẽ cho anh bao lì xì ha.” Nói xong, cô bước lùi lại, khiêu khích nhìn vào Quý Thanh Hòa đang phảng phất hình ảnh nhíu mày đằng sau cửa xe.
Nhìn đi, anh chơi đùa với lão nương đây, lão nương cũng có thể chơi lại chứ.
----------------
Tiễn Quý Thanh Hòa xong, Thẩm Thiên Trản quay về phòng điều trị nghe ngóng tình hình của ông Thẩm.
Sau khi cô đi, bác sĩ Phỉ cùng với người nhà của ông nói chuyện về những rủi ro và những việc cần chú ý cho ca phẫu thuật.
Thẩm Thiên Trản chưa hề học qua những kiến thức đó, đối với việc nghe thuật lại tình hình của ông ngoại Thẩm có chút khó khăn. Quay đầu nhìn thấy mẹ đang an ủi ông ngoại, cả trái tim chùng xuống như rơi vào giếng, ngay cả gió nổi lên cũng không có chút gợn sóng nào.
Trên đường về nhà, cô hiếm khi im lặng đến vậy.
Âm nhạc bên trong xe cao cao thấp thấp hòa cùng với tiếng nhạc đêm, lúc nhẹ nhàng lúc lại sống động, lại càng tương phản với bầu không khí thờ ơ và hơi lãnh đạm của ba người trong xe.
Lão Thẩm cho rằng cô để bụng chuyện nhờ Tô Tạm giúp, sau khi suy đi tính lại các cách hết cả đoạn đường, cuối cùng gần tới nhà mới dám phá vỡ sự im lặng: “Tiểu Tô bên kia ba sẽ hậu tạ nó.”
Thẩm Thiên Trản bình tĩnh, ánh mắt nhìn xuyên về phía lão Thẩm ngồi phía sau, nói: “Con không phải lo lắng chuyện này.”
Cô lo tiếng nhạc quá ồn, hạ thấp âm lượng: “Ba với mẹ năm trước đi kiểm tra sức khỏe kết quả thế nào?”
Lão Thẩm đáp: “Mẹ con huyết áp có cao chút, mấy cái khác đều bình thường.”
Thẩm Thiên Trản dạ một tiếng, hỏi tiếp: “Bố lúc trước chỗ nào bị u nang vậy, nghe lời bác sĩ nửa năm có kiểm tra lại chưa?”
“Nhìn cái gì, ba với mẹ con thân thể vẫn còn tốt lắm, con đừng có mà mới đi bệnh viện về lại suy nghĩ vớ vẩn.” Lão Thẩm ngoài miệng thì có ý ghét bỏ, nhưng ánh mắt lại lộ ra vài ý cười: “Ba của con lúc trẻ không quan tâm gia đình, già rồi sáng mắt ra, mấy phương diện khác thì không có cách nào trợ giúp con nhiều được, nhưng quản cái nhà này mấy năm nay vẫn luôn rất tốt. Con yên tâm ở Bắc Kinh, ba khẳng định sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con, cơm không thiếu ba bữa cho bà ấy đâu.”
Mẹ Thẩm giờ mới lên tiếng, lập tức phản bác: “Cơm không thiếu ba bữa? Ông mới lo cho tôi được mấy ngày ba bữa vậy?”
Lão Thẩm cũng cãi lại: “Tôi sao lại không quản? Là bà chê tôi nấu không ăn được.”
Mẹ Thẩm: “Bữa nào cũng ăn cá, ai chịu cho nỗi?”
Thẩm Thiên Trản cười, không hề lên tiếng hòa giải.
Xe từ cổng đi vào, khi đi xuống bãi để xe, tầm nhìn trong phút chốc tối lại.
Đèn xe màu gừng ấm áp chiếu thẳng tắp thành bó sáng, đem theo thời khắc cuối cùng của năm cũ, chiếu rọi đầy sắc màu.
---------------
Trước giao thừa ba ngày, Thiên Đăng chính thức bước vào kì nghỉ.
Thẩm Thiên Trản không có ở trên công ty, nhàn nhã ở nhà.
Buổi sáng đi chợ với mẹ Thẩm, buổi chiều xem tivi. Buổi tối nếu không phải đi dạo cửa hàng, thì chính là bị lão Thẩm lôi đầu đi chơi đấu địa chủ*, thua cả một kho bạc.
*斗地主[dòu dìzhǔ]: đây là trò đánh bài dựa theo bộ bài Poker 54 lá nhưng quy định khác, ván chơi có 3 người, trong đó có một người là chủ nhà, hai là người còn lại, hai bên đấu với nhau, người nào xếp hết bài trước sẽ thắng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Liên tiếp mấy ngày, mãi cho đến giao thừa.
Buổi chiều ngày hôm đó, Thẩm Thiên Trản lờ mờ tỉnh lại, theo quán tính mà lướt Weibo---Quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, tiểu hoa đán bên cạnh thì vẫn đang kiếm tiền.
Cô chả mấy hứng thú ngáp dài một cái, chuyển đến khoảnh khắc.
So với Weibo, vòng bạn bè có niên vị nặng hơn nhiều. Hoa hoa thảo thảo* trong đó nếu không phải đang cẩn thận chuẩn bị tiệc giao thừa, thì chính là cần cù thật thà lo chuẩn bị năm mới.
*花花草草[hua hua tao tao]: hoa cỏ nhưng được dùng để chỉ sự vui vẻ, yên bình.
Tô Lan Y năm nay vẫn như cũ chọn đi nước ngoài để nghỉ dưỡng, vừa mặc bikini nằm ở bể bơi vô cực vừa nhớ nhung hệ thống máy sưởi ở Bắc Kinh vừa nhâm nhi cốc bia lạnh.
Hướng Thiển Thiển bị cuốn vào vụ kiện cáo, không có duyên được ăn bữa cơm cuối năm, đăng một bức hình ăn cơm với chú chó nhỏ đang háo hức, vừa êm dịu lại vừa ấm áp.
Trong vòng bạn bè của Lâm Kiều ngoại trừ ăn nhậu chơi bời ra sẽ không rời khỏi máy tính, cô vừa đăng tải tải tấm hình chụp màn hình làm việc, khổ sở thể hiện bản thân đến đêm 30 tết vẫn phải ngồi xem tài liệu.
Tô Tạm……
Từ Từ?
Thằng chó Tô Tạm này đang làm cái quái gì vậy?
Thẩm Thiên Trản bật dậy theo bản năng, phóng to bức ảnh anh chụp với bạn bè.
Tô Tạm ôm trên tay một con cá lớn, cười tới mức thô thiển. Nhưng mà đây không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là bối cảnh trong bức hình giống y chang căn bếp nhà cô.
Fuck!
Đây chính là cách cảm tạ mà lão Thẩm cách đây hai ngày đã nói với cô sao?
Cô tuột đầu khỏi giường, đứng dậy đi đến nhà bếp.
Ở trong nhà bếp Tô Tạm đang đứng giữa vợ chồng lão Thẩm, đang vui vẻ hòa thuận gói sủi cảo. Nhìn thấy Thẩm Thiên Trản, có chút hoảng sợ mà thụt lại, rửa tay xong chùi tay, đi lấy quà tặng cho cô.
Thẩm Thiên Trản dùng ánh mắt chất vấn nhìn về phía lão Thẩm, thăm dò không lên tiếng: chuyện gì thế này?
Lão Thẩm ngầm hiểu, xung quanh vẫn toàn là gói sủi cảo, vừa sai cô đi tới bếp lấy nồi hấp ra: “Con trừng cái gì mà trừng, mùng 3 đầu năm còn sắp xếp cho Tiểu Tô tăng ca, thằng bé năm nay một mình ở lại Bắc Kinh, đêm 30 Tết còn phải ở ngoài làm ăn.”
Đối với việc Tô Tạm ngày đầu năm mùng 3 phải tăng ca Thẩm Thiên Trản hoàn toàn chẳng biết gì cả: “…”
Tô Tạm lại mang thân phận thái tử của Thiên Đăng, cậu ta nếu muốn ra nước ngoài nghỉ ngơi, cô nào dám sắp xếp cho cậu ta tăng ca cơ chứ?
Thẩm Thiên Trản có trăm cái miệng cũng khó giãi bày giận dữ trừng mắt cầm lấy quà hối lộ của Tô Tạm, người đứng phía sau lạnh run cả người, vừa hối thúc cô mở quà xem có thích không, vừa run cầm cập bổ sung thêm câu: “Tí nữa Quý tổng sẽ đến.”
Thẩm Thiên Trản: “…….Cậu chết chắc rồi, cái đồ tiểu nhân phản bội.”
Lão Thẩm thấy cô không được lễ độ cho lắm, mắng: “Nói chuyện kiểu gì vậy? Ba bình thường dạy con như vậy sao?”
“Tiểu Tô là ba gọi tới, Quý tổng cũng là ba mời tới, có giận thì trút lên đầu ba đây này.” Lão Thẩm có chút giận tái mặt, muốn nổi cơn thịnh nộ: “Tính khí này là ai dạy cho con vậy?”
Thẩm Thiên Trản oản giận không nói được câu nào, xoay người trở về phòng.
Tô Tạm lộ rõ vẻ mặt lo lắng: “Trách cháu, đáng ra trước khi đến cháu phải nói trước với chị Trản, nhìn dáng vẻ đó là giận rồi.”
Mẹ Thẩm vô cùng hiểu rõ con gái của mình, lãnh đạm nói: “Nó thì lúc nào cũng phô trương thanh thế như hổ giấy thôi, nó giận hay không bác còn không biết sao? Có khi đang về phòng để trang điểm, ngày nào chả nói gương mặt là gốc rễ của sinh mạng, cứ thấy gương soi là lại bất động ngay ấy mà.”
Tô Tạm: “….” cũng là.
--------
Bông trang điểm đang lướt nhẹ để thêm phấn lên mặt Thẩm Thiên Trản, sáng nay cô thức dậy, đã đắp mặt nạ bóng nước, lại ngủ phè của buổi trưa để tu dưỡng lại nhan sắc, chính là để xinh đẹp rạng ngời đón tết, beauty forever. (luôn mãi xinh đẹp)
Cô trang điểm nhẹ nhàng, từ chân mày đến đường viền mắt, tôn lên nét thanh tú trên gương mặt.
Nghĩ tới việc lát nữa Quý Thanh Hòa cũng tới, Thẩm Thiên Trản trong lòng có chút khó chịu, do dự gần mười phút mới đổi bộ đồ ngủ, cuối cùng giữ chút mặt mũi mà đổi qua áo len với quần dài.
Mấy gánh nặng này của cô, vốn thực tế ai cũng vậy cả.
Khi Thẩm Thiên Trản bước ra, mẹ Thẩm đang hấp xong bánh sủi cảo, Tô Tạm thì đang thay giày để chuẩn bị xuống lầu.
Cô hỏi: “Quý Thanh Hòa tới rồi sao?”
Tô Tạm vừa mang giày, vừa gật gật đầu: “Em đi đón Quý tổng.”
Người tới là khách.
Thẩm Thiên Trản không chình ra vẻ mặt kiêu ngạo phách lối nữa, mò lấy áo bành tô, mặc vào nhanh chóng thay giày: “Chị cũng đi.”
Vào thang máy, Tô Tạm ấn xuống tầng, nhìn thấy tâm tình cô coi như cũng khá tốt, mới chủ động giải thích lý do: “Bác trai nhiệt tình mời em đến.”
Thẩm Thiên Trản liếc cậu ta: “Chị không biết cậu năm nay ở Bắc Kinh.” Nếu như biết rõ, cô sẽ cùng với lão Thẩm mời. Phản ứng lúc nãy của Thẩm Thiên Trản, cũng bởi vì gần đây Tô Tạm mang đến cho cô quá nhiều bất trắc rồi, phản xạ tự nhiên là nhìn thấy Tô Tạm thì sẽ chẳng có chuyện gì tốt lành. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
“Quý tổng cũng là do ba chị tha thiết nhờ em mời tới.” Tô Tạm dựng tay lên thề: “Lừa chị một chữ, em sang năm sẽ không có bạn gái luôn.”
Thẩm Thiên Trản phỉ nhổ: “Cậu năm nay cũng có tìm ra bạn gái đâu.”
Đang nói chuyện thì thang máy đã đến tầng một, Quý Thanh Hòa đã đứng trước cổng, cửa thang máy mở ra, anh ngước mắt nhìn, ánh mắt thâm sâu nhìn về phía Thẩm Thiên Trản.
Hai tay anh đều mang theo quà biếu, có hơi nghiêng đầu nghe điện thoại. Đối phương bên kia không biết nói gì, ánh mắt anh lại có vài ý cười, vài phần ôn nhu, tựa như lông hồng lướt nhẹ qua lòng cô.
Tô Tạm vội vàng chạy qua xách bớt một phần.
Quý Thanh Hòa thu lại một tay, cầm lấy điện thoại nói chuyện, giọng nói có phần trầm xuống: “Vậy thì trước tiên cứ như thế đi?”
Thẩm Thiên Trản gật đầu, chào anh.
Thang máy chạy ầm ầm đi lên, anh thỉnh thoảng mỉm cười, ôn hòa trả lời điện thoại, Mãi tới khi tháng dừng lại ở tầng 27, anh mới cắt ngang: “Tôi phải ngắt điện thoại trước đây.”
Thẩm Thiên Trản không giấu được ánh mắt hiếu kỳ, tò mò liếc nhìn anh, thấy được tầm mắt của cô, Quý Thanh Hòa không chút hoang mang, lại còn nói thêm một câu: “Quý Lân, cháu có muốn chào chị gái động Bàn Tơ một câu không?”
Sự tò mò của Thẩm Thiên Trản lập tức vỡ tan tành, cô chình ra vẻ mặt kháng cự nhìn Quý Thanh Hòa, chỉ thiếu mỗi chuyện trên ót khắc thêm bốn chữ: “Không, tôi không muốn.”
Tên nhóc nhà họ Quý kia quả thực là cơn ác mộng của cuộc đời cô.
Cô mở cửa, nghiêng người nhường cho Tô Tạm vào trước. Cô đứng lại sau, chờ Quý Thanh Hòa nói hết điện thoại, rồi lấy dép trong nhà cho anh.
Đồ ăn chuẩn bị để đón khách trong phòng mùi thơm nghi ngút bay ra, Thẩm Thiên Trản chờ Quý Thanh Hòa nghe xong điện thoại, cùng anh đi vào nhà.
Lão Thẩm trước là sắp xếp lại bàn ăn sau đó chào đón khách quý, Quý Thành Hòa đã gặp qua hai người ở bệnh viện, lần này gặp lại cũng không có gì bỡ ngỡ, sau khi hỏi thăm ngắn gọn vài câu, Thẩm Thiên Trản phụ trách tiếp đãi khách, vợ chồng lão Thẩm thì lại quay vào bếp tiếp tục dọn thêm đồ ăn lên.
Cái ổ chó nhỏ này của Thẩm Thiên Trản đã nhiều năm rồi chưa có người ngoài đặt chân vào, cô nhớ ra mà dẫn Quý Thành Hòa đi xem hạ viện, miễn cưỡng giới thiệu qua quýt cho anh cấu trúc hình ốc của thiết kế. Có thể là tư thế chào đón không đứng đắn lắm, khi Quý Thanh Hòa đi ngang qua ban công, cầm lấy cổ tay đang muốn đi mở đèn của cô: “Không cần mở đèn, tôi cũng không phải đến xem phòng.”
Lòng bàn tay anh ấm áp, nhưng khóa của dây đồng hồ, ấn vào làm cổ tay cô hơi đau.
Cô nhe răng, giãy tay ra khỏi lòng bàn tay anh, bước lùi hai bước về phía cửa sổ.
Thời tiết hôm nay không tính là quá đẹp, phía trên gác có gió, không khí hơi lạnh.
“Không thường mời khách đến này, nên không hiểu cách tiếp đãi.” Cô đóng cửa sổ lại, ra hiệu cho anh quay về phòng khách: “Đi qua chỗ ghế sô-pha ngồi nhé?”
Quý Thanh Hòa không nói gì, cùng cô quay về phòng khách.
Tô Tạm mang bình ra bàn pha trà, gặp Thẩm Thiên Trản dẫn Quý Thanh Hòa quay về, biết điều mà rời khỏi ghế sô-pha đơn xởi lởi mời: “Quý tổng chắc không phải là ở bên ngoài đón giao thừa phải không?” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
“Ngược lại,” Quý Thanh Hòa gần đây nhìn Tô Tạm rất vừa mắt, thái độ đối với cậu ta cũng vui vẻ hơn không ít: “Nhà họ Quý năm mới đạm bạc, trải qua ở đâu cũng vậy thôi.” Anh giống như là tìm được cơ hội thích hợp, đặc biệt hợp hoàn cảnh mà ân cần hỏi: “Không phải là làm phiền em quá rồi chứ?”
“Không có.” Thẩm Thiên Trản nửa thật nửa đùa mà liếc một cái: “Kinh phí hạng mục đầu tiên còn chưa thấy tới, tôi nào dám nhắc tới chữ làm phiền?”
Ấm trà sôi, cô quỳ trên gối mềm, châm trà: “Chuyện lần trước anh giúp ông ngoại tôi giới thiệu bác sĩ tôi còn chưa nói lời cảm tạ, hôm nay vừa lúc ân nghĩa vẫn còn đây, tránh để lúc nào tôi cũng phải luôn canh cánh trong lòng.”
Có vài sợi tóc buông xuống, cô tiện tay vén ra phía sau tai. Lúc đẩy tách trà trong tay đến trước mặt anh, cô tiện thể giương mắt, hỏi: “Tên nhóc sau này sẽ kế nghiệp anh đã nói gì thế?”
Đề tài nói chuyện của Thẩm Thiên Trản thay đổi quá nhanh, Quý Thanh Hòa vẫn chưa hiểu được ba chữ “tên nhóc kia” trong câu hỏi của cô chính là Quý Lân.
Anh vuốt ve tay cầm của tách trà, ánh mắt trong khoảnh khắc rơi trên đôi môi hồng của cô, nói: “Tôi thay mặt Quý Lân xin lỗi em.”
Mặc dù ấn tượng của Thẩm Thiên Trản đối với Quý Lân không tốt, nhưng việc gì cũng có nguyên nhân, cô cũng chưa bao giờ trách Quý Lân, cũng chả hiểu câu xin lỗi này từ đâu mà đến: “Lời của con nít đâu có ý gì, tôi vốn không để trong lòng. Câu xin lỗi này của anh, ngược lại lại làm tôi như trở thành người không khoan dung, lại đi so đo với một tên nhóc.”
Quý Thanh Hòa buông nhẹ đôi mắt, ánh nhìn dừng lại trên mặt cô, nói thêm: “Thằng bé câu cuối cùng cũng nói như vậy.”
Thẩm Thiên Trản ù ù cạc cạc: “Nói cái gì?”
Quý Thanh Hòa: “Quý Lân nói nó trước đây không hiểu chuyện, xúc phạm đến tiểu thím Thẩm, nhờ tôi thay nó nói lời xin lỗi, sau này bất luận là em muốn mấy anh hùng Transformer hay Marvel của nó, nó cũng sẵn sàng cho em.”
Thẩm Thiên Trản cảm thấy bản thân lại bị đau đầu rồi: “Đây lại là tin đồn vô căn cứ từ đâu vậy?”
Quý Thanh Hòa dùng những ngón tay thon dài xoa xoa quai cầm tách trà, mập mờ hỏi: “Vô căn cứ? Tôi rõ ràng vẫn nhớ, đủ căn cứ mà.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook