7 năm sau,tại sân bay Quốc Tế Thượng HảiCó một người phụ nữ ăn mặc quyến rũ,quý phái cùng với hai đứa nhóc có làn da trắng trẻo vừa mới ra khỏi máy bay đã níu kéo được không ít ánh nhìn về họ,một đứa thì kéo Vali,một thì ngồi trên tay người phụ nữ đung đưa chân.

Cả ba mẹ con đều mặc một bộ đồ màu trắng vô cùng nổi bật khiến vài người tưởng họ là người nổi tiếng mà ra xin chữ ký.

Người phụ nữ ấy cúi xuống dặn dò những đứa con của cô đứng yên một chỗ để đợi cô đi lấy đồ“Mommy đi một lấy đồ một lúc rồi trở về,các con đứng yên đây nhé?Tiểu Thần trông Tiểu Nại,đừng để anh trai chạy lung tung nh锓Vâng,Tiểu Thần biết rồi!cậu bé hưng phấn nhìn anh trai nói“Sao mẹ lại nhờ em trông con mà không phải con trông em chứ”Tư Nại căng má hỏi“Vì con không ngoan bằng em”Cô xoa đầu hai đứa nhỏ và rời đi.

Trong sân bay,người người ra vào tấp nập,ai đi in ngang qua cũng đều để ý đến hai đứa nhóc như tiểu thiên thần này,hồi lâu sau Tiểu Thần lên tiếng“Tư Nại,anh có để ý khi nãy có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía bọn mình không?”“Có chứ,anh chắc hẳn bọn họ muốn nhòm ngó Mami của chúng ta đó.

Mami của chúng ta đẹp vậy mà!”“Em cũng nghĩ vậy,mà anh thấy mẹ đi hơi lâu không?”“Em không nhắc thì anh quên đó,mẹ hay bị lạc đường…dù đó có là một nẻo đường quen thuộc thì vẫn không tránh khỏi.

.

”“Anh giờ nghĩ đến chuyện đó làm gì,mau chia ra tìm Mami đi,tìm được gọi em,thế nhé em đi trước”Sau đó hai đứa nhóc bắt đầu chia nhau ra để đi tìm Mami lạc đường của chúngTrong sân bay đó,lại có một người đàn ông đang mệt mỏi theo sau một “cỗ máy sắt” đang hoạt động không ngừng nghỉ…“Cố Tổng,chúng ta mới thảo luận về dự án và từ Pháp bay về đây liệu ngài có thể cho tôi nghỉ một chút trước khi về công ty làm việc được không ạ?”Thư ký mệt mỏi nói“Không” Cố Minh Triết lạnh lùng đápLâm Hạo đi đằng sau chỉ biết thở dài với ông chủ “quái vật” này của mình,thế quái nào trên đời lại có người như anh chứ.


Đang chửi thầm ông chủ trong bụng thì anh nghe thấy tiếng va chạm.

Anh đang nghĩ về việc làm khi đến công ty nên không chú ý lắm thì nghe thấy giọng sếp vang lên“Nhóc con không sao chứ?”Minh Triết chìa tay đỡ cậu bé dậy“Dạ cháu ổn thưa chú”Tư Thần mỉm cười đáp“Ừm,mà nhóc đi một mình à?Ba mẹ nhóc đâu mà để nhóc đi lạc như này”“Cháu đúng là đi một mình nhưng cháu không có lạc,đúng hơn thì là cháu tìm Mami cháu đó”Lâm Hạo đằng sau cũng ló đầu lên nói“Mami?Cháu chắc là Mami cháu đi lạc chứ không phải cháu đó chứ?”“Chắc chắn ạ,liệu chú có thể tìm giúp cháu Mami không ạ”Lâm Hạo thầm cười.

Anh có thể đi tìm giúp cậu Mami nhưng điều đó còn phụ thuộc vào ông sếp khó tính của anh bên kia kìa.

Đang tính bảo ông sếp là để anh dẫn cậu bé ra phòng an ninh rồi trở về công ty"Sếp à để em! ""Nhóc tên gì?"Minh Triết quỳ xuống hỏi cậu bé với giọng nói ôn nhu"Dạ,là Tư Thần.

Chú đẹp trai có thể giúp cháu tìm được Mami thì cháu sẽ báo đáp chú""Được rồi,ta giúp nhóc"anh bế cậu lênLâm Hạo:"?"Anh vẫn còn nhớ rất rõ có lần ông sếp Minh Triết của anh nói rằng mình rất ghét trẻ con,đa phần vì bọn chúng rất phiền phức lại hay mè nheo nên khi gặp trẻ con hay người lớn mặt anh cũng đều lạnh như băng,không bao giờ chú ý tới.

Mà sao đây,giờ sếp lại đang bế một đứa bé mới gặp lần đầu lại còn tỏ ra cử chỉ thân mật vậy.

Anh nghi hoặc nhìn ông chủ Cố của mình và đứa trẻ kiaTư Thần nhìn một lượt đánh giá ông chú mà mình mới quên được này.

Đẹp Trai,Cao,mặc toàn đồ hiệu với giá trên trời còn có vẻ là sếp của người bên kia,Duyệt.

Giờ chỉ cần hỏi thêm vài câu thôi nữa là được rồi.

Nếu đã mất nhiều năm vậy chưa tìm được Daddy năm đó thì chi bằng tìm người mới luôn cho nhanhCả việc cậu không thích ai đó tùy ý chạm vào mình,trừ người quen hoặc người già mà ông chú bế cậu lại không có chút chán ghét nào mà cảm giác đó lại rất giống mẹ khi bế cậu nên ông chú rất thích hợp làm Daddy mình!Cố Minh Triết liếc nhìn cậu.

Trước giờ anh đều không thích trẻ con,anh không thể nào mà thích nổi cái tính hay hành động của chúng.

Nhưng cậu bé mà anh đang bế thì anh lại không có một chút bài xích nào.

Anh không thể giải thích được điều này,có lẽ anh và cậu bé có một mối quan hệ chặt chẽ nào đó mà khiến anh như vậy?Cả hai đều im lặng một lúc nên Tư Thần đã mở lời trước"Chú đẹp trai,chú đã có bạn gái chưa?""Không có.


Nhóc tò mò việc này à?""Hì hì.

.

cháu nói vui thôi ai nghờ chú trả lời thật chứ"cậu xoa đầu nóiNghe hai người nói chuyện vui vẻ không khác gì bố con của họ anh định ra can ngăn nhưng đã chạm phải ánh mắt cảnh cáo"ngọt ngào" của sếp khiến anh quên đi những lời vừa định thốt raTích.

.

Tích.

.

Tích tiếng kêu phát ra từ chiếc đồng hồ của Tư Thần.

Cậu bé ấn xuống trả lời cuộc gọi"Alo,đầu dây bên đó là ai vậy"Tư Thần hỏi"Bảo Bảo là Mommy đây,quay về nhà ga số 1 đi Mommy và anh con đang ở đó""D-"đang định trả lời dạ thì cậu xém quên ông chú đẹp trai này liền sửa lại câu nói"Con biết rồi hay là mẹ và anh về nhà trước đi,con! sớm thuê tài xế để về rồi"Cậu nói nhỏ để ông chú bên cạnh không nghe thấy"Sao?Con dám đi mà bỏ mẹ à.


Cứ về đến nhà đi xem mẹ có bóp nát con không!” Cô tức giận nói nhưng vẫn cố gắng kìm lại cơn giận nói nhẹ nhàng nhất có thể “Thế con đã đi chưa?Nếu chưa đi nói mẹ,mẹ tới đón”“Mẹ à, con đã sớm đi được một đoạn rồi,không quay về được đâu”Cậu hờ hững nói“Mẹ nghĩ bây giờ nên để anh trông con thôi,con quá nghịch rồi.

Vậy đi,đến nhà hàng Kinh Hạ,ông bà đặt bàn ở đó rồi”"Dạ,hẹn gặp lại,yêu Mami nhiều"Sau câu đó cậu liền tắt màn hình đồng hồ đi.

Biết câu nói khi nãy của mẹ có phần tức giận nhưng vì muốn đưa cho Mami một người chồng cậu liền phải chịu đựng thôi"Mẹ gọi cho nhóc để về rồi à?Nói đi,ta đưa nhóc tới chỗ mẹ""Chú đẹp trai à!Mẹ cháu hẹn cháu ở nhà hàng Kinh Hạ rồi,liệu chú có thể đưa cháu đến đó không?Sắp giờ ăn trưa rồi,cháu mà không được ăn chắc cháu xỉu mất""Nơi đó à?Vừa hay chú cũng có dự định đến đấy ăn để chú đưa đi nhé""Dạ cảm ơn chú đẹp trai nhiều!"Đi ra ngoài,Tư Thần liền thấy chiếc xe Lamborghini Veneno phiên bản giới hạn màu đen tuyền đứng trước cổng ra vào đón cậu và ông chú đẹp trai này rồi.

Cậu được ông chú bế lên và ngồi lên đùi hắn"Chú à sao chú lại có được chiếc xe này chứ,nghe nói chỉ có 14 chiếc được sản xuất thôi mà chú cũng có 1 chiếc ư?"cậu hào hứng nhìn chiếc xe một lượt"Nhóc nhìn nhỏ vậy mà rành về xe quá nhỉ?Thích thì khi nào chú dẫn đi xem triển lãm xe""Vậy là chúng ta có thể gặp nhau nữa ư?"Cậu dùng đôi mắt long lanh nhìn ông chú"ừm"Lâm Hạo cậu lái xe nãy giờ nghe hai người nói chuyện này nọ.

Lâu lắm rồi mới thấy trong xe laị có cuộc trò chuyện trực tiếp nào lâu như thế.

Nhìn cách sếp mình cưng chiều đứa trẻ kia anh không hỏi hoài nghi liệu đây có phải con riêng của sếp hay không,chỉ cần để ý kĩ chút là sẽ thấy hai người có rất nhiều điểm tương đồng và việc ăn ở nhà hàng Kinh Hạ cũng không nằm trong dự định của sếp.

Lúc này màn hình giữa xe thông báo có một cuộc điện thoại từ một người có biệt danh "Bà".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương