Mai Trắng Trong Tuyết
-
Quyển 2 - Chương 1-2: Đại hôn
Ngày mai, hôn lễ sẽ diễn ra.
Nhưng, hai ngày trời tìm kiếm, nàng không có thêm chút thông tin gì về gã ăn mày kia. Hôm nay, dù Mễ Lan và Xuân Nhi ra sức phản đối, Tiểu Duệ vẫn quyết định ra ngoài phát đồ ăn và áo ấm cho những người ăn xin đang thập thò trong con ngõ nhỏ gần Mai phủ. Hàng người nối dài, rất trật tự. Tiểu Duệ lặng lẽ phát đồ ăn và áo ấm cho từng người, từng người một.
Đến một ông lão già yếu, run rẩy trong chiếc áo rách nát, ngoài áo bông và đồ ăn, Tiểu Duệ đặt thêm vào tay ông lão một thỏi bạc vụn. Lão nhân đột nhiên òa khóc nức nở.
– Tiểu thư, đội ơn tiểu thư. Nếu không có tiểu thư, lão làm sao sống qua được mùa đông này? Tiểu thư!
Ánh mắt ông lão nhìn nàng như có tia sáng, khiến Tiểu Duệ có chút hoảng hốt, nàng mỉm cười.
– Nhà ông còn mấy người?
Ông lão lắc đầu.
– Lão chỉ có một đứa con trai, nhưng năm ngoái con trai lão đã chết ngoài biên thùy, lão lại bị kẻ xấu hãm hại, bị biến thành kẻ không nhà, không còn người thân nữa.
Nói đến đây, ông ta càng khóc nức nở.
– Vậy ông hãy ở lại Mai phủ chăm sóc cây cối đi. Dù ở đây không giàu có gì nhưng ông cũng có chỗ ăn, chỗ ở.
Ông lão run rẩy giơ tay ra, như muốn nắm lấy tay Tiểu Duệ, nhưng bàn tay gầy gò, bẩn thỉu dừng lại giữa không trung. Đột nhiên ông ta quỳ sụp xuống.
– Tiểu thư, đội ơn tiểu thư!
Tiểu Duệ vội vàng đỡ ông lão dậy, sai người dìu ông vào trong Mai phủ, bảo quản gia sắp xếp nơi ở và công việc cho ông ta.
Sau khi xong việc, nàng dẫn theo vài hộ vệ đi dạo quanh mấy khu phố gần Mai phủ. Mấy khu phố này đều là phủ của quan lại nên an ninh cực kỳ tốt, cũng rất ít người qua lại, hai bên đường còn trồng hoa khiến khung cảnh mùa đông ảm đạm có sức sống hơn hẳn.
Tiểu Duệ cúi đầu, lặng lẽ nhìn bước chân của chính mình. Đôi hài màu hồng phấn thêu hoa tường vi tinh xảo chầm chậm bước trên con đường nhỏ. Có phải nàng đã nghĩ quá nhiều, quá nhạy cảm rồi không? Đêm đó, người ăn mày không tới, mấy ngày nay cũng không thấy, có lẽ hắn đã bị nàng dọa sợ rồi. Còn nữa, ông lão hôm nay cũng gọi nàng hai tiếng “tiểu thư” đầy nghẹn ngào, cũng ánh mắt nhìn nàng như phát ra tia sáng như thế. Có lẽ gã ăn mày ấy chỉ là cảm kích nàng đã cho y tiền mà thôi. Còn lời của Thái Khanh quận vương, có gì mà nàng phải nghĩ nhiều như thế chứ? Mỗi một người đều có vô vàn mối quan hệ, đặc biệt với thân phận của nàng trước đây, quen biết, thậm chí thuở nhỏ chơi đùa cùng bọn họ thì có gì lạ? Tại sao nàng phải để tâm? Có phải chỉ vì bản thân không còn nhớ nổi những việc xảy ra trong quá khứ nên giờ đây nhìn gì, nghe gì cũng thấy lạ lùng, nghi hoặc?
Một cái bóng lao thẳng về phía Tiểu Duệ, hộ vệ phía sau vội vàng kéo nàng lại, Tiểu Duệ sửng sốt, suýt ngã. Đến khi mọi người nhìn kỹ lại thì hóa ra là một đứa trẻ vừa từ trong nhà lao ra. Đứa bé tầm sáu, bảy tuổi mặc bộ váy màu hồng phấn, tóc bối cao hai bên, nhìn vô cùng đáng yêu. Vừa lúc đó cũng có một đứa trẻ từ trong nhà chạy ra, thấy cảnh tượng trước mặt thì khựng lại. Đứa trẻ mới tới là một bé trai chỉ tầm bảy, tám tuổi mặc áo màu lục, chắc do nô đùa nên khuôn mặt ửng hồng. Bé gái có vẻ hoảng sợ, thấy mấy người lớn đang nhìn mình chằm chằm, đột nhiên òa khóc. Bé trai lập tức chạy lên, nắm lấy cánh tay bé gái, đứng chắn trước nó và mấy người Tiểu Duệ.
– Mấy người là ai? Tại sao lại dọa Duệ Nhi sợ?
Tiểu Duệ giật mình, bé gái kia có tên giống nàng? Nàng ra dấu cho mấy hộ vệ lùi lại một chút, một mình tiến lên mấy bước.
– Xin lỗi, bọn ta không cố ý đâu!
Bé trai vẫn có vẻ rất cảnh giác; bé gái đứng sau lưng nó thò đầu ra, đôi mắt mở lớn, tròn xoe, tò mò quan sát. Tiểu Duệ mỉm cười.
– Muội muội, muội không sao chứ?
Bé gái thấy dáng vẻ dịu dàng của Tiểu Duệ thì không khóc nữa, lên tiếng.
– Tỷ là ai?
– Ta? – Tiểu Duệ trỏ vào mình. – Ta tên Mai Tư Duệ, nhà ta ở đằng kia kìa.
Nhìn theo ngón tay của nàng, khuôn mặt đứa bé bỗng sáng bừng lên.
– Nhà đó có nhiều đèn lồng đỏ. Nhũ mẫu bảo tiểu thư Mai gia sắp xuất giá. Có phải là tỷ không?
– Đúng vậy.
– Ha. – Đứa bé níu lấy tay bé trai. – Tuân ca, sau này ta cũng sẽ gả cho huynh.
– Được. – Đứa bé trai lên tiếng, đầy kiên định.
– Tiểu thư, tiểu thư!
Vừa lúc ấy một người phụ nữ chạy ra, thấy hai đứa trẻ thì vẻ căng thẳng, hốt hoảng trên mặt bà ta mới thả lỏng.
– Tiểu thư, mau về thôi.
Bà ta hơi nhún người chào Tiểu Duệ, sau đó nắm tay hai đứa trẻ, dắt vào nhà. Tiểu Duệ ngơ ngẩn nhìn hai đứa bé xinh xắn như tiên đồng ngọc nữ đó, một lúc sau mới tiếp tục bước đi. Tại sao trẻ con lại có thể vừa khóc đã cười? Tại sao trẻ con luôn vui vẻ, hạnh phúc?
Là bởi chúng đơn thuần, nghĩ gì nói đấy, muốn gì nói đấy, không như người lớn. Nàng nhắm hờ hai mắt, cảm nhận ngọn gió lạnh lẽo vờn quanh da mặt. Có lẽ, nàng đã nghĩ quá nhiều rồi. Phải chăng nên sống như một đứa trẻ để đón nhận hạnh phúc cuộc sống ngắn ngủi này ban tặng?
***
Tiếng kèn trống tưng bừng khắp mấy con phố. Lâm Vũ vương gia mặc hỷ phục, ngồi trên lưng ngựa trắng. Một hàng dài người đi phía sau. Trong kiệu hoa, Tiểu Duệ ngồi, hai tay đặt lên đùi, nàng he hé mắt nhìn qua khe hở chiếc khăn trùm đầu. Bên ngoài thật náo nhiệt. Chiếc kiệu chòng chành theo nhịp bước của phu khiêng kiệu. Cả kinh thành hôm nay đều háo hức trước hôn lễ của vị vương gia duy nhất đương triều, hơn nữa, hôn lễ này lại do chính đương kim hoàng thượng ban, dĩ nhiên càng long trọng, càng tôn quý.
Hai bên đường, rất nhiều người đứng xem cảnh náo nhiệt, hàng người gánh của hồi môn đi kéo dài hết cả con phố, cực kỳ xa hoa. Không ít tiểu cô nương ngẩn ngơ dõi theo hôn lễ, ước mơ mình là vị tân nương ngồi trong kiệu hoa kia, tìm được bạch mã hoàng tử của đời mình.
Mặc dù phụ mẫu hai bên đều không còn, nhưng nghi lễ vẫn cần thực hiện không thiếu bước nào. Chưa kể hôm nay vương phủ có vô số khách quý, đều là vương tôn, quý tộc, quan lại. Đặc biệt còn có một vị khách mời cực kỳ quan trọng – hoàng thượng.
Buổi tối, vương phủ đèn lồng sáng rực, trên đài cao, đội ca vũ đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ đợi có lệnh sẽ khai diễn. Quan khách cũng ngồi bên mâm tiệc, vui vẻ trò chuyện. Lúc này Trương công công mới tiến vào, hô to “Hoàng thượng giá đáo”. Tất cả lập tức quỳ xuống nghênh đón thánh giá. Hoàng thượng tiến lên, đưa tay đỡ Dương Thiên Vũ và Lâm Tư Duệ. Đây là lần đầu tiên Tiểu Duệ nhìn thấy hoàng thượng, nàng có chút kinh ngạc. Người này rất giống Dương Thiên Vũ. Được biết, hai người họ vốn không cùng mẫu thân, có lẽ họ giống tiên hoàng. Vậy thì, tiên hoàng năm xưa chắc chắn rất xuất chúng, nên giờ các con trai của ngài đều tuấn mỹ phi phàm, lại tài ba xuất chúng. Đúng là long phụ sinh long tử.
Đến khi Dương Thiên Vũ hơi giật tay áo nàng, Tiểu Duệ mới giật mình nhớ ra, vội cúi đầu, mắt nhìn xuống mũi giày. Long nhan há có thể tùy tiện nhìn chằm chằm như thế? Lúc này, một giọng nói trầm ấm mà uy nghiêm vang lên trên đỉnh đầu Tiểu Duệ.
– Mau bình thân, nào, qua đây.
Nói rồi hoàng thượng thân mật dắt tay Dương Thiên Vũ và Tiểu Duệ qua bàn tiệc. Hoàng đế ngồi ở vị trí chủ tọa. Phía bên phải là Dương Thiên Vũ, ngồi ngay bên cạnh hắn là Tiểu Duệ. Phía bên trái là Trần Hiền phi. Hiền phi là phi tần được hoàng thượng sủng ái nhất hiện nay. Có thể nói, tôn quý chỉ sau hoàng hậu nương nương. Hôm nay hoàng thượng cũng đặc biệt dẫn theo Hiền phi đến vương phủ chúc mừng hôn lễ của vị vương gia duy nhất đương triều, đủ thấy ngài sủng ái phi tần này thế nào. Nghe nói Hiền phi là quý nữ của một vị quan ngũ phẩm. Vì cha nàng phẩm cấp không cao nên dù được hoàng thượng sủng ái hết mực, nàng cũng chỉ có thể giành được ngôi vị Hiền phi mà thôi.
Nghe kể về Hiền phi đã nhiều, hôm nay Tiểu Duệ mới có cơ hội nhìn thấy. Quả là nữ nhân được hoàng thượng sủng ái thì không thể tầm thường được. Hiền phi dung mạo như hoa như ngọc, yểu điệu dịu dàng, toàn thân toát lên vẻ tôn quý vô cùng. Tự nhìn lại mình, Tiểu Duệ có chút bùi ngùi. Nàng cũng có thể coi là xinh đẹp, nhưng so với khí chất kia, đúng là so gà với hạc, thật không sánh nổi.
Sau mấy tuần rượu, hai má Hiền phi ửng hồng, dáng vẻ lại càng kiều mị, nàng bước lên mấy bước, xin hoàng thượng cho góp vui một tiết mục nho nhỏ chúc mừng hôn lễ của vương gia. Hoàng thượng ân chuẩn. Thị nữ của Hiền phi lập tức tiến lên, dâng cho nàng một chiếc cổ cầm. Hiền phi ôm đàn, bước lên đài. Mọi người lập tức dừng đũa, chăm chú chờ xem. Hôm nay Hiền phi mặc một bộ váy dài màu trắng, trên tóc cài cây trâm hồng ngọc, giữa trán điểm một đóa hải đường, dường như trang điểm càng đơn giản càng toát lên khí chất của nàng. Những ngón tay thon dài như búp măng lướt trên dây đàn. Dây đàn như có thần, mỗi âm thanh phát ra sống động như thật. Này tiếng gió vi vút reo ca. Này tiếng suối khi trong trẻo réo rắt, lúc trầm hùng cuồn cuộn. Chỉ bảy dây đàn mà muôn cung muôn bậc, khiến người nghe như lạc vào cõi tiên.
Đến tận khi tiếng đàn dừng một lúc lâu, mọi người như mới bừng tỉnh khỏi mộng đẹp, tiếng vỗ tay lập tức dội vang như sấm. Hiền phi mỉm cười dịu dàng, quả không hổ chữ “Hiền”. Nàng nhấc vạt váy trắng như cánh hạc, chậm rãi bước xuống đài, tới ngồi lại vị trí bên trái hoàng thượng. Hai má Hiền phi vẫn ưng ửng hồng, đôi mắt đen láy như lấp loáng ánh nước, Tiểu Duệ nhìn như mê như say. Một lúc lâu sau, cũng biết nhìn Hiền phi như thế là thất lễ, nàng mới thu hồi ánh mắt, lén lút thở dài một hơi.
Bất giác, bàn tay giấu dưới bàn bị nắm lấy, hơi ấm từ lòng bàn tay to lớn truyền qua khiến Tiểu Duệ có chút giật mình. Nàng quay qua nhìn, thấy gương mặt anh tuấn của Dương Thiên Vũ cũng đang nhìn mình. Tiểu Duệ đột nhiên buột miệng hỏi.
– Thiên Vũ, có phải ta rất xấu xí không?
Nhưng, hai ngày trời tìm kiếm, nàng không có thêm chút thông tin gì về gã ăn mày kia. Hôm nay, dù Mễ Lan và Xuân Nhi ra sức phản đối, Tiểu Duệ vẫn quyết định ra ngoài phát đồ ăn và áo ấm cho những người ăn xin đang thập thò trong con ngõ nhỏ gần Mai phủ. Hàng người nối dài, rất trật tự. Tiểu Duệ lặng lẽ phát đồ ăn và áo ấm cho từng người, từng người một.
Đến một ông lão già yếu, run rẩy trong chiếc áo rách nát, ngoài áo bông và đồ ăn, Tiểu Duệ đặt thêm vào tay ông lão một thỏi bạc vụn. Lão nhân đột nhiên òa khóc nức nở.
– Tiểu thư, đội ơn tiểu thư. Nếu không có tiểu thư, lão làm sao sống qua được mùa đông này? Tiểu thư!
Ánh mắt ông lão nhìn nàng như có tia sáng, khiến Tiểu Duệ có chút hoảng hốt, nàng mỉm cười.
– Nhà ông còn mấy người?
Ông lão lắc đầu.
– Lão chỉ có một đứa con trai, nhưng năm ngoái con trai lão đã chết ngoài biên thùy, lão lại bị kẻ xấu hãm hại, bị biến thành kẻ không nhà, không còn người thân nữa.
Nói đến đây, ông ta càng khóc nức nở.
– Vậy ông hãy ở lại Mai phủ chăm sóc cây cối đi. Dù ở đây không giàu có gì nhưng ông cũng có chỗ ăn, chỗ ở.
Ông lão run rẩy giơ tay ra, như muốn nắm lấy tay Tiểu Duệ, nhưng bàn tay gầy gò, bẩn thỉu dừng lại giữa không trung. Đột nhiên ông ta quỳ sụp xuống.
– Tiểu thư, đội ơn tiểu thư!
Tiểu Duệ vội vàng đỡ ông lão dậy, sai người dìu ông vào trong Mai phủ, bảo quản gia sắp xếp nơi ở và công việc cho ông ta.
Sau khi xong việc, nàng dẫn theo vài hộ vệ đi dạo quanh mấy khu phố gần Mai phủ. Mấy khu phố này đều là phủ của quan lại nên an ninh cực kỳ tốt, cũng rất ít người qua lại, hai bên đường còn trồng hoa khiến khung cảnh mùa đông ảm đạm có sức sống hơn hẳn.
Tiểu Duệ cúi đầu, lặng lẽ nhìn bước chân của chính mình. Đôi hài màu hồng phấn thêu hoa tường vi tinh xảo chầm chậm bước trên con đường nhỏ. Có phải nàng đã nghĩ quá nhiều, quá nhạy cảm rồi không? Đêm đó, người ăn mày không tới, mấy ngày nay cũng không thấy, có lẽ hắn đã bị nàng dọa sợ rồi. Còn nữa, ông lão hôm nay cũng gọi nàng hai tiếng “tiểu thư” đầy nghẹn ngào, cũng ánh mắt nhìn nàng như phát ra tia sáng như thế. Có lẽ gã ăn mày ấy chỉ là cảm kích nàng đã cho y tiền mà thôi. Còn lời của Thái Khanh quận vương, có gì mà nàng phải nghĩ nhiều như thế chứ? Mỗi một người đều có vô vàn mối quan hệ, đặc biệt với thân phận của nàng trước đây, quen biết, thậm chí thuở nhỏ chơi đùa cùng bọn họ thì có gì lạ? Tại sao nàng phải để tâm? Có phải chỉ vì bản thân không còn nhớ nổi những việc xảy ra trong quá khứ nên giờ đây nhìn gì, nghe gì cũng thấy lạ lùng, nghi hoặc?
Một cái bóng lao thẳng về phía Tiểu Duệ, hộ vệ phía sau vội vàng kéo nàng lại, Tiểu Duệ sửng sốt, suýt ngã. Đến khi mọi người nhìn kỹ lại thì hóa ra là một đứa trẻ vừa từ trong nhà lao ra. Đứa bé tầm sáu, bảy tuổi mặc bộ váy màu hồng phấn, tóc bối cao hai bên, nhìn vô cùng đáng yêu. Vừa lúc đó cũng có một đứa trẻ từ trong nhà chạy ra, thấy cảnh tượng trước mặt thì khựng lại. Đứa trẻ mới tới là một bé trai chỉ tầm bảy, tám tuổi mặc áo màu lục, chắc do nô đùa nên khuôn mặt ửng hồng. Bé gái có vẻ hoảng sợ, thấy mấy người lớn đang nhìn mình chằm chằm, đột nhiên òa khóc. Bé trai lập tức chạy lên, nắm lấy cánh tay bé gái, đứng chắn trước nó và mấy người Tiểu Duệ.
– Mấy người là ai? Tại sao lại dọa Duệ Nhi sợ?
Tiểu Duệ giật mình, bé gái kia có tên giống nàng? Nàng ra dấu cho mấy hộ vệ lùi lại một chút, một mình tiến lên mấy bước.
– Xin lỗi, bọn ta không cố ý đâu!
Bé trai vẫn có vẻ rất cảnh giác; bé gái đứng sau lưng nó thò đầu ra, đôi mắt mở lớn, tròn xoe, tò mò quan sát. Tiểu Duệ mỉm cười.
– Muội muội, muội không sao chứ?
Bé gái thấy dáng vẻ dịu dàng của Tiểu Duệ thì không khóc nữa, lên tiếng.
– Tỷ là ai?
– Ta? – Tiểu Duệ trỏ vào mình. – Ta tên Mai Tư Duệ, nhà ta ở đằng kia kìa.
Nhìn theo ngón tay của nàng, khuôn mặt đứa bé bỗng sáng bừng lên.
– Nhà đó có nhiều đèn lồng đỏ. Nhũ mẫu bảo tiểu thư Mai gia sắp xuất giá. Có phải là tỷ không?
– Đúng vậy.
– Ha. – Đứa bé níu lấy tay bé trai. – Tuân ca, sau này ta cũng sẽ gả cho huynh.
– Được. – Đứa bé trai lên tiếng, đầy kiên định.
– Tiểu thư, tiểu thư!
Vừa lúc ấy một người phụ nữ chạy ra, thấy hai đứa trẻ thì vẻ căng thẳng, hốt hoảng trên mặt bà ta mới thả lỏng.
– Tiểu thư, mau về thôi.
Bà ta hơi nhún người chào Tiểu Duệ, sau đó nắm tay hai đứa trẻ, dắt vào nhà. Tiểu Duệ ngơ ngẩn nhìn hai đứa bé xinh xắn như tiên đồng ngọc nữ đó, một lúc sau mới tiếp tục bước đi. Tại sao trẻ con lại có thể vừa khóc đã cười? Tại sao trẻ con luôn vui vẻ, hạnh phúc?
Là bởi chúng đơn thuần, nghĩ gì nói đấy, muốn gì nói đấy, không như người lớn. Nàng nhắm hờ hai mắt, cảm nhận ngọn gió lạnh lẽo vờn quanh da mặt. Có lẽ, nàng đã nghĩ quá nhiều rồi. Phải chăng nên sống như một đứa trẻ để đón nhận hạnh phúc cuộc sống ngắn ngủi này ban tặng?
***
Tiếng kèn trống tưng bừng khắp mấy con phố. Lâm Vũ vương gia mặc hỷ phục, ngồi trên lưng ngựa trắng. Một hàng dài người đi phía sau. Trong kiệu hoa, Tiểu Duệ ngồi, hai tay đặt lên đùi, nàng he hé mắt nhìn qua khe hở chiếc khăn trùm đầu. Bên ngoài thật náo nhiệt. Chiếc kiệu chòng chành theo nhịp bước của phu khiêng kiệu. Cả kinh thành hôm nay đều háo hức trước hôn lễ của vị vương gia duy nhất đương triều, hơn nữa, hôn lễ này lại do chính đương kim hoàng thượng ban, dĩ nhiên càng long trọng, càng tôn quý.
Hai bên đường, rất nhiều người đứng xem cảnh náo nhiệt, hàng người gánh của hồi môn đi kéo dài hết cả con phố, cực kỳ xa hoa. Không ít tiểu cô nương ngẩn ngơ dõi theo hôn lễ, ước mơ mình là vị tân nương ngồi trong kiệu hoa kia, tìm được bạch mã hoàng tử của đời mình.
Mặc dù phụ mẫu hai bên đều không còn, nhưng nghi lễ vẫn cần thực hiện không thiếu bước nào. Chưa kể hôm nay vương phủ có vô số khách quý, đều là vương tôn, quý tộc, quan lại. Đặc biệt còn có một vị khách mời cực kỳ quan trọng – hoàng thượng.
Buổi tối, vương phủ đèn lồng sáng rực, trên đài cao, đội ca vũ đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ đợi có lệnh sẽ khai diễn. Quan khách cũng ngồi bên mâm tiệc, vui vẻ trò chuyện. Lúc này Trương công công mới tiến vào, hô to “Hoàng thượng giá đáo”. Tất cả lập tức quỳ xuống nghênh đón thánh giá. Hoàng thượng tiến lên, đưa tay đỡ Dương Thiên Vũ và Lâm Tư Duệ. Đây là lần đầu tiên Tiểu Duệ nhìn thấy hoàng thượng, nàng có chút kinh ngạc. Người này rất giống Dương Thiên Vũ. Được biết, hai người họ vốn không cùng mẫu thân, có lẽ họ giống tiên hoàng. Vậy thì, tiên hoàng năm xưa chắc chắn rất xuất chúng, nên giờ các con trai của ngài đều tuấn mỹ phi phàm, lại tài ba xuất chúng. Đúng là long phụ sinh long tử.
Đến khi Dương Thiên Vũ hơi giật tay áo nàng, Tiểu Duệ mới giật mình nhớ ra, vội cúi đầu, mắt nhìn xuống mũi giày. Long nhan há có thể tùy tiện nhìn chằm chằm như thế? Lúc này, một giọng nói trầm ấm mà uy nghiêm vang lên trên đỉnh đầu Tiểu Duệ.
– Mau bình thân, nào, qua đây.
Nói rồi hoàng thượng thân mật dắt tay Dương Thiên Vũ và Tiểu Duệ qua bàn tiệc. Hoàng đế ngồi ở vị trí chủ tọa. Phía bên phải là Dương Thiên Vũ, ngồi ngay bên cạnh hắn là Tiểu Duệ. Phía bên trái là Trần Hiền phi. Hiền phi là phi tần được hoàng thượng sủng ái nhất hiện nay. Có thể nói, tôn quý chỉ sau hoàng hậu nương nương. Hôm nay hoàng thượng cũng đặc biệt dẫn theo Hiền phi đến vương phủ chúc mừng hôn lễ của vị vương gia duy nhất đương triều, đủ thấy ngài sủng ái phi tần này thế nào. Nghe nói Hiền phi là quý nữ của một vị quan ngũ phẩm. Vì cha nàng phẩm cấp không cao nên dù được hoàng thượng sủng ái hết mực, nàng cũng chỉ có thể giành được ngôi vị Hiền phi mà thôi.
Nghe kể về Hiền phi đã nhiều, hôm nay Tiểu Duệ mới có cơ hội nhìn thấy. Quả là nữ nhân được hoàng thượng sủng ái thì không thể tầm thường được. Hiền phi dung mạo như hoa như ngọc, yểu điệu dịu dàng, toàn thân toát lên vẻ tôn quý vô cùng. Tự nhìn lại mình, Tiểu Duệ có chút bùi ngùi. Nàng cũng có thể coi là xinh đẹp, nhưng so với khí chất kia, đúng là so gà với hạc, thật không sánh nổi.
Sau mấy tuần rượu, hai má Hiền phi ửng hồng, dáng vẻ lại càng kiều mị, nàng bước lên mấy bước, xin hoàng thượng cho góp vui một tiết mục nho nhỏ chúc mừng hôn lễ của vương gia. Hoàng thượng ân chuẩn. Thị nữ của Hiền phi lập tức tiến lên, dâng cho nàng một chiếc cổ cầm. Hiền phi ôm đàn, bước lên đài. Mọi người lập tức dừng đũa, chăm chú chờ xem. Hôm nay Hiền phi mặc một bộ váy dài màu trắng, trên tóc cài cây trâm hồng ngọc, giữa trán điểm một đóa hải đường, dường như trang điểm càng đơn giản càng toát lên khí chất của nàng. Những ngón tay thon dài như búp măng lướt trên dây đàn. Dây đàn như có thần, mỗi âm thanh phát ra sống động như thật. Này tiếng gió vi vút reo ca. Này tiếng suối khi trong trẻo réo rắt, lúc trầm hùng cuồn cuộn. Chỉ bảy dây đàn mà muôn cung muôn bậc, khiến người nghe như lạc vào cõi tiên.
Đến tận khi tiếng đàn dừng một lúc lâu, mọi người như mới bừng tỉnh khỏi mộng đẹp, tiếng vỗ tay lập tức dội vang như sấm. Hiền phi mỉm cười dịu dàng, quả không hổ chữ “Hiền”. Nàng nhấc vạt váy trắng như cánh hạc, chậm rãi bước xuống đài, tới ngồi lại vị trí bên trái hoàng thượng. Hai má Hiền phi vẫn ưng ửng hồng, đôi mắt đen láy như lấp loáng ánh nước, Tiểu Duệ nhìn như mê như say. Một lúc lâu sau, cũng biết nhìn Hiền phi như thế là thất lễ, nàng mới thu hồi ánh mắt, lén lút thở dài một hơi.
Bất giác, bàn tay giấu dưới bàn bị nắm lấy, hơi ấm từ lòng bàn tay to lớn truyền qua khiến Tiểu Duệ có chút giật mình. Nàng quay qua nhìn, thấy gương mặt anh tuấn của Dương Thiên Vũ cũng đang nhìn mình. Tiểu Duệ đột nhiên buột miệng hỏi.
– Thiên Vũ, có phải ta rất xấu xí không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook