Mai Trắng Trong Tuyết
-
Quyển 2 - Chương 2: Động phòng hoa chúc (1)
Hắn có chút bất ngờ trước câu hỏi của nàng. Nhưng ngay lập tức, bàn tay hắn siết chặt tay nàng hơn một chút. Hắn khẽ mỉm cười, ánh mắt ôn nhu như nước nhìn nàng.
– Mẫu đơn có vẻ rực rỡ của mẫu đơn, nhưng hoa mai lại có vẻ thuần khiết chỉ hoa mai mới có. Mỗi hoa một sắc, mỗi người một vẻ. Trong lòng ta, Tiểu Duệ mãi mãi là bông hoa đẹp nhất!
Tiểu Duệ cúi đầu, hai má nàng dần ửng đỏ, lời nói đôi lúc cũng có thể khiến người ta say như rượu. Đúng vậy, đối với nữ nhân, chẳng cần đẹp hơn ngàn vạn người, chỉ cần là người đẹp nhất trong lòng người mình yêu là đủ.
Sau tiết mục biểu diễn của Hiền phi là màn bắn pháo hoa. Từng chùm pháo hoa rực rỡ nở bung trên nền trời đen thẫm, cực kỳ diễm lệ. Dương Thiên Vũ vẫn nắm chặt tay Tiểu Duệ, cùng nhìn ngắm pháo hoa. Phía bên kia, hoàng thượng và Hiền phi cũng trao nhau ánh nhìn âu yếm.
***
Trong căn phòng được trang trí với gam màu đỏ là chủ đạo, Tiểu Duệ e lệ nhìn nam nhân nàng tưởng chừng đã rất quen thuộc kia. Cả hai lúc này đã ngà ngà say, Dương Thiên Vũ dùng cả hai tay nắm tay nàng, bàn tay to lớn bao trọn bàn tay nhỏ bé của Tiểu Duệ. Hắn nhìn nàng, ánh mắt thâm tình.
– Tiểu Duệ, hôm nay nàng thật đẹp!
– Tại huynh say rồi nên mới khen ta đẹp đúng không?
Hắn phì cười, vươn tay xoa đầu nàng.
– Ngốc!
Nói rồi, hắn rót hai chén rượu đầy, đưa qua cho nàng một chén. Rượu hợp cẩn, biểu trưng hai người từ nay vĩnh viễn gắn bó, vĩnh viễn là một thể. Vòng tay qua nhau, cùng uống chén rượu nồng, nồng nàn như tình cảm lứa đôi. Uống xong rượu, Tiểu Duệ có chút lúng túng nhìn Dương Thiên Vũ. Nàng không còn mẹ để dạy những điều trong đêm tân hôn nhưng bà mối cũng có nói qua. Nghĩ đến những lời bà mối nói, hai má Tiểu Duệ lại nóng bừng.
Hắn đứng dậy, cầm tay nàng, chậm rãi dắt nàng tiến về phía giường ngủ rộng lớn được trang trí hoa lệ kia. Tim Tiểu Duệ đập như trống dồn, toàn thân nàng có chút run rẩy. Quả thực rất lo lắng. Vì sao lo lắng? Nàng cũng không biết nữa, chỉ biết bản thân không tự chủ được mà cứ run lên. Dường như Dương Thiên Vũ cũng cảm nhận được sự căng thẳng của nàng, hắn vòng tay, ôm lấy vai nàng.
– Đừng sợ, ta không làm nàng đau đâu.
Nghe thấy vậy, không những bớt căng thẳng, nàng càng lo lắng hơn, cơ thể run dữ dội. Hắn nhìn sâu vào mắt nàng.
– Tiểu Duệ, nàng sao vậy?
Cổ họng khô rát, khó khăn lắm Tiểu Duệ mới thốt nên lời.
– Thiên Vũ… ta… ta… sợ…
Nói ra thật mất mặt, nhưng quả thật chưa bao giờ nàng thấy sợ hãi như lúc này. Nhìn dáng vẻ như con chim non run rẩy của nàng khiến Dương Thiên Vũ cũng không cầm lòng được, mỉm cười ôn nhu.
– Được rồi, đừng căng thẳng, nếu nàng chưa sẵn sàng thì ta cũng không gấp.
Tiểu Duệ mở to mắt ngạc nhiên nhìn hắn, ý này có phải là…?
– Được rồi, để ta giúp nàng gỡ trang sức ra, yên tâm, ta chỉ làm việc đó khi nàng đã sẵn sàng.
Nói rồi, hắn vươn tay, bắt đầu giúp nàng tháo trâm cài trên tóc xuống. Tân nương là vương phi, trang sức đương nhiên cực kỳ nhiều, nàng đeo còn thấy nặng đầu, vậy mà hắn tỉ mỉ giúp nàng gỡ từng món một, cố gắng không khiến trang sức kéo theo tóc, làm nàng đau. Nhìn dáng vẻ chuyên chú, dịu dàng của hắn, trái tim Tiểu Duệ cũng được thả lỏng đôi chút.
Sau khi tỉ mỉ gỡ hết trang sức đặt xuống bàn trang điểm cạnh giường, hắn lại lấy lược, chải tóc giúp nàng. Tiểu Duệ ngơ ngẩn nhìn những ngón tay thon dài, đẹp đẽ của Dương Thiên Vũ làm mọi việc. Nàng nghe nói, nữ nhân khi được gả đi sẽ phải chăm sóc, hầu hạ phu quân, những việc chải đầu, sửa sang quần áo thế này đáng lẽ phải là nàng làm cho hắn mới đúng.
– Thiên Vũ, hay là để ta tự làm đi.
Hắn chỉ khẽ lắc đầu, giặt chiếc khăn mặt vào chậu nước ấm, rồi ngồi xuống cạnh nàng.
– Lau mặt nào. – Thấy Tiểu Duệ có vẻ muốn tự làm, hắn giữ chặt chiếc khăn, nói tiếp. – Nàng có biết ta mong chờ ngày này bao lâu rồi không? Hãy để ta được chăm sóc nàng, cả đời!
Tiểu Duệ ngoan ngoãn tiếp nhận sự dịu dàng của hắn. Lau mặt xong, hắn còn giúp nàng cởi áo ngoài. Lúc này, chỉ còn mặc tiết y, Tiểu Duệ xấu hổ chui vào trong chăn, kéo chăn đến tận cằm.
– Thiên Vũ, chúng ta mỗi người một chăn nhé.
Lông mày hắn hơi nhăn lại.
– Ta muốn ôm nàng ngủ. Mùa đông lạnh lắm, nàng muốn phu quân của nàng chết cóng sao.
Tiểu Duệ khẽ bĩu môi, trong phòng được đốt lò sưởi ấm áp như vậy, lạnh làm sao được chứ? Nhưng nhìn ánh mắt tội nghiệp như con mèo nhỏ của Dương Thiên Vũ, lại nhớ đến những cử chỉ chăm sóc rất mực dịu dàng của hắn, Tiểu Duệ mềm lòng, kéo một góc chăn ra.
– Vậy thổi nến đi!
Cũng biết Tiểu Duệ vẫn xấu hổ, chưa quen nằm cùng người khác. Mặc dù lúc còn ở nhà trong thôn nhỏ, bọn họ cũng từng ngủ trên một chiếc giường, nhưng ngủ cùng nhau khi ấy và lúc này quả thực khác xa đến một vạn tám nghìn dặm, không thể so sánh được.
Dương Thiên Vũ vươn người, thổi mấy ngọn nến ở gần giường, chỉ để lại một cây nến phía cửa sổ. Trong phòng lúc này không quá tối, cũng không quá sáng, nằm chỗ bọn họ chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ mọi vật. Dương Thiên Vũ nhoài người, chui vào trong chăn. Cánh tay to lớn đột nhiên vươn qua, ôm Tiểu Duệ vào lòng.
– Tiểu Duệ, nàng hãy nói rằng không phải ta đang mơ đi?
Tiểu Duệ bật cười.
– Vương gia, tại sao ngài lại bày ra bộ dạng ngốc nghếch như thế này chứ?
Hắn nghe nàng nói vậy cũng không giận, đáp.
– Có phải ta hạnh phúc quá đến mức phát ngốc rồi không?
Tiểu Duệ hơi dịch người, tìm tư thế nằm cho thoải mái, má nàng áp vào vòm ngực rộng lớn, có thể nghe rõ tiếng trái tim đang mạnh mẽ đập trong lồng ngực kia.
– Thiên Vũ!
– Hửm?
– Ta… cảm ơn huynh!
– Cảm ơn ta? Tại sao?
– Ta cũng không biết nữa.
– Có phải nàng muốn nói yêu ta, nhưng vì xấu hổ nên mới đổi thành cảm ơn ta, đúng không? – Vì trời tối, Tiểu Duệ không thể nhìn thấy điệu cười xấu xa trên môi vị vương gia lúc nào cũng mang dáng vẻ lạnh lùng, lãnh đạm này.
– Ai thèm!
Tiểu Duệ xấu hổ, vùi mặt vào lồng ngực kia. Hắn không cố trêu đùa nàng nữa, chỉ bật cười khe khẽ.
– Nếu thời gian có thể dừng lại ở giờ khắc này thì thật tốt biết bao.
Một ngọn gió thổi qua khung cửa sổ, khiến ngọn nến khẽ rung động, khiến những hình bóng bỗng nhòe mờ đi, Tiểu Duệ vươn tay, ôm lấy người kia. “Thiên Vũ, chẳng biết từ lúc nào, ta cũng yêu huynh mất rồi.” Nhưng nàng chỉ nghĩ vậy, chẳng dám nói ra thành lời.
Tiểu Duệ cảm thấy Dương Thiên Vũ hơi động đậy, nàng vừa ngẩng đầu, nụ hôn của hắn rơi ngay trên trán nàng khiến cả hai có chút bối rối.
– Ta… chỉ định hôn tóc nàng… – Dương Thiên Vũ vội giải thích.
Đột nhiên, chẳng biết dũng khí ở đâu ra, có lẽ vì trời tối, lá gan Tiểu Duệ cũng to hơn, nàng rướn người, đặt môi mình lên môi hắn. Dương Thiên Vũ hơi sững lại, rồi khóe môi hắn cong lên, nhiệt tình đáp trả nụ hôn vụng về của nàng. Môi hắn mềm, ấm áp, nhẹ nhàng mút lên bờ môi ngọt như trái dâu của nàng. Rồi, khi nàng không phòng bị, hắn nhẹ nhàng tách răng nàng ra, chiếc lưỡi mềm mại khuấy đảo cảm giác của nàng. Như có quả pháo hoa bùng nổ trong đầu, Tiểu Duệ cảm thấy toàn thân nóng bừng, mềm nhũn. Nàng run rẩy để mặc hắn dẫn dắt trong cảm xúc chưa từng biết đến. Trước đây hai người đã từng hôn, nhưng nụ hôn ấy là bá đạo từ phía hắn, còn lần này rất khác, nụ hôn mang tính chủ động từ cả hai phía nên Tiểu Duệ vô cùng hợp tác.
Bàn tay to lớn vốn đặt trên lưng nàng bắt đầu không an phận, chầm chậm xoa dọc sống lưng Tiểu Duệ. Nàng vươn tay, toan đẩy hắn ra, nhưng bàn tay nàng đã bị tay kia của hắn bắt lấy, giữ chặt.
– Ngoan, đừng làm loạn!
Giọng nói của hắn lúc này trầm khàn, hơi thở có chút nặng nề. Dù không có chút kinh nghiệm, Tiểu Duệ cũng có thể linh cảm được chuyện gì đang xảy ra.
– Ta sẽ không làm gì đâu, đừng sợ!
Hắn vẫn chỉ lặng lẽ hôn nàng, giống như đang nếm loại quả ngon nhất trên đời, tham lam hết lần này đến lần khác. Bàn tay đặt sau lưng cũng chỉ chầm chậm xoa dọc sống lưng của nàng, không làm gì quá phận. Thấy thế, Tiểu Duệ cũng bớt căng thẳng hơn, nàng nhắm nghiền mắt, để bản thân trôi theo dòng cảm xúc ngọt ngào của nụ hôn mang lại.
Rất lâu sau, tới tận khi Tiểu Duệ cảm thấy vô cùng khó thở hắn mới rời khỏi môi nàng. Làn môi nóng như lửa của hắn chầm chậm hôn lên má nàng, mí mắt của nàng, rồi dừng lại bên thùy tai. Tiểu Duệ có thể cảm nhận được hơi thở nóng như than của hắn, cảm nhận được có cái gì đó rất lạ đang chậm rãi lan ra trong cơ thể nàng. Nụ hôn của hắn mềm mại, tha thiết đến mức có chút như điên cuồng chiếm hữu bên vành tai nàng. Toàn thân Tiểu Duệ khẽ run lên dưới nụ hôn của hắn.
– Tiểu Duệ, ta yêu nàng!
Hắn nói nhỏ bên vành tai xinh xắn của nàng. Tiểu Duệ không dám nhúc nhích, nàng vừa sợ hãi, không dám tiến lên, lại cũng có chút tham lam, lưu luyến cảm giác lạ lùng mà nụ hôn của hắn mang lại.
Dương Thiên Vũ đặt một nụ hôn phớt lên trán nàng, ôm siết nàng trong lòng, lúc này hơi thở của hắn càng nặng nề, như đang cố gắng kìm nén điều gì đó. Tiểu Duệ vừa ngọ nguậy đầu, toan ngẩng lên nhìn hắn thì đã bị Dương Thiên Vũ giữ chặt.
– Ngoan, đừng động đậy, ta khó chịu!
Giọng hắn khàn hẳn đi, lúc này, chẳng cần nói rõ, chẳng cần kinh nghiệm, Tiểu Duệ cũng hiểu được hắn đang nói đến điều gì, hai má nàng nóng bừng lên, có lẽ nóng không thua bờ môi của hắn khi nãy đã hôn nàng. Tiểu Duệ nhắm tịt hai mắt, mạnh mẽ trở người, đưa hai tay quàng qua cổ hắn, hơi rướn đầu lên, đặt đôi môi xinh đẹp lên môi hắn. Toàn thân nàng thả lỏng. Nàng đã sẵn sàng!
– Mẫu đơn có vẻ rực rỡ của mẫu đơn, nhưng hoa mai lại có vẻ thuần khiết chỉ hoa mai mới có. Mỗi hoa một sắc, mỗi người một vẻ. Trong lòng ta, Tiểu Duệ mãi mãi là bông hoa đẹp nhất!
Tiểu Duệ cúi đầu, hai má nàng dần ửng đỏ, lời nói đôi lúc cũng có thể khiến người ta say như rượu. Đúng vậy, đối với nữ nhân, chẳng cần đẹp hơn ngàn vạn người, chỉ cần là người đẹp nhất trong lòng người mình yêu là đủ.
Sau tiết mục biểu diễn của Hiền phi là màn bắn pháo hoa. Từng chùm pháo hoa rực rỡ nở bung trên nền trời đen thẫm, cực kỳ diễm lệ. Dương Thiên Vũ vẫn nắm chặt tay Tiểu Duệ, cùng nhìn ngắm pháo hoa. Phía bên kia, hoàng thượng và Hiền phi cũng trao nhau ánh nhìn âu yếm.
***
Trong căn phòng được trang trí với gam màu đỏ là chủ đạo, Tiểu Duệ e lệ nhìn nam nhân nàng tưởng chừng đã rất quen thuộc kia. Cả hai lúc này đã ngà ngà say, Dương Thiên Vũ dùng cả hai tay nắm tay nàng, bàn tay to lớn bao trọn bàn tay nhỏ bé của Tiểu Duệ. Hắn nhìn nàng, ánh mắt thâm tình.
– Tiểu Duệ, hôm nay nàng thật đẹp!
– Tại huynh say rồi nên mới khen ta đẹp đúng không?
Hắn phì cười, vươn tay xoa đầu nàng.
– Ngốc!
Nói rồi, hắn rót hai chén rượu đầy, đưa qua cho nàng một chén. Rượu hợp cẩn, biểu trưng hai người từ nay vĩnh viễn gắn bó, vĩnh viễn là một thể. Vòng tay qua nhau, cùng uống chén rượu nồng, nồng nàn như tình cảm lứa đôi. Uống xong rượu, Tiểu Duệ có chút lúng túng nhìn Dương Thiên Vũ. Nàng không còn mẹ để dạy những điều trong đêm tân hôn nhưng bà mối cũng có nói qua. Nghĩ đến những lời bà mối nói, hai má Tiểu Duệ lại nóng bừng.
Hắn đứng dậy, cầm tay nàng, chậm rãi dắt nàng tiến về phía giường ngủ rộng lớn được trang trí hoa lệ kia. Tim Tiểu Duệ đập như trống dồn, toàn thân nàng có chút run rẩy. Quả thực rất lo lắng. Vì sao lo lắng? Nàng cũng không biết nữa, chỉ biết bản thân không tự chủ được mà cứ run lên. Dường như Dương Thiên Vũ cũng cảm nhận được sự căng thẳng của nàng, hắn vòng tay, ôm lấy vai nàng.
– Đừng sợ, ta không làm nàng đau đâu.
Nghe thấy vậy, không những bớt căng thẳng, nàng càng lo lắng hơn, cơ thể run dữ dội. Hắn nhìn sâu vào mắt nàng.
– Tiểu Duệ, nàng sao vậy?
Cổ họng khô rát, khó khăn lắm Tiểu Duệ mới thốt nên lời.
– Thiên Vũ… ta… ta… sợ…
Nói ra thật mất mặt, nhưng quả thật chưa bao giờ nàng thấy sợ hãi như lúc này. Nhìn dáng vẻ như con chim non run rẩy của nàng khiến Dương Thiên Vũ cũng không cầm lòng được, mỉm cười ôn nhu.
– Được rồi, đừng căng thẳng, nếu nàng chưa sẵn sàng thì ta cũng không gấp.
Tiểu Duệ mở to mắt ngạc nhiên nhìn hắn, ý này có phải là…?
– Được rồi, để ta giúp nàng gỡ trang sức ra, yên tâm, ta chỉ làm việc đó khi nàng đã sẵn sàng.
Nói rồi, hắn vươn tay, bắt đầu giúp nàng tháo trâm cài trên tóc xuống. Tân nương là vương phi, trang sức đương nhiên cực kỳ nhiều, nàng đeo còn thấy nặng đầu, vậy mà hắn tỉ mỉ giúp nàng gỡ từng món một, cố gắng không khiến trang sức kéo theo tóc, làm nàng đau. Nhìn dáng vẻ chuyên chú, dịu dàng của hắn, trái tim Tiểu Duệ cũng được thả lỏng đôi chút.
Sau khi tỉ mỉ gỡ hết trang sức đặt xuống bàn trang điểm cạnh giường, hắn lại lấy lược, chải tóc giúp nàng. Tiểu Duệ ngơ ngẩn nhìn những ngón tay thon dài, đẹp đẽ của Dương Thiên Vũ làm mọi việc. Nàng nghe nói, nữ nhân khi được gả đi sẽ phải chăm sóc, hầu hạ phu quân, những việc chải đầu, sửa sang quần áo thế này đáng lẽ phải là nàng làm cho hắn mới đúng.
– Thiên Vũ, hay là để ta tự làm đi.
Hắn chỉ khẽ lắc đầu, giặt chiếc khăn mặt vào chậu nước ấm, rồi ngồi xuống cạnh nàng.
– Lau mặt nào. – Thấy Tiểu Duệ có vẻ muốn tự làm, hắn giữ chặt chiếc khăn, nói tiếp. – Nàng có biết ta mong chờ ngày này bao lâu rồi không? Hãy để ta được chăm sóc nàng, cả đời!
Tiểu Duệ ngoan ngoãn tiếp nhận sự dịu dàng của hắn. Lau mặt xong, hắn còn giúp nàng cởi áo ngoài. Lúc này, chỉ còn mặc tiết y, Tiểu Duệ xấu hổ chui vào trong chăn, kéo chăn đến tận cằm.
– Thiên Vũ, chúng ta mỗi người một chăn nhé.
Lông mày hắn hơi nhăn lại.
– Ta muốn ôm nàng ngủ. Mùa đông lạnh lắm, nàng muốn phu quân của nàng chết cóng sao.
Tiểu Duệ khẽ bĩu môi, trong phòng được đốt lò sưởi ấm áp như vậy, lạnh làm sao được chứ? Nhưng nhìn ánh mắt tội nghiệp như con mèo nhỏ của Dương Thiên Vũ, lại nhớ đến những cử chỉ chăm sóc rất mực dịu dàng của hắn, Tiểu Duệ mềm lòng, kéo một góc chăn ra.
– Vậy thổi nến đi!
Cũng biết Tiểu Duệ vẫn xấu hổ, chưa quen nằm cùng người khác. Mặc dù lúc còn ở nhà trong thôn nhỏ, bọn họ cũng từng ngủ trên một chiếc giường, nhưng ngủ cùng nhau khi ấy và lúc này quả thực khác xa đến một vạn tám nghìn dặm, không thể so sánh được.
Dương Thiên Vũ vươn người, thổi mấy ngọn nến ở gần giường, chỉ để lại một cây nến phía cửa sổ. Trong phòng lúc này không quá tối, cũng không quá sáng, nằm chỗ bọn họ chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ mọi vật. Dương Thiên Vũ nhoài người, chui vào trong chăn. Cánh tay to lớn đột nhiên vươn qua, ôm Tiểu Duệ vào lòng.
– Tiểu Duệ, nàng hãy nói rằng không phải ta đang mơ đi?
Tiểu Duệ bật cười.
– Vương gia, tại sao ngài lại bày ra bộ dạng ngốc nghếch như thế này chứ?
Hắn nghe nàng nói vậy cũng không giận, đáp.
– Có phải ta hạnh phúc quá đến mức phát ngốc rồi không?
Tiểu Duệ hơi dịch người, tìm tư thế nằm cho thoải mái, má nàng áp vào vòm ngực rộng lớn, có thể nghe rõ tiếng trái tim đang mạnh mẽ đập trong lồng ngực kia.
– Thiên Vũ!
– Hửm?
– Ta… cảm ơn huynh!
– Cảm ơn ta? Tại sao?
– Ta cũng không biết nữa.
– Có phải nàng muốn nói yêu ta, nhưng vì xấu hổ nên mới đổi thành cảm ơn ta, đúng không? – Vì trời tối, Tiểu Duệ không thể nhìn thấy điệu cười xấu xa trên môi vị vương gia lúc nào cũng mang dáng vẻ lạnh lùng, lãnh đạm này.
– Ai thèm!
Tiểu Duệ xấu hổ, vùi mặt vào lồng ngực kia. Hắn không cố trêu đùa nàng nữa, chỉ bật cười khe khẽ.
– Nếu thời gian có thể dừng lại ở giờ khắc này thì thật tốt biết bao.
Một ngọn gió thổi qua khung cửa sổ, khiến ngọn nến khẽ rung động, khiến những hình bóng bỗng nhòe mờ đi, Tiểu Duệ vươn tay, ôm lấy người kia. “Thiên Vũ, chẳng biết từ lúc nào, ta cũng yêu huynh mất rồi.” Nhưng nàng chỉ nghĩ vậy, chẳng dám nói ra thành lời.
Tiểu Duệ cảm thấy Dương Thiên Vũ hơi động đậy, nàng vừa ngẩng đầu, nụ hôn của hắn rơi ngay trên trán nàng khiến cả hai có chút bối rối.
– Ta… chỉ định hôn tóc nàng… – Dương Thiên Vũ vội giải thích.
Đột nhiên, chẳng biết dũng khí ở đâu ra, có lẽ vì trời tối, lá gan Tiểu Duệ cũng to hơn, nàng rướn người, đặt môi mình lên môi hắn. Dương Thiên Vũ hơi sững lại, rồi khóe môi hắn cong lên, nhiệt tình đáp trả nụ hôn vụng về của nàng. Môi hắn mềm, ấm áp, nhẹ nhàng mút lên bờ môi ngọt như trái dâu của nàng. Rồi, khi nàng không phòng bị, hắn nhẹ nhàng tách răng nàng ra, chiếc lưỡi mềm mại khuấy đảo cảm giác của nàng. Như có quả pháo hoa bùng nổ trong đầu, Tiểu Duệ cảm thấy toàn thân nóng bừng, mềm nhũn. Nàng run rẩy để mặc hắn dẫn dắt trong cảm xúc chưa từng biết đến. Trước đây hai người đã từng hôn, nhưng nụ hôn ấy là bá đạo từ phía hắn, còn lần này rất khác, nụ hôn mang tính chủ động từ cả hai phía nên Tiểu Duệ vô cùng hợp tác.
Bàn tay to lớn vốn đặt trên lưng nàng bắt đầu không an phận, chầm chậm xoa dọc sống lưng Tiểu Duệ. Nàng vươn tay, toan đẩy hắn ra, nhưng bàn tay nàng đã bị tay kia của hắn bắt lấy, giữ chặt.
– Ngoan, đừng làm loạn!
Giọng nói của hắn lúc này trầm khàn, hơi thở có chút nặng nề. Dù không có chút kinh nghiệm, Tiểu Duệ cũng có thể linh cảm được chuyện gì đang xảy ra.
– Ta sẽ không làm gì đâu, đừng sợ!
Hắn vẫn chỉ lặng lẽ hôn nàng, giống như đang nếm loại quả ngon nhất trên đời, tham lam hết lần này đến lần khác. Bàn tay đặt sau lưng cũng chỉ chầm chậm xoa dọc sống lưng của nàng, không làm gì quá phận. Thấy thế, Tiểu Duệ cũng bớt căng thẳng hơn, nàng nhắm nghiền mắt, để bản thân trôi theo dòng cảm xúc ngọt ngào của nụ hôn mang lại.
Rất lâu sau, tới tận khi Tiểu Duệ cảm thấy vô cùng khó thở hắn mới rời khỏi môi nàng. Làn môi nóng như lửa của hắn chầm chậm hôn lên má nàng, mí mắt của nàng, rồi dừng lại bên thùy tai. Tiểu Duệ có thể cảm nhận được hơi thở nóng như than của hắn, cảm nhận được có cái gì đó rất lạ đang chậm rãi lan ra trong cơ thể nàng. Nụ hôn của hắn mềm mại, tha thiết đến mức có chút như điên cuồng chiếm hữu bên vành tai nàng. Toàn thân Tiểu Duệ khẽ run lên dưới nụ hôn của hắn.
– Tiểu Duệ, ta yêu nàng!
Hắn nói nhỏ bên vành tai xinh xắn của nàng. Tiểu Duệ không dám nhúc nhích, nàng vừa sợ hãi, không dám tiến lên, lại cũng có chút tham lam, lưu luyến cảm giác lạ lùng mà nụ hôn của hắn mang lại.
Dương Thiên Vũ đặt một nụ hôn phớt lên trán nàng, ôm siết nàng trong lòng, lúc này hơi thở của hắn càng nặng nề, như đang cố gắng kìm nén điều gì đó. Tiểu Duệ vừa ngọ nguậy đầu, toan ngẩng lên nhìn hắn thì đã bị Dương Thiên Vũ giữ chặt.
– Ngoan, đừng động đậy, ta khó chịu!
Giọng hắn khàn hẳn đi, lúc này, chẳng cần nói rõ, chẳng cần kinh nghiệm, Tiểu Duệ cũng hiểu được hắn đang nói đến điều gì, hai má nàng nóng bừng lên, có lẽ nóng không thua bờ môi của hắn khi nãy đã hôn nàng. Tiểu Duệ nhắm tịt hai mắt, mạnh mẽ trở người, đưa hai tay quàng qua cổ hắn, hơi rướn đầu lên, đặt đôi môi xinh đẹp lên môi hắn. Toàn thân nàng thả lỏng. Nàng đã sẵn sàng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook