Mai Nở Dưới Sao
-
Quyển 2 - Chương 159: Tình Yêu Vốn Là Thứ Khó Đoán
Một tuần sau, nữ thần Kon Chư Răng đã có thể xuống giường đi lại bình thường. Tuy tâm bệnh vẫn còn nhưng cơ thể nàng sau khi tiếp nhận một lượng lớn thần lực của Mai Lang Vương thì không còn yếu nhược nữa. Đoàn người Kon Chư Răng cũng chuẩn bị sắp xếp hành lí lên đường.
Kể từ khi nàng khỏe lại, Mai Lang Vương không còn đến khu lưu trú để gặp nàng nữa. Đợt công việc mới lại vừa đổ xuống và cuộc họp giữa các Vương thần diễn ra dày đặc, chàng rất bận rộn. Mai Lang Vương bận thì Sao cũng sẽ bận, bởi vì em luôn sát cánh bên cạnh hầu hạ chàng. Hai vợ chồng làm việc tối mặt mãi thì mới có được chút thời gian rảnh vào buổi chiều.
Hôm đó, trong khi Sao đang sắp xếp lại công văn trong phòng thì Mai Lang Vương ra vườn tưới mai một chốc cho đầu óc thư giãn. Khi chàng đang thả gáo xuống vại múc nước thì nữ thần Kon Chư Răng từ cổng tròn đi vào. Mai Lang Vương hơi ngạc nhiên nhưng đôi mắt nâu dần trở nên trầm lặng. Chàng gác gáo nước lên, không tưới mai nữa mà dành thời gian trò chuyện cùng nàng.
Nữ thần Kon Chư Răng sắc mặt sầu lụy đứng bên chàng. Môi nàng cứ run lên và đôi mắt huyền buồn bã. Mai Lang Vương lặng yên không nói, thật ra chàng cũng chẳng biết mở lời thế nào. Chuyện tình cảm… Đôi khi thật khó bộc bạch…
- Vương, ngày kia ta sẽ trở về Kon Chư Răng. - Cuối cùng người lên tiếng trước vẫn là nàng.
- Thế à, hãy giữ gìn sức khỏe nhé, ta sẽ cử hộ vệ theo tháp tùng mọi người. - Chàng đề nghị.
Nữ thần dừng một chút, không gian lặng xuống, rồi chậm rãi nói - Tại sao lại là em ấy?
Mai Lang Vương trầm ngâm.
- Thuở chúng ta gặp nhau em ấy chỉ mới mười ba, là một cô bé con nhỏ xíu chưa đủ tuổi để nói đến chuyện tình yêu. Tại sao Vương không chú ý đến ta mà lại chú ý đến em ấy? Ngài thậm chí còn sẵn sàng chờ em ấy lớn để đem sính lễ đến đặt mà không mảy may quan tâm đến tình cảm của ta?
- Nữ thần, ta đã thoáng nghe qua chuyện của nàng. - Mai Lang Vương không trả lời câu hỏi đó mà lại đặt ra một câu hỏi khác, với giọng suy tư - Tại sao năm ấy nàng không chấp nhận lời cầu hôn của Quan Lang?
Nữ thần Kon Chư Răng ngẩn ra, nước mắt rỏ xuống.
Mai Lang Vương nhìn mây trời, nhẹ giọng thở dài - Tình yêu… Vốn là thứ khó đoán.
Nữ Thần không thắc mắc thêm điều gì nữa, chỉ bưng mặt òa khóc. Mai Lang Vương thoáng xót xa, chàng không nỡ nhìn một cô gái thương tâm khóc. Chàng chìa khăn ra cho nàng và nữ thần vừa nấc vừa nhận khăn. Nàng lướt khăn qua khóe mắt, lệ cứ chảy xuống, nàng cứ lau mãi lau mãi.
Hai người đứng lặng bên nhau một lúc thì nữ thần cúi người từ biệt chàng. Mai Lang Vương gật đầu, bảo rằng nàng sẽ tìm thấy hạnh phúc của mình thôi. Nữ thần ôm khăn vào lòng và không nói gì cả, nghẹn ngào rời đi. Trông có vẻ nàng sẽ giữ chiếc khăn ấy như một báu vật.
Mai Lang Vương nhìn theo nàng rồi lại lắc đầu, tiếp tục tưới mai. Trước khi quay trở lại với công việc, chàng ý tứ nhìn vào nhà một lần. Vừa mới đưa mắt vào, chàng đã thấy Sao đứng trước cửa thư phòng nhìn ra. Dường như em đứng đó rất lâu rồi, người tựa vào khung cửa.
Mai Lang Vương như vừa bị đóng đinh tại chỗ, đôi mắt nâu bối rối và vẻ mặt thất sắc trông thấy. Sao sâu lắng nhìn chàng một lúc rồi quay lưng đi thẳng ra sau nhà, không buồn nói gì. Mai Lang Vương hoảng hốt, lập tức gọi lớn - Sao!
Em chỉ hơi dừng bước, rồi lại tiếp tục đi. Mai Lang Vương bấy giờ không thể bình tĩnh nữa, chàng đuổi theo em. Sao bị chàng giữ lại, tay chàng nắm lấy tay em rất chặt. Mai Lang Vương gấp gáp xoay người em về phía chàng, bắt em nhìn vào mắt chàng, khổ sở cầu khẩn - Đừng đi, đừng bỏ ta đi nhé! Xin em đấy! Em muốn phạt ta thế nào cũng được nhưng đừng bỏ ta đi nữa!
Lời cầu xin khẩn khoản đó bỗng khiến lòng em nhói lên. Sao buồn cười, mắt nhòa ướt. Em nói - Không có giận ngài, em đi ra sau nhà làm công việc thôi.
Nhưng Mai Lang Vương không tin, chàng sợ rằng em chỉ nói thế rồi lại giấu nỗi buồn trong lòng, sau đó dần xa dần xa chàng như lúc xưa. Chàng bế em lên và mang em vào thư phòng. Vừa vào trong chàng liền đóng cửa lại, cài then. Mai Lang Vương dồn em vào cửa và hôn em cuồng nhiệt. Hai người quấn lấy nhau mãi, đến khi em rã rời đến nỗi đứng không vững nữa thì chàng mới buông em ra.
- Đừng giận ta nhé. - Chàng tựa khăn đóng lên mấn của em, van vỉ.
- Đã bảo không giận. - Em lặp lại.
- Không tin đâu. - Chàng quan sát khuôn mặt bé nhỏ hồi lâu, cố chấp.
Sao không biết nói gì hơn, em sà vào lòng chàng và ôm lấy chàng, than thở - Vì chồng em là một người đàn ông tốt, một người đàn ông lịch thiệp nên em mới phải bao dung như này đấy.
Mai Lang Vương lặng yên lắng nghe em. Sao nói tiếp - Dưới một bóng tùng quân vững chãi sẽ luôn có vô vàn hoa rơi. Em chỉ mong rằng ngài không nhặt hoa lung tung rồi mang về nhà, để hoa lưu hoa luyến.
Mai Lang Vương nghe đến đây thì phì cười, chàng bế em lên và hôn em nồng nàn, vừa hôn chàng vừa bảo - Ta chỉ có một đóa hoa này, ta cưng chiều và giữ kĩ như báu vật. Chỉ một đóa hoa đã khiến ta lao tâm lao lực nhiều như thế, hơi sức đâu mà đèo bồng thêm những đóa khác nữa hửm?
Lời chàng xem như đã dỗ ngọt em thành công, Sao nguôi ngoai dần đi và choàng tay qua cổ chàng, đáp lại những chiếc hôn nóng bỏng. Đôi môi mềm mại dần lướt đến, mơn man dái tai to lớn. Mai Lang Vương sững sờ, đôi mắt nâu hơi ngây ra, đồng tử dần thả lỏng. Sao vẫn chưa dừng lại ở đó, em tiếp tục tấn công vào chiếc cổ nam tính. Em hôn lên đó thật da diết và thi thoảng lại cắn nhẹ. Chẳng mấy chốc quanh tai và cổ chàng đã xuất hiện vô số dấu vết. Chúng đỏ rực rỡ, vô cùng bắt mắt và đáng yêu.
Lí trí Mai Lang Vương sớm đã phiêu bồng từ lâu, chàng chỉ biết giữ chặt em trong tay và hơi thở dần trở nên khó kiểm soát. Sao chọc ghẹo chàng một lúc thì dừng lại, thì thầm vào tai chàng - Em đóng dấu chủ quyền để không đóa hoa nào mơ tưởng đến chồng em nữa.
- Sao… - Chàng tựa lên trán em, tha thiết gọi.
Sao nằm yên trong lòng chàng, thỉnh thoảng lại bỡn cợt những dấu vết mà em vừa đóng, Mai Lang Vương giữ tay em lại và quấn quýt em cả buổi chiều ấy.
Kể từ khi nàng khỏe lại, Mai Lang Vương không còn đến khu lưu trú để gặp nàng nữa. Đợt công việc mới lại vừa đổ xuống và cuộc họp giữa các Vương thần diễn ra dày đặc, chàng rất bận rộn. Mai Lang Vương bận thì Sao cũng sẽ bận, bởi vì em luôn sát cánh bên cạnh hầu hạ chàng. Hai vợ chồng làm việc tối mặt mãi thì mới có được chút thời gian rảnh vào buổi chiều.
Hôm đó, trong khi Sao đang sắp xếp lại công văn trong phòng thì Mai Lang Vương ra vườn tưới mai một chốc cho đầu óc thư giãn. Khi chàng đang thả gáo xuống vại múc nước thì nữ thần Kon Chư Răng từ cổng tròn đi vào. Mai Lang Vương hơi ngạc nhiên nhưng đôi mắt nâu dần trở nên trầm lặng. Chàng gác gáo nước lên, không tưới mai nữa mà dành thời gian trò chuyện cùng nàng.
Nữ thần Kon Chư Răng sắc mặt sầu lụy đứng bên chàng. Môi nàng cứ run lên và đôi mắt huyền buồn bã. Mai Lang Vương lặng yên không nói, thật ra chàng cũng chẳng biết mở lời thế nào. Chuyện tình cảm… Đôi khi thật khó bộc bạch…
- Vương, ngày kia ta sẽ trở về Kon Chư Răng. - Cuối cùng người lên tiếng trước vẫn là nàng.
- Thế à, hãy giữ gìn sức khỏe nhé, ta sẽ cử hộ vệ theo tháp tùng mọi người. - Chàng đề nghị.
Nữ thần dừng một chút, không gian lặng xuống, rồi chậm rãi nói - Tại sao lại là em ấy?
Mai Lang Vương trầm ngâm.
- Thuở chúng ta gặp nhau em ấy chỉ mới mười ba, là một cô bé con nhỏ xíu chưa đủ tuổi để nói đến chuyện tình yêu. Tại sao Vương không chú ý đến ta mà lại chú ý đến em ấy? Ngài thậm chí còn sẵn sàng chờ em ấy lớn để đem sính lễ đến đặt mà không mảy may quan tâm đến tình cảm của ta?
- Nữ thần, ta đã thoáng nghe qua chuyện của nàng. - Mai Lang Vương không trả lời câu hỏi đó mà lại đặt ra một câu hỏi khác, với giọng suy tư - Tại sao năm ấy nàng không chấp nhận lời cầu hôn của Quan Lang?
Nữ thần Kon Chư Răng ngẩn ra, nước mắt rỏ xuống.
Mai Lang Vương nhìn mây trời, nhẹ giọng thở dài - Tình yêu… Vốn là thứ khó đoán.
Nữ Thần không thắc mắc thêm điều gì nữa, chỉ bưng mặt òa khóc. Mai Lang Vương thoáng xót xa, chàng không nỡ nhìn một cô gái thương tâm khóc. Chàng chìa khăn ra cho nàng và nữ thần vừa nấc vừa nhận khăn. Nàng lướt khăn qua khóe mắt, lệ cứ chảy xuống, nàng cứ lau mãi lau mãi.
Hai người đứng lặng bên nhau một lúc thì nữ thần cúi người từ biệt chàng. Mai Lang Vương gật đầu, bảo rằng nàng sẽ tìm thấy hạnh phúc của mình thôi. Nữ thần ôm khăn vào lòng và không nói gì cả, nghẹn ngào rời đi. Trông có vẻ nàng sẽ giữ chiếc khăn ấy như một báu vật.
Mai Lang Vương nhìn theo nàng rồi lại lắc đầu, tiếp tục tưới mai. Trước khi quay trở lại với công việc, chàng ý tứ nhìn vào nhà một lần. Vừa mới đưa mắt vào, chàng đã thấy Sao đứng trước cửa thư phòng nhìn ra. Dường như em đứng đó rất lâu rồi, người tựa vào khung cửa.
Mai Lang Vương như vừa bị đóng đinh tại chỗ, đôi mắt nâu bối rối và vẻ mặt thất sắc trông thấy. Sao sâu lắng nhìn chàng một lúc rồi quay lưng đi thẳng ra sau nhà, không buồn nói gì. Mai Lang Vương hoảng hốt, lập tức gọi lớn - Sao!
Em chỉ hơi dừng bước, rồi lại tiếp tục đi. Mai Lang Vương bấy giờ không thể bình tĩnh nữa, chàng đuổi theo em. Sao bị chàng giữ lại, tay chàng nắm lấy tay em rất chặt. Mai Lang Vương gấp gáp xoay người em về phía chàng, bắt em nhìn vào mắt chàng, khổ sở cầu khẩn - Đừng đi, đừng bỏ ta đi nhé! Xin em đấy! Em muốn phạt ta thế nào cũng được nhưng đừng bỏ ta đi nữa!
Lời cầu xin khẩn khoản đó bỗng khiến lòng em nhói lên. Sao buồn cười, mắt nhòa ướt. Em nói - Không có giận ngài, em đi ra sau nhà làm công việc thôi.
Nhưng Mai Lang Vương không tin, chàng sợ rằng em chỉ nói thế rồi lại giấu nỗi buồn trong lòng, sau đó dần xa dần xa chàng như lúc xưa. Chàng bế em lên và mang em vào thư phòng. Vừa vào trong chàng liền đóng cửa lại, cài then. Mai Lang Vương dồn em vào cửa và hôn em cuồng nhiệt. Hai người quấn lấy nhau mãi, đến khi em rã rời đến nỗi đứng không vững nữa thì chàng mới buông em ra.
- Đừng giận ta nhé. - Chàng tựa khăn đóng lên mấn của em, van vỉ.
- Đã bảo không giận. - Em lặp lại.
- Không tin đâu. - Chàng quan sát khuôn mặt bé nhỏ hồi lâu, cố chấp.
Sao không biết nói gì hơn, em sà vào lòng chàng và ôm lấy chàng, than thở - Vì chồng em là một người đàn ông tốt, một người đàn ông lịch thiệp nên em mới phải bao dung như này đấy.
Mai Lang Vương lặng yên lắng nghe em. Sao nói tiếp - Dưới một bóng tùng quân vững chãi sẽ luôn có vô vàn hoa rơi. Em chỉ mong rằng ngài không nhặt hoa lung tung rồi mang về nhà, để hoa lưu hoa luyến.
Mai Lang Vương nghe đến đây thì phì cười, chàng bế em lên và hôn em nồng nàn, vừa hôn chàng vừa bảo - Ta chỉ có một đóa hoa này, ta cưng chiều và giữ kĩ như báu vật. Chỉ một đóa hoa đã khiến ta lao tâm lao lực nhiều như thế, hơi sức đâu mà đèo bồng thêm những đóa khác nữa hửm?
Lời chàng xem như đã dỗ ngọt em thành công, Sao nguôi ngoai dần đi và choàng tay qua cổ chàng, đáp lại những chiếc hôn nóng bỏng. Đôi môi mềm mại dần lướt đến, mơn man dái tai to lớn. Mai Lang Vương sững sờ, đôi mắt nâu hơi ngây ra, đồng tử dần thả lỏng. Sao vẫn chưa dừng lại ở đó, em tiếp tục tấn công vào chiếc cổ nam tính. Em hôn lên đó thật da diết và thi thoảng lại cắn nhẹ. Chẳng mấy chốc quanh tai và cổ chàng đã xuất hiện vô số dấu vết. Chúng đỏ rực rỡ, vô cùng bắt mắt và đáng yêu.
Lí trí Mai Lang Vương sớm đã phiêu bồng từ lâu, chàng chỉ biết giữ chặt em trong tay và hơi thở dần trở nên khó kiểm soát. Sao chọc ghẹo chàng một lúc thì dừng lại, thì thầm vào tai chàng - Em đóng dấu chủ quyền để không đóa hoa nào mơ tưởng đến chồng em nữa.
- Sao… - Chàng tựa lên trán em, tha thiết gọi.
Sao nằm yên trong lòng chàng, thỉnh thoảng lại bỡn cợt những dấu vết mà em vừa đóng, Mai Lang Vương giữ tay em lại và quấn quýt em cả buổi chiều ấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook