Mai Nở Dưới Sao
-
Quyển 2 - Chương 158: Tiếng Ting Ning Đầy Hoài Niệm Ấy
Bukjai và nữ thần Kon Chư Răng nghỉ chân lại Mai Viện một thời gian. Nguyên do là nữ thần rất yếu nhược, nàng cứ nằm lì trên giường không ăn không uống gì, với tình hình sức khỏe như vậy Bukjai không thể đưa nàng về. Mai Lang Vương và Sao thường xuyên đến thăm hai người, mỗi khi Mai Lang Vương vào phòng nàng kiểm tra bệnh tình của nàng và có Sao đi cùng thì nữ thần lại sầu khổ rơi lệ. Nỗi bi thương đó khiến sắc mặt nàng nhợt nhạt và bệnh tình không thể khá khẩm lên được, Sao thấy vậy, đành chịu, em không đi cùng Mai Lang Vương nữa mà bảo chàng chăm nàng ấy một mình.
Mai Lang Vương không còn cách nào khác, chàng không thể bỏ mặc nữ thần. Chàng khám bệnh riêng cho nàng và dùng thần lực bổ trợ để giúp nàng chóng khỏe. Hai người cùng hệ mộc với nhau, hơn nữa nữ thần cũng từng tiếp nhận thần lực của chàng trước đây, vì vậy, Mai Lang Vương có thể dễ dàng truyền thần lực để chữa trị cho nàng.
Bấy giờ chàng không đi cùng Sao nữa, hai người có thời gian riêng tư bên nhau. Nữ thần không còn khóc hay bi thương, nàng lặng lẽ tận hưởng những giờ phút ít ỏi được kề cận bên chàng. Trong suốt quá trình truyền thần lực, nữ thần cứ nhìn chàng mãi, ánh mắt si ngốc. Mai Lang Vương tránh ánh mắt nàng, lòng chàng cũng phiền muộn nhưng không thể nói gì mà chỉ đành lặng im.
Khi Mai Lang Vương và nữ thần ở bên nhau, Sao trở về nhà mình dọn dẹp sân trước. Em quét sân rồi lại ngồi trước sập may áo, cố tìm việc để làm, tránh nghĩ ngợi lung tung. Lúc em may sắp xong chiếc áo thì Bukjai xuất hiện ở cổng tròn. Chàng mỉm cười đi vào, Sao nhích sang một bên để chàng cùng ngồi.
Em chuẩn bị khay trà và những đĩa bánh ngọt thú vị mời chàng dùng. Đó đều là bánh do em tự tay làm, kể từ khi quyết định sẽ lập gia đình, Sao chăm chỉ học thêm rất nhiều công thức làm bánh mới. Bukjai ăn những chiếc bánh đó và cười khen rằng rất hợp khẩu vị của chàng. Sao thấy lòng nhẹ nhõm, em cứ sợ là bánh mình làm vụng về, không vừa ý Bukjai.
Hai người có thời gian riêng tư để cùng hàn huyên về những chuyện xưa cũ. Thời gian mà Sao ngao du cùng Nùng Tậu, em và Bukjai vẫn thường giữ liên lạc và tâm sự khá nhiều chuyện. Họ đang bàn về những chuyện ấy, về những vấn đề mà đôi bên mắc phải và quá trình vượt qua chúng. Sau cùng, dù trải qua nhiều khó khăn nhưng công việc của chàng và em đều suôn sẻ cả, họ cùng mừng cho nhau.
Khi chuyện đã lặng, Bukjai chợt hỏi em rằng có muốn nghe lại tiếng Ting Ning không? Sao hơi ngây người, kỉ niệm thoáng chốc ùa về, ôi những thơ dại đầu tiên. Em rớm nước mắt gật đầu, Bukjai liền gọi đàn của mình ra. Vẫn là cây đàn ấy, vẫn là đôi tay và dáng vẻ anh tuấn ấy, chàng ngồi trên sập, miên man gảy đàn, những nốt nhạc bay múa trong không trung, tình tang, tang tình.
Sao ngồi nghe mà lòng bồi hồi vô cùng, em chẳng hiểu sao mà nước mắt cứ chảy xuống. Bukjai thấy em khóc, chàng cảm thấy rất kiêu hãnh. Dù không có được tình yêu của em nhưng tiếng đàn của chàng đã chạm vào tim em.
Âm nhạc lắng dần và Bukjai gác đàn sang một bên, cười cười ngắm em. Sao lau nước mắt, khen ngợi tấm tắc rằng dù có trải qua bao thời gian thì tiếng Ting Ning vẫn mê hoặc như vậy. Bukjai lặng đi một chút rồi hỏi em - Em sẽ không quên tiếng đàn này chứ?
Sao lắc đầu, sâu lắng đáp - Không đâu ạ, mãi sau này, cho đến khi trút hơi thở, em cũng không thể quên.
Tiếng đàn đầu tiên và tiếng đàn bây giờ, em đều không thể quên.
- Ừ, vậy là được rồi. - Bukjai mỉm cười, xoa đầu em - Hãy sống thật hạnh phúc nhé.
- Vâng, ngài cũng thế ạ! Cầu mong những điều tốt đẹp sẽ luôn đến với ngài.
Hai người nhìn nhau và cười khẽ. Nắng chiều rũ xuống nền sân màu đỏ cam, dù không đẹp như rừng Kon Chư Răng nở đầy những đóa lộng hiệp năm ấy nhưng vẫn khiến người ta bâng khuâng u hoài.
Đến chiều muộn, Bukjai quay về khu lưu trú nghỉ ngơi còn Sao thì đi sang nhà Mai Lang Vương làm việc. Sao đi qua cổng tròn ở sân sau rồi đi theo lối bên hông nhà mà ra sân trước, mới đi được nửa đường, em đã nghe thấy tiếng nhị cầm ngân vang. Sao ngạc nhiên, chàng về rồi ư? Em đi vội ra và hướng mắt vào giường tre. Mai Lang Vương đang ngồi trên giường kéo nhị cầm. Chàng đã nhắm mắt lại nhưng sắc mặt không được tốt lắm, chàng đang kéo bài "Dạ cổ hoài lang".
Sao buồn cười vô cùng, em đi đến và ngồi xuống bên cạnh chàng. Mai Lang Vương hé mắt nhìn em, vẫn chẳng nói tiếng nào. Sao tựa vào gối trái dựa và im lặng nghe chàng đàn. Những âm điệu nỉ non tắt hẳn, thay vào đó là thanh âm da diết của "Bèo dạt mây trôi" rồi đến "Mưa hồng". Mai Lang Vương đã học thêm nhiều bài mới với âm điệu du dương phù hợp với sở thích của em hơn. Dẫu vậy, mắt Sao cứ díp dần lại, em bắt đầu gà gật trên gối.
Tiếng đàn ngưng bặt khi em đã tu tu ngủ.
- Này… - Không dịu dàng như mọi lần, bế em lên và mang em vào giường, lần này Mai Lang Vương kiên quyết gọi em dậy và hỏi rõ.
- Vâng? - Sao mơ màng ngẩng lên.
- Ta đàn dở lắm hay sao mà lần nào em cũng ngủ hết vậy? - Chàng khó chịu cất tiếng.
Sao trông bộ dạng vừa giận vừa ức đó, em nửa buồn cười nửa xót xa. Sao lấy đàn mà chàng đang gác bên giường lên, cẩn thận trao cho tiểu đồng rồi bảo nó đem cất, sau đó tựa vào vai chàng, khẽ nói - Ngài đàn hay lắm ạ.
- Thế tại sao lúc Bukjai đàn cho em nghe, trông em rất chăm chú mê mãi còn khi ta đàn thì em lại ngủ gà gật hửm? - Chàng vẫn còn rất buồn bực.
- Vì em mệt lắm ạ. - Em ôm lấy tay chàng, đan tay hai người vào nhau và nũng nịu - Em mệt, chồng em lại đàn rất thư thái, cho nên em mới buồn ngủ. Tiếng đàn của chồng em như liều thuốc an thần ấy, khiến em có thể cởi bỏ hết bao nhiêu tâm tư mà chìm vào giấc ngủ vô lo vô sầu.
Vẻ cau có trên khuôn mặt tuấn mĩ dần dần bị át mất, thay vào đó là sự bối rối ngượng ngùng. Sao thấy chàng trở nên lúng túng, em biết là chàng sắp bị dỗ thành công rồi, cho nên nói tiếp - Sở dĩ em nghe chăm chú khi Bukjai đàn là vì không phải lúc nào cũng được nghe thấy tiếng Ting Ning ấy, hơn nữa ngài đặt nhiều tâm huyết vào đó như vậy, chẳng lẽ em lại không tôn trọng ư? Còn chồng em ở gần em, em muốn chồng đàn lúc nào thì chồng sẽ đàn lúc đó, em sẽ được chồng đàn cho nghe suốt đời mà. Chồng ghen tuông gì với tiếng đàn ấy chứ?
- Sao… - Mai Lang Vương nghe tim rung động, chàng chợt bế em vào lòng.
- Mai Lang. - Em ôm lấy chàng, hạnh phúc tận hưởng bờ ngực rộng thân thương.
- Nếu vậy, khi nào em mệt thì ta lại đàn cho em nghe nhé? - Chàng hôn lên trán em và dịu dàng thầm thì.
- Vâng ạ. - Em hớn hở cười.
Mai Lang Vương không còn cách nào khác, chàng không thể bỏ mặc nữ thần. Chàng khám bệnh riêng cho nàng và dùng thần lực bổ trợ để giúp nàng chóng khỏe. Hai người cùng hệ mộc với nhau, hơn nữa nữ thần cũng từng tiếp nhận thần lực của chàng trước đây, vì vậy, Mai Lang Vương có thể dễ dàng truyền thần lực để chữa trị cho nàng.
Bấy giờ chàng không đi cùng Sao nữa, hai người có thời gian riêng tư bên nhau. Nữ thần không còn khóc hay bi thương, nàng lặng lẽ tận hưởng những giờ phút ít ỏi được kề cận bên chàng. Trong suốt quá trình truyền thần lực, nữ thần cứ nhìn chàng mãi, ánh mắt si ngốc. Mai Lang Vương tránh ánh mắt nàng, lòng chàng cũng phiền muộn nhưng không thể nói gì mà chỉ đành lặng im.
Khi Mai Lang Vương và nữ thần ở bên nhau, Sao trở về nhà mình dọn dẹp sân trước. Em quét sân rồi lại ngồi trước sập may áo, cố tìm việc để làm, tránh nghĩ ngợi lung tung. Lúc em may sắp xong chiếc áo thì Bukjai xuất hiện ở cổng tròn. Chàng mỉm cười đi vào, Sao nhích sang một bên để chàng cùng ngồi.
Em chuẩn bị khay trà và những đĩa bánh ngọt thú vị mời chàng dùng. Đó đều là bánh do em tự tay làm, kể từ khi quyết định sẽ lập gia đình, Sao chăm chỉ học thêm rất nhiều công thức làm bánh mới. Bukjai ăn những chiếc bánh đó và cười khen rằng rất hợp khẩu vị của chàng. Sao thấy lòng nhẹ nhõm, em cứ sợ là bánh mình làm vụng về, không vừa ý Bukjai.
Hai người có thời gian riêng tư để cùng hàn huyên về những chuyện xưa cũ. Thời gian mà Sao ngao du cùng Nùng Tậu, em và Bukjai vẫn thường giữ liên lạc và tâm sự khá nhiều chuyện. Họ đang bàn về những chuyện ấy, về những vấn đề mà đôi bên mắc phải và quá trình vượt qua chúng. Sau cùng, dù trải qua nhiều khó khăn nhưng công việc của chàng và em đều suôn sẻ cả, họ cùng mừng cho nhau.
Khi chuyện đã lặng, Bukjai chợt hỏi em rằng có muốn nghe lại tiếng Ting Ning không? Sao hơi ngây người, kỉ niệm thoáng chốc ùa về, ôi những thơ dại đầu tiên. Em rớm nước mắt gật đầu, Bukjai liền gọi đàn của mình ra. Vẫn là cây đàn ấy, vẫn là đôi tay và dáng vẻ anh tuấn ấy, chàng ngồi trên sập, miên man gảy đàn, những nốt nhạc bay múa trong không trung, tình tang, tang tình.
Sao ngồi nghe mà lòng bồi hồi vô cùng, em chẳng hiểu sao mà nước mắt cứ chảy xuống. Bukjai thấy em khóc, chàng cảm thấy rất kiêu hãnh. Dù không có được tình yêu của em nhưng tiếng đàn của chàng đã chạm vào tim em.
Âm nhạc lắng dần và Bukjai gác đàn sang một bên, cười cười ngắm em. Sao lau nước mắt, khen ngợi tấm tắc rằng dù có trải qua bao thời gian thì tiếng Ting Ning vẫn mê hoặc như vậy. Bukjai lặng đi một chút rồi hỏi em - Em sẽ không quên tiếng đàn này chứ?
Sao lắc đầu, sâu lắng đáp - Không đâu ạ, mãi sau này, cho đến khi trút hơi thở, em cũng không thể quên.
Tiếng đàn đầu tiên và tiếng đàn bây giờ, em đều không thể quên.
- Ừ, vậy là được rồi. - Bukjai mỉm cười, xoa đầu em - Hãy sống thật hạnh phúc nhé.
- Vâng, ngài cũng thế ạ! Cầu mong những điều tốt đẹp sẽ luôn đến với ngài.
Hai người nhìn nhau và cười khẽ. Nắng chiều rũ xuống nền sân màu đỏ cam, dù không đẹp như rừng Kon Chư Răng nở đầy những đóa lộng hiệp năm ấy nhưng vẫn khiến người ta bâng khuâng u hoài.
Đến chiều muộn, Bukjai quay về khu lưu trú nghỉ ngơi còn Sao thì đi sang nhà Mai Lang Vương làm việc. Sao đi qua cổng tròn ở sân sau rồi đi theo lối bên hông nhà mà ra sân trước, mới đi được nửa đường, em đã nghe thấy tiếng nhị cầm ngân vang. Sao ngạc nhiên, chàng về rồi ư? Em đi vội ra và hướng mắt vào giường tre. Mai Lang Vương đang ngồi trên giường kéo nhị cầm. Chàng đã nhắm mắt lại nhưng sắc mặt không được tốt lắm, chàng đang kéo bài "Dạ cổ hoài lang".
Sao buồn cười vô cùng, em đi đến và ngồi xuống bên cạnh chàng. Mai Lang Vương hé mắt nhìn em, vẫn chẳng nói tiếng nào. Sao tựa vào gối trái dựa và im lặng nghe chàng đàn. Những âm điệu nỉ non tắt hẳn, thay vào đó là thanh âm da diết của "Bèo dạt mây trôi" rồi đến "Mưa hồng". Mai Lang Vương đã học thêm nhiều bài mới với âm điệu du dương phù hợp với sở thích của em hơn. Dẫu vậy, mắt Sao cứ díp dần lại, em bắt đầu gà gật trên gối.
Tiếng đàn ngưng bặt khi em đã tu tu ngủ.
- Này… - Không dịu dàng như mọi lần, bế em lên và mang em vào giường, lần này Mai Lang Vương kiên quyết gọi em dậy và hỏi rõ.
- Vâng? - Sao mơ màng ngẩng lên.
- Ta đàn dở lắm hay sao mà lần nào em cũng ngủ hết vậy? - Chàng khó chịu cất tiếng.
Sao trông bộ dạng vừa giận vừa ức đó, em nửa buồn cười nửa xót xa. Sao lấy đàn mà chàng đang gác bên giường lên, cẩn thận trao cho tiểu đồng rồi bảo nó đem cất, sau đó tựa vào vai chàng, khẽ nói - Ngài đàn hay lắm ạ.
- Thế tại sao lúc Bukjai đàn cho em nghe, trông em rất chăm chú mê mãi còn khi ta đàn thì em lại ngủ gà gật hửm? - Chàng vẫn còn rất buồn bực.
- Vì em mệt lắm ạ. - Em ôm lấy tay chàng, đan tay hai người vào nhau và nũng nịu - Em mệt, chồng em lại đàn rất thư thái, cho nên em mới buồn ngủ. Tiếng đàn của chồng em như liều thuốc an thần ấy, khiến em có thể cởi bỏ hết bao nhiêu tâm tư mà chìm vào giấc ngủ vô lo vô sầu.
Vẻ cau có trên khuôn mặt tuấn mĩ dần dần bị át mất, thay vào đó là sự bối rối ngượng ngùng. Sao thấy chàng trở nên lúng túng, em biết là chàng sắp bị dỗ thành công rồi, cho nên nói tiếp - Sở dĩ em nghe chăm chú khi Bukjai đàn là vì không phải lúc nào cũng được nghe thấy tiếng Ting Ning ấy, hơn nữa ngài đặt nhiều tâm huyết vào đó như vậy, chẳng lẽ em lại không tôn trọng ư? Còn chồng em ở gần em, em muốn chồng đàn lúc nào thì chồng sẽ đàn lúc đó, em sẽ được chồng đàn cho nghe suốt đời mà. Chồng ghen tuông gì với tiếng đàn ấy chứ?
- Sao… - Mai Lang Vương nghe tim rung động, chàng chợt bế em vào lòng.
- Mai Lang. - Em ôm lấy chàng, hạnh phúc tận hưởng bờ ngực rộng thân thương.
- Nếu vậy, khi nào em mệt thì ta lại đàn cho em nghe nhé? - Chàng hôn lên trán em và dịu dàng thầm thì.
- Vâng ạ. - Em hớn hở cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook