Mai Nở Dưới Sao
-
Quyển 2 - Chương 142: Đánh Mất
"Sao nằm yên trong lòng chàng, tay em sờ lên bờ ngực rộng lớn. Không có mũi tên nào ở đây cả, khuôn mặt tuấn tú này cũng không có vệt máu. Em cảm thấy lòng thật an hòa. Vậy là em không đánh mất Quan Lang."
- o-
Cuộc tập kích mà Phong Hương và tứ phong Đông Bắc nhắm vào Tây Nam và Mai Viện được phía Đông Bắc lý giải là "không hay biết gì". An Dương Vương phủ nhận trách nhiệm chỉ huy bọn chúng và bảo rằng chúng đã bị khai trừ khỏi nội bộ Đông Bắc từ lâu. Chính ngài cũng đang cho người lùng sục chúng. Phong Xuân đã đánh cắp năm con trâu vàng - Bảo vật trấn thành của Đông Bắc rồi bỏ trốn.
Hùng Vương không truy cứu trách nhiệm của An Dương Vương, một phần vì nể tình sự hòa giải của Lạc Long Quân khi xưa. Phần khác, Hùng Vương hiểu rằng năm con trâu vàng ấy là báu vật rất quan trọng đối với An Dương Vương, nếu chúng bị Phong Xuân đánh cắp, hẳn là ngài ấy rất tức giận.
Hơn nữa, dù thế nào ngài cũng phải suy nghĩ cho an nguy của Thần giới. Nếu chiến tranh xảy ra thì những phồn hoa mà cư dân hai phía xây đắp được trong thời gian qua đều sẽ sụp đổ. Cả ngài và An Dương Vương phải thật tỉnh táo cân nhắc mọi chuyện, phải chủ trương gìn giữ hòa bình.
Tuy nhiên, Hùng Vương cũng bàn bạc riêng với Mai Lang Vương rằng phải luôn sẵn sàng quân bị. Ngài sẽ cố hết sức giữ gìn hòa bình nhưng nhỡ trong tương lai, chiến tranh có nổ ra thì Lạc Việt cũng phải chuẩn bị tâm thế vững vàng để đối phó. Mai Lang Vương rất đồng thuận suy nghĩ này. Chàng hạ lệnh cho Nhuận tiếp tục rèn luyện quân binh.
Hùng Vương cũng thiết lập một hệ thống quân sự vững chắc trên khắp các vùng đất thuộc địa phận quản lý của ngài. Theo đó, quân lực của mỗi vùng đất sẽ liên kết chặt chẽ với nhau và đặt dưới sự quản lý của các Vương. Các Vương lại tuân theo hiệu lệnh của Mai Lang Vương. Chàng sẽ là tổng chỉ huy của quân đội Tây Bắc.
Trước đây, Tây Bắc không hình thành hệ thống này. Mai Lang Vương tuy là Lạc tướng đứng đầu căn cứ quân sự lớn nhất nhưng không có quyền ra lệnh cho quân đội của các vị Vương khác. Từ khi Tây Bắc và Đông Bắc trở nên hòa bình thì quyền lực của các tướng lĩnh đã bị giảm đi trông thấy, Mai Lang Vương từ đó cũng chỉ tập trung giải quyết các vấn đề chính trị xã hội mà thôi.
Nay, nguy cơ chiến tranh giữa hai phía đã hình thành. Hùng Vương trao trả quyền lực quân sự cho chàng, để chàng thuận tiện hơn trong việc rèn binh và giữ gìn bờ cõi. Quân đội của Cổ Loa do các Quan Lang nắm giữ cũng sẽ hợp tác cùng chàng. Các vị Vương Thần luôn sẵn sàng cùng chàng tham mưu bất kì lúc nào. Các vùng đất đặt dưới sự cai quản của Hùng Vương vì thế liên kết chặt chẽ với nhau tạo thành một khối quân sự thống nhất, chắc chắn như một bức tường thép, khó lòng chọc thủng.
Vì sự hình thành của khối quân sự đó và quyền lực quân sự được mở rộng tức thời, Mai Lang Vương trở nên rất bận rộn. Chàng thường làm việc cả ngày, các vị Vương thần tới lui Mai Viện như thoi. Đã vậy, trận chiến vừa nổ ra để lại một mớ tàn cuộc lổn ngổn, để giải quyết hết chúng thì cũng mất không ít thời gian. Mai Lang Vương làm việc điên cuồng, đến tận ba tháng sau thì mới thong thả được một chút.
Ngày ấy, sau khi Sao ngất xỉu, Mai Lang Vương và mọi người đã nhanh chóng mang em trở về Mai Viện. Đào Hoa cũng được cứu về, vì nhóm Mai Lang Vương đến sau nên không biết được tội ác của nàng. Họ chỉ nghĩ là nàng vì cứu Sao nên mới bị phía Đông Bắc đánh ngất, họ không biết nàng bị chính tay Sao xử lí.
Quan Lang được đưa về khu lưu trú, Đào Hoa được đưa về khu Hoa Tiên còn Sao thì được đưa về nhà mình. Thần Tình và các vị Hoa Tiên cùng nhau chăm sóc cả ba. Trong khi Mai Lang Vương bận giải quyết công việc.
Đào Hoa là người hồi tỉnh sớm nhất, nàng ta bị thương nặng nhưng vì được cứu kịp thời nên không sao. Lúc mới tỉnh dậy, nàng ta rất hoang mang và sợ hãi. Khi nghe các vị Hoa Tiên kể lại mọi chuyện, sắc mặt nàng biến đổi bất thường. Đào Hoa rất lo lắng và hoảng sợ, bởi vì Sao là người biết mọi tội lỗi của nàng và em chưa bị trừ khử. Hiện tại em còn đang hôn mê, nhưng khi em tỉnh dậy thì thế nào?
Đào Hoa muốn giết em cho xong, khổ nỗi quanh nhà em luôn được bố trí rất nhiều hộ vệ. Đào Hoa không thể làm gì em được nên càng trở nên hoảng loạn và sợ hãi. Nàng cứ nhốt mình trong phòng, bó gối trên giường, run lẩy bẩy.
Nùng Tậu tỉnh dậy sau Đào Hoa chẳng bao lâu, vì chàng được Sao cứu trị nên toàn bộ thương tích đều lành lặn cả. Nùng Tậu hôn mê lâu như vậy là vì lúc chàng bị trúng tên, mũi tên đó đã xuyên qua ấn đường của chàng và khiến cổng năng lượng ở đó bị tổn thương một chút. Sao tuy chữa trị được thương tích bên ngoài nhưng vết thương lưu trên cổng năng lượng thì em đành chịu, chỉ có thể trông chờ vào sự tự chữa của Nùng Tậu mà thôi.
Khi Nùng Tậu tỉnh dậy, chàng nhìn thấy Thần Tình và các vị Hoa Tiên đang chăm sóc cho mình. Thần Tình không còn chạy trốn khỏi Nùng Tậu nữa mà chăm sóc chàng rất tận tình. Nàng còn nói rằng sau này sẽ trở thành người một nhà nên nàng sẽ đối xử tốt với chàng hơn.
Thần Tình kể cho Nùng Tậu nghe chuyện xảy ra khi ấy, rằng Sao đã cứu chàng. Quan Lang nghe nàng nói mà tim đập thình thịch. Thần Tình bảo Sao yêu chàng nên mới hóa thành "Vì sao lõi" để cứu chàng đấy nhé. Lời ấy khiến Nùng Tậu vui như mở hội trong lòng.
Nùng Tậu vừa tỉnh bên kia thì bên này, Sao cũng choàng tỉnh. Sở dĩ em hôn mê kéo dài như Nùng Tậu là vì em khởi động sức mạnh khi phong ấn "Sao đen" vẫn còn hiệu lực. Điều đó buộc em phải sử dụng gần như toàn bộ sức mạnh của mình, phá vỡ các ngưỡng năng lượng mà cơ thể em có thể chịu đựng. Đã vậy em còn dùng sức mạnh để cứu trị cho Nùng Tậu, cải tử hoàn sinh. Khi ấy em đang ở trong hình dạng của "Vì sao lõi" nên không cảm thấy đau đớn hay tổn thương. Tuy nhiên, khi em trở lại hình dạng con người, bao nhiêu thưởng tổn sẽ đổ dồn về, khiến em phải chìm vào trạng thái ngủ sâu để bù đắp lại lượng sức mạnh khổng lồ đã đánh mất.
Khi Sao tỉnh dậy, việc đầu tiên mà em làm chính là chạy đến chỗ Nùng Tậu. Quan Lang đang nằm trong phòng dưỡng thương. Dù chàng hồi tỉnh nhưng vẫn chưa xuống giường ngay được. Sao chạy vào phòng chàng lúc Thần Tình và các vị Hoa Tiên đều có mặt ở đó. Em thở dồn dập, đôi mắt nhòe ướt. Nùng Tậu thì ngượng ngùng hướng về phía em. Chàng vẫn chưa tin được rằng mình thật sự được em yêu.
Thần Tình xòe quạt gỗ thơm ra, che ngang mặt, cười hiểu ý. Nàng hắng giọng rồi lướt ra ngoài, tam vị Hoa Tiên nhận được hiệu lệnh của nàng, cũng tủm tỉm rời đi. Sao thấy các chị đều đã đi hết, em mới chậm rãi đến bên giường chàng. Sao nhìn chàng không rời, nước mắt rơi xuống, rỏ lên tay.
- Sao! - Nùng Tậu lau nước mắt cho em, hơi giật mình vì chẳng hiểu tại sao em lại "mít ướt".
Sao quệt nước mắt, mếu máo hỏi chàng - Tại sao ngài lại làm thế? Tại sao lại chắn tên cho em? Chẳng phải ngài nói không bận tâm em sống chết thế nào ư?
Nùng Tậu sững ra một lúc rồi quay đi, rề rà đáp - Ừ, ta cũng không hiểu tại sao mình lại làm thế nữa.
- Sao ạ?! - Em sốc nặng.
Nùng Tậu vỗ tay lên đầu em, bất lực trả lời - Ta không hiểu tại sao mình lại ở đó và hứng chịu những mũi tên ấy. Ta chỉ nghĩ rằng, nếu để con vịt cổ lũng bé nhỏ bị trúng tên thì ta sẽ rất khổ sở.
- Quan Lang…
Nùng Tậu nắm tay em, cười khẽ, nói ra những lời dịu dàng luôn cất giữ trong lòng - Ta biết em rất ghét ta. Em lúc nào cũng nhìn ta bằng ánh mắt thiếu thiện cảm cả. Nhưng ta thì chưa bao giờ ghét em. Dù ta nói những lời tàn nhẫn, không lịch thiệp… Nhưng sau thẳm trong lòng ta… Em rất quan trọng.
Chàng tiến đến gần em hơn và ôm em vào lòng.
- Sao, ta rất yêu quý em.
- Quan Lang.
Sao nằm yên trong lòng chàng, tay em sờ lên bờ ngực rộng lớn. Không có mũi tên nào ở đây cả, khuôn mặt tuấn tú này cũng không có vệt máu. Em cảm thấy lòng thật an hòa. Vậy là em không đánh mất Quan Lang.
Mai Lang Vương khoanh tay đứng ngoài cửa, lặng thinh.
Chàng đang bận việc tối mặt nhưng vừa nghe tin em đã tỉnh, chàng lập tức gác hết mọi việc sang một bên để đến thăm em. Lúc chàng đến nhà em, thuộc hạ bảo rằng em đã sang đây…
Tà áo thêu hoa buông thỏng, chàng bước thấp bước cao rời đi.
Vậy là… Chàng mất em vĩnh viễn rồi.
- o-
Cuộc tập kích mà Phong Hương và tứ phong Đông Bắc nhắm vào Tây Nam và Mai Viện được phía Đông Bắc lý giải là "không hay biết gì". An Dương Vương phủ nhận trách nhiệm chỉ huy bọn chúng và bảo rằng chúng đã bị khai trừ khỏi nội bộ Đông Bắc từ lâu. Chính ngài cũng đang cho người lùng sục chúng. Phong Xuân đã đánh cắp năm con trâu vàng - Bảo vật trấn thành của Đông Bắc rồi bỏ trốn.
Hùng Vương không truy cứu trách nhiệm của An Dương Vương, một phần vì nể tình sự hòa giải của Lạc Long Quân khi xưa. Phần khác, Hùng Vương hiểu rằng năm con trâu vàng ấy là báu vật rất quan trọng đối với An Dương Vương, nếu chúng bị Phong Xuân đánh cắp, hẳn là ngài ấy rất tức giận.
Hơn nữa, dù thế nào ngài cũng phải suy nghĩ cho an nguy của Thần giới. Nếu chiến tranh xảy ra thì những phồn hoa mà cư dân hai phía xây đắp được trong thời gian qua đều sẽ sụp đổ. Cả ngài và An Dương Vương phải thật tỉnh táo cân nhắc mọi chuyện, phải chủ trương gìn giữ hòa bình.
Tuy nhiên, Hùng Vương cũng bàn bạc riêng với Mai Lang Vương rằng phải luôn sẵn sàng quân bị. Ngài sẽ cố hết sức giữ gìn hòa bình nhưng nhỡ trong tương lai, chiến tranh có nổ ra thì Lạc Việt cũng phải chuẩn bị tâm thế vững vàng để đối phó. Mai Lang Vương rất đồng thuận suy nghĩ này. Chàng hạ lệnh cho Nhuận tiếp tục rèn luyện quân binh.
Hùng Vương cũng thiết lập một hệ thống quân sự vững chắc trên khắp các vùng đất thuộc địa phận quản lý của ngài. Theo đó, quân lực của mỗi vùng đất sẽ liên kết chặt chẽ với nhau và đặt dưới sự quản lý của các Vương. Các Vương lại tuân theo hiệu lệnh của Mai Lang Vương. Chàng sẽ là tổng chỉ huy của quân đội Tây Bắc.
Trước đây, Tây Bắc không hình thành hệ thống này. Mai Lang Vương tuy là Lạc tướng đứng đầu căn cứ quân sự lớn nhất nhưng không có quyền ra lệnh cho quân đội của các vị Vương khác. Từ khi Tây Bắc và Đông Bắc trở nên hòa bình thì quyền lực của các tướng lĩnh đã bị giảm đi trông thấy, Mai Lang Vương từ đó cũng chỉ tập trung giải quyết các vấn đề chính trị xã hội mà thôi.
Nay, nguy cơ chiến tranh giữa hai phía đã hình thành. Hùng Vương trao trả quyền lực quân sự cho chàng, để chàng thuận tiện hơn trong việc rèn binh và giữ gìn bờ cõi. Quân đội của Cổ Loa do các Quan Lang nắm giữ cũng sẽ hợp tác cùng chàng. Các vị Vương Thần luôn sẵn sàng cùng chàng tham mưu bất kì lúc nào. Các vùng đất đặt dưới sự cai quản của Hùng Vương vì thế liên kết chặt chẽ với nhau tạo thành một khối quân sự thống nhất, chắc chắn như một bức tường thép, khó lòng chọc thủng.
Vì sự hình thành của khối quân sự đó và quyền lực quân sự được mở rộng tức thời, Mai Lang Vương trở nên rất bận rộn. Chàng thường làm việc cả ngày, các vị Vương thần tới lui Mai Viện như thoi. Đã vậy, trận chiến vừa nổ ra để lại một mớ tàn cuộc lổn ngổn, để giải quyết hết chúng thì cũng mất không ít thời gian. Mai Lang Vương làm việc điên cuồng, đến tận ba tháng sau thì mới thong thả được một chút.
Ngày ấy, sau khi Sao ngất xỉu, Mai Lang Vương và mọi người đã nhanh chóng mang em trở về Mai Viện. Đào Hoa cũng được cứu về, vì nhóm Mai Lang Vương đến sau nên không biết được tội ác của nàng. Họ chỉ nghĩ là nàng vì cứu Sao nên mới bị phía Đông Bắc đánh ngất, họ không biết nàng bị chính tay Sao xử lí.
Quan Lang được đưa về khu lưu trú, Đào Hoa được đưa về khu Hoa Tiên còn Sao thì được đưa về nhà mình. Thần Tình và các vị Hoa Tiên cùng nhau chăm sóc cả ba. Trong khi Mai Lang Vương bận giải quyết công việc.
Đào Hoa là người hồi tỉnh sớm nhất, nàng ta bị thương nặng nhưng vì được cứu kịp thời nên không sao. Lúc mới tỉnh dậy, nàng ta rất hoang mang và sợ hãi. Khi nghe các vị Hoa Tiên kể lại mọi chuyện, sắc mặt nàng biến đổi bất thường. Đào Hoa rất lo lắng và hoảng sợ, bởi vì Sao là người biết mọi tội lỗi của nàng và em chưa bị trừ khử. Hiện tại em còn đang hôn mê, nhưng khi em tỉnh dậy thì thế nào?
Đào Hoa muốn giết em cho xong, khổ nỗi quanh nhà em luôn được bố trí rất nhiều hộ vệ. Đào Hoa không thể làm gì em được nên càng trở nên hoảng loạn và sợ hãi. Nàng cứ nhốt mình trong phòng, bó gối trên giường, run lẩy bẩy.
Nùng Tậu tỉnh dậy sau Đào Hoa chẳng bao lâu, vì chàng được Sao cứu trị nên toàn bộ thương tích đều lành lặn cả. Nùng Tậu hôn mê lâu như vậy là vì lúc chàng bị trúng tên, mũi tên đó đã xuyên qua ấn đường của chàng và khiến cổng năng lượng ở đó bị tổn thương một chút. Sao tuy chữa trị được thương tích bên ngoài nhưng vết thương lưu trên cổng năng lượng thì em đành chịu, chỉ có thể trông chờ vào sự tự chữa của Nùng Tậu mà thôi.
Khi Nùng Tậu tỉnh dậy, chàng nhìn thấy Thần Tình và các vị Hoa Tiên đang chăm sóc cho mình. Thần Tình không còn chạy trốn khỏi Nùng Tậu nữa mà chăm sóc chàng rất tận tình. Nàng còn nói rằng sau này sẽ trở thành người một nhà nên nàng sẽ đối xử tốt với chàng hơn.
Thần Tình kể cho Nùng Tậu nghe chuyện xảy ra khi ấy, rằng Sao đã cứu chàng. Quan Lang nghe nàng nói mà tim đập thình thịch. Thần Tình bảo Sao yêu chàng nên mới hóa thành "Vì sao lõi" để cứu chàng đấy nhé. Lời ấy khiến Nùng Tậu vui như mở hội trong lòng.
Nùng Tậu vừa tỉnh bên kia thì bên này, Sao cũng choàng tỉnh. Sở dĩ em hôn mê kéo dài như Nùng Tậu là vì em khởi động sức mạnh khi phong ấn "Sao đen" vẫn còn hiệu lực. Điều đó buộc em phải sử dụng gần như toàn bộ sức mạnh của mình, phá vỡ các ngưỡng năng lượng mà cơ thể em có thể chịu đựng. Đã vậy em còn dùng sức mạnh để cứu trị cho Nùng Tậu, cải tử hoàn sinh. Khi ấy em đang ở trong hình dạng của "Vì sao lõi" nên không cảm thấy đau đớn hay tổn thương. Tuy nhiên, khi em trở lại hình dạng con người, bao nhiêu thưởng tổn sẽ đổ dồn về, khiến em phải chìm vào trạng thái ngủ sâu để bù đắp lại lượng sức mạnh khổng lồ đã đánh mất.
Khi Sao tỉnh dậy, việc đầu tiên mà em làm chính là chạy đến chỗ Nùng Tậu. Quan Lang đang nằm trong phòng dưỡng thương. Dù chàng hồi tỉnh nhưng vẫn chưa xuống giường ngay được. Sao chạy vào phòng chàng lúc Thần Tình và các vị Hoa Tiên đều có mặt ở đó. Em thở dồn dập, đôi mắt nhòe ướt. Nùng Tậu thì ngượng ngùng hướng về phía em. Chàng vẫn chưa tin được rằng mình thật sự được em yêu.
Thần Tình xòe quạt gỗ thơm ra, che ngang mặt, cười hiểu ý. Nàng hắng giọng rồi lướt ra ngoài, tam vị Hoa Tiên nhận được hiệu lệnh của nàng, cũng tủm tỉm rời đi. Sao thấy các chị đều đã đi hết, em mới chậm rãi đến bên giường chàng. Sao nhìn chàng không rời, nước mắt rơi xuống, rỏ lên tay.
- Sao! - Nùng Tậu lau nước mắt cho em, hơi giật mình vì chẳng hiểu tại sao em lại "mít ướt".
Sao quệt nước mắt, mếu máo hỏi chàng - Tại sao ngài lại làm thế? Tại sao lại chắn tên cho em? Chẳng phải ngài nói không bận tâm em sống chết thế nào ư?
Nùng Tậu sững ra một lúc rồi quay đi, rề rà đáp - Ừ, ta cũng không hiểu tại sao mình lại làm thế nữa.
- Sao ạ?! - Em sốc nặng.
Nùng Tậu vỗ tay lên đầu em, bất lực trả lời - Ta không hiểu tại sao mình lại ở đó và hứng chịu những mũi tên ấy. Ta chỉ nghĩ rằng, nếu để con vịt cổ lũng bé nhỏ bị trúng tên thì ta sẽ rất khổ sở.
- Quan Lang…
Nùng Tậu nắm tay em, cười khẽ, nói ra những lời dịu dàng luôn cất giữ trong lòng - Ta biết em rất ghét ta. Em lúc nào cũng nhìn ta bằng ánh mắt thiếu thiện cảm cả. Nhưng ta thì chưa bao giờ ghét em. Dù ta nói những lời tàn nhẫn, không lịch thiệp… Nhưng sau thẳm trong lòng ta… Em rất quan trọng.
Chàng tiến đến gần em hơn và ôm em vào lòng.
- Sao, ta rất yêu quý em.
- Quan Lang.
Sao nằm yên trong lòng chàng, tay em sờ lên bờ ngực rộng lớn. Không có mũi tên nào ở đây cả, khuôn mặt tuấn tú này cũng không có vệt máu. Em cảm thấy lòng thật an hòa. Vậy là em không đánh mất Quan Lang.
Mai Lang Vương khoanh tay đứng ngoài cửa, lặng thinh.
Chàng đang bận việc tối mặt nhưng vừa nghe tin em đã tỉnh, chàng lập tức gác hết mọi việc sang một bên để đến thăm em. Lúc chàng đến nhà em, thuộc hạ bảo rằng em đã sang đây…
Tà áo thêu hoa buông thỏng, chàng bước thấp bước cao rời đi.
Vậy là… Chàng mất em vĩnh viễn rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook