Mại Nhục
-
Chương 26
Chờ ở Lý gia mãi cũng sốt ruột, Triệu phò mã quyết định lập tức lên đường đến Khúc thành. Lý Duy đứng ngoài phòng thêm một lát, cửa tây sương cạch một cái mở ra, Bảo Cầm bước qua bậc cửa, “Thái tử thế nào rồi?” Lý Duy tới bên cạnh hắn, “Đại phu đã xử lý xong vết thương, giờ đang băng bó lại.” Bảo Cầm thở phào nhẹ nhõm, “Dù sao ngày cũng sắp sáng, ta lại không ngủ được, chi bằng dậy nấu bữa sáng cho mọi người.” Lý Duy nói: “Bên chỗ thái tử đã có Tiểu Cổ lo liệu, ta cũng không giúp thêm được gì, chúng ta cùng nhau nấu đi.”
Hai người tới trù phòng, lương thực trong nhà không còn nhiều lắm, hiện tại ra ngoài mua cũng khó khăn. Lý Duy tìm được một túi bột mì, cả hai xắn áo lên cùng nhào bột, tính hấp một lồng màn thầu. Mới châm lò thì nghe thấy tiếng Tiểu Cổ tiễn đại phu, hai người vội vàng chạy ra. Lão đại phu cả đêm qua không ngủ, mí mắt sớm đã chập lại với nhau, nhìn chủ nhà lải nhải dặn dò mấy câu, đại để vết thương cũng không nặng lắm, lại là thanh niên trai tráng khỏe mạnh, có điều mất nhiều máu, cần tuân theo đơn thuốc bổ huyết lão kê cho, hảo hảo tĩnh dưỡng một thời gian là ổn. Tiểu Cổ trả tiền khám, Lý Duy cùng Bảo Cầm cám ơn rồi tiễn đại phu ra cổng nhà.
Mặt trời rực rỡ, ngày xuân chim hót ríu rít, các cửa hàng trên phố lần lượt mở cửa, không khí cũng bắt đầu náo nhiệt hơn. Sợ là cuộc sống thái bình như vậy không có duyên với mình rồi, Lý Duy thầm than, vừa quay đầu lại trông thấy lo âu hiện trên gương mặt Bảo Cầm, liền cười bảo: “Vào trong thôi.” Cúi đầu nhìn hai tay dính đầy bột trắng, y thầm nghĩ chuyện này chẳng khác nào lấy tay ướt nhào bột mì, có làm thế nào cũng không thể rửa sạch được. Y ngầm hứa với bản thân, bất kể có chuyện gì xảy ra, nhất định phải bảo vệ Bảo Cầm.
Ba người dùng xong bữa sáng, Tiểu Cổ vẫn còn khóc sướt mướt, “Điện hạ, điện hạ nghìn vạn lần không được xảy ra chuyện a, thế nào mà giờ vẫn chưa tỉnh lại cơ chứ?” Lý Duy duỗi tay xem xét mạch của thái tử, vừa yếu vừa nhanh, nhưng may là còn đều đặn, “Điện hạ mất nhiều máu như vậy, hôn mê một trận cũng không có gì ngạc nhiên.” Bảo Cầm cũng từng làm hạ nhân, hiểu cho tấm lòng trung thành hộ chủ của Tiểu Cổ, mở miệng nói: “Ngươi cầm đơn đi bốc thuốc trước đi, lát nữa điện hạ tỉnh lại là có thuốc uống.” Nhưng Tiểu cổ lại lo lắng, “Nô tài không muốn rời điện hạ.” Bảo Cầm giả bộ tức giận, “Ngươi cũng đừng hòng kêu ta tới cái chỗ đó nữa, ta không bị mắc lừa đâu!” Tiểu Cổ bị hắn hù một phen, thẹn trong lòng, chỉ có thể ấp úng nghe theo.
Ngoài thái tử đang mê man ngủ, trong nhà chỉ còn Lý Duy và Bảo Cầm. Hai người không dám để mặc thái tử không ai trông nom bên cạnh, liền cùng tới ngồi ở đông sương. Bảo Cầm ngồi một chỗ không yên, bụng dạ nôn nóng, mông như bị kiến cắn xoay tới xoay lui trên ghế. Lý Duy vừa thương lại vừa buồn cười, bảo hắn đến trước mặt mình, rồi ôm lấy hắn. Bảo Cầm được Lý Duy ôm vào lòng, dần dần bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn Lý Duy, “Ngươi nói xem, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Lý Duy trầm mặc giây lát, “Ta cũng không dám cam đoan.” Bảo Cầm cúi đầu, nhưng tiếp đó lại cười cười, “Ngươi thành thật với ta như thế cũng tốt, dù sao lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, tóm lại là ta theo ngươi.”
Trong lòng Lý Duy bùi ngùi xúc động, cảm giác bi thương cũng chậm rãi tràn ra. Y cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi Bảo Cầm, Bảo Cầm thốt ra thanh âm nho nhỏ, xấu hổ tựa vào lồng ngực Lý Duy. Ngực hai người kề sát vào nhau, lại nghe được tiếng trống ngực dồn dập của mình và đối phương, mới đầu có hơi lệch nhịp, cuối cùng lại hòa thành một thanh âm duy nhất. Lý Duy hôn lên trán Bảo Cầm, lên mày lên mắt, trượt một chút xuống dưới ngậm lấy vành tai, khẽ cắn nhẹ chiếc cằm nhỏ. Hô hấp Bảo Cầm rối loạn, biết không thể hoan ái ở nơi đây, hai tay cố sức chống cự Lý Duy. Lý Duy mặc dù biết rõ hơn ai hết, nhưng thân thể không cách nào kiểm soát được, tay luồn vào trong áo Bảo Cầm, bắt lấy một bên nhũ tiêm của hắn, nhẹ nhàng xoa nắn.
Bảo Cầm không nhịn nổi nữa bật ra chuỗi rên rỉ, khiến tiếng thở dốc của Lý Duy càng nặng nhọc hơn. “Không, không được!” Bảo Cầm cố níu lấy chút lí trí còn sót lại, nếu làm tới nữa chỉ sợ không dừng lại nổi a. Vừa quay đầu tránh, hắn liền hoảng hốt kêu một tiếng. Động tác của Lý Duy cũng ngừng lại, nhìn theo tầm mắt Bảo Cầm. Thái tử không biết đã tỉnh lại tự lúc nào, gương mặt tái nhợt thiếu sức sống, mở to hai mắt vô thanh vô tức nhìn bọn họ. (2 bạn trẻ diễn live show trc mặt ng suýt chết =.= thật là dã man)
Bảo Cầm sợ đến nỗi nhảy dựng khỏi người Lý Duy, Lý Duy sửng sốt, giúp hắn cài áo lại cẩn thận, đứng dậy bước tới trước giường thái tử: “Điện hạ tỉnh rồi?” Thái tử mấp máy môi, mơ mơ hồ hồ thốt ra một chữ “nước”. Người mất máu nhiều nhất định khát nước, đại phu đã dặn qua, nên Tiểu Cổ đun sẵn nước để ở bên cạnh. Bảo Cầm vội vã cầm ấm rót nước vào chén nhỏ đưa cho Lý Duy. Lý Duy nhẹ nhàng nâng đầu thái tử lên, đưa chén đến bên miệng hắn, giúp hắn uống nước.
Có lẽ do khát nước quá độ, thái tử uống liền tù tì năm chén mới lắc đầu tỏ ý đủ rồi. Trên mặt thái tử không vương chút huyết sắc, cổ họng ậm ừ vài ba tiếng. Lý Duy đỡ hắn nằm xuống cẩn thận, “Điện hạ, đừng nói gì cả, hảo hảo nghỉ ngơi.” Thái tử nhìn y một cái, nghe lời nhắm mắt lại. Bảo Cầm ngồi trên ghế, thấy thái tử thanh tỉnh, lòng hắn bình ổn hơn rất nhiều. Màn bát nháo vừa rồi không biết thái tử đã nhìn bao lâu, Bảo Cầm xấu hổ không dám lộn xộn nữa. Đêm qua ngủ không ngon, người căng như dây đàn đến tận giờ, thở phào nhẹ nhõm xong, mí mắt càng lúc càng nặng trịch. Lý Duy trông thấy Bảo Cầm gật gà gật gù, bước tới ôm lấy hắn, “Ngủ ở đây coi chừng cảm lạnh, ta ôm ngươi về nghỉ.” Bảo Cầm mơ màng bảo ta không sao, nhưng đấu không lại cơn buồn ngủ đang kéo đến, rốt cuộc nép vào trong lồng ngực Lý Duy để mặc y bế về tây sương, đặt xuống giường đắp chăn cẩn thận.
Dù sao cũng không thể để thái tử một mình không ai chăm sóc, Lý Duy quay lại đông sương, ngồi trước giường. Không biết Triệu phò mã và Giang lão gia có gặp mặt suôn sẻ hay không? Tiểu Cổ sao giờ vẫn chưa về, lẽ nào đã gặp thích khách? Cả vị đại phu ban sáng kia liệu đã an toàn trở về y quán chưa? Trong đầu Lý Duy ngập tràn lo lắng. Đằng sau bất chợt có tiếng động, Lý Duy ngoảnh đầu lại thấy thái tử đang vươn tay với lấy tách trà, y vội vàng đỡ thái tử giúp hắn uống nước. Thái tử uống liên tục ba chén, thanh âm đứt quãng: “Khát muốn chết.” Lý Duy nở nụ cười, “Lúc này uống được mới là chuyện tốt.” Thái tử ngưng mắt nhìn y, “Có lẽ ngươi không phát hiện, trên mặt ngươi bây giờ chỉ toàn lo âu…Thượng Tâm, ngươi hối hận vì đã cứu ta?”
Lý Duy lắc đầu, “Điện hạ đừng nghĩ nhiều như vậy, trước mắt dưỡng thương là quan trọng nhất.” Thái tử không chớp mắt nhìn Lý Duy, “Thượng Tâm, mặc dù ban đầu ta có tư tâm muốn cuốn ngươi vào việc này, nhưng không nghĩ lại liên lụy ngươi nhiều như vậy… Hiện giờ nói ra cũng đã muộn, ngươi còn chịu tin ta hay không?” Hô hấp khó khăn, hắn thốt lên từng câu thật chậm, Lý Duy cười khổ nói: “Điện hạ, khi ta nhận lời giúp ngài, đương nhiên đã lường trước hậu quả, là ta suy nghĩ không thấu đáo.” Thái tử mở to mắt, “Ta bị thương cả người cạn kiệt sức lực, nói cũng không nên lời… Nếu như, nếu như khi đó thần trí ta tỉnh táo, nhất định đã không để Triệu phò mã tới tìm ngươi.” Lý Duy than thở: “Triệu đại nhân sợ hãi, cùng đường mới phải tìm đến ta, âu cũng là lẽ thường tình.” Thấy tình trạng thái tử quả thực không ổn, Lý Duy khuyên nhủ: “Điện hạ nên nghỉ ngơi đi, đừng gắng sức nữa.” Nhưng thái tử lắc đầu, sắc mặt ốm yếu mang theo một tia cương quyết, “Mấy lời cuối cùng này ngươi phải nghe ta nói hết… Hiện tại cho dù ngươi không nghĩ cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho Bảo Cầm…Thừa dịp người của Tam vương gia chưa đến, mau mau đưa hắn đi… Muộn thêm chút nữa e rằng trong nhà…một người cũng không thể sống sót thoát ra.”
Lý Duy im lặng, hình ảnh Bảo Cầm cả người ngập máu trong mộng lần thứ hai ùa về, khiến trước mắt y đột ngột tối sầm. Thái tử tiếp tục: “Lời này ta nói tuy rằng có tư tâm, nhưng cũng xuất phát từ tận đáy lòng… Hơn nữa Bảo Cầm tuy không nói ra, không có nghĩa là hắn có thể chịu đựng được cảnh sống trong khiếp sợ thường trực… Thượng Tâm, ngươi nghĩ cho kĩ đi.”
Hai người tới trù phòng, lương thực trong nhà không còn nhiều lắm, hiện tại ra ngoài mua cũng khó khăn. Lý Duy tìm được một túi bột mì, cả hai xắn áo lên cùng nhào bột, tính hấp một lồng màn thầu. Mới châm lò thì nghe thấy tiếng Tiểu Cổ tiễn đại phu, hai người vội vàng chạy ra. Lão đại phu cả đêm qua không ngủ, mí mắt sớm đã chập lại với nhau, nhìn chủ nhà lải nhải dặn dò mấy câu, đại để vết thương cũng không nặng lắm, lại là thanh niên trai tráng khỏe mạnh, có điều mất nhiều máu, cần tuân theo đơn thuốc bổ huyết lão kê cho, hảo hảo tĩnh dưỡng một thời gian là ổn. Tiểu Cổ trả tiền khám, Lý Duy cùng Bảo Cầm cám ơn rồi tiễn đại phu ra cổng nhà.
Mặt trời rực rỡ, ngày xuân chim hót ríu rít, các cửa hàng trên phố lần lượt mở cửa, không khí cũng bắt đầu náo nhiệt hơn. Sợ là cuộc sống thái bình như vậy không có duyên với mình rồi, Lý Duy thầm than, vừa quay đầu lại trông thấy lo âu hiện trên gương mặt Bảo Cầm, liền cười bảo: “Vào trong thôi.” Cúi đầu nhìn hai tay dính đầy bột trắng, y thầm nghĩ chuyện này chẳng khác nào lấy tay ướt nhào bột mì, có làm thế nào cũng không thể rửa sạch được. Y ngầm hứa với bản thân, bất kể có chuyện gì xảy ra, nhất định phải bảo vệ Bảo Cầm.
Ba người dùng xong bữa sáng, Tiểu Cổ vẫn còn khóc sướt mướt, “Điện hạ, điện hạ nghìn vạn lần không được xảy ra chuyện a, thế nào mà giờ vẫn chưa tỉnh lại cơ chứ?” Lý Duy duỗi tay xem xét mạch của thái tử, vừa yếu vừa nhanh, nhưng may là còn đều đặn, “Điện hạ mất nhiều máu như vậy, hôn mê một trận cũng không có gì ngạc nhiên.” Bảo Cầm cũng từng làm hạ nhân, hiểu cho tấm lòng trung thành hộ chủ của Tiểu Cổ, mở miệng nói: “Ngươi cầm đơn đi bốc thuốc trước đi, lát nữa điện hạ tỉnh lại là có thuốc uống.” Nhưng Tiểu cổ lại lo lắng, “Nô tài không muốn rời điện hạ.” Bảo Cầm giả bộ tức giận, “Ngươi cũng đừng hòng kêu ta tới cái chỗ đó nữa, ta không bị mắc lừa đâu!” Tiểu Cổ bị hắn hù một phen, thẹn trong lòng, chỉ có thể ấp úng nghe theo.
Ngoài thái tử đang mê man ngủ, trong nhà chỉ còn Lý Duy và Bảo Cầm. Hai người không dám để mặc thái tử không ai trông nom bên cạnh, liền cùng tới ngồi ở đông sương. Bảo Cầm ngồi một chỗ không yên, bụng dạ nôn nóng, mông như bị kiến cắn xoay tới xoay lui trên ghế. Lý Duy vừa thương lại vừa buồn cười, bảo hắn đến trước mặt mình, rồi ôm lấy hắn. Bảo Cầm được Lý Duy ôm vào lòng, dần dần bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn Lý Duy, “Ngươi nói xem, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Lý Duy trầm mặc giây lát, “Ta cũng không dám cam đoan.” Bảo Cầm cúi đầu, nhưng tiếp đó lại cười cười, “Ngươi thành thật với ta như thế cũng tốt, dù sao lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, tóm lại là ta theo ngươi.”
Trong lòng Lý Duy bùi ngùi xúc động, cảm giác bi thương cũng chậm rãi tràn ra. Y cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi Bảo Cầm, Bảo Cầm thốt ra thanh âm nho nhỏ, xấu hổ tựa vào lồng ngực Lý Duy. Ngực hai người kề sát vào nhau, lại nghe được tiếng trống ngực dồn dập của mình và đối phương, mới đầu có hơi lệch nhịp, cuối cùng lại hòa thành một thanh âm duy nhất. Lý Duy hôn lên trán Bảo Cầm, lên mày lên mắt, trượt một chút xuống dưới ngậm lấy vành tai, khẽ cắn nhẹ chiếc cằm nhỏ. Hô hấp Bảo Cầm rối loạn, biết không thể hoan ái ở nơi đây, hai tay cố sức chống cự Lý Duy. Lý Duy mặc dù biết rõ hơn ai hết, nhưng thân thể không cách nào kiểm soát được, tay luồn vào trong áo Bảo Cầm, bắt lấy một bên nhũ tiêm của hắn, nhẹ nhàng xoa nắn.
Bảo Cầm không nhịn nổi nữa bật ra chuỗi rên rỉ, khiến tiếng thở dốc của Lý Duy càng nặng nhọc hơn. “Không, không được!” Bảo Cầm cố níu lấy chút lí trí còn sót lại, nếu làm tới nữa chỉ sợ không dừng lại nổi a. Vừa quay đầu tránh, hắn liền hoảng hốt kêu một tiếng. Động tác của Lý Duy cũng ngừng lại, nhìn theo tầm mắt Bảo Cầm. Thái tử không biết đã tỉnh lại tự lúc nào, gương mặt tái nhợt thiếu sức sống, mở to hai mắt vô thanh vô tức nhìn bọn họ. (2 bạn trẻ diễn live show trc mặt ng suýt chết =.= thật là dã man)
Bảo Cầm sợ đến nỗi nhảy dựng khỏi người Lý Duy, Lý Duy sửng sốt, giúp hắn cài áo lại cẩn thận, đứng dậy bước tới trước giường thái tử: “Điện hạ tỉnh rồi?” Thái tử mấp máy môi, mơ mơ hồ hồ thốt ra một chữ “nước”. Người mất máu nhiều nhất định khát nước, đại phu đã dặn qua, nên Tiểu Cổ đun sẵn nước để ở bên cạnh. Bảo Cầm vội vã cầm ấm rót nước vào chén nhỏ đưa cho Lý Duy. Lý Duy nhẹ nhàng nâng đầu thái tử lên, đưa chén đến bên miệng hắn, giúp hắn uống nước.
Có lẽ do khát nước quá độ, thái tử uống liền tù tì năm chén mới lắc đầu tỏ ý đủ rồi. Trên mặt thái tử không vương chút huyết sắc, cổ họng ậm ừ vài ba tiếng. Lý Duy đỡ hắn nằm xuống cẩn thận, “Điện hạ, đừng nói gì cả, hảo hảo nghỉ ngơi.” Thái tử nhìn y một cái, nghe lời nhắm mắt lại. Bảo Cầm ngồi trên ghế, thấy thái tử thanh tỉnh, lòng hắn bình ổn hơn rất nhiều. Màn bát nháo vừa rồi không biết thái tử đã nhìn bao lâu, Bảo Cầm xấu hổ không dám lộn xộn nữa. Đêm qua ngủ không ngon, người căng như dây đàn đến tận giờ, thở phào nhẹ nhõm xong, mí mắt càng lúc càng nặng trịch. Lý Duy trông thấy Bảo Cầm gật gà gật gù, bước tới ôm lấy hắn, “Ngủ ở đây coi chừng cảm lạnh, ta ôm ngươi về nghỉ.” Bảo Cầm mơ màng bảo ta không sao, nhưng đấu không lại cơn buồn ngủ đang kéo đến, rốt cuộc nép vào trong lồng ngực Lý Duy để mặc y bế về tây sương, đặt xuống giường đắp chăn cẩn thận.
Dù sao cũng không thể để thái tử một mình không ai chăm sóc, Lý Duy quay lại đông sương, ngồi trước giường. Không biết Triệu phò mã và Giang lão gia có gặp mặt suôn sẻ hay không? Tiểu Cổ sao giờ vẫn chưa về, lẽ nào đã gặp thích khách? Cả vị đại phu ban sáng kia liệu đã an toàn trở về y quán chưa? Trong đầu Lý Duy ngập tràn lo lắng. Đằng sau bất chợt có tiếng động, Lý Duy ngoảnh đầu lại thấy thái tử đang vươn tay với lấy tách trà, y vội vàng đỡ thái tử giúp hắn uống nước. Thái tử uống liên tục ba chén, thanh âm đứt quãng: “Khát muốn chết.” Lý Duy nở nụ cười, “Lúc này uống được mới là chuyện tốt.” Thái tử ngưng mắt nhìn y, “Có lẽ ngươi không phát hiện, trên mặt ngươi bây giờ chỉ toàn lo âu…Thượng Tâm, ngươi hối hận vì đã cứu ta?”
Lý Duy lắc đầu, “Điện hạ đừng nghĩ nhiều như vậy, trước mắt dưỡng thương là quan trọng nhất.” Thái tử không chớp mắt nhìn Lý Duy, “Thượng Tâm, mặc dù ban đầu ta có tư tâm muốn cuốn ngươi vào việc này, nhưng không nghĩ lại liên lụy ngươi nhiều như vậy… Hiện giờ nói ra cũng đã muộn, ngươi còn chịu tin ta hay không?” Hô hấp khó khăn, hắn thốt lên từng câu thật chậm, Lý Duy cười khổ nói: “Điện hạ, khi ta nhận lời giúp ngài, đương nhiên đã lường trước hậu quả, là ta suy nghĩ không thấu đáo.” Thái tử mở to mắt, “Ta bị thương cả người cạn kiệt sức lực, nói cũng không nên lời… Nếu như, nếu như khi đó thần trí ta tỉnh táo, nhất định đã không để Triệu phò mã tới tìm ngươi.” Lý Duy than thở: “Triệu đại nhân sợ hãi, cùng đường mới phải tìm đến ta, âu cũng là lẽ thường tình.” Thấy tình trạng thái tử quả thực không ổn, Lý Duy khuyên nhủ: “Điện hạ nên nghỉ ngơi đi, đừng gắng sức nữa.” Nhưng thái tử lắc đầu, sắc mặt ốm yếu mang theo một tia cương quyết, “Mấy lời cuối cùng này ngươi phải nghe ta nói hết… Hiện tại cho dù ngươi không nghĩ cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho Bảo Cầm…Thừa dịp người của Tam vương gia chưa đến, mau mau đưa hắn đi… Muộn thêm chút nữa e rằng trong nhà…một người cũng không thể sống sót thoát ra.”
Lý Duy im lặng, hình ảnh Bảo Cầm cả người ngập máu trong mộng lần thứ hai ùa về, khiến trước mắt y đột ngột tối sầm. Thái tử tiếp tục: “Lời này ta nói tuy rằng có tư tâm, nhưng cũng xuất phát từ tận đáy lòng… Hơn nữa Bảo Cầm tuy không nói ra, không có nghĩa là hắn có thể chịu đựng được cảnh sống trong khiếp sợ thường trực… Thượng Tâm, ngươi nghĩ cho kĩ đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook