Mại Nhục
-
Chương 25
Lý Duy giật mình bật dậy, sợ đến nỗi cả người vã mồ hôi lạnh. Bảo Cầm mơ màng tỉnh ngủ, quờ tay về phía Lý Duy lần mò, “Làm sao vậy?” Lý Duy hổn hển thở một chốc, gắt gao kéo Bảo Cầm vào trong lồng ngực. Bảo Cầm bị y siết đau, dần dần tỉnh táo, “Ngươi gặp ác mộng sao?” Lý Duy ừ một tiếng, cúi đầu hôn Bảo Cầm.
Bảo Cầm ngẩng lên, thế nào cũng không tìm được môi nhau trong bóng tối, môi Bảo Cầm chạm phải cái gì đó cứng cứng, là chóp mũi Lý Duy, không khỏi bật cười khúc khích. Lý Duy nương theo tiếng cười, bắt lấy bờmôi Bảo Cầm. Ôm thân thể ấm áp vào lòng, sờ sờ nắn nắn lại thấy chưađủ mềm mại, Lý Duy quên bẵng luôn giấc mơ ban nãy, chẳng hiểu sao bỗng dưng oán hận vô cớ, “Ăn nhiều vậy sao người chẳng có tí thịt nào?” “Hả?” Dịu dàng ngọt ngào tức thì bay biến hết, Bảo Cầm tức tối quay mông vào Lý Duy, “Nửa đêm rồi còn nói nhăng nói cuội!” Lý Duy vẫn ôm hắn như cũ, khe khẽ cười rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Nhưng xa xa đột nhiên vẳng lại một chuỗi tiếng động, vọng suốt từ xađến gần, phá tan màn đêm tĩnh mịch. Bảo Cầm bứt rứt quay đầu, “Ngươi có nghe thấy không?” Lý Duy thở dài, tập trung lắng nghe chốc lát, “Có tiếng móng ngựa và bánh xe, là một chiếc mã xa.” Tâm trí Bảo Cầm không yên, “Mã xa nào còn đi muộn thế này?” Lý Duy không đáp, âm thanh kia càng lúc càng gần, cuối cùng dừng tại trước cổng nhà, kèm theo tiếng gõ cửa thình thình không dứt, giữa đêm hôm khuya khoắt quả thực kinh thiên động địa. Lý Duy không thể làm như không nghe thấy, than thở đứng lên mò mẫm thắp ngọn đèn cầy. Bảo Cầm nằm trong chăn, vẻmặt hoảng hốt. Lý Duy khoác thêm lớp áo ngoài, ôn nhu nói: “Ngươi đừng dậy, để ta đi xem sao.” Nói rồi cầm đèn cầy bước ra ngoài.
Bước ra khỏi tây sương, Lý Duy không cách nào giả bộ bình tĩnh được nữa, cảnh trong mộng khi nãy lại ùa về khiến y vô cùng khiếp sợ. Y bước nhanh ra sân, suýt đạp phải vạt áo té ngã, cuối cùng cũng mở được cửa, Triệu phò mã đứng đập cửa nãy giờ tay sớm đã đỏ rát, hung hăng nắm lấy vai y, “Nhanh! Mau đỡ điện hạ vào trong!” Lý Duy hướng tầm mắt ra phía sau, Tiểu Cổ nhảy xuống khỏi mã xa, cẩn thận từng li từng tí đỡ một người xuống xe. Người kia hệt như trong mơ, cả người đẫm máu, tập tễnh bước đi. Lý Duy sợ hãi vô cùng, cố định thần nhìn kĩ lại, vai phải thái tửcó một vết thương dài, miệng vết thương ào ạt chảy máu. Thái tử dựa lên người Tiểu Cổ, thần trí rã rời, ngước mắt trông thấy Lý Duy, giật giật môi như muốn nói gì, nhưng cơ thể lại mềm nhũn đổ nhào xuống. Triệu phò mã hấp tấp ôm lấy thái tử, Lý Duy không còn thời gian hoảng hốt, vội tránh sang một bên để bọn họ tiến vào.
Đệm chăn bên đông sương vẫn chưa cất đi, Tiểu Cổ luống cuống trải chăn ra, đỡ thái tử nằm xuống. Lý Duy bưng một chậu nước vào, ném khăn vào chậu, “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Triệu phò mã lắc đầu nói: “Là Tam vương gia. Điện hạ cùng ta vừa mới vào trọ tại khách điếm trong Khúc thành, đêm đến đã bị thích khách bất ngờ tập kích.” Lý Duy tức giận: “Chẳng lẽ thái tử xuất cung không mang theo ám vệ sao?” Triệu phò mãđáp: “Chỉ có hai người, một người bị thương nặng, một người đã chết ngay tại chỗ.” Lý Duy bước đến trước giường, Tiểu Cổ mặt như đưa đám ngoảnh đầu lên tiếng: “Lý công tử, không cầm được máu cho điện hạ!” Triệu phò mã gấp đến độ túa mồ hôi, “Lý Duy, mau đi mời đại phu đến!” Lý Duy gật đầu, “Được, các ngươi chờ ở chỗ này.”
Y trở lại tây sương mặc quần áo, Bảo Cầm ngồi trên giường, “Lý Duy, có chuyện gì vậy?” Lý Duy giữ lấy vai hắn, trầm giọng nói: “Thái tử bị ám sát, hiện tại rất nguy hiểm, ta ra ngoài thỉnh đại phu, ngươi ở nhà đợi.” Bảo Cầm kinh ngạc thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Sao, sao lại có thểnhư vậy! Ta cũng tới giúp!” Nhưng Lý Duy lại lắc đầu, “Tất cả mọi ngườiđều đang tập trung ở đông sương, ngươi qua đó cũng không giúp được gì, hơn nữa tay ngươi còn đang bị thương. Nghe lời ta, đợi ở trong phòngđừng ra ngoài. Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ ta không quay về, ngươi nghìn vạn lần cũng không được đi tìm ta!” Bảo Cầm sợ hãi, “Cái gì mà không quay về? Ngoài kia có ai truy đuổi sao? Vậy ngươi cũng đừng đi ra ngoài!” Lý Duy không nói thêm gì nữa, hôn lên trán hắn, “Ngoan! Ta sẽ lập tức trở lại!”
Lý Duy chạy một mạch tới y quán trong trấn, gió đêm ào ào thổi bên tai, mấy con chó canh cửa cũng bị kích động nhổm dậy sủa ầm ĩ. Lý Duy không cố tình hù dọa Bảo Cầm, Triệu phò mã mang thái tử thụ thương chạy trốn tới Lý gia, rất có thể đã dẫn luôn cả thích khách đến Khúc Nam trấn. Trong lòng Lý Duy hiểu rõ, từ nay về sau sợ rằng Lý gia không còn là nơi yên bình nữa. Nhưng dù biết rõ như thế, chẳng lẽ y lại có thể đểmặc thái tử trọng thương bên ngoài? Kì thực Lý Duy không hề sợ chút nào, nhưng khi trở lại tây sương trông thấy Bảo Cầm, trong nháy mắt tâm y quặn lên đau buốt.
Rất nhanh đã đến trước y quán, Lý Duy đập cửa, giục đai phu duy nhất trong trấn mau mau tỉnh dậy. Đại phu đã có tuổi, run lẩy bẩy đi ra mởcửa, đối với việc bị gõ cửa dựng dậy vào giữa đêm tập mãi cũng thành quen. Lý Duy tả qua loa tình trạng vết thương, là ngoại thương máu chảy không ngừng, đại phu liền ôm theo hòm thuốc cùng Lý Duy quay về.
Lão đại phu đi đứng khó khăn, Lý Duy không thể giục giã, hai ngưởi chỉcó thể cố hết sức mau chóng trở lại Lý gia. Vừa bước vào đông sương, đã thấy Bảo Cầm đứng ở trước giường, băng vải trên tay cũng bị tháo ra,đang ấn chặt dưới nách thái tử. Tiểu Cổ một bên vui mừng khôn xiết, quay đầu trông thấy Lý Duy, “Lý công tử, điện hạ cầm được máu rồi!” Dưới tình thế cấp bách, Tiểu Cổ không kịp đổi cách xưng hô, nghe xong mặt mày Lý Duy cùng Triệu phò mã đều biến sắc, may mà lão đại phu có hơi nghễnh ngãng, nên cũng không nghe được rõ ràng.
Mọi người tránh sang hai bên nhường lối cho đại phu, lão đại phu hướng Bảo Cầm gật đầu khen ngợi, một tay vươn ra bắt mạch cho thái tử, một tay thuần thục mở hòm thuốc. Trong phòng chen chúc đông người, Lý Duy kéo Bảo Cầm ra ngoài cửa, nhìn tay hắn dính đầy máu đau lòng nói: “Ngươi không nghe lời ta.” Bảo Cầm bê nước đến rửa tay, cười bảo: “Dược cao của Chu Đại Tráng rất hữu hiệu, tay ta sớm đã khỏi rồi.” Lý Duy từphía sau ôm lấy hắn, ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi biết cách cầm máu hay vậy?” Bảo Cầm lườm y một cái, “Ta ở thanh lâu ba năm, thụ thương là chuyện thường tình. Một, hai người các ngươi, hừ, bách vô nhất dụng thịthư sinh.” (trong trăm loại người thì vô dụng nhất là thư sinh) Lý Duy không nhịnđược hôn hắn một cái thật dài, “Là Bảo Cầm giỏi nhất.” Trong lòng lại ủy khuất, ta là tên bán thịt heo cơ mà.
Bảo Cầm rửa tay sạch sẽ, che miệng ngáp dài. Lý Duy nói: “Ngươi quay về ngủ đi, nơi này có đại phu rồi, không cần lo lắng.” Bảo Cầm lắcđầu: “Việc lớn như vậy ta làm sao có thể ngủ được?” Lý Duy nắm tay hắn kéo đến trước cửa tây sương, mỉm cười: “Không ngủ được thì nằm cũng tốt.” Bảo Cầm nghĩ mình không thể gây thêm phiền phức cho Lý Duy nữa, gật đầu: “Được. Nhưng không cho phép ngươi tùy tiện ra ngoài, nếu có chuyện gì nhất định phải nói cho ta biết.” Lý Duy xoa xoa đầu hắn nhận lời.
Đại phu bận bịu trong phòng rất lâu, Tiểu Cổ bưng từng chậu máu loãng ra ngoài, mãi đến khi phương đông hửng sáng. Lý Duy tựa ở hành lang, Triệu phò mã chán nản ngồi bệt dưới đất, hai mắt vương đầy tơmáu, cả người như chim sợ cành cong, mỗi khi trong phòng có động tĩnh gì là lại giật mình thon thót. Lý Duy nhìn hai con mắt của Triệu phò mã, thầm nghĩ chắc giờ này gã đã không còn sức cân nhắc xem bước tiếp theo nên làm cái gì. Gã theo thái tử rời cung, nếu thái tử xảy ra bất trắc, Hoàng thượng và lục công chúa nhất định sẽ không bỏ qua cho gã. Trầm ngâm giây lát, bỗng nhiên Lý Duy mở miệng: “Ngươi đừng ngồi ở đây nữa, đứng dậy tới Khúc thành một chuyến đi.”
Triệu phò mã sửng sốt, “Đi Khúc thành? Ngươi điên rồi! Khúc thành giờtoàn là người của Tam vương gia, ngươi muốn ta tự tìm cái chết sao?” Lý Duy đáp: “Ngươi đừng đi tìm chết, ngươi đi tìm Giang lão gia. Lần trước ta tới Giang phủ đưa cho lão thư của thái tử, lão cũng đã để lộ sơ hở. Nhân lúc lão đang do dự, ngươi nên tới hù lão một phen, khiến lão tin rằng an nguy của thái tử liên quan chặt chẽ đến lão, giờ lão và chúng tađã ngồi chung một thuyền rồi. Nếu có thể dọa lão giao hết chứng cứ cấu kết giữa lão và quan tham ra, Tam vương gia tất sẽ kiêng dè, thế nào cũng không dám tùy tiện xuất thủ.” Triệu phò mã gật đầu, đứng lên nói: “Hảo, ta đi ngay đây.” Lý Duy lại tiếp lời: “Hẳn Tam vương gia vẫn chưa biết thái tử cùng Giang lão gia từng gặp mặt, xung quanh Giang phủ chắc là không có lính ngầm theo dõi. Trước tiên ngươi phải thật bình tĩnh, nghìn vạn lần đừng để người của Tam vương gia phát hiện.”
Bảo Cầm ngẩng lên, thế nào cũng không tìm được môi nhau trong bóng tối, môi Bảo Cầm chạm phải cái gì đó cứng cứng, là chóp mũi Lý Duy, không khỏi bật cười khúc khích. Lý Duy nương theo tiếng cười, bắt lấy bờmôi Bảo Cầm. Ôm thân thể ấm áp vào lòng, sờ sờ nắn nắn lại thấy chưađủ mềm mại, Lý Duy quên bẵng luôn giấc mơ ban nãy, chẳng hiểu sao bỗng dưng oán hận vô cớ, “Ăn nhiều vậy sao người chẳng có tí thịt nào?” “Hả?” Dịu dàng ngọt ngào tức thì bay biến hết, Bảo Cầm tức tối quay mông vào Lý Duy, “Nửa đêm rồi còn nói nhăng nói cuội!” Lý Duy vẫn ôm hắn như cũ, khe khẽ cười rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Nhưng xa xa đột nhiên vẳng lại một chuỗi tiếng động, vọng suốt từ xađến gần, phá tan màn đêm tĩnh mịch. Bảo Cầm bứt rứt quay đầu, “Ngươi có nghe thấy không?” Lý Duy thở dài, tập trung lắng nghe chốc lát, “Có tiếng móng ngựa và bánh xe, là một chiếc mã xa.” Tâm trí Bảo Cầm không yên, “Mã xa nào còn đi muộn thế này?” Lý Duy không đáp, âm thanh kia càng lúc càng gần, cuối cùng dừng tại trước cổng nhà, kèm theo tiếng gõ cửa thình thình không dứt, giữa đêm hôm khuya khoắt quả thực kinh thiên động địa. Lý Duy không thể làm như không nghe thấy, than thở đứng lên mò mẫm thắp ngọn đèn cầy. Bảo Cầm nằm trong chăn, vẻmặt hoảng hốt. Lý Duy khoác thêm lớp áo ngoài, ôn nhu nói: “Ngươi đừng dậy, để ta đi xem sao.” Nói rồi cầm đèn cầy bước ra ngoài.
Bước ra khỏi tây sương, Lý Duy không cách nào giả bộ bình tĩnh được nữa, cảnh trong mộng khi nãy lại ùa về khiến y vô cùng khiếp sợ. Y bước nhanh ra sân, suýt đạp phải vạt áo té ngã, cuối cùng cũng mở được cửa, Triệu phò mã đứng đập cửa nãy giờ tay sớm đã đỏ rát, hung hăng nắm lấy vai y, “Nhanh! Mau đỡ điện hạ vào trong!” Lý Duy hướng tầm mắt ra phía sau, Tiểu Cổ nhảy xuống khỏi mã xa, cẩn thận từng li từng tí đỡ một người xuống xe. Người kia hệt như trong mơ, cả người đẫm máu, tập tễnh bước đi. Lý Duy sợ hãi vô cùng, cố định thần nhìn kĩ lại, vai phải thái tửcó một vết thương dài, miệng vết thương ào ạt chảy máu. Thái tử dựa lên người Tiểu Cổ, thần trí rã rời, ngước mắt trông thấy Lý Duy, giật giật môi như muốn nói gì, nhưng cơ thể lại mềm nhũn đổ nhào xuống. Triệu phò mã hấp tấp ôm lấy thái tử, Lý Duy không còn thời gian hoảng hốt, vội tránh sang một bên để bọn họ tiến vào.
Đệm chăn bên đông sương vẫn chưa cất đi, Tiểu Cổ luống cuống trải chăn ra, đỡ thái tử nằm xuống. Lý Duy bưng một chậu nước vào, ném khăn vào chậu, “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Triệu phò mã lắc đầu nói: “Là Tam vương gia. Điện hạ cùng ta vừa mới vào trọ tại khách điếm trong Khúc thành, đêm đến đã bị thích khách bất ngờ tập kích.” Lý Duy tức giận: “Chẳng lẽ thái tử xuất cung không mang theo ám vệ sao?” Triệu phò mãđáp: “Chỉ có hai người, một người bị thương nặng, một người đã chết ngay tại chỗ.” Lý Duy bước đến trước giường, Tiểu Cổ mặt như đưa đám ngoảnh đầu lên tiếng: “Lý công tử, không cầm được máu cho điện hạ!” Triệu phò mã gấp đến độ túa mồ hôi, “Lý Duy, mau đi mời đại phu đến!” Lý Duy gật đầu, “Được, các ngươi chờ ở chỗ này.”
Y trở lại tây sương mặc quần áo, Bảo Cầm ngồi trên giường, “Lý Duy, có chuyện gì vậy?” Lý Duy giữ lấy vai hắn, trầm giọng nói: “Thái tử bị ám sát, hiện tại rất nguy hiểm, ta ra ngoài thỉnh đại phu, ngươi ở nhà đợi.” Bảo Cầm kinh ngạc thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Sao, sao lại có thểnhư vậy! Ta cũng tới giúp!” Nhưng Lý Duy lại lắc đầu, “Tất cả mọi ngườiđều đang tập trung ở đông sương, ngươi qua đó cũng không giúp được gì, hơn nữa tay ngươi còn đang bị thương. Nghe lời ta, đợi ở trong phòngđừng ra ngoài. Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ ta không quay về, ngươi nghìn vạn lần cũng không được đi tìm ta!” Bảo Cầm sợ hãi, “Cái gì mà không quay về? Ngoài kia có ai truy đuổi sao? Vậy ngươi cũng đừng đi ra ngoài!” Lý Duy không nói thêm gì nữa, hôn lên trán hắn, “Ngoan! Ta sẽ lập tức trở lại!”
Lý Duy chạy một mạch tới y quán trong trấn, gió đêm ào ào thổi bên tai, mấy con chó canh cửa cũng bị kích động nhổm dậy sủa ầm ĩ. Lý Duy không cố tình hù dọa Bảo Cầm, Triệu phò mã mang thái tử thụ thương chạy trốn tới Lý gia, rất có thể đã dẫn luôn cả thích khách đến Khúc Nam trấn. Trong lòng Lý Duy hiểu rõ, từ nay về sau sợ rằng Lý gia không còn là nơi yên bình nữa. Nhưng dù biết rõ như thế, chẳng lẽ y lại có thể đểmặc thái tử trọng thương bên ngoài? Kì thực Lý Duy không hề sợ chút nào, nhưng khi trở lại tây sương trông thấy Bảo Cầm, trong nháy mắt tâm y quặn lên đau buốt.
Rất nhanh đã đến trước y quán, Lý Duy đập cửa, giục đai phu duy nhất trong trấn mau mau tỉnh dậy. Đại phu đã có tuổi, run lẩy bẩy đi ra mởcửa, đối với việc bị gõ cửa dựng dậy vào giữa đêm tập mãi cũng thành quen. Lý Duy tả qua loa tình trạng vết thương, là ngoại thương máu chảy không ngừng, đại phu liền ôm theo hòm thuốc cùng Lý Duy quay về.
Lão đại phu đi đứng khó khăn, Lý Duy không thể giục giã, hai ngưởi chỉcó thể cố hết sức mau chóng trở lại Lý gia. Vừa bước vào đông sương, đã thấy Bảo Cầm đứng ở trước giường, băng vải trên tay cũng bị tháo ra,đang ấn chặt dưới nách thái tử. Tiểu Cổ một bên vui mừng khôn xiết, quay đầu trông thấy Lý Duy, “Lý công tử, điện hạ cầm được máu rồi!” Dưới tình thế cấp bách, Tiểu Cổ không kịp đổi cách xưng hô, nghe xong mặt mày Lý Duy cùng Triệu phò mã đều biến sắc, may mà lão đại phu có hơi nghễnh ngãng, nên cũng không nghe được rõ ràng.
Mọi người tránh sang hai bên nhường lối cho đại phu, lão đại phu hướng Bảo Cầm gật đầu khen ngợi, một tay vươn ra bắt mạch cho thái tử, một tay thuần thục mở hòm thuốc. Trong phòng chen chúc đông người, Lý Duy kéo Bảo Cầm ra ngoài cửa, nhìn tay hắn dính đầy máu đau lòng nói: “Ngươi không nghe lời ta.” Bảo Cầm bê nước đến rửa tay, cười bảo: “Dược cao của Chu Đại Tráng rất hữu hiệu, tay ta sớm đã khỏi rồi.” Lý Duy từphía sau ôm lấy hắn, ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi biết cách cầm máu hay vậy?” Bảo Cầm lườm y một cái, “Ta ở thanh lâu ba năm, thụ thương là chuyện thường tình. Một, hai người các ngươi, hừ, bách vô nhất dụng thịthư sinh.” (trong trăm loại người thì vô dụng nhất là thư sinh) Lý Duy không nhịnđược hôn hắn một cái thật dài, “Là Bảo Cầm giỏi nhất.” Trong lòng lại ủy khuất, ta là tên bán thịt heo cơ mà.
Bảo Cầm rửa tay sạch sẽ, che miệng ngáp dài. Lý Duy nói: “Ngươi quay về ngủ đi, nơi này có đại phu rồi, không cần lo lắng.” Bảo Cầm lắcđầu: “Việc lớn như vậy ta làm sao có thể ngủ được?” Lý Duy nắm tay hắn kéo đến trước cửa tây sương, mỉm cười: “Không ngủ được thì nằm cũng tốt.” Bảo Cầm nghĩ mình không thể gây thêm phiền phức cho Lý Duy nữa, gật đầu: “Được. Nhưng không cho phép ngươi tùy tiện ra ngoài, nếu có chuyện gì nhất định phải nói cho ta biết.” Lý Duy xoa xoa đầu hắn nhận lời.
Đại phu bận bịu trong phòng rất lâu, Tiểu Cổ bưng từng chậu máu loãng ra ngoài, mãi đến khi phương đông hửng sáng. Lý Duy tựa ở hành lang, Triệu phò mã chán nản ngồi bệt dưới đất, hai mắt vương đầy tơmáu, cả người như chim sợ cành cong, mỗi khi trong phòng có động tĩnh gì là lại giật mình thon thót. Lý Duy nhìn hai con mắt của Triệu phò mã, thầm nghĩ chắc giờ này gã đã không còn sức cân nhắc xem bước tiếp theo nên làm cái gì. Gã theo thái tử rời cung, nếu thái tử xảy ra bất trắc, Hoàng thượng và lục công chúa nhất định sẽ không bỏ qua cho gã. Trầm ngâm giây lát, bỗng nhiên Lý Duy mở miệng: “Ngươi đừng ngồi ở đây nữa, đứng dậy tới Khúc thành một chuyến đi.”
Triệu phò mã sửng sốt, “Đi Khúc thành? Ngươi điên rồi! Khúc thành giờtoàn là người của Tam vương gia, ngươi muốn ta tự tìm cái chết sao?” Lý Duy đáp: “Ngươi đừng đi tìm chết, ngươi đi tìm Giang lão gia. Lần trước ta tới Giang phủ đưa cho lão thư của thái tử, lão cũng đã để lộ sơ hở. Nhân lúc lão đang do dự, ngươi nên tới hù lão một phen, khiến lão tin rằng an nguy của thái tử liên quan chặt chẽ đến lão, giờ lão và chúng tađã ngồi chung một thuyền rồi. Nếu có thể dọa lão giao hết chứng cứ cấu kết giữa lão và quan tham ra, Tam vương gia tất sẽ kiêng dè, thế nào cũng không dám tùy tiện xuất thủ.” Triệu phò mã gật đầu, đứng lên nói: “Hảo, ta đi ngay đây.” Lý Duy lại tiếp lời: “Hẳn Tam vương gia vẫn chưa biết thái tử cùng Giang lão gia từng gặp mặt, xung quanh Giang phủ chắc là không có lính ngầm theo dõi. Trước tiên ngươi phải thật bình tĩnh, nghìn vạn lần đừng để người của Tam vương gia phát hiện.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook