Mãi Bên Anh
-
Chương 12-3: Kí ức thời thơ ấu
Hôm đó, mới có bốn rưỡi chiều, ánh mặt trời vẫn còn tỏa ánh nắng chói chang. Cái nắng nóng mùa hạ ở Việt Nam là không thể diễn tả nổi, ông mặt trời cứ như một sát thủ nhẫn tâm, cứ thấy người nào ở bên dưới là liền tỏa ra rất nhiều tia nắng để thiêu cháy người đó. Còn tới một tháng nữa mới tới sinh nhật tròn năm tuổi của mình nhưng tôi đã rất phấn khởi mà mong chờ từ lúc này. Hoàn cảnh gia đình tôi lúc đó phải nói là rất rất khó khăn. Bố mẹ tôi đều đi làm thuê, ngày dài một công việc, đêm muộn lại là một công việc khác, tuy vậy đồng lương bèo bọt họ kiếm được cũng chẳng đủ để nuôi sống cả ba người qua ngày. Cho nên vì thế, tôi đã trải qua bốn mùa sinh nhật, nhưng chưa dám đòi một món quà nào từ bố mẹ, bởi bản thân tôi lúc đó cũng tự nhận thức được rằng cuộc sống khó khăn của mình đến muôn phần nào.
Tôi đứng ở một góc đường, lấp dưới bóng cây tán rộng để tránh nắng, lặng lẽ quan sát một cô bé buộc tóc hai bên đang vừa tung tăng đi trên đường vừa mút kéo mút chùn chụt trông rất ngon miệng. Tôi khẽ bật cười, ánh mắt tràn ngập sự hạnh phúc như muốn chạy ra ôm chầm lấy cô bé đó. Nhưng thật đáng tiếc, mọi thứ chỉ là ảo giác, tôi không thể nào mà ôm chính bản thân mình được.
Đúng, cô bé đó chính là tôi, là tôi năm xưa.
Tôi chẳng còn nhớ rõ đường phố quanh đây nữa, đi theo ảo ảnh hồi bé của mình thì mới có thể về được tới căn nhà cũ. Trong kí ức của tôi, tôi chỉ nhớ rằng tôi đã sống trong một căn nhà cấp bốn xập xệ, nghĩ lại điều này tôi thực sự chỉ muốn khóc thương cho những năm tháng đau khổ đó của mình, của gia đình mình. Tôi bỗng dưng muốn bắt cóc ảo ảnh đó của mình, rồi đem nó sang một thế giới khác dồi dào sức sống hơn, để nó có một tuổi thơ hạnh phúc, một tuổi thơ mà có thể xứng đáng với chính bản thân.
Choang!
Tôi đã giật mình bởi tiếng động lớn vang lên trong bất thình lình này.
Đứng ở bên ngoài mãi, tôi cũng không dấu nổi sự tò mò. Tôi khó nhọc mở cánh cửa sắt chưa được khóa lại, đặt nhẹ nhàng một chân vào bên trong. Nhưng chưa đi được một bước thì tôi đã nghe thấy thêm nhiều tiếng đổ vỡ rất lớn vang lên ở căn phòng bên cạnh. Tôi hoảng hốt, vội chạy vào bên trong để xem có chuyện gì xảy ra. Bất ngờ, cảnh tượng trước mắt đập vào mắt tôi lại đáng sợ tới mức làm cho tôi thấy choáng váng đầu. Những mảnh vụn của nhiều loại đồ vật trong nhà rơi vãi khắp phòng. Một ít đồ nội thất lớn cũng không còn kê đúng vị trí của nó nữa, mà xô lệch, mà đổ lanh tanh bành ra khắp phòng.
Người đứng quay lưng về phía tôi, chính là người mà tôi kính trọng nhất, là người đã mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày để sinh ra tôi. Là mẹ!
Còn người đàn ông đang đứng trước mặt mẹ, đương nhiên không phải ai khác mà chính là tên khốn tôi đã từng gọi là bố.
Bởi vì hình ảnh của hai người bọn họ hồi trẻ tôi không thể nhớ được, nên ông bố ảo ảnh kia lại mang khuôn mặt già dặn như đã gần năm mươi tuổi, giống với bây giờ. Còn người mẹ đã mất của tôi thì vẫn mãi quay lưng lại, khiến tôi không sao nhìn thấy mặt.
Mẹ ơi...
Nghĩ đến từ này, nước mắt tôi lã chã rơi xuống nền nhà lát bằng bê tông.
Tôi muốn nhìn thấy mặt của mẹ.
Tôi chỉ nhìn thấy miệng của bọn họ đang mở ra, nói này nói nọ nhưng những âm thanh phát ra ấy đều không thể lọt vào tai tôi. Tôi quay người lại, không dám nhìn cảnh tượng đó nữa, định bụng tìm kiếm hình bóng của tôi hồi bé. Nhưng lúc này, tôi lại nghe thấy tiếng "chát" một cái rất to. Tôi sợ hãi, quay một trăm tám mươi độ nhìn về hướng hai người họ một lần nữa. Ông ta giở trò vũ phu, cho mẹ một cái bạt tai thật mạnh, khiến mẹ ngã lăn ra sàn, đầu cụng mạnh vào chiếc tủ đựng đồ.
"Mẹ!"Tôi chợt gào ầm lên đến lạc cả giọng theo phản xạ. Giọt nước chảy từ khóe mi ngày càng nhiều, tràn vào trong miệng tôi, vào tai tôi. Lệ rơi càng nhiều thì tôi có thể cảm nhận được máu chảy ra từ tim lớn hơn gấp bội lần. Tôi muốn chạy ra ôm mẹ, giúp mẹ hứng chịu những đòn đánh từ ông ta, cùng mẹ sẻ chia nỗi đau thương này, nhưng tôi lại không thể làm được. Bởi vì tôi biết mọi thứ chỉ là ảo ảnh, biết rằng mẹ tôi sẽ chẳng còn sự giúp đỡ này.
Họ dường như không nghe thấy tiếng của tôi, tiếp tục cãi lộn chửi tục. Còn ảo ảnh của tôi thì vẫn mãi không xuất hiện.
Từ sau khi qua sinh nhật bốn tuổi của tôi, quan hệ vợ chồng của bố mẹ tôi đã bắt đầu có nhiều điều bất ổn. Từ những cuộc phàn nàn nhỏ nhặt thành xé ra những cuộc cãi vã to tiếng. Và rồi, từ những cuộc cãi vã đó trở thành cuộc phá vỡ đồ đạc, rồi không hiểu sao ông già đáng ghét kia lại thêm cả vũ lực. Lúc đó còn quá bé, tôi cũng không hiểu lí do bố mẹ mình cãi nhau là gì, và đến bây giờ tôi cũng không thể nào hiểu rõ nguyên nhân. Có lẽ, chỉ là có lẽ, hoàn cảnh gia đình quá khó khăn, những điều cần thiết trong cuộc sống lại cực kì thiếu thốn, thành ra gia đình không được hạnh phúc, dẫn tới bất hòa, rồi hoàn toàn đổ vỡ.
Chứng kiến cảnh họ ngồi trên bàn ăn, kí vào đơn ly hôn, nhịp thở của tôi như bị bóp nghẹn.
Ngay từ lúc đó tôi đã biết, những câu chuyện cổ tích mà tôi đã từng nghe chưa bao giờ có thật, và sẽ không bao giờ xuất hiện.
Tôi cùng mẹ đi ra sân bay, đến thẳng thành phố Mỹ Hòa mà không để lại lời từ biệt với bố. Hai mẹ con chúng tôi đi xe buýt về thị trấn thanh tĩnh Đức Ngọc, nơi mà người ta ví von là một bức tranh thể hiện sự hội tụ của thiên nhiên. Dì Khuê và chú Phong lúc đó mới kết hôn chưa được bao lâu nhưng vẫn mở lòng đón hai mẹ con chúng tôi vào nhà ở chung trong căn hộ tuy nhỏ bé nhưng lại ấm áp vô cùng.
Ám ảnh bởi chính cuộc hôn nhân đổ vỡ của bố mẹ, tôi mặc dù mang tâm hồn của một đứa trẻ năm tuổi, nhưng đã có thể tự nói với bản thân, nói với mẹ rằng: "Con mai sau không lấy chồng, không yêu đương, sẽ tự kiếm việc làm, tự nuôi bản thân, tuyệt đối không dựa dẫm vào đàn ông." Lúc đó, mẹ tôi chỉ âu yếm mỉm cười nhìn tôi, vỗ về cho tôi chìm sâu vào giấc mộng. Tôi yêu mẹ hơn tất cả mọi thứ trên đời. Thế mà đời lại vô cùng trớ trêu, chỉ vài ngày sau đó, tôi lại nghe được tin mẹ trở thành một nạn nhân trong vụ tai nạn giao thông thảm khốc và đã tắt thở ngay trên mặt đường.
Cảm xúc của tôi lúc đó, ngoài từ "khóc" ra thì không còn gì để diễn tả.
Tôi không tin vào tình yêu, lại càng không tin vào hôn nhân, bởi vì hôn nhân chính là nấm mồ của tình yêu.
Nhưng từ sau khi gặp Lôi Vĩ Vĩ, tôi như quên béng mất quan điểm này của mình, luôn vui đùa tiếp xúc với cậu ấy, để rồi không cẩn thận và yêu cậu ấy tựu lúc nào cũng không biết. Cuối cùng, dù thế nào đi chăng nữa thì quan điểm này vẫn đúng. Những gì tôi nhận được từ cái mối tình với Lôi Vĩ Vĩ chưa đi vào bắt đầu này chỉ còn lại và luôn luôn một từ "bi thương".
Tình yêu chưa bao giờ có kết quả. Chỉ khi nào có sẵn kết quả tốt, tình yêu mới nên được nảy sinh.
Vì ông ta, người đàn ông họ Lưu đó, mà mẹ tôi đã qua đời. Vì ông ta, hai mẹ con tôi đã sống cực khổ trong sự nghèo túng.
Tôi đã cố nén nỗi hận thù này lại để không nhớ về nó nữa, đóng cất nó trong chiếc hộp rất kĩ càng và giấu đi thật kín đáo. Vậy mà ông ta lại đột ngột xuất hiện, dám tự ý mở chiếc hộp đó ra, và khiến tôi một lần nữa biết được cảm giác thù hận là như thế nào.
Tôi chỉ có một điều ước, rằng cầu mong cho ông ta chưa từng là cha đẻ của tôi.
Loại người đó, tôi thấy phát nôn khi có dòng máu của ông ta chạy trong người.
Tôi đứng ở một góc đường, lấp dưới bóng cây tán rộng để tránh nắng, lặng lẽ quan sát một cô bé buộc tóc hai bên đang vừa tung tăng đi trên đường vừa mút kéo mút chùn chụt trông rất ngon miệng. Tôi khẽ bật cười, ánh mắt tràn ngập sự hạnh phúc như muốn chạy ra ôm chầm lấy cô bé đó. Nhưng thật đáng tiếc, mọi thứ chỉ là ảo giác, tôi không thể nào mà ôm chính bản thân mình được.
Đúng, cô bé đó chính là tôi, là tôi năm xưa.
Tôi chẳng còn nhớ rõ đường phố quanh đây nữa, đi theo ảo ảnh hồi bé của mình thì mới có thể về được tới căn nhà cũ. Trong kí ức của tôi, tôi chỉ nhớ rằng tôi đã sống trong một căn nhà cấp bốn xập xệ, nghĩ lại điều này tôi thực sự chỉ muốn khóc thương cho những năm tháng đau khổ đó của mình, của gia đình mình. Tôi bỗng dưng muốn bắt cóc ảo ảnh đó của mình, rồi đem nó sang một thế giới khác dồi dào sức sống hơn, để nó có một tuổi thơ hạnh phúc, một tuổi thơ mà có thể xứng đáng với chính bản thân.
Choang!
Tôi đã giật mình bởi tiếng động lớn vang lên trong bất thình lình này.
Đứng ở bên ngoài mãi, tôi cũng không dấu nổi sự tò mò. Tôi khó nhọc mở cánh cửa sắt chưa được khóa lại, đặt nhẹ nhàng một chân vào bên trong. Nhưng chưa đi được một bước thì tôi đã nghe thấy thêm nhiều tiếng đổ vỡ rất lớn vang lên ở căn phòng bên cạnh. Tôi hoảng hốt, vội chạy vào bên trong để xem có chuyện gì xảy ra. Bất ngờ, cảnh tượng trước mắt đập vào mắt tôi lại đáng sợ tới mức làm cho tôi thấy choáng váng đầu. Những mảnh vụn của nhiều loại đồ vật trong nhà rơi vãi khắp phòng. Một ít đồ nội thất lớn cũng không còn kê đúng vị trí của nó nữa, mà xô lệch, mà đổ lanh tanh bành ra khắp phòng.
Người đứng quay lưng về phía tôi, chính là người mà tôi kính trọng nhất, là người đã mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày để sinh ra tôi. Là mẹ!
Còn người đàn ông đang đứng trước mặt mẹ, đương nhiên không phải ai khác mà chính là tên khốn tôi đã từng gọi là bố.
Bởi vì hình ảnh của hai người bọn họ hồi trẻ tôi không thể nhớ được, nên ông bố ảo ảnh kia lại mang khuôn mặt già dặn như đã gần năm mươi tuổi, giống với bây giờ. Còn người mẹ đã mất của tôi thì vẫn mãi quay lưng lại, khiến tôi không sao nhìn thấy mặt.
Mẹ ơi...
Nghĩ đến từ này, nước mắt tôi lã chã rơi xuống nền nhà lát bằng bê tông.
Tôi muốn nhìn thấy mặt của mẹ.
Tôi chỉ nhìn thấy miệng của bọn họ đang mở ra, nói này nói nọ nhưng những âm thanh phát ra ấy đều không thể lọt vào tai tôi. Tôi quay người lại, không dám nhìn cảnh tượng đó nữa, định bụng tìm kiếm hình bóng của tôi hồi bé. Nhưng lúc này, tôi lại nghe thấy tiếng "chát" một cái rất to. Tôi sợ hãi, quay một trăm tám mươi độ nhìn về hướng hai người họ một lần nữa. Ông ta giở trò vũ phu, cho mẹ một cái bạt tai thật mạnh, khiến mẹ ngã lăn ra sàn, đầu cụng mạnh vào chiếc tủ đựng đồ.
"Mẹ!"Tôi chợt gào ầm lên đến lạc cả giọng theo phản xạ. Giọt nước chảy từ khóe mi ngày càng nhiều, tràn vào trong miệng tôi, vào tai tôi. Lệ rơi càng nhiều thì tôi có thể cảm nhận được máu chảy ra từ tim lớn hơn gấp bội lần. Tôi muốn chạy ra ôm mẹ, giúp mẹ hứng chịu những đòn đánh từ ông ta, cùng mẹ sẻ chia nỗi đau thương này, nhưng tôi lại không thể làm được. Bởi vì tôi biết mọi thứ chỉ là ảo ảnh, biết rằng mẹ tôi sẽ chẳng còn sự giúp đỡ này.
Họ dường như không nghe thấy tiếng của tôi, tiếp tục cãi lộn chửi tục. Còn ảo ảnh của tôi thì vẫn mãi không xuất hiện.
Từ sau khi qua sinh nhật bốn tuổi của tôi, quan hệ vợ chồng của bố mẹ tôi đã bắt đầu có nhiều điều bất ổn. Từ những cuộc phàn nàn nhỏ nhặt thành xé ra những cuộc cãi vã to tiếng. Và rồi, từ những cuộc cãi vã đó trở thành cuộc phá vỡ đồ đạc, rồi không hiểu sao ông già đáng ghét kia lại thêm cả vũ lực. Lúc đó còn quá bé, tôi cũng không hiểu lí do bố mẹ mình cãi nhau là gì, và đến bây giờ tôi cũng không thể nào hiểu rõ nguyên nhân. Có lẽ, chỉ là có lẽ, hoàn cảnh gia đình quá khó khăn, những điều cần thiết trong cuộc sống lại cực kì thiếu thốn, thành ra gia đình không được hạnh phúc, dẫn tới bất hòa, rồi hoàn toàn đổ vỡ.
Chứng kiến cảnh họ ngồi trên bàn ăn, kí vào đơn ly hôn, nhịp thở của tôi như bị bóp nghẹn.
Ngay từ lúc đó tôi đã biết, những câu chuyện cổ tích mà tôi đã từng nghe chưa bao giờ có thật, và sẽ không bao giờ xuất hiện.
Tôi cùng mẹ đi ra sân bay, đến thẳng thành phố Mỹ Hòa mà không để lại lời từ biệt với bố. Hai mẹ con chúng tôi đi xe buýt về thị trấn thanh tĩnh Đức Ngọc, nơi mà người ta ví von là một bức tranh thể hiện sự hội tụ của thiên nhiên. Dì Khuê và chú Phong lúc đó mới kết hôn chưa được bao lâu nhưng vẫn mở lòng đón hai mẹ con chúng tôi vào nhà ở chung trong căn hộ tuy nhỏ bé nhưng lại ấm áp vô cùng.
Ám ảnh bởi chính cuộc hôn nhân đổ vỡ của bố mẹ, tôi mặc dù mang tâm hồn của một đứa trẻ năm tuổi, nhưng đã có thể tự nói với bản thân, nói với mẹ rằng: "Con mai sau không lấy chồng, không yêu đương, sẽ tự kiếm việc làm, tự nuôi bản thân, tuyệt đối không dựa dẫm vào đàn ông." Lúc đó, mẹ tôi chỉ âu yếm mỉm cười nhìn tôi, vỗ về cho tôi chìm sâu vào giấc mộng. Tôi yêu mẹ hơn tất cả mọi thứ trên đời. Thế mà đời lại vô cùng trớ trêu, chỉ vài ngày sau đó, tôi lại nghe được tin mẹ trở thành một nạn nhân trong vụ tai nạn giao thông thảm khốc và đã tắt thở ngay trên mặt đường.
Cảm xúc của tôi lúc đó, ngoài từ "khóc" ra thì không còn gì để diễn tả.
Tôi không tin vào tình yêu, lại càng không tin vào hôn nhân, bởi vì hôn nhân chính là nấm mồ của tình yêu.
Nhưng từ sau khi gặp Lôi Vĩ Vĩ, tôi như quên béng mất quan điểm này của mình, luôn vui đùa tiếp xúc với cậu ấy, để rồi không cẩn thận và yêu cậu ấy tựu lúc nào cũng không biết. Cuối cùng, dù thế nào đi chăng nữa thì quan điểm này vẫn đúng. Những gì tôi nhận được từ cái mối tình với Lôi Vĩ Vĩ chưa đi vào bắt đầu này chỉ còn lại và luôn luôn một từ "bi thương".
Tình yêu chưa bao giờ có kết quả. Chỉ khi nào có sẵn kết quả tốt, tình yêu mới nên được nảy sinh.
Vì ông ta, người đàn ông họ Lưu đó, mà mẹ tôi đã qua đời. Vì ông ta, hai mẹ con tôi đã sống cực khổ trong sự nghèo túng.
Tôi đã cố nén nỗi hận thù này lại để không nhớ về nó nữa, đóng cất nó trong chiếc hộp rất kĩ càng và giấu đi thật kín đáo. Vậy mà ông ta lại đột ngột xuất hiện, dám tự ý mở chiếc hộp đó ra, và khiến tôi một lần nữa biết được cảm giác thù hận là như thế nào.
Tôi chỉ có một điều ước, rằng cầu mong cho ông ta chưa từng là cha đẻ của tôi.
Loại người đó, tôi thấy phát nôn khi có dòng máu của ông ta chạy trong người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook