Mạch Thượng Hoa Khai
-
Chương 8
Hiện giờ Đại Thiệu vương triều đang nổ ra đến những hai tin tức chấn động …
Tin tức thứ nhất chính là phiên vương Thổ Lỗ Phồn[1] mang theo quốc bảo trân quý độc nhất vô nhị, cáp mật qua[2] Thổ Lỗ Phồn, đến Đại Thiệu cầu thân, hy vọng có thể nghênh đón đệ đệ nhỏ nhất của Hoàng đế, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, là Thập nhị Vương gia Tống Thước làm Hoàng hậu. Kết quả, Tống Thước mang thứ cáp mật qua trân quý độc nhất vô nhị kia ném thẳng vào đầu phiên vương Thổ Lỗ Phồn, nói “Ngươi đi chết đi!”. Nhân dân cả nước ai cũng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, có người còn đứng thẳng dậy bảo rằng tiểu vương gia của chúng ta cực kỳ lãnh khốc vô tình.
Phiên vương Thổ Lỗ Phồn không từ bỏ ý định, bám riết không rời, càng bị xua đuổi thì càng bám, cả ngày đuổi theo Tiểu Thập Nhị, bức Tiểu Thập Nhị sắp phát điên.
Thế tin tức chấn động còn lại là gì? A, chúc mừng đại nhân, ngài đoán trúng rồi. Đó dĩ nhiên là chuyện xấu của Hoàng đế bệ hạ và Lễ bộ thị lang! Vô luận là đại quan triều đình hay thường dân bá tánh, là nam phụ hay lão ấu, là nam tử hay nữ nhân, ai nấy đều ra rả nghị luận về hai sự kiện này. Bọn họ thường sau bữa trưa nhàn hạ thì thảo luận xem thứ cáp mật qua trong truyền thuyết kia có hương vị ngọt ngào đến thế nào, sau bữa tối lúc trà dư tửu hậu thì khe khẽ liệt kê một trong mười vụ tai tiếng bậc nhất chốn cung đình: gian tình giữa quân vương và thần tử.
Dưới gầm trời thời thái bình thịnh thế đã lâu không có chuyện gì mới mẻ, thế nên hai tin tức thế này khiến lòng người phấn chấn đến dường nào, thậm chí còn huyên náo hơn sự kiện bức tranh lõa thể của Đại học sỹ Lâu Sơ Vân bị truyền ra ngoài hai năm về trước.
Cái gì? Nữ nhân sát vách cùng dã hán tử bỏ trốn ư? Hí hí, thế thì đã là gì, có so sánh được với chuyện Hoàng đế và Lễ bộ Thị lang không?
Cuộc sống, tình cảm của Hoàng đế không chỉ là việc riêng của một mình ngài mà còn là việc của hoàng tộc, của triều đình, là quốc gia đại sự của trăm ngàn vạn dân chúng. Nam nhân yêu nhau tuy là nghịch lại với quy luật âm dương của trời đất, nhưng ở Đại Thiệu cũng không phải tội ác gì lớn lao. Thời kỳ nam phong thịnh hành, có người còn lấy chính lễ nghênh thú nam thê, nam thiếp. Tuy nhiên về phía triều đình thì có phần trái ngược với phong tục chốn bình dân nên không thừa nhận loại hôn nhân này. Để có thể không ảnh hưởng đến quốc dân, các đời Hoàng đế trước chỉ cần ngươi đồng tình ta nguyện ý, bản thân họ cảm thấy hạnh phúc khoái hoạt là đủ rồi, chẳng nhất thiết phải tranh giành bất kỳ điều gì.
Mà trước Tống Dục, Đại Thiệu đã nhiều đời Hoàng đế không sắc phong Thượng quân, thế nên mọi người phỏng đoán liệu Đức Trị Hoàng đế có để cho Lý Tùng Thanh ngồi vào vị trí này không?
Cho nên Lý Tùng Thanh không nghĩ đến việc công khai tình cảm lưu luyến với Hoàng đế không phải bởi thiên lý bất dung chuyện tình cảm nam nhân, càng không phải muốn giữ gìn phong tục xã hội, đơn thuần là sợ phiền toái. Nếu trở thành Thượng quân thì hắn không thể tùy tâm sở dục nhàn nhã qua ngày. Nhất cử nhất động của Thượng quân đều là tâm điểm của hằng hà sa số người. Bởi thế, Lý Tùng Thanh quả thật đúng như Hoàng đế đã dự liệu, đào tẩu, không, nói một cách chính xác thì không phải trốn đi mà là tránh mặt ở tiểu uyển phía sau phủ Tổng đốc Phó Hà.
Lý Tùng Thanh có thể xem như là người cuối cùng biết đến chuyện xấu này ở Đại Thiệu. Mãi khi hắn cùng Ngụy Tiểu Diểu rời Sở Nam đến Phó Hà thì Lý Tùng Huyền ít lời kia chưa kịp đón hắn đã vất ra một câu lãnh khốc – “Sự tình của huynh đã bại lộ rồi.”
Chuyện gì chứ? Lý Tùng Thanh một đời nhàn nhã chợt cảm thấy mờ mịt – “Là chuyện gì chứ?”
“Là chuyện của Hoàng đế và Lễ bộ Thị lang.”
“Cái gì?” – Lý Tùng Thanh biến sắc – “Không thể nào…”
“Huynh thật sự nghĩ rằng chuyện ấy không có sơ hở gì sao?”
“Chẳng lẽ ngươi nói cho lão Đại biết?”
“Không phải, nhưng huynh ấy so với hồ ly tinh còn giảo hoạt hơn chẳng lẽ không nhìn ra? Trước đây chỉ có một vài người biết, còn bây giờ tất cả mọi người đều biết.” – Lý Tùng Huyền cuối cùng bồi thêm cho hắn một đòn bằng cách đưa ra một quyển sách có tựa “Thiên hạ ngoại truyện”. Quyển sách này rất nổi tiếng, chuyên viết về những kỳ nhân dị sự, vưu yêu phê lộ[3] có tính chất kích thích phiến tình, cách nguyệt phát hành một lần, tiêu thụ trong cả quốc gia. Và số ra lần này đã giật một tiêu đề lớn “Tư tình bí mật của Thị lang lộ diện trước ánh sáng.”
Sấm dậy vang trời, san phẳng mặt đất, đùng một phát đánh thẳng xuống Lý Tùng Thanh, gương mặt hắn biến ảo đủ mọi sắc màu. Vốn quen che giấu mối quan hệ bí mật lại không chuẩn bị tâm lý nên hắn như thể một kẻ làm việc xấu bị tố giác, chuyện gì cũng phơi bày dưới ánh sáng mặt trời, trong chớp mắt bị bắt gian tại giường, sau đó bị lôi đi diễu hành thị chúng. Lúc trước hắn ở kinh thành cùng Hoàng đế qua lại chẳng có việc gì xảy ra, vậy sao hắn vừa rời kinh thì sự việc đã ầm ĩ đến mức này?
Có đánh chết hắn cũng không nhận!
Đúng, thà chết cũng không nhận. Dù sao Hoàng đế nhất định sẽ không nhận nên Lý Tùng Thanh hạ quyết tâm phủ nhận theo, nhưng sau đó hắn lại nghe nói Hoàng đế bệ hạ đã thừa nhận với Thái hậu nương nương rằng chuyện của mình và Lễ bộ Thị lang là hoàn toàn xác thực. Nhất thời Lý Tùng Thanh không biết phải làm sao.
A a a! Kẻ kia sao lại thừa nhận chứ? Y là Hoàng đế thì ai mà dám làm gì y, còn hắn chỉ là một Thị lang nhỏ nhoi, không bị lột da mới lạ ấy. Tuy rằng đây không phải chuyện tồn vong của quốc gia, nhưng Lý Tùng Thanh cả đời này mới lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi đến thế, ngay cả năm xưa đối diện với chuyện Hoàng đế muốn ăn hắn cũng không sợ như vậy, cả ngày trùm chăn kín mít, ai cũng không chịu gặp.
Cứ thế kéo dài suốt nửa tháng, trừ bỏ thời gian giải quyết nhu cầu sinh lý thì cơ hồ chân không chạm đất, cả người ù lì ra đấy. Hắn không nghĩ đến đối mặt, không nghĩ đến tự vấn, càng không nghĩ muốn làm gì, chỉ ngủ để quên đi vạn sự. Nhưng hắn lại không thể quên những tưởng niệm càng lúc càng mãnh liệt kia, tưởng niệm đến tình nhân ở chân trời xa xa, hễ nghĩ đến thì tâm tư lại đau. Hắn muốn trở lại bên cạnh người ấy, nhưng hắn lại không có dũng khí để đối mặt, chỉ nghĩ đến việc phải chịu đựng ánh mắt nghi ngờ của người khác thì hắn đã phiền muốn chết rồi.
“Lý Tùng Thanh, huynh còn muốn nằm bao lâu nữa?” – Lý Tùng Huyền chán nản hỏi.
“Nằm luôn cho đến chết là tốt nhất. Ngươi không cần lo cho ta.” – một thanh âm uể oải từ dưới chăn vọng lên, tính lười nhác ham ngủ ở người này càng lúc càng trầm trọng, tinh thần cực kỳ sa sút.
“Nhị ca, nếu huynh không ra ngoài nhìn ánh sáng mặt trời thì làm sao sống nổi.” – Tống Hy một tay ôm tiểu nhi tử, tay kia dắt trưởng nữ bước vào phòng cười nói.
“Ngồi dậy đi, có một người muốn gặp huynh.” – Lý Tùng Huyền lạnh lùng nói.
“Ta đã nói rồi, ai ta cũng không gặp.”
“Không thể không gặp.”
“Nói không thấy thì không cần gặp.”
“Dung Nhi, đi gọi Nhị bá bá dậy đi.” – Tống Hy buông tay trưởng nữ của mình ra.
“Dạ!” – đứa trẻ đáng yêu nhảy chồm lên đống chăn bùi nhùi, vừa nhảy vừa gọi – “Nhị bá bá mau ngồi dậy! Mau ngồi dậy!”
Từ trong chăn bông truyền ra tiếng rên rỉ. Lý Tùng Thanh chịu không nổi sự chà đạp của con tôm nhỏ, rốt cuộc phải mở miệng cầu xin – “Dung Nhi đừng nhảy nữa, bá bá sắp chết bẹp rồi.”
“Nhị ca, mau dậy đi, người này huynh không thể không gặp.” – Tống Hy lại nói.
Xem ra nếu hắn không xuống giường thì bọn họ sẽ không để yên cho hắn. Lý Tùng Thanh thở dài ngao ngán đành rời giường mặc y phục vào – “Là ai muốn gặp ta?”
“Nhị bá bá, là ngoại công đến.” – Lý Hữu Dung thay phụ mẫu trả lời.
Ngoại công của cháu mình, tức là phụ thân của Tống Hy…, khoan, vậy đó chẳng phải cũng là phụ thân của đương kim Hoàng đế sao? Là Thái thượng hoàng?
Lý Tùng Thanh ngây ngẩn cả người.
“Mau đi thôi!” – Lý Tùng Huyền kéo hắn đi.
Hắn dù không cam lòng vẫn phải bước ra khỏi phòng. Vì đã lâu không chường mặt ra nên tia sáng mặt trời vừa chiếu xuống đã khiến hắn chói mắt, đau đến mức lệ phải ứa nhòe. Bọn họ đi vào sân sau, thấy trong đình có một lão nhân độ ngoài năm mươi, dáng vẻ uy nghi nho nhã, Ngụy Tiểu Diểu đang đứng sát một bên hầu chuyện.
Nhớ lại năm đó khi Tam hoàng tử vừa tròn mười bảy tuổi thì Hoàng đế lập tức xuống chiếu thoái vị nhường ngôi. Ngay sau khi đại điển tấn phong vừa kết thúc, tân hoàng đăng cơ kế vị, lấy hiệu là Đại Thiệu, ngài liền đưa Hoàng hậu nương nương đi du sơn ngoạn thủy từ Nam chí Bắc, chẳng mấy khi hồi cung. Chính vì thế Lý Tùng Thanh chưa bao giờ gặp qua Thái thượng hoàng, tuy nhiên hắn cũng đủ khôn ngoan để hiểu thân phận người ngồi trong đình kia tôn quý đến thế nào.
“Ngoại công, ngoại công!” – tiểu oa nhi làm nũng.
Lý Tùng Thanh đầu tóc dựng đứng lên, chần chừ không dám bước đến. Lý Tùng Huyền bèn thẳng tay lôi hắn vào, hắn đành quý gối hành lễ – “Vi thần bái kiến…”
“Đều là người một nhà cả, chẳng cần đa lễ làm gì.” – Thái thượng hoàng đỡ hắn dậy, tủm tỉm cười đánh giá hắn.
Một giọt mồ hôi lạnh vỡ ra trên trán Lý Tùng Thanh, đây căn bản là thái độ cha chồng xem mặt con dâu mà. Thái thượng hoàng quả nhiên đến là để nhìn thử tình nhân của con trai người có bộ dạng thế nào.
“Đến đây! Tất cả ngồi xuống nói chuyện.” – Thái thượng hoàng bảo mọi người ngồi xuống, tiện tay bế Lý Hữu Dung vào lòng, như thể trưởng bối cùng con cháu đàm luận gia sự, những chuyện tai tiếng kia tuy chưa đề cập đến nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người Lý Tùng Thanh.
Lý Tùng Thanh mặc dù không có tay chân luống cuống, thái độ hoảng sợ, ngoài mặt thoạt nhìn có vẻ bình thản, nhưng thực tế cả người mất tự nhiên, nhưng lại không viện được lý do để cáo lui, chỉ đành trẫm tĩnh ngồi nghe bọn họ nói chuyện.
“Hy nhi, trong các huynh đệ tỷ muội ngươi là đứa tùy hứng nhất. Nếu muốn ngươi có thể xin ca ca tứ hôn, việc gì phải bắt hắn phế đi danh vị công chúa, biếm làm thứ dân, cuối cùng một mình ly khai hoàng cung. Nói xem, ở đời có một công chúa dám to gan làm loạn đến thế này sao?” – Thái thượng hoàng cười quát lớn nhưng biểu tình không có lấy nửa điểm tức giận.
“Phụ hoàng, đây gọi là vì yêu mà đi đến cùng trời cuối đất.” – Tống Hy hoàn toàn không nhận sai – “Tùng Huyền chàng nói rằng thà xuất gia làm hòa thượng cũng không nguyện trở thành phò mã, vậy nên nữ nhi đành phải cởi bỏ danh vị công chúa thôi.”
“Đúng là một nha đầu bướng bỉnh.”
“Tống gia chúng ta có người nào là không bướng bỉnh? Một khi đã thừa nhận thì chính là cả đời không rời, đến chết cũng không bao giờ thay đổi.” – Tống Hy nói, rồi đột ngột chuyển hướng sang Lý Tùng Thanh – “Nhị ca, huynh nói xem có đúng hay không?”
“A, phải…” – Lý Tùng Thanh miễn cưỡng phụ họa. Hắn không phải họ Tống, cần gì hỏi hắn chứ.
“Ai, tam ca của ta cũng thật đáng thương. Huynh ấy thừa nhận người ta, nhưng người ta chưa chắc thừa nhận huynh ấy, tâm tư của huynh ấy so với ta cũng chẳng kém.” – Tống Hy làm ra vẻ cảm thán – “Huynh ấy là Hoàng đế, bị ủy khuất cũng không thể nói cho người ngoài biết, có việc cũng không thể trốn tránh, chỉ đành nuốt hết vào bụng. Vậy mới nói làm Hoàng đế có gì tốt, còn chẳng bằng thường dân bá tánh tự tại khoái hoạt.”
Lý Tùng Thanh chớp mắt bị những lời của nàng khiến cho tâm tư đau đớn, lồng ngực chợt nhói một cái, buồn thương dâng tràn.
Cho đến nay hắn chỉ nghĩ đến chính mình, rất ít khi suy xét đến cảm nhận của Tống Dục, cứ mãi cho rằng y là Hoàng đế, không gì không làm được, sừng sững chẳng lung lay. Nhưng hắn đã quên Hoàng đế cũng là người, cũng có những điểm yếu đuối, ngồi trên ngôi vị cao cao tại thượng nhưng lạnh lẽo, thậm chí còn tứ cố vô thân hơn cả phàm nhân
— Đương nhược mạch thượng hoa khai thời, khả hoãn hoãn quy.
Trước lúc rời khỏi kinh thành, thanh âm dịu dàng ấy đã nỉ non bên tai.
Tống Dục đã sớm đoán được việc này sẽ xảy ra. Cái gọi là hoa khai ý muốn nói bí mật của họ phơi bày ra ánh sáng chăng?
Có thể lừa gạt được nhất thời, không thể lừa gạt được cả đời, hai người dẫu sớm hay muộn chung quy cũng có ngày phải đối mặt với vấn đề này. Y lại đi trước một bước đẩy hắn lìa xa khỏi tâm bão, không để hắn phải chịu thương tổn, một mình gánh vác hết mọi lời ong tiếng ve kia.
Lý Tùng Thanh sao lại không biết tình nhân Hoàng đế luôn sủng ái hắn, bảo vệ hắn, hơn nữa lại thập phần thấu hiểu tính tình hắn. Y biết rõ nếu hắn lưu lại kinh thành sẽ không có cách nào giữ được bình tĩnh để tự vấn, hoặc căn bản ngay cả một lối thoát cũng nghĩ không ra. Chẳng phải từ trước đến giờ hắn vẫn là một người vừa yếu đuối vừa bị động sao?
Hắn cẩn thận hồi tưởng cho đến tận bây giờ mình đều hưởng thụ những gì tình nhân phải trả giá, tận hưởng những ôn nhu chăm sóc của tình nhân đến mức hư hỏng… Ai nha, Hoàng thượng hiện tại một mình lưu lại kinh thành đối mặt với áp lực khổng lồ phải chăng rất khó chịu, phải chăng đang oán hờn ta chậm chạp hồi kinh, oán ta không ở lại bên y, cùng y đồng cam cộng khổ?
Nghĩ đến đây thì không khỏi chán ghét bản thân, cảm thấy chính mình thật sự vô cùng ích kỷ.
— Chờ đến khi nào ngươi muốn trở về thì mới về vậy.
Yên lặng cân nhắc nửa khắc, Lý Tùng Thanh rốt cuộc cũng thông suốt, tận đáy lòng hiểu rõ – mình phải quay về.
“Ta…” – hắn ngẩng đầu nhìn Thái thượng hoàng.
“Như thế nào?” – Thái thượng hoàng ôn hòa chăm chú nhìn hắn.
Chẳng biết nên nói thế nào thì tốt nên Lý Tùng Thanh chỉ đơn giản đứng dậy, cung kính vái chào – “Thập phần có lỗi, nhưng thứ cho Tùng Thanh cáo lui trước.”
“Nhị ca, huynh muốn đi đâu?”
“Ta phải hồi kinh.” – Lý Tùng Thanh nói, tốc độ rời đi càng lúc càng nhanh.
Ngụy Tiểu Diểu cũng vội vái chào Thái thượng hoàng rồi vội vã đuổi theo.
Trong đình chớp mắt có ba người nhún vai mỉm cười nhưng không ai ngăn cản một kẻ đã thông suốt cất bước trở về.
Lý Tùng Thanh mỗi một bước đi lại thêm một phần bình tĩnh trở lại. Nhớ về khi cảm tình còn che giấu trong bóng tối, hắn thường trong lòng tự giả thiết nếu có một ngày Hoàng đế không còn yêu hắn nữa, hắn sẽ không quá thương tâm khổ sở, cũng không quá mức khó chấp nhận, bởi lẽ chẳng có mấy ai thương cảm cho hắn.
Nhưng hôm nay khi đã hiểu rõ thì hắn giật mình phát giác ra nguyên lai chính mình so với tưởng tượng thì càng để tâm hơn. Hắn không muốn mất đi, không thể mất đi. Hắn biết bản thân không thể rời khỏi người ấy, tựa như cá không thể rời khỏi nước, một khi ly khai rồi chắc chắc chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Lý Tùng Thanh trở về phòng gói ghém hành lý, trước lúc ngồi lên xe ngựa thì quay lại nói với Ngụy Tiểu Diểu – “Tiểu Diểu, ta tuy rằng không hiểu mấy về chuyện của ngươi và Thất Vương gia, nhưng ta muốn khuyên ngươi một câu, đừng giống như ta trốn tránh lùi bước mãi.”
“Lý đại nhân…”
“Cái gì nên nắm giữ thì cứ nắm cho thật chặt, muốn theo đuổi điều gì thì cứ dũng cảm theo đuổi, không cần bởi vì sợ hãi hay tự ti mà đứng mãi một chỗ.” – Lý Tùng Thanh vỗ vai hắn, tận trong đáy lòng nói ra – “Tiểu Diểu, ngươi cũng như bao người khác đều đáng có được tôn nghiêm, càng xứng đáng có được hạnh phúc.”
Ngụy Tiểu Diểu trầm mặc giây lát, ánh mắt hiện lên một tia sáng quyết tâm – “Lý đại nhân, thỉnh ngài một mình hồi kinh, tiểu nhân nghĩ mình phải đến Sở Nam.”
“Được, đi thôi!”
“Thỉnh ngài trên đường phải cẩn thận, hết thảy nên tự bảo trọng.”
“Ngươi cũng vậy!”
Họ chỉ nhìn nhau cười, không một nào được thốt ra nhưng kỳ thật đều là thành tâm chúc phúc cho nhau. Và họ chia tay nhau, mỗi người theo đuổi một khoảng trời hạnh phúc cho riêng mình.
“Có thể nhanh hơn một chút không?” – Lý Tùng Thanh chốc lát lại thúc giục xa phu, lòng hận không thể chắp cánh bay về.
“Đại nhân, đã nhanh lắm rồi, nếu còn nhanh nữa thì xe sẽ hỏng mất.” – xa phu đã cố gắng thúc giục chú ngựa đáng thương chạy như điên.
Lý Tùng Thanh vốn muốn cưỡi ngựa quay về, nhưng so sánh thiệt hơn thì hắn cưỡi ngựa thập phần kém cỏi, chỉ e chưa về đến kinh thành đã ở nửa đường không cẩn thận ngã gãy tay gãy chân, thậm chí là gãy cổ. Bởi thế tuy rằng nỗi nhớ nhà đau đáu trong tim nhưng vẫn ngoan ngoãn sử dụng mã xa cho an toàn. Hắn ngồi trong mã xa, hoài niệm những ký ức về chính mình và Hoàng đế, cuối cùng nhớ đến khoảng thời gian sau đêm hôm ấy sáu năm về trước, cho dù đã bị ăn cho đến sạch sẽ nhưng cục diện chưa hề xác định, thật sự cứ thế đi theo Hoàng đế, trở thành nam sủng của ngài sao? Hắn nhớ rõ trước đây mình bước vào quan lộ chỉ nguyện làm một vị nhàn quan qua ngày, vậy mà kỳ lạ làm sao lại có thể tiến lên long sàng của Hoàng đế, thật là khó mà lý giải cho rành mạch.
Rạng sáng hôm ấy, sắc trời còn chưa tỏ hắn đã giật mình tỉnh giấc. Ấy là vì theo thói quen dậy sớm lâm triều bất kể đêm hôm trước bao giờ mới ngủ, bất quá thân thể vẫn tại vị trên giường cho đến khi có người gọi mới chịu ngồi dậy. Hắn mắt nhắm mắt mở tỉnh lại, tay chạm phải một thứ gì đó ấm áp mềm mại … gì thế này… trên người hắn là cái gì mà sờ vào thoải mái thế. Hoàng đế bị sờ tới sờ lui cũng giật mình thức giấc, nhẹ nhàng bắt lấy tay con mèo nhỏ, nhẹ giọng nói – “Trời còn sớm lắm, ngủ thêm một lát nữa đi.”
“Ừ… Tiểu Oa Tử, nhớ phải gọi ta dậy đấy…”
Lầm y với hạ nhân trong phủ ư? Hoàng đế mỉm cười – “Được rồi!”
“Hoàng thượng, phải trở dậy thay y phục rồi.” – Ngụy Tiểu Diểu đã ở ngay phía ngoài.
Hoàng đế giúp hắn tém lại chăn rồi rời khỏi giường, để Ngụy Tiểu Diểu hầu hạ rửa mặt thay y phục.
Một lúc lâu sau, Lý Tùng Thanh hốt hoảng lẩm bẩm hỏi – “Tiểu Oa Tử, đã là lúc nào rồi?”
“Vẫn còn sớm lắm, ngài cứ ngủ tiếp đi.” – Ngụy Tiểu Diểu nói.
“Tiểu Oa Tử, vì sao hôm nay ngươi lại có đến hai giọng nói vậy?” – hắn hỏi qua loa rồi nhắm mắt tiếp tục say giấc.
Hoàng đế quay lại hôn lên môi hắn, phân phó hạ nhân hầu hạ không cần gọi hắn thức dậy rồi mới rời đi.
Lý Tùng Thanh nửa mơ nửa tỉnh, thần trí cũng đã tỉnh táo, ngày cũng đã rạng. Hắn chớp mắt vài cái rồi a một tiếng ngồi bật dậy, xốc chăn nhảy xuống giường nhưng chợt cảm thấy mát lạnh, nhìn lại thì cơ thể không một mảnh vải che thân. A, ngày hôm qua sao ta lại không mặc tiết y để ngủ nhỉ? Không đúng, đây là đâu chứ?
Hắn đảo mắt vài lượt mới phát hiện mình không phải đang ở nhà, lúc này mới chợt nhớ bản thân đã qua đêm ở trong cung, hai gò má nhất thời phiếm hồng lên.
“Đại nhân, ngài đã dậy rồi chưa? Nô tài vào hầu hạ ngài.” – bên ngoài có tiếng người nói chuyện.
“Không cần, đừng bước vào đây.” – Lý Tùng Thanh vội vàng đứng sau bình phong, lấy quan phục mặc vào chỉnh tề rồi mới mở cửa.
“Đại nhân, thỉnh ngài sơ tẩy.” – hai tên nội thị đang cầm chậu bước đứng chờ ngoài cửa.
Lý Tùng Thanh tùy tiện rửa mặt rồi lao đi, vừa chạy vừa sửa lại mũ ô sa.
Lúc này đại điện đã bắt đầu nghị sự, hắn bèn cúi người rón ra rón rén đi vào, may mắn thay vị trí của hắn ở phía cuối hàng lại gần cửa, không sợ sẽ kinh động đến những người khác. Hoàng đế ngụ tại long tòa cao ngất nên đương nhiên ngài thấy rất rõ cảnh hắn lấm lét tiến vào, lòng ngài khó hiểu thầm nghĩ vì sao hắn lại kiên trì thượng triều. Ý nghĩ muốn phong hắn trở thành Thượng quân càng lúc càng mạnh lên trong đầu Hoàng đế, nhưng ngài vẫn phải cố nén lại, không muốn cưỡng bách hắn làm chuyện hắn không thích. Đương nhiên chuyện ở trên giường chiết đằng hắn là ngoại lệ. Ký ức về cuộc giao hoan đêm qua tràn về, thân thể không tự chủ được nổi lên một cỗ hỏa nhiệt. Hoàng đế vốn không phải kẻ hoang dâm hiếu sắc, nhưng Lý Tùng Thanh lại kích khởi được nơi ngài một thứ dục vọng mãnh liệt xưa nay chưa từng có. Ngài muốn ôm hắn, muốn hôn môi hắn, muốn vùi mình thật sâu vào thân thể hắn, mạnh mẽ va chạm… nghĩ đến đó toàn thân cơ hồ run rẩy lên, hạ thân phát ra những dòng điện lưu.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng?” – một gã cựu thần nhẹ giọng gọi Hoàng đế đang thất thần.
“Việc này trẫm còn phải suy xét đã.” – Hoàng đế thu hồi ánh mắt, một nửa tâm tư đặt tại triều thượng, nửa còn lại đặt trên người Lý Tùng Thanh, thương nghị thêm vài việc đơn giản rồi hạ lệnh bãi triều.
Lý Tùng Thanh trở lại Lễ bộ, cảm xúc có vẻ buồn bực bất an, mông đặt trên ghế, vừa ngồi xuống đã đứng phắt dậy, đau như thể có cả ngàn cây ngân châm cùng lúc đâm vào, ngồi không được mà đứng cũng không xong. Lão Thượng thư thấy sắc mặt hắn khó coi, thân mình không thoải mái liền cho phép hắn về nhà sớm nghỉ ngơi.
Lúc Hoàng đế phái Ngụy Tiểu Diểu đi triệu kiến thì hắn đã rời khỏi hoàng cung. Ngụy Tiểu Diểu hồi báo, hỏi Hoàng đế có muốn y đến Lý phủ mang người quay lại không thì Hoàng đế nói không cần. Trong lòng ngài thầm nghĩ để hắn về nhà cũng tốt, nếu Lý Tùng Thanh ở gần sẽ chỉ khiến ngài một lòng nghĩ muốn áp hắn lên giường hoan hảo một phen, mà vậy thì sẽ khiến ngài mau chóng biến thành kẻ hoang dâm vô độ mất thôi.
Ngài lắc đầu tự giễu cợt mình từ xưa đến nay đây là lần đầu tiên bản thân khát khao một người như thế, là chuyện chưa từng có qua. Ngài là ham thích cái mới hay là thích được yêu thương? Vô luận là điểm nào thì cũng không phải là nhất thời dâng trào tâm tư. Thôi vậy, bình sinh khó được một lần không quá mức suy xét, cứ làm theo cảm tính của mình. Chỉ cần Lý Tùng Thanh không thà chết vẫn cự tuyệt ân sủng thì tại trên người hắn tìm được lạc thú khó nói đâu phải là không được. Vậy nên không cần dọa cho hắn sợ bỏ chạy hoặc bỏ ngang.
Lý Tùng Thanh về đến nhà thì ngay lập tức chui vào chăn, muốn ngủ mà ngủ không được, đầu óc một mảnh hỗn loạn, cái gì cũng nghĩ mà nghĩ mãi chẳng ra được biện pháp nào. Lý Tùng Ngân nghe hạ nhân nói Nhị gia ban ngày ban mặt đã hồi gia liền từ thương điếm trở về, tức thì hiểu rõ mọi chuyện – “Lão Nhị, tối hôm qua ngươi ở lại trong cung qua đêm có phải không?”
“Phải!” – hắn hữu khí vô lực đáp.
“Vội vàng cái gì? Ta thấy ngươi mệt muốn chết rồi, ngươi có muốn ta sai người hầm cho ngươi một chén canh ba ba bồi bổ không?”
“Ta ăn không nổi.”
“Ai, loại ba ba này không muốn ăn cũng phải ăn, ca ca ngươi là sợ ngươi hại thận đấy chứ.”
“Có huynh mới hại thận ấy.” – hắn nhịn không được cãi lại, vươn cổ trừng mắt, cả người trùm chăn kín mít chỉ lộ ra cái đầu càng giống như con ba ba.
Thấy Lý Tùng Ngân mặt mày gian ác trộm cười như thể cái gì cũng biết, Lý Tùng Thanh chợt cảm thấy mình không phải bị hư thận, mà là trong lòng chột dạ. Việc đêm qua không nghi ngờ gì chính là điều không thể công khai cho ai biết. Đã cùng nam nhân hoan hảo thì thôi đi, ấy vậy mà nam nhân ấy còn là đương kim thiên tử nữa. Nếu thẳng thắn mà nói thì mông đệ đệ của ngươi đêm qua đã thật sự nở hoa đúng theo ý ngươi rồi đấy, đã làm cho Hoàng đế anh minh vĩ đại phải mở hầu bao, nhất định là khiến kẻ vô tâm vô phế ngươi được vui mừng. Hỗn đản!
Lý Tùng Thanh quyết tâm làm một con ba ba rụt cổ, chẳng thèm đôi co thêm với lão đại của Lý gia một lòng bán đệ cầu vinh, tiếp tục chui rút vào thế giới chăn bông của chính mình. Ai, phiền phức quá… Quên đi, vẫn là ngủ một giấc rồi nói sau, cái gì cũng chẳng cần nghĩ. Mấy việc cân não dễ khiến bản thân giảm thọ, mà hắn thì còn muốn sống đến trăm tuổi.
Phiền não vất sang một bên, hết lòng chuyên tâm vào giấc ngủ, bằng không hắn sẽ không phải là Thị lang ngái ngủ.
Ngủ suốt một ngày, hôm sau lại tiếp tục tiến cung lâm triều, kiên trì không bỏ nhiệm sở. Nguyên lai tưởng rằng Hoàng đế sẽ lại triệu kiến mình khiến hắn nơm nớp không yên, ấy vậy mà chờ cả ngày cũng không thấy động tĩnh gì, ngày thứ hai, ngày thứ ba, Hoàng đế cơ hồ đã quên sự hiện diện của hắn. Theo lý thuyết thì Lý Tùng Thanh phải cảm thấy may mắn mà thở phào nhẹ nhõm mới đúng, vậy mà sao hắn lại ẩn chứa buồn bã, ở trên điện cũng không ngủ gà ngủ gật, thường xuyên đưa mắt nhìn lên người ngồi trên cao kia, một lòng chờ mong người nọ có để tâm đến mình đôi chút. Đáng tiếc, người nọ lại chẳng thèm liếc mắt đến hắn lấy một lần.
Cứ như thế, Hoàng đế bỏ mặc không đoái hoài đến hắn đã sáu ngày. Lý Tùng Thanh trong lòng phát giác bản thân mình nổi lên oán khí, thầm nghĩ Hoàng đế quả nhiên là nổi hứng thú nhất thời muốn nếm thử thứ mới lạ, kết quả phát hiện hắn ăn không ngon nên trải qua một lần rồi thì mang mọi thứ vất hết qua đầu, quên sạch không sót một mảnh nào. A, thôi đi, coi như là một cơn mộng giữa đêm xuân vậy. Dù sao hắn làm nam nhân, trừ bỏ việc phải ngậm bồ hòn làm ngọt không thể chia sẻ cùng ai thì trên người cũng chẳng mất phân thịt nào, không như nữ tử vì bị mất đi thứ quý giá ngàn vàng phải đâm đầu đi tìm cái chết. Lại nói, nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện, như thế cũng tốt.
Ngày thứ bảy, nỗi lòng dao động của Lý Tùng Thanh cuối cùng cũng đã có thể tạm nén xuống, hắn đang tính toán điều chỉnh chính mình trở về làm một kẻ lòng không gợn sóng như lúc trước, không muốn nhớ về những chuyện với Hoàng đế bệ hạ nữa, tiếp tục lười nhác qua ngày. Dù vậy, sâu trong lòng hắn vẫn như còn tồn tại một mảnh tâm tư muộn phiền nào đó.
Ở phía bên kia, Hoàng đế tuy rằng ngoài mặt tỏ vẻ ôn hòa như bình thường nhưng ai ngờ đâu trong lòng đã nhiều ngày thất thần. Trên thực tế, ngài vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của Lý Tùng Thanh, thấy hắn vẫn như trước đúng giờ thượng triều thì mỗi ngày khát vọng đối với hắn lại càng thêm mãnh liệt. Nhưng ngài lại kềm chế không triệu hạnh hắn, ấy là vì không muốn bản thân chìm đắm trong men say dục vọng, lại cũng muốn cho Lý Tùng Thanh một khoảng thời gian tự thích ứng…
Hoàng đế cũng vì thế mà thường xuyên bất an, bất luận là lúc lâm triều nghị sự hay ở ngự thư phòng xử lý chính vụ, thậm chí là tản bộ ở ngự hoa viên cũng ngơ ngẩn nhìn những đóa hồng nở rộ rực rỡ thật lâu.
Mãi cho đến ngày thứ tám, Hoàng đế muốn đến Bạch Hộc Tự lễ phật bái tổ tông. Từ trước đến nay việc cúng tế đều do Lễ bộ phụ trách, đương nhiên Lễ bộ Thị lang cùng phải cùng di giá, lại không cho các vị đại quan khác đi theo.
Bạch Hộc Tự cách hoàng cung không xa, nếu muốn đến thì Hoàng đế ngự trên long loan[4], Lý Tùng Thanh theo đúng quy củ đi bộ theo sau, ấy vậy mà Hoàng đế lại phá lệ ban cho hắn một cỗ kim kiệu[5] đi kề sát bên cạnh. Từ trước đến nay người có được vinh quang này chỉ có mỗi Hoàng hậu nương nương. Nhưng trong số những quan di giá lần này thì Lý Tùng Thanh là người có chức vị cao nhất nên đối với ngoại lệ này không ai dám dị nghị gì.
Lý Tùng Thanh vốn đã một lòng chuẩn bị yên tĩnh trở lại thì nay lại tim đập rộn ràng. Kim kiệu so với long loan thấp hơn nửa bước, chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể thấy mặt của hoàng đế, nhưng hắn lại cứ một mực cúi gằm mặt không dám ngẩng lên, lại càng không dám nhìn ngài. Cỗ kiệu cứ nhẹ nhàng chao tới chao lui, khiến hắn mơ mơ màng màng cảm thấy thư thái, mới được nửa đường hai mí mắt đã không thể chống đỡ sụp xuống, tiếp tục làm một kẻ ngủ gật.
Hoàng đế thoáng nhìn qua thấy đầu hắn nghiêng trái ngả phải, sợ hắn từ trên kiệu ngã xuống bèn hắng giọng gọi – “Lý Tùng Thanh.”
“Ân?” – hắn lờ mờ mở mắt ra, theo bản năng hướng về phía người vừa gọi mình.
Hoàng đế chăm chú nhìn hắn, khóe miệng hiện ra một nụ cười. Bộ dạng mơ hồ cùng ánh mắt nhập nhèm kia trong mắt ngài thập phần đáng yêu. Ngài chưa từng thấy ai mê ngủ như hắn, chẳng mấy khi để cơ hội có thể ngủ vuột khỏi tay mình.
“Hoàng thượng có gì phân phó?” – Lý Tùng Thanh vội chấn chỉnh tinh thần tỏ ra kính cẩn.
“Ái khanh dạo gần đây mỗi đêm xem sao có phát hiện ra điều gì lạ thường không?”
Lý Tùng Thanh ngây người không hiểu bản thân mình trở thành “ái khanh” của Hoàng đế lúc nào không biết – “Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần đã nhiều ngày qua không xem sao trời rồi.”
“A, khó trách lúc lâm triều không ngủ gật nữa.” – Hoàng đế cười cười rồi lại thản nhiên nói tiếp – “Ti Khâm thiên giám xem bảo rằng trẫm có sao hồng loan chiếu mệnh.”
Lý Tùng Thanh lại vẫn ngơ ngẩn không đáp, chú nai con trong ngực lại bắt đầu vọng động. Hoàng đế là đang ám chỉ hắn đấy sao? Vì sao hắn lại cảm thấy trống ngực đập liên hồi thế này?
Hoàng đế thấy hắn mặt mày ửng đỏ, vẻ mặt ngây ngốc cái hiểu cái không, thập phần đáng yêu, chỉ muốn một phen mang hắn lên xa giá ôm vào lòng, sau đó trực tiếp ngay tại đó hoan hảo nhằm giải trừ dục niệm trong lòng mấy hôm nay.
Mấy ngày vừa rồi Hoàng đế thấy Lý Tùng Thanh lâm triều mặc dù không ngủ gà ngủ gật nhưng tinh thần lại không mấy an ổn. Hắn vốn không phải người giỏi che dấu cảm xúc, giấu không nổi vẻ mặt vừa nôn nóng, vừa uể oải, lại như mất mát một điều gì đó. Ngài ngoài mặt dù tỏ vẻ không nghe không thấy, nhưng kỳ thật một chút cũng không bỏ sót. Thử cũng được, lạt mềm buộc chặt cũng được, Hoàng đế cũng nhìn ra được Lý Tùng Thanh đối với sự tình đêm hôm đấy không phải hoàn toàn xuất phát từ bị bắt buộc mà ít nhiều cũng động tâm. Mà ngài cũng nhìn ra được bản thân không chỉ khao khát thân thể Lý Tùng Thanh, mà còn khao khát cả tâm tư của hắn. Nếu hắn mà là nữ nhân thì ngài chắc chắn sẽ đón hắn vào cung phong phi lập hậu. Đáng tiếc hắn lại là một nam nhân không hơn không kém, trở thành Hoàng hậu hay Hoàng phi là điều không thể, làm Thượng quân thì hắn lại không muốn, ngài đành phải tìm cách khác để giữ hắn lại bên cạnh mình.
Thân là Hoàng đế nếu muốn có được một người thì cần gì hao phí nhiều tâm tư, cứ trực tiếp hạ lệnh một tiếng thì có gì mà không chiếm được. Nhưng cậy quyền thế chiếm đoạt không phải là tác phong của y, bản thân y cũng không cần một Lý Tùng Thanh vì bị cưỡng bách mà phải khuất phục. Y cần một Lý Tùng Thanh cam tâm tình nguyện.
Lý Tùng Thanh, Lý Tùng Thanh, ngươi có biết chăng trẫm đối với ngươi hao tổn tâm tư nhiều đến mức nào?
[1]Thổ Phồn: hay còn gọi là Thổ Phiên hoặc Thổ Phiền, là âm Hán Việt của chữ 吐蕃 hoặc 吐藩mà người Trung Quốc từ thời nhà Đường dùng để gọi một vương quốc từng thống trị Tây Tạng, khống chế gần như toàn bộ con đường tơ lụa suốt từ thế kỷ 6 đến thế kỷ 9.
[2]cáp mật qua: chính là trái dưa Hami ngày nay. Dưa này xuất xứ từ Đột Quyết – tên một dân tộc du mục thuộc các dân tộc Turk ở vùng núi Altai và cũng là tên gọi một hãn quốc hùng mạnh ở Trung Á thế kỷ 6 và 7, thường gọi là “tạp ba”, tức là “ngọt qua”. Tại Trung Quốc chỉ có vùng Tân Cương và Cam Túc mới trồng được.
[3]kỳ nhân dị sự, vưu yêu phê lộ: người lạ việc lạ, phê bình khen chê.
[4]long loan: trước xe vua đi có trổ một con chim loan ngậm cái chuông, vì thế nên xa giá của vua gọi là long loan.
[5]kim kiệu: cỗ kiệu vàng.
Tin tức thứ nhất chính là phiên vương Thổ Lỗ Phồn[1] mang theo quốc bảo trân quý độc nhất vô nhị, cáp mật qua[2] Thổ Lỗ Phồn, đến Đại Thiệu cầu thân, hy vọng có thể nghênh đón đệ đệ nhỏ nhất của Hoàng đế, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, là Thập nhị Vương gia Tống Thước làm Hoàng hậu. Kết quả, Tống Thước mang thứ cáp mật qua trân quý độc nhất vô nhị kia ném thẳng vào đầu phiên vương Thổ Lỗ Phồn, nói “Ngươi đi chết đi!”. Nhân dân cả nước ai cũng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, có người còn đứng thẳng dậy bảo rằng tiểu vương gia của chúng ta cực kỳ lãnh khốc vô tình.
Phiên vương Thổ Lỗ Phồn không từ bỏ ý định, bám riết không rời, càng bị xua đuổi thì càng bám, cả ngày đuổi theo Tiểu Thập Nhị, bức Tiểu Thập Nhị sắp phát điên.
Thế tin tức chấn động còn lại là gì? A, chúc mừng đại nhân, ngài đoán trúng rồi. Đó dĩ nhiên là chuyện xấu của Hoàng đế bệ hạ và Lễ bộ thị lang! Vô luận là đại quan triều đình hay thường dân bá tánh, là nam phụ hay lão ấu, là nam tử hay nữ nhân, ai nấy đều ra rả nghị luận về hai sự kiện này. Bọn họ thường sau bữa trưa nhàn hạ thì thảo luận xem thứ cáp mật qua trong truyền thuyết kia có hương vị ngọt ngào đến thế nào, sau bữa tối lúc trà dư tửu hậu thì khe khẽ liệt kê một trong mười vụ tai tiếng bậc nhất chốn cung đình: gian tình giữa quân vương và thần tử.
Dưới gầm trời thời thái bình thịnh thế đã lâu không có chuyện gì mới mẻ, thế nên hai tin tức thế này khiến lòng người phấn chấn đến dường nào, thậm chí còn huyên náo hơn sự kiện bức tranh lõa thể của Đại học sỹ Lâu Sơ Vân bị truyền ra ngoài hai năm về trước.
Cái gì? Nữ nhân sát vách cùng dã hán tử bỏ trốn ư? Hí hí, thế thì đã là gì, có so sánh được với chuyện Hoàng đế và Lễ bộ Thị lang không?
Cuộc sống, tình cảm của Hoàng đế không chỉ là việc riêng của một mình ngài mà còn là việc của hoàng tộc, của triều đình, là quốc gia đại sự của trăm ngàn vạn dân chúng. Nam nhân yêu nhau tuy là nghịch lại với quy luật âm dương của trời đất, nhưng ở Đại Thiệu cũng không phải tội ác gì lớn lao. Thời kỳ nam phong thịnh hành, có người còn lấy chính lễ nghênh thú nam thê, nam thiếp. Tuy nhiên về phía triều đình thì có phần trái ngược với phong tục chốn bình dân nên không thừa nhận loại hôn nhân này. Để có thể không ảnh hưởng đến quốc dân, các đời Hoàng đế trước chỉ cần ngươi đồng tình ta nguyện ý, bản thân họ cảm thấy hạnh phúc khoái hoạt là đủ rồi, chẳng nhất thiết phải tranh giành bất kỳ điều gì.
Mà trước Tống Dục, Đại Thiệu đã nhiều đời Hoàng đế không sắc phong Thượng quân, thế nên mọi người phỏng đoán liệu Đức Trị Hoàng đế có để cho Lý Tùng Thanh ngồi vào vị trí này không?
Cho nên Lý Tùng Thanh không nghĩ đến việc công khai tình cảm lưu luyến với Hoàng đế không phải bởi thiên lý bất dung chuyện tình cảm nam nhân, càng không phải muốn giữ gìn phong tục xã hội, đơn thuần là sợ phiền toái. Nếu trở thành Thượng quân thì hắn không thể tùy tâm sở dục nhàn nhã qua ngày. Nhất cử nhất động của Thượng quân đều là tâm điểm của hằng hà sa số người. Bởi thế, Lý Tùng Thanh quả thật đúng như Hoàng đế đã dự liệu, đào tẩu, không, nói một cách chính xác thì không phải trốn đi mà là tránh mặt ở tiểu uyển phía sau phủ Tổng đốc Phó Hà.
Lý Tùng Thanh có thể xem như là người cuối cùng biết đến chuyện xấu này ở Đại Thiệu. Mãi khi hắn cùng Ngụy Tiểu Diểu rời Sở Nam đến Phó Hà thì Lý Tùng Huyền ít lời kia chưa kịp đón hắn đã vất ra một câu lãnh khốc – “Sự tình của huynh đã bại lộ rồi.”
Chuyện gì chứ? Lý Tùng Thanh một đời nhàn nhã chợt cảm thấy mờ mịt – “Là chuyện gì chứ?”
“Là chuyện của Hoàng đế và Lễ bộ Thị lang.”
“Cái gì?” – Lý Tùng Thanh biến sắc – “Không thể nào…”
“Huynh thật sự nghĩ rằng chuyện ấy không có sơ hở gì sao?”
“Chẳng lẽ ngươi nói cho lão Đại biết?”
“Không phải, nhưng huynh ấy so với hồ ly tinh còn giảo hoạt hơn chẳng lẽ không nhìn ra? Trước đây chỉ có một vài người biết, còn bây giờ tất cả mọi người đều biết.” – Lý Tùng Huyền cuối cùng bồi thêm cho hắn một đòn bằng cách đưa ra một quyển sách có tựa “Thiên hạ ngoại truyện”. Quyển sách này rất nổi tiếng, chuyên viết về những kỳ nhân dị sự, vưu yêu phê lộ[3] có tính chất kích thích phiến tình, cách nguyệt phát hành một lần, tiêu thụ trong cả quốc gia. Và số ra lần này đã giật một tiêu đề lớn “Tư tình bí mật của Thị lang lộ diện trước ánh sáng.”
Sấm dậy vang trời, san phẳng mặt đất, đùng một phát đánh thẳng xuống Lý Tùng Thanh, gương mặt hắn biến ảo đủ mọi sắc màu. Vốn quen che giấu mối quan hệ bí mật lại không chuẩn bị tâm lý nên hắn như thể một kẻ làm việc xấu bị tố giác, chuyện gì cũng phơi bày dưới ánh sáng mặt trời, trong chớp mắt bị bắt gian tại giường, sau đó bị lôi đi diễu hành thị chúng. Lúc trước hắn ở kinh thành cùng Hoàng đế qua lại chẳng có việc gì xảy ra, vậy sao hắn vừa rời kinh thì sự việc đã ầm ĩ đến mức này?
Có đánh chết hắn cũng không nhận!
Đúng, thà chết cũng không nhận. Dù sao Hoàng đế nhất định sẽ không nhận nên Lý Tùng Thanh hạ quyết tâm phủ nhận theo, nhưng sau đó hắn lại nghe nói Hoàng đế bệ hạ đã thừa nhận với Thái hậu nương nương rằng chuyện của mình và Lễ bộ Thị lang là hoàn toàn xác thực. Nhất thời Lý Tùng Thanh không biết phải làm sao.
A a a! Kẻ kia sao lại thừa nhận chứ? Y là Hoàng đế thì ai mà dám làm gì y, còn hắn chỉ là một Thị lang nhỏ nhoi, không bị lột da mới lạ ấy. Tuy rằng đây không phải chuyện tồn vong của quốc gia, nhưng Lý Tùng Thanh cả đời này mới lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi đến thế, ngay cả năm xưa đối diện với chuyện Hoàng đế muốn ăn hắn cũng không sợ như vậy, cả ngày trùm chăn kín mít, ai cũng không chịu gặp.
Cứ thế kéo dài suốt nửa tháng, trừ bỏ thời gian giải quyết nhu cầu sinh lý thì cơ hồ chân không chạm đất, cả người ù lì ra đấy. Hắn không nghĩ đến đối mặt, không nghĩ đến tự vấn, càng không nghĩ muốn làm gì, chỉ ngủ để quên đi vạn sự. Nhưng hắn lại không thể quên những tưởng niệm càng lúc càng mãnh liệt kia, tưởng niệm đến tình nhân ở chân trời xa xa, hễ nghĩ đến thì tâm tư lại đau. Hắn muốn trở lại bên cạnh người ấy, nhưng hắn lại không có dũng khí để đối mặt, chỉ nghĩ đến việc phải chịu đựng ánh mắt nghi ngờ của người khác thì hắn đã phiền muốn chết rồi.
“Lý Tùng Thanh, huynh còn muốn nằm bao lâu nữa?” – Lý Tùng Huyền chán nản hỏi.
“Nằm luôn cho đến chết là tốt nhất. Ngươi không cần lo cho ta.” – một thanh âm uể oải từ dưới chăn vọng lên, tính lười nhác ham ngủ ở người này càng lúc càng trầm trọng, tinh thần cực kỳ sa sút.
“Nhị ca, nếu huynh không ra ngoài nhìn ánh sáng mặt trời thì làm sao sống nổi.” – Tống Hy một tay ôm tiểu nhi tử, tay kia dắt trưởng nữ bước vào phòng cười nói.
“Ngồi dậy đi, có một người muốn gặp huynh.” – Lý Tùng Huyền lạnh lùng nói.
“Ta đã nói rồi, ai ta cũng không gặp.”
“Không thể không gặp.”
“Nói không thấy thì không cần gặp.”
“Dung Nhi, đi gọi Nhị bá bá dậy đi.” – Tống Hy buông tay trưởng nữ của mình ra.
“Dạ!” – đứa trẻ đáng yêu nhảy chồm lên đống chăn bùi nhùi, vừa nhảy vừa gọi – “Nhị bá bá mau ngồi dậy! Mau ngồi dậy!”
Từ trong chăn bông truyền ra tiếng rên rỉ. Lý Tùng Thanh chịu không nổi sự chà đạp của con tôm nhỏ, rốt cuộc phải mở miệng cầu xin – “Dung Nhi đừng nhảy nữa, bá bá sắp chết bẹp rồi.”
“Nhị ca, mau dậy đi, người này huynh không thể không gặp.” – Tống Hy lại nói.
Xem ra nếu hắn không xuống giường thì bọn họ sẽ không để yên cho hắn. Lý Tùng Thanh thở dài ngao ngán đành rời giường mặc y phục vào – “Là ai muốn gặp ta?”
“Nhị bá bá, là ngoại công đến.” – Lý Hữu Dung thay phụ mẫu trả lời.
Ngoại công của cháu mình, tức là phụ thân của Tống Hy…, khoan, vậy đó chẳng phải cũng là phụ thân của đương kim Hoàng đế sao? Là Thái thượng hoàng?
Lý Tùng Thanh ngây ngẩn cả người.
“Mau đi thôi!” – Lý Tùng Huyền kéo hắn đi.
Hắn dù không cam lòng vẫn phải bước ra khỏi phòng. Vì đã lâu không chường mặt ra nên tia sáng mặt trời vừa chiếu xuống đã khiến hắn chói mắt, đau đến mức lệ phải ứa nhòe. Bọn họ đi vào sân sau, thấy trong đình có một lão nhân độ ngoài năm mươi, dáng vẻ uy nghi nho nhã, Ngụy Tiểu Diểu đang đứng sát một bên hầu chuyện.
Nhớ lại năm đó khi Tam hoàng tử vừa tròn mười bảy tuổi thì Hoàng đế lập tức xuống chiếu thoái vị nhường ngôi. Ngay sau khi đại điển tấn phong vừa kết thúc, tân hoàng đăng cơ kế vị, lấy hiệu là Đại Thiệu, ngài liền đưa Hoàng hậu nương nương đi du sơn ngoạn thủy từ Nam chí Bắc, chẳng mấy khi hồi cung. Chính vì thế Lý Tùng Thanh chưa bao giờ gặp qua Thái thượng hoàng, tuy nhiên hắn cũng đủ khôn ngoan để hiểu thân phận người ngồi trong đình kia tôn quý đến thế nào.
“Ngoại công, ngoại công!” – tiểu oa nhi làm nũng.
Lý Tùng Thanh đầu tóc dựng đứng lên, chần chừ không dám bước đến. Lý Tùng Huyền bèn thẳng tay lôi hắn vào, hắn đành quý gối hành lễ – “Vi thần bái kiến…”
“Đều là người một nhà cả, chẳng cần đa lễ làm gì.” – Thái thượng hoàng đỡ hắn dậy, tủm tỉm cười đánh giá hắn.
Một giọt mồ hôi lạnh vỡ ra trên trán Lý Tùng Thanh, đây căn bản là thái độ cha chồng xem mặt con dâu mà. Thái thượng hoàng quả nhiên đến là để nhìn thử tình nhân của con trai người có bộ dạng thế nào.
“Đến đây! Tất cả ngồi xuống nói chuyện.” – Thái thượng hoàng bảo mọi người ngồi xuống, tiện tay bế Lý Hữu Dung vào lòng, như thể trưởng bối cùng con cháu đàm luận gia sự, những chuyện tai tiếng kia tuy chưa đề cập đến nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người Lý Tùng Thanh.
Lý Tùng Thanh mặc dù không có tay chân luống cuống, thái độ hoảng sợ, ngoài mặt thoạt nhìn có vẻ bình thản, nhưng thực tế cả người mất tự nhiên, nhưng lại không viện được lý do để cáo lui, chỉ đành trẫm tĩnh ngồi nghe bọn họ nói chuyện.
“Hy nhi, trong các huynh đệ tỷ muội ngươi là đứa tùy hứng nhất. Nếu muốn ngươi có thể xin ca ca tứ hôn, việc gì phải bắt hắn phế đi danh vị công chúa, biếm làm thứ dân, cuối cùng một mình ly khai hoàng cung. Nói xem, ở đời có một công chúa dám to gan làm loạn đến thế này sao?” – Thái thượng hoàng cười quát lớn nhưng biểu tình không có lấy nửa điểm tức giận.
“Phụ hoàng, đây gọi là vì yêu mà đi đến cùng trời cuối đất.” – Tống Hy hoàn toàn không nhận sai – “Tùng Huyền chàng nói rằng thà xuất gia làm hòa thượng cũng không nguyện trở thành phò mã, vậy nên nữ nhi đành phải cởi bỏ danh vị công chúa thôi.”
“Đúng là một nha đầu bướng bỉnh.”
“Tống gia chúng ta có người nào là không bướng bỉnh? Một khi đã thừa nhận thì chính là cả đời không rời, đến chết cũng không bao giờ thay đổi.” – Tống Hy nói, rồi đột ngột chuyển hướng sang Lý Tùng Thanh – “Nhị ca, huynh nói xem có đúng hay không?”
“A, phải…” – Lý Tùng Thanh miễn cưỡng phụ họa. Hắn không phải họ Tống, cần gì hỏi hắn chứ.
“Ai, tam ca của ta cũng thật đáng thương. Huynh ấy thừa nhận người ta, nhưng người ta chưa chắc thừa nhận huynh ấy, tâm tư của huynh ấy so với ta cũng chẳng kém.” – Tống Hy làm ra vẻ cảm thán – “Huynh ấy là Hoàng đế, bị ủy khuất cũng không thể nói cho người ngoài biết, có việc cũng không thể trốn tránh, chỉ đành nuốt hết vào bụng. Vậy mới nói làm Hoàng đế có gì tốt, còn chẳng bằng thường dân bá tánh tự tại khoái hoạt.”
Lý Tùng Thanh chớp mắt bị những lời của nàng khiến cho tâm tư đau đớn, lồng ngực chợt nhói một cái, buồn thương dâng tràn.
Cho đến nay hắn chỉ nghĩ đến chính mình, rất ít khi suy xét đến cảm nhận của Tống Dục, cứ mãi cho rằng y là Hoàng đế, không gì không làm được, sừng sững chẳng lung lay. Nhưng hắn đã quên Hoàng đế cũng là người, cũng có những điểm yếu đuối, ngồi trên ngôi vị cao cao tại thượng nhưng lạnh lẽo, thậm chí còn tứ cố vô thân hơn cả phàm nhân
— Đương nhược mạch thượng hoa khai thời, khả hoãn hoãn quy.
Trước lúc rời khỏi kinh thành, thanh âm dịu dàng ấy đã nỉ non bên tai.
Tống Dục đã sớm đoán được việc này sẽ xảy ra. Cái gọi là hoa khai ý muốn nói bí mật của họ phơi bày ra ánh sáng chăng?
Có thể lừa gạt được nhất thời, không thể lừa gạt được cả đời, hai người dẫu sớm hay muộn chung quy cũng có ngày phải đối mặt với vấn đề này. Y lại đi trước một bước đẩy hắn lìa xa khỏi tâm bão, không để hắn phải chịu thương tổn, một mình gánh vác hết mọi lời ong tiếng ve kia.
Lý Tùng Thanh sao lại không biết tình nhân Hoàng đế luôn sủng ái hắn, bảo vệ hắn, hơn nữa lại thập phần thấu hiểu tính tình hắn. Y biết rõ nếu hắn lưu lại kinh thành sẽ không có cách nào giữ được bình tĩnh để tự vấn, hoặc căn bản ngay cả một lối thoát cũng nghĩ không ra. Chẳng phải từ trước đến giờ hắn vẫn là một người vừa yếu đuối vừa bị động sao?
Hắn cẩn thận hồi tưởng cho đến tận bây giờ mình đều hưởng thụ những gì tình nhân phải trả giá, tận hưởng những ôn nhu chăm sóc của tình nhân đến mức hư hỏng… Ai nha, Hoàng thượng hiện tại một mình lưu lại kinh thành đối mặt với áp lực khổng lồ phải chăng rất khó chịu, phải chăng đang oán hờn ta chậm chạp hồi kinh, oán ta không ở lại bên y, cùng y đồng cam cộng khổ?
Nghĩ đến đây thì không khỏi chán ghét bản thân, cảm thấy chính mình thật sự vô cùng ích kỷ.
— Chờ đến khi nào ngươi muốn trở về thì mới về vậy.
Yên lặng cân nhắc nửa khắc, Lý Tùng Thanh rốt cuộc cũng thông suốt, tận đáy lòng hiểu rõ – mình phải quay về.
“Ta…” – hắn ngẩng đầu nhìn Thái thượng hoàng.
“Như thế nào?” – Thái thượng hoàng ôn hòa chăm chú nhìn hắn.
Chẳng biết nên nói thế nào thì tốt nên Lý Tùng Thanh chỉ đơn giản đứng dậy, cung kính vái chào – “Thập phần có lỗi, nhưng thứ cho Tùng Thanh cáo lui trước.”
“Nhị ca, huynh muốn đi đâu?”
“Ta phải hồi kinh.” – Lý Tùng Thanh nói, tốc độ rời đi càng lúc càng nhanh.
Ngụy Tiểu Diểu cũng vội vái chào Thái thượng hoàng rồi vội vã đuổi theo.
Trong đình chớp mắt có ba người nhún vai mỉm cười nhưng không ai ngăn cản một kẻ đã thông suốt cất bước trở về.
Lý Tùng Thanh mỗi một bước đi lại thêm một phần bình tĩnh trở lại. Nhớ về khi cảm tình còn che giấu trong bóng tối, hắn thường trong lòng tự giả thiết nếu có một ngày Hoàng đế không còn yêu hắn nữa, hắn sẽ không quá thương tâm khổ sở, cũng không quá mức khó chấp nhận, bởi lẽ chẳng có mấy ai thương cảm cho hắn.
Nhưng hôm nay khi đã hiểu rõ thì hắn giật mình phát giác ra nguyên lai chính mình so với tưởng tượng thì càng để tâm hơn. Hắn không muốn mất đi, không thể mất đi. Hắn biết bản thân không thể rời khỏi người ấy, tựa như cá không thể rời khỏi nước, một khi ly khai rồi chắc chắc chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Lý Tùng Thanh trở về phòng gói ghém hành lý, trước lúc ngồi lên xe ngựa thì quay lại nói với Ngụy Tiểu Diểu – “Tiểu Diểu, ta tuy rằng không hiểu mấy về chuyện của ngươi và Thất Vương gia, nhưng ta muốn khuyên ngươi một câu, đừng giống như ta trốn tránh lùi bước mãi.”
“Lý đại nhân…”
“Cái gì nên nắm giữ thì cứ nắm cho thật chặt, muốn theo đuổi điều gì thì cứ dũng cảm theo đuổi, không cần bởi vì sợ hãi hay tự ti mà đứng mãi một chỗ.” – Lý Tùng Thanh vỗ vai hắn, tận trong đáy lòng nói ra – “Tiểu Diểu, ngươi cũng như bao người khác đều đáng có được tôn nghiêm, càng xứng đáng có được hạnh phúc.”
Ngụy Tiểu Diểu trầm mặc giây lát, ánh mắt hiện lên một tia sáng quyết tâm – “Lý đại nhân, thỉnh ngài một mình hồi kinh, tiểu nhân nghĩ mình phải đến Sở Nam.”
“Được, đi thôi!”
“Thỉnh ngài trên đường phải cẩn thận, hết thảy nên tự bảo trọng.”
“Ngươi cũng vậy!”
Họ chỉ nhìn nhau cười, không một nào được thốt ra nhưng kỳ thật đều là thành tâm chúc phúc cho nhau. Và họ chia tay nhau, mỗi người theo đuổi một khoảng trời hạnh phúc cho riêng mình.
“Có thể nhanh hơn một chút không?” – Lý Tùng Thanh chốc lát lại thúc giục xa phu, lòng hận không thể chắp cánh bay về.
“Đại nhân, đã nhanh lắm rồi, nếu còn nhanh nữa thì xe sẽ hỏng mất.” – xa phu đã cố gắng thúc giục chú ngựa đáng thương chạy như điên.
Lý Tùng Thanh vốn muốn cưỡi ngựa quay về, nhưng so sánh thiệt hơn thì hắn cưỡi ngựa thập phần kém cỏi, chỉ e chưa về đến kinh thành đã ở nửa đường không cẩn thận ngã gãy tay gãy chân, thậm chí là gãy cổ. Bởi thế tuy rằng nỗi nhớ nhà đau đáu trong tim nhưng vẫn ngoan ngoãn sử dụng mã xa cho an toàn. Hắn ngồi trong mã xa, hoài niệm những ký ức về chính mình và Hoàng đế, cuối cùng nhớ đến khoảng thời gian sau đêm hôm ấy sáu năm về trước, cho dù đã bị ăn cho đến sạch sẽ nhưng cục diện chưa hề xác định, thật sự cứ thế đi theo Hoàng đế, trở thành nam sủng của ngài sao? Hắn nhớ rõ trước đây mình bước vào quan lộ chỉ nguyện làm một vị nhàn quan qua ngày, vậy mà kỳ lạ làm sao lại có thể tiến lên long sàng của Hoàng đế, thật là khó mà lý giải cho rành mạch.
Rạng sáng hôm ấy, sắc trời còn chưa tỏ hắn đã giật mình tỉnh giấc. Ấy là vì theo thói quen dậy sớm lâm triều bất kể đêm hôm trước bao giờ mới ngủ, bất quá thân thể vẫn tại vị trên giường cho đến khi có người gọi mới chịu ngồi dậy. Hắn mắt nhắm mắt mở tỉnh lại, tay chạm phải một thứ gì đó ấm áp mềm mại … gì thế này… trên người hắn là cái gì mà sờ vào thoải mái thế. Hoàng đế bị sờ tới sờ lui cũng giật mình thức giấc, nhẹ nhàng bắt lấy tay con mèo nhỏ, nhẹ giọng nói – “Trời còn sớm lắm, ngủ thêm một lát nữa đi.”
“Ừ… Tiểu Oa Tử, nhớ phải gọi ta dậy đấy…”
Lầm y với hạ nhân trong phủ ư? Hoàng đế mỉm cười – “Được rồi!”
“Hoàng thượng, phải trở dậy thay y phục rồi.” – Ngụy Tiểu Diểu đã ở ngay phía ngoài.
Hoàng đế giúp hắn tém lại chăn rồi rời khỏi giường, để Ngụy Tiểu Diểu hầu hạ rửa mặt thay y phục.
Một lúc lâu sau, Lý Tùng Thanh hốt hoảng lẩm bẩm hỏi – “Tiểu Oa Tử, đã là lúc nào rồi?”
“Vẫn còn sớm lắm, ngài cứ ngủ tiếp đi.” – Ngụy Tiểu Diểu nói.
“Tiểu Oa Tử, vì sao hôm nay ngươi lại có đến hai giọng nói vậy?” – hắn hỏi qua loa rồi nhắm mắt tiếp tục say giấc.
Hoàng đế quay lại hôn lên môi hắn, phân phó hạ nhân hầu hạ không cần gọi hắn thức dậy rồi mới rời đi.
Lý Tùng Thanh nửa mơ nửa tỉnh, thần trí cũng đã tỉnh táo, ngày cũng đã rạng. Hắn chớp mắt vài cái rồi a một tiếng ngồi bật dậy, xốc chăn nhảy xuống giường nhưng chợt cảm thấy mát lạnh, nhìn lại thì cơ thể không một mảnh vải che thân. A, ngày hôm qua sao ta lại không mặc tiết y để ngủ nhỉ? Không đúng, đây là đâu chứ?
Hắn đảo mắt vài lượt mới phát hiện mình không phải đang ở nhà, lúc này mới chợt nhớ bản thân đã qua đêm ở trong cung, hai gò má nhất thời phiếm hồng lên.
“Đại nhân, ngài đã dậy rồi chưa? Nô tài vào hầu hạ ngài.” – bên ngoài có tiếng người nói chuyện.
“Không cần, đừng bước vào đây.” – Lý Tùng Thanh vội vàng đứng sau bình phong, lấy quan phục mặc vào chỉnh tề rồi mới mở cửa.
“Đại nhân, thỉnh ngài sơ tẩy.” – hai tên nội thị đang cầm chậu bước đứng chờ ngoài cửa.
Lý Tùng Thanh tùy tiện rửa mặt rồi lao đi, vừa chạy vừa sửa lại mũ ô sa.
Lúc này đại điện đã bắt đầu nghị sự, hắn bèn cúi người rón ra rón rén đi vào, may mắn thay vị trí của hắn ở phía cuối hàng lại gần cửa, không sợ sẽ kinh động đến những người khác. Hoàng đế ngụ tại long tòa cao ngất nên đương nhiên ngài thấy rất rõ cảnh hắn lấm lét tiến vào, lòng ngài khó hiểu thầm nghĩ vì sao hắn lại kiên trì thượng triều. Ý nghĩ muốn phong hắn trở thành Thượng quân càng lúc càng mạnh lên trong đầu Hoàng đế, nhưng ngài vẫn phải cố nén lại, không muốn cưỡng bách hắn làm chuyện hắn không thích. Đương nhiên chuyện ở trên giường chiết đằng hắn là ngoại lệ. Ký ức về cuộc giao hoan đêm qua tràn về, thân thể không tự chủ được nổi lên một cỗ hỏa nhiệt. Hoàng đế vốn không phải kẻ hoang dâm hiếu sắc, nhưng Lý Tùng Thanh lại kích khởi được nơi ngài một thứ dục vọng mãnh liệt xưa nay chưa từng có. Ngài muốn ôm hắn, muốn hôn môi hắn, muốn vùi mình thật sâu vào thân thể hắn, mạnh mẽ va chạm… nghĩ đến đó toàn thân cơ hồ run rẩy lên, hạ thân phát ra những dòng điện lưu.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng?” – một gã cựu thần nhẹ giọng gọi Hoàng đế đang thất thần.
“Việc này trẫm còn phải suy xét đã.” – Hoàng đế thu hồi ánh mắt, một nửa tâm tư đặt tại triều thượng, nửa còn lại đặt trên người Lý Tùng Thanh, thương nghị thêm vài việc đơn giản rồi hạ lệnh bãi triều.
Lý Tùng Thanh trở lại Lễ bộ, cảm xúc có vẻ buồn bực bất an, mông đặt trên ghế, vừa ngồi xuống đã đứng phắt dậy, đau như thể có cả ngàn cây ngân châm cùng lúc đâm vào, ngồi không được mà đứng cũng không xong. Lão Thượng thư thấy sắc mặt hắn khó coi, thân mình không thoải mái liền cho phép hắn về nhà sớm nghỉ ngơi.
Lúc Hoàng đế phái Ngụy Tiểu Diểu đi triệu kiến thì hắn đã rời khỏi hoàng cung. Ngụy Tiểu Diểu hồi báo, hỏi Hoàng đế có muốn y đến Lý phủ mang người quay lại không thì Hoàng đế nói không cần. Trong lòng ngài thầm nghĩ để hắn về nhà cũng tốt, nếu Lý Tùng Thanh ở gần sẽ chỉ khiến ngài một lòng nghĩ muốn áp hắn lên giường hoan hảo một phen, mà vậy thì sẽ khiến ngài mau chóng biến thành kẻ hoang dâm vô độ mất thôi.
Ngài lắc đầu tự giễu cợt mình từ xưa đến nay đây là lần đầu tiên bản thân khát khao một người như thế, là chuyện chưa từng có qua. Ngài là ham thích cái mới hay là thích được yêu thương? Vô luận là điểm nào thì cũng không phải là nhất thời dâng trào tâm tư. Thôi vậy, bình sinh khó được một lần không quá mức suy xét, cứ làm theo cảm tính của mình. Chỉ cần Lý Tùng Thanh không thà chết vẫn cự tuyệt ân sủng thì tại trên người hắn tìm được lạc thú khó nói đâu phải là không được. Vậy nên không cần dọa cho hắn sợ bỏ chạy hoặc bỏ ngang.
Lý Tùng Thanh về đến nhà thì ngay lập tức chui vào chăn, muốn ngủ mà ngủ không được, đầu óc một mảnh hỗn loạn, cái gì cũng nghĩ mà nghĩ mãi chẳng ra được biện pháp nào. Lý Tùng Ngân nghe hạ nhân nói Nhị gia ban ngày ban mặt đã hồi gia liền từ thương điếm trở về, tức thì hiểu rõ mọi chuyện – “Lão Nhị, tối hôm qua ngươi ở lại trong cung qua đêm có phải không?”
“Phải!” – hắn hữu khí vô lực đáp.
“Vội vàng cái gì? Ta thấy ngươi mệt muốn chết rồi, ngươi có muốn ta sai người hầm cho ngươi một chén canh ba ba bồi bổ không?”
“Ta ăn không nổi.”
“Ai, loại ba ba này không muốn ăn cũng phải ăn, ca ca ngươi là sợ ngươi hại thận đấy chứ.”
“Có huynh mới hại thận ấy.” – hắn nhịn không được cãi lại, vươn cổ trừng mắt, cả người trùm chăn kín mít chỉ lộ ra cái đầu càng giống như con ba ba.
Thấy Lý Tùng Ngân mặt mày gian ác trộm cười như thể cái gì cũng biết, Lý Tùng Thanh chợt cảm thấy mình không phải bị hư thận, mà là trong lòng chột dạ. Việc đêm qua không nghi ngờ gì chính là điều không thể công khai cho ai biết. Đã cùng nam nhân hoan hảo thì thôi đi, ấy vậy mà nam nhân ấy còn là đương kim thiên tử nữa. Nếu thẳng thắn mà nói thì mông đệ đệ của ngươi đêm qua đã thật sự nở hoa đúng theo ý ngươi rồi đấy, đã làm cho Hoàng đế anh minh vĩ đại phải mở hầu bao, nhất định là khiến kẻ vô tâm vô phế ngươi được vui mừng. Hỗn đản!
Lý Tùng Thanh quyết tâm làm một con ba ba rụt cổ, chẳng thèm đôi co thêm với lão đại của Lý gia một lòng bán đệ cầu vinh, tiếp tục chui rút vào thế giới chăn bông của chính mình. Ai, phiền phức quá… Quên đi, vẫn là ngủ một giấc rồi nói sau, cái gì cũng chẳng cần nghĩ. Mấy việc cân não dễ khiến bản thân giảm thọ, mà hắn thì còn muốn sống đến trăm tuổi.
Phiền não vất sang một bên, hết lòng chuyên tâm vào giấc ngủ, bằng không hắn sẽ không phải là Thị lang ngái ngủ.
Ngủ suốt một ngày, hôm sau lại tiếp tục tiến cung lâm triều, kiên trì không bỏ nhiệm sở. Nguyên lai tưởng rằng Hoàng đế sẽ lại triệu kiến mình khiến hắn nơm nớp không yên, ấy vậy mà chờ cả ngày cũng không thấy động tĩnh gì, ngày thứ hai, ngày thứ ba, Hoàng đế cơ hồ đã quên sự hiện diện của hắn. Theo lý thuyết thì Lý Tùng Thanh phải cảm thấy may mắn mà thở phào nhẹ nhõm mới đúng, vậy mà sao hắn lại ẩn chứa buồn bã, ở trên điện cũng không ngủ gà ngủ gật, thường xuyên đưa mắt nhìn lên người ngồi trên cao kia, một lòng chờ mong người nọ có để tâm đến mình đôi chút. Đáng tiếc, người nọ lại chẳng thèm liếc mắt đến hắn lấy một lần.
Cứ như thế, Hoàng đế bỏ mặc không đoái hoài đến hắn đã sáu ngày. Lý Tùng Thanh trong lòng phát giác bản thân mình nổi lên oán khí, thầm nghĩ Hoàng đế quả nhiên là nổi hứng thú nhất thời muốn nếm thử thứ mới lạ, kết quả phát hiện hắn ăn không ngon nên trải qua một lần rồi thì mang mọi thứ vất hết qua đầu, quên sạch không sót một mảnh nào. A, thôi đi, coi như là một cơn mộng giữa đêm xuân vậy. Dù sao hắn làm nam nhân, trừ bỏ việc phải ngậm bồ hòn làm ngọt không thể chia sẻ cùng ai thì trên người cũng chẳng mất phân thịt nào, không như nữ tử vì bị mất đi thứ quý giá ngàn vàng phải đâm đầu đi tìm cái chết. Lại nói, nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện, như thế cũng tốt.
Ngày thứ bảy, nỗi lòng dao động của Lý Tùng Thanh cuối cùng cũng đã có thể tạm nén xuống, hắn đang tính toán điều chỉnh chính mình trở về làm một kẻ lòng không gợn sóng như lúc trước, không muốn nhớ về những chuyện với Hoàng đế bệ hạ nữa, tiếp tục lười nhác qua ngày. Dù vậy, sâu trong lòng hắn vẫn như còn tồn tại một mảnh tâm tư muộn phiền nào đó.
Ở phía bên kia, Hoàng đế tuy rằng ngoài mặt tỏ vẻ ôn hòa như bình thường nhưng ai ngờ đâu trong lòng đã nhiều ngày thất thần. Trên thực tế, ngài vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của Lý Tùng Thanh, thấy hắn vẫn như trước đúng giờ thượng triều thì mỗi ngày khát vọng đối với hắn lại càng thêm mãnh liệt. Nhưng ngài lại kềm chế không triệu hạnh hắn, ấy là vì không muốn bản thân chìm đắm trong men say dục vọng, lại cũng muốn cho Lý Tùng Thanh một khoảng thời gian tự thích ứng…
Hoàng đế cũng vì thế mà thường xuyên bất an, bất luận là lúc lâm triều nghị sự hay ở ngự thư phòng xử lý chính vụ, thậm chí là tản bộ ở ngự hoa viên cũng ngơ ngẩn nhìn những đóa hồng nở rộ rực rỡ thật lâu.
Mãi cho đến ngày thứ tám, Hoàng đế muốn đến Bạch Hộc Tự lễ phật bái tổ tông. Từ trước đến nay việc cúng tế đều do Lễ bộ phụ trách, đương nhiên Lễ bộ Thị lang cùng phải cùng di giá, lại không cho các vị đại quan khác đi theo.
Bạch Hộc Tự cách hoàng cung không xa, nếu muốn đến thì Hoàng đế ngự trên long loan[4], Lý Tùng Thanh theo đúng quy củ đi bộ theo sau, ấy vậy mà Hoàng đế lại phá lệ ban cho hắn một cỗ kim kiệu[5] đi kề sát bên cạnh. Từ trước đến nay người có được vinh quang này chỉ có mỗi Hoàng hậu nương nương. Nhưng trong số những quan di giá lần này thì Lý Tùng Thanh là người có chức vị cao nhất nên đối với ngoại lệ này không ai dám dị nghị gì.
Lý Tùng Thanh vốn đã một lòng chuẩn bị yên tĩnh trở lại thì nay lại tim đập rộn ràng. Kim kiệu so với long loan thấp hơn nửa bước, chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể thấy mặt của hoàng đế, nhưng hắn lại cứ một mực cúi gằm mặt không dám ngẩng lên, lại càng không dám nhìn ngài. Cỗ kiệu cứ nhẹ nhàng chao tới chao lui, khiến hắn mơ mơ màng màng cảm thấy thư thái, mới được nửa đường hai mí mắt đã không thể chống đỡ sụp xuống, tiếp tục làm một kẻ ngủ gật.
Hoàng đế thoáng nhìn qua thấy đầu hắn nghiêng trái ngả phải, sợ hắn từ trên kiệu ngã xuống bèn hắng giọng gọi – “Lý Tùng Thanh.”
“Ân?” – hắn lờ mờ mở mắt ra, theo bản năng hướng về phía người vừa gọi mình.
Hoàng đế chăm chú nhìn hắn, khóe miệng hiện ra một nụ cười. Bộ dạng mơ hồ cùng ánh mắt nhập nhèm kia trong mắt ngài thập phần đáng yêu. Ngài chưa từng thấy ai mê ngủ như hắn, chẳng mấy khi để cơ hội có thể ngủ vuột khỏi tay mình.
“Hoàng thượng có gì phân phó?” – Lý Tùng Thanh vội chấn chỉnh tinh thần tỏ ra kính cẩn.
“Ái khanh dạo gần đây mỗi đêm xem sao có phát hiện ra điều gì lạ thường không?”
Lý Tùng Thanh ngây người không hiểu bản thân mình trở thành “ái khanh” của Hoàng đế lúc nào không biết – “Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần đã nhiều ngày qua không xem sao trời rồi.”
“A, khó trách lúc lâm triều không ngủ gật nữa.” – Hoàng đế cười cười rồi lại thản nhiên nói tiếp – “Ti Khâm thiên giám xem bảo rằng trẫm có sao hồng loan chiếu mệnh.”
Lý Tùng Thanh lại vẫn ngơ ngẩn không đáp, chú nai con trong ngực lại bắt đầu vọng động. Hoàng đế là đang ám chỉ hắn đấy sao? Vì sao hắn lại cảm thấy trống ngực đập liên hồi thế này?
Hoàng đế thấy hắn mặt mày ửng đỏ, vẻ mặt ngây ngốc cái hiểu cái không, thập phần đáng yêu, chỉ muốn một phen mang hắn lên xa giá ôm vào lòng, sau đó trực tiếp ngay tại đó hoan hảo nhằm giải trừ dục niệm trong lòng mấy hôm nay.
Mấy ngày vừa rồi Hoàng đế thấy Lý Tùng Thanh lâm triều mặc dù không ngủ gà ngủ gật nhưng tinh thần lại không mấy an ổn. Hắn vốn không phải người giỏi che dấu cảm xúc, giấu không nổi vẻ mặt vừa nôn nóng, vừa uể oải, lại như mất mát một điều gì đó. Ngài ngoài mặt dù tỏ vẻ không nghe không thấy, nhưng kỳ thật một chút cũng không bỏ sót. Thử cũng được, lạt mềm buộc chặt cũng được, Hoàng đế cũng nhìn ra được Lý Tùng Thanh đối với sự tình đêm hôm đấy không phải hoàn toàn xuất phát từ bị bắt buộc mà ít nhiều cũng động tâm. Mà ngài cũng nhìn ra được bản thân không chỉ khao khát thân thể Lý Tùng Thanh, mà còn khao khát cả tâm tư của hắn. Nếu hắn mà là nữ nhân thì ngài chắc chắn sẽ đón hắn vào cung phong phi lập hậu. Đáng tiếc hắn lại là một nam nhân không hơn không kém, trở thành Hoàng hậu hay Hoàng phi là điều không thể, làm Thượng quân thì hắn lại không muốn, ngài đành phải tìm cách khác để giữ hắn lại bên cạnh mình.
Thân là Hoàng đế nếu muốn có được một người thì cần gì hao phí nhiều tâm tư, cứ trực tiếp hạ lệnh một tiếng thì có gì mà không chiếm được. Nhưng cậy quyền thế chiếm đoạt không phải là tác phong của y, bản thân y cũng không cần một Lý Tùng Thanh vì bị cưỡng bách mà phải khuất phục. Y cần một Lý Tùng Thanh cam tâm tình nguyện.
Lý Tùng Thanh, Lý Tùng Thanh, ngươi có biết chăng trẫm đối với ngươi hao tổn tâm tư nhiều đến mức nào?
[1]Thổ Phồn: hay còn gọi là Thổ Phiên hoặc Thổ Phiền, là âm Hán Việt của chữ 吐蕃 hoặc 吐藩mà người Trung Quốc từ thời nhà Đường dùng để gọi một vương quốc từng thống trị Tây Tạng, khống chế gần như toàn bộ con đường tơ lụa suốt từ thế kỷ 6 đến thế kỷ 9.
[2]cáp mật qua: chính là trái dưa Hami ngày nay. Dưa này xuất xứ từ Đột Quyết – tên một dân tộc du mục thuộc các dân tộc Turk ở vùng núi Altai và cũng là tên gọi một hãn quốc hùng mạnh ở Trung Á thế kỷ 6 và 7, thường gọi là “tạp ba”, tức là “ngọt qua”. Tại Trung Quốc chỉ có vùng Tân Cương và Cam Túc mới trồng được.
[3]kỳ nhân dị sự, vưu yêu phê lộ: người lạ việc lạ, phê bình khen chê.
[4]long loan: trước xe vua đi có trổ một con chim loan ngậm cái chuông, vì thế nên xa giá của vua gọi là long loan.
[5]kim kiệu: cỗ kiệu vàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook