Giới thiệu
Thể loại : cung đình cổ trang, nhất công nhất thụ, công sủng thụ, ấm áp, HE
Editor : Hoàng Ngọc Cầm
Lý Thanh Tùng là người tính tình nhàn vân, thong dong, cả ngày chuyện thích làm nhất là ngủ. Vì ba vị đại ca muốn tạo mối quan hệ để dễ dàng làm kinh thương mà ép hắn vào làm quan.
Bất đắc dĩ, hắn liền đi thi cùng tâm đệ. Tam đệ hiển nhiên là công thành danh toại, hắn lại may mắn được chức cống sinh.
Đến ngày thi đình, vì buồn ngủ mà trả lời cho qua câu hỏi đầu, ấy vậy mà lại được trở thành thám hoa.
Sau đó trong dạ yến khoản đãi, hắn đại diện sỹ tử cả nước dâng hoa lên cho Hoàng đế, lại vô tình hái nhầm một đóa mẫu đơn do đích thân ngài gieo trồng.
Năm kế tiếp vào yến tiệc mừng xuân, hắn lại lần nữa vô tình đỡ cho Hoàng đế một nhát kiếm, khiến ngài phải khắc ghi vào lòng mình hình ảnh viên thị lang diện mạo bình thường, chí khí chẳng hề lớn lao nhưng lại có vẻ mặt buồn ngủ đáng yêu đến cực điểm.
Không có những tham luyến sân si đến kinh tâm động phách, không cần yêu đến thiên tàn địa tẫn, càng không hận thù đến nhĩ tử ngã hoạt. Mỗi một tình cảm từng giọt từng giọt rơi xuống trong thái bình thịnh thế nhưng lại khiến độc giả phải rung động khó bề lãng quên.[1]
Editor : Hoàng Ngọc Cầm
Lý Thanh Tùng là người tính tình nhàn vân, thong dong, cả ngày chuyện thích làm nhất là ngủ. Vì ba vị đại ca muốn tạo mối quan hệ để dễ dàng làm kinh thương mà ép hắn vào làm quan.
Bất đắc dĩ, hắn liền đi thi cùng tâm đệ. Tam đệ hiển nhiên là công thành danh toại, hắn lại may mắn được chức cống sinh.
Đến ngày thi đình, vì buồn ngủ mà trả lời cho qua câu hỏi đầu, ấy vậy mà lại được trở thành thám hoa.
Sau đó trong dạ yến khoản đãi, hắn đại diện sỹ tử cả nước dâng hoa lên cho Hoàng đế, lại vô tình hái nhầm một đóa mẫu đơn do đích thân ngài gieo trồng.
Năm kế tiếp vào yến tiệc mừng xuân, hắn lại lần nữa vô tình đỡ cho Hoàng đế một nhát kiếm, khiến ngài phải khắc ghi vào lòng mình hình ảnh viên thị lang diện mạo bình thường, chí khí chẳng hề lớn lao nhưng lại có vẻ mặt buồn ngủ đáng yêu đến cực điểm.
Không có những tham luyến sân si đến kinh tâm động phách, không cần yêu đến thiên tàn địa tẫn, càng không hận thù đến nhĩ tử ngã hoạt. Mỗi một tình cảm từng giọt từng giọt rơi xuống trong thái bình thịnh thế nhưng lại khiến độc giả phải rung động khó bề lãng quên.[1]
Tự khúc
Dạo bước nơi Cửu Tiên sơn nghe được một khúc dân ca “Mạch Thượng Hoa”. Lão nhân hát rằng Ngô Việt Vương phi mỗi độ xuân khai đều hồi bước trở lại Lâm An, Vương gia biên thư cho phi tử của mình, trong thư viết một câu:
“Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy”
(Đồng ruộng thắm sắc hoa bờ ấy.
Thong dong, chớ vội quay bước về)
Tô Thức (trích Mạch thượng hoa tam thủ dẫn)
[1] kinh tâm động phách : 驚心動魄, chấn động tinh thần
thiên tàn địa tẫn : 天殘地燼 , đất trời sụp đổ
nhĩ tử ngã hoạt : 爾死我活, ngươi chết ta sống
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook