Bạch Tử Lệ ngơ ngác nhìn xem ai là người đã đưa mình đi.

Không ai khác đó chính là Kỳ Lâm
- “Kỳ Lâm!”_ Bạch Tử Lệ vui vẻ nói
- “Hửm? Ta có phải đến đúng lúc quá không nhỉ?”
- “Đúng đúng đúng! Ta chỉ muốn đỡ cô ta dậy ai ngờ cô ta tuột tay xong ngã ra rồi hét thất thanh ở đó.

Ta cũng không biết phải làm sao?”
- “Nếu ngươi cứ ở đó thì cô ta sẽ đổ tội cho ngươi.

Nghe nói cô ta bị đau dạ dày nên Mạc Chi Dương cho nghỉ phép mấy ngày nay rồi! Mà nếu Mạc Chi Dương tin lời cô ta nói, người chịu thiệt sẽ là ngươi”
- “Ồ, hóa ra là vậy!”_ Bạch Tử Lệ gật gà gật gù hiểu ý
- “Sao hôm nay ngươi đến đây vậy? Có chuyện gì sao?”
- “Có chứ! Ta đến đây để bàn về chuyện ngày mai phát lương thực.

Giờ chúng ta đi tới chỗ Mạc Chi Dương để phân tán sự chú ý thôi.”
- “Được a~”

Hai người trò chuyện với nhau một lúc, Kỳ Lâm đưa Bạch Tử Lệ tiến thẳng tới chỗ thư phòng của Mạc Chi Dương.

Kỳ Lâm không kiêng nể gì mà mở toan cửa ra, rồi nhẹ nhàng đặt Bạch Tử Lệ xuống.

Mạc Chi Dương ngước lên thấy tay của Kỳ Lâm đang đặt ở eo Bạch Tử Lệ, liền nhăn mày lại, khó chịu ra mặt; Kỳ Lâm thấy phản ứng của Mạc Chi Dương liền đắc ý, tay cố tình ôm sát hơn để trêu chọc người này.

Còn về Bạch Tử Lệ thì chả hiểu chuyện gì đang xảy ra, Mạc Chi Dương nhìn chằm chằm hai người, cất giọng lạnh lẽo lên hỏi Kỳ Lâm
- “Ngươi đến đây làm gì?”
- “Đương nhiên là để bàn chuyện lớn rồi.

Đúng không, Tử Lệ?”_Kỳ Lâm tay từ eo chuyển lên khoác vai Bạch Tử Lệ
- “Đúng đúng”
Mạc Chi Dương thấy Bạch Tử Lệ không có chút nào mà đề phòng cả, nhưng khi ở với Mạc Chi Dương thì Bạch Tử Lệ lại đề phòng tuyệt đối, cái gì cũng dễ giật mình với lại từ chối.

Vậy mà Kỳ Lâm lại dễ như ăn kẹo tới vậy.

Điều này khiến Mạc Chi Dương khó chịu vô cùng, càng nghĩ càng tức.

Bầu không khú bỗng chốc trở nên lạnh lẽo hẳn đi, Bạch Tử Lệ nổi hết cả da gà nhìn hai người, một bên thì cười tươi như hoa, một bên tối đen như mực, giờ Bạch Tử Lệ phải làm như thế nào đây?
Nhưng nghĩ kĩ thì dù gì Mạc Chi Dương cũng là chủ ở đây, Kỳ Lâm cứ làm như vậy có khi không ổn cho lắm, nhỡ Mạc Chi Dương tức giận rồi đuổi về thì làm sao? Thôi thì để Bạch Tử Lệ hòa giải cho vậy! Bông, Bạch Tử Lệ rời khỏi chỗ Kỳ Lâm, tiến đến chỗ Mạc Chi Dương, dịu dàng nói
- “Nhị hoàng tử! Xin ngài bớt giận, ngài ấy đến đây để bàn chuyện phát lương thực ngày mai thôi chứ không có ý gì đâu”
Cả hai người đều ngơ ngác nhìn Bạch Tử Lệ, một người thì đang đắc ý vì ôm được người đẹp thì bị tuột mất nên ngơ ngác, một người thì ngơ ngác vì tự nhiên có người ra dỗ mình.

Còn Bạch Tử Lệ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, tưởng Mạc Chi Dương vẫn đang giận vì không thấy nói gì, đầu lập tức nảy số, đi ra bóp vai cho Mạc Chi Dương.

Làm theo hồi xưa Bạch Tử Lệ dỗ mẹ khi mẹ đang giận, có giận mấy thì chỉ cần kĩ thuật của Bạch Tử Lệ thì cũng hết giận thôi.

Mạc Chi Dương chỉ ngơ ngác một lúc rồi lại lấy lại tinh thần, công nhận Bạch Tử Lệ bóp vai thoải mái thật, Mạc Chi Dương thỏa mãn rồi đắc ý nhìn lên Kỳ Lâm.
Kỳ Lâm thấy như vậy liền không thể tin vào bản thân của mình được, vừa được ôm mỹ nam trong lòng giờ lại bị vụt mất, đã vậy Bạch Tử Lệ còn tự nguyện ra chỗ Mạc Chi Dương nữa chứ, điều này khiến Kỳ Lâm tức lắm nhưng cũng chẳng thể làm gì được mà chỉ có thể đen mặt nhìn Mạc Chi Dương.


Tình thế bây giờ đã thay đổi, Mạc Chi Dương đã thành người đắc ý còn Kỳ Lâm thì đen mặt nhìn khuôn mặt được bóp vai đến thỏa mãn ấy.

Hai người bây giờ chả khác gì trẻ con cả, tranh giành nhau vì một người hoặc một món đồ.
- “Ngài có giận nữa không ạ? Tức giận nhiều quá không tốt đâu.”_Bạch Tử Lệ nhẹ nhàng hỏi
- “Ta không giận nữa.

Nào, ngươi muốn bàn chuyện ngày mai ư? Vào ngồi đi”_Mạc chi Dương đắc ý giơ tay mời Kỳ Lâm vào ngồi
- “Được thôi”_Kỳ Lâm cố gượng cười, cố gắng không tức giận mà chửi người trước mặt
Bạch Tử Lệ thấy hai người đã làm hòa, nhưng bầu không khí vẫn thấy kỳ kỳ làm sao ý? Nhưng Mạc Chi Dương không tức giận là được rồi, tức giận thì lại khổ cho Kỳ Lâm mất.

Đợi Kỳ Lâm ngồi xuống ghế, Mạc Chi Dương đưa tay lên vai mình, xoa nhẹ vào mu bàn tay của Bạch Tử Lệ, điều này khiến Bạch Tử Lệ giật mình.

Mạc Chi ương cũng biết nhưng vẫn dịu dàng xoa nhẹ lên rồi nói
- “Nào, ngươi muốn nói gì? Mau nói cho ta nghe xem”
- “Thì cũng không có gì đâu.

Chỉ là mai là chia từng phần ra để phát cho dân làng đúng không? Nếu mà như vậy để ta gọi thêm người giúp đỡ cho ngươi”
- “Cũng được thôi.

Chuyện này ta để hoàng tử phi quản lý.

Ngươi có làm được không?”_Mạc Chi Dương ngước đầu lên nhìn Bạch Tử Lệ

Bạch Tử Lệ nghe thấy vậy, lập tức ngơ ngác ra như thể vẫn chưa tin vào tai của mình, trố mắt nhìn chằm chằm vào Mạc Chi Dương như kiểu chưa tin Mạc Chi Dương lại tin tưởng mà giao việc lớn cho mình như thế, ngay cả Kỳ Lâm cũng bất ngờ, ngơ ngác vẫn không hiểu ông bạn mình đang định làm gì? Mạc Chi Dương thấy Bạch Tử Lệ như vậy, biết Bạch Tử lệ vẫn đang sốc nên đã khẳng định lại một lần nữa để người trước mắt có thể tin.

Sau khi nghe rõ lời khẳng định của nhị hoàng tử, Bạch Tử Lệ vui mừng vô cùng,đây lần thứ hai Bạch Tử Lệ được Mạc Chi Dương tin tưởng.
Thực lòng Bạch Tử Lệ chỉ muốn đi giúp thôi, không nghĩ đến chuyện được mình được quán xuyến tất cả chỗ này, giúp ích được cho dân khiến Bạch Tử Lệ vui vẻ vô cùng, không kìm được mà cười tươi rói lên.

Hai người ở đó bị nụ cười của Bạch Tử Lệ làm cho đứng hình, Bạch Tử Lệ bình thường đã đẹp rồi, nay cười lên lại còn đẹp hơn gấp vạn lần bình thường.

Bạch Tử lệ bình thường rất sợ hãi trước Mạc Chi Dương, bây giờ lại có thể cười trước mặt Mạc Chi Dương như vậy, chắc hẳn là sau một thời gian tiếp xúc, Bạch Tử Lệ đã buông lỏng cảnh giác rồi, nhưng Kỳ Lâm vẫn thấy nó cứ có khúc mắc ở đâu ý.

Kỳ Lâm tưởng Mạc Chi Dương không thích Bạch Tử Lệ cơ mà, còn tuyệt đối tin tưởng Minh Hạ - cái gì cũng giao cho làm? Sao bây giờ lại cho Bạch Tử Lệ quản lý vụ này chứ?
- *Nghi lắm, nghi lắm.

Nhất định là phải có ý đồ gì xấu xa với Tử Lệ rồi.

Không thể để con nai tơ vào tay một con sói gì như Mạc Chi Dương được”
Kỳ Lâm nghi ngờ nhìn về phía Mạc Chi Dương, sau đó cả ba người cũng về để chuẩn bị cho ngày mai làm việc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương