Mạc Vương Xin Giữ Liêm Sỉ!!
-
Chương 40
Mạc Chi Dương ngồi kiểm tra lại sổ sách nhưng thi thoảng vẫn ngước lên nhìn xem Bạch Tử Lệ đang làm gì, mỗi khi ngước lên Mạc Chi Dương đều nhìn thấy Bạch Tử Lệ nghiên túc đọc sách, không dám nhúc nhích luôn, bộ không mỏi sao? Bỗng Mạc Chi Dương đứng phắt dậy khiến Bạch Tử Lệ giật mình nhìn lên, Mạc Chi Dương từ từ tiến tới chỗ Bạch Tử Lệ cúi xuống, đưa tay ra muốn đỡ Bạch Tử Lệ rồi nói
- “Ở đây mãi cũng chán lắm.
Ngươi có muốn đi dạo với ta không? Ta có chỗ này đẹp lắm”
- “Đi dạo sao?”_ Bạch Tử Lệ ngập ngừng không dám đưa tay lên
- “Đúng vậy! Ta vừa khám phá chỗ này đẹp lắm, ta muốn đưa ngươi theo…”
- “V-Vậy thì được”
Sau một hồi đắn đó, thì Bạch Tử Lệ cũng đồng ý đi cùng Mạc Chi Dương, đưa tay lên để Mạc Chi Dương đỡ mình dậy.
Mạc Chi Dương thấy Bạch Tử Lệ đồng ý liền vui vẻ dẫn Bạch Tử Lệ đi ra chỗ mình vừa mới tìm được.
Vì trời đang mưa nên Mạc Chi Dương cầm theo cái ô, che bên Bạch Tử Lệ nhiều hơn, còn mình thì bị dính mưa bên vai.
Bạch Tử Lệ thấy vậy tay đẩy nhẹ sang chỗ Mạc Chi Dương để Mạc Chi Dương đỡ bị ướt, dù gì ô này đủ che cho cả hai người mà.
Mạc Chi Dương ngạc nhiên, đứng sững người một lúc khi Bạch Tử Lệ làm như vậy, lầm đầu tiên có người quan tâm lại mình như vậy.
Trong lòng Mạc Chi Dương cảm thấy vui vẻ hẳn lên, đưa tay mình lên cầm tay Bạch Tử Lệ rồi kéo đi ra một đồng hoa màu tím rất đẹp.
Bạch Tử Lệ ngơ ngác ra nhìn, không ngờ ở nơi hoang mạc này lại có đồng hoa đẹp đến như vậy, nhưng màu sắc và hình dáng của nó quá khác biệt nên Bạch Tử Lệ không biết loài hoa này là gì, nhưng nó rất đẹp làm Bạch Tử Lệ rất thích.
- “Đây là cây hoa tử đằng, loại cây này thân cây leo cao, cây có màu tím mọc thành chuỗi dài.
Nó có hương thơm dịu nhẹ nên ta rất thích…”
- “Tử đằng sao?”
- “Ừm, đúng vậy.
Rất đẹp đúng không? Tuần trước ta vừa mới khám phá ra đó, ta định giấu đi khi nào quá căng thẳng thì ta ra đây ngắm với nghỉ ngơi.
Vì vậy, ngươi là người đầu tiên ta dẫn đến đây đó”
- “Ta? Người đầu tiên ư?”
- “Ngươi nên cảm thấy vinh dự đi! Ta nghe nói ngươi thích hoa nên ta đã đặc biệt dẫn người tới đó”
- “C-Cảm ơn ngài…”
Nghe thấy Mạc Chi Dương nói vậy tim Bạch Tử Lệ bỗng đập nhanh kinh khủng, ngại ngùng nói cảm ơn.
Nhưng thực sự Bạch Tử Lệ rất thích chỗ này, cây thử đằng với vẻ đẹp diễm lệ, lại nở ra trên vùng hoang mặc cằn cỗi này, quả thật có một sức sống rất kiên cường.
Bạch Tử Lệ từ từ đi vào sâu bên trong hơn, thích thú sờ lên những dải hoa tím dài, mềm mại, trong lòng vui vẻ vô cùng, khóe miệng bất giác mỉm cười.
Trời vẫn đang mưa, Mạc Chi Dương đi theo sau Bạch Tử Lệ để che ô cho, khi nhìn thấy Bạch Tử Lệ vui vẻ như vậy, không hiểu sao trong lòng Mạc Chi Dương cũng vui vẻ theo, mỉm cười dịu dàng rồi cứ đi theo sau vậy thôi.
Mạc Chi Dương lấy đâu ra cái khăn rồi tìm nơi khô ráo nhất, cũng là phần thân dưới của cây và trải lên ngồi nghỉ ngơi.
Thi thoảng hai người chạm mắt nhau, Bạch Tử Lệ xấu hổ quay đi, còn Mạc Chi Dương thì mỉm cười đắc ý.
Hai người cứ chơi như vậy cho đến gần một canh giờ mới chịu đi về
- “Hôm nay ngươi thấy vui không?”_Mạc Chi Dương cúi đầu xuống hỏi
- “Có ạ! Vui lắm, cảm ơn nhị hoàng tử đã dẫn ta đi”
- “Không có gì đâu.
Ngươi vui là ta cũng vui lắm rồi”
- “Ta…”_Tim Bạch Tử Lệ lần nữa lại đập nhanh mà chẳng hiệu tại sao, thấy Mạc Chi Dương cứ nhìn rồi đợi mình đáp lại, Bạch Tử Lệ liền bối rối chuyển chủ đề
- “Chắc mai hết mưa rồi đó.
Để ta với A Vân đi chuẩn bị lương thực phát cho dân làng.
Ta đi trước”
- “Khoan đã!”
Đột nhiên, Mạc Chi Dương cầm tay Bạch Tử Lệ kéo lại, Bạch Tử Lệ ngơ ngác quay ra nhìn.
Vừa quay ra đã thấy mặt Mạc Chi Dương đã gần sát mặt mình rồi, còn thiếu chút nữa là chạm môi làm Bạch Tử Lệ đỏ mặt, định rút tay lại thì Mạc Chi Dương đặt cái gì đó vào trong tay
- “Trời đang mưa, ngươi cầm ô đi không kẻo ướt.
Ngươi mà ốm thì ta sẽ phạt A Vân đó”_ Mạc Chi Dương mỉm cười rồi đưa cho Bạch Tử Lệ cái ô của mình
- “V-Vâng… Cảm ơn… Cảm ơn nhị hoàng tử.
Ta đi trước đây!”_ Bạch Tử Lệ ngại đến nỗi ấp a ấp úng, cầm xong rồi chạy đi
- *Dễ đỏ mặt thật! Mình mới trêu có tý mà đã như vậy rồi.
Mà tay cậu ấy mềm mại thật… Tay con trai có thể như vậy sao?*
Mạc Chi Dương cứ nhìn chằm chằm vào tay mình mãi, nhớ đến lúc nắm tay Bạch Tử Lệ, tay thon gọn, mềm mại vô cùng, tuy là có làm lụng nhiều việc nặng, vất vả nhưng bàn tay chưa có dấu hiệu nào là của sự chai sần cả.
Đứng một lúc, Mạc Chi Dương cũng đi về phòng của mình để chuẩn bị cho công việc ngày mai.
Ở gần chỗ Mạc Chi Dương đứng, Minh Hạ đã nhìn thấy tất cả, Minh Hạ tức giận nắm chặt tay, cả ngươi run rẩy cực độ vì cố gắng kìm nén cơn tức giận của mình
- *Vậy mà lại lén lút rủ chủ nhân đi hẹn hò.
Bạch Tử Lệ! Ngươi chết với ta!!*
…Phòng của Bạch Tử Lệ…
Trên đường về phòng, Bạch Tử Lệ liên tục nghĩ đến chuyện vừa rồi, càng nghĩ mặt càng đỏ lên, tim tiếp tục đập nhanh, cứ nghĩ đến chuyện đó là Bạch Tử Lệ cảm thấy hồi hộp vô cùng.
Đang đi thì Bạch Tử Lệ vô tình va vào Minh Hạ khiến Minh Hạ ngã xuống
- “Ngươi… Ngươi có sao không?”_ Bạch Tử Lệ hốt hoảng giơ tay ra đỡ
- “Nô tỳ không sao ạ! Cảm ơn hoàng tử phi đã quan tâm”
Minh Hạ cầm lấy tay của Bạch Tử Lệ, nhưng nghĩ gì Minh Hạ dễ dàng đứng dậy như vậy.
Minh Hạ giả vờ tuột tay xong ngã xuống, vì đang đau dạ dày nên khi ngã mạnh như vậy, bụng cũng bị sóc theo.
Và sau đó là một cơn đau bụng kéo đến, Minh Hạ ôm bụng hét thất thanh lên, Bạch Tử Lệ thấy vậy liền hoảng sợ, không biết phải làm gì.
Rõ ràng là Minh Hạ tuột tay mà, giờ Bạch Tử Lệ tiếp tục đứng đây thì nguy mất thôi, đang định bế Minh Hạ lên để đưa đi thái y thì có một bàn tay ôm eo Bạch Tử Lệ bế đi….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook