Mặc Nộ
-
9: Nguy Hiểm!
Đã một tháng kể từ khi nghi thức Khai linh chính thức kết thúc.
Khoảng thời gian này đã các bộ lạc quanh núi Sơn Long đã bắt đầu nhộn nhịp dần.
Thời gian vào giữa thu chính là thời điểm mọi người cần tích trữ lương thực chuẩn bị cho mùa đông sắp tới.
Trong khoảng thời gian này cũng là lúc đội Săn Nhân của các bộ lạc tiến hành các cuộc đi săn quy mô lớn nhằm tích trữ thật nhiều thịt cho bộ lạc.
Các tộc nhân trẻ tuổi vừa mới Khai linh thành công cũng được bộ lạc cho đi theo các đội Săn Nhân ra ngoài luyện tập.
Vì thế mặc dù các tộc nhân không tu luyện trong thời gian này để tăng tiến tu vi nhưng họ sẽ được rèn dũa ý chí và lượng học được kinh nghiệm chiến đấu khổng lồ từ việc học hỏi các Săn Nhân.
Về phần Mặc Long, suốt một tháng qua cậu ngày đêm tập luyện công pháp mà không một chút tiến triển.
Bàn chân trái Mặc Long mặc dù đã cứng cỏi hơn trước nhưng vẫn chưa đủ.
Cậu nhận thấy cứ mãi như vậy cũng không phải là cách.
Mặc Long quyết cậu sẽ xuống núi, ra ngoài lịch luyện bản thân cũng như tìm kiếm thú Linh phù hợp.
Lý do cậu chọn đi tìm Linh cho mình trước để có thể Khai linh là vì nửa tháng trước, Vu Mẫu có đến thăm cậu một lần.
Bà đến để thông báo cho cậu cuộc thi tuyển chọn Săn Nhân sẽ được tiến hành trong ba tháng nữa, tức là vào cuối mùa đông.
Bà cũng nhận thấy nếu Mặc Long không thể Khai linh thì việc đột phá Ngưng Huyết cảnh cần mất rất nhiều thời gian.
Dù vậy Vu Mẫu vẫn nói cho Mặc Long biết khi có Linh bên trong cơ thể, cậu có thể mượn lực của Linh trùng kích đột phá Ngưng Huyết cảnh.
"Cũng như ta đã nói lúc trước rồi.
Ngươi không thể Khai linh nên con đường của ngươi sẽ khó đi hơn người khác rất nhiều.
Nếu cho đến khi cuộc tuyển chọn bắt đầu mà ngươi vẫn không thể đột phá thì sau khi mọi chuyện được lo liệu ổn thỏa, ta sẽ giúp ngươi tu luyện.
Nhưng điều đó cũng có nghĩa ngươi sẽ không thể tham gia cuộc tuyển chọn Săn Nhân mà mỗi tộc nhân chỉ có thể tham gia một lần trong đời." Nhớ lại lời nói của Vu Mẫu, Mặc Long thầm nhủ quyết tâm phải đột phá thành công để tham gia cuộc tuyển chọn.
Vu Mẫu cũng có nói qua cách để Khai linh nhưng bà cũng không trông mong gì ở Mặc Long.
Bà rất yêu thương đứa trẻ này, bí mật của Mặc Long chỉ có vài người trong bộ lạc biết được.
Một bí mật mà ai nghe xong cũng phải cảm thán thở dài tiếc thương cho cậu.
Núi Sơn Long chung quy cũng không rộng lớn lắm.
Cả một núi lại chỉ có một mình Sơn Long bộ lạc thì hiển nhiên nó không to lớn lắm.
Ngoài khu rừng lá phong đỏ đặc trưng trên đỉnh núi, cộng thêm hình thù của chính bản thân ngọn núi thì núi Sơn Long cũng không có gì khác biệt.
Chỉ mất hai canh giờ thì Mặc Long đã đặt chân xuống chân núi.
Là một tộc nhân của một bộ lạc, hiển nhiên mức độ quen với khu rừng của Mặc Long là rất lớn.
Cậu nhớ rõ từng cái cây ngọn cỏ trong khu vực ngàn dặm quanh đây.
Nhớ từng vị trí bẫy do Săn Nhân đặt, tự học cách sinh tồn trong khu rừng hoang dã này.
Mặc Long đi hướng ra khỏi khu rừng, muốn đi đến động bằng thảo nguyên rộng lớn.
Ở đây có rất nhiều hung thú hoang dã, là khu vực nguy hiểm thích hợp cho việc lịch luyện.
Mặc Long tính cả khoảng thời gian trải qua bên trong vị giới của Tuế Nguyệt thì đã sáu năm cậu không xuống đến nơi này.
Trước đây Mặc Long thường xuyên một mình xuống đây rèn luyện bản thân.
Các Săn Nhân trong bộ lạc đều biết cậu thiếu niên này dù nhỏ tuổi này đã có thể tự mình săn thú dựa vào mưu trí của mình.
Mặc Long đầu tiên sẽ xác định vị trí các bẫy đã được Săn Nhân đặt, sau đó thăm dò địa hình xung quanh ghi nhớ đến từng chi tiết rồi sẽ lựa chọn con đường phù hợp nhất để dẫn dụ hung thú đến sập bẫy mà tránh gặp nguy hiểm hay tránh để nó phát hiện điều bất thường.
Lối săn bắt này khiến trình độ lập chiến lược của Mặc Long được rèn luyện từ rất sớm, từ năm bảy tuổi là cậu đã bắt đầu lần đi săn đầu tiên của mình.
Chính vì thế dù bản thân không có chút tu vi dao động thì Mặc Long vẫn có khả năng sống sót khi gặp trường hợp nguy hiểm, trừ khi cậu phải đụng độ với các Săn Nhân của bộ lạc khác.
Mặc Long cứ di thẳng đến phía đồng bằng, đến khi mặt trời đã lặn hoàn toàn thì cậu mới ra khỏi khu rừng.
Mặc Long cẩn thận suy xét quyết định sẽ qua đêm ở bìa rừng đợi đến sáng mai mới chính thức ra khỏi khu rừng.
Lòng cảnh giác được Mặc Long kích hoạt theo bản năng, trèo lên một nhánh cây cao nấp sau tán cây to của nó mới tựa lưng chợp mắt.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Tưởng chừng sẽ là một đêm yên tĩnh mau chóng trôi qua thì vào thời điểm giữa đêm khuya, một tiếng náo động phía xa ngoài đồng bằng đánh thức Mặc Long.
Cậu biết đây là khoảng thời gian các cuộc săn bắt của các bộ lạc diễn ra dày đặt.
Tuy nhiên, không có chuyện cuộc săn bắt diễn ra vào đêm khuya.
Bởi vì hiển nhiên đây là thời điểm nguy hiểm cho đội đi săn, có nhiều bất lợi rất lớn về tầm nhìn cũng như ban đêm sẽ xuất hiện nhiều con thú mạnh hơn ban ngày rất nhiều.
Vì vậy tiếng động vừa rồi làm Mặc Long vô cùng cảnh giác bởi vì, dựa vào kinh nghiệm đi săn của cậu thì Mặc Long chắc chắn rằng vừa rồi là tiếng không của một con mà là một đàn thú hoang dã đang bị Săn Nhân truy đuổi.
Điều này đã phá vỡ lẽ thường khiến Mặc Long chú ý.
"Nếu may mắn mình có thể tranh thủ cướp đầu một con thú rồi nhanh chóng trốn thoát !" Mặc Long lòng đang hồi hộp đang tự nhủ với mình.
"Nhưng đó chắc chắn không phải đội Săn Nhân của bộ lạc mình, sẽ rất nguy hiểm nếu để bị họ bắt được.
Nếu bị bắt thì không thể thoát khỏi cái chết !" Mặc Long lòng có chút sợ hãi nhưng ánh mắt kiên quyết cho thấy cậu đã lựa chọn thế nào.
"Đây có lẽ là cơ hội duy nhất giúp mình mau chóng đột phá trước khi cuộc tuyển chọn kết thúc.
Phải liều thôi !" Mặc Long đứng dậy nhưng chưa vội đi ngay mà cậu chuẩn bị một số cái bẫy chết người xung quanh đây.
Có hai cái bẫy bằng chông và ba cái bẫy phi tiêu độc mà Mặc Long luôn mang trong người.
Mỗi cái bẫy sẽ có sáu đến tám cái phi tiêu.
Phải chuẩn bị đường lui chu toàn nhất có thể bởi vì chuyến đi này có thể làm cậu mất mạng!
Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Mặc Long kiểm tra kĩ càng một lần nữa vị trí thứ tự của từng cái bẫy rồi xoay người biến mất trong bóng tối.
Kế hoạch của cậu sẽ là lẳng lặng đi theo sau đội Săn Nhân đó chờ đến khi họ hoàn thành cuộc đi săn sẽ tìm thời cơ thích hợp, nghĩ cách cướp đi một cái đầu của thú linh rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về khu rừng.
Ở một nơi xa trên đồng bằng thảo nguyên rộng lớn.
Ở đây không có rừng cây rậm rạp mà là những bụi cỏ vàng cao quá đầu một người trưởng thành.
Mặt đất xung quanh đây đang có những đợt chất động mãnh liệt liên hồi.
Đó là do một đàn thú khổng lồ với số lượng nhiều đến mức không thể tả.
Hàng ngàn con thú đang chen chúc nhau mà mà cố sức chạy về phía bìa rừng.
Đây là một đàn Linh dương sừng hươu có hai cái ngà trước mõm, màu lông xám đen đặc trưng.
Đây là loài thú phổ biến nhất ở khu vực này, đàn thú này là một đàn cỡ lớn, số lượng những đàn lớn như này thường không dễ bắt gặp.
Bởi vì đối với những loài sống theo đàn như loài Linh dương này số lượng cá thể trong một đàn phụ thuộc vào sức mạnh của con đầu đàn.
Con đầu đàn càng mạnh mẽ thì số lượng đàn đó sẽ càng lớn.
Lớn đến mức có hàng ngàn con như ở đây thì chắc chắn con đầu đàn đã trở thành thú linh.
Đó cũng là mục lý do duy nhất khiến cho đội Sơn Nhân phía sau bất chấp trời tối mà đuổi theo muốn giết chết con đầu đàn lấy đầu nó về làm vật tế cho các tộc nhân Khai linh.
Đội Săn Nhân phía sau gồm khoảng hơn hai mươi người.
Một tiểu bộ lạc tối đa cũng chỉ có khoảng chừng năm mươi Săn Nhân bao gồm cả đội Tuyệt Săn.
Điều đó cho thấy vì con đầu đàn trong đàn thú này mà bộ lạc của các Săn Nhân đuổi theo huy động sức mạnh hơn ba phần của bộ lạc mà đuổi theo.
Các Săn Nhân của bộ lạc này mặc bộ đồ da thú màu đen, trên bắp tay của mỗi người đều có đồ đằng hình con mắt trái to lớn đang mở.
Đó là tộc nhân của Tả Nhãn bộ lạc! Một bộ lạc nằm trong một sơn động khổng lồ, quanh năm ít tiếp xúc với các bộ lạc khác, hành vi có nhiều bí ẩn.
Phía trước đội là một người đàn ông trung niên thân hình vạm vỡ to lớn, trên tâm cầm một cái giáo dài bằng xương thú, mũi giáo là một loại đá mài sắc bén.
Người đàn ông giơ cao cây giao chỉ về phía trước hô to:
"Mục tiêu lần này của chúng ta là con Linh dương đầu đàn, các ngươi hãy tập trung dồn ép đàn của nó về phía khu rừng kia, lúc đó chúng ta sẽ dễ dàng vừa đánh vừa ẩn núp từ các tầng cây hạn chế tổn hại hết mức có thể."
Cả đội Săn Nhân hơn hai mươi người được người đàn ông chỉ huy di chuyển phối hợp một cách nhịp nhàng dần dần dồn ép đàn Linh dương chạy về phía khu rừng.
Mặc Sơn lúc này đã chạy đến gần đàn Linh dương.
Khoảng cách của cậu cách vị trí của đội Săn Nhân hơn năm dặm.
Bị khuất tầm nhìn bởi những cây cỏ cao nhưng dựa vào kinh nghiệm của mình, Mặc Long dễ dàng xác định được khoảng cách với mục tiêu.
"Ở đây là vừa đủ.
Mình không có tu vi nên tốc độ không thể sánh bằng với bọn họ.
Theo mình suy đoán bọn họ đang dồn ép đàn Linh dương này về phía khu rừng đằng kia.
Đây cũng là một lợi thế lớn cho mình!" Mặc Long đã dừng tiến lên phía trước, cậu ngừng lại trong khoảnh khắc vừa quan sát xung quanh vừa bắt đầu vắt óc suy nghĩ chiến lược.
"Với tốc độ này nếu mình đoán được đúng vị trí họ sẽ đến thì mình hoàn toàn có đủ thời gian đến đó trước và bố trí một vài chổ ẩn nấp đơn giản.
Không thể bố trí bẫy ở đó được nếu không họ sẽ ngay lập tức đoán ra được có người ở gần.
Đó sẽ là dấu chấm hết cho mình !" Mặc Long không chần chờ, ngay lập tức hướng đến vị trí cánh rừng có những cái cây to nhất ở đây, địa hình lõm vào trong trông như một nhà tù tự nhiên.
"Chắc chắn là ở đó!" Mặc Long dốc hết chạy đến phía đó.
Một lát sau bóng dáng đàn Linh dương đã ẩn hiện phía xa.
Mặc Long lúc này đã ở sâu trong rừng cây, nấp trong một thân cây rỗng do bị sâu đục thủng.
Thực tế lỗ thủng không lớn đến mức có thể chứa Mặc Long bên trong, chính cậu đã khoét thêm sao cho trông tự nhiên nhất có thể.
Bên trong thân cây, Mặc Long có thể thông qua một lỗ hổng nhỏ mà quan sát được toàn bộ khu vực lõm vào đó.
Cậu trông thấy đàn Linh dương đã bị dồn hoàn toàn vào nơi này, không một con nào tiến vào bên trong khu rừng mặc cho nguy hiểm đang ngay ở phía sau.
Bởi vì bản năng của tụi nó đã hình thành từ rất lâu mách bảo với chúng nó bên trong khu rừng là nơi bọn nó không thể sống sót nếu tiến vào trong.
Đội Săn Nhân của Tả Nhãn bộ lạc đã bày bố xong đội hình.
Tất cả các tộc nhân đều đứng trên những thân cây cao lớn và nấp sau nó, chuẩn bị sẵn sàng tư thế chiến đấu.
Chỉ có người đàn ông chỉ huy là đứng dưới đất, bên ngoài vòng rừng lõm vào không ngừng tập trung quan sát đàn Linh dương.
"Chính là nó!" Ánh mắt của người đàn ông rơi trên người một con Linh dương có kích thước bình thường như những con khác, nhưng riêng cặp sừng của nó lớn hơn hết thảy các con còn lại.
Tập tính của loại thú này chính là con đầu đàn là con quan trọng nhất.
Chỉ khi toàn bộ đàn không còn chạy được nó thì con đầu đàn mới ra mặt.
Cũng bởi vì hung thú rất khó để tu luyện trở thành thú linh nên có một con đầu đàn mạnh như vậy thì chúng nó phải ra sức bảo vệ đến cùng.
Khi người đàn ông chỉ huy lên giọng nói lớn, ánh mắt của tất cả Săn Nhân khác đều tập trung lên người con đầu đàn.
"Đội số hai, thực hiện bày cấm chế!" Khi hiệu lệnh được phát ra, một đội gồm năm Săn Nhân được người người chính giữa điều động thi triển thần thông.
Một luồn khí huyết đỏ thẩm phát ra từ năm người, chúng cùng tập hợp lại một chổ rồi khi đã hình thành một quả cầu máu khổng lồ thì nó nổ tung.
Một làn khói máu bao phủ toàn bộ khu vực này, tất cả Linh dương bên trong bổng cảm giác khí huyết trong cơ thể bị một lực lượng bên ngoài chui vào trong rồi trung hòa, làm chúng nó mất hết sức lực mà đổ gục.
Con đầu đàn lúc này đã lao nhanh ra ngay chổ người đàn ông chỉ huy đứng mà húc mạnh.
Thân thể nó dần biến to khiến cú húc mang một cổ lực lượng khổng lồ đẩy lùi người đàn ông ba mét.
"Đã đến Cự Thú cảnh rồi sao?" Một tiếng hừ lạnh phát ra từ người đàn ông.
"Các đội còn lại cứ giết toàn bộ các con Linh dương khác lấy thịt đi.
Mình ta là đủ để giết chết con Linh dương này rồi!" Ngay sau tiếng nói của người đàn ông vang lên.
Toàn bộ Săn Nhân đang nấp sau thân cây lập tức tiến hành cuộc đi săn của mình.
Các Săn Nhân thi triển lực của Linh tàn sát đàn thú trên diện rộng, máu của chúng phun ra hòa vào làn sương máu trước mặt, càng làm nơi đây trở nên không thể nhìn rõ khi đã tràn ngập máu tươi.
Người đàn ông vận chuyển lực của Linh trong người, ánh mắt lộ lên tia tàn ác của một kẻ khát máu coi việc giết chết con mồi là niềm vui của bản thân.
Từng nắm đấm tung ra được bao bọc bởi lực Linh giáng vào thân thể to lớn của con thú trước mặt.
Những nắm đấm này nhanh đến nỗi mắt thường như Mặc Long không thể theo kịp.
Mỗi cú đấm trúng vào người con Linh dương đều trực tiếp phá hủy máu thịt và xương cốt nơi đó.
Chẳng mấy chốc mà thân thể của con Linh dương đã biến dạng không còn nhận ra được nữa.
Thân thể mềm nhũn do xương cốt đã dập nát hết trộn lẫn với máu thịt bầy nhầy.
Đôi mắt của nó đã trở nên vô hồn chỉ còn một tia sự sống yếu ớt cuối cùng.
Người đàn ông nhìn vào dáng vẻ con thú trước mặt mà lộ ra nụ cười tà ác lên đến tận mang tai.
"Yếu ớt như vậy mà cũng dám làm con đầu đàn của một đàn lớn như vậy, ngươi thật sự ngu muội mà." Giọng cười vang lên khắp khu rừng kết hợp với làn sương máu đậm đặc nơi đây tạo nên hình ảnh vô cùng ghê rợn.
Sau một lát đã cười đến thỏa mãn, người đàn ông hướng ánh mắt không chút thương cảm về phía con Linh dương đã nhắm đôi mắt lại chấp nhận cái chết trước mắt.
"Ngươi chết được rồi." Lời nói vừa dứt, cánh tay người đàn ông như bén như dao cạo cắt ngang cổ con Linh dương lúc này thân thể đã trở lại kích thước bình thường.
Cái đầu của nó bị lực gió từ tốc độ ra tay của người đàn ông bay lên cao trong khoảnh khắc lìa khỏi cổ.
Đầu nó chưa chạm đất thì người đàn ông đã quay lưng lại lên tiếng nói:
"Mau chóng trở về thôi, lấy đủ thịt từ người chúng nó rồi mang cái đầu đến cho ta." Người đàn ông đứng yên lặng lẽ nhìn xung quanh phía bên ngoài khu lõm này mà nói với các Săn Nhân.
Khoảnh khắc đầu con Linh dương vừa chạm đất, tiếng rơi xuống vừa dứt thì một bàn tay nhanh chóng chộp lấy cái đầu rồi lao thẳng vào khu rừng.
Người này hành động không một chút động tĩnh, dưới lớp sương đỏ thẩm đậm đặc cộng thêm bây giờ đã là đêm khuya đã che đi hoàn toàn thân hình của người đó.
Quan trọng hơn, từ trên người của người này không có lấy một chút dao động của tu vi nên tất cả Săn Nhân ở đây kể cả người đàn ông ngay trước mặt cũng không hề phát hiện.
Đến khi người đàn ông quay đầu lại thì Mặc Long đã chạy được một khoảng sâu trong rừng.
Lòng người đàn ông giật mình, với tâm trí của một chỉ huy dẫn dắt hơn hai mươi Săn Nhân thì chỉ trong khoảnh khắc không thấy đầu con thú linh đâu thì đã lập tức hiểu tình hình.
"Các ngươi dừng lại ngay! Mau chóng truy giết kẻ đang lẫn trốn trong khu rừng giành lại cái đầu thú cho ta!" Mệnh lệnh vừa được đưa ra, tất cả Săn Nhân lập tức lao nhanh vào khu rừng kể cả người đàn ông.
"Hắn là người thường không phải Săn Nhân của bộ lạc khác.." Người đàn ông thầm cười lạnh, với tốc độ của họ cho dù người bí ấn đó có dốc hết sinh mạng mà chạy cũng không thoát được.
"Để ta xem ngươi chạy được bao xa." Người đàn ông nở nụ cười hưng phấn, hắn không ngờ truy giết đàn Linh dương này lại giúp hắn tạo ra một cuộc săn còn thú vị hơn nhiều.
Người bí ấn đó đang ôm cái đầu Linh dương đầu đàn chạy thục mạng về phía núi Sơn Long bộ lạc.
Hắn chạy bằng đôi chân của người thường nhưng tốc độ lại rất nhanh.
Cộng thêm sự am hiểu về khu rừng này khiến khoảng cách hắn đã đi được là rất lớn.
Người đó chính là Mặc Long!
Cậu biết sau lưng mình đang bị hơn hai mươi Săn Nhân truy sát.
Chỉ cần họ đuổi kịp thì cậu ngay lập tức sẽ mất mạng.
Khoảng cách trở về bộ lạc vẫn còn quá xa, dùng tốc độ của cậu cho dù cộng thêm sự hiểu biết về khu rừng này cũng không đủ để thoát khỏi những Săn Nhân kia.
Cậu đang gặp nguy hiểm!
* * *
Cảm ơn mọi người đã đọc.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook