Mặc Nộ
-
8: Kim Thượng Dương Châu!
Trời đã về đêm.
Nền trời lúc này tối đen như mực chỉ có lấp lóe tia sáng của ánh trăng.
Mặc Long vẫn còn chưa ngủ đang không ngừng luyện công pháp.
Hồn Huyết công chia làm hai phần.
Phần đầu tiên tên là Huyết Sát.
Huyết Sát gồm mười sáu tầng, luyện được tầng đầu tiên sẽ tiến vào Ngưng Huyết cảnh tầng một.
Đã thông kinh mạch khí huyết giúp lưu chuyển khí huyết dễ dàng và tăng cường sức mạnh thân thể.
Kinh mạch đầu tiên này nằm bên lòng bàn chân trái, muốn khai mở nó phải luyện tập bàn chân trở nên cứng rắn như sắt đá.
Từ đó kết hợp với lực vận chuyển khí huyết tạo thành lực lượng trùng kích khai mở kinh mạch.
Bên cạnh điều đó vì mỗi lần khai mở kinh mạch ở một nơi nào đó trên cơ thể thì nơi đó sẽ chịu một áp lực to lớn do lực khí huyết đem lại nên nếu không luyện tập rắn chắc thì chổ đó sẽ nổ tung ngay khi khai mở kinh mạch thành công.
Mặc Long dù đã suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không tìm được cách toi luyện cho bàn chân trái ở nên rắn chắc hơn.
Cậu không biết nếu Khai linh thành công thì sẽ có một lực của Linh tồn tại bên trong cơ thể.
Học cách vận chuyển nó thì khi trùng kích kinh mạch mượn lực của Linh triệt tiêu lực trùng kích từ đó đột phá thành công.
Dù vậy đó chỉ là một biện pháp tạm thời bởi vì để sử dụng công pháp của cảnh giới tầng đó thì nơi thi triển phải chịu một áp lực y như lúc trùng kích, vì thế vẫn phải toi luyện thân thể sau khi đột phá bằng ngoại lực.
Cho đến tận giữa đêm khuya Mặc Long mới chịu bỏ cuộc mà đi ngủ, ngày mai sẽ lại tiếp tục tập luyện.
Bên trong Sơn Long bộ lạc, giờ phút này chỉ khi đêm đã khuya bộ lạc mới trở nên yên tĩnh, các tộc nhân tiến vào giấc ngủ.
Bởi vì hôm nay họ đã tổ chức ăn mừng mười một vị Linh tu trẻ tuổi của bộ lạc vừa thành công Khai linh.
Đó là một tín hiệu tốt cho bộ lạc.
Đến cả Vu Mẫu cũng không thể ngờ cả mười một tộc nhân tham gia đều Khai linh thành công.
Không những thế có một tộc nhân còn thành công Khai linh với thú linh là Bạch Ngưu.
Người đó không ngoài dự đoán chính là Mặc Sơn!
Nghi thức cuối cùng này diễn ra từ buổi chiều ngày hôm nay.
Mười một tộc nhân sẽ lần lượt đi lên tế đàn phía trên, đứng dưới một cột đá màu đen mình chọn lựa.
Sau đó vận lực mở ra Không linh của bản thân như cách đã được chỉ dạy trước đó, Vu Mẫu sẽ dùng thần thông đưa thú linh vào bên trong.
Khi tiến vào bên trong thú linh đó sẽ hóa trở lại thân hình vốn có của nó ra sức mà vùng vẩy thoát khỏi Không linh.
Lúc này tộc nhân sẽ lại vận chuyển lực để đóng lại Không linh, không ngừng che lấp các lỗ hổng các vết nứt của Không linh do thú linh bên trong tạo ra.
Các tổn thương này sẽ hoàn toàn lành lặn nếu người đó đột phá thành công Khai Linh cảnh.
Ngược lại, nếu thất bại thì cái chết là điều không thể tránh khỏi.
Do đó tu Linh vô cùng khó khăn, chỉ mới đột phá cảnh giới đầu tiên thôi đã có nguy cơ mất mạng! Điều đó càng cho thấy việc cả mười một tộc nhân lần này Khai linh thành công là điều vô cùng may mắn đối với bộ lạc.
Mặc Sơn là người thứ tư tiến hành Khai linh.
Lần trước trong nghi thức kiểm tra tư chất, thứ tự trong hàng của cậu cùng là thứ tư.
Có lẽ số bốn đối với Mặc Sơn chính là con số may mắn.
Khi tiến lên bên trên tế đàn, không một chút do dự cậu tiến đến đứng dưới cây cột đèn thứ tư.
Trên đó là đầu của Bạch Ngưu!
Bảy ngày qua Mặc Sơn đã suy nghĩ rất nhiều.
Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng cậu biết không thể cứ mãi để nỗi buồn phiền níu chân ta mãi mãi.
Con người phải luôn tiến về phía trước, đó là điều mẹ cậu đã dạy cho hai anh em cậu.
Mặc Long đã không thể tu luyện, vậy thì Mặc Sơn sẽ thay ca ca mình trở nên cường đại để bảo vệ ca ca và bộ lạc.
Mặc Sơn nhắm mắt lại, để tay chạm vào cột đá đen đen trước mắt từ mở ra Không linh.
Khoảnh khắc Không linh của cậu mở ra hoàn toàn, một luôn sáng vàng bao bọc toàn bộ cơ thể Mặc Sơn.
Bên dưới tế đàn mọi người chưa khỏi sự hồi hộp khi chuẩn bị chứng kiến có người chọn Bạch Ngưu để Khai linh thì bây giờ bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn kinh.
Vu Mẫu thì không thay đổi nét mặt dù chỉ một chút.
Tư chất của Mặc Sơn bà đã biết được từ chổ con mãng xà.
Vu Mẫu hương mắt nhìn lên cột đá trên cao, vị trí của bà đang đứng là bên cái vòng tròn trung tâm tế đàn đã được đóng lại.
Vận chuyển tu vi Tụ Huyết cảnh của mình, đẩy tàn hồn Bạch Ngưu vào bên trong Không linh Mặc Sơn.
Điều này làm bà lão tốn không ít tu vi vì Bạch Ngưu dù đã chết nhưng sức mạnh của nó là thứ không phải có thể xem thường.
Ngay khi tiến vào bên trong Không linh của Mặc Sơn, Bạch Ngưu hóa thân trở thành hình dạng một con trâu trắng có một mắt màu xanh giữa trán.
Khi nó mở mắt ra thì trong người chấn kinh, không ai ngoài Mặc Sơn thấy vẻ biến đổi của nó.
"Đây là Kim Thượng Dương Châu!" Con trâu rống lớn, ánh mắt nhìn không gian bên trong Không linh Mặc Sơn.
"Viên châu thứ tư trong Cửu Vô Thần Châu.
Ngươi rốt cuộc là ai?" Bạch Ngưu giờ phút này vẻ chấn kinh hóa thành tức giận quát to bên trong nơi này.
Mặc Sơn hoảng sợ, các Săn Nhân không hề nói với cậu thú linh khi vào bên trong Không linh còn có thể nói chuyện.
Thêm khí thế trước mắt này, rõ ràng con trâu có thể tùy ý thoát ra ngoài mặc kệ sự ngăn cản của Mặc Sơn.
"Hôm nay ta sẽ đoạt lấy viên châu này! Tìm kiếm lâu như vậy dẫn đến hình thần cầu diệt lại cuối cùng gặp ngươi ở đây!" Bạch Ngưu cười lớn, con mắt giữa trán của nó tỏa ra ánh sáng xanh thẳm.
Ngoài người của nó bắt đầu xuất hiện mười cái pháp khí khổng lồ hình thương, xoay quanh thân thể nó.
"Thập Kiếm Đoạn Tâm!" Mười thanh kiếm cùng lúc tản ra đâm mạnh vào lớp màng linh khí bao bọc Không linh của Mặc Sơn.
Nhưng không gây ra một chút tổn hại nào cho nó.
Khoảnh mười thanh kiếm đâm vào thì một cổ lực lượng uy áp không thể chống cứ triệt tiêu hết lực tấn công của Bạch Ngưu.
"Là pháp bảo! Một Không linh lại trở thành một pháp bảo! Sao có thể như vậy được?" Bạch Ngưu hết sức kinh hoàng, mặc dù hiện tại nó chỉ là một tàn hồn nhưng lực công kích của nó không phải thứ Mặc Sơn có thể chống lại.
Với dư chấn phát ra từ thần thông vừa rồi đã đủ làm linh hồn Mặc Sơn tan biến, thân thể tiêu tan.
Nhưng đòn tấn công vừa rồi không hề gây một chút tổn thương nào đến Mặc Sơn, điều đó chứng tỏ Kim Thượng Dương Châu chưa hoàn toàn dung hợp trở thành Không linh của Mặc Sơn, mà nó vẫn còn là một pháp bảo.
Ngay lúc mười thanh kiếm bị lực lượng bên trong đánh gãy, Bạch Ngưu cảm giác thân thể như bị ngọn núi đè ép, tu vi ít ỏi tồn tại trong tàn hồn bị phong ấn lại không thể vận chuyển.
"Cái này! Ta nhất định sẽ không trở thành Linh của ngươi!" Giọng nói không cam lòng của Bạch Ngưu vang vọng trong Không linh Mặc Sơn.
"Ta nhất định sẽ không để ngươi đạt được ước muốn.
Dù ngươi bây giờ có thể mượn lực Viên Châu này cưỡng ép nhốt ta vào trong, dù ngươi có Khai linh thành công thì chỉ cần thần thức của ta vẫn tồn tại, tâm ta không chịu khuất phục thì vĩnh viễn ngươi sẽ không bao giờ tiến xa trên con đường tu Linh này!" Bạch dần mất đi ý thức áp lực quá lớn đè lên tàn hồn yếu ớt mất đi tu vi của nó làm nó không thể chống cự.
Mặc Sơn giờ đây không nói nên lời, từ nãy đến giờ mọi chuyện xảy ra đã vượt qua nhận thức của cậu.
Nhưng dù cho sự chấn động trong tâm hồn, một sợi dây liên kết xuất hiện giữa Bạch Ngưu và Mặc Sơn được hình thành.
Đó là sợi dây trói buộc Bạch Ngưu vào bên trong Không linh.
Sợi dây mang tên Ép Buộc! Mặc Sơn Khai linh thành công!
* * *
Cảm ơn mọi người đã đọc.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook