Ma Vương Ta Muốn Công Ngươi
-
Chương 27
Thiên nhai nơi nào…
Thiên nhai là cái dạng gì? Có trời xanh không? Có biển rộng chứ? Hay vẫn có hải âu?
Thiên nhai ở đâu đây? Là cõi tận cùng sau cuối, hay là nơi vĩnh viễn cũng không tìm được?
Thiên nhai liền ở trong tâm, rất xa cũng rất gần, có lẽ cả đời tìm khắp nơi không thấy, có lẽ cả đời đều ở tại chỗ này, nhưng chúng ta lại không biết được.
Ánh trăng rất đẹp, đâu chỉ đẹp, ngay cả hoa đào nở rộ rực rỡ cũng phai đi sắc thái, trong bóng đêm sâu kín, một mảnh quang huy chập chờn, thủy quang óng ánh, hoa trong gương, trăng dưới nước, đẹp đến độ không giống trần gian, hư ảo khó khăn vô phương tìm kiếm.
Chỉ một khoảng thời gian rất ngắn, ngắn đến trôi qua trong nháy mắt, kiếm Lạc Vô Trần rất lạnh, lướt qua mặt nước, phảng phất như muốn kết thành băng. Hoa đào lượn lờ bên người hắn, từng cánh hoa còn mang sương tối, chiết xạ ra trường y màu đen của hắn, đen, lại mang nét mờ ảo của ánh trăng, tán ra quầng sáng nguyệt sắc, trầm tĩnh như nước.
” Hảo kiếm.”
Tiếng vỗ tay thanh thúy, vang lên trong bóng đêm dập dờn, có một chút hiểu ý, có một chút đam mê.
” Hôm nay luyện đến đây sao.”
Liễu Sinh Hương thoả mãn gật gật đầu.
” Hàn độc của ngươi rốt cuộc gần hảo rồi.”
Lạc Vô Trần khẽ nhíu mày, mày hắn luôn kiên nghị nấp xéo dưới tóc mai, lúc này cau lại giống như một bức tranh sơn thủy, nhiễm lên chút mực, Liễu Sinh Hương chính là nghĩ như vậy, y cười khoác lên ngoại y cho hắn, sương đêm rất dễ làm cảm lạnh, mặc dù Lạc Vô Trần cũng không sợ hàn khí quấy nhiễu, nhưng cũng đã quen rồi.
” Ta rất hảo.”
Lạc Vô Trần bắt lấy tay Liễu Sinh Hương, hơi lạnh.
” Chúng ta trở về đi.”
” Ân.”
Liễu Sinh Hương gật gật đầu, sợi tóc như tuyết, Lạc Vô Trần trong nháy mắt có ảo giác, phiêu dật như thần.
” Sinh Hương, tại sao lại gọi là Sinh Hương?”
Lạc Vô Trần thích nhắc tới tên y, vẫn cảm thấy Liễu Sinh Hương cũng không hơn tiểu hài tử, cũng chỉ có trước mặt hắn – Lạc Vô Trần bình lặng như nước, mới có thể biến thành cố chấp mà tùy hứng.
” Vì hoạt sắc sinh hương.”
Không ngại lại một lần lặp lại, Liễu Sinh Hương cười giảo hoạt.
” Ta chỉ muốn ngươi hoạt sắc sinh hương với ta.”
Le lưỡi, nhìn bộ dạng nghiêm túc của Lạc Vô Trần, Liễu Sinh Hương bỗng dưng ôm thân mình hắn, hôn mạnh một cái lên mặt hắn.
” Đương nhiên, ta vẫn luôn là của ngươi.”
” Ngươi sẽ chết sao?”
Lại hỏi đến vấn đề mẫn cảm này, Liễu Sinh Hương dùng sức gõ đầu hắn.
” Ngốc tử, ta chết ngươi không phải được tự do sao. Cũng không còn ai ngăn ngươi đi báo thù.”
” Hừ.”
Khinh thường hừ một tiếng, mắt Lạc Vô Trần tỏa một mảnh bóng mờ, hai năm, thời gian hai năm có thể thay đổi bao nhiêu?
Thế nhân nói kẻ từng là ma vương đã chết trong tay Lạc Vấn Tâm, nhưng chỉ là tan biến, biến mất trong hồng trần cuồn cuộn, Lạc Vô Trần hắn chỉ muốn bồi Liễu Sinh Hương sống bình lặng an ổn, chỉ như vậy thôi, như vậy là đủ rồi.
Thời gian xảo trá trôi đi như nước chảy, hắn cùng y cũng không bắt lại được.
Cùng nhau trở về chỗ ở, sắc trời lờ mờ, trước khi tia nắng ban mai bao phủ mặt đất, bóng đêm u ám kéo dài hơi tàn, phảng phất như ác ma cắn nuốt con người.
Ác ma, không phải luôn bên cạnh người ta sao, ẩn nấp, chờ đợi, đến lúc yếu ớt nhất, đem người một ngụm cắn nuốt.
Lạc Vô Trần nhìn Liễu Sinh Hương, một đoạn đường, trên khuôn mặt tái nhợt của y mang một chút đỏ ửng, kiều diễm như hoa đào.
” Sao, thấy ông xã ngươi quá đẹp?”
Nhận thấy Lạc Vô Trần lại nhìn y, Liễu Sinh Hương lại trêu đùa một phen.
” Chắc chắn có biện pháp.”
Lạc Vô Trần thì thầm nói.
” Ta nhất định phải cứu ngươi.”
” A, cái này không đồng dạng với hàn độc của ngươi.”
Liễu Sinh Hương cười đạm đạm, đôi mắt y cũng nhìn Lạc Vô Trần, lại như xuyên qua thân thể hắn nhìn nơi tận cùng mờ ảo xa hơn.
” Vô Trần, ta muốn đi thiên nhai.”
” Thiên nhai?”
” Chính là đoạn cuối của trời, chỗ thiên sinh ra và diệt vong.”
” Nơi đó có cái gì?”
” Có ngươi, ta muốn sửa lại lịch sử.”
Liễu Sinh Hương bỗng nhiên hoàn hồn, nhìn Lạc Vô Trần.
” Chúng ta rất hạnh phúc cho nên ta không muốn chết.”
” Tới thiên nhai, sẽ không phải chết sao?”
” Có lẽ, ta muốn thử xem.”
Thiên nhai là chỗ gì đây? Lạc Vô Trần nhìn nơi nắng mai sắp sửa dâng lên, ánh mặt trời trước kia từng vô số lần nhìn qua, ẩn sau đỉnh núi, nơi đó lại có thiên nhai sao?
Thiên nhai là cái dạng gì? Có trời xanh không? Có biển rộng chứ? Hay vẫn có hải âu?
Thiên nhai ở đâu đây? Là cõi tận cùng sau cuối, hay là nơi vĩnh viễn cũng không tìm được?
Thiên nhai liền ở trong tâm, rất xa cũng rất gần, có lẽ cả đời tìm khắp nơi không thấy, có lẽ cả đời đều ở tại chỗ này, nhưng chúng ta lại không biết được.
Ánh trăng rất đẹp, đâu chỉ đẹp, ngay cả hoa đào nở rộ rực rỡ cũng phai đi sắc thái, trong bóng đêm sâu kín, một mảnh quang huy chập chờn, thủy quang óng ánh, hoa trong gương, trăng dưới nước, đẹp đến độ không giống trần gian, hư ảo khó khăn vô phương tìm kiếm.
Chỉ một khoảng thời gian rất ngắn, ngắn đến trôi qua trong nháy mắt, kiếm Lạc Vô Trần rất lạnh, lướt qua mặt nước, phảng phất như muốn kết thành băng. Hoa đào lượn lờ bên người hắn, từng cánh hoa còn mang sương tối, chiết xạ ra trường y màu đen của hắn, đen, lại mang nét mờ ảo của ánh trăng, tán ra quầng sáng nguyệt sắc, trầm tĩnh như nước.
” Hảo kiếm.”
Tiếng vỗ tay thanh thúy, vang lên trong bóng đêm dập dờn, có một chút hiểu ý, có một chút đam mê.
” Hôm nay luyện đến đây sao.”
Liễu Sinh Hương thoả mãn gật gật đầu.
” Hàn độc của ngươi rốt cuộc gần hảo rồi.”
Lạc Vô Trần khẽ nhíu mày, mày hắn luôn kiên nghị nấp xéo dưới tóc mai, lúc này cau lại giống như một bức tranh sơn thủy, nhiễm lên chút mực, Liễu Sinh Hương chính là nghĩ như vậy, y cười khoác lên ngoại y cho hắn, sương đêm rất dễ làm cảm lạnh, mặc dù Lạc Vô Trần cũng không sợ hàn khí quấy nhiễu, nhưng cũng đã quen rồi.
” Ta rất hảo.”
Lạc Vô Trần bắt lấy tay Liễu Sinh Hương, hơi lạnh.
” Chúng ta trở về đi.”
” Ân.”
Liễu Sinh Hương gật gật đầu, sợi tóc như tuyết, Lạc Vô Trần trong nháy mắt có ảo giác, phiêu dật như thần.
” Sinh Hương, tại sao lại gọi là Sinh Hương?”
Lạc Vô Trần thích nhắc tới tên y, vẫn cảm thấy Liễu Sinh Hương cũng không hơn tiểu hài tử, cũng chỉ có trước mặt hắn – Lạc Vô Trần bình lặng như nước, mới có thể biến thành cố chấp mà tùy hứng.
” Vì hoạt sắc sinh hương.”
Không ngại lại một lần lặp lại, Liễu Sinh Hương cười giảo hoạt.
” Ta chỉ muốn ngươi hoạt sắc sinh hương với ta.”
Le lưỡi, nhìn bộ dạng nghiêm túc của Lạc Vô Trần, Liễu Sinh Hương bỗng dưng ôm thân mình hắn, hôn mạnh một cái lên mặt hắn.
” Đương nhiên, ta vẫn luôn là của ngươi.”
” Ngươi sẽ chết sao?”
Lại hỏi đến vấn đề mẫn cảm này, Liễu Sinh Hương dùng sức gõ đầu hắn.
” Ngốc tử, ta chết ngươi không phải được tự do sao. Cũng không còn ai ngăn ngươi đi báo thù.”
” Hừ.”
Khinh thường hừ một tiếng, mắt Lạc Vô Trần tỏa một mảnh bóng mờ, hai năm, thời gian hai năm có thể thay đổi bao nhiêu?
Thế nhân nói kẻ từng là ma vương đã chết trong tay Lạc Vấn Tâm, nhưng chỉ là tan biến, biến mất trong hồng trần cuồn cuộn, Lạc Vô Trần hắn chỉ muốn bồi Liễu Sinh Hương sống bình lặng an ổn, chỉ như vậy thôi, như vậy là đủ rồi.
Thời gian xảo trá trôi đi như nước chảy, hắn cùng y cũng không bắt lại được.
Cùng nhau trở về chỗ ở, sắc trời lờ mờ, trước khi tia nắng ban mai bao phủ mặt đất, bóng đêm u ám kéo dài hơi tàn, phảng phất như ác ma cắn nuốt con người.
Ác ma, không phải luôn bên cạnh người ta sao, ẩn nấp, chờ đợi, đến lúc yếu ớt nhất, đem người một ngụm cắn nuốt.
Lạc Vô Trần nhìn Liễu Sinh Hương, một đoạn đường, trên khuôn mặt tái nhợt của y mang một chút đỏ ửng, kiều diễm như hoa đào.
” Sao, thấy ông xã ngươi quá đẹp?”
Nhận thấy Lạc Vô Trần lại nhìn y, Liễu Sinh Hương lại trêu đùa một phen.
” Chắc chắn có biện pháp.”
Lạc Vô Trần thì thầm nói.
” Ta nhất định phải cứu ngươi.”
” A, cái này không đồng dạng với hàn độc của ngươi.”
Liễu Sinh Hương cười đạm đạm, đôi mắt y cũng nhìn Lạc Vô Trần, lại như xuyên qua thân thể hắn nhìn nơi tận cùng mờ ảo xa hơn.
” Vô Trần, ta muốn đi thiên nhai.”
” Thiên nhai?”
” Chính là đoạn cuối của trời, chỗ thiên sinh ra và diệt vong.”
” Nơi đó có cái gì?”
” Có ngươi, ta muốn sửa lại lịch sử.”
Liễu Sinh Hương bỗng nhiên hoàn hồn, nhìn Lạc Vô Trần.
” Chúng ta rất hạnh phúc cho nên ta không muốn chết.”
” Tới thiên nhai, sẽ không phải chết sao?”
” Có lẽ, ta muốn thử xem.”
Thiên nhai là chỗ gì đây? Lạc Vô Trần nhìn nơi nắng mai sắp sửa dâng lên, ánh mặt trời trước kia từng vô số lần nhìn qua, ẩn sau đỉnh núi, nơi đó lại có thiên nhai sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook