Tâm sự Lạc Vấn Tâm.

Hai năm trước, sự kiện Phong Vân trang, võ lâm Trung Nguyên nguyên khí đại thương, thủ lĩnh tà giáo Lạc Vấn Tâm nhất thời phong quang vô nhị, Liêu Quốc Bát vương gia Da Luật Sơn công phá Nhạn Môn Quan, đốt giết đánh cướp, cuối cùng lui về quan ngoại. Tống quốc bởi vậy lại tăng tiền năm vạn lượng, lụa mười vạn xấp, thiên hạ thái bình.

Duỗi thân, Lạc Vấn Tâm nhìn nam nhân trước mặt.

” Ngươi không sợ chết sao?”

” Sợ, nhưng không sợ ngươi.”

Nam nhân chớp chớp con mắt lam nhạt, cười đến đắc ý.

” Da Luật Sơn, nơi này là Diễn Phong sơn trang.”

Lạc Vấn Tâm không muốn nhiều lời, đã hai năm, nam nhân này đôi khi sẽ đột ngột xuất hiện, là luyến tiếc sao.

” Ta biết.”

Da Luật Sơn bỗng nhiên áp hắn xuống, cúi người hôn môi. Đầu lưỡi linh hoạt trượt vào miệng, cho đến khi vị máu tươi tràn ngập trải ra, Lạc Vấn Tâm cắn y, hung hăng, thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi.

” Không ngoan nga, bảo bối.”

Da Luật Sơn không tức giận, có lẽ chỉ tới lúc đầu lưỡi thật sự rớt ra y mới có thể giận được.

” Cút!”

Lạc Vấn Tâm bực bội nói, trước là quan hệ hợp tác, hiện tại muốn lên giường hắn, đều không có cửa.

” Ha ha, bảo bối, đừng như vậy, hiện tại ngươi vẫn rất cần ta, bởi vì ta có thể cho ngươi khoái lạc.”

Một thanh âm vô sỉ nào đó kiên quyết bò vào tai Lạc Vấn Tâm, Lạc Vấn Tâm thân mình run lên, hiện tại là mùa hè, sao giống như có gió lạnh đang thổi.

” Tóm lại, ngươi cần ta.”

Da Luật Sơn nói chắc chắn.

” Ngươi không sợ sao, sau trận chiến Phong Vân trang, không có chỗ dựa vững chắc đáng tin cậy, không phải bị một đám cây cỏ giang hồ dây dưa không ngớt, cũng bị Tống vương triều vô năng tiêu diệt, uy phong của Diễn Phong Sơn có thể duy trì đến khi nào?

Lạc Vấn Tâm vẫn lạnh lùng đẩy người nào đó đang tiếp cận ra.

” Ngươi làm chỗ dựa của ta? Vậy tội phản quốc thông đồng với địch không phải rớt lên đầu ta sao?”

” Đã làm một lần, tiếp tục như vậy thì sợ gì, hơn nữa, chúng ta không phải hợp tác rất vui vẻ hay sao?”

” Không cần!”

Kiên định trả một câu, Lạc Vấn Tâm hung hăng trừng y.

” Lần sau tái xâm nhập Diễn Phong Sơn ta, ta làm cho ngươi vĩnh viễn cũng không thể quay về.”

” Thật không?”

Da Luật Sơn nở nụ cười.

” Ngươi có thể làm ta không thể quay về sao, ta ngược lại cảm thấy rất hứng thú.”

Lại thêm một kẻ nhốt không được. Lạc Vấn Tâm bất đắc dĩ, nam nhân này, kiêu ngạo không kềm chế được, ngũ quan quá mức rõ ràng thâm thúy như ngà voi điêu khắc, nét trào phúng luôn luôn nồng đậm, từ chân mày khóe mắt đổ ra, nhưng không chỉ là trào phúng, Lạc Vấn Tâm nhìn ra được, tựa hồ cũng chỉ có hắn nhìn ra được, ánh mắt mê luyến của nam nhân này, tựa như chính hắn, đôi mắt cô độc.

Trong đời, có một người hiểu được mình cũng tốt, Lạc Vấn Tâm đột ngột kinh hãi, ý nghĩ này tựa như ánh lửa chợt lóe, nháy mắt bị bản thân dập sạch.

” Ai, ngươi không muốn bảo vệ cho mảnh thiên hạ này sao?”

Da Luật Sơn thở dài.

” Ta hiểu được.”

” Ngươi hiểu được cái gì?”

Lạc Vấn Tâm như bị nói trúng tâm sự, gắt gao truy vấn.

” Hiểu được chính là hiểu được, không cần phải nói với ngươi.”

Da Luật Sơn tiếp tục tác phong giết người không đền mạng.

” Hừ.”

Lạc Vấn Tâm hơi mất mát, ai sẽ hiểu được tâm sự của hắn, chẳng lẽ quả thật là nam nhân trước mặt sao?

Tâm sự Lạc Vấn Tâm thật ra sớm đã có, lúc được người kia nhặt lấy từ ven đường cũng đã tồn tại.

Trả thù cũng mất, bao nhiêu người có thể làm được đây, Lạc Vấn Tâm hắn, cũng chỉ có Lạc Vấn Tâm có thể làm ra chuyện như vậy.

Bức ca ca đến đường cùng, cũng bức người kia đến tuyệt cảnh, cuối cùng dùng tay họ tác thành cho cái chết của mình, sau đó, đồng quy vu tận, đúng vậy, đồng quy vu tận.

Lạc Vấn Tâm khát vọng tử vong, gánh vác hận nhà, thậm chí hận cả Tống quốc.

Ngày nào đó, mình chết đi, cũng phải tìm người chôn cùng, càng nhiều càng tốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương