"Ngụy Anh."
Ngụy Anh ở thức hải quậy phá tưng bừng khiến Ngụy Vô Tiện phải đá hắn ra ngoài.

Vừa mới mở mắt liền đụng phải đôi mắt nhạt như ngọc lưu ly của Lam Vong Cơ.

"Đây là đâu?" Ngụy Anh mơ hồ hỏi.

"Vân Thâm Bất Tri Xứ, Tĩnh Thất." Lam Vong Cơ trả lời.

"A! Chúng ta không phải đang đi trừ túy ở Thải Y Trấn sao? Tại sao lại ở Vân Thâm Bất Tri Xứ?" Ngụy Anh kinh ngạc hỏi, trong thức hải, Ngụy Vô Tiện phun tào "Diễn nghiện"!
"Ngươi không nhớ?" Lam Vong Cơ cau mày hỏi.

"Nhớ gì? Chúng ta không phải bị thủy hành uyên tập kích sao? Là ngươi cứu ta phải không?" Ngụy Anh tỏ vẻ tò mò hỏi Lam Vong Cơ, hắn xem như mình cái gì cũng không nhớ.

Lam Vong Cơ nhìn bộ dạng này của hắn, đôi mày xinh đẹp nhíu lại.

"Là ngươi cứu ta."
"Sao có thể?" Ngụy Anh viết ba chữ "Đừng gạt ta" lên mặt, "Đó là thủy hành uyên, không phải thủy quỷ bình thường, ta làm sao cứu ngươi được!" Ngụy Anh xốc chăn xuống giường, vẻ mặt mờ mịt không tin.

"Gia quy, không thể nói dối." Lam Vong Cơ dùng ngữ khí trong trẻo nghiêm trang nói.


"Thật sao!" Ngụy Anh vẫn tiếp tục diễn.

Lam Vong Cơ gật đầu, y có cảm giác Ngụy Anh không có khả năng không nhớ gì, nhưng thấy vẻ mặt của hắn thì y cũng không muốn bóc ra.

"Có thể ngươi nhớ lầm!" Ngụy Anh phất tay, bỏ qua không thừa nhận.

Lam Vong Cơ thấy hắn như vậy cũng im lặng cho qua.

"Ngụy Vô Tiện, ngươi còn sống không?" Thanh âm của Giang Trừng từ bên ngoài vọng vào, Lam vong Cơ nhíu nhíu mi.

"Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ồn ào." Thanh âm lạnh lẽo không có một chút của Lam Vong Cơ làm Giang Trừng co rúm lại một chút, hắn không ngờ Lam Vong Cơ cũng ở bên trong.

"Lam Vong Cơ, mở cửa! Ta muốn vào xem Ngụy Vô Tiện!" Giang Trừng nói, hắn không có gan xông vào khi bên trong có Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ nhìn thoáng qua Ngụy Anh, "Được không?"
Ngụy Anh theo bản năng gật đầu, hắn có cảm giác Lam Vong Cơ còn lạnh hơn ban nãy dù biểu cảm không có thay đổi.

"Vậy ra ngoài nói." Lam Vong Cơ mở cửa, để Ngụy Anh bước ra.

"Lam Vong Cơ có tật xấu sao? Ngươi đang bị thương lại bị ném ra, cho ta đi vào thì có sao đâu!" Giang Trừng cùng Ngụy Anh sóng vai rời đi, vừa đi vừa phun tào.

"Có lẽ hắn không muốn để người khác bước vào thôi!" Ngụy Anh nghe lời của Giang Trừng thì có chút bất mãn, hắn lên tiếng thay Lam Vong Cơ giải thích.


"Không để người khác bước vào thì tại sao lại cho ngươi vào? Còn không phải nhờ bệnh anh hùng của ngươi sao? Chuyện nguy hiểm vậy cũng dám làm, lỡ xảy ra chuyện thì sao?" Giang Trừng vừa bất mãn vừa oán giận nói.

"Nè, ta không phải đã vô sự sao? Đáng tiếc là không cứu được người kia." Ngụy Anh tiếc nuối.

Theo lời của Ngụy Vô Tiện thì lần này hắn sẽ cứu được đối phương, nhưng không biết tại sao thủy hành uyên lại nổi nóng.

"Ngươi còn nói mình không có chuyện gì sao? Ngươi biết mình đã ngất xỉu không?" Giang Trừng nói.

"Giang Thiếu tông chủ, Ngụy công tử." Lam Hi Thần vừa ra khỏi Tàng Thư Các liền gặp phải hai người.

""Trạch Vu Quân."" Hai người chắp tay đáp lễ.

"Thân thể của Ngụy công tử đã ổn sao?" Lam Hi Thần quan tâm, dù sao người ta tới nghe học, lại gặp nạn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, làm Thiếu tông chủ cũng nên quan tâm một chút.

"Không sao không sao, ta còn khỏe lắm!" Ngụy Anh cười hì hì trả lời.

"Trạch Vu Quân, không biết thủy hành uyên thế nào rồi?" Ngụy Anh hỏi, kì thực hắn muốn biết Lam Vong Cơ có nói ra chuyện Ngụy Vô Tiện có thể khống chế oán khí hay không.

"Thủy hành uyên vẫn ở trong Bích Linh Hồ, Lam gia sẽ cố gắng rửa sạch." Lam Hi Thần ôn nhu nói.

"Cũng không biết thủy hành uyên này là từ đâu mà đến." Ngụy Anh tiếp tục hỏi.

Lam Hi Thần chỉ tay lên trời, ý bảo Ôn thị.

Ngụy Anh cùng Giang Trừng cũng hiểu ý của hắn, im lặng.

Kì Sơn Ôn thị không phải người bọn họ có thể tùy tiện động vào..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương