Ma Đạo Tổ Sư Song Sinh Hồn
-
Chương 10
Đoàn thuyền giống như bị cái gì dẫn đường, đi thẳng về hướng trung tâm Bích Linh Hồ.
"Tất cả, ngự kiếm!" Lam Vong Cơ lạnh lùng quát, nhanh chóng ngự kiếm lên không.
"Vong Cơ, sao lại ngự kiếm?" Lam Hi Thần hỏi.
"Trong nước là thủy hành uyên, nó đang cố ý dẫn chúng ta đến trung tâm hồ." Lam Vong Cơ bình tĩnh nói, Lam Hi Thần nghe xong thì có chút nhíu mày.
Mọi người đều ngự kiếm lên không, chỉ có một người, là người bắt chước Lam Vong Cơ thúc kiếm vào nước.
Vẻ mặt Tô Thiệp sợ hãi, lại chỉ có thể tiếp tục đứng trên chiếc thuyền nhỏ sắp bị thủy hành uyên cắn nuốt.
Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Ngụy Anh đã lao xuống, nhanh chóng túm tay Tô Thiệp kéo lên.
Chỉ tiếc thân pháp của hắn lấy linh hoạt làm chính, sức lực làm phụ nên hắn không thể kéo được Tô Thiệp đã bị sức hút của thủy hành uyên bắt lấy.
"Người tới! Ta sắp không xong!" Ngụy Anh dùng khí lực toàn thân nói, nếu tiếp tục như vậy thì hắn buộc phải buông tay.
Đột nhiên thân thể nhẹ nhàng, cổ áo bị siết chặt.
Ngụy Anh ngẩng đầu liền thấy Lam Vong Cơ túm cổ áo hắn mà kéo đi.
"Lam Trạm, ngươi kéo cổ áo ta rất khó chịu, ta đưa tay cho ngươi, ngươi kéo tay ta được không?" Ngụy Anh giơ một tay lên trước mặt Lam Vong Cơ.
"Ta không chạm vào người bên ngoài." Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lam Vong Cơ truyền từ trên đầu hắn xuống.
Ngụy Anh cứng đờ, hắn là "Người bên ngoài" sao.
"Ta còn tưởng chúng ta là bằng hữu chứ!" Ngụy Anh chậm rãi hạ tay, thì thào tự nói.
Lam Vong Cơ thấy vẻ mặt cô đơn của Ngụy Anh, vừa định nói gì đó thì thủy hành uyên bắt đầu làm khó dễ.
Một đạo oán khí tối tăm quấn lấy phần eo của Tô Thiệp, kéo hắn xuống nước, đoạt người từ trong tay Ngụy Anh, thuận đường làm Ngụy Anh cùng Lam Vong Cơ chao đảo một chút.
Đoàn người của Lam Hi Thần đang định cứu người thì thủy hành uyên bày ra một mảnh oán khí dày đặc vây lấy Ngụy Anh cùng Lam Vong Cơ, những người khác ở ngoài không nhìn rõ hai người bên trong.
"Chuyện gì vậy?" Ngụy Anh đã giãy dụa thoát khỏi tay của Lam Vong Cơ, cảm giác bị người nắm cổ áo kéo đi thực sự không tốt đẹp gì cho cam.
"Nó muốn cắn nuốt chúng ta." Ngữ khí Lam Vong Cơ vô cùng bình tĩnh, y thử tấn công oán khí nhưng không có kết quả.
"Thật sao? Nếu hắn nói ra thì sao?" Ngụy Vô Tiện bình tĩnh hỏi Ngụy Anh, đối với hắn thì thủy hành uyên không phải rắc rối lớn.
"Cược một phen! Nếu thực sự không được thì chúng ta tìm một nơi mai danh ẩn tích." Ngụy Anh nhìn bóng lưng của Lam Vong Cơ, chắc nịch nói.
Nếu...!nếu hắn có thể tin mình thì sao?
"Được!" Ngụy Vô Tiện trả lời.
Đứng sau lưng Lam Vong Cơ, Ngụy Anh tháo xuống dây cột tóc, lúc oán khí sắp đánh tới Lam Vong Cơ thì nhanh chóng che trước người hắn, đỡ một kích này.
"Ngụy Anh?" Lam Vong Cơ kinh ngạc nhìn Ngụy Vô Tiện, mái tóc hắn tản ra, toàn thân như có oán khí vây quanh, khác hoàn toàn lúc bình thường.
Một tiếng huýt sáo truyền từ trong miệng Ngụy Vô Tiện ra, thủy hành uyên bị Lam Vong Cơ chọc giận bình tĩnh trở lại.
Lam Vong Cơ nhân cơ hội này xé ra một lỗ hổng, thủy hành uyên bị một đòn này chọc giận oán khí bắt đầu cuồn cuộn lên.
"Làm càn!" Ngụy Vô Tiện hét lớn một tiếng, thủy hành uyên dừng một chút, sau đó liền bình tĩnh lại.
"Còn không lui ra!" Ngụy Vô Tiện lại hét lên, lần này thủy hành uyên nhanh chóng rút xuống nước.
trả lại mặt hồ bình thường.
Thấy thủy hành uyên rút lui, Ngụy Vô Tiện trở về thức hải, bên trong thức hải có một Ngụy Anh đang chờ hắn.
"Ngươi đoán Lam Trạm có nói chuyện này ra không?" Ngụy Anh nhìn Lam Vong Cơ mang theo mình đang hôn mê bất tỉnh về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
"Không biết, nhưng ngươi phải nhớ kĩ, lòng người phức tạp, cũng rất tham lam." Ngụy Vô Tiện khép hờ đôi mắt lại, nhẹ giọng nói..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook