Ma Đạo Luân Hồi Ký
Chapter 492: Vận mệnh vẫy gọi. (4)

“Tổng Quân Sư. Nghe nói, Hộ Thiên Ma Hoàng Đoàn hiện tại đang đi qua Chiết Giang rồi ạ.”

"Nhanh vậy sao?"

"Vâng."

Hồ Dao Thành không khỏi cảm thán trong lòng.

“Ta biết đó là tổ chức bí ẩn và mạnh nhất Thần Giáo, nhưng không ngờ lại khủng khiếp như vậy.”

Hộ Thiên Ma Hoàng Đoàn đã rời đi nửa ngày trước khi Giáo Chủ xuất phát.

Giáo Chủ lúc này chắc chỉ mới vừa vào Hồ Nam. Nhưng Hộ Thiên Ma Hoàng Đoàn đã đi qua Phúc Kiến và Chiết Giang rồi.

Tốc độ của họ thật đáng kinh ngạc. Trong lúc đó, họ vẫn duy trì được sự bí ẩn, không bị kẻ địch phát hiện.

Nếu có thể đào tạo thêm những người như vậy, chắc chắn sẽ mang lại lợi ích lớn cho sức mạnh của Thần Giáo trong tương lai.

Khi Thiên Ma Quân ở "dương(陽)", Ma Hoàng Đoàn ở "âm음(陰)" cùng nhau hành động, thì trên thế gian này sẽ không còn cuộc chiến nào đáng sợ hơn cả.

Tất nhiên, nếu đào tạo ra được những người như thế dễ như vậy thì họ sớm đã đào tạo rồi.

“Ngươi hãy liên hệ với phân đà Chiết Giang. Báo họ rằng từ giờ trở đi, chúng ta cần phải cẩn thận hơn vì đây là lãnh thổ của Thiết Huyết Thành.”

"Vâng ạ."

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)

Hồ Dao Thành nhìn vào bản đồ trong phòng chiến lược.

Đó là một tấm bản đồ với vô số sợi chỉ đỏ và xanh đan chéo nhau. Ở đó có hơn 30 tấm bản đồ như vậy.

Đây là những bản đồ về thông tin, hành lộ của đội quân, hướng đi của nhân lực chủ chốt và dòng chảy của dân tâm.

Hai mắt Hồ Dao Thành hai mắt sáng lên nhìn về phía Hà Bắc.

“Còn nữa, hãy liên lạc với Tiểu Môn Chủ Khổng Dạ Trí. Nếu họ đã tập trung thu thập thông tin ở Hà Bắc, thì chúng ta sẽ phụ trách ở Tứ Xuyên, vì vậy bảo họ không cần rút quân trong thời gian này.”

"Vâng."

"Và...”

Hồ Dao Thành trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp.

“Hãy liên hệ với bên phía Vô Sắc Tự rằng nếu họ tình cờ rơi vào tình huống phải lộ hiện, thì đừng manh động.”

Khương Vũ Ngạnh sau khi ra ngoài Trung Nguyên đã thay thế người anh đã chết và biến Vô Sắc Tự thành của riêng mình.

Chỉ mới bốn tháng trước. Ông ta đã phải một mình chiến đấu trong một cuộc chiến đẫm máu.

Và Tây Lương đã nói với Khương Vũ Ngạnh rằng đã đến lúc phải giữ lời hứa với cựu Thiên Ma Lý Thiên Tượng.

Khương Vũ Ngạnh là một người trung thành và biết biết ơn.

Bọn họ đã ký một khế ước rằng Vô Sắc Tự sẽ giúp đỡ cho Thiên Ma Thần Giáo không chỉ lần này mà là bất cứ điều gì trong mười năm tới mà không lấy bất kỳ một đồng cắc nào.

Sau mười năm sau, Vô Sắc Tự sẽ được tự do.

‘Đây là sự khởi đầu của một chương khác.’

Đôi mắt Hồ Dao Thành lấp lánh.

Toàn bộ Cửu Đại Ma Tôn đang lập trận theo phương ngang từ Bắc Hồ Nam. Đến thời điểm thích hợp, những lão tướng mạnh nhất của Thần Giáo sẽ tiến lên phía Bắc và tiêu diệt kẻ thù.

‘Ta chỉ hy vọng rằng sẽ không có đánh nhau.’

Chiến thắng huy hoàng nhất là chiến thắng mà không cần phải đổ máu. Nhưng một khi một cuộc chiến nổ ra, kẻ địch phải bị tiêu diệt hoàn toàn bằng mọi giá.

Cùng với Thiên Ma Quân.

‘Ngay khi vượt qua Hồ Nam, sẽ có một loạt đợt tấn công đổ về phía Giáo Chủ. Chỉ mong các bậc nguyên lão không quá kích động.’

Lòng trung thành của các nguyên lão đối với Thập Đại Thiên Ma Tây Lương tương đương với lòng trung thành họ dành cho Cửu Đại Thiên Ma Lý Thiên Tượng.

Vấn đề nằm ở sức mạnh của Tây Lương. Hắn chắc chắn là một người sở hữu sức mạnh mạnh mẽ xứng đáng với danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Ma, nhưng hắn lại không đạt được sức mạnh thần thánh như Lý Thiên Tượng.

Vì vậy, bọn họ hiển nhiên là phải càng chú ý hơn đến Tây Lương. Theo dõi động thái của kẻ thù và tình hình của Tây Lương như thế nào.

‘...'

Tuy rằng đây không phải lúc, nhưng Hồ Dao Thành nhất thời cảm thấy thất bại.

‘Đoàn Chủ Ma Hoàng Đoàn nói đúng’

Lập kế hoạch lấy Giáo Chủ làm mồi để chiếm đoạt ngọc tỷ thật là điều đáng kinh ngạc.

"Đó là một kế hoạch đầy tính táo bạo". Đây là một lời đánh giá quá tích cực.

Việc sử dụng vị thần của Ma Đạo Võ Lâm làm mồi để mang về một thứ có thể thay đổi cục diện chiến tranh chứng tỏ năng lực quân sự của họ rất yếu kém.

Hồ Dao Thành thật lòng nghĩ như vậy. Hắn cảm thấy mình còn thiếu sót rất nhiều.

Vì vậy, hắn càng phải dẫn dắt kế hoạch lần này đến thành công.

“Chết tiệt, bao nhiêu chuyện cứ chất đống ở đó. Không có chuyện gì được giải quyết trong một lần cả. Làm việc hai lần thì không xuể.”

Sau khi càu nhàu một lúc, Hồ Dao Thành nghiêng đầu khi một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu hắn.

"Hừm... Nhưng những kẻ đó thật kỳ lạ.”

Hắn nhìn về Hà Nam và Hồ Bắc.

Đặc biệt là Hồ Bắc. Hồ Bắc là khu vực giáp ranh với Hồ Nam, nơi mà binh lực của kẻ thù tập trung đông đảo nhất.

Chẳng lẽ Giáo Chủ cũng có ý định đến Hồ Bắc trước, để thu hút toàn bộ sự chú ý của kẻ thù?

‘Hà Nam thì tạm chấp nhận...’

Hà Nam Tung Sơn là cái nôi của Thiếu Lâm, là thánh địa của chính phái võ lâm.

Thiên Nghĩa Minh vẫn chưa động tới họ đều là có lý do cả.

Bọn chúng trong lòng thì muốn thiêu rụi thánh địa của Phật Tâm có ngàn năm lịch sử, nhưng chúng không có lý do chính đáng để thiêu hủy những người đã phong bế sơn môn làm gì cả.

Tất nhiên, bọn chúng vẫn có một lý do nhất định khi Phương Trượng Thiếu Lâm được cho là liên quan đến việc bắt cóc hoàng đế.

Dù đã tuyên bố phá môn, nhưng đây gần như chỉ là hành động che mắt. Dù cảm thấy nặng nề, nhưng cũng không phải là lý do không thể chấp nhận được.

'Phương Trượng có lẽ cũng đã tính toán kỹ lưỡng. Ông ấy đã duy trì một giới hạn để chúng không gây hại cho Thiếu Lâm. Vì vậy nên mọi chuyện mới dừng lại ở việc truy nã Phương Trượng và các vô tăng của Bát Đại Hổ Nguyên.'

Đây là vấn đề.

“Còn phái Võ Đang thì sao?”

Thiếu Lâm và Võ Đang.

Họ là Thái Sơn Bắc Đẩu của chính phái võ lâm.

Chỉ cần nhìn vào việc hai môn phái hợp sức thành lập Phản Chính Hội và tạm thời ngăn chặn một tổ chức khổng lồ như Thiên Nghĩa Minh, cũng đủ thấy uy thế của hai tổ chức này lớn đến mức nào.

Tuy nhiên, Võ Đang đã yếu đi. Và người khiến Võ Đang trở nên yếu đi chính là Đàm Tư Vĩnh. Ông ta đã khiến Huyền Thiên Chân Nhân bị trúng độc và biến tất cả các đạo sĩ thành đồng minh của mình.

Dù các bậc trưởng lão hiện tại đã thoát khỏi lời nguyền của Huyết Cổ và khôi phục sức mạnh của Võ Đang, nhưng điều đó chỉ có nghĩa là họ đã lấy lại sự đúng đắn trong quá khứ, chứ không phải là sức mạnh thực sự.

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)

Nói cách khác, việc Võ Đang vẫn còn tồn tại đã là điều thần kỳ.

Cụ thể hơn, thật kỳ lạ khi hắn chưa nhận được thông tin gì về việc Vũ Đang gặp biến cố.

“Đàm Tư Vĩnh nhận thức sâu sắc về việc bản thân thiếu thông tin. Có lẽ đó là lý do tại sao ông ta nhắm đến Hạ Ô Môn. Tức ông ta sẽ loại bỏ tất cả các thế lực mà ông ta e ngại trong tương lai.”

Ông ta xảo quyệt nhưng lại có khả năng lập tức từ bỏ hoặc lấp đầy những điều bất lợi. Chính vì thế mà ông ta đang hủy hoại dần Hạ Ô Môn.

‘Vậy chẳng phải đáng lẽ ông ta cũng nên tấn công Võ Đang ư?’

Thiếu Lâm có thể làm được. Không đồng nghĩa với việc Võ Đang cũng có thể làm thế.

Dù đều là Thái Sơn Bắc Đẩu, nhưng vẫn có sự phân cấp. Cả hai môn phái đều được tôn kính như ánh mặt trời của chính phái võ lâm, nhưng nếu xem xét kỹ lưỡng, danh tiếng của Thiếu Lâm còn cao hơn Võ Đang nhiều.

Nói cách khác, nếu muốn để Thiếu Lâm yên, cần phải tiêu diệt Võ Đang; và nếu muốn cứu Võ Đang, thì phải đập tan uy thế của Thiếu Lâm.

Đó chính là cách hành động của Đàm Tư Vĩnh. Dù trí tuệ có thể phát triển, nhưng cách hành xử đã được hình thành thì không dễ thay đổi.

Thông tin về việc Võ Đang bị tấn công lẽ ra đã phải được truyền đến đây từ lâu.

Nếu là Đàm Tư Vĩnh, ông ta chắc chắn sẽ làm như vậy.

'Nhưng tại sao... ?’

Đôi mắt của Hồ Dao Thành lóe lên.

‘Tại sao ta không nghĩ ra điều này?’

Để lập nên Thiên Hạ Thống Nhất Chi Kế, Hồ Dao Thành đã mất ngủ và chạy đôn chạy đáo suốt hơn nửa năm.

Không bỏ sót chỗ nào. Nhưng hắn lại không nghĩ đến phần quan trọng như vậy sao?

Ánh mắt của Hồ Dao Thành trở nên lạnh lẽo như băng.

Hắn lục tìm các tài liệu và bản đồ Trung Nguyên đã gom góp trong suốt nửa năm qua.

Một lúc sau.

“Chết tiệt.”

Hồ Dao Thành gấp gáp gọi Các Chủ Bí Các.

“Quân Sư cho gọi thuộc hạ.”

“Gửi tin khẩn đến Giáo Chủ ngay! Hãy đảm bảo thư có thể đến nơi nhanh nhất có thể!”

Các Chủ Bí Các chưa bao giờ thấy Hồ Dao Thành hoảng hốt như vậy. Hắn vội vã nhận thư rồi lập tức ra ngoài.

Rầm!

Máu chảy từ bàn tay Hồ Dao Thành khi hắn đấm mạnh vào tường.

Là một Quân Sư, hắn đã phạm phải một sai lầm chí mạng.

Hắn đã phạm phải một sai lầm mà trước đây ta chưa bao giờ mắc phải, điều này cực kỳ tầm thường khi vấn đề còn nhỏ, nhưng khi vấn đề trở nên lớn hơn, nó có thể trở thành một chuyện rất nghiêm trọng.

Người ta gọi đó là quán tính, hay nói cách khác là sự bất cẩn.

Hồ Dao Thành nhớ lại những lời của Đoàn Chủ Ma Hoàng Đoàn.

Nhưng cứ thế này thì khó lắm. Ngài là Tổng Quân Sư của bổn giáo. Việc ngài đưa ra câu trả lời tốt nhất mà không khiến Giáo Chủ gặp nguy hiểm là điều đúng đắn.

Hồ Dao Thành ôm đầu.

Đoàn Chủ Ma Hoàng Đoàn nói đúng. Lẽ ra hắn ta không bao giờ nên để Giáo Chủ phải gặp nguy hiểm.

Hắn ta làm điều này bởi vì hắn tin tưởng Giáo Chủ như một võ giả chứ không phải chủ quân, một võ giả bất khả chiến bại đã chinh chiến trên không biết bao nhiêu chiến trường.

Đó là một sai lầm đau đớn.

“... Ngài không được đến Hồ Bắc!”

* * *

“Bầu không khí thay đổi rồi.”

"Đúng vậy."

Võ Đàm nhìn quanh. Ánh mắt của hắn trở nên sắc bén hơn.

Tây Lương cười khổ.

“Bởi vậy mới có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Nếu không đến tận nơi và tận mắt chứng kiến thì chúng ta không thể biết ván cờ đã xoay chuyển như thế nào.”

Họ tiến vào vùng Hồ Nam và thoát khỏi lãnh thổ của Ma Đạo Thất Gia. Chỉ cần đi về phía Bắc thêm ba hoặc bốn ngày nữa, họ có thể đến được phía Bắc Hồ Nam.

Ở phía bắc Hồ Nam, hai Ma Tôn và một đội của Thiên Ma Quân đang ở đó. Khu vực này có lẽ đang rất căng thẳng.

Vấn đề là ở đây.

Khu vực xung quanh quan đạo trống hơn nhiều so với dự kiến. Dù chưa phải là một vùng chiến sự thật sự, nhưng lưu lượng người qua lại lại rất ít.

Những người còn ở đó đều kinh hoàng trước bộ dạng tàn bạo của Hổ Vương và chạy tán loạn khắp nơi.

‘Thật u ám.’

Hắn nghe nói người dân Hồ Nam đã chuyển đi nơi khác. Nhưng hắn không biết ngờ là sẽ đến mức này.

Tây Lương siết chặt tay đang nắm lấy đuôi của Hổ Vương.

‘Ta tuyệt đối không thể để tình hình này kéo dài thêm.’

Đó là điều mà hắn đã cảm nhận được khi cùng Hồ Dao Thành lập ra Thiên Hạ Nhất Thống Chi Kế.

Cuộc sống của dân thường chính là bầu không khí của thế giới. Hắn thực sự chưa bao giờ cảm nhận được cuộc sống của họ như thế nào.

‘Cho dù vì Ma Đạo THiên Hạ hay để tạo ra một thế giới tốt đẹp hơn, thì cũng không nên để bầu không khí sợ hãi này tiếp tục kéo dài. Ta phải kết thúc cuộc chiến chết tiệt này trong thời gian ngắn nhất có thể.’

Tây Lương lấy lại bình tĩnh một lần nữa. Đôi mắt của hắn tối sầm lại.

Huyền Thiên Chân Nhân mỉm cười khi nhìn thấy khuôn mặt của Tây Lương trong xe ngựa.

“Thụy Vân.”

“Vâng, tổ phụ.”

“Ngươi đã nắm vững tất cả các quy tắc của Viên Chuyển Mậu Tằng Kiếm Quyết chưa?”

"Rồi ạ."

"Tốt. Lượng khẩu quyết vốn không hề nhỏ.”

"Tổ phụ quá khen rồi ạ."

“Viên Chuyển Kiếm và Mậu Tằng Kiếm là tổng hợp trí tuệ mà ta đã mài dũa suốt cuộc đời. Đó không chỉ đơn giản là võ công. Bên ngoài nó đại diện cho con đường của thần tiên, nhưng bên trong nó chứa đựng nỗi thống khổ về con đường mà con người phải đi và câu trả lời của chính bản thân ta.”

"Vâng ạ."

“Bây giờ, hãy quan sát sư huynh của ngươi đi.”

Chu Thụy Vân nhìn Tây Lương.

"Ngươi thấy thế nào?"

“... Trông có vẻ phức tạp ạ.”

“Ta cũng thấy vậy. Thấy được nỗi buồn của sư huynh ngươi. Có thể thấy rõ cảm giác tự hủy hoại, buồn bã, giận dữ với bản thân và sát ý mạnh mẽ đối với kẻ thù.”

“...”

“Cơn lốc cảm xúc vô cùng khó hiểu cuối cùng cũng kết thúc trong hòa bình cho thế giới. Cả thiên hạ gọi sư huynh của ngươi là Đế Vương của những ác ma, nhưng sư huynh ngươi thực sự sống giống một con người hơn bất kỳ ai khác.”

"Sao ạ?"

“Ha ha, sau này khi ngươi luyện thành Viên Chuyển Mậu Tằng Kiếm, ngươi sẽ có thể giúp ích rất nhiều cho sư huynh của mình.”

Đôi môi của Huyền Thiên Chân Nhân cong lên.

‘Ngươi đang làm tốt.’

Khi ngồi trên quyền lực và nhìn ra thế giới, những điều không biết sẽ trở nên rõ ràng, những điều mà chỉ mơ hồ hiểu biết giờ đây sẽ được cảm nhận sâu sắc.

Ngay lúc đó, nhà lãnh đạo sẽ có thể chắc chắn về con đường chính trị mà mình cần theo đuổi.

‘Ngươi sẽ có thể làm tốt. Ta đảm bảo với ngươi.'

Tây Lương đang nhìn xung quanh với vẻ mặt thất vọng, đột nhiên nhìn về phía Huyền Thiên Chân Nhân.

Tây Lương mỉm cười hỏi.

"Thân thể thế nào rồi?"

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)

"Rất tốt. Khi ta ngửi thấy không khí của thế giới như thế này, ta cảm thấy mạnh mẽ hơn trước.”

“Có vẻ là vậy.”

"Ngươi thì khác."

"Ý ông là gì?"

“Ta bước ra thế giới và lấy lại sức mạnh, nhưng ngươi bước ra thế giới và trở nên bối rối.”

Tây Lương mỉm cười cay đắng.

Huyền Thiên Chân Nhân bật cười.

“Bây giờ ngươi có đang nhìn thấy những thứ mà trước đây ngươi không thể nhìn thấy không? Mặc dù về một mặt nào đó thì cũng có chút muộn.”

“Ta đang suy ngẫm.”

"Không sao đâu. Đó là một tình huống mà không nhiều người biết cách nhìn nhận. Xét đến mặt đó đó, ngươi thực sự là một vị quân chủ đáng khen.”

Tây Lương bật cười và quay đầu đi.

Huyền Thiên Chân Nhân tiếp tục.

“Một trăm hai mươi lý ở phía Đông Bắc.”

"Hửm?"

“Ở phía Đông Bắc, cách đây một trăm hai mươi dặm, có một cao thủ đang tiếp cận. Đó là một cao thủ khá mạnh.”

Đôi mắt của Tây Lương lóe lên.

‘Một trăm hai mươi dặm... ?’

Huyền Thiên Chân Nhân nửa đùa nửa thật ngả lưng vào ghế, vẻ mặt hoang mang.

“Sát khi xung quanh dày đặc quá. Ta sợ lắm, nên các ngươi hãy nhẹ nhàng dỗ dành rồi đưa hắn về đi.”

Rèm cửa sổ bị che lại.

‘Ông ta cảm nhận được có người cách đây một trăm hai mươi lý thật sao?'

Tây Lương nhìn về phía Đông Bắc.

Cho dù hắn có khuếch đại cảm giác đó đến mức nào, hắn cũng không thể cảm nhận được gì. Khí tức của những dân thường đã làm giác quan của hắn hỗn loạn.

“... Ha! Đúng là một vị thần tiên thực thụ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương