Ma Đạo Luân Hồi Ký
-
Chapter 493: Vận mệnh vẫy gọi. (5)
'Hửm?'
Khởi Chung Y cau mày.
Trước khi hắn có thể nhìn thấy một nhóm người bằng mắt, hắn có thể cảm nhận được khí tức của họ.
'Thật yên tĩnh. Tuy cũng có người chứa khí tức sắc bén nhưng nhìn chung chúng vẫn chưa sẵn sàng ra trận.’
Không lẽ…
'Chúng đang đợi bọn ta sao?'
Không thể nào.
Sau khi hoàng đế bị bắt cóc, chủ nhân thực sự của Long Cung không bao giờ mất cảnh giác. Vì vậy, khi nói đến thông tin, họ xử lý nó một cách kỹ càng hơn bất kỳ tổ chức nào khác.
Tức là, không thể có thông tin về việc bọn họ hành động bị rò rỉ ra ngoài. Tuy nhiên, bên kia dường như đã biết rõ rằng họ đang tiếp cận.
Khí cũng vậy. Khí tĩnh lặng như mặt hồ. Tâm dù có thể đạt đến trạng thái bất động, nhưng không thể nào không có sóng như thế này.
‘Chắc là ta đang lo lắng quá thôi.’
Một lúc sau, hắn vào quan đạo.
“Cuối cùng cũng đến rồi.”
Ở phía bên kia của quan đạo, hắn nhìn thấy một con thú đang dựa vào một cái cây khổng lồ.
Và có một nam nhân trẻ tuổi ngồi tựa nửa người vào bụng của con thú, bên cạnh là những cao thủ mạnh mẽ.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)
Khí tức mà họ tỏa ra nặng nề và mãnh liệt đến mức hắn phải mất một lúc mới nhận ra sự tồn tại của chiếc xe ngựa đứng bên cạnh.
"Cái này chính là thứ gọi là tiên thuật sao? Ban đầu ta còn nghi ngờ, nhưng hóa ra là thật. Ta cứ tưởng thần nhãn này kia chỉ là trò đùa, hóa ra là có thật."
Người nói những lời khó hiểu đó chính là nam nhân tựa vào bụng con thú.
Bỗng nhiên, Võ Đàm bước một bước về phía trước.
Khởi Chung Y cũng có ý định tiến lên, nhưng lại khựng lại.
“Ngươi là ai?”
Âm thanh trầm nặng lặng lẽ vang lên.
Giọng nói có chút vang vọng ấy tỏa ra một áp lực đáng sợ. Dù không có sự giận dữ hay điên cuồng, nhưng cảm giác lạnh ở sống lưng vẫn dâng lên.
'Thật ấn tượng. Người này là ai vậy?'
Khởi Chung Y đã ghi nhớ tất cả thông tin về các thành viên của Ma Giáo, nhưng không có ai giống như người trước mặt cả.
Khởi Chung Y nhìn về phía Mã Đồng Thất.
'Người này là Mã Đồng Thất. Là cánh tay phải của Giáo Chủ Ma Giáo và là hộ vệ thân cận của Giáo Chủ. Gần đây, hắn đã giao đấu khoảng chục hiệp với Thần Thương của Thiết Huyết Thành'
Mã Đồng Thất là một kiếm tu mạnh mẽ.
Thần Thương Ngạn Khắc được xếp vào hàng ngũ những cao thủ hàng đầu thiên hạ.
Mặc dù hải thượng chiến vốn có rất nhiều biến số, nhưng việc có thể giao đấu đến hàng chục hiệp với Thần Thương cho thấy Mã Đồng Thất cũng là một cao thủ cực kỳ lợi hại.
Và Khởi Chung Y đã cảm nhận được rõ ràng sự thật đó khi lúc này đang đứng đối diện với hắn ta.
'Thêm vào đó.'
Những cao thủ có mặt ở đây trông hào nhoáng hơn bất kỳ ai khác, nhưng hắn không hề để mắt đến họ đầu tiên.
Tuy nhiên, hắn khó mà bỏ qua được nam thanh niên anh tuấn trong bộ bạch y đó.
Hàn khí tỏa ra từ người đó thực sự choáng ngợp. Khởi Chung Y đã từng gặp rất nhiều Chưởng Môn Nhân của Cửu Phái Nhất Bang nhưng không ai mang lại áp lực sống động như người đó cả.
‘Lã Khương Huy. Tiểu Cung Chủ của Bắc Hải Băng Cung. Và...'
Đôi mắt của Khởi Chung Y trở nên sâu thẳm hơn.
Ánh mắt hắn rơi vào nam nhân có vóc dáng tráng lệ, khoác trên mình chiếc xích trường bào.
‘Diêm La Ma Đế!’
Giáo Chủ Ma Giáo, Đệ Thập Đại Thiên Ma Tây Lương.
Mặc dù sở hữu vẻ ngoài hệt như một nam nhân trẻ tuổi nhưng hắn lại không hề giống một người trẻ.
Sự tồn tại của hắn khiến người khác phải hình dung ra một ngọn núi lớn, cảm giác giống như đang nhìn thấy một lão cao thủ đã hành tẩu giang hồ hàng chục năm vậy.
Nụ cười của Tây Lương trở nên lạnh lùng.
"Này."
“...”
“Đại Hộ Pháp của bổn giáo đang hỏi ngươi đấy.”
“... ?!”
Vẻ mặt của Võ Đàm ngay lập tức trở nên khó xử. Ngay cả khi đối đầu với kẻ thù, Tây Lương vẫn giải tỏa căng thẳng bằng một câu nói đùa.
Khởi Chung Y hắng giọng.
"Ngươi có phải là Giáo Chủ Ma Giáo không?"
Vẻ mặt vốn đã trở nên khó xử của Võ Đàm đột nhiên cứng lại.
Uỳnh!
Viền quần áo của Khởi Chung Y tung bay phấp phới.
Xoẹt Xoẹt Xoẹt!
Mỗi người trong Thủy Long Quân đang xếp hàng phía sau Khởi Chung Y đều rút vũ khí ra.
Tất nhiên đó là một hành động vô nghĩa. Đòn tấn công của Võ Đàm chỉ là một lời cảnh cáo và hắn ta không có ý định thực hiện điều đó lần hai.
"Hãy ăn nói cho đàng hoàng. Ngài ấy là Đại Tông Sư của Thập Vạn Ma Đạo, Đệ Thập Đại Thiên Ma của bổn giáo. Không phải là người mà một tên nhãi nhép cỏn con như ngươi có thể gọi một cách tùy tiện như thế.”
Bá khí tỏa ra thật đáng sợ.
Khi đứng yên, Võ Đàm đã tạo ra áp lực đủ để làm cho bọn chúng ngứa ran cả da rồi, nhưng thực sự muốn giải phóng bá khí, thì cảm giác đe dọa mà hắn truyền tới thực sự vượt xa sức tưởng tượng.
Khởi Chung Y cảm giác như hàng vạn cân đá đang rơi xuống như một cơn mưa rào, tạo ra một cảm giác nặng nề đến mức sư sắp bị nghiền nát.
Khởi Chung Y vô thức nhìn xuống chân mình.
Trước chân hắn, cách đó một tấc, có một vết kiếm ngân rất lớn. Chiều ngang không dài, nhưng độ sâu thì thật kinh khủng. Đòn kiếm kích dường như có thể xuyên thủng đáy vực thẳm.
Mồ hôi lạnh toát ra sau gáy Khởi Chung Y.
'Mạnh quá!'
Hắn là Thủy Chủ, người mang danh hiệu Thủy Vương.
Không giống như hầu hết Thiên Long Thất Chủ, hắn ta thực sự là một cao thủ mạnh mẽ đã đạt đến Hóa Cảnh. Khi hoàn thiện Thất Diệu Tập Chiến Thuật, giác ngộ của hắn cũng đạt đến vô cực.
Vì vậy hắn ta là một người hoàn toàn khác biệt. Hắn không cần dùng mánh khóe gì cả, chỉ cần dùng thực lực của một mình Thủy Chủ hắn là đủ.
'Về khả năng chiến đấu... trong các trận chiến quy mô lớn, thì ta sẽ có lợi thế hơn. Nhưng trong các trận chiến một chọi một thế này, ta lại gặp khá nhiều bất lợi.’
Đôi mắt của Khởi Chung Y sáng lên.
‘Đây là sức mạnh của Đại Hộ Pháp của Ma Giáo sao?’
Vào lúc đó, Tây Lương mở miệng.
“Có thú vị không?”
Khởi Chung Y nhìn Tây Lương.
Tây Lương ngồi dậy.
“Bổn tọa ngồi ở đây mà cũng nghe thấy tiếng đầu óc của ngươi hoạt động đấy.”
“...”
“Nếu đã đến đây rồi thì vào thẳng vấn đề đi. Cấm dùng những từ tỏ vẻ ta đây. Bổn tọa thì không sao, nhưng Đại Hộ Pháp sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu. Nếu ngươi phạm sai lầm, đầu của ngươi có thể bị nổ tung đấy.”
Đôi mắt của Khởi Chung Y đột nhiên thay đổi.
'Mạnh quá.'
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)
Vụt.
Khi Tây Lương đứng dậy, bầu không khí đã thay đổi.
Chỉ cần hắn thay đổi tư thế, không khí dường như bắt đầu rung chuyển theo. Khởi Chung Y nói, trong lòng cảm thấy lo lắng.
“Tại hạ là Khởi Chung Y, là Thủy Chủ trong số các Đại Tư Tế của Thất Diệu, một trong Thiên Long Thất Chủ.”
Tây Lương mỉm cười.
“Nghe bảo các ngươi đang ở Hồ Nam kia mà? Sao lại mò tới đây rồi? Dù sao thì cũng không cần phải lập lận quá đông nên việc các ngươi đến đây cũng không hẳn là không thể?”
“...”
“Vậy có việc gì mà ngươi đến đây thế?”
Điềm tĩnh.
Thật khó để coi đây là thái độ của một vị Quân Chủ đối với kẻ địch. Đặc biệt là trong mối quan hệ vướng vào hận thù sâu sắc.
Khởi Chung Y chắp thế bao quyền.
“Nếu ngài đang trên đường đến gặp chủ quân của tại hạ thì tại hạ sẽ đích thân dẫn đường cho ngài đến đó.”
Trong một khoảnh khắc, đôi mắt của Tây Lương lấp lánh lên.
‘Đàm Tư Vĩnh?’
Thật ngạc nhiên.
Hắn tưởng lão ta gửi người đến để dò la ý định của hắn. Nếu đúng như vậy, hắn sẽ tóm lấy Khởi Chung Y và xé đầu hắn.
Gửi toàn bộ lực lượng của bản thân để quan sát phản ứng của kẻ thù và xem xét ý định của chúng chính là phương thức của Đàm Tư Vĩnh.
Đàm Tư Vĩnh là người có thể nhìn thấu và hiểu rõ mọi chuyện, nếu quân được phái đi chết thì lão ta có thể biết họ đã chết như thế nào, trận chiến sẽ ra sao và họ sẽ truyền đạt điều gì rồi chết.
Lần này, lão ta cử người đến để chỉ đường thay vì thăm dò.
‘Ta không ngờ tới đấy.’
Ngay cả Tây Lương cũng ngạc nhiên trước phương pháp hoàn toàn khác với những gì Đàm Tư Vĩnh thường sử dụng.
Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
'Ra là vậy.'
Việc Giáo Chủ Ma Giáo bước ra giang hồ vào thời điểm này đã là một sự kiện lớn. Tuy nhiên, cũng khó đọc được ý định của hắn.
Chỉ điều động quân đội và cố gắng quyết định xem phải làm gì là chưa đủ. Nếu làm vậy thì Thiên Nghĩa Minh có thể sụp đổ.
Vậy nên lão ta quyết không làm điều đó nữa.
'Lão ta thay đổi rồi.'
Tây Lương mỉm cười.
‘Khi ta thay đổi, lão già đó cũng thay đổi.’
Hay còn có thể gọi là sự trưởng thành.
Cho dù đó là sự tăng trưởng hay thoái trào, việc một người đã đạt đến cảnh giới này có cố gắng thay đổi là điều đáng kinh ngạc.
Chắc hẳn đó là khoảnh khắc mà họ nhận ra rằng nếu không thay đổi thì không thể thu phục được thiên hạ.
“Chủ nhân của ngươi? Ý ngươi là Đàm Tư Vĩnh?”
"Đúng vậy."
“Hừm.”
Dù sao hắn cũng chỉ đang phỏng đoán
Lão ta có thể vừa dò xét hắn, vừa đưa ra một lời mời cho hắn. Như để thách thức hắn rằng có tự tin thì đến gặp lão ta.
Võ Đàm lên tiếng.
"Bẩm Giáo Chủ."
"Hửm?"
“Người không thể cứ thế mà đi được ạ. Chúng ta không thể biết kẻ địch đã chuẩn bị loại bẫy nào.”
Đôi mắt của Khởi Chung Y trở nên sâu thẳm hơn.
“Chủ quân của tại hạ là một người không đặt ra giới hạn về chiến lược và chiến thuật để tiêu diệt kẻ thù. Tuy nhiên, ngài ấy không hèn nhát đến mức giăng bẫy ngay cả khi phải gặp thủ lĩnh của kẻ thù đâu.”
Tây Lương lắc đầu.
“Lời nói của ngươi thật vô nghĩa. Ngươi sẽ chỉ nhìn thấy những gì ngươi muốn thấy ở chủ nhân của mình mà thôi.”
Dĩ nhiên, ở Ma Giáo cũng vậy.
Khởi Chung Y tiếp tục nói.
“Chủ quân đã căn dặn truyền lại điều này nếu Giáo Chủ Ma Giáo không chịu đến gặp ngài ấy.”
"Chuyện gì?"
“Dù đi đến chiến tranh hay hòa bình, chúng ta cũng phải gặp nhau ít nhất một lần, dù sao cũng ra tận ngoài này rồi, chí ít hãy cùng gặp nhau thưởng thức một tách trà.”
“...”
“Đây là điều mà chủ quân muốn nói với Giáo Chủ.”
Chúng ta cần gặp nhau ít nhất một lần...
"Ha ha ha!!"
Tây Lương vô thức bật cười một tràng.
Võ Đàm, Mã Đồng Thất và Lã Khương Huy ngạc nhiên nhìn Tây Lương. Họ chưa bao giờ thấy Tây Lương cười vui vẻ như vậy.
'Một lần? Đúng vậy, phải gặp một lần chứ.’
Tây Lương không còn là một con quái vật đầy thù hận nữa. Mặc dù hắn không thể giải quyết được sự oán giận của mình, nhưng hắn không phải là loại người bị dao động bởi sự oán giận.
Nhưng có một điều mà hắn chắc chắn. Khi hắn gặp Đàm Tư Vĩnh, hắn sẽ giết lão ta.
Nhưng lão ta lại không thích điều đó. Bọn họ trước sau gì cũng phải gặp nhau nên Đàm Tư Vĩnh đã đề nghị gặp mặt ngay bây giờ để cùng nhau uống tách trà.
Việc đôi mắt của Đàm Tư Vĩnh đang nhìn vào một nơi rất khác với Tây Lương khiến hắn cảm thấy thật buồn cười.
Đồng thời, hắn cũng rất hạnh phúc. Vui vì việc bản thân, người đã giữ lại linh hồn của một tử thần đầy sát khí quá mức, giờ đã sẵn sàng để trị vì tất cả như một ma thần thực sự.
Tây Lương cười được một lúc thì gật đầu.
"Được thôi. Bổn tọa chấp nhận lời đề nghị của ông ta.”
“Đó là một quyết định sáng suốt.”
“Nếu như ngươi nói cho bổn tọa biết chủ quân của ngươi đang đợi ở đâu.”
Đôi mắt của Khởi Chung Y trở nên sâu thẳm hơn.
“Thật khó để nói với ngài cho đến khi tại hạ đích thân đưa ngài đến đó.”
Tây Lương lắc đầu.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)
“Ngươi đừng tự biến nhiệm vụ của mình trở nên khó khăn hơn nữa. Cuộc gặp gỡ này là cuộc gặp gỡ giữa thủ lĩnh của hai bên đang chuẩn bị cho chiến tranh đấy. Nếu ngươi không nói trước cho bổn tọa biết ông ta đang ở đâu thì làm sao bổn tọa có thể đến đó?”
"Ngài sợ sao?"
Sát khí tỏa ra trong mắt Võ Đàm và Mã Đồng Thất.
Tây Lương gật đầu.
"Bổn tọa sợ. Con độc xà Đàm Tư Vĩnh đó một khi đã chuẩn bị đầy đủ thì rất đáng sợ.”
“...”
“Ngươi không định nói cho bổn tọa biết à? Thế thì bổn tọa cũng từ chối cuộc gặp gỡ này. Cáo từ."
Khởi Chung Y im lặng nhìn Tây Lương rồi mở miệng.
“Chủ quân đang ở Võ Đang Sơn, thành Hồ Bắc.”
“Võ Đang Sơn?”
"Đúng vậy."
Tây Lương liếc nhìn xe ngựa.
"Bổn tọa hiểu rồi."
Hắn gật đầu.
"Tốt. Nghe nói phong cảnh của Võ Đang Sơn rất đẹp, chúng ta đến đó ngắm cảnh một chút.”
Quyết định được đưa ra nhanh đến mức như một trò đùa.
“Nào, nhanh chuẩn bị đi. Có người dẫn đường thì tiện cho chúng ta quá!"
Tây Lương nhìn lại Khởi Chung Y.
“Nhưng vấn đề là...”
“... ?”
“Chúng ta không cần nhiều người dẫn đường cho lắm nhỉ?”
"Ý ngài là gì?"
Vụt!
Khởi Chung Y há hốc miệng.
Uỳnh!
Với một vụ nổ kinh hoàng, thi thể của năm mươi võ giả Thủy Long Quân bị chém làm đôi. Tây Lương đã thi triển Dĩ Khí Ngự Đao đối với Thiên Ma Đao.
Vù vù vù.
Tây Lương sau khi giết chết năm mươi võ giả chỉ bằng nhất kích thì đã chộp lấy Thiên Ma Đao và quàng nó qua vai hắn.
“Dẫn đường thì một người là đủ rồi. Kéo đàn kéo đống đến đây làm gì. Chậc chậc."
“... !!”
"Ngươi còn nghệt mặt ra làm gì vậy? Dẫn đường đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook