Ma Đạo Luân Hồi Ký
Chapter 491: Vận mệnh vẫy gọi. (3)

“Thánh thần đã xuất phát! Tất cả hành lễ!”

Cổng chính nối nội thành và ngoại thành của Thiên Ma Thần Giáo mở ra.

Lối đi này thường có rất nhiều xe ngựa và kỵ binh đi qua, bây giờ không có ai ở đó, nhưng cánh cổng khổng lồ vẫn rộng mở.

Tùng! Tùng!

Tiếng trống vang lên vang dội.

Tiếng trống vang lên từ nội thành nhưng ở ngoại thành vẫn có thể nghe. Tiếng trống tràn ngập sức mạnh, nó chứa đựng sự hùng vĩ ở một đẳng cấp khác với tiếng trống trên chiến trường.

Điều đáng ngạc nhiên là tất cả những ma nhân đang quỳ gối ở hai bên.

Uỳnh. Uỳnh.

Những bước chân rung chuyển cả mặt đất.

Khi tiếng bước chân đi qua cuối nội thành và đến ngoại thành, giọng nói của một người vang lên.

“Giáo Chủ đại giá quang lâm!”

Cùng lúc đó, các ma nhân đồng loạt hét lớn.

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)

“Quân Lâm Thánh Giáo! Thiên Ma Bất Bại!”

Những ma nhân cứ thế cúi rạp đầu xuống.

“Chúng tiểu thần tham kiến thánh thần!”

Tiếng hét lớn đến nỗi toàn bộ nhà Thiên Ma Thần Giáo phải náo động.

Giọng nói của họ chứa đầy tình cảm nồng nàn, sự tôn trọng và đầy niềm tin. Những tiếng kêu như ngọn lửa đồng loạt tụ lại để chào đón sự xuất hiện của Đệ Thập Đại Thiên Ma của Thiên Ma Thần Giáo.

Vù vù vù!

Ma khí đáng sợ tuôn ra từ trong Ma Hoàng Xa, càn quét xung quanh như một cơn bão.

Khuôn mặt của ma nhân tràn đầy niềm vui.

Quân Lâm Ma Hoàng Công, Thiên Hạ Đệ Nhất Ma Công chưa từng có trong lịch sử Võ Lâm Ma Đạo đang lan rộng.

Chào đón Tân Thiên Ma, đây là nơi mà tất cả ma nhân lần đầu tiên cảm nhận được sự hiện diện của Đệ Thập Đại Thiên Ma. Bá khí hắn tỏa ra thực sự uy nghiêm đáng sợ.

Ma khí mà Đệ Thập Đại Thiên Ma tỏa ra thật đáng kính. Hắn tỏa sức mạnh chí cao vô thượng đến nỗi người ta thậm chí không dám nhìn vào.

Khác với Lý Thiên Tượng.

Ngay từ đầu, ma khí của Lý Thiên Tượng là thứ mà con người không thể có được. Bởi vì nó Tiên Thiên Ma Khí nên nó gây ra đủ loại âm thanh ảo giác.

Nói cách khác, nó là minh chứng của sức mạnh của Thần, đồng thời là biểu tượng của nỗi thống khổ và sự thống trị không thể hiểu nổi của đấng chí tôn.

Vậy còn ma khí của Tây Lương thì sao?

Quân Lâm Ma Hoàng Khí mà Tây Lương tỏa ra giống như một ngọn núi cao vô tận và những đám mây đen che phủ đỉnh núi. Đầy uy nghiêm và kiêu ngạo.

Ma vân hư ảo bao phủ lấy ma nhân.

Ma khí của Lý Thiên Tượng là bầu trời.

Còn ma khí của Tây Lương là địa ngục.

Hắn là hậu duệ của kẻ cô độc và kiêu hãnh, tuy vẫn chưa đạt đến Bán Tiên Chi Cảnh, nhưng chính vì vậy mà hắn càng trở nên đáng sợ hơn.

Sự tự tin khủng khiếp rằng bất cứ lúc nào cũng có thể biến thiên hạ thành biển lửa khiến trái tim của những ma nhân đập thình thịch.

Thình thịch.

Ma Hoàng Xa khổng lồ, dẫn đầu là Đế Vương của một địa ngục mà Mẹ Thiên Nhiên không thể tạo ra.

Khi xích ma khí như máu của chủ nhân tăng lên, cơ thể của những ác ma thuộc về hắn cũng lớn lên.

Thân thể của chúng như nặng nghìn cân. Cự hổ toát ra sức nặng khủng khiếp và trông rất nhanh nhẹn.

Hổ Vương có đôi mắt màu đỏ. Nó là quái thú đứng đầu trong thiên hạ hay còn gọi là Bách Thú Chi Vương.

Một trong hai linh thú được chủ nhân Thần Giáo nuôi dưỡng đã khuếch đại uy nghiêm vô song của Thiên Ma đến không ngừng.

Tuy nhiên, bản chất hung dữ trong quá khứ của chúng vẫn chưa được bộc lộ.

Như thể một cao thủ nội công đã tích trữ khí của mình, chúng thể hiện dáng vẻ của một thần thú huyền bí, trong khi những hung ác đang tản mát khắp nơi.

Những danh mã di chuyển theo sau Hổ Vương cũng bước đi đầy kiêu hãnh.

Một con ngựa được huấn luyện tốt có thể tin tưởng chủ nhân của nó và nhảy vào một con hổ mà không do dự. Nhưng những danh mã này lại không như vậy. Có vẻ như chúng thực sự coi Hổ Vương là thứ không hề đáng sợ.

Và cưỡi trên những danh mã đó lần lượt là Võ Đàm, Mã Đồng Thất và Lã Khương Huy.

Họ là những trung thần mạnh mẽ của Giáo Chủ.

Ngay cả Lã Khương Huy, người yếu nhất trong ba người, cũng sở hữu tu vi sánh ngang với Chưởng Môn Nhân của Cửu Phái Nhất Bang.

Mã Đồng Thất là một cao thủ đã đột phá đến Cực Ma Chi Cảnh, còn Võ Đàm là một cao thủ cao cường đã đột phá Cực Ma Chi Cảnh trong nhiều thập kỷ.

Mỗi một người trong số họ đều sở hữu sức mạnh tương đương một quân đoàn. Đúng là không gì hoàn hảo hơn để làm hộ vệ cho Giáo Chủ.

Như muốn chứng minh rằng chỉ vì số lượng nhiều không có nghĩa là mạnh, khí thế của ba người cũng rất sắc bén.

Hơn nữa, ở phía sau Ma Hoàng Xa, có cả Ma Vương Lệnh đang theo sát. Dù không cùng xuất hiện với chủ nhân của Thần Giáo, nhưng họ cũng không thể thiếu trong quá trình đồng hành cùng bước tiến của thần ra ngoài thế gian.

Và cứ thế, vị thần của Thần Giáo.

Thiên Hạ Đệ Nhất Ma, Diêm La Ma Đế Tây Lương bắt đầu tiến về phía Trung Nguyên.

* * *

“Chết tiệt, ta gần như bức bối đến chết rồi.”

Ngay khi họ rời khỏi ngoại thành, câu nói đầu tiên của Tây Lương khi xuống khỏi Ma Hoàng Xa đã khiến không khí trang nghiêm của nhóm người chao đảo.

Võ Đàm nói với vẻ mặt khó xử.

“Tất cả các ma nhân của bổn giáo đều không khỏi vui mừng trước sự xuất hiện của Giáo Chủ ạ. Giáo Chủ là người mà bọn họ muốn gặp ít nhất một lần, vì vậy...”

"Ta biết rồi mà. Không phải là ta không thích.”

Tây Lương cười ngượng nghịu.

“Ta cần phải làm quen với nó nhiều hơn rồi. Là chủ nhân của Thần Giáo, ta biết điều đó, nhưng có lẽ vì thiên tính của ta nên ta hơi khó chịu một chút.”

"Vâng ạ."

Tính cách là thứ khó có thể sửa được.

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)

Ngày xưa, vẻ ngoài của Giáo Chủ khiến mọi người cảm thấy ngột ngạt. Nhưng bây giờ thì không như vậy nữa.

Không phải Giáo Chủ nào cũng thích được tôn vinh. Nếu có Giáo Chủ hung bạo thì cũng có Giáo Chủ thờ ơ, còn nếu có Giáo Chủ đầy kiêu ngạo thì cũng có Giáo Chủ giản dị.

Dù tính cách của Giáo Chủ ra sao, ma nhân vẫn tôn kính họ. Mặc dù vậy, Võ Đàm vẫn mỉm cười trước lời nói của Tây Lương.

“Được rồi, chúng ta tăng tốc thôi.”

"Vâng ạ."

Tây Lương trèo lên lưng Hổ Vương.

Lúc đó, Lã Khương Huy hỏi.

“Nhưng thưa Giáo Chủ.”

"Có chuyện gì?"

“Chẳng phải Giáo Chủ đã nói chúng ta không nhất thiết phải cảnh báo kẻ thù về hành động của mình sao.”

"Đúng vậy."

Lã Khương Huy nhìn Hổ Vương với vẻ mặt e ngại.

“Ta nghĩ tiểu tử này khá lớn đủ để lọt vào tầm mắt của tất cả mọi người.”

Hắn ta thậm chí còn đặt làm riêng cho Hổ Vương một chiếc yên riêng. Thậm chí bên hông của nó còn có treo Thiên Ma Đao.

Nó không chỉ là một con hổ quái vật khổng lồ mà còn là một ‘chiến mã’.

Tin đồn về Diêm La Ma Thú, nhị linh thú mà Diêm La Ma Đế đang nuôi dưỡng, đang lan rộng khắp Trung Nguyên.

Hơn nữa, Tây Lương cũng đang mặc bộ y phục xích sắc độc đáo nên chắc chắn mọi người sẽ xôn xao về hắn.

Tây Lương cười lạnh.

“Không cần phải thông báo, nhưng ta cũng không có ý định giấu giếm. Vậy nên ta mới nói, một khi chúng ta qua Trường Giang, một cuộc tấn công điên cuồng sẽ bắt đầu.”

"Ra vậy."

"Không sao đâu. Vai trò của chúng ta là mồi nhử. Ngoài vai trò là mồi nhử, chúng ta còn đóng vai trò là một lực lượng hùng mạnh chiến đấu chống lại kẻ thù trong trường hợp khẩn cấp."

"Ta hiểu rồi."

“Hãy chuẩn bị tinh thần như đang bước vào chiến trường đi.”

"Vâng ạ."

"Và...”

Tây Lương liếc nhìn xe ngựa ở phía sau.

“Đồng Thất, thỉnh thoảng hãy kiểm tra bọn họ.”

“Vâng, thưa Giáo Chủ.”

Một chiếc xe ngựa không lớn lắm đang theo sau. Chiếc xe này là phiên bản thu nhỏ của Sát Vương Mã Xa, nhưng khả năng phòng thủ đã được nâng cao gấp nhiều lần với lớp thiết giáp bên ngoài.

Nó không chỉ không bị hư hại khi trúng hỏa pháo, mà còn được trang bị đủ vật liệu giảm chấn, vì vậy nội thất bên trong sẽ không bị ảnh hưởng.

Huyền Thiên Chân Nhân và Chu Thụy Vân đang ở trong đó.

‘Ta đã bảo là không nhất thiết phải đi theo ta rồi mà.’

Theo kế hoạch, Huyền Thiên Chân Nhân sẽ đi cùng hắn trong chuyến đi tới Trung Nguyên này.

Tuy nhiên, Chu Thụy Vân thì nằm ngoài kế hoạch. Vì đây là con đường nguy hiểm nên Tây Lương hoàn toàn phản đối chuyện nàng đi theo hắn.

Tuy nhiên, thật ngạc nhiên, Huyền Thiên Chân Nhân lại đứng về phía Chu Thụy Vân.

‘Ha ha, đâu có sao. Con người chỉ có thể phát triển nếu họ xông pha giang hồ. Dù có nguy hiểm cách mấy đi chăng nữa thì chuyện này cũng không hoàn toàn xấu. Hơn nữa có có Thiên Hạ Đệ Nhất Ma cùng với các cao thủ xuất chúng ở đây thì việc gì phải lo lắng?’

Bất kỳ cao thủ nào cũng sẽ chết nếu mất cảnh giác. Nguy hiểm có thể đến với bất cứ ai.

Ngay cả Huyền Thiên Chân Nhân cũng biết điều đó. Tuy nhiên, khi ông ta nói vậy, Tây Lương nghĩ ông ta chắc chắn có ý đồ riêng.

Tây Lương lắc đầu.

‘Một lão già sống không được bao lâu nữa thì…’

Sau khi Xích Tùng qua đời, cơ thể của Huyền Thiên Chân Nhân cũng xuống cấp rõ rệt. Ông ta gặp khó khăn việc di chuyển. Đó không phải là chuyện xảy ra mới đây, nhưng có thể nói rằng toàn bộ khuôn mặt của ông ta đã nhợt nhạt đi hẳn.

Căn bệnh của ông ta không phải thứ có thể chữa khỏi bằng y thuật. Vì vậy, Huyền Thiên Chân Nhân có thể đi cùng Tây Lương mà không phải lo lắng gì.

Bởi vì những người sắp chết thì không việc gì phải sợ chết cả.

“Tăng tốc thôi.”

"Vâng ạ!"

Rầm rầm!

Bước chân của Hổ Vương rất nhanh.

Vì cơ thể to lớn nên không thể tránh khỏi việc mặt đất rung chuyển mỗi khi nó chạy. Tuy nhiên, tiếng động phát ra vẫn rất yên tĩnh so với thân hình khổng lồ của nó.

Võ Đàm và Lã Khương Huy đi theo sau Hổ Vương trên lưng ngựa, còn Mã Đồng Thất lái cỗ xe ngựa phía sau họ.

Bọn họ hướng về phương Bắc.

Vì đường họ đi là một con đường đông đúc nên có rất nhiều người thấy được họ. Ai nấy đều há hốc mồm khi nhìn thấy con hổ khổng lồ và ma nhân mạnh mẽ cưỡi trên nó.

Rầm rầm.

Tốc độ của nhóm người di chuyển về phía Bắc rất nhanh.

Không chỉ riêng Hổ Vương, mà danh mã cũng đều được nuôi dưỡng bằng linh dược. Về mặt phản xạ và thể lực, không có con ngựa thông thường nào có thể sánh kịp chúng.

“Ôi, nhanh thật.”

Khung cảnh bên ngoài vụt qua như gió, không kịp nhìn rõ. Tốc độ thực sự nhanh hơn bất kỳ chiếc mã xa nào trên thiên hạ.

Mặc dù vậy, cảm giác rung lắc bên trong xe gần như không có. Giữa các bánh xe và thân xe, những vật liệu giảm chấn do các danh tượng tài ba chế tác đang thực hiện tốt nhiệm vụ của mình.

“Người có thấy khó chịu không ạ? Nếu có xin hãy nằm xuống một chút.”

Huyền Thiên Chân Nhân cười tươi trước lời nói của Chu Thụy Vân.

“Khi ta chết, ta sẽ nằm rất lâu. Vì vậy ta nên tranh thủ ngồi xuống càng nhiều càng tốt.”

Gương mặt Chu Thụy Vân tối sầm.

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)

Huyền Thiên Chân Nhân mỉm cười.

"Con buồn sao?"

“...”

"Ha ha! Nha đầu thối, chẳng phải ta đã nói rồi sao? Cái chết là điều không thể tránh khỏi. Cả con và ta đều không thể tránh khỏi cái chết. Có thể sống đến ngày nay không phải là phước lành của Nguyên Thủy Thiên Tôn ban cho.”

“...”

“Khi chia ly mà cảm thấy buồn rầu là điều không thể tránh khỏi. Khi nào ta ra đi, con đau buồn cũng chưa muộn.”

“... Vâng ạ."

“Hãy cười lên nào. Cuộc đời này ngắn ngủi, có cười thì vẫn chưa đủ. Ta chỉ mong con cười thật nhiều.”

Chu Thụy Vân cố gắng mỉm cười. Nụ cười trên gương mặt lạnh lùng của nàng có phần gượng gạo, nhưng vẫn trông thật xinh đẹp.

Dường như.

“Đúng vậy, hãy tiếp tục cười như thế. Khi con cười nhiều, những điều tốt đẹp sẽ tự tìm đến.”

“Vâng, thưa gia gia.”

“Giờ thì, trong khi sư huynh con đang chạy hết tốc lực, ta sẽ kể cho con nghe về phần còn lại của khẩu quyết mà trước đây chưa kịp nói.”

Chu Thụy Vân ngồi thẳng người.

Huyền Thiên Chân Nhân đọc lại khẩu quyết với vẻ mặt thoải mái.

Mặc dù nói là khẩu quyết nhưng nó không đơn thuần là võ công. Những gì ông ta đang truyền lại là sự giác ngộ.

Ông ta đang đang truyền đạt những giác ngộ không thể diễn tả bằng lời và hiện thực hóa để Chu Thụy Vân có thể hiểu được.

Như tổ phụ kể chuyện cổ tích cho tôn nữ nghe.

Ông ta ngồi bên cạnh Chu Thụy Vân, ngân nga khẩu quyết như một bài hát, đọc như một bài thơ, truyền đạt những giác ngộ mà mình có, giống như lời nói của Xích Tùng đang ở trên trời cao.

Ba ngày sau, đoàn người đã tiến vào Hồ Nam.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương