Ly Thiên Đại Thánh
-
Quyển 3 - Chương 99: Trâm đá và xà yêu
Editor: Wave Literature "Đùng...
Đùng..."Tiếng nổ liên tục vang lên.
Chu Tử Du khoanh chân ngồi ngay ngắn trên không trung, cả người u ám, dường như trở thành một cái lỗ đen, hấp thu linh khí rời rạc trong thiên địa.
Linh khí hội tụ, rồi được luyện bằng pháp quyết, cuối cùng dũng mãnh tụ vào Huyền Âm Tụ Hồn Phiên, mặt cờ nhẹ nhàng đong đưa, từng tia lửa màu đen cũng tùy theo mà rớt xuống dướiDưới thân thể của nàng, lửa đen cháy hừng hực, cái núi cao sừng sững khiến cho người khác kính nể, đã chậm rãi tan rã."Bành!"Một tiếng nổ trầm đục vang lên, đỉnh núi ở dưới người nàng nổ tung, đá vụn lăn xuống.
Huyền Âm Tụ Hồn Phiên đang lơ lửng trên không cũng run lên, một luồng lửa phóng tới, cái núi đá cao mấy trượng đã bị luyện thành bột phấn.
Đạo cơ tu sĩ, có thể ngự khí thuận gió, tới cảnh giới này, đã có uy năng dời non lấp biển.
Người thường muốn dời non lấp biển, không có trăm vạn sức người, thậm chí phải trải qua mấy đời, mới có thể làm được.
Mà lúc này, không trung chỉ có một người đơn độc, lại có thể sử dụng pháp thuật, đoạt lấy tạo hóa của thiên địa!"Ken két..."Thân núi khổng lồ kia, theo thời gian trôi qua, dần dần hiện ra những khe nứt to lớn.
Trong những cái khe kia, có lửa đen thiêu đốt, thiêu đốt khắp tòa núi lớn này.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã qua hơn hai mươi ngày.
Trong thời gian này, cho dù Chu Tử Du đã tiến giai đạo cơ cảnh giới, cũng phải nhiều lần nuốt đan dược duy trì pháp lực, mới trụ lại được.
Thân núi này rất cứng rắn, vượt qua núi bình thường rất nhiều, nhất là càng xuống thân núi, càng vào trung tâm núi, thì độ cứng của đá núi sẽ tăng theo cấp số nhân.
Thậm chí, đến cuối cùng, độ cứng của đá như tinh cương, còn có thể so với một số hạ đẳng pháp khí.
Nhưng dưới ngọn lửa đen của Chu Tử Du, những đá núi này cũng phát ra ánh sáng đỏ, rồi lăn xuống như nham thạch, dần dần tan rã.
Hơn hai người ngày, một ngọn núi đứng sừng sững ở chỗ này, đã biến mất.
Mặt đất lõm xuống,Thành một cái hố to.
Ở giữa hố to, có một đám lửa màu đen đang cháy hừng hực, khiến cho người khác không thấy rõ bên trong đang xảy ra việc gì."Rắc…"Đột nhiên, một tiếng vỡ vụn, vang lên từ trong ngọn lửa màu đen này.
Trong khói lửa, một tảng đá núi cao chưa tới mười trượng, đột nhiên rung lắc mạnh một cái."Không tốt!"Chu Tử Du khẽ quát một tiếng, Huyền Âm Tụ Hồn Phiên đang lơ lửng trên không trung chuyển động, rủ xuống ngàn vạn tia khói đen, khóa cứng bốn phương."Bành!"Một tiếng nổ mạnh vang trời, đá núi đột nhiên vỡ vụn.
Vô số đá vụn, hóa thành từng tia sáng, bắn mạnh về bốn phương tám hướng.
Tốc độ của những tia sáng này kinh người, tiếng xé gió còn chưa truyền đến, đã đánh vỡ sự phong tỏa của khói đen, bắn ra xa hơn mười dặm."Trấn!"Một tiếng quát khẽ vang lên trên không trung, không khí vặn vẹo một cái, hơn nữa đá núi đang bay bỗng nhiên bị làm cho đứng yên tại chỗ, rồi bị khói đen kia quấn lại, trở về chỗ cũ."Đi, mang những thứ còn lại về đây."Chu Tử Du bay xuống, vung tay ngọc lên, từng con oan hồn đã gào thét bay ra khỏi Huyền Âm Tụ Hồn Phiên, bay về những mảnh đá kia.
Nàng đang ở sâu trong Tuyệt Linh Chi Địa, xung quanh nơi này đều hoang vu không có người, nên nàng không lo lắng có người tới đoạt thứ này với mình.
Lúc này, khói đen bay cuồn cuộn, tụ lại thành một bàn tay lớn, bay tới chỗ của nàng, bàn tay này mở ra, hiện ra vô số đá vụn lớn nhỏ khác nhau.
Chính là những viên đá vừa bắn ra."Là chúng sao?"Chu Tử Du nghiêng người, hỏi hồn phách của một bà lão không biết đã xuất hiện bên cạnh nàng từ lúc nào."Hình như, không đúng lắm."Bà lão bay tới bàn tay này, khói khí trên người lão bay cuồn cuộn, liên tục lục lọi đám đá vụn này.
Một ít đá vụn bị khói khí nghiền ép, hóa thành bột phấn, còn dư lại mấy viên, thì không hư hao gì.
Nếu như Tôn Hằng ở đây, thì có thể nhìn ra, những tảng đá vụn này, giống tảng đá kỳ lạ mà hắn lấy được trên Huyền Vũ Lệnh!"Xem ra chúng ta đoán không lầm, nơi này từng là cửa ra vào của hai giới."Bà lão nhìn lên trời, sự kích động hiện ra trong hai con ngươi của lão: "Lưỡng Giới Thạch chỉ xuất hiện trong tình huống này mà thôi, từ lúc dùng xong, thì Lưỡng Giới Thạch đã bị tách ra, dần dần bị nham thạch đá núi bọc lại, cuối cùng thành một ngọn núi.
Cũng bởi vì vậy, mà tâm của ngọn núi này mới cứng rắn như vậy.
Dù sao, chúng đã bị ảnh hưởng của Lưỡng Giới Thạch nhiều năm, nên phát sinh biến hóa cũng là điều bình thường."
"Ừ, nhìn vào thời gian sinh trưởng của ngọn núi này, thì chắc hẳn chuyện này xảy ra từ vài vạn năm trước."Thời gian xuất hiện của núi của biển, thứ này người thường không thể biết, nhưng tu sĩ đạo cơ cảm ngộ thiên địa, cũng có thể đoán được một hai.
Thậm chí, bọn họ còn có thể suy đoán được ngọn núi này một năm cao thêm được bao nhiêu, vạn năm trước hình dáng nó thế nào!"Chuyện từ mấy vạn năm trước…"Chu Tử Du nhẹ nhàng lắc đầu, chậm rãi nói: "Xa như vậy, coi như là lão tổ của hai tông, cũng chưa chắc dùng cái này để đi tới!"
"Ừ, lời này có lý."Bà lão gật đầu nhẹ một cái, khói đen bay quanh người lão, sau đó càn quét về phía đá núi ở dưới."Ầm! Ầm!"Tiếng nổ liên tục vang lên, từng khối nham thạch bị nghiền thành bột phấn, xuất hiện ba viên Lưỡng Giới Thạch, tất cả bị khói khí nâng lên, bay vào lòng bàn tay của bà lão."Ồ!"Khói đen thổi qua một vật, khiến cho sắc mặt của bà lão này sững sờ một chút, lập tức điều khiển khói khí bay tới, quét dọn xung quanh vật này."Đây là cái gì?"Chu Tử Du quay đầu nhìn lại, vẻ ngạc nhiên xuất hiện trên khuôn mặt của nàng.
Chỉ thấy ở trong cái hố sâu này, có một vật bén nhọn, đang cắm thẳng xuống dưới đất.
Mà hai vị đạo cơ, lại không phát hiện ra vật này."Một cái...
Thạch trâm?"Chu Tử Du nhẹ nhàng bước tới, cơ thể của nàng bay tới gần nơi này.
Nàng nhìn kỹ lại, vật này đúng là một cây trâm đang đâm thẳng vào trong mặt đất, chỉ có điều toàn thân nó xám trắng, rứt vỡ rất nhiều, không có đẹp mắt chút nào.
Bà lão kia cũng đi xuống, lấy cánh tay của mình vuốt ve vật này, cũng không xảy ra điều gì lạ thường, chỉ là cho dù nàng có dùng bao nhiêu lực, cũng không nhấc được vật này lên.
Hơn nữa, rõ ràng vật này chỉ đâm vào trong mặt đất có một tấc, nhưng làm bất cứ cách nào, cũng không thể nhổ nó lên được!"Để ta thử xem."Chu Tử Du thấy vậy, cũng bấm ấn quyết, từng vầng sáng xuất hiện xung quanh cây trâm bằng đá này."Bành!"Mặt đất chấn động mạnh một cái, bụi mù bay lên, nhưng sau khi bụi đất tản đi, thì sắc mặt của hai người ở đây cũng trở nên cổ quái.
Không chỉ thạch trâm, ngay cả mặt đất phía dưới, cũng không bị tổn thương một chút nào.
Phải biết rằng, Chu Tử Du là đạo cơ tu sĩ, nàng tiện tay thi triển pháp thuật, cũng có thể đánh nát một mảnh đất lớn.
Những vầng sáng vừa nãy, cho dù là sắt thép chắc chắn, cũng có thể xuyên qua dễ dàng."Cổ quái!"Dưới lớp khăn che mặt, đôi mắt của Chu Tử Du chớp chớp, nàng nhịn không được tiến lên một bước, duỗi tay ngọc ra, cầm chặt cây trâm bằng đá này rồi dùng lực."Ư!"Chu Tử Du rên lên một tiếng, cơ thể mềm mại của nàng khẽ run một cái."Làm sao vậy?"Bà lão vội vàng mở miệng hỏi, vật này quá quỷ dị, khiến cho nàng không dám mất cảnh giác."Máu!"Chu Tử Du giơ tay ra, nàng thấy được trên lòng bàn tay trong suốt như ngọc của nàng, lại xuất hiện một vết máu nhỏ.
Mà ở trên cây trâm kia, cũng có máu đang dần dần thẩm thấu vào trong."Rắc…"Một tiếng rắc giòn vang vang lên, cây trâm bằng đá mà hai người dùng cách nào cũng không động đậy, đột nhiên nứt ra, rớt xuống mặt đất."Xảy ra chuyện gì?"Giọng nói của Chu Tử Du trầm xuống."Mặc kệ nó, chúng ta cách xa một chút."Hồn phách của bà lão tự nhiên cảm thấy bồn chồn, thúc dục Chu Tử Du, định rời đi nơi này một chút."Ừ."Chu Tử Du cũng hơi nghi ngờ, lập tức vung tay lên, kình khí bao phủ một nửa cây thạch trâm kia, đang muốn chạy ra khỏi cái hố này.
Nhưng ngay lúc này, ở mặt đất dưới cây trâm kia, đột nhiên xuất hiện một cái chấm đen.
Chấm đen vừa xuất hiện, một loại uy áp vô biên, đã tuôn bốn phương tám hướng, ngay cả Chu Tử Du và bà lão kia, cũng cứng đờ người, không thể động đậy được."Xảy ra chuyện gì?"Cho dù là oan hồn, nhưng mà ánh mắt của bà lão đã trở nên kinh hoảng, khí tức cũng trở nên bất ổn.
Mà ở bên cạnh nàng, tuy Chu Tử Du đã che mặt, nhưng nàng cũng cảm thấy sắc mặt của Chu Tử Du đột nhiên trở nên trắng bệch."Oanh..."Một quầng sáng thông thiên triệt địa từ dưới đất hiện lên, xông thẳng vào chín tầng mây.
Một vật hình trụ thô rộng gần dặm, cắm thẳng lên trời.
Quanh mình nó được bao phủ bởi khói trắng, lúc này luồng khói trắng này tản ra bốn phương tám hướng."Khè khè…"Âm thanh cổ quái, vang vẩn khắp chân trời.
Hai người ở dưới khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên được, nhưng khi ngẩng đầu lên, thì cơ thể họ liền cứng đờ lại."Rắn!"Một con rắn lớn đến hơn nghìn trượng!Đầu con rắn kia xuyên qua đám mây, từ trên không trung nhìn xuống, hai mắt màu vàng, sáng rực như sao trời.
Mình của con rắn này, vừa thô vừa to, một trăm người ôm chưa hết, cái vảy nhỏ nhất của nó, cũng to bằng cánh cửa.
Tuy nó rất lớn, nhưng nhìn không hung tàn, ngược lại còn trong suốt, hiền hòa.
Vảy rắn trong suốt như ngọc, bên ngoài còn phát sáng, đầu rắn to lớn vô cùng, cũng đẹp như được khắc bằng ngọc quý, đôi mắt màu vàng, càng giống như sao trời, khiến cho người khác không kìm lòng được mà trầm mê trong đó.
Nhưng uy thế trên người của nó, lại quá khủng bố!Nó cách xa như vậy, mà uy áp của nó, đã ép cho vùng trời đất này phát ra những âm thanh thống khổ do bị xé rách.
Phía dưới, uy áp bao phủ, Huyền Âm Tụ Hồn Phiên bị rớt xuống đất, bà lão kia cũng bị ép cho tiêu tán.
Chu Tử Du tê liệt ngã xuống đất, tấm khăn che mặt của nàng bị gió cuốn đi, lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ nhưng tái nhợt không chút máu của nàng."Nhục thể của ta..."Giọng nói hư vô mờ mịt, vang lên từ trên cao, giọng này là giọng nữ, vang lên từ chín tầng trời như thiên thần, quanh quẩn một lúc mới biến mất.
Giọng nói kia, mang theo mê mang, sau đó quầng sáng rực rỡ phía chân trời lóe lên một cái, con rắn lớn này biến mất, ngược lại có một bóng người mặc lụa trắng tung bay trên không.
Bóng hình xinh đẹp kia cúi đầu xuống, hai mắt mê mang nhìn nửa cây trâm trên tay của Chu Tử Du, sự hoảng sợ cực độ hiện ra trên hai con ngươi của nàng."Không..."Nàng gầm nhẹ một tiếng, bóng hình xinh đẹp của nàng lại hóa thành con rắn to che trời kia.
Trên mình rắn, cũng đột nhiên xuất hiện vô số vết nứt.
Không khí cứng đờ lại."Thì ra, ta đã chết…"Giọng nói mang theo bi thương, quanh quẩn khắp chân trời."Bành..."Một tiếng vang thật lớn vang lên, con rắn to khổng lồ kia, đã hóa thành vô số tia sáng, bắn về bốn phương tám hướng.
Đùng..."Tiếng nổ liên tục vang lên.
Chu Tử Du khoanh chân ngồi ngay ngắn trên không trung, cả người u ám, dường như trở thành một cái lỗ đen, hấp thu linh khí rời rạc trong thiên địa.
Linh khí hội tụ, rồi được luyện bằng pháp quyết, cuối cùng dũng mãnh tụ vào Huyền Âm Tụ Hồn Phiên, mặt cờ nhẹ nhàng đong đưa, từng tia lửa màu đen cũng tùy theo mà rớt xuống dướiDưới thân thể của nàng, lửa đen cháy hừng hực, cái núi cao sừng sững khiến cho người khác kính nể, đã chậm rãi tan rã."Bành!"Một tiếng nổ trầm đục vang lên, đỉnh núi ở dưới người nàng nổ tung, đá vụn lăn xuống.
Huyền Âm Tụ Hồn Phiên đang lơ lửng trên không cũng run lên, một luồng lửa phóng tới, cái núi đá cao mấy trượng đã bị luyện thành bột phấn.
Đạo cơ tu sĩ, có thể ngự khí thuận gió, tới cảnh giới này, đã có uy năng dời non lấp biển.
Người thường muốn dời non lấp biển, không có trăm vạn sức người, thậm chí phải trải qua mấy đời, mới có thể làm được.
Mà lúc này, không trung chỉ có một người đơn độc, lại có thể sử dụng pháp thuật, đoạt lấy tạo hóa của thiên địa!"Ken két..."Thân núi khổng lồ kia, theo thời gian trôi qua, dần dần hiện ra những khe nứt to lớn.
Trong những cái khe kia, có lửa đen thiêu đốt, thiêu đốt khắp tòa núi lớn này.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã qua hơn hai mươi ngày.
Trong thời gian này, cho dù Chu Tử Du đã tiến giai đạo cơ cảnh giới, cũng phải nhiều lần nuốt đan dược duy trì pháp lực, mới trụ lại được.
Thân núi này rất cứng rắn, vượt qua núi bình thường rất nhiều, nhất là càng xuống thân núi, càng vào trung tâm núi, thì độ cứng của đá núi sẽ tăng theo cấp số nhân.
Thậm chí, đến cuối cùng, độ cứng của đá như tinh cương, còn có thể so với một số hạ đẳng pháp khí.
Nhưng dưới ngọn lửa đen của Chu Tử Du, những đá núi này cũng phát ra ánh sáng đỏ, rồi lăn xuống như nham thạch, dần dần tan rã.
Hơn hai người ngày, một ngọn núi đứng sừng sững ở chỗ này, đã biến mất.
Mặt đất lõm xuống,Thành một cái hố to.
Ở giữa hố to, có một đám lửa màu đen đang cháy hừng hực, khiến cho người khác không thấy rõ bên trong đang xảy ra việc gì."Rắc…"Đột nhiên, một tiếng vỡ vụn, vang lên từ trong ngọn lửa màu đen này.
Trong khói lửa, một tảng đá núi cao chưa tới mười trượng, đột nhiên rung lắc mạnh một cái."Không tốt!"Chu Tử Du khẽ quát một tiếng, Huyền Âm Tụ Hồn Phiên đang lơ lửng trên không trung chuyển động, rủ xuống ngàn vạn tia khói đen, khóa cứng bốn phương."Bành!"Một tiếng nổ mạnh vang trời, đá núi đột nhiên vỡ vụn.
Vô số đá vụn, hóa thành từng tia sáng, bắn mạnh về bốn phương tám hướng.
Tốc độ của những tia sáng này kinh người, tiếng xé gió còn chưa truyền đến, đã đánh vỡ sự phong tỏa của khói đen, bắn ra xa hơn mười dặm."Trấn!"Một tiếng quát khẽ vang lên trên không trung, không khí vặn vẹo một cái, hơn nữa đá núi đang bay bỗng nhiên bị làm cho đứng yên tại chỗ, rồi bị khói đen kia quấn lại, trở về chỗ cũ."Đi, mang những thứ còn lại về đây."Chu Tử Du bay xuống, vung tay ngọc lên, từng con oan hồn đã gào thét bay ra khỏi Huyền Âm Tụ Hồn Phiên, bay về những mảnh đá kia.
Nàng đang ở sâu trong Tuyệt Linh Chi Địa, xung quanh nơi này đều hoang vu không có người, nên nàng không lo lắng có người tới đoạt thứ này với mình.
Lúc này, khói đen bay cuồn cuộn, tụ lại thành một bàn tay lớn, bay tới chỗ của nàng, bàn tay này mở ra, hiện ra vô số đá vụn lớn nhỏ khác nhau.
Chính là những viên đá vừa bắn ra."Là chúng sao?"Chu Tử Du nghiêng người, hỏi hồn phách của một bà lão không biết đã xuất hiện bên cạnh nàng từ lúc nào."Hình như, không đúng lắm."Bà lão bay tới bàn tay này, khói khí trên người lão bay cuồn cuộn, liên tục lục lọi đám đá vụn này.
Một ít đá vụn bị khói khí nghiền ép, hóa thành bột phấn, còn dư lại mấy viên, thì không hư hao gì.
Nếu như Tôn Hằng ở đây, thì có thể nhìn ra, những tảng đá vụn này, giống tảng đá kỳ lạ mà hắn lấy được trên Huyền Vũ Lệnh!"Xem ra chúng ta đoán không lầm, nơi này từng là cửa ra vào của hai giới."Bà lão nhìn lên trời, sự kích động hiện ra trong hai con ngươi của lão: "Lưỡng Giới Thạch chỉ xuất hiện trong tình huống này mà thôi, từ lúc dùng xong, thì Lưỡng Giới Thạch đã bị tách ra, dần dần bị nham thạch đá núi bọc lại, cuối cùng thành một ngọn núi.
Cũng bởi vì vậy, mà tâm của ngọn núi này mới cứng rắn như vậy.
Dù sao, chúng đã bị ảnh hưởng của Lưỡng Giới Thạch nhiều năm, nên phát sinh biến hóa cũng là điều bình thường."
"Ừ, nhìn vào thời gian sinh trưởng của ngọn núi này, thì chắc hẳn chuyện này xảy ra từ vài vạn năm trước."Thời gian xuất hiện của núi của biển, thứ này người thường không thể biết, nhưng tu sĩ đạo cơ cảm ngộ thiên địa, cũng có thể đoán được một hai.
Thậm chí, bọn họ còn có thể suy đoán được ngọn núi này một năm cao thêm được bao nhiêu, vạn năm trước hình dáng nó thế nào!"Chuyện từ mấy vạn năm trước…"Chu Tử Du nhẹ nhàng lắc đầu, chậm rãi nói: "Xa như vậy, coi như là lão tổ của hai tông, cũng chưa chắc dùng cái này để đi tới!"
"Ừ, lời này có lý."Bà lão gật đầu nhẹ một cái, khói đen bay quanh người lão, sau đó càn quét về phía đá núi ở dưới."Ầm! Ầm!"Tiếng nổ liên tục vang lên, từng khối nham thạch bị nghiền thành bột phấn, xuất hiện ba viên Lưỡng Giới Thạch, tất cả bị khói khí nâng lên, bay vào lòng bàn tay của bà lão."Ồ!"Khói đen thổi qua một vật, khiến cho sắc mặt của bà lão này sững sờ một chút, lập tức điều khiển khói khí bay tới, quét dọn xung quanh vật này."Đây là cái gì?"Chu Tử Du quay đầu nhìn lại, vẻ ngạc nhiên xuất hiện trên khuôn mặt của nàng.
Chỉ thấy ở trong cái hố sâu này, có một vật bén nhọn, đang cắm thẳng xuống dưới đất.
Mà hai vị đạo cơ, lại không phát hiện ra vật này."Một cái...
Thạch trâm?"Chu Tử Du nhẹ nhàng bước tới, cơ thể của nàng bay tới gần nơi này.
Nàng nhìn kỹ lại, vật này đúng là một cây trâm đang đâm thẳng vào trong mặt đất, chỉ có điều toàn thân nó xám trắng, rứt vỡ rất nhiều, không có đẹp mắt chút nào.
Bà lão kia cũng đi xuống, lấy cánh tay của mình vuốt ve vật này, cũng không xảy ra điều gì lạ thường, chỉ là cho dù nàng có dùng bao nhiêu lực, cũng không nhấc được vật này lên.
Hơn nữa, rõ ràng vật này chỉ đâm vào trong mặt đất có một tấc, nhưng làm bất cứ cách nào, cũng không thể nhổ nó lên được!"Để ta thử xem."Chu Tử Du thấy vậy, cũng bấm ấn quyết, từng vầng sáng xuất hiện xung quanh cây trâm bằng đá này."Bành!"Mặt đất chấn động mạnh một cái, bụi mù bay lên, nhưng sau khi bụi đất tản đi, thì sắc mặt của hai người ở đây cũng trở nên cổ quái.
Không chỉ thạch trâm, ngay cả mặt đất phía dưới, cũng không bị tổn thương một chút nào.
Phải biết rằng, Chu Tử Du là đạo cơ tu sĩ, nàng tiện tay thi triển pháp thuật, cũng có thể đánh nát một mảnh đất lớn.
Những vầng sáng vừa nãy, cho dù là sắt thép chắc chắn, cũng có thể xuyên qua dễ dàng."Cổ quái!"Dưới lớp khăn che mặt, đôi mắt của Chu Tử Du chớp chớp, nàng nhịn không được tiến lên một bước, duỗi tay ngọc ra, cầm chặt cây trâm bằng đá này rồi dùng lực."Ư!"Chu Tử Du rên lên một tiếng, cơ thể mềm mại của nàng khẽ run một cái."Làm sao vậy?"Bà lão vội vàng mở miệng hỏi, vật này quá quỷ dị, khiến cho nàng không dám mất cảnh giác."Máu!"Chu Tử Du giơ tay ra, nàng thấy được trên lòng bàn tay trong suốt như ngọc của nàng, lại xuất hiện một vết máu nhỏ.
Mà ở trên cây trâm kia, cũng có máu đang dần dần thẩm thấu vào trong."Rắc…"Một tiếng rắc giòn vang vang lên, cây trâm bằng đá mà hai người dùng cách nào cũng không động đậy, đột nhiên nứt ra, rớt xuống mặt đất."Xảy ra chuyện gì?"Giọng nói của Chu Tử Du trầm xuống."Mặc kệ nó, chúng ta cách xa một chút."Hồn phách của bà lão tự nhiên cảm thấy bồn chồn, thúc dục Chu Tử Du, định rời đi nơi này một chút."Ừ."Chu Tử Du cũng hơi nghi ngờ, lập tức vung tay lên, kình khí bao phủ một nửa cây thạch trâm kia, đang muốn chạy ra khỏi cái hố này.
Nhưng ngay lúc này, ở mặt đất dưới cây trâm kia, đột nhiên xuất hiện một cái chấm đen.
Chấm đen vừa xuất hiện, một loại uy áp vô biên, đã tuôn bốn phương tám hướng, ngay cả Chu Tử Du và bà lão kia, cũng cứng đờ người, không thể động đậy được."Xảy ra chuyện gì?"Cho dù là oan hồn, nhưng mà ánh mắt của bà lão đã trở nên kinh hoảng, khí tức cũng trở nên bất ổn.
Mà ở bên cạnh nàng, tuy Chu Tử Du đã che mặt, nhưng nàng cũng cảm thấy sắc mặt của Chu Tử Du đột nhiên trở nên trắng bệch."Oanh..."Một quầng sáng thông thiên triệt địa từ dưới đất hiện lên, xông thẳng vào chín tầng mây.
Một vật hình trụ thô rộng gần dặm, cắm thẳng lên trời.
Quanh mình nó được bao phủ bởi khói trắng, lúc này luồng khói trắng này tản ra bốn phương tám hướng."Khè khè…"Âm thanh cổ quái, vang vẩn khắp chân trời.
Hai người ở dưới khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên được, nhưng khi ngẩng đầu lên, thì cơ thể họ liền cứng đờ lại."Rắn!"Một con rắn lớn đến hơn nghìn trượng!Đầu con rắn kia xuyên qua đám mây, từ trên không trung nhìn xuống, hai mắt màu vàng, sáng rực như sao trời.
Mình của con rắn này, vừa thô vừa to, một trăm người ôm chưa hết, cái vảy nhỏ nhất của nó, cũng to bằng cánh cửa.
Tuy nó rất lớn, nhưng nhìn không hung tàn, ngược lại còn trong suốt, hiền hòa.
Vảy rắn trong suốt như ngọc, bên ngoài còn phát sáng, đầu rắn to lớn vô cùng, cũng đẹp như được khắc bằng ngọc quý, đôi mắt màu vàng, càng giống như sao trời, khiến cho người khác không kìm lòng được mà trầm mê trong đó.
Nhưng uy thế trên người của nó, lại quá khủng bố!Nó cách xa như vậy, mà uy áp của nó, đã ép cho vùng trời đất này phát ra những âm thanh thống khổ do bị xé rách.
Phía dưới, uy áp bao phủ, Huyền Âm Tụ Hồn Phiên bị rớt xuống đất, bà lão kia cũng bị ép cho tiêu tán.
Chu Tử Du tê liệt ngã xuống đất, tấm khăn che mặt của nàng bị gió cuốn đi, lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ nhưng tái nhợt không chút máu của nàng."Nhục thể của ta..."Giọng nói hư vô mờ mịt, vang lên từ trên cao, giọng này là giọng nữ, vang lên từ chín tầng trời như thiên thần, quanh quẩn một lúc mới biến mất.
Giọng nói kia, mang theo mê mang, sau đó quầng sáng rực rỡ phía chân trời lóe lên một cái, con rắn lớn này biến mất, ngược lại có một bóng người mặc lụa trắng tung bay trên không.
Bóng hình xinh đẹp kia cúi đầu xuống, hai mắt mê mang nhìn nửa cây trâm trên tay của Chu Tử Du, sự hoảng sợ cực độ hiện ra trên hai con ngươi của nàng."Không..."Nàng gầm nhẹ một tiếng, bóng hình xinh đẹp của nàng lại hóa thành con rắn to che trời kia.
Trên mình rắn, cũng đột nhiên xuất hiện vô số vết nứt.
Không khí cứng đờ lại."Thì ra, ta đã chết…"Giọng nói mang theo bi thương, quanh quẩn khắp chân trời."Bành..."Một tiếng vang thật lớn vang lên, con rắn to khổng lồ kia, đã hóa thành vô số tia sáng, bắn về bốn phương tám hướng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook