Ly Hôn Đi Cám Ơn
-
C3: Chương 3
5
Sau khi anh đưa tôi về đến nhà, tôi lấy ví dự định trả tiền lại cho anh.
Anh nhìn tôi một cái rồi cười nói: “Khương An tiểu thư thật sự nghĩ tôi cần một chút tiền này sao?”
“Được, vậy thì cám ơn anh nhiều”
Tôi cất tiền lại vào ví.
Anh hỏi: “Khương An tiểu thư hiện tại từ bỏ khiêu vũ rồi sao?”
Động tác cất ví của tôi dừng lại.
Anh tiếp tục hỏi: “Khương An tiểu thư là một người rất có thiên phú khiêu vũ, tôi còn nghĩ tương lai cô sẽ trở thành một vũ công chuyên nghiệp nổi tiếng nữa đấy”
Tôi nhếch khóe môi nhỏ giọng nói: “Tôi cũng muốn vậy”
Nhưng bây giờ ngay cả cơ hội đứng trên sân khấu cũng không có.
Bùi Lạc Duẫn nghiêm túc hỏi tôi: “Tôi rất ngưỡng mộ khả năng nhảy của cô. Nếu không phiền cô có thể nhảy cho tôi xem một lần không?”
Sợ tôi không đồng ý, anh nói thêm: “Cứ coi đây là lời cảm ơn vì tôi đã đưa cô về, được không”
“Được rồi”
Tôi đồng ý một cách thoải mái.
Tôi cũng rất muốn có người xem.
Tôi đặt bánh kem xuống, chậm rãi bước đến chỗ đèn đường và nhất váy lên như điệu múa làm lễ khai mạc.
Ánh sáng từ đèn đường ấm áp chiếu từ đầu lan xuống phủ lên váy lụa, tôi cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nhún nhảy bài hát mà mình đã luyện tập vô số lần trước đây.
Bùi Lạc Duẫn thành thật vỗ tay khen ngợi: “Khương An tiểu thư thật sự xinh đẹp không gì so sánh được”
Tôi bước đến cầm bánh ngọt lên, cúi người chào anh “Cám ơn anh, hôm nay tôi thật sự rất vui”
Anh mỉm cười và đưa cho tôi một tấm danh thiếp “Hôm nay tôi cũng rất vui.”
“Đúng lúc gần đây công ty của tôi đang đầu tư vào một chương trình khiêu vũ, nếu Khương An tiểu thư không chê, có thể liên hệ với tôi."
Nếu nói không động lòng là giả.
Chỉ có bản thân tôi mới biết, tôi khao khát muốn được một lần nữa đứng trên sân khấu như thế nào.
Tôi nắm chặt danh thiếp trên tay và nói lời cảm ơn một lần nữa với anh trước khi rời đi.
6
Đèn của biệt thự nhà họ Cố đã được bật sáng.
Tôi nhìn đồng hồ, chỉ mới hơn 10 giờ tối, tôi còn tưởng hắn sẽ đi cả đêm không về.
Mở cửa bước vào, tôi thấy Cố Châu đang ngồi trên ghế salon với vẻ mặt không thể thối hơn.
Tôi đặt chiếc bánh lên bàn.
Vờ như không nhìn thấy mà trực tiếp đi vòng qua hắn.
“Khương An”
Cố Châu đột nhiên lên tiếng: “Bánh ngọt trên tay cô từ đâu ra?”
Tôi tức giận đến buồn cười.
Làm sao? Hắn thì có quyền mua bánh kem cho tình yêu bé nhỏ của mình còn tôi thì không được phép nhận quà từ người khác à?
“Quà của một người bạn”
“Bạn nào?”
“Bạn nào liên quan gì đến anh!”
Tôi giận dữ nói.
Cố Châu nhíu mày, đè nén cơn giận: “Ngồi xuống ăn bánh”
“Không ăn”
Tôi chuẩn bị quay người lên lầu.
Hắn lạnh lùng nói: “Lời tôi nói lúc trước cô quên hết rồi phải không?”
“Anh cũng biết vậy sao?”
“...”
Tôi không kiên nhẫn ngồi xuống ghế đối diện hắn.
“Thế nào? Lúc mua cho Mạnh Gia Nịnh sẵn tiện mua cho tôi luôn à”
Cố Châu cười lạnh: “Chứ cô nghĩ mình xứng để ăn nó à”
Phải, tôi không xứng, nên sẽ không ai để tâm đến việc tôi có muốn hay không
Sợ hắn lại đến gặp bố mẹ để gây áp lực cho tôi, suy nghĩ một lúc, tôi mở chiếc bánh hắn mua rồi ăn lấy lệ hai miếng.
“Cám ơn anh đã bố thí”
Sắc mặt Cố Châu tái đi.
Tôi cười nói: “Lần sau nếu cô ta không cần thì cũng đừng có mang đồ thừa về cho tôi, tôi không phải người thu mua phế liệu”
Trước lúc hắn nổi giận, tôi nhanh chân cầm chiếc bánh dâu tây của mình chạy về phòng khóa trái cửa.
Quan hệ của tôi và Cố Châu từ khi nào trở nên không thể cứu vãn như vậy?
Hình như mọi chuyện vẫn rất bình thường cho đến khi Mạnh Gia Nịnh xuất hiện.
Lúc đó tôi vẫn còn thích hắn, mặc dù hắn cũng có bao nhiêu tình cảm nhưng vẫn đối xử với tôi rất bình thường, còn rất tôn trọng tôi.
Hắn lúc đó cũng không ngăn cản tôi theo đuổi ước mơ khiêu vũ, thậm chí họ còn thường ngồi ở ghế khán giả xem tôi biểu diễn.
Có vẻ như hắn đã thay đổi thái độ từ một buổi biểu diễn nào đó, cộng với sự sa sút của Khương thị, hắn đã lặng lẽ kiểm soát cuộc sống của tôi. Truyện Hệ Thống
Nhưng đỉnh điểm khiến mối quan hệ của chúng tôi tan vỡ là vì hắn qua lại với Mạnh Gia Nịnh và phản bội tôi
Tôi nhìn lên trần nhà trắng tinh lặng lẽ thở dài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook