Ly Hôn Đi , Tôi Muốn Về Nhà Thừa Kế Gia Sản Hàng Tỷ
-
Chương 48: Bạn Bè Của Cặn Bã Đều Là Cặn Bã
Nghe thấy Bạc Mộ Niên gọi mình, Thẩm Sơ dừng lại, hơi quay đầu lại nhìn lại anh: “Bạc thiếu gia, có chuyện gì sao?”
Cô nhướng mày, lạnh lùng nhìn hắn.
Bạc Mộ Niên nói "Phó Ngôn là vì tôi mới theo đuổi cô, đừng tưởng bở, tự thu xếp cho ổn thỏa đi"
Hay cho câu tự thu xếp cho ổn thỏa!.
Thẩm Sơ nở nụ cười "Vậy tôi phải thực sự cảm ơn anh rồi, chỉ có điều----. "
Nói xong, cô thu lại nụ cười lạnh lùng nhìn hắn "Chúng ta đã ly hôn rồi, anh có tư cách gì mà nói câu đó. "
Nói xong, cô quay đầu bỏ đi.
Phó Văn Bội nhìn cô bước ra từ hành lang, nhẹ nhàng thở ra " Thẩm tiểu thư, cô còn khó chịu sao? "
Thẩm Sơ lắc đầu: “Xe đến rồi à?”
"Đến rồi, đang ở cửa "
Cô đáp ứng một tiếng, không muốn nói nhiều "Đi thôi"
Khó chịu sao?
Có một chút.
Một câu nói của Bạc Mộ Niên làm tâm tình cả ngày của cô bị phá hỏng, nếu không phải Trần Tiêu gọi điện tới, cô còn không biết mình đã ngâm trong bồn tắm bao lâu nữa.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Thẩm Sơ mới bừng tỉnh từ trong mộng, đứng dậy lau người, mặc đồ ngủ đi ra ngoài.
Bạc Mộ Niên không đáng để cô bận tâm.
Thẩm Sơ cầm điện thoại đang đổ chuông, nhận điện thoại của Trần Tiêu "Chuyện gì? "
"Tiểu ngũ, ngày mai thứ bảy, muốn ra ngoài không? "
Thẩm Sơ nở nụ cười "Muốn đi đâu vậy"
"Trang trại ngựa đi, rất lâu rồi mình không cưỡi ngựa"
Thẩm Sơ nghĩ một chút "Cùng được "
"Vậy sáng mai chín giờ mình tới tìm cậu"
"Biết rồi, đi ngủ sớm đi"
Mỗi ngày đều thức khuya, không sợ hói đầu à.
Cúp điện thoại, Thẩm Sơ uống cốc sữa bò rồi về phòng ngủ.
Ngày hôm sau hơn tám giờ, Trần Tiêu đã lái xe tới.
Tháng ba Lâm thành thường xuyên có mưa, hiếm khi được một ngày đẹp trời như vậy.
Thẩm Sơ đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thì Trần Tiêu gọi cô "tiểu ngũ, đêm đó cậu nói gì với Phó Ngôn vậy"
Thẩm Sơ nhíu mày "Nói cái gì? "
Trần Tiêu hừ hừ, lấy điện thoại cho cô xem "Cậu tự mình xem đi"
Điện thoại hiện thị nội dung trên vòng bạn bè của Phó Ngôn, nội dung "theo đuổi Thẩm Sơ ngày thứ 16" tới đây thì dừng lại.
"Hắn buông tha cho cậu rồi hả? "
Trần Tiêu xùy~một tiếng "Quả nhiên là cặn bã.
Thẩm Sơ nghĩ tới lời ngày đó Phó Ngôn nói "Ừ, cặn bã vẫn là cặn bã "
Thủ đoạn dỗ dành cô gái nhỏ đó, ở đây, trả có chút gì đáng xem cả.
Đèn xanh sáng lên Thẩm Sơ chỉ chỉ "Có thể đi được rồi"
Trần Tiêu còn muốn hỏi gì nữa, nhưng bây giờ chỉ có thể tạm bỏ qua.
Hai người đến trường đua ngựa thì đã là 9 giờ 30 rồi, thứ bảy, trường đua khá là đông đúc.
Thẩm Sơ đã lâu không cưỡi ngựa, chạy được một vòng, tâm tình liền thoải mái.
Trần Tiêu không biết là chạy đi đâu rồi, Thẩm Sơ xuống ngựa, muốn tìm nước uống, thì chợt nghe được từ phía xa có người gọi mình "Thẩm Sơ ".
Thẩm Sơ nghiêng đầu, liền nhìn thấy Chu Tử Nhạc đang giục ngựa chạy tới đây.
"Thực sự là cô, Thẩm Sơ , trùng hợp ghê, cô cũng biết cưỡi ngựa sao? . "
Chu Tử Nhạc cưỡi một con ngựa màu đỏ, nếu không phải miệng con ngựa há miệng trông khá kinh, thì đúng thật là cảnh đẹp người ngựa đẹp.
Thẩm Sơ nhìn hắn nhàn nhạt đáp "Không biết"
Chu Tử Nhạc cảm thấy chỉ số thông minh của mình đang bị vũ nhục "Không cưỡi ngựa thì tới đây làm gì? "
"Nhìn ngựa chạy không được à? "
"....... "
Lúc này, Trần Tiêu cưỡi ngựa quay về, nhìn thấy Chu Tử Nhạc cả người đều không vui "Sao ở đâu cũng đụng phải anh vậy? "
Chu Tử Nhạc cười một tiếng "Đụng phải tôi, khiến Trần tiểu thư không vui sao? "
"Đúng vậy, bạn của cặn bã cũng đều là cặn bã "
Trần Tiêu vừa dứt lời, cặn bã Bạc Mộ Niên cưỡi ngựa trắng chạy tới.
Đừng nói, Bạc Mộ Niên có chút cặn bã, nhưng cưỡi một con bạch mã như vậy cũng khá là giống nhau đấy.
Trần Tiêu ẩn ý nhìn Thẩm Sơ, Thẩm Sơ đem dây cương ngựa vứt cho cô "Mình đi uống nước cái"
Nói xong, xoay người đi vào bên trong.
Cô nhướng mày, lạnh lùng nhìn hắn.
Bạc Mộ Niên nói "Phó Ngôn là vì tôi mới theo đuổi cô, đừng tưởng bở, tự thu xếp cho ổn thỏa đi"
Hay cho câu tự thu xếp cho ổn thỏa!.
Thẩm Sơ nở nụ cười "Vậy tôi phải thực sự cảm ơn anh rồi, chỉ có điều----. "
Nói xong, cô thu lại nụ cười lạnh lùng nhìn hắn "Chúng ta đã ly hôn rồi, anh có tư cách gì mà nói câu đó. "
Nói xong, cô quay đầu bỏ đi.
Phó Văn Bội nhìn cô bước ra từ hành lang, nhẹ nhàng thở ra " Thẩm tiểu thư, cô còn khó chịu sao? "
Thẩm Sơ lắc đầu: “Xe đến rồi à?”
"Đến rồi, đang ở cửa "
Cô đáp ứng một tiếng, không muốn nói nhiều "Đi thôi"
Khó chịu sao?
Có một chút.
Một câu nói của Bạc Mộ Niên làm tâm tình cả ngày của cô bị phá hỏng, nếu không phải Trần Tiêu gọi điện tới, cô còn không biết mình đã ngâm trong bồn tắm bao lâu nữa.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Thẩm Sơ mới bừng tỉnh từ trong mộng, đứng dậy lau người, mặc đồ ngủ đi ra ngoài.
Bạc Mộ Niên không đáng để cô bận tâm.
Thẩm Sơ cầm điện thoại đang đổ chuông, nhận điện thoại của Trần Tiêu "Chuyện gì? "
"Tiểu ngũ, ngày mai thứ bảy, muốn ra ngoài không? "
Thẩm Sơ nở nụ cười "Muốn đi đâu vậy"
"Trang trại ngựa đi, rất lâu rồi mình không cưỡi ngựa"
Thẩm Sơ nghĩ một chút "Cùng được "
"Vậy sáng mai chín giờ mình tới tìm cậu"
"Biết rồi, đi ngủ sớm đi"
Mỗi ngày đều thức khuya, không sợ hói đầu à.
Cúp điện thoại, Thẩm Sơ uống cốc sữa bò rồi về phòng ngủ.
Ngày hôm sau hơn tám giờ, Trần Tiêu đã lái xe tới.
Tháng ba Lâm thành thường xuyên có mưa, hiếm khi được một ngày đẹp trời như vậy.
Thẩm Sơ đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thì Trần Tiêu gọi cô "tiểu ngũ, đêm đó cậu nói gì với Phó Ngôn vậy"
Thẩm Sơ nhíu mày "Nói cái gì? "
Trần Tiêu hừ hừ, lấy điện thoại cho cô xem "Cậu tự mình xem đi"
Điện thoại hiện thị nội dung trên vòng bạn bè của Phó Ngôn, nội dung "theo đuổi Thẩm Sơ ngày thứ 16" tới đây thì dừng lại.
"Hắn buông tha cho cậu rồi hả? "
Trần Tiêu xùy~một tiếng "Quả nhiên là cặn bã.
Thẩm Sơ nghĩ tới lời ngày đó Phó Ngôn nói "Ừ, cặn bã vẫn là cặn bã "
Thủ đoạn dỗ dành cô gái nhỏ đó, ở đây, trả có chút gì đáng xem cả.
Đèn xanh sáng lên Thẩm Sơ chỉ chỉ "Có thể đi được rồi"
Trần Tiêu còn muốn hỏi gì nữa, nhưng bây giờ chỉ có thể tạm bỏ qua.
Hai người đến trường đua ngựa thì đã là 9 giờ 30 rồi, thứ bảy, trường đua khá là đông đúc.
Thẩm Sơ đã lâu không cưỡi ngựa, chạy được một vòng, tâm tình liền thoải mái.
Trần Tiêu không biết là chạy đi đâu rồi, Thẩm Sơ xuống ngựa, muốn tìm nước uống, thì chợt nghe được từ phía xa có người gọi mình "Thẩm Sơ ".
Thẩm Sơ nghiêng đầu, liền nhìn thấy Chu Tử Nhạc đang giục ngựa chạy tới đây.
"Thực sự là cô, Thẩm Sơ , trùng hợp ghê, cô cũng biết cưỡi ngựa sao? . "
Chu Tử Nhạc cưỡi một con ngựa màu đỏ, nếu không phải miệng con ngựa há miệng trông khá kinh, thì đúng thật là cảnh đẹp người ngựa đẹp.
Thẩm Sơ nhìn hắn nhàn nhạt đáp "Không biết"
Chu Tử Nhạc cảm thấy chỉ số thông minh của mình đang bị vũ nhục "Không cưỡi ngựa thì tới đây làm gì? "
"Nhìn ngựa chạy không được à? "
"....... "
Lúc này, Trần Tiêu cưỡi ngựa quay về, nhìn thấy Chu Tử Nhạc cả người đều không vui "Sao ở đâu cũng đụng phải anh vậy? "
Chu Tử Nhạc cười một tiếng "Đụng phải tôi, khiến Trần tiểu thư không vui sao? "
"Đúng vậy, bạn của cặn bã cũng đều là cặn bã "
Trần Tiêu vừa dứt lời, cặn bã Bạc Mộ Niên cưỡi ngựa trắng chạy tới.
Đừng nói, Bạc Mộ Niên có chút cặn bã, nhưng cưỡi một con bạch mã như vậy cũng khá là giống nhau đấy.
Trần Tiêu ẩn ý nhìn Thẩm Sơ, Thẩm Sơ đem dây cương ngựa vứt cho cô "Mình đi uống nước cái"
Nói xong, xoay người đi vào bên trong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook