Ly Hôn Đi , Tôi Muốn Về Nhà Thừa Kế Gia Sản Hàng Tỷ
-
Chương 47: Cảm Ơn Cô Đã Khen Tôi
Lâm Triêu Dương nhìn bóng lưng của Thẩm Sơ không khỏi sửng sốt: “Bạc tổng, là Thẩm tiểu thư.”
Bạc Mộ Niên liếc xéo anh: “Tôi không mù. “
Sống lưng của Lâm Triêu Dương chợt lạnh toát, anh quay mặt đi chỗ khác, không dám nói thêm câu nào nữa.
Tuy hắn rất nghi hoặc, vì cái gì Thẩm Sơ thấy bọn họ lại không chào hỏi, nhưng Lâm Triêu Dương cũng hiểu rõ, nếu nói ra câu này, thì tối nay có khả năng sẽ phải ở đây hít khí trời.
Bữa tiệc tối nay toàn là những người mà Thẩm Sơ không thể đắc tội, lần trước bất hòa với Hoa Thước, đem chuyện hợp tác tiền trảm hậu tấu, khiến Trần Đông muối mặt, vốn bữa tiệc này là hắn phải đi, kết quả hắn đến cũng không đến, đem bữa tiệc này giao cho cô.
Thẩm Sơ vừa mới tiến vào hội trường đã bị phạt ba ly rượu trắng, rượu vào bụng cũng trả dễ chịu gì.
Sau bữa tiệc, Thẩm Sơ uống khá nhiều rượu.
Tửu lượng của cô cũng không tệ, khi tốt nghiệp trung học, cô đã bí mật lấy ra vài chai Mao Đài từ hầm rượu của Thẩm Cẩm Sinh để uống cùng Cao Lỗi và Lâm Tiện, mỗi người một chai, kết quả bọn họ đều say bí tỷ, cô ngoại trừ có hơi chóng mặt ra thì người hoàn toàn tỉnh táo.
Nhưng Thẩm Sơ nhiều năm không uống nhiều như vậy, vừa vào cửa đã bị phạt ba ly rượu mà trong bụng còn chưa ăn gì, mặc dù sau đó Phó Văn Bội đã giúp cô chặn lại rất nhiều, nhưng cô vẫn phải uống khá rất nhiều rượu.
Sau khi kết thúc buổi tiệc, cô có đưa mấy người ra cửa, xoay người lại thì cả người không chịu nổi "tôi đi toilet một chút. "
Nói xong, Thẩm Sơ vội vàng chạy vào WC. Vừa vào tới, cô liền nôn ra một hơi, nôn hết toàn bộ.
Sau khi nôn ra ngoài hết, trong người cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, Thẩm Sơ rửa mặt bằng nước lạnh, cả người hoàn toàn tỉnh táo.
Thẩm Sơ vừa lấy khăn giấy ra thì thấy Tần Tú và Bạc Mộ Thanh bước vào.
"Mẹ, con nói rồi mà, Thẩm Sơ người này không an phận tý nào, người xem cô ta với anh mới ly hôn được bao lâu, đã cùng Phó thiếu hú hí, đúng là dâm đãng "
Bạc Mộ Niên nhếch miệng kinh tởm như mọi khi, khi nhìn thấy Thẩm Sơ, cô không những không cảm thấy xấu hổ mà còn chế nhạo, "Tôi vừa nói, hôm nay sao toilet lại có mùi hôi thối như vậy, hóa ra là có hồ ly tinh lẳng lơ ở trong này ha. "
Nghe vậy Thẩm Sơ không nhịn được cười "Cảm ơn đã khoa trương như vậy mà khen tôi nhá, đúng là tôi lớn lên có chút đẹp thật. "
Hồ ly tinh, không đẹp thì không được gọi là hồ ly tinh.
Bạc Mộ Thanh nhất thời bị nghẹn họng "Cô-----cái đồ không biết xấu hổ!. "
Tần Tú nhìn Thẩm Sơ, kéo Bạc Mộ Thanh: "Đừng nói bậy."
"Mẹ, mẹ nhìn xem có phải là cô ta không cần mặt mũi hay không?. "
"Mặt mũi thì đương nhiên là tôi cần rồi, có khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà không cần, thì thật đáng tiếc mà!. " nói xong Thẩm Sơ dừng lại một chút nhìn Bạc Mộ Thanh "ngược lại là Bạc tiểu thư đây, có khuôn mặt bình thường như vậy, không cần mặt mũi cũng là điều bình thường, con người ấy à, có mặt mũi vẫn tốt hơn. "
Nói tới đây, Thẩm Sơ thu lại vài phần vui vẻ, sắc mặt lật tức trầm xuống, vẻ mặt lạnh lùng nói "Nếu lần sau còn để tôi nghe được Bạc tiểu thư đây nói hươu nói vượn, vậy thì Bạc tiểu thư sẽ không đến bệnh viện đơn giản như lần trước nữa đâu. "
Bạc Mộ Thanh nghe Thẩm Sơ nhắc đến chuyện lần trước không khỏi có chút sợ hãi, sắc mặt cứng đờ "Ai, ai nói hươu nói vượn chứ!. "
Thẩm Sơ hơi mím môi, đi giày cao gót ra khỏi toilet.
Đúng là khéo thật, trong WC thì đụng phải bà mẹ chồng trước và em gái chồng, vừa bước ra bên ngoài thì đụng phải chồng trước.
Chỉ là chồng trước có chữ trước, ý chính là quá khứ, mà chuyện của quá khứ thì bây giờ làm gì còn liên quan tới cô nữa. "
Thẩm Sơ vô tư đưa tay vuốt mái tóc dài, đi giày cao gót bước về phía trước.
Bạc Mộ Niên nhìn cô đi ngang qua anh mà không khỏi nheo mắt, trong lòng bốc lên một ngọn lửa không thể giải thích được: "Thẩm Sơ."
Bạc Mộ Niên liếc xéo anh: “Tôi không mù. “
Sống lưng của Lâm Triêu Dương chợt lạnh toát, anh quay mặt đi chỗ khác, không dám nói thêm câu nào nữa.
Tuy hắn rất nghi hoặc, vì cái gì Thẩm Sơ thấy bọn họ lại không chào hỏi, nhưng Lâm Triêu Dương cũng hiểu rõ, nếu nói ra câu này, thì tối nay có khả năng sẽ phải ở đây hít khí trời.
Bữa tiệc tối nay toàn là những người mà Thẩm Sơ không thể đắc tội, lần trước bất hòa với Hoa Thước, đem chuyện hợp tác tiền trảm hậu tấu, khiến Trần Đông muối mặt, vốn bữa tiệc này là hắn phải đi, kết quả hắn đến cũng không đến, đem bữa tiệc này giao cho cô.
Thẩm Sơ vừa mới tiến vào hội trường đã bị phạt ba ly rượu trắng, rượu vào bụng cũng trả dễ chịu gì.
Sau bữa tiệc, Thẩm Sơ uống khá nhiều rượu.
Tửu lượng của cô cũng không tệ, khi tốt nghiệp trung học, cô đã bí mật lấy ra vài chai Mao Đài từ hầm rượu của Thẩm Cẩm Sinh để uống cùng Cao Lỗi và Lâm Tiện, mỗi người một chai, kết quả bọn họ đều say bí tỷ, cô ngoại trừ có hơi chóng mặt ra thì người hoàn toàn tỉnh táo.
Nhưng Thẩm Sơ nhiều năm không uống nhiều như vậy, vừa vào cửa đã bị phạt ba ly rượu mà trong bụng còn chưa ăn gì, mặc dù sau đó Phó Văn Bội đã giúp cô chặn lại rất nhiều, nhưng cô vẫn phải uống khá rất nhiều rượu.
Sau khi kết thúc buổi tiệc, cô có đưa mấy người ra cửa, xoay người lại thì cả người không chịu nổi "tôi đi toilet một chút. "
Nói xong, Thẩm Sơ vội vàng chạy vào WC. Vừa vào tới, cô liền nôn ra một hơi, nôn hết toàn bộ.
Sau khi nôn ra ngoài hết, trong người cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, Thẩm Sơ rửa mặt bằng nước lạnh, cả người hoàn toàn tỉnh táo.
Thẩm Sơ vừa lấy khăn giấy ra thì thấy Tần Tú và Bạc Mộ Thanh bước vào.
"Mẹ, con nói rồi mà, Thẩm Sơ người này không an phận tý nào, người xem cô ta với anh mới ly hôn được bao lâu, đã cùng Phó thiếu hú hí, đúng là dâm đãng "
Bạc Mộ Niên nhếch miệng kinh tởm như mọi khi, khi nhìn thấy Thẩm Sơ, cô không những không cảm thấy xấu hổ mà còn chế nhạo, "Tôi vừa nói, hôm nay sao toilet lại có mùi hôi thối như vậy, hóa ra là có hồ ly tinh lẳng lơ ở trong này ha. "
Nghe vậy Thẩm Sơ không nhịn được cười "Cảm ơn đã khoa trương như vậy mà khen tôi nhá, đúng là tôi lớn lên có chút đẹp thật. "
Hồ ly tinh, không đẹp thì không được gọi là hồ ly tinh.
Bạc Mộ Thanh nhất thời bị nghẹn họng "Cô-----cái đồ không biết xấu hổ!. "
Tần Tú nhìn Thẩm Sơ, kéo Bạc Mộ Thanh: "Đừng nói bậy."
"Mẹ, mẹ nhìn xem có phải là cô ta không cần mặt mũi hay không?. "
"Mặt mũi thì đương nhiên là tôi cần rồi, có khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà không cần, thì thật đáng tiếc mà!. " nói xong Thẩm Sơ dừng lại một chút nhìn Bạc Mộ Thanh "ngược lại là Bạc tiểu thư đây, có khuôn mặt bình thường như vậy, không cần mặt mũi cũng là điều bình thường, con người ấy à, có mặt mũi vẫn tốt hơn. "
Nói tới đây, Thẩm Sơ thu lại vài phần vui vẻ, sắc mặt lật tức trầm xuống, vẻ mặt lạnh lùng nói "Nếu lần sau còn để tôi nghe được Bạc tiểu thư đây nói hươu nói vượn, vậy thì Bạc tiểu thư sẽ không đến bệnh viện đơn giản như lần trước nữa đâu. "
Bạc Mộ Thanh nghe Thẩm Sơ nhắc đến chuyện lần trước không khỏi có chút sợ hãi, sắc mặt cứng đờ "Ai, ai nói hươu nói vượn chứ!. "
Thẩm Sơ hơi mím môi, đi giày cao gót ra khỏi toilet.
Đúng là khéo thật, trong WC thì đụng phải bà mẹ chồng trước và em gái chồng, vừa bước ra bên ngoài thì đụng phải chồng trước.
Chỉ là chồng trước có chữ trước, ý chính là quá khứ, mà chuyện của quá khứ thì bây giờ làm gì còn liên quan tới cô nữa. "
Thẩm Sơ vô tư đưa tay vuốt mái tóc dài, đi giày cao gót bước về phía trước.
Bạc Mộ Niên nhìn cô đi ngang qua anh mà không khỏi nheo mắt, trong lòng bốc lên một ngọn lửa không thể giải thích được: "Thẩm Sơ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook