Khi Vulcan nói rằng cô ta có chỗ ngồi thứ hai trong buồng lái, Ryan tưởng rằng hắn sẽ được ngồi ghế trẻ em riêng ở phía sau. Nhưng không, hóa ra nữ thiên tài này lại thích thiết kế chỗ giống xe máy hơn ô tô.

“Coi chừng người ta đồn á,” Ryan nói, ôm eo Vulcan, áp ngực hắn vào lưng cô và con robot tăng tốc. Nữ thiên tài điên rồ này đã thiết kế buồng lái của mình giống như một chiếc xe máy, với màn hình và giao diện máy tính ở phía trước. Ghế đủ chỗ cho hai người ngồi, nhưng Ryan phải dựa vào nữ thiên tài do không đủ chỗ.

Nếu người ngoài mà thấy tình huống này thì họ sẽ thấy vị trí hiện tại của họ có hơi đáng ngờ.

“Kệ chúng,” Vulcan trả lời. Do áp suất dưới đại dương rất lớn, cỗ máy chuyển sang chế độ thay thế gì gì đó để bảo vệ các bộ phận yếu hơn, nó co các khớp lại, che chắn camera và chỉ sử dụng sóng siêu âm và cảm biến nhiệt để điều hướng. Nhìn từ bên ngoài, bộ giáp trông giống như một khối kim loại cồng kềnh hơn ấy. “Ta không quan tâm.”

“Mà thiết kế thú vị đấy nhờ,” Ryan nói, nghe thấy tiếng ồn yếu ớt từ lò phản ứng nhiệt hạch cung cấp năng lượng cho bộ đồ. “Đó là sở thích cá nhân hay…”

“Lũ lính tinh nhuệ của Tập Đoàn Dynamis được huấn luyện nhắm thẳng vào trung tâm năng lượng,” Vulcan ngắt lời. Ryan đã nhận ra rằng cô ta rất thích khoe khoang kiến ​​thức của mình bất cứ khi nào có cơ hội. “Vì hầu hết các buồng lái bọc thép đều nằm ở đó, nên kẻ thù thường bắn thẳng vào điểm yếu của ngươi. Ta đã từng thử khắc chế điểm yếu đó bằng cách dùng tấm chắn dày hơn, nhưng cũng không mấy hữu dụng khi ngươi chiến đấu với một kẻ có thể ép nát xe tăng.”

“À à hiểu rồi,” Ryan nhận ra khi hắn cảm thấy cỗ máy chậm lại. “Với thiết kế hiện tại thì buồng lái thực sự nằm giữa hai vai, cách xa khu vực mà hầu hết binh lính đều nhắm vào. Thể càng nâng cao cơ hội phóng buồng thành công trong tình huống cần rút lui, và cô cũng phải cắt giảm không gian buồng lái để tránh làm cho khung thiết bị quá cồng kềnh.”

“Ta sử dụng giao diện thần kinh để điều khiển hầu hết các hệ thống,” cô trả lời, đưa tay lên tóc một cách ngắn gọn; Ryan nhận thấy một loại mô cấy sọ não màu đen nào đó ẩn bên dưới búi tóc của cô ấy. “Do đó không cần thiết phải lắp đặt nhiều hệ thống trong buồng lái, ngoại trừ những hệ thống khẩn cấp.”

Ồ, bảo sao cô ta có thể điều khiển bộ đồ của mình từ xa. Ryan thắc mắc về phạm vi điều khiển từ xa của cô ấy. “Cũng có lý, một cái giá xứng đáng để giờ phải gần gũi về thể xác và không thoải mái.”

“Nếu ngươi mà sờ bậy thì ta sẽ thiến ngươi đấy,” cô cảnh báo hắn. “Chưa gì ta đã có thể cảm nhận được con c** của ngươi cương ở sau lưng ta rồi. Mẹ, hoá ra ngươi không hề nói đùa khi ngươi nói ngươi dễ tính.”

“Gì đâu mà căng, đừng có mà cứng  cỏi thế chứ.”

Vulcan cười khúc khích trước cách chơi chữ dâm của hắn. Ryan không thể tin chuyện rằng cô nàng thiên tài bạo lực lại trông khá đáng yêu khi không ai đe dọa cái tôi mỏng manh của cô ta.

“Ngươi mặt dày thật đấy,” cô nói. “Và ta tưởng ngươi yêu cô gái kia mà thây.”

“Đúng là ta đã từng yêu cô ấy,” Ryan thừa nhận. “Nhưng đó là chuyện đã lâu lắm rồi.”

Ừ thì cảm xúc của hắn dành cho Len chưa bao giờ dao động trong nhiều năm, nhưng Ryan không còn ham muốn tình cảm thân mật với cô ấy nữa. Hắn đã từng có những mối quan hệ lãng mạn trong quá khứ, và tất cả đều bị thời gian xóa nhòa cả rồi.

Đến một lúc nào đó, hắn muốn tìm ra một người bạn, thậm chí là một người quen có thể nhận ra hắn ta. Một người mà hắn có thể giữ vững mối quan hệ sau chuyến du hành xuyên thời gian bất tận của hắn, cho dù hy vọng đó có mong manh đến đâu.

Tất cả những gì Ryan muốn là một người có thể xoa dịu nỗi cô đơn của hắn. Chỉ thế thôi.

Kẻ vận chuyển thở dài. Di chuyển hàng km dưới biển mang lại cho hắn nỗi buồn sâu thẳm.

“Chúng ta sắp đến nơi chưa?”

“Ngươi định hỏi điều này mỗi phút à?”

“Ừ, cho đến khi chúng ta tới nơi.”

“Nếu ngươi hỏi thêm lần nữa thì nói lời tạm biệt với lỗ đít mình đi à,” cô trả lời.

“Gì, cô đang quyến rũ ta đấy à?”

Nữ thiên tài phớt lờ hắn ta, chiếc máy rung lên. Ryan đoán chắc hẳn họ đã hạ cánh ở đâu đó. “Chúng ta,” hắn lên tiếng, và Vulcan liếc nhìn hắn, “đã là bạn bè chưa?”

“Ngươi muốn chết lắm à,” Genius nói, trần trên buồng lái dịch chuyển. “Và… chúng ta đến rồi đấy.”

Đến lúc rồi.

Một cửa sập mở ra phía trên kẻ vận chuyển, bên cạnh một chiếc thang nhỏ. Ryan có thể nhìn thấy một ngọn đèn đỏ bên ngoài bộ đồ kim loại, được đặt bên trong trần nhà rỉ sét, ngoài ra chẳng có gì khác hết.

“Ta sẽ đợi ở đây và làm việc khác,” Vulcan nói khi Ryan bắt đầu trèo ra khỏi buồng lái. “Vì các ngươi cần chút thời gian ở một mình, và cũng đừng tốn quá nhiều thời gian, nếu không ta sẽ bỏ ngươi dưới đây đó.”

“Gì, cô sẽ bỏ lại một khoản đầu tư lớn hàng dặm dưới đáy biển à?” Ryan trầm ngâm trước khi gật đầu với nữ thiên tài. "Cảm ơn ha."

“Ngươi làm việc của ngươi, ta làm việc của ta. Ta không có giỡn đâu, Ryan.”

“Ừ, ta rất đánh giá cao những người phụ nữ biết giữ lời á.” Ryan hơi buồn một chút vì hắn có thể sẽ skip hết tất cả các nhiệm vụ phụ trong tương lai, tùy thuộc vào diễn biến hiện tại. Hắn sẽ phải tìm cách cân bằng game lại thôi.

Kẻ vận chuyển bước ra khỏi cỗ máy, đứng trên đỉnh nó.

Căn phòng này trông giống như phòng kín khí ấy, và nó đủ lớn để chứa bộ đồ robot to lớn như của Vulcan. Những bức tường thép đủ dày để chịu được áp lực dưới đáy biển bên ngoài. Cỗ máy của Vulcan đứng trong một vũng nước, những cánh cổng đóng khổng lồ ở phía sau, một cánh cửa nhỏ hơn cỡ con người ở phía trước. Ngọn đèn tỏa ra một luồng ánh sáng đỏ thẫm mờ ảo, và Ryan không thấy bất kỳ chiếc camera nào cả.

“Lùn tủn ơi?” Hắn hỏi trước khi nhảy khỏi cỗ máy và nhảy xuống vũng nước. Khi không nhận được câu trả lời, hắn tiến về phía cánh cửa nhỏ hơn. Vừa bước tới gần, hắn đã nghe thấy một âm thanh từ phía sau. Cánh cổng đã tự mở, có vẻ như là cơ chế tự động.

Một cách thận trọng, Ryan bước ra khỏi cửa và đi vào một căn hộ.

Ừ thì nơi này trông giống như một căn hộ thật mà, chỉ có điều trang bị hơi sơ sài. Nó rộng khoảng năm mươi mét vuông, bao gồm một phòng nghỉ chính, một căn bếp nhỏ và những cánh cửa dẫn đến nơi mà Ryan cho là phòng ngủ và phòng tắm. Các bức tường được sơn màu xanh và đỏ, màu yêu thích của cô ấy.

Toàn bộ nơi này đều toát lên tính cách của cô ấy.

“Trời ạ, lúc cần thì con mua Jamaica hát hò ở đâu vậy này?” Ryan thì thầm một mình, nhận thấy nơi này hơi quá im lặng so với hắn tưởng. Hắn không thấy bất kỳ dàn âm thanh nào gần đây.

Kẻ vận chuyển đi về phía nhà bếp và thấy một chiếc tủ lạnh. Khi mở nó ra, Ryan tìm thấy đủ loại món ăn hải sản ngon từ biển: cua, cá, tảo… một chiếc ống trông giống như cung cấp thức ăn từ một khu vực khác trong khu phức hợp này. Hắn kiểm tra bồn rửa, và thấy nó hoạt động hoàn hảo, nhưng rõ ràng gần đây nó không được sử dụng nhiều.

“Lùn tủn ơi, em đâu rồi thế?” Ryan đi về phía phòng nghỉ chính, có một bộ ghế sofa và bàn nhựa. Thay vì TV, ghế sofa của phòng chính đặt đối diện với một ô cửa sổ lớn cho phép ta nhìn ra thế giới bên ngoài: cụ thể là vực thẳm dưới đáy biển tối như màn đêm đen nhất.

Con cá lạ nhìn sang phía bên kia tấm kính cường lực, có lẽ tò mò hoặc bị thu hút bởi hơi ấm của ngôi nhà xa lạ.

Kẻ vận chuyển thấy một chồng sách trên bàn, trong đó có quyển sách Vingt Mille Lieues sous les mers - cuốn sách giống hệt mà Len tìm thấy ở Venezia nhiều năm trước đó - cùng với cuốn Das Kapital do Karl Marx biên soạn và Những yếu tố triết học về quyền lợi của Hegel.

(Darkie: Vingt Mille Lieues sous les mers  là sách Hai Vạn Dặm Dưới Đáy Biển, còn mấy cuốn kia chắc là sách tư tưởng)

Đúng là có một số điều không bao giờ thay đổi nhỉ.

Tuy nhiên, điều đáng báo động là hắn cũng thấy một lượng lớn thuốc bên cạnh thư viện nhỏ này. Ryan nhanh chóng phân tích chúng, và xác định chúng chính là thuốc chống trầm cảm và giải lo âu do Tập Đoàn Dynamis sản xuất, và toàn thuốc nặng đô cả thôi.

Ryan không rõ Len dùng thuốc thế nào, nhưng rõ ràng là không tốt cho sức khỏe.

Khi kẻ vận chuyển bước tới trước cửa sổ và lén nhìn qua, hắn nhìn thấy những nguồn ánh sáng khác trong bóng tối. Nhìn kỹ hơn, chúng đến từ các cửa sổ khác có cấu trúc hình cầu. Một tập hợp các hành lang phức tạp liên kết các công trình lại với nhau, tạo thành một cộng đồng rộng lớn.

Len đã xây dựng cả nơi này á? Không thể nào xây được chỉ trong sáu tháng, ngay cả khi với sự giúp đỡ và tài trợ từ Vulcan.

Chắc hẳn cô ấy đã dành ít nhất một năm để xây dựng nơi này một cách chậm rãi, chỉ đến Thành Phố New Rome khi cần những công nghệ cụ thể mà cô không thể tự mình chế tạo được. Nếu mỗi nơi đó là một căn hộ tự cung tự cấp thì sẽ có đủ chỗ cho hàng trăm người lận.

Chật chật, Len ngốc nghếch đang xây dựng Khrushchyovka dưới đáy biển cho riêng mình luôn kìa!

(Darkie: Khrushchyovka là dạng chung cư thời Liên Xô cũ, phần lớn là các khu chung cư giá rẻ vốn được xây với mục đích làm nhà ở tạm thời)

Tuy nhiên, nơi này có cảm giác như thiếu vắng linh hồn sao sao á.

Không có cá tính riêng biệt, không có chút ấm áp nào hết. Tất cả chỗ ở đều mang tính thực dụng, chỉ tập trung đáp ứng những nhu cầu cơ bản của con người mà không có bất kỳ thẩm mỹ nào cả. Ngoài những cuốn sách ra, Ryan không hề thấy bất kỳ nguồn giải trí nào hay thậm chí là một bức ảnh. Nơi này khác quái gì một ngôi mộ dưới đáy biển được sơn màu sắc rực rỡ đâu.

Hắn nghe thấy một cánh cửa khác mở ra sau lưng mình, có lẽ là cửa phòng ngủ.

Lúc đầu, cô không phát ra âm thanh nào, nhưng hắn có thể cảm nhận được đôi mắt cô đang nhìn chăm chú vào lưng hắn. Cô không dám nói gì, nên Ryan liền lên tiếng trước.

“Chào bé lùn ha,” kẻ vận chuyển nói, nhìn qua vai hắn ta. “Đã lâu quá rồi nhỉ.”

Đúng là cô ấy rồi.

Cô ấy… trông vừa quen thuộc, vừa rất khác biệt. Nhưng đó chính là Len, không thể nhầm lẫn vào đâu hết. Cô ấy đang mặc một bộ đồ lặn màu nâu, mặc dù không phải bộ giáp cồng kềnh cao chót vót như ở vòng lặp trước, và cô mang một loại súng trường nước gì đó.

Len đã trưởng thành vượt bậc kể từ bốn năm xa cách nhau, mặc dù cô vẫn còn lùn để hắn trêu chọc cô. Vẻ xinh xắn dễ thương của con gái tuổi thiếu niên giờ đã nở rộ thành một vẻ đẹp phụ nữ thực thụ, chỉ có điều, vẻ xinh đẹp ấy đã giảm sút đi do kiệt sức và làn da nhợt nhạt. Cô ấy rõ ràng không ra ngoài thường xuyên.

Cả hai bọn họ đều cần phải đi nghỉ một chuyến dài.

“Riri,” Len mỉm cười, nhưng nghe đượm buồn nhiều hơn vui. Giọng cô ấy êm dịu như tiếng nhạc vang lên trong tai Ryan, nhưng lại rất yếu ớt và lo lắng.

Đã lâu lắm rồi hắn không nghe thấy biệt danh đó, đến nỗi hắn gần như quên mất nó. Nó đánh thức những cảm xúc cũ kỹ mà hắn đã chôn vùi từ lâu suốt hàng chục năm quay ngược thời gian.

Có cả niềm vui và nỗi buồn dâng lên trong hắn. Cô ấy trông khủng khiếp thật sự, đôi mắt thì thâm quầng vì mệt mỏi và lạm dùng thuốc chống trầm cảm, khiến Ryan cảm thấy tội lỗi vì đã không tìm cô sớm hơn. Nhiệm vụ của hắn là làm cho cô hạnh phúc, nhưng rõ ràng bây giờ cô đâu hề hạnh phúc gì đâu.

Ryan hoàn toàn quay người lại và định ôm người bạn lâu đời nhất của mình, nhưng cô chợt lùi lại một bước khi thấy hắn di chuyển. Hắn như sững người tại chỗ, hắn rất bối rối, và chiếc ghế sofa ở giữa họ như một rào cản mà hắn không thể nào vượt qua được.

“Đừng… đừng đến gần nữa,” Len nài nỉ, một tay đặt trên khẩu súng trường nước. Cô không hề nhắm nó vào hắn, nhưng cô cũng không cất nó đi. "L-Làm ơn đấy."

“Lùn tủn, sao vậy em?” Ryan hỏi. Đây không phải là buổi đoàn tụ nồng nhiệt mà hắn hằn mong đợi, chứ đừng nói là nghĩ đến. “Là anh đây mà. Anh đã tìm kiếm em khắp nơi đó.”

“Em biết,” cô trả lời. "Em biết mà."

Ryan như căng người khi nghe được những lời nói đó. “Em đã biết bao lâu rồi?”

Người bạn thân nhất của hắn liếc nhìn đi nơi khác trước khi thú nhận, "Hai năm."

Ryan cứng đờ người, và thực tế tàn khốc ập đến.

Hắn luôn từ chối chấp nhận cái suy nghĩ đó, ngay cả khi… tận sâu trong thâm tâm của mình, hắn luôn luôn biết rằng đó chính là lời lý giải hợp lý duy nhất.

Ryan đã gây bao sóng gió và tai tiếng khắp nước Ý đến nỗi hắn nghĩ nếu Len còn sống thì cô ấy chắc chắn sẽ liên lạc với hắn. Và vì cô đã không làm vậy, hắn tin rằng điều đó có nghĩa là cô đã chết, bị bắt hoặc đang ở trong một tình trạng khủng khiếp nào đó không thể liên lạc với hắn được.

Ryan chưa bao giờ muốn chấp nhận tình huống khả dĩ nhất: cô cố tình tránh mặt hắn ta.

"Tại sao vậy em?" Ryan hỏi, cảm giác như bị bắn thẳng vào tim mình. "Tại sao thế? Tại sao em lại tránh mặt anh?”

Cô không trả lời ngay lập tức, nhưng cơ thể cô đã nói thay lời muốn nói. Đôi bàn tay run rẩy, vẻ mặt bất an trước sự hiện diện của Ryan...

“Em…” Kẻ vận chuyển không thể tin được vào mắt mình. "Em đang... sợ anh ư?"

“Không phải,” cô nói. “Chỉ là… do sự xuất hiện của anh thôi.”

“Em bị mắc chứng PTSD rồi đó,” Ryan nhận ra các triệu chứng đó và liếc nhìn đống thuốc. Đột nhiên, tất cả bắt đầu có ý nghĩa. “Anh khiến em nhớ lại những ngày tháng tồi tệ đó. Anh khiến em nhớ lại Bloodstream. Anh… anh chính là một vết thương hở trong em.”

(Darkie: PTSD là triệu chứng san chấn tâm lý nặng sau một sự kiện gây tác động nặng đến tâm lý)

“Riri, sức mạnh của em,” Len lắc đầu, “nó đã làm gì đó với tâm trí em. Em có thể thấy nó. Anh không… anh không hề ổn. Hành vi của anh… không hề giống người bình thường chút nào cả.”

“Len, anh không có bị điên hay rồ dại đâu,” Ryan phản đối. “Anh chỉ thích đùa thôi à.”

“Anh không hiểu,” cô buộc tội kẻ vận chuyển. “Anh chưa bao giờ hiểu gì hết.”

"Anh -"

“Anh đã giết ông ấy.”

Những lời nói ấy vang vọng khắp môi trường sống dưới đáy biển, một bầu không khí im lặng khó xử bao trùm cả nơi này.

“Chính anh đã dẫn dắt Băng Carnival đến chỗ chúng ta,” Len buộc tội hắn. “Tuy anh không hề bóp cò, nhưng anh đã dẫn cây súng đến.”

“Ừ đúng là anh đã làm thế,” Ryan thừa nhận. Hắn có cả một thời gian dài để suy ngẫm về sự lựa chọn của mình. “Và anh phải làm như vậy. Điều hối tiếc duy nhất của anh là việc đó đã chia cắt chúng ta trong suốt nhiều năm trời.”

Và bầu không khí lại im lặng nhiều hơn.

Len chưa bao giờ giỏi trong việc bày tỏ cảm xúc của mình, và ngần ấy năm cô độc chỉ khiến kỹ năng xã hội của cô càng trở nên tồi tệ hơn. Hắn tự hỏi liệu cô có ai để nói chuyện không.

“Len à,” kẻ vận chuyển nói. “Cha em sẽ không bao giờ bình thường trở lại được, và một ngày nào đó, ông ta sẽ giết em đấy. Ông ta đã suýt làm như vậy rồi. Anh đã dành nhiều năm nghiên cứu bản chất của Genome rồi, và anh đã cố gắng tìm ra giải pháp chữa triệu chứng Rồ Dại. Nhưng không hề có cách chữa. Hoặc, ít nhất là không có cách nào với phương tiện và công nghệ mà anh có.”

Ngay cả Ryan, với tất cả sức mạnh và thời gian, cũng không dám dùng hai lọ Thần Dược, vì sức mạnh hoạt động ở một cấp độ cao hơn nhiều so với việc thao tác gen đơn thuần.

Dùng một Thần Dược khác sẽ biến dạng sức mạnh ban đầu của hắn, có thể tạo ra một điểm lưu khác hoặc khiến hắn ta phát Rồ Dại vĩnh viễn. Nếu Ryan mà trở thành một kẻ Rồ Dại như Bloodstream... với điểm lưu của hắn thì tuyệt nhiên không ai có thể ngăn cản được hắn cả. Hắn sẽ trở thành cơn ác mộng không hồi kết đối với chính hắn và vô số người khác.

“Em biết,” Len thừa nhận. "Em biết. Nhưng ông ấy vẫn là cha của em. Anh không có quyền đưa ra sự lựa chọn đó.”

Ryan chắp tay ra sau lưng, quan sát cô một lúc. Sau đó, hắn bỏ mũ và mặt nạ ra để cô có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn, nhìn thấy nụ cười đượm buồn ẩn sau chiếc mặt đó.

“Anh xin lỗi,” Ryan nói, và hắn thực sự hối lỗi. “Anh xin lỗi vì đã làm tổn thương em.”

Len nhìn vào mắt hắn rồi lại liếc đi chỗ khác, không thể nhìn được lâu.

Cảnh tượng này còn đau đớn gấp ngàn lần hơn cả những lần Acid Rain đâm hắn.

Hắn đã đi đến hồi kết của nhiệm vụ chính của mình, và đây không phải là một cái kết có hậu như hắn tưởng.

“Tại sao em lại tạo ra nơi này vậy?” Ryan hỏi, liếc nhìn môi trường sống xung quanh. Có lẽ có điều gì đó hắn đã bỏ qua, một chi tiết nào đó có thể giúp hắn cứu vãn tình bạn giữa hai người.

“Dành cho em,” cô nói. “Và cả cho những người khác.”

“Những đứa trẻ mồ côi ở trên,” Ryan đoán. “Hoá ra đó chính là mục đích của nơi này.”

“Ừ,” cô nói, nhìn vào những ánh sáng xa xa qua cửa sổ. “Em muốn mang chúng đến đây khi mọi chuyện kết thúc. Cho họ một nơi mà chúng thuộc về, và bắt đầu lại cuộc sống mới, một cuộc sống đúng đắn hơn.”

“Len, em không thể quay lưng và rời khỏi thế giới ngoài kia, ngay cả khi nó trông khắc nghiệt và hết sức vô lý,” Ryan nói. “Nếu không thì em cũng sẽ đánh mất một phần của chính mình đấy. Nhìn em đi kìa, em… em trông thật khốn khổ lắm đấy Len. Trông em không hề hạnh phúc khi sống như thế này chút nào hết á.”

“Riri, chẳng có gì dành cho chúng, hay cho em, ở thế giới trên đó hết.” Len phản đối. “Chỉ có bạo lực không ngừng, bọn Rồ Dại và những tên khốn mạnh mẽ đang tàn phá mọi thứ. Em cứ tưởng đống bom đã xóa sạch mọi chuyện, nhưng hơn một thập kỷ sau… mọi chuyện vẫn y như vậy.”

“Nếu em nghĩ thế thì hãy làm cho nó tốt hơn đi,” Ryan nói. “Anh có thể giúp được. Anh có tất cả thời gian trong vũ trụ để sửa chữa mọi việc. Anh có thể ổn định mọi thứ.”

“Em đã… em đã cố sửa thử rồi. Em đang tạo ra một nơi ở mới tốt hơn, một nơi mà tất cả mọi người đều bình đẳng với nhau.”

“Không, em đang chạy trốn khỏi vấn đề của mình, giống như anh trước đây vậy,” Ryan phản đối. “Thuốc chỉ có tác dụng làm giảm cơn đau, chứ không làm cơn đau biến mất đâu em. Cho dù em có lặp lại quá trình đó bao nhiêu lần thì kết quả vẫn sẽ không thay đổi được đâu. Nơi này cũng không giúp được gì cho em cả, nó bị chìm rồi. Và cả chính em cũng đang chìm dần rồi đấy, Len.”

Hắn đưa tay ra.

“Hãy để anh giúp em đi,” kẻ vận chuyển hỏi, gần như cầu xin cô. “Đã từng có lần mà em muốn khám phá thế giới mà. Chúng ta vẫn có thể làm điều đó. Chúng ta vẫn có thể cùng nhau du hành và nhìn đường chân trời xa hơn ngoài kia. Vẫn còn rất nhiều điều phải làm, rất nhiều điều để học hỏi đấy. Anh đã thấy những điều mà em thậm chí không thể tưởng tượng ra được. Anh có thể cho em xem chúng. Chúng ta hoàn toàn có thể bắt đầu lại.”

Len nhìn bàn tay hắn, và trong những giây phút đau đớn kéo dài, cô trông có vẻ muốn nắm lấy tay hắn. Giá như cô ấy làm vậy… thì những ngày tháng cô đơn của họ cuối cùng cũng sẽ kết thúc.

Nhưng cô không với lấy tay hắn, vì bị nỗi sợ hãi của chính mình kìm hãm.

Đau đớn tột cùng trước cảnh tượng này, Ryan nhận ra rằng cách này sẽ không hiệu quả. Cô ấy đang quá bị tổn thương, vết thương quá sâu đến mức cô không dám chấp nhận rủi ro. Mối quan hệ của họ là một vết thương cũ mà cô lo sợ có thể mưng mủ trở lại và nhấn chìm cô sâu hơn dưới đáy biển này.

Hắn…

Hắn chỉ đang làm mọi việc tệ hơn thôi.

“Thế giới này phi lý và bất công thật đấy,” Ryan tuyên bố. “Nhưng nó không hề vô vọng hay vô phương cứu chữa.”

Cô cau mày nhìn hắn, bối rối.

“Anh đã từng đối mặt với tình huống tương tự hơn mười nghìn lần, và mỗi lần anh lại đưa ra một lựa chọn khác nhau,” hắn giải thích. “Nếu tất cả đều vô vọng thì chẳng có gì thay đổi cả. Một người đàn ông đơn thân độc mã không thể tạo nên sự khác biệt nào cả, đúng không? Đó là định nghĩa về chủ nghĩa định mệnh đó. Ừ, anh nói thẳng luôn, những thằng theo cái chủ nghĩa định mệnh toàn là lũ hèn nhát hay mít ướt, chỉ biết than vãn thôi à. Mỗi sự lựa chọn của ta đều dẫn đến một kết quả khác nhau. Đôi khi, nó sẽ thay đổi một chút, và đôi khi khác, nó sẽ thay đổi mọi thứ. Đôi khi, quyết định của anh sẽ giết người, và những lần khác thì lại cứu mạng họ.”

“Em… Em không hiểu, ý anh là sao?”

Ryan nói. “Sau cùng, những quyết định của anh sẽ thay đổi mọi thứ. Ngay cả khi anh là người duy nhất có thể nhìn thấy nó. Không quan trọng sự thay đổi lớn hay nhỏ, chúng luôn tồn tại. Ừ thì đúng là cuộc sống có nhiều điều tồi tệ thường xảy ra chẳng vì lý do gì đấy... nhưng đôi khi có cả những điều tốt đẹp nữa mà. Mặc dù không có gì đảm bảo, nhưng công lý vẫn luôn hiện diện. Hành động của chúng ta không phải là vô nghĩa đâu. Nên, Len à, đừng bao giờ nói với anh rằng tất cả đều vô vọng. Có một điều mà du hành thời gian dạy anh rằng, mọi thứ đều có thể thay đổi, và cái kết hoàn hảo luôn nằm trong tầm tay ta.”

“Du hành… du hành thời gian?”

Thay vì tạo gánh nặng cho cô bằng những vấn đề của riêng hắn, Ryan đeo mặt nạ và đội mũ Quicksave lại, rồi bước về phía cửa sập. Cô không hề tỏ bất kỳ động thái nào để ngăn hắn lại, ngay cả khi trông cô ấy có vẻ do dự.

“Cho dù mọi chuyện có tồi tệ đến đâu, Len, anh vẫn sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm hạnh phúc,” hắn nói, nhìn lại người bạn cũ của mình. “Và anh hy vọng rằng em cũng sẽ làm thế.”

Ryan bước đi, những bước chân lặng lẽ và nặng trĩu của hắn vang vọng dưới đáy biển.

#Darkie

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương