Lượt Chơi Hoàn Hảo - The Perfect Run
Chương 22: Kiểm tra thực lực

 

Và cứ thế, phán xét đầy kinh hoàng của Vulcan đã giáng xuống thẳng vào những kẻ ngoại đạo trong Tập Đoàn Dynamis. Bộ phim của Wyvern đã chìm trong chuột bọ và dịch bệnh, giống như vòng lặp trước đó.

Ryan hơi buồn khi phá hỏng lần xuất hiện đầu tiên của Atom Cat, đặc biệt là sau khi kết bạn với hắn trước đó. Tuy nhiên, người bạn mèo đáng yêu của hắn ghét những hoạt động thương mại này nên thôi chắc cũng không gây hại gì đâu.

Lần sau hắn bù lại cho.

Khi cả nhóm họ quay trở về nhà trên con xe đẹp đẽ của hắn, hắn vẫn còn mong đợi Shroud sẽ cho nổ tung nơi này một lần nữa. Ryan chưa bao giờ đi xa hơn điểm này nên hắn không thể biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Ki-jung có vẻ không còn bị kích động sau con xe Plymouth Fury, nên chắc lũ chuột của cô ta vẫn ổn.

Kẻ vận chuyển mong muốn một tai họa không lường trước xuất hiện để tăng thêm gia vị cho mọi chuyện.

Khi Ryan nhận thấy bộ giáp khổng lồ của Vulcan đậu trong vườn ngay cạnh chiếc Lamborghini màu đen và nhiều cô gái đang đợi ở cửa, hắn nhận ra thần thánh trên cao đã đáp lại lời cầu nguyện của hắn.

Thay vì triệu hồi họ tới hang ổ của mình, Pluto đã quyết định tự mình đến thăm nhân viên dưới trướng.

Ngoài nữ vệ sĩ quen thuộc và Vulcan ra, nữ trùm còn đem theo một phụ nữ trẻ mà Ryan chưa từng gặp trước đây; một cô gái tóc vàng nhỏ nhắn, hay cười với đôi mắt xanh nhạt, tóc tết thành hai bím. Cô ta mặc một chiếc áo len và quần dài màu trắng, và Ryan đoán rằng có lẽ cô ta là dân Slav qua khuôn mặt đặc trưng đó.

“Cô ta mang theo hai người trong Thất Đại Sát Thủ,” Chitter nói, không mấy thoải mái khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

“Ngươi đã sẵn sàng chưa?” Jamie hỏi Ryan khi hắn đang đậu xe.

“Chật, có vẻ như ta sẽ phải thành công vượt qua những cuộc trò chuyện căng thẳng kia, hoặc phải đánh trùm rồi,” Ryan trả lời. “Nhưng càng tốt, thế có nghĩa là ta đang gần đến đích lắm rồi.”

“Ngươi không đánh bại người này đâu, ta nói rồi đó,” Lanka nói ở phía sau, mọi người bước ra khỏi xe.

Cả nhóm tiến đến chỗ của Pluto, ai cũng đều căng thẳng khi nữ trùm nhìn họ. Ngay cả Ryan cũng chịu im lặng, chủ yếu là vì hắn biết rằng cuộc hội ngộ mà hắn luôn trông ngóng với Len sắp đến gần.

“Sếp,” Jamie hắng giọng, “Ta không ngờ lại gặp mọi người ở đây.”

“Thì kiểm tra bất ngờ phải thế chứ,” Pluto trả lời khô khan, mắt cô dán chặt vào Ryan. “Bọn ta chỉ có việc liên quan đến hắn thôi, Zanbato. Nhóm của ngươi muốn làm gì thì làm đi.”

“Nếu không phiền thì ta muốn có mặt,” gã kiếm sĩ bình tĩnh trả lời. “Cứ coi như là hỗ trợ tinh thần cho tân binh ấy.”

“Ta cũng sẽ ở lại,” Lanka nói.

“Ỏ, ta biết ngươi quan tâm ta mà,” Ryan chế nhạo cô ta.

“Tên lắm mồm này, nếu cô ta giết ngươi, ta sẽ là xử lý xác chết,” cô trả lời. “Ta thà làm việc nhẹ còn hơn.”

“Vậy chắc ta cũng sẽ ở lại,” Ki-jung trả lời, mặc dù rõ ràng cô ấy không muốn ở đây. Một con chuột trèo lên vai cô, trông nó giống như Pikachu á. “Đừng bận tâm là được.”

Pluto nhún vai và ngay lập tức bắt đầu ra lệnh. “Sparrow, lục soát cả người hắn; Vulcan, kiểm tra xem hắn có công nghệ thiên tài nào không. Còn Cancel, ngươi biết quy trình rồi đó.”

“Okila,” cô nàng tóc vàng nói với giọng Bulgaria, và cười toe toét với Ryan. "Chào đằng ấy nha! Ta là Cancel, nhưng cứ gọi ta là Greta! Rất vui được gặp ngươi ha Ryan!”

“Vậy à, chào Greta nhá.” Kẻ vận chuyển vẫy tay với cô ta, có chút ngạc nhiên trước tính cách tử tế của cô ta. “Ta bất tử á, nhưng nhớ đừng nói cho ai biết nha.”

Nữ vệ sĩ của Pluto, 'Sparrow', ngay lập tức bắt đầu sờ mó Ryan bằng đôi bàn tay to lớn của mình và lục lọi khắp nơi. Cô ta cởi mặt nạ, mũ, áo khoác của hắn, rồi bắt đầu lục soát những nơi tốt nhất là không khám tới.

“Cô biết không, nếu muốn xem đồ lót của ta,” gã vận chuyển nói trong khi đang bị kiểm tra... hàng họ của mình… “thì cứ việc hỏi thôi. Ta vẫn còn trẻ, rất dễ tính và luôn luôn sẵn lòng á.”

“Ta có thể giúp ngươi giải quyết vấn đề đó đấy,” Sparrow trả lời với một nụ cười ranh mãnh. Dần dần, một núi vũ khí mọc lên bên cạnh Ryan, Vulcan nhanh chóng kiểm tra từng cái một như món khai vị tặng kèm, cho đến khi cô tìm ra di sản văn hoá phi vật thể quốc gia.

“Làm sao mà ngươi có thể nhét được nhiều laser vào trong một cái thứ nhỏ bé như vậy được hay thế?” Vulcan hỏi, xem xét con thỏ nhồi bông với đôi mắt kinh ngạc. “Ngay cả áo giáp của ta cũng không có nhiều vũ khí đến thế.”

“Thì cứ nhét từng cái một vào thôi,” Ryan nhún vai.

“Cái gì thế?” Pluto tò mò hỏi. “Một món đồ chơi gì à?”

“Nó dễ thương thế,” Ki-jung nói.

“Một món đồ chơi có đủ hỏa lực để quét sạch một thành phố nhỏ đấy,” Vulcan nói, càng ngày càng bị mê hoặc bởi sức mạnh hắc ám của con thú nhồi bông. “Ta có thể—”

“Không,” kẻ vận chuyển từ chối thẳng thừng.

"Nhưng-"

"KHÔNG!" Ryan kiên quyết nói. “Không cho mượn được!”

Bom nguyên tử à, được thôi, nhưng cái thứ nguy hiểm tột độ thế này á? Có xuống mười tám tầng địa ngục cũng không được. Không có gì ngoài tấn bi kịch hết.

Vulcan nhìn chằm chằm hắn với vẻ vô cùng thất vọng, nhưng không thúc đẩy hắn. “Nó cực kỳ nguy hiểm,” cô ta nói với Pluto, cất con thú nhồi bông trở lại đống vũ khí. “Nhưng nó không thể thay đổi trí nhớ. Không có vũ khí nào của hắn có thể làm được điều đó.”

“Sức mạnh của hắn cũng vậy,” Cancel nói. “Hoặc ít nhất là ta nghĩ vậy. Hắn tím ngắt ấy.”

"Ồ, cô là Genome Trắng à?" Ryan hỏi và cô gái gật đầu.

“Một trong những kẻ mạnh nhất đấy chứ đùa.” Pluto mỉm cười với Ryan. “Cancel có thể vô hiệu hóa sức mạnh của mọi người trong một bán kính nhất định. Tất nhiên là ngoại trừ anh trai ta ra.”

“À, buồn cười ha.”

Cancel bĩu môi ngay lập tức. “Sao ngươi không tự mình kiểm tra đi?”

Chấp nhận thử thách luôn.

Ryan ngay lập tức cố gắng dừng thời gian... và không có chuyện gì xảy ra hết. Không có phản hồi, không có thế giới bị đóng băng bởi sức mạnh tâm trí hắn, thậm chí không có cảm giác ngứa ran. Không có gì cả. Kỹ năng của hắn ta chỉ đơn giản là từ chối kích hoạt.

Hắn thử lại nhưng vẫn gặp vấn đề đó. Sự khó chịu của hắn chắc hẳn đã hiện rõ trên khuôn mặt vì một nụ cười tự mãn, chiến thắng hiện trên khóe môi Greta.

Chết mẹ, không tốt chút nào rồi.

Đếu tốt chút nào hết!

Điểm lưu của hắn lẽ ra phải không bị ảnh hưởng mới đúng, nhưng nếu Cancel vô hiệu hóa kích hoạt tự động… thì nếu Ryan bỏ mạng gần cô ta, hắn có thể sẽ chết vĩnh viễn.

“Cô Pluto à, ta đã nói với cô là ta thấy cô cực kỳ thanh lịch và xinh đẹp chưa?” Ryan nói.

Khi nghi ngờ thì hãy tâng bốc đối phương ngay!

“Hơi vô nghĩa, nhưng cảm ơn ngươi,” Pluto trả lời với vẻ niềm nở giả tạo rồi quay sang Cancel. “Vẫn không có gì à?”

“Nếu là thao túng trí nhớ thì có lẽ ta đã loại bỏ hiệu ứng đó rồi,” cô gái trả lời. “Cho dù đó là Xanh lam, Xanh lục, Vàng hay thậm chí là Tím đi chăng nữa.”

Pluto không nói gì. Thay vào đó, cô ta lục lọi túi bên trong váy và rút ra một điếu thuốc; Sparrow mang đến một chiếc bật lửa và đốt nó ngay khi sếp của cô ta đưa cây gậy ung thư vào miệng.

“Ta kiểm soát cái chết,” Pluto nói với Ryan, nhóm của Jamie vẫn cứng đờ trước lời nói của cô ta. “Khái niệm siêu hình về cái chết, sự kết thúc của sự sống. Dù không thể đếm được, nhưng ta có thể cảm nhận được sức nặng của tuổi đời của đối phương. Và nếu ta không nhầm, Quicksave, ngươi là kẻ già đời nhất mà ta từng gặp. Ngươi cao tuổi hơn bất cứ người bình thường nào ngoài kia, và bây giờ, ta đã nhìn kỹ ngươi rất lâu, ta nghĩ số tuổi của ngươi có tầm…”

Cô ta thổi một làn khói vào mặt Ryan.

“Đâu đó có tận ba chữ số, và gần bốn chữ số chứ không đùa.”

Đù, lâu thế rồi á? Ryan đã không còn đếm sau thế kỷ thứ nhất.

“Ba chữ số á?” Ki-jung cau mày. “Vô lý thế.”

“Hắn có vẻ hơi trẻ so với một ông già đấy,” Lanka nhún vai trả lời. “Chắc không vậy sếp? Không có ý nghi ngờ—”

“Ngươi đang nghi ngờ ta đấy,” Pluto ngắt lời cô ta, lời nói sắc lẹm như một lưỡi dao. Cô ta không cao giọng, nhưng điều đó khiến tất cả những người khác phải im lặng. “Sức mạnh của ta không bao giờ sai. Rồi, Quicksave, ngươi có muốn giải thích điều này với ta không?”

Nghe cái cách cô ta diễn đạt, Ryan biết rằng Pluto sẽ tha hoặc giết hắn tùy theo câu trả lời. Không có sự lựa chọn nào nữa rồi.

“Ta biết kiểu gì ngày này sẽ đến mà.”

Mọi người liếc nhìn kẻ vận chuyển, người đang giả dạng 'thú tội thủ phạm' một cách xuất sắc nhất.

“Được rồi, ta thừa nhận vậy,” kẻ vận chuyển thở dài, rất dài. “Ta nói dối đấy. Ta đã nói dối các người về sức mạnh thực của ta.”

“Ta cũng nghi ngờ điều đó,” Vulcan nói, lúc này đang lắng nghe với vẻ chăm chú say mê. “Ta không thể tưởng tượng làm thế nào một người có thể dừng thời gian mà vẫn có thể di chuyển. Ngươi không thể nào sống được trong một thế giới không có ánh sáng, nơi bất kỳ vật phẩm nào cũng đều là một viên đạn chết người.”

“Vậy là ngươi nói dối về bản chất sức mạnh của mình để giữ bí mật át chủ bài à?” Pluto hỏi, chơi đùa với cây gậy ung thư của mình. “Khá hợp lý đấy, đặc biệt là với người lạ. Ta hoan nghênh tính cách thận trọng của ngươi đấy.”

“Có vẻ ngươi không ngu ngốc như vẻ ngoài ha,” Lanka trêu chọc hắn, Jamie thúc cùi chỏ vào cô.

“Vậy nó thực sự hoạt động như thế nào?” Pluto hỏi.

“Khi ta đóng băng thời gian, ta đã nhảy vào một vũ trụ song song khác, thường là để tránh bị chết,” Ryan nói dối không chớp mắt. “Một thế giới khác rất gần với thế giới của ta. Ta 'chồng' lên 'ta' của thế giới đó, và cả hai chúng ta trở thành một.”

Ryan mong đợi họ sẽ từ chối, nhưng thật ngạc nhiên là không hề có chuyện đó.

“Ngầu đét,” Greta há hốc. “Thế có nghĩa là ngươi có thể trở thành phụ nữ hả? Giống như kiểu, kết hợp với một phiên bản thay thế là con gái á? Nó hoạt động thế nào vậy?”

“Có lần, ta đã học tiếng Trung trong ba tháng luôn đấy,” Ryan nói dối, càng xạo càng tốt. “Và ta đã trở thành người Mỹ tận hai lần!”

“Đợi đã, hoá ra đó là cách ngươi gian lận trong chơi bài à!” Lanka ngay lập tức tập trung vào mẩu tin quan trọng. “Thằng khốn này, ngươi đã nhảy khỏi vũ trụ này bất cứ khi nào ngươi có bài xấu!”

“Hừm, thú vị đấy,” Jamie nói, khoanh tay lại. “Giờ thì những lời ngươi nói trong sòng bạc có ý nghĩa mới hơn rồi.”

“Bảo sao ngươi có cái đài Chronoradio kỳ lạ đó,” Ki-jung nói thêm.

“Đài Chronoradio á?” Vulcan cau mày. “Một chiếc radio có thể nghe xuyên thời gian à?”

“Nghe nhiều quá khứ,” Ryan sửa lại.

“Ngươi không thể nào có nhiều hơn một quá khứ được,” Lanka càu nhàu ở phía sau.

“Một chiếc radio có thể khai thác các dòng thời gian thay thế hả?” Càng quan sát công nghệ của hắn, Vulcan càng tỏ vẻ thích thú. “Nó hoạt động như thế nào?”

“Nó thực sự phức tạp nhưng—”

“Ta là thiên tài,” cô ngắt lời Ryan. “Nó hoạt động như thế nào?”

“Hiệu ứng quan sát đấy, cô bạn tự mãn của ta,” Ryan nhún vai trả lời, không muốn nói thêm chi tiết. “Trạng thái được quan sát sẽ thay đổi tùy theo phương pháp quan sát.”

“Nó có tác dụng với các sự kiện trong quá khứ à?” Đôi mắt của Vulcan mở to khi cô cố gắng hiểu lý thuyết cơ bản.

Trong khi đó, khuôn mặt của Pluto thì khó nói lắm. Cuối cùng, cô ta chỉ thốt ra một từ duy nhất, "Ok."

“Ừ thì, mấy người tiếp nhận chuyện này tốt hơn ta nghĩ nhiều luôn á,” Ryan thừa nhận. “Mấy người khác thì toàn cho rằng ta xạo ke thôi.”

“Cháu gái Minerva của ta có thể tương tác với các vũ trụ song song, mặc dù con bé là Xanh Dương. Ta tự hỏi khả năng của ngươi sẽ tương tác với con bé đó như thế nào. Có thể sẽ rất thú vị đấy…” Nữ trùm nhìn kẻ vận chuyển với một ánh mắt hoàn toàn mới. “Vậy số năm tháng tuổi đời bất thường mà ta cảm nhận được là do ngươi hợp nhất với các bản sao của mình, và tuổi đời của ngươi càng tích lũy thêm à?”

“Có lẽ nào cô đã đánh dấu một phiên bản thay thế của hắn không chừng,” Sparrow nói. “Và sức mạnh của cô đi theo hắn qua không gian luôn nhỉ?”

“Có thể,” cô thừa nhận. “Mặc dù, việc ta đánh dấu hắn cũng là một dấu hiệu cảnh báo đáng ngờ đấy.”

“Thôi thôi, cô gặp Gonome nào mà chả đánh dấu,” Vulcan xấc xược chỉ ra. “Thành thật mà nói, hơi bị tục đấy.”

Pluto phớt lờ lời nói đó và quan sát kỹ Ryan, hắn mỉm cười đáp lại cô. “Kiểm tra xe của hắn xem có thiết bị gì không,” tiếp theo, cô ta ra lệnh cho đồng minh của mình, “Ta vẫn chưa thuyết phục hoàn toàn.”

Sparrow kiểm tra con xe Plymouth Fury kỹ như lúc kiểm tra người Ryan, tìm kiếm dưới ghế ngồi, cốp xe và các ngăn ẩn. Cô ta rõ ràng đã có kinh nghiệm với những điều này.

Trong khi đó, Vulcan kiểm tra đài Chronoradio, bật qua nhiều kênh.

Khi mở mui xe nhìn vào trong, khuôn mặt chán nản của Sparrow chuyển sang bối rối, sau đó là kinh ngạc. “Lạy chúa ơi…”

“Có gì—” Ki-jung lén nhìn vào trong rồi hét lên kinh hãi. Con chuột trên vai cô giật mình ngã xuống đất. Jamie lập tức lao đến bên cạnh bạn gái, ôm cô vào lòng và cau mày nhìn mui xe.

Tất nhiên, mọi người tụ tập lại để nhìn vào bên trong, khiến Ryan bối rối. Tại sao họ lại có phản ứng như vậy? Ngay cả Pluto điềm tĩnh cũng phải nhướng mày, và Lanka không nói nên lời. “Cái đéo gì vậy…”

“Ryan.”

Jamie nhìn kẻ vận chuyển như thể hắn bị loạn trí.

“Tại sao lại có bộ não người trong xe của ngươi?”

Ryan lén nhìn vào bên dưới mui xe và hiểu ý họ.

Bên dưới động cơ và gần máy bơm nhiệt có một cửa sập ẩn mà Sparrow đã mở ra; để lộ một bộ não thon dài trôi nổi trong một lọ chất lỏng màu xanh lá cây, cột sống được nối với các dây cáp.

“À trời,” Ryan nói, gãi tóc. “Quên bén mất thứ đó.”

“Ta hỏi lại,” giọng Jamie trở nên lạnh lùng chết người, trong khi Ki-jung trốn đằng sau bạn cô. “Tại sao ngươi lại có một bộ não trong kho xe?”

“Nó có ở trong kho đâu, nó được kết nối thẳng vào xe của ta mà. Ý là, ngươi nghĩ xe ta tự lái kiểu gì? Đài radio đặc biệt kia nữa? Ngươi tưởng rằng đó là 'ma thuật' hay 'trí tuệ nhân tạo' thật à?

Nghiêm túc mà nói, Jamie đồng ý với việc Ryan giữ một quả bom nhiệt hạch, nhưng lại vạch ranh giới ở chỗ một chiếc ô tô điều khiển bằng não á? Logic gì kỳ cục thế?

“Kinh vỗn lài,” Lanka lẩm bẩm với chính mình. “Ngươi bắt cóc một người hoàn toàn xa lạ và lấy não của hắn ra, chỉ vì ngươi không thể lấy được bằng lái xe à?”

“À à rồi rồi, ta hiểu mấy người nghĩ gì luôn rồi.” Ryan giơ tay lên. “Ngươi nghĩ ta bắt cóc những người vô gia cư trên đường phố với sự giúp đỡ của một gã trợ lý gù đáng sợ tên là Igor à?”

(Darkie: reference đến Dr. Frankenstein tạo ra con quái vật sống, và Igor là trợ lý của gã)

Mà đúng là, với Pluto và Vulcan thì họ chỉ trông tò mò hơn là ghê sợ về khả năng này. Và Greta thì cứ mỉm cười trong mê mẩn.

Lẽ ra nó phải trông dễ thương, nhưng bây giờ nụ cười đó có vẻ hết sức đáng lo ngại sao sao á.

“Đó không phải là não người,” Vulcan chỉ ra. “Hình dáng không phù hợp chút nào hết. Nó trông giống cá đuối nhưng… không, ta không biết nữa. Một số bộ phận rõ ràng là nhân tạo.”

“Hàng nhà trồng đấy,” Ryan trả lời. “Hoàn toàn tự nhiên.”

“Giải thích đi,” Pluto nói. "Ngay liền và lập tức."

“Hồi đó, ta đã từng làm một số công việc cho các thiên tài, và thông thường, họ trả cho ta bằng công nghệ thay vì tiền mặt. Giống như quả bom nhiệt hạch của ta á.” Hắn bị nhiều ánh mắt giận dữ nhìn vào, ngoại trừ Vulcan, người ngày càng tỏ ra thích thú. “Ta không thể làm cho Chronoradio hoạt động đúng lý thuyết do thiếu khả năng xử lý cao, và ta muốn xe của mình tự lái. Một khách hàng đề xuất giải quyết cả hai vấn đề cùng một lúc.”

“Và cách đó là đặt một bộ não vào ô tô của ngươi?” Lanka chết lặng.

“Một trong những chuyên môn của hắn là về máy tính sinh học sống,” Ryan trả lời. “Hắn có hàng trăm bộ não trong lọ, trồng chúng như trồng cần sa á.”

“Vậy là nó không có tri giác gì à?” Ki-jung hỏi, nhìn vào bộ não với vẻ mặt lo lắng. “Chỉ là một chiếc máy tính thôi hả?”

“Tất nhiên là nó không có tri giác rồi,” Ryan phản đối. “Mấy người tưởng ta sẽ muốn làm một nửa những việc ta làm với chiếc ô tô của mình nếu có não người thật bên trong đó à? Mấy người coi ta là một thằng man rợ vô nhân tính à?

Không ai trả lời điều đó. Jamie vẫn khoanh tay. “Ta không biết phải cảm thấy thế nào về điều này luôn.”

“Em cũng vậy á,” bạn gái hắn thừa nhận.

Pluto vẫn hoàn toàn bình tĩnh, cô ta ném điếu thuốc xuống bãi cỏ và liếc nhìn Vulcan. "Ngươi nghĩ sao?"

“Rõ ràng hắn đã có nhiều thiên tài cải thiện ô tô của hắn, và ta nghĩ ta đã thấy một máy gia tốc hạt thu nhỏ kết nối thẳng vào bộ não,” nhà thiết kế vũ khí trả lời trước khi đóng mui xe lại. “Ta sẽ mất vài ngày để xem lại mọi thứ, nhưng ta không nghĩ có bất kỳ thiết bị nào của hắn có thể thao túng trí nhớ được đâu.”

“Ta hiểu rồi,” Pluto nói, quay sang Ryan tiếp theo, “Quicksave.”

“Sao?”

“Bây giờ ngươi sẽ chịu quản chế lỏng. Ta chưa hoàn toàn tin ngươi, nhưng ta sẽ giám sát ngươi sau. Đừng bắt ta phải quay lại đây.” Tiếp theo, cô ta liếc nhìn Vulcan. “Jasmine, hắn là của ngươi, và ngươi tuỳ ý làm gì làm. Nếu hắn làm hỏng chuyện gì, ta sẽ bắt ngươi phải chịu trách nhiệm.”

Jamie có vẻ hơi thất vọng về tin này, có lẽ tin rằng cô ta nên cho Ryan vào nhóm cấp trên của hắn thì tốt hơn. Nhưng hắn biết tốt hơn hết là không nên lên tiếng phản đối với người phụ nữ nguy hiểm đó.

Không một lời cũng không tạm biệt, Pluto coi như vấn đề đã được giải quyết xong và tiến về phía xe của mình. “Hẹn gặp lại sau nha!” Greta vẫy tay chào mọi người trong khi cô ta và Sparrow đi lấy chiếc Lamborghini.

Khủng hoảng đã được ngăn chặn thành công!

Ngay sau khi họ rời đi, Vulcan đã cố gắng mua Ryan ngay tại chỗ.

“Được rồi, ba nghìn,” cô ta bất ngờ tuyên bố, không thể cưỡng lại tình cảm mới nảy sinh với kẻ vận chuyển. “Làm trợ lý phòng thí nghiệm của ta, và cho ta kiểm tra con thỏ của ngươi.”

“Một món đồ chơi đó thôi mà thu hút sự chú ý nhiều hơn một chiếc ô tô được điều khiển bằng não luôn á hả?” Ki-jung thì thầm với Jamie, người nhún vai. Từ lâu, hắn đã không còn cố gắng giải thích tình huống điên khùng liên quan đến tên vận chuyển này nữa.

“Ba ngàn mỗi tháng á?” Ryan mỉm cười tự mãn trước lời đề nghị dễ thương này. “Ồi ôi, gì mà rẻ tiền—”

“Mỗi ngày,” Vulcan sửa lại kẻ vận chuyển. “Một nửa tiền mặt, một nửa chuyển khoản.”

Ryan nhướn mày, còn Lanka như suýt chết vì đột quỵ ngay tại chỗ. “Mỗi ngày á!? Vì hắn á? Hắn ta gian lận khi chơi bài mà!”

“Ta sẽ tạo cho ngươi bộ giáp của riêng ngươi, và mọi thứ khác mà ngươi muốn,” Vulcan tiếp tục, hoàn toàn phớt lờ nữ tay sai. “Ma túy, đủ gái điếm để làm ngươi phát điên, phòng thí nghiệm cá nhân cho riêng ngươi? À, và tất nhiên… cô bạn gái của ngươi luôn.”

Ryan trả lời. “Chật chật, tra đúng dầu vào bản lề thì cửa sẽ mở. Mà, nhiệm vụ chính của ta trước, sau đó chúng ta sẽ xem xét các nhiệm vụ phụ sau.”

“Rồi rồi, thích thì chiều thôi,” Vulcan trả lời, tiến về phía bộ giáp của mình. “Chúng ta đi luôn đi.”

“Đi lên đỉnhhhh hả?”

“Đi tới chỗ bạn của ngươi,” Vulcan trả lời như thể hắn ta đang nói điều gì đó ngu ngốc ấy. “Có một ghế ngồi thứ hai trong buồng lái của ta, nên leo vào đi.”

Cuối cùng cũng đến lúc rồi. Cuối cùng hắn cũng sẽ được gặp lại Len.

#Darkie

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương