Tuyến truyện Băng Augusti cho đến giờ vẫn khá là ổn áp.

Ryan đã gặp Zanbato như mong đợi, đánh tanh bành Sarin ở bến cảng, và lặp lại chính cuộc trò chuyện sẽ đưa hắn đi vào nhà Jamie. Tất cả đều tốt đẹp, cả tiếng sóng rì rào vỗ vào các con tàu...

“Chỉ để đảm bảo thôi,” Luigi hỏi Ryan. “Ngươi có phải là thằng chỉ điểm hay điệp viên hai mang gì không?”

“Ừ thì, ta thực sự không đứng về phe của ai hết á,” Ryan trả lời, nhưng sau đó miệng hắn lại tự hành động, “Nhưng ta từ băng Băng Carnival thâm nhập vào đây, nên đúng rồi á.”

…à thôi quên đi.

Mọi người có mặt đều quay lại nhìn hắn, một bầu không khí im lặng căng thẳng bao trùm cả nơi này. Những tên đàn em hắn giơ vũ khí lên, trong khi khuôn mặt của Zanbato chuyển từ sốc, sang thất vọng và cuối cùng là tức giận.

“Ồ ồ.”

Được rồi, hắn đã rút ra được hai bài học.

Thứ nhất, Ryan ghét những tên Genome có sức mạnh nói thật. Ghét chúng tận xương tận tuỷ, mãnh liệt không ngừng.

Thứ hai, Zanbato có thể biến con người thành dĩa sashimi bảy món bằng thanh kiếm laze của mình. Ryan sẽ không bao giờ có thể nhìn sushi một cách bình thường được nữa.

Nhưng lần này… lần này, nó sẽ khác. Kẻ vận chuyển đã luyện tập câu trả lời của mình hoàn hảo nhất có thể. Sức mạnh của Luigi buộc Ryan phải nói ra sự thật, nhưng sự thật theo góc nhìn của kẻ đó thôi.

“Chỉ để đảm bảo thôi,” Luigi lại hỏi Ryan. “Ngươi là thằng chỉ điểm hay điệp viên hai mang gì không?”

“Ta đâu thể là một tên chỉ điểm cho nhóm mà ta thậm chí còn chưa chính thức tham gia được, và ta không phải là điệp viên hai mang.” Về mặt lý thuyết thì hắn phải tận ba mang mới đúng.

“Hắn có phải là chuột không?”

“Tất nhiên ta không phải chuột rồi, ta là con người mà.”

Đó đó! Ngon cơm! Hắn thành công rồi đó thấy chưa!

“À rồi rồi, ta nên sửa lại cách diễn đạt của mình cho chuẩn tý,” Luigi thở dài nhưng không bỏ cuộc. “Ngươi đã có hoặc đang có ý định chuyển tiếp thông tin của bọn ta cho một tổ chức khác không?”

“Có, đương con mẹ nó nhiên là có rồi. Và mẹ nó, ta đã làm rồi ấy chứ!”

Đm nó!

Rồi rồi rồi.

Được rồi, quá tam ba bận.

Bằng cách căn thời gian và trí thông minh tột đỉnh, Ryan đã khéo léo lèo lái qua một chuỗi nhân quả để tránh câu hỏi định mệnh đó. Hắn khoác lên mình vẻ quyến rũ, kết giao với mọi người, đánh lạc hướng những gã đàn em bằng những câu đùa hài hước. Bây giờ, kẻ vận chuyển và Zanbato chuẩn bị quay trở lại con xe Plymouth Fury và đi ăn vài chiếc pizza thơm ngon.

“Ê, Quicksave,” Luigi hỏi khi họ bước vài bước về phía ô tô. “Trước khi ngươi đi thì ta có một số câu hỏi ta phải hỏi mỗi tân binh.”

“Luigi, thề luôn, làm ơn, đừng làm vậy,” Ryan trả lời, đôi mắt cầu xin. “Vì lợi ích của ngươi, đừng nói nữa. Mọi chuyện sẽ không kết thúc tốt đẹp đâu, ta thề là sẽ—”

“Xin lỗi, nhưng quy trình nó thế. Ngươi có phải là một tên chỉ điểm không?

“Ừ ừ ừ! Có đấy, đúng cmn rồi đó! Đó có phải là điều ngươi muốn ta nói không hả, Luigi? Đó là điều ngươi muốn ta nói đó hả?”

Quicksave hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén nỗi thất vọng dâng trào.

“Luigi,” Ryan chỉ tay vào tên nói sự thật, và mọi người giơ vũ khí vào mặt kẻ vận chuyển. “Thề, người với ta, chúng ta có vấn đề với nhau rồi đó.”

***

“Luigi đâu rồi?” Zanbato hỏi một gã đàn em khi không thấy tên nói sự thật xuất hiện ở bến cảng, và chỉ có mỗi lũ lâu la thực hiện phi vụ này. “Không phải hắn có nhiệm vụ lo việc vận chuyển sao?”

“À à, hắn đã bị tấn công vào tối hôm qua á,” gã đàn em nói, mang theo điện thoại di động của Luigi. Có vẻ hắn đã thế chỗ cho tên kia. “Hiện tại thì hắn đang nhập viện và có lẽ sẽ tạm nghỉ việc trong một thời gian.”

"Cái gì cơ?" Tin tức này khiến Jamie bị sốc, rõ ràng hắn chưa hề biết chuyện này. “Là ai làm?”

“Theo thông tin ta nghe được thì là một tên Rồ Dại điên khùng đeo mặt nạ khúc côn cầu và cầm gậy á.”

“Khúc côn cầu là một môn thể thao nguy hiểm lắm ớ,” Ryan lơ đãng nói, nhìn ra biển. “Ta không khuyến khích chơi nó đâu.”

“Ừ, nghe điên rồ thật,” gã đàn em khác gật đầu. “Hình như Luigi trở về nhà muộn sau khi đi dự tiệc về, một việc hoàn toàn bình thường, rồi hắn vừa mở cửa nhà thì ĐÙNG! Một thằng điên thứ Sáu ngày 13 nào đó nhảy ra khỏi bóng tối, dùng gậy khúc côn cầu đánh gãy hàm hắn, rồi đánh hắn lên bờ xuống ruộng một lúc rồi bỏ đi.”

"Tại sao?" Jamie gần như cười khúc khích. “Tại sao lại nhắm vào Luigi? Là một vụ cướp của hả?”

“Không, thằng điên rồ đó thậm chí còn không lấy tiền của hắn,” gã đàn em kia trả lời. “Chắc là do căm ghét nhỉ?”

Gã đàn em cầm đầu nói. “Theo lời kể của các nhân chứng, tên tấn công trông có vẻ rất tận hưởng việc đánh đập. Ta nghe được thế á.”

“Ừ thì, Luigi ngủ nhiều với nhiều đứa lắm, một tên trà xanh phá hoại gia đình thực sự,” đàn em thứ hai nói, “Có lẽ là một thằng bạn trai ghen tuông nào chăng?”

“Hoặc có thể là Băng Meta.” Zanbato khoanh tay lại. “Nhưng làm sao chúng biết được nơi hắn sống được chứ?”

Ryan thực sự đã mất rất nhiều thời gian hơn để tìm và mua đống đồ khúc côn cầu đó lắm á. Ngày nay không còn ai chơi môn thể thao đó nữa.

“Quicksave, ngươi đang ở khách sạn phải không?” Jamie hỏi Ryan. “Ta nghĩ ngươi nên ghé qua chỗ ta để ở qua đêm để đề phòng đi. Thành phố này không an toàn chút nào hết.”

“Lại chả thế,” Ryan trả lời.

Sau đó, sự việc đã xảy ra đúng như dự đoán. Jamie mời hắn về nhà, họ chơi bài poker, đến xưởng làm việc của Vulcan và Ryan đã cứu gấu trúc khỏi nguy cơ tuyệt chủng.

Tâm trí của Ryan đã chuyển sang chế độ tự động từ lâu. Thật ra thì chế độ tự động hành động này không hẳn là một sức mạnh phụ, mà nó chỉ đơn giản là một trạng thái ý thức tự động thực hiện mọi việc theo vòng lặp cũ, và hắn không muốn phải trải qua những sự kiện tương tự lặp đi lặp lại. Cảm giác không khác gì việc nằm mơ liên tục làm đi làm lại công việc khiến đầu óc mệt mỏi ấy.

Con người bị ràng buộc bởi luật nhân quả. Ngoài một vài trường hợp ngoại lệ ra thì cuộc đời hắn giống một buổi diễn tập trên sân khấu vô tận ấy. Sau một khoảng thời gian dài, mọi người không còn bí ẩn nữa, và họ luôn phản ứng giống hệt nhau: họ luôn quên đi hắn và hắn sẽ lại tìm ra cùng một thông tin. Họ dần trở thành những cỗ máy, và Ryan là con người duy nhất trong phòng.

Sự lặp đi lặp lại liên tiếp này sẽ khiến bất cứ ai khác phát điên mất.

Nhưng cần phải đau khổ và chịu đựng thì hắn mới có thể tìm ra một kết cục viên mãn, và chẳng bao lâu nữa, lượt chơi của hắn sẽ kết thúc. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thỏa khi hắn tìm thấy Len thôi, hắn chắc chắn đấy.

Tiếng bíp của điện thoại di động kéo hắn trở về thực tại, làm gián đoạn dòng chảy nhân quả.

Ryan mất tầm một giây mới nhớ ra mình đang ở đâu và đang làm gì. Việc lặp đi lặp lại nhiều lần thường làm xói mòn nhận thức về thực tại của hắn, đặc biệt là khi sức mạnh của hắn có thể nhận ra sự thay đổi nhỏ.

Ryan mở điện thoại của mình kiểm tra, trong khi Lanka đã đến nhà máy của Vulcan. Tin nhắn chỉ bao gồm một bức ảnh nguyên vẹn của trại trẻ mồ côi ở thị trấn Rust và một dòng chữ bên dưới.

S: Đã giải quyết Psyshock. Lũ trẻ đã an toàn. Cảm ơn vì đã mách trước.

Ryan sống vì những điều bất ngờ như vậy, dù tốt hay xấu.

Khi nhìn thấy Pluto và vệ sĩ của cô ta đang nói chuyện với Zanbato, Ryan mong đợi các sự kiện sẽ lặp lại cho đến khi hắn gặp Vulcan. Cấp dưới của Băng Augusti cũng nói chuyện với hắn ta và nói điều tương tự.

“Ngươi,” Pluto hỏi Quicksave.

Moi ?” Ryan trả lời, chuẩn bị lặp lại cuộc trò chuyện tương tự.

“Chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa?”

Điều này khiến Ryan ngạc nhiên vì hắn không hề mong đợi câu trả lời mới lạ đó. “Chắc thế, ta nổi bật thế á mà.”

“Ta dám chắc chúng ta đã gặp nhau rồi,” Pluto trả lời, giọng cô ta chuyển từ tò mò sang bối rối. “Ngươi là ai?”

“Sếp, có chuyện gì thế?” Vệ sĩ của cô ta hỏi, trong khi Lanka đứng yên cạnh Ryan. Sự chú ý của nữ trùm dưới khiến cô không dám nói nên lời.

“Hắn đã bị đánh dấu,” Pluto nói. “Nhưng ta không hề nhớ mình đã đánh dấu hắn.”

...

Cái đù má! Sức mạnh của cô ta bằng cách nào đó đã theo hắn xuyên cả thời gian luôn á?

“Có chuyện gì vậy sếp?” Jamie tham gia cuộc trò chuyện, cẩn thận hỗ trợ Ryan và Ki-jung.

“Tên mới của ngươi là ai đây, Zanbato?”

Ryan chuẩn bị nói đùa thì Jamie liền đi đến gần và đặt tay lên vai hắn. Gã nói chuyện với cô ta, và cứ như thể cũng đang nhắc nhở hắn. “Quicksave,” Zanbato trả lời câu hỏi của Pluto thay Ryan. “Hắn là màu Tím. Sức mạnh ngưng đọng thời gian.”

“Không phải màu xanh à?” Pluto quan sát Ryan bằng ánh mắt rình mồi, như thể đang cố nhìn thấu tâm hồn hắn. Kẻ vận chuyển không thể giải thích tại sao, nhưng hắn cảm thấy một áp lực đáng sợ ngày càng dâng lên quanh hắn. Không khí dần đặc lại, có điều gì đó đè nặng lên tâm trí hắn.

“Cancel chắc chắn sẽ nhận ra nếu trí nhớ chúng ta bị thay đổi, hoặc một tên thao túng thông tin hoặc thực tại,” nữ vệ sĩ của Pluto chỉ ra. “Có lẽ sức mạnh của cả hai tác động lẫn nhau bằng cách nào đó chăng?”

Pluto vẫn không bị thuyết phục, mắt cô ta dán chặt vào Ryan. Kẻ vận chuyển huýt sáo và ngây thơ nhìn đi chỗ khác, trong khi Zanbato đứng ra bảo vệ hắn. “Quicksave có thể hơi kỳ quặc, nhưng hắn rất đáng tin cậy,” gã nói. “Hôm qua hắn đã giúp chúng ta—“

“Tên ngươi là gì, Quicksave?” Cô ta hỏi Ryan, hoàn toàn bác bỏ những lời của Zanbato. “Tên thật của ngươi.”

“Ồ, ta là Ryan!” Hắn ta trả lời với vẻ tôn kính giả tạo để làm giảm bớt căng thẳng. “Ryan Romano. Ta bất tử, nhưng nhớ đừng nói cho ai biết nhé.”

“Không ai sống mãi được hết,” cô ta lạnh lùng trả lời. “Bây giờ ta có việc phải đi, nhưng ta sẽ kêu ngươi đến sớm giải quyết vấn đề này. Chơi ngu, chơi khôn, bỏ chạy hoặc từ chối, ngươi sẽ chết.”

Cách cô đe dọa hắn… Không, chờ đã, đây không phải là một lời đe dọa. Đây là một tuyên bố. Nếu Ryan không làm theo mệnh lệnh của cô, hắn sẽ chết. Chấm hết.

Kẻ vận chuyển và nhóm của hắn ta nhìn nữ trùm rời đi cùng vệ sĩ trong im lặng hoàn toàn cho đến khi họ khuất dạng. Lúc đầu, không ai dám lên tiếng nên Ryan đã tiếp nhận công việc đó. “Vậy, ai muốn ăn đồ Trung không?”

“Mẹ nó chứ,” Lanka nói, thở ra nhẹ nhõm. “Tên lắm mồm kia, ngươi đã làm cái quái gì thế hả?”

“Ta đã làm gì đâu chứ?!” Ryan trả lời, cũng bối rối không kém. “Hay ngươi thích món Ý hơn?”

“Việc này nghiêm trọng lắm đấy, Quicksave,” Jamie nói. “Người phụ nữ đó là Pluto, em gái và cũng là cấp dưới thân tín của Augustus đấy. Thu hút sự chú ý của cô ta không phải là một điều tốt đâu.”

“Ta khuyên nên làm theo lời cô ấy đi á,” Ki-jung nói, khuôn mặt đầy lo lắng, “Cô ấy có thể giết người chỉ với một ý nghĩ thôi đấy.”

“Tại sao cô ta lại ở đây?” Lanka hỏi trưởng nhóm của mình.

“Sếp tổng đã hạ lệnh đánh mạnh vào Băng Meta rồi,” Jamie trả lời, khoanh tay. “Vulcan sẽ chỉ huy việc dọn dẹp, vì cô ấy đang rất muốn thử nghiệm vũ khí mới của mình trên thực địa, và Pluto đã cho cô ấy mượn nhóm Thất Đại Sát Thủ. Cuối cùng cũng đến lúc chúng ta phải dọn rác rồi.”

“Đặc biệt là sau những gì chúng đã làm với Luigi tội nghiệp,” Ki-jung cau mày nói. “Tấn công gã ngay trước cửa nhà …  thề đến cả ở nhà mà cũng không còn cảm thấy an toàn được nữa…”

“Chúng ta đã xác nhận rằng Băng Meta chịu trách nhiệm cho chuyện đó à?” Lanka hỏi với vẻ hoài nghi. “Ý là, chỉ là một tên ôn thần nào đó với cây khúc côn cầu thôi mà. Nếu là Băng Meta thì chắc chắn sẽ có nhiều thương vong hơn.”

“Có lẽ chúng đã trả tiền cho một kẻ nghiện ngập không có sức mạnh,” Jamie trả lời. “Băng Meta không phải là một băng lớn gì cả, nên việc đi thuê kẻ khác cũng không hẳn là lạ đâu.”

Ryan lắng nghe cuộc thảo luận, cố gắng tìm ra chuỗi sự kiện. Có vẻ như Shroud đã giữ đúng lời hứa của mình và ngừng nhắm vào Băng Augusti. Không có ai để thu hút sự chú ý của chúng nên tổ chức tội phạm này đã quyết định tập trung hoàn toàn vào việc tiêu diệt Băng Meta.

Tuy nhiên, Ryan không chắc việc Pluto dí sát hắn sẽ diễn ra như thế nào. Nó có thể đe dọa toàn bộ nhiệm vụ xâm nhập của hắn, và hắn phải tìm ra cách tại sao cô ta có thể nhận dạng hắn ngay cả khi hắn đã thay đổi dòng thời gian.

Mẹ nó chứ, mỗi lần hắn dần tiến xa hơn thì lại nảy sinh một vấn đề mới!

Không, chờ đã, cũng chả sao. Ryan chỉ phải tuân theo cho đến khi Vulcan chỉ cho hắn cách liên lạc hoặc tiếp cận Len. Hắn không cần phải ở lại Băng Augusti lâu hơn thế. Và nếu họ cố ép hắn ta thực hiện hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác…

Ừ thì mọi chuyện sẽ không kết thúc tốt đẹp cho họ đâu.

Tiếp theo, họ bước vào xưởng của Vulcan, và Zanbato giảng cho Ryan về cách nói chuyện với nữ trùm lần nữa. Ryan hầu như không để ý đến hắn, vì lần đầu tiên hắn cũng đã bỏ qua lời khuyên rồi, nhưng sau cuộc gặp gỡ căng thẳng với Pluto đã khiến kẻ vận chuyển phải xem xét lại cách đối xử với thiên tài nóng tính kia. Một sếp to trong Băng Augusti đang nghi ngờ hắn là đủ lắm rồi, và việc hắn sắp gặp Len nên tránh xa nữ trùm khác cũng không thành vấn đề.

Dù hắn rất ghét chuyện này, nhưng lần này, Quicksave sẽ phải cư xử đúng mực.

Ryan và đồng bọn bước vào xưởng của Vulcan, ánh mắt của hắn ngay lập tức bị thu hút bởi bộ giáp khổng lồ. Thật kỳ lạ khi nhìn lại cỗ máy khổng lồ này sau khi nữ thiên tài cố gắng giết Ryan bằng chính nó.

Thay vì chọc Vulcan về chiều cao của cô ta lần nữa thì Ryan tập trung hoàn toàn vào bộ giáp trong khi Zanbato giới thiệu với nữ trùm. Tuy nhiên, Vulcan nhanh chóng nhận thấy mối quan tâm của Ryan đối với công lao của cô.

“Ấn tượng không?” Cô hỏi Ryan, rõ ràng mong đợi hắn sẽ tâng bốc và khen ngợi cô hết mức.

“Thiết kế thú vị đấy, đặc biệt là lò phản ứng nhiệt hạch cỡ nhỏ đó,” Ryan ngây thơ trả lời. “Nhưng cô nên phủ lên các khớp nối một lớp bảo vệ chống sốc đi. Nếu gặp đối thủ có thể phá gây áp lực lên một điểm nhất định thì chắc chắn sẽ hư đấy.”

“Ta đã nghĩ tới trường hợp đó rồi,” cô trả lời, hơi ngạc nhiên trước trí khôn sáng suốt của hắn. “Nhưng ta chưa tìm ra được vật liệu tổng hợp hợp kim nào có thể chống lại ma sát chuyển động mạnh mà không gây kẹt khớp. Và nghĩ đến mục tiêu mà nó được thiết kế để chống lại thì ta ưu tiên tốc độ hơn là phòng thủ.”

Ryan nhớ lại lần trước Wyvern đã dẫm lên chiếc máy như thế nào, nhưng quyết định không nói ra. “Tại sao không chọn một bán dẫn xuất nhựa thử xem?”

Vulcan ngồi trên bàn làm việc, trên mặt cô có chút thích thú. “Ngươi là thiên tài à, Quicksave?”

“Không hẳn, nhưng ta có kinh nghiệm với công nghệ của thiên tài.” Hắn lơ đãng ném cho cô quả bom nhiệt hạch. “À, và gần như mọi thứ khác.”

"Mọi thứ luôn đấy à?" Kẻ thù của Wyvern quan sát quả bom một cách say mê. “Quả là một thiết kế tuyệt đẹp…”

“Ngoại trừ trượt băng.” Giờ nghĩ lại, Ryan thực sự nên dành một vòng lặp để thành thạo kỹ năng đó, phòng trường hợp phải chiến đấu với Ghoul một lần nữa. “Muốn giữ quả bom đó không? Ta có thể hối lộ cô bằng nó được không?”

“Ta có thể giữ nó được hả?” Lúc này, Vulcan trông giống như một đứa trẻ nhận được món quà giáng sinh bất ngờ ấy.

“Đây là thứ mà dân tình gọi là tình yêu sét đánh đấy à?” Lanka trầm ngâm với vẻ mặt ngơ ngác. “Đúng là một cặp trời đánh thật sự luôn.”

“Cẩn thận miệng lưỡi của ngươi đấy, Sphere,” Vulcan trả lời, giữ quả bom. “Quicksave, ta muốn ngươi gia nhập bộ phận của ta. Ngươi sẽ bắt đầu làm việc vào ngày mai.”

Đù đù đù, cô ta bỏ qua hơi bị nhiều bước à nha!

Jamie ngay lập tức cố gắng bảo vệ nhân phẩm tưởng tượng của mình. “Ta nghĩ hắn sẽ thích hợp để làm việc cho Mercury hơn đấy,” hắn hắng giọng, “và Pluto muốn kiểm tra hắn nữa. Cô ta có vẻ không thích hắn cho lắm.”

“Pluto?” Vulcan nhún vai. “Ả là một con mụ hoang tưởng, nhưng ta biết cách đối phó với ả. Hồi đó cô ả thậm chí còn không muốn ta gia nhập nữa là, tuy nhiên, giờ ta vẫn ở đây đó thây. Đừng lo, Quicksave, ta bảo kê ngươi.”

Cô ta thực sự tốt bụng thế luôn á? Quả thật sự là khác xa với nữ tội phạm bạo lực, nóng nảy đã cố gắng giết Ryan vài vòng lặp trước ấy chứ.

“Về phần Mercury, ta đã tìm ra tên Quicksave trước, và để hắn làm mấy công việc của tay sai thì phí lắm,” nữ thiên tài nói thêm với vẻ khinh thường tự mãn, gạt Jamie đi.

Ryan trả lời. “Ta đánh giá cao lời đề nghị đó lắm, nhưng ta không quan tâm đến công việc lâu dài đâu. Ta đang tìm Len, tóc đen, mắt xanh, theo chủ nghĩa Mác-Lênin á.”

“Underdiver.”

“Ta biết cô ấy hiện có một căn cứ dưới đáy biển, và ta đang cố liên lạc với cô ấy,” Ryan nói, đưa tay ra sau lưng. “Nếu các người có thể gửi ta đến đó, ta sẽ rất cảm kích đấy.”

“Ngươi thu thập được nhiều thông tin đấy,” Vulcan trả lời và trưng ra một khuôn mặt kỳ lạ. “Thường thì ta không liên lạc với cô ta. Bọn ta giống như những người người buôn công nghệ thiên tài, đôi khi buôn bán và trao đổi công nghệ với nhau. Ta có thể tổ chức một cuộc gặp mặt đấy, chỉ là không miễn phí đâu.”

Ryan tưởng cô ta muốn hắn mời đi ăn tối để bù đắp lại, nhưng thay vào đó, cô ta vẫn ra lệnh cho họ phá hỏng bộ phim của Wyvern để trả thù tư nhân. Đúng là có một số điều không bao giờ thay đổi.

Tuy nhiên, hắn vẫn nhìn quanh để tìm camera ẩn hoặc bom nào đó. Mọi chuyện không thể diễn ra tốt đẹp như vậy được đâu mà nhỉ?

“Hãy quay lại vào ngày mai khi công việc hoàn thành, và rắc rối giữa ngươi với Pluto sẽ được giải quyết thôi Ryan,” Vulcan nói. “Ta sẽ thưởng cho ngươi, và thay đổi suy nghĩ của ngươi về việc làm lâu dài ở đây.”

Kẻ vận chuyển nhận thấy bây giờ cô ta đã gọi hắn bằng tên riêng rồi. Quả nhiên, để chiếm được cảm tình của phụ nữ thì không có gì tốt hơn quả bom nhiệt hạch hết.

“Mọi việc diễn ra khá ổn đấy chứ,” Lanka nói khi họ rời khỏi nhà máy, khá ngạc nhiên. “Ta tưởng rằng kiểu gì ngươi cũng gây chuyện lớn đấy tên lắm mồm, nhưng có vẻ cô ta thích ngươi đấy.”

“Ngươi ổn chứ?” Jamie hỏi Ryan khi họ ra khỏi nhà máy.

“Sao hỏi thế chi á, Yojimbo?” Kẻ vận chuyển hỏi lại.

“Trông ngươi có vẻ hơi trầm á,” gã kiếm sĩ nói. “Ta không nghĩ đó là điều xấu, nhưng có vẻ như ngươi đang cảm thấy thất vọng à, anh bạn?”

Sắc sảo đấy.

Sự thật là, Ryan cảm thấy không được ổn lắm vì hắn đã gần đạt được mục tiêu của mình. Hắn đã khiến Shroud không can thiệp nữa, và mọi việc diễn ra suôn sẻ, và trừ khi Pluto quyết định giết hắn ngay lập tức, bằng không hắn sẽ có thể gặp lại Len vào ngày mai.

Con đường của hắn có vẻ rõ ràng rồi.

Những tưởng mình sẽ cảm thấy phấn khích, vui mừng vì đã vượt qua được mọi trở ngại trên đường đi, nhưng Ryan không thể rũ bỏ được cảm giác bất an mơ hồ nào đó. Giống như một người đã rèn luyện cả đời để leo lên đỉnh Everest, và giờ hắn đã có thể nhìn thấy đỉnh.

Hắn sợ hắn sẽ bị thất vọng.

#Darkie

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương