Lượt Chơi Hoàn Hảo - The Perfect Run
-
Chương 20: Mảnh vỡ quá khứ: Dưới Đáy Biển
Bốn năm trước.
Len Sabino tỉnh dậy trên một tấm nệm trong căn phòng lạnh lẽo và ẩm ướt. Nước rỉ ra trên trần gỗ, tiếng mưa va vào cửa sổ liên hồi. Có tiếng sấm vang vọng từ đằng xa xa, và cơn bão thì ngày càng đến gần. Bất chấp tiếng ồn, Ryan vẫn ngủ say như chết bên cạnh cô, cậu nhóc ngáy to như tiếng sét ấy.
“Ê Riri, anh đang ngủ hả?” Cô thì thầm, nhưng cậu nhóc không hề có chút phản ứng nào cả. Ryan trông khá dễ thương khi ngủ, và luôn luôn phủ nhận chuyện ngáy.
Len nhớ ngày cô và cha tìm thấy cậu giữa đống đổ nát trong một ngôi làng bị bọn cướp phá hủy. Cậu nhóc đã trốn dưới tầng hầm, trong khi cả cộng đồng xung quanh đều đã thiệt mạng, tất cả gia súc của họ đều bị cướp đi. Nếu cô không lục tung nhà cậu nhóc để tìm đồ dùng, Len có lẽ đã không bao giờ gặp được Ryan.
Họ gắn bó với nhau trong nhiều năm sau đó, không bao giờ xa nhau. Họ sống sót sau Đại Chiến, cơn thịnh nộ của cha, những kẻ cướp bóc và những tên Genome săn lùng họ. Luôn luôn ở bên nhau, thậm chí ngủ chung giường. Trên lý thuyết thì ai cũng cho rằng họ là anh em ruột… mặc dù cô ước họ có thể trở nên thân thiết hơn, ngay cả khi cô quá ngại để nói ra điều đó. Cô chưa từng có ngươi trai, nên cô không thể hiểu những chuyện này được.
Giá như Ryan chủ động hơn.
Len nhìn quanh phòng. Nơi này từng là một cái chòi nghỉ gần dãy Alps, một căn nhà gỗ tĩnh lặng nằm trên sườn đồi khá dốc. Người dân địa phương chắc hẳn đã bỏ hoang nó vài năm trước, hoặc bị bọn cướp đuổi đi, hoặc đã di cư về phía các thành phố đang được xây dựng lại. Bất cứ khi nào cô cố gắng nói chuyện với ai đó bên ngoài gia đình mình mà không bị bố can thiệp, họ đều nhắc về thành phố New Rome.
Khi thấy Ryan vẫn không chịu thức dậy, Len rời khỏi giường trong khi vẫn mặc bộ đồ ngủ, đi quanh và lục lọi căn phòng. Người bạn đồng hành của cô vứt cả quần của mình lên trên ghế, và mặc dù trông không được đẹp mắt cho lắm, nhưng cô gái nhìn chằm chằm vào túi quần của cậu nhóc.
Thần Dược Xanh Dương tỏa sáng lấp lánh khi tia sét đánh ngang ngay bên ngoài phòng ngủ.
Đã nhiều tuần rồi kể từ khi họ rời khỏi thành phố Venice, và cho đến nay cha vẫn chưa phát hiện ra lọ thuốc. Cách đây ba ngày, ông ta đã để bọn trẻ một mình để đi tìm đồ ở gần đây. Cô hy vọng lần này ông sẽ không giết ai cả.
Len biết cha cô sẽ quay lại. Ryan thì ước gì lão sẽ không quay lại. Cậu nhóc sợ ông ta, căm ghét ông ta rất nhiều.
Len hiểu mà. Cha đang… gặp nhiều khó khăn lắm. Ông có uống hơi nhiều sau khi mẹ của cô bỏ lại bọn họ và đến với gia đình khác của bà, nhưng ông vẫn luôn cố gắng hết sức để nuôi Len và anh trai cô bé. Khi Cesare thiệt mạng trong vụ đánh bom, có thứ gì đó đã tan vỡ trong lòng cha, và cha đã không bao giờ như trước nữa. Thần Dược chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi.
Nhưng bất chấp tất cả, ông ấy vẫn là cha của cô mà.
Len quan sát lọ thần dược với tâm trạng vừa sợ hãi vừa chút hy vọng. Cô biết cha sẽ phản ứng thế nào khi cô uống nó, nhưng… Thần Dược Xanh Dương sẽ khiến con người thông minh hơn. Chúng tạo ra những thiên tài. Mechron đã dùng một cái, và lão đã phát minh ra hàng tấn robot sát thủ và vũ khí laser quỹ đạo.
Nếu nó mang lại cho cô sức mạnh thông minh tột đỉnh, có lẽ cô có thể tạo ra phương pháp để chữa trị cho cha. Làm cho ông bình thường trở lại, biến nhóm của họ thành một gia đình thực sự, thay vì… như hiện tại.
Len do dự, liếc nhìn Ryan một cái rồi đi vào một căn phòng khác, cô chọn gara ở phía sau.
Nơi này hoàn toàn hỗn loạn và tan nát, nó là một khu vực chứa đồ, và những cư dân trước đây cất hết mọi thứ họ có trong đây. Sách, phụ tùng ô tô, dụng cụ, đèn… thậm chí cả tủ lạnh cũ và máy giặt đã lâu không sử dụng.
Tuy nhiên, nó có một xưởng làm việc, có lẽ dùng để lột da những con vật bị săn bắt. Vì đã mất điện nên Len phải thắp một ngọn nến để nhìn thấy đường và tự sưởi ấm bản thân. Cô ngồi sau bàn làm việc và kiểm tra cái lọ Thần Dược. Nó không hề có chút cảnh báo hay bất kỳ thông tin gì ngoài biểu tượng xoắn ốc trên lọ. Cô sắp sửa nhảy vọt vào những điều chưa biết. Cô hơi sợ phải tiêm trực tiếp nó vào người nên cô quyết định uống trực tiếp chất này. Cô đã từng thấy cha cô làm thế trước đây nên chắc nó sẽ thành công.
Thở dài và sâu, Len rút ống tiêm ra và uống hết lọ thần dược.
Chất này có vị không giống bất cứ thứ gì cô từng ăn. Nó như nước mặn kết hợp với những hương vị xa lạ, không ngọt cũng không mặn, không chua cũng không đắng. Chất lỏng này hoàn toàn không có thành phần tự nhiên chút nào hết á.
Kỳ lạ hơn, nó lập tức hòa tan vào da thịt của cô ngay. Khi cô uống nó, Thần Dược biến mất trước khi nó có thể đi vào dạ dày cô, nó đi thẳng vào máu cô qua lưỡi và miệng, bỏ qua quá trình tiêu hóa bình thường. Chỉ trong vài giây, Len đã hấp thụ hết.
Trong vài giây, không có gì xảy ra cả. Len đặt chiếc ống tiêm rỗng lên bàn làm việc, tự hỏi liệu có chuyện gì xảy ra không. Phải chăng do nó đã cũ nên Thần Dược mất tác dụng rồi nhỉ?
Và rồi tâm trí cô như bốc cháy dữ dội.
Một nguồn cảm hứng thần thánh dâng trào điên cuồng xâm chiếm tâm trí Len, cực kỳ nhiều ý tưởng chảy thẳng vào đầu cô. Những thông tin thuần khiết tràn ngập hết trong não cô như vỡ đập, nó mở rộng các tế bào thần kinh của cô, thay đổi toàn bộ kiến thức hiểu biết của cô về vũ trụ. Cô không thể cử động, ý thức của cô tê liệt và cố gắng xử lý một lượng lớn thông tin mới.
Cơ thể cô tê liệt, một luồng năng lượng xanh dâng trào xuyên qua các dây thần kinh, xương và các cơ quan của cô. Nó ngắn gọn nhưng mãnh liệt, toàn bộ con người cô đã thay đổi toàn bộ.
Len như rơi vào trạng thái thôi miên ấy. Một sự thôi thúc mãnh liệt chiếm hữu tâm trí cô, sức mạnh của cô ấy yêu cầu cô phải sử dụng chúng, giống như một đứa trẻ mong muốn được sinh ra trên thế giới này. Khi luồng ánh sáng xanh ngừng toả sáng trên cơ thể cô, tay Len với lấy những phần còn lại của tủ lạnh, dụng cụ, máy giặt và mọi thứ trong tầm tay.
Cô không biết mình đã ở trong trạng thái tập trung cao độ đó bao lâu. Có thể là vài phút, có thể là hàng giờ. Trong khoảng thời gian đó, không có gì khác quan trọng nữa. Cả cha, Ryan, hay cả thế giới này, không gì là quan trọng. Cô chỉ cần tạo ra thứ gì đó, bất cứ thứ gì .
Khi cơn thôi thúc dần bớt và Len lấy lại được quyền kiểm soát bản thân, cô đã biến chiếc tủ lạnh và những thứ đồ linh tinh thành một thứ cầu lặn cồng gì đó. Và bằng cách thần kỳ nào đó, cô đã sơn nó màu đỏ, và thậm chí còn thêm cả búa và liềm gãy vào thiết kế của mình. Ngay cả trong tình trạng bị thôi miên thì tính cách của cô vẫn toả sáng rõ ràng.
Cô hiểu bản chất sức mạnh của mình bằng cả trực giác. Sức mạnh của cô chỉ sôi sục trong một từ.
Nước.
Sức mạnh của cô ấy hoàn toàn là về nước. Cách nó hoạt động như thế nào, làm thế nào để hiểu sinh vật biển và cách thích ứng giúp động vật trên cạn tồn tại dưới nước. Làm thế nào để thay đổi cả đại dương trên quy mô toàn cầu, làm thế nào để tạo ra công nghệ chống lại áp lực biển sâu, làm thế nào để tạo ra các thiết bị có khả năng gây ra sóng thần. Cô biết rõ những sinh vật nào sống trong vực thẳm đen tối nhất của hành tinh và làm cách nào để có thể giao tiếp với chúng.
Sức mạnh của cô đã cung cấp cho cô tất cả thông tin cô cần, cho phép tính sáng tạo của chính cô lấp đầy những khoảng trống còn lại.
Đối với Len, người luôn yêu thích biển và những câu chuyện của tác giả Jules Verne, đây gần như là một giấc mơ trở thành hiện thực. Nó khiến cô tự hỏi liệu Thần Dược có ban cho sức mạnh dựa trên tính cách của người dùng hay không, và rất có thể nó cung cấp sức mạnh mà họ mong muốn dựa trên màu sắc của nó.
Nhưng bất chấp tất cả những sức mạnh kỳ diệu đó, nó không giúp được gì cho cha cô.
Nó không giúp được gì cho cha cô chút nào hết! Cô không thể nghĩ ra cách nào để chữa khỏi bệnh cho ông, ngay cả với trí tuệ siêu hạn của mình! Cô thậm chí còn không hiểu cơ chế sinh học đặc biệt của ông hoạt động như thế nào chứ đừng nói đến việc làm thế nào để đối phó với chứng Rồ Dại của ông!
Cô có thể chế tạo tàu ngầm, máy tạo sóng thần, thiết bị điều khiển nước, nhưng không gì có thể giúp cô hiểu được Thần Dược, chứ đừng nói đến sự điên rồ mà chúng gây ra! Và —
“Len.”
Len quay về phía cửa, Ryan bước vào trong gara trong bộ đồ ngủ. Cậu liếc nhìn cái cầu lặn nhỏ, rồi nhìn cái lọ thần dược rỗng; miệng cậu không nói gì, nhưng đôi mắt thì trợn to.
“Em phải làm thế,” Len nói, giọng cô như vỡ oà. “Em buộc phải làm thế.”
Trong ánh mắt cậu không hề lên án cô chút nào hết, chỉ toàn là sự lo lắng mà thôi. “Nó có đáng không?”
Len lắc đầu, gục xuống ghế. Cảm hứng sáng tạo dâng trào kịch liệt đã khiến cô kiệt sức như thể cô đã chạy bộ hàng giờ đồng hồ.
Cô cảm thấy bàn tay Ryan đặt trên vai mình. Cô ngẩng đầu lên nhìn Ryan, cậu nhóc đang nở một nụ cười ấm áp với cô. “Này,” cậu ta nói, chỉ vào quả cầu lặn. “Nó đẹp lắm đấy. Bây giờ em có thể gửi lũ cá đến tận Siberia nếu chúng quậy phá á.”
Trò đùa cực dở tự nhiên bất ngờ xuất hiện, nhưng nó lại khiến Len bật cười. “Anh đùa tên kinh khủng luôn á,” cô trả lời, sự căng thẳng dần tan biến. “Có mà gửi anh đến trại cải tạo thì có.”
“Cả hai chúng ta đều biết đó sẽ chỉ là giải pháp tạm thời thôi à.”
“Nghiêm túc mà nói,” Len cười tự mãn, “Chúng ta có thể đi du lịch đấy. Em có thể tạo ra một con tàu ngầm Nautilus từ những mảnh vụn—”
(Darkie: Nautilus là một tàu ngầm hư cấu có thuyền trưởng là Nemo trong các tiểu thuyết của nhà văn Jules Verne trong cuốn Hai vạn dặm dưới biển và Hòn đảo bí mật)
Họ nghe thấy tiếng cửa mở từ bên ngoài, ổ khóa đã được tháo ra.
“Len? Cesare đâu rồi?” Giọng Bloodstream vang vọng khắp căn nhà cùng với tiếng tia chớp nổ, tay Ryan đặt chặt trên vai Len. "Hai đứa đâu rồi? Chúng ta phải đi ngay thôi!”
“Trốn đi,” Ryan nói, giọng hoảng hốt. "Em phải trốn ngay."
"Trốn đi đâu giờ?" Len buồn bã trả lời. “Không có nơi nào để trốn hết.”
“Chúng ta phải rời khỏi đây, những tên vô gia cư lại nổi dậy rồi! Chúng đã giết bản sao của ta trong…”
Khi Bloodstream bước vào gara, để lại dấu chân đẫm máu, Ryan liền di chuyển ra trước mặt Len. Gã Rồ Dại không nói một lời, mà chỉ quan sát chằm chằm con gái mình, máu trong cơ thể lão chuyển động như đại dương cuồng nộ.
“Len.” Thái độ của cha đột nhiên thay đổi từ nồng nhiệt sang căng thẳng. “Ta đang cảm nhận cái gì đây?”
"Cha …"
“Ta cảm nhận được gì trong máu của con vậy này?”
Ryan che chắn cho Len, giống như một hiệp sĩ trong bộ áo giáp sáng chói bảo vệ công chúa khỏi một con rồng hung tợn ấy. Nhưng dù có dũng cảm đến đâu, cậu nhóc không hề có thanh kiếm.
(Darkie: không có kiếm, tức muốn nói là Ryan chẳng có tý sức mạnh nào để có thể thực sự bảo vệ Len ấy)
“Con…. Con đã nói dối ta à…” Bloodstream giận dữ rít lên, những ngón tay biến thành móng vuốt. “Con dám nói dối với chính cha của mình!”
Len sững người và căng cứng. Cô đột nhiên cảm thấy mình thật nhỏ bé, thế giới này bỗng thật lạnh lẽo và như thể cô không được chào đón ở đây.
“Thứ sức mạnh đó không dành cho con!” Cha gầm gừ đầy phẫn nộ và giận dữ. “Nó là dành cho ta! Chỉ một mình ta thôi! Bộ có nhiêu đó thôi mà con không hiểu sao, con gái ngu ngốc của ta? Ta đã dùng nó là vì con! Ta dùng nó là để bảo vệ con! Bảo vệ con khỏi cái thế giới bệnh hoạn này!”
“Con biết mà…” Nữ thiên tài xin lỗi, cúi gầm mắt xuống. "Con biết mà."
Đó là lỗi của cô. Nếu mà cô mạnh mẽ… nếu mà cô đủ mạnh mẽ thì cha cô đã không phải dùng những lọ thuốc đó và biến thành một con quái vật.
“Kể từ khi mẹ con bỏ rơi chúng ta thì đó là trách nhiệm của ta! Là của ta!" Cha cô tự trấn tĩnh mình, nhưng giọng nói đầy đe doạ của ông ngày càng lớn lên. "Con phải bị phạt."
“Cha ơi, làm ơn đi mà…”
“Đừng có chạm vào cô ấy!” Ryan cố gắng ngăn chặn tên Rồ Dại, nhưng Bloodstream chỉ đơn giản là tát cậu nhóc một cách giận dữ, đẩy mạnh cậu nhóc đập xuống sàn. Cha cô tiến về phía Len, giơ tay định bóp cổ cô ấy.
Con gái ông nhắm mắt lại và không chống cự. Cô chỉ chờ đợi điều không thể tránh khỏi. Nhưng nó không bao giờ đến.
Cô lại mở mắt ra, đối diện với khuôn mặt không có còn diện mạo của cha. Móng vuốt của ông đang cách cổ con gái mình một tấc, nhưng Bloodstream đang run rẩy, như thể đang mắc bệnh Parkinson.
“Không…” Cha đột nhiên ôm đầu bằng cả hai tay, chống chọi với cơn đau đầu. “Không… không phải con bé chứ… không phải Len… Ta không thể… Ta có thể kiểm soát nó mà… Ta có thể…”
Bloodstream bước ra khỏi gara, chút nhân tính cuối cùng còn sót lại trong lão đang vật lộn chống lại cơn nghiện Thần Dược. Lão ta biến mất vào trong nhà, Len nghe thấy tiếng ông ta đập đầu vào tường trong căn phòng gần đó.
Ryan đã bình phục sau cú tát, Len đưa tay ra để giúp cậu nhóc đứng dậy. “Anh ổn chứ?” Cô hỏi với chút lo lắng. Ryan đang bị chảy máu mũi; không phải của Bloodstream mà là của chính cậu nhóc.
“Ừ,” cậu nhóc nói, mặc dù rõ ràng đang run rẩy. "Ừ."
“Anh rất dũng cảm đấy,” cô cố gắng làm cậu vui lên, có hơi đỏ mặt. “Rất giống anh hùng luôn á.”
Thay vì trả lời bằng lời, cậu nhóc bỗng hôn cô.
Len há hốc miệng khi cậu nhóc kéo cô về phía mình mà không báo trước, môi cậu áp lên môi cô. Đấy là một nụ hôn nảy sinh từ cơn đói, từ khao khát nguyên thủy được an ủi và tiếp xúc giữa con người với nhau.
Cảm giác này…
Thực sự rất tuyệt vời.
Sau tất cả sự sợ hãi và căng thẳng, cảm giác này rất tuyệt.
Họ nhanh chóng tách ra khi nghe tiếng cha bò vào phòng, giữ khoảng cách với nhau. Len không biết vì sợ bị phát hiện hay vì xấu hổ nữa.
“Ta… ta ổn mà… ta đã thấy rõ rồi…” Bloodstream có vẻ bình tĩnh hơn, nhưng ông không còn đề cập đến sự việc này nữa. Lão thậm chí còn không nhắc đến Ryan hoặc vết thương trên người cậu. “Bây giờ ta đã thấy rõ rồi. Con thông minh rồi đấy, Len. Bây giờ con đã thông minh hơn rồi. Con có thể làm bất cứ điều gì.”
“V-vâng, ý con là không phải,” Len hắng giọng trong lo lắng. “Con không thể tạo ra bất cứ thứ gì, nhưng con có thể tạo ra một số thứ nhất định á cha.”
“Chúng ta sẽ rời khỏi đây,” Bloodstream đột ngột tuyên bố. “Chúng đang đuổi theo ta. Theo chúng ta. Chúng đã tiêu diệt các bản sao của ta và đang tiến gần đây. Con chế một cái tàu ngầm đi, và chúng ta sẽ rời đi. Tìm được những nơi tốt để sống ngày càng khó hơn rồi.”
“Đi đâu?” Ryan hỏi, rất thận trọng.
“Nước Mỹ thì sao?” Bloodstream trả lời, chắp tay lại. “Vùng đất của cơ hội, Hollywood! Chúng ta sẽ trở thành những ngôi sao ở đó, những ngôi sao nổi tiếng đấy! Giống như gia đình Kardashian á!
“Con…” Len thì nghĩ điều đó nghe rất điên rồ luôn. Họ không biết mọi thứ ở Pháp thế nào, chứ đừng nói đến việc vượt cả Đại Tây Dương rộng lớn! “Con sẽ thử xem sao nha cha…”
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.” Cả Len và Ryan đều căng người khi cha đặt tay lên đầu họ, gần giống như là một người cha thực sự. “Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”
Thời hiện tại
Im lặng và tối đen tĩnh mịch.
Dưới đáy đại dương chính là nơi yên bình nhất trên Trái Đất đấy. Ta luôn có thể nghe thấy âm thanh nào đó trên bề mặt Trái Đất. Chẳng hạn như tiếng hót của loài chim, gió thổi rì rào qua cỏ. Tiếng còi xe ô tô, tiếng rên rỉ của gái điếm và những kẻ nghiện ngập ở thị trấn Rust.
Tại đây, dưới vực sâu nhất của Địa Trung Hải, Len một mình với những suy nghĩ của riêng mình.
Cô thích thế này hơn.
Mang theo một ngọn đuốc plasma thích ứng với môi trường dưới biển sâu, và mặc bộ áo giáp lặn nặng nề, cô nàng Thiên Tài bắt tay vào việc sửa chữa lớp vỏ bên ngoài của căn cứ của mình. Một số bộ phận bằng thép đã không thể chịu nỗi được áp lực của biển sâu, làm suy yếu một vài mô-đun nơi này. Mặc dù cô đã thiết kế nơi này theo từng cấp mô-đun, với mỗi 'ngôi nhà' hoàn toàn nằm độc lập với những 'ngôi nhà' khác, nhưng chỉ cần một sự cố rò rỉ thôi cũng có thể gây ra thảm họa khôn lường về sau.
Nếu muốn một ngày nào đó, nó trở thành ngôi nhà để sống thì nó phải hoàn toàn an toàn, phải tránh được khỏi nỗi kinh hoàng và bóng tối bên ngoài.
Thuốc chống trầm cảm làm đầu óc Len đờ đẫn, làm cảm xúc và trí não cô tê liệt sau cơn hưng cảm, nhưng dù sao thì sức mạnh của cô cũng cho phép cô tập trung. Dù sao đi nữa, cô chỉ thực sự cảm thấy hạnh phúc khi làm việc. Việc sử dụng sức mạnh của mình khiến Len cảm thấy hưng phấn, mang lại cho cô mục đích sống và phương hướng mà cô còn thiếu trong cuộc sống.
Chắc hẳn trên mặt đất bây giờ đang là ban đêm, cô thầm nghĩ. Không biết...
Không thể kìm nén sự tò mò của mình, Len nhanh chóng kích hoạt radio của mình, lắng nghe cuộc trò chuyện trên bề mặt trong khi làm việc.
“Sự tồn tại chỉ là chủ quan thôi.”
“Hửm?”
Đến tận bây giờ, giọng nói của Ryan vẫn khiến Len giật mình và suýt đánh rơi dụng cụ của mình.
“Câu hỏi của ngươi á, về việc liệu ta có vẫn tồn tại hay không nếu ngươi có thể quay ngược thời gian về quá khứ.”
Len không nhận ra giọng nói đó. Một người nào đó mới.
“Chúng ta không bao giờ có thể biết mình đang tồn tại, vì vậy sự tồn tại không thể nào là khách quan được.”
“Ngươi vẫn còn đang suy nghĩ chuyện đó à?”
"Ừ, thì nó đáng suy ngẫm thật mà.”
“Ờ, đời mà, biết đâu bất ngờ. Rồi ngươi sẽ quen dần thôi.”
Không, không hề.
Cô không thể quen được.
Len nghe lén Chrono-radio của Ryan một lúc rồi tắt tiếng. Cô đã theo dõi hắn từ xa một ngày sau khi hắn đến Thành Phố New Rome, khi hắn ở gần bờ biển. Nữ thiên tài thề rằng Ryan đã biết cô đang ở gần đó, và điều đó khiến cô phải rút lui sâu hơn vào dưới biển.
Ryan đang tìm kiếm cô. Hắn đã luôn tìm cô suốt nhiều năm rồi.
Và cô không biết phải nói gì với hắn hêt.
#Darkie
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook