Lương Điền Thiên Khoảnh
-
Chương 65: Phúc Lâm Lâu mời
Giang Lăng suy nghĩ khó khăn , nhìn thấy Tiểu Ngũ đã bưng bát cháo đi đến , phỏng chừng đợi chút nữa thì hỏi không được , lúc người ta ăn cũng không tốt để quấy rầy . Chạy nhanh đứng lên , đối với Vân tiên sinh và Chu lão gia khom người hành lễ , vái chào :
" Học sinh mạo muội , quấy rầy hai vị tiên sinh . Học sinh muốn hỏi , kỳ hoa như lời hai vị tiên sinh nói , trấn trên hoặc trong thành nơi nào bán hoa đó ? "
Vân tiên sinh cùng Chu Lão gia đang hứng thú nói chuyện , bị Giang Lăng cắt ngang , trong lòng có chút không vui . Đến khi nhìn thấy Giang Lăng mặc nho phục trên người cũng là quần áo vải thô , liền biết nàng gia cảnh bần hàn .
Gia cảnh bần hàn còn muốn tham gia ngắm hoa hội , đơn giản chỉ vì muốn lấy trăm lượng bạc kia . Chuyện này đối với người tự cho là cao nhã như Vân tiên sinh cùng Chu lão gia mà nói , quả thực hành động này chính là vũ nhục bọn họ . Cho nên trong lòng lại càng không vui .
Nhưng mà Chu lão gia cũng biết rõ đạo lý : " Ninh lấn bạch tu ông , chớ lấn thiếu niên cùng ." Trước mặt vị tiểu tử này là người đọc sách , nếu một ngày kia hắn ra làm quan , ai biết có phải hay không bởi vì hôm nay lạnh lùng mà tìm đến phiền toái ?
Nghĩ đến đây , liền nhàn nhạt trả lời Giang Lăng : " Hàng năm đều có người bán hoa đưa tới cửa nhà ta , chờ ta chọn lựa . Ta cũng không biết đến nơi nào bán hoa ."
Vân tiên sinh là thầy dạy học có tiếng ở Linh Lăng Thành , học sinh vô luận có phải là đệ tử của hắn hay không , cũng sẽ thường xuyên đi bái phỏng hắn , hướng hắn thỉnh giáo rất nhiều . Hắn nhìn Giang Lăng rất là lạ mặt , đoán đại khái là học sinh học trường tư thục ở nông thôn , liền giáo huấn nói :
" Người trẻ tuổi , hoa cỏ này a , cũng không phải là như ngươi nghĩ gì đó , kia thế nhưng là một chỗ tiêu tiền , một gốc cây hoa tốt phải đến mấy lượng đến mười mấy lượng . Ta nhìn ngươi vẫn là chơi không nổi , vẫn nên chuyên tâm học nghiệp đi ."
" Dạ , đa tạ nhị vị tiên sinh đã chỉ điểm cùng dạy bảo ." Giang Lăng biết hai vị này khinh thường nàng , nhưng nàng cũng không cảm thấy tức giận . Tuy rằng không hỏi thăm được gì , vẫn là lễ phép nói một tiếng cảm tạ .
" Nhị vị khách quan , đây là cháo bát tiên và ba món kiều nhĩ mà hai vị đã gọi ." A Căn rốt cục cũng đem đồ ăn đưa đến bàn này .
Hắn làm việc so với Tiểu Ngũ có phần lão luyện hơn , thấy Giang Lăng đang cùng khách nhân nói chuyện , hơn nữa thấy Lưu chưởng quỹ đối với Giang Lăng có phần kính trọng , cho nên cũng không nhờ Giang Lăng giúp một tay , nhếch miệng cười với nàng , đem đồ ăn của Chu lão gia và Vân tiên sinh bưng lên .
Giang Lăng vừa thấy hai chén cháo kia , không khỏi ngạc nhiên . Chén cháo này Lưu chưởng quỹ thay đổi giá lên đến mười đồng một chén , hơn nữa cái bát này cũng thay đổi thành một cái nhỏ hơn , số lượng so với trước kia chỉ còn một nửa .
Xem ra Lưu chưởng quỹ lợi dụng mấy cây rau kia , một ngày nấu trên trăm bát cháo đi . Chỉ cần bán cháo một ngày còn có một hai lượng bạc tiền lời , trừ hết phí tổn cũng có thể kiếm được năm sáu trăm đồng .
Giang Lăng nhớ đến mấy cây rau mình trồng ra , chỉ bán được có hơn mười đồng , nhịn không được lắc đầu cảm khái .
Nàng hiện tại thứ nhất không tài chính , thứ hai không có thế lực , thứ ba không có người làm thích hợp . Liền cho là nàng có thể mở một quán cháo thật tốt , tuy rằng tiền kiếm được cũng không ít , nhưng chuyện phiền toái kéo đến cũng sẽ không ít .
Dùng đồ ăn hùn vốn với một người , không phải là nàng không nghĩ đến , nhưng đối tác tốt chỉ gặp được chứ không thể cầu , không có lòng tin đối với họ , chuyện kia hay là thôi đi .
Thấy Chu lão gia cùng Vân tiên sinh đều đang ăn , liên tục ở nơi đó tán thưởng cháo này mỹ vị . Ngoài cửa lại lục tục có người tiến vào , trên lầu thì có người tìm kiếm chỗ ngồi , một mảnh thanh âm thật là ầm ầm .
Giang Lăng xoay người định rời khỏi tửu lâu , cũng không nghĩ đến vị lão nhân mặc cẩm bào , ban đầu nàng xin ngồi cùng bàn ở phía sau nàng kêu lên : " Vị tiểu công tử này , ngươi muốn kiếm chỗ chuyên bán hoa mộc à ? "
Giang Lăng kinh hỉ xoay người lại , đối với lão nhân làm một cái vái chào thật sâu , nói : " Dạ . Mong rằng lão tiên sinh chỉ giáo ." Nghe ngữ điệu người nói , vị lão nhân này gọi nàng lại như thế , khẳng định là biết chợ hoa ở nơi nào .
Quả nhiên , vị lão nhân kia vuốt râu , nhìn nhìn Giang Lăng , cười nói : " Chợ hoa ở phía đông của Linh Lăng Thành , ngươi tới đó nghe ngóng liền biết ."
Giang Lăng mừng rỡ , lại cúi đầu thật sâu cảm tạ : " Đa tạ lão tiên sinh ."
Lão nhân kia cười gật gật đầu , cũng không nói chuyện tiếp .
Giang Lăng nhìn trước mặt hắn vừa có một chén cháo , thấy không tốt ngồi tại đây quấy rầy người khác ăn cơm , cáo từ một tiếng ra khỏi tửu lâu , âm thầm suy nghĩ một lát ăn xong điểm tâm liền đi đến chợ hoa nhìn thử .
" Học sinh mạo muội , quấy rầy hai vị tiên sinh . Học sinh muốn hỏi , kỳ hoa như lời hai vị tiên sinh nói , trấn trên hoặc trong thành nơi nào bán hoa đó ? "
Vân tiên sinh cùng Chu Lão gia đang hứng thú nói chuyện , bị Giang Lăng cắt ngang , trong lòng có chút không vui . Đến khi nhìn thấy Giang Lăng mặc nho phục trên người cũng là quần áo vải thô , liền biết nàng gia cảnh bần hàn .
Gia cảnh bần hàn còn muốn tham gia ngắm hoa hội , đơn giản chỉ vì muốn lấy trăm lượng bạc kia . Chuyện này đối với người tự cho là cao nhã như Vân tiên sinh cùng Chu lão gia mà nói , quả thực hành động này chính là vũ nhục bọn họ . Cho nên trong lòng lại càng không vui .
Nhưng mà Chu lão gia cũng biết rõ đạo lý : " Ninh lấn bạch tu ông , chớ lấn thiếu niên cùng ." Trước mặt vị tiểu tử này là người đọc sách , nếu một ngày kia hắn ra làm quan , ai biết có phải hay không bởi vì hôm nay lạnh lùng mà tìm đến phiền toái ?
Nghĩ đến đây , liền nhàn nhạt trả lời Giang Lăng : " Hàng năm đều có người bán hoa đưa tới cửa nhà ta , chờ ta chọn lựa . Ta cũng không biết đến nơi nào bán hoa ."
Vân tiên sinh là thầy dạy học có tiếng ở Linh Lăng Thành , học sinh vô luận có phải là đệ tử của hắn hay không , cũng sẽ thường xuyên đi bái phỏng hắn , hướng hắn thỉnh giáo rất nhiều . Hắn nhìn Giang Lăng rất là lạ mặt , đoán đại khái là học sinh học trường tư thục ở nông thôn , liền giáo huấn nói :
" Người trẻ tuổi , hoa cỏ này a , cũng không phải là như ngươi nghĩ gì đó , kia thế nhưng là một chỗ tiêu tiền , một gốc cây hoa tốt phải đến mấy lượng đến mười mấy lượng . Ta nhìn ngươi vẫn là chơi không nổi , vẫn nên chuyên tâm học nghiệp đi ."
" Dạ , đa tạ nhị vị tiên sinh đã chỉ điểm cùng dạy bảo ." Giang Lăng biết hai vị này khinh thường nàng , nhưng nàng cũng không cảm thấy tức giận . Tuy rằng không hỏi thăm được gì , vẫn là lễ phép nói một tiếng cảm tạ .
" Nhị vị khách quan , đây là cháo bát tiên và ba món kiều nhĩ mà hai vị đã gọi ." A Căn rốt cục cũng đem đồ ăn đưa đến bàn này .
Hắn làm việc so với Tiểu Ngũ có phần lão luyện hơn , thấy Giang Lăng đang cùng khách nhân nói chuyện , hơn nữa thấy Lưu chưởng quỹ đối với Giang Lăng có phần kính trọng , cho nên cũng không nhờ Giang Lăng giúp một tay , nhếch miệng cười với nàng , đem đồ ăn của Chu lão gia và Vân tiên sinh bưng lên .
Giang Lăng vừa thấy hai chén cháo kia , không khỏi ngạc nhiên . Chén cháo này Lưu chưởng quỹ thay đổi giá lên đến mười đồng một chén , hơn nữa cái bát này cũng thay đổi thành một cái nhỏ hơn , số lượng so với trước kia chỉ còn một nửa .
Xem ra Lưu chưởng quỹ lợi dụng mấy cây rau kia , một ngày nấu trên trăm bát cháo đi . Chỉ cần bán cháo một ngày còn có một hai lượng bạc tiền lời , trừ hết phí tổn cũng có thể kiếm được năm sáu trăm đồng .
Giang Lăng nhớ đến mấy cây rau mình trồng ra , chỉ bán được có hơn mười đồng , nhịn không được lắc đầu cảm khái .
Nàng hiện tại thứ nhất không tài chính , thứ hai không có thế lực , thứ ba không có người làm thích hợp . Liền cho là nàng có thể mở một quán cháo thật tốt , tuy rằng tiền kiếm được cũng không ít , nhưng chuyện phiền toái kéo đến cũng sẽ không ít .
Dùng đồ ăn hùn vốn với một người , không phải là nàng không nghĩ đến , nhưng đối tác tốt chỉ gặp được chứ không thể cầu , không có lòng tin đối với họ , chuyện kia hay là thôi đi .
Thấy Chu lão gia cùng Vân tiên sinh đều đang ăn , liên tục ở nơi đó tán thưởng cháo này mỹ vị . Ngoài cửa lại lục tục có người tiến vào , trên lầu thì có người tìm kiếm chỗ ngồi , một mảnh thanh âm thật là ầm ầm .
Giang Lăng xoay người định rời khỏi tửu lâu , cũng không nghĩ đến vị lão nhân mặc cẩm bào , ban đầu nàng xin ngồi cùng bàn ở phía sau nàng kêu lên : " Vị tiểu công tử này , ngươi muốn kiếm chỗ chuyên bán hoa mộc à ? "
Giang Lăng kinh hỉ xoay người lại , đối với lão nhân làm một cái vái chào thật sâu , nói : " Dạ . Mong rằng lão tiên sinh chỉ giáo ." Nghe ngữ điệu người nói , vị lão nhân này gọi nàng lại như thế , khẳng định là biết chợ hoa ở nơi nào .
Quả nhiên , vị lão nhân kia vuốt râu , nhìn nhìn Giang Lăng , cười nói : " Chợ hoa ở phía đông của Linh Lăng Thành , ngươi tới đó nghe ngóng liền biết ."
Giang Lăng mừng rỡ , lại cúi đầu thật sâu cảm tạ : " Đa tạ lão tiên sinh ."
Lão nhân kia cười gật gật đầu , cũng không nói chuyện tiếp .
Giang Lăng nhìn trước mặt hắn vừa có một chén cháo , thấy không tốt ngồi tại đây quấy rầy người khác ăn cơm , cáo từ một tiếng ra khỏi tửu lâu , âm thầm suy nghĩ một lát ăn xong điểm tâm liền đi đến chợ hoa nhìn thử .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook