Lười Phi Có Độc
-
Q.1 - Chương 51: Chương 51
Trong Tây Sương phòng, trên khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Tịnh bao phủ vẻ lo lắng, bà tỉ mỉ bố trí kế sách không chê vào đâu được lại bởi vì một người không giải thích được hủy mất, trong chốc lát bảo bà cam tâm như thế nào.
“Bẩm Thái hậu, sau khi Âu Dương Minh Nguyệt mất tích dưới sự giám thị của hộ vệ Hàn Vương phủ thì chẳng biết đi đâu, mà thuộc hạ Minh Nguyệt các cũng đã sớm chạy đi vườn không nhà trống, chỉ, chỉ...” Giọng ám vệ vốn trôi chảy chặt chẽ thoáng chốc trở nên ấp a ấp úng.
“Nói!” Mộ Dung Tịnh quát chói tai.
“Lúc người của Minh Nguyệt các rời đi dọn dẹp rất sạch sẽ, thuộc hạ không tìm ra được bất kỳ đầu mối nào, nhưng bọn hắn để lại cái này.” Ám vệ miễn cưỡng lấy ra một phong thư từ trong ngực trình lên, trên trán đã dâng lên mồ hôi lấm tấm.
Năm chữ to đỏ như máu trên phong thư, nét bút điên cuồng buông thả hiển thị rõ khí phách ngông cuồng của người viết thư: Thư gửi lão tiện nhân!
Lúc Ôn Noãn viết thư này không biết cuối cùng sẽ rơi vào tay Mộ Dung Tịnh hay Vương công công, vì vậy suy nghĩ hai người có thể dùng xưng hô thông dụng: Lão tiện nhân!
Lão tiện nhân Mộ Dung Tịnh nhìn năm chữ đỏ như máu kia trên bức thư, tay siết chặt đến run rẩy, cuối cùng đè dfienddn lieqiudoon kích động muốn xé nát nó tan thành mây khói xuống, ngón tay đưa vào trong phong thư lấy bức thư mở ra: Vương phi do ta cứu, Vương phi là người ta thích; nếu muốn động vào Vương phi, phải vượt qua ta!
Cùng kiểu chữ điên cuồng buông thả trên mặt giấy đập vào mặt tuyên bố trong mắt nó không có người.
Lồng ngực Mộ Dung Tịnh phập phồng kịch liệt, vẻ mặt lo lắng che kín từng tầng mây đen hung hăng xé nát bức thư, bà đắm chìm trong khoái cảm của tiếng xé rách giấy giống như bà đang tự tay xé rách người viết phong thư này, thật sự chưa bao giờ chú ý tới khói mù bồng bềnh trôi nổi khi xé rách giấy viết thư bị bà thở hổn hển hút tất cả và trong cơ thể.
Sau khi xé rách giấy viết thư thành mảnh vụn gần như không cách nào xé rách nữa để phát tiết thông suốt, lúc này mới thoáng bình ổn lại hơi thở, tỉnh táo lại từ trong tức giận, hai mắt lạnh lẽo quét về phía ám vệ toàn thân đang căng thẳng trên mặt đất, dáng đi của bà cực kỳ tao nhã, đi lên phía trước hơi cúi người, khi ám vệ nín thở còn chưa rõ bà định làm gì thì bà đã rút kiếm của hắn, trong nháy mắt đâm vào ngực hắn.
“Người đâu, xử lý sạch sẽ chỗ này.” Bà nhìn ám vệ hai mắt trừng trừng chết không nhắm mắt, lướt qua hắn rời đi, ai nhìn thấy Mộ Dung Tịnh bà chật vật, ai cũng phải chết, ngay cả nữ nhân kia cũng vậy, huống chi là một ám vệ nho nhỏ, nghĩ đến đây, trong mắt bà chứa đầy khí lạnh, Âu Dương Minh Nguyệt, bà nhất định sẽ khiến cho hắn sống không bằng chết!
“Thế nào, tửu lâu này đủ khí phái chứ?” Sở Hoan nhảy xuống xe ngựa trước, nét mặt hơi đắc ý quay đầu lại nhìn nàng, lòng tràn đầy thấp thỏm chờ mong đợi phản ứng của nàng.
Túy Tiên lâu, tên này rất tao nhã.
Ôn Noãn đạp lên ghế xuống xe, ngước mắt lập tức nhìn thấy tấm biển thật lớn, ba chữ “Túy Tiên lâu” phía trên mặt bút pháp như nước chảy mây trôi, trong đại khí lộ ra lười biếng thích ý, xác nhận xuất phát từ trong tay Vương lão tiên sinh nàng yêu thích nhất.
Nàng nhìn chữ này cười gật đầu một cái, “Rất tốt.”
“Đúng vậy.” Sở Hoan lên mặt, cằm ngước lên, giống như mình được khen ngợi, có thứ tốt vội vã muốn chia sẻ với người, muốn tìm được tán thành, kinh nghiệm thời niên thiếu ai chưa từng có, Ôn Noãn nhìn dáng vẻ kiêu ngạo lại vui vẻ kia, trong mắt không khỏi nổi lên vẻ cưng chiều, quả thật trẻ con không có điều lo lắng nhất.
“Này này này, ánh mắt đó của ngươi là gì vậy?” Sở Hoan ngước cằm lên, thu lại nét mặt, vừa thu lại thì nghiêm mặt nói, “Ngươi cũng đừng bởi vì gia mời ngươi ăn bữa tiệc lớn mà hồng hạnh xuất tường yêu gia, gia nói cho ngươi biết, nếu ngươi như vậy, gia sẽ... Này, gia vẫn chưa răn dạy xong, sao ngươi đã đi...”
Ôn Noãn mặc kệ hắn đi thẳng về phía Túy Tiên lâu, tiếp xúc với người Quân gia, nàng thật sự càng lúc càng cảm thấy người Quân gia đều đầu óc có bệnh khó có
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook