Lười Phi Có Độc
-
Q.1 - Chương 50: Chương 50
Thời gian không có Quân Dập Hàn dường như không có gì không bình thường với Ôn Noãn, phảng phất nhớ lại năm tháng ở phủ Tướng quân, chỉ thỉnh thoảng một người dùng cơm giờ cảm thấy vô cùng thanh tĩnh, trừ đó ra cuộc sống vẫn tuyệt vời như lúc ban đầu, đương nhiên, nhàn hạ không có việc gì thì nàng vẫn suy nghĩ một chút rốt cuộc thì Quân Dập Hàn có nửa đường quy thiên như nàng mong muốn hay không.
Ngày hôm đó mặt trời vừa mọc, nàng ăn xong điểm tâm chuẩn bị nghỉ ngơi một lát thì thấy một bóng người lộ liễu leo tường mà vào, sau khi thoải mái gỡ vạt áo bào nhét bên hông vỗ vỗ thì tùy ý nghênh ngang đi về phía nàng, nét mặt hơi kiêu căng tự mãn.
Sở Hoan, mấy ngày tốt đẹp này không thấy hắn, Quân Dập Hàn vừa mới đi khỏi không tới hai ngày hắn đã leo tường đến Vương phủ, chẳng lẽ thừa dịp Quân Dập Hàn không ở đây đến tìm nàng gây phiền toái? Ôn Noãn tự suy đoán trong lòng.
“Tam ca của ta mang bệnh còn phải ra [email protected] ngoài làm việc, ngươi lại ngày ngày ở Vương phủ ăn ngon mặc đẹp ngủ ngon, ngươi không biết xấu hổ sao?” Quả nhiên, Sở Hoan vừa đi vào đã cau mày, tức giận nhìn nàng, bất bình mở miệng gắt gỏng hỏi.
“Nam nhân nuôi nữ nhân không phải là chuyện bình thường sao? Nam nhân có năng lực mới có thể cho nữ nhân của mình cuộc sống vô ưu vô lo, nam nhân không có năng lực mới khiến nữ nhân của mình bôn ba lao lực, ta càng sống thanh nhàn thư thích không phải càng chứng minh tam ca của ngươi có năng lực sao?” Nàng nói đến chỗ này, mặt hơi khiêu khích, “Chẳng lẽ trong lòng ngươi vẫn cho rằng tam ca ngươi không hề có năng lực để nữ nhân của mình sống thoải mái thư thích?”
“Nói bậy, tam ca của ta là thiên hạ vô địch anh dũng vô song, sao có thể không nuôi nổi nữ nhân của mình, coi như để huynh ấy nuôi nữ nhân cả nước cũng không có vấn đề gì.” Sở Hoan trừng mắt trả treo.
Ôn Noãn cố nén cười tán đồng khẽ gật đầu, “Đó là đương nhiên, tam ca của ngươi đã có năng lực như thế, ta đương nhiên phải ở trong phủ ăn ngon mặc đẹp ngủ ngon để xác minh năng lực của hắn, đây chính là chuyện làm hắn rạng rỡ, nếu như thế, tại sao ta phải cảm thấy xấu hổ?”
“Ngươi!” Sở Hoan tức giận chỉ tay về phía nàng, bị nàng làm nghẹn họng không nói ra lời.
“Huống chi.” Nàng đẩy ngón tay Sở Hoan ra, đứng lên hơi cúi người trừng mắt lớn mắt nhỏ với hắn, “Nếu ngươi thật sự thấy bất bình cho tam ca của ngươi thì nên đi tìm Hoàng thượng phân xử, hỏi hắn vì sao để tam ca của ngươi mang b ệnh đi xử lý công vụ mới đúng?” Nói xong nàng đưa tay vuốt đầu hắn, dùng giọng bề trên nhắc nhở, “Tiểu hài tử làm việc phải túm lấy điểm chính chủ yếu mâu thuẫn của vấn đề, như vậy mới có thể không đi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook