Lười Phi Có Độc
Q.1 - Chương 49: Chương 49

Thập bát học sĩ, đồng tử diện, chu sa tử bào, đại tử bào, tuyết kiểu... A, đúng là không ít, toàn là chủng loại hoa trà quý hiếm! So sánh với vài gốc đầu sư tử được Vương phi yêu thích ở trong viện, nơi này chính là đầy đủ hết không ít.
Hoa trong sân này vốn lấy chỗ Vương phi yêu thích mà bố trí thành, đúng là rất dụng tâm! Lại còn nói không có suy nghĩ gì với Vương phi. Nụ cười bên môi Quân Dập Hàn đông lạnh.
“Vương gia?” Đôi mắt mơ ngủ mông lung và giọng nói mang theo lười biếng vừa tỉnh của Ôn Noãn “Nghi ngờ” kêu lên, ngay sau đó ánh mắt nàng dần sáng rỡ tràn đầy “Vui mừng” và “Không thể tin”. Sau khi nàng chạy về biệt viện thay xong quần áo rồi giả vờ ngủ say dưới tán tử đằng chờ Quân Dập Hàn đến, lại bất tri bất giác mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
“Phu nhân, vi phu đến đón nàng về nhà.” Nụ cười đóng băng của Quân Dập Hàn chậm rãi hòa tan theo vẻ mặt vui mừng của nàng, tay thon dài như ngọc đưa tới trước mặt nàng.
Về nhà?
Lòng Ôn Noãn run lên, miệng khô khốc, nàng đã không thể trở về nhà của nàng nữa rồi, nhưng người trước mắt này die nd da nl e q uu ydo n lại đưa tay về phía nàng cười nói mang nàng về nhà. Nàng thuận thế đứng dậy theo tay của hắn ôm lấy Quân Dập Hàn, đầu tựa vào bờ vai hắn khẽ nói: “Vương gia, cuối cùng chàng đã tới.”

Đôi mắt sắc của Quân Dập Hàn khẽ động, vòng tay qua vòng eo mảnh mai của nàng nhẹ nhàng vỗ về trên lưng nàng, “Vi phu đã đến muộn, khiến phu nhân chịu uất ức.”
“Vương gia tới là tốt rồi.” Nàng cười nhẹ, giọng nói dịu dàng như ánh mặt trời.
Gió thổi qua, hoa tử đằng ào ào rơi xuống, như mưa phùn màu tím nhạt dầy đặc bao phủ hai người cách xa trần thế hỗn loạn, lẳng lặng soạn bản nhạc năm tháng bình an.
Giờ khắc này thật hay giả có lẽ đã không quan trọng nữa.
“Tiểu thư, đây là món Minh Nhi cố ý làm cho tiểu thư, tiểu thư mau nếm thử.” Minh Nhi cúi đầu nhịn nước mắt lăn lăn trong hốc mắt bày xong thức ăn lên bàn.

“Ai bắt nạt em?” Ôn Noãn nhìn dáng vẻ muốn khóc lại không dám của Minh Nhi chịu hết nổi mở miệng, chẳng lẽ mấy ngày nàng không có ở đây, nha đầu này bị người khác trong phủ bắt nạt?
“Không có ai bắt nạt.” Tiểu nha đầu lau nước mắt thút tha thút thít nhìn về phía nàng, “Minh Nhi chính là nghĩ đến tiểu thư bị người xấu bắt đi nhất định chịu không ít khổ, bằng không sao ngắn ngủi mấy ngày đã gầy đi rất nhiều, sớm biết như thế, Minh Nhi nên đi theo bảo vệ tiểu thư.”
“Nha đầu ngốc.” Ôn Noãn bật cười không dứt, trong lòng lại ấm áp từng tầng, thế giới xa lạ này luôn có người thật lòng đợi nàng.
Nàng dịu dàng lau nước mắt nơi khóe mắt cho Minh Nhi, cười dịu dàng an ủi, “Tiểu thư không bị người xấu bắt đi, mà được người tốt cứu nuôi ăn ngon mặc đẹp, em nhìn tiểu thư ta xem có phải sắc mặt hồng nhuận phơn phớt có sáng bóng không.” Nàng nói xong nghiêng mặt qua tiểu nha đầu, muốn dời sự chú ý của nàng ấy.
“Đúng là sắc mặt hồng nhuận phơn phớt có sáng bóng.” Chẳng biết Quân Dập Hàn đến từ lúc nào, trầm mặt, giọng

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương