Bà cố nội Lâm Nhiên năm ấy mới tám tuổi, còn thấp hơn hắn một cái đầu, không thể nhịn lòng được, thế là nhón chân nhéo cái má bánh bao của hắn một chút, thấp giọng thúc giục: “Ngươi nhanh lên. Đôi mắt của ngươi ấy, nhanh chóng biến trở lại đi.”

Yến Lăng dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn nàng vài lần, rất nhanh liền nhắm mắt lại điều chỉnh. Hắn gắt gao siết chặt lòng bàn tay mình, tận cho đến khi lòng bàn tay bị siết đến mức xanh tím mới có thể miễn cưỡng đè ép mắt đen trở về. Sau đó hắn im lặng, không hề hé răng một tiếng nào, trả quả óc chó lại cho nàng.

Khí đó Lâm Nhiên cũng không có tâm trạng mà chú ý đến hắn. Nàng nhanh chóng cầm lại quả óc chó, căng thẳng nhìn lên bầu trời. Sau khi nhìn thấy sấm chớp trên bầu trời tản ra với vẻ không tình nguyện, nàng mới nhẹ nhàng thở phào.

Sau đó họ đã thuận lợi nhập môn. Lâm Nhiên bái nhập vào đỉnh Vô Tình, còn Yến Lăng trở thành Đại đệ tử của Chưởng môn.

Hiện tại ngẫm lại, hình như là từ sau lần đó, Yến Lăng quả thật có hơi quan tâm đến nàng hơn. Dù hai người không nói chuyện với nhau nhiều lắm, một tháng cũng chẳng nói được mấy câu, thì Lâm Nhiên cũng thường xuyên nhận được sự quan tâm chăm sóc trực tiếp lẫn âm thầm từ Yến Đại sư huynh.

Hồi tưởng của Lâm Nhiên chấm dứt, không khỏi cảm thán: “Không hổ là Quân Tử kiếm, là một người có ơn tất báo.”

Dù hiện giờ đã trở thành Đại sư huynh kiếm các vang danh khắp thiên hạ, hắn vẫn mười năm như một nhớ đến vị tiểu sư muội “đắm mình trong trụy lạc, dốt nát ngu ngốc” năm xưa. Đây thật sự là một người có nhân phẩm đoan chính.

“Đại sư huynh.”

Lâm Nhiên cho Ngọc Thanh đan vào lại trong bình, đi nhanh hơn vài bước đuổi theo Yến Lăng, đưa cái bình lại cho hắn: “Cái này quý quá, ta không thể nhận được đâu. Huynh lấy lại đi.”

“Sư tôn và các trưởng lão đã bàn bạc xong rồi, quyết định hai tháng sau sẽ mở Vạn Kiếm lâm. Sư tôn đặc biệt dặn dò ta tới bẩm báo cho Giang sư thúc.”

Yến Lăng bình tĩnh đáp lời: “Muội cần đan dược này. Muội phải nhanh chóng tăng lên đến Trúc Cơ hậu kỳ, đi cùng bọn ta vào Vạn Kiếm lâm lựa chọn kiếm của mình.”

Đại đa số đệ tử của Vạn Nhận kiếm các đang trong giai đoạn Luyện Khí đều chỉ có thể dùng kiếm gỗ. Chỉ khi nào nhận được sự tán thành của sư phụ, ước chừng là khi củng cố xong Trúc Cơ, họ mới có thể đi đến Vạn Kiếm lâm lựa chọn thanh kiếm chân chính của riêng mình.

Sở Như Dao và Yến Lăng đương nhiên đã sớm phù hợp với điều kiện có thể đi vào Vạn Kiếm lâm. Nhưng mà Chưởng môn Khuyết Đường có yêu cầu vô cùng lớn đối với bọn họ, muốn họ chuẩn bị đầy đủ kỹ càng hơn.



Hiện giờ họ đã đạt đến Trúc Cơ đỉnh phong, chỉ còn cách Kim Đan kỳ một bước cuối cùng nữa là có thể lĩnh ngộ được kiếm ý. Mọi sự đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần thêm một thanh kiếm của riêng mình nữa thôi. Có lẽ kiếm các cũng lo lắng đến vấn đề này nên mới quyết định mở Vạn Kiếm lâm, giao cho họ dẫn theo một đám đệ tử ưu tú mới đi vào lựa chọn kiếm.

Mà Lâm Nhiên thì chính là trường hợp ngoài ý muốn của mọi người. Có chuyện gì nàng cũng lẽo đẽo đi theo nhóm nhân vật chính. Một con cá mặn như nàng mà cũng dây dưa chần chừ mãi… Thật ra chuyện này cũng không có gì đáng nói cả, chủ yếu là người đời nói chuyện có hơi khó nghe. Họ nói Sở Như Dao và Yến Lăng chần chừ là để có được tu vi đạt đỉnh, lấy được thanh kiếm tốt nhất. Còn nàng thân là đệ tử thân truyền của một Nguyên Anh mà lại chần chừ mãi không đi vào Vạn Kiếm lâm, hơn nữa còn không tham gia vào đại hội của tông môn, là một Trúc Cơ trung kỳ có thực lực và thanh danh cũng không phải quá xuất chúng… Sự đối lập này hình như có hơi thảm thiết quá rồi.

Đương nhiên là Lâm Nhiên cũng biết, nhưng mà nàng không thèm để ý đến những thứ này. Nàng mà muốn tăng tu vi thì cũng không cần phải khắc khổ tu luyện giống như Yến Lăng hay Sở Như Dao, cho nên đan dược cũng không quá quan trọng đối với nàng.

Lâm Nhiên thật lòng khuyên nhủ: “Đại sư huynh, ý tốt của huynh ta xin nhận, nhưng mà ta thật sự không cần. Đây là thứ huynh có được, huynh cũng phải củng cố rồi nhanh chóng đạt tới Kết Đan mới phải.”

“Đương nhiên là ta sẽ tới Kết Đan, nhưng ta không cần nó.”

Yến Lăng nhíu mày lại: “Huống hồ khi ta đã đưa một thứ gì đó cho người khác, chưa từng có đạo lý sẽ lấy lại.”

Thiên Nhất khoa trương “oa” một tiếng: “Bá đạo lắm, ta thích!”

Một quả óc chó như ngươi thích cái quần què gì.

Lâm Nhiên bất đắc dĩ nói: “Sư huynh…”

Yến Lăng đột nhiên nói: “Tám năm trước ta không từ chối muội, hiện tại muội cũng không nên từ chối ta.”

Lâm Nhiên bị cứng họng.

“Đây không phải là thứ do sư phụ đưa. Đây là phần thưởng mà ta tự mình thắng được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương