Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới
-
Chương 29:
Mà Long Uyên kiếm và Phượng Minh kiếm vẫn đang ngủ say trong Vạn Kiếm lâm lại nổi danh hậu thế nhờ vào hai vị cường giả Kiếm đạo ở vạn năm trước.
Hai vị đại tông giả nhiều lần giao thủ, khó phân mạnh yếu, lại bởi vì tính tình hợp gu nhau, không đánh không quen nên dứt khoát coi nhau như tri kỷ... Có lời đồn rằng lúc họ giao chiến, Long Linh và Phượng Linh trong kiếm sẽ hóa thành hư ảnh khổng lồ che trời lấp đất, dẫn đến trời đất thay đổi, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Cũng bởi vì giai thoại này, Long Uyên và Phượng Minh được xưng là Song Sinh kiếm, là thần kiếm bất phàm trong thiên hạ, còn là bảo vật trấn các của Vạn Nhận kiếm các.
Nhưng Hầu Mạn Nga biết, hai thanh thần kiếm đã ngủ say cả ngàn năm này sẽ xuất thế một lần nữa, Long Uyên thuộc về Yến Lăng, Phượng Minh thuộc về Sở Như Dao, từ đó bắt đầu mở ra hành trình Kiếm đạo trắc trở và hoành tráng của cặp thiếu niên Long Phượng.
Nếu Hầu Mạn Nga đã biết tất cả, dĩ nhiên nàng ta sẽ không ngồi chờ chết. Nàng ta vắt nát óc, khó khăn lắm mới dựa vào ấn tượng còn sót về cốt truyện trong đầu để mày mò ra lối tắt này, cuối cùng ả họ Lâm này vừa tới đã nói tiện đường? Tiện cái rắm ấy!
“Ta thấy không tiện đường đâu.”
Hầu Mạn Nga hơi cảnh giác nhìn Lâm Nhiên. Thấy Phượng Minh kiếm đã ở gần ngay trước mặt, ở đây lại không có người khác nhìn nên chẳng cần giả bộ làm gì nữa. Nàng ta mất kiên nhẫn, chẳng buồn qua loa ngoài mặt nữa luôn, giọng điệu càng thêm lạnh lùng: “Lâm sư tỷ, ta muốn tự đi tìm thanh kiếm của mình, tỷ cũng đi tìm thanh kiếm của tỷ đi. Tỷ đi theo ta, ai không biết còn tưởng tỷ muốn ăn bám người khác đấy, lại ảnh hưởng đến ta thì ta cũng không khách sáo đâu.”
Hầu Mạn Nga tưởng Lâm Nhiên sẽ xấu hổ và tức giận mà đỏ mặt quay đầu bỏ đi. Dù sao một cô nương mới mười sáu mười bảy tuổi, bị người ta chỉ thẳng vào mặt mà mắng, làm sao có thể chịu nổi chứ.
Nhưng nàng ta nào ngờ, Lâm Nhiên không hề rời đi, trái lại còn hơi bất đắc dĩ mỉm cười, sau đó lại lắc đầu.
Hầu Mạn Nga không thể hiểu nổi: “Lâm Nhiên, tỷ có ý gì hả!”
Lâm Nhiên nhìn nàng ta như thể nhìn đứa nhóc nổi loạn bướng bỉnh muốn lật trời. Có một khoảnh khắc, mặt nàng thoáng qua vẻ âu sầu như thể đang thở dài, nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng: “Ta nói rồi, muội là người có duyên với ta.”
Nét mặt Hầu Mạn Nga lập tức trở nên quái gở, nàng ta cảm thấy nữ tử này bị điên rồi.
Lại còn người có duyên nữa chứ? Sờ quả óc chó nát thì sẽ có duyên, ngươi tưởng đang quay phim thần tượng đấy à? Ông trời tác hợp kiếp trước kiếp này, ngươi coi mình là vai nam chính tình thâm chắc!
“Đồ thần kinh!”
Hầu Mạn Nga chẳng thèm để ý tới nữ tử quái gở này nữa, xoay người ngự kiếm bỏ đi. Nàng ta đã cảm nhận được kiếm khí lạnh băng ở xung quanh, nhất định phải lấy được Phượng Minh kiếm trước Sở Như Dao!
Hầu Mạn Nga bay qua một cánh đồng rộng rãi, bỗng một luồng khí lạnh ập tới, trước mặt đột nhiên xuất hiện một ngọn núi tuyết sừng sững, hàn khí lạnh băng toát ra khiến tuyết rơi đầy trời.
Trên ngọn núi tuyết đó, một thanh kiếm màu tuyết mỏng manh dựng thẳng, bị sương băng bao phủ, kiếm khí sắc lạnh, vút tận tầng mây, bén nhọn như thể tiếng Huyền Phượng hót.
Dưới chân núi tuyết đó là biển rộng bao la, trong cơn sóng biển dâng trào vạn trượng loáng thoáng thấy được một thanh kiếm dài màu băng lam đang ngủ say, thân kiếm có xoáy nước bao quanh, mơ hồ nổi lên họa tiết rồng.
Con ngươi Hầu Mạn Nga co rụt lại, niềm vui sướng cực lớn sôi trào lan rộng khắp toàn thân.
Long Uyên! Phượng Minh!
Long Uyên kiếm bị huyết mạch Hắc Uyên trên người Yến Lăng đánh thức, Hầu Mạn Nga không muốn lắm, nhưng nàng ta lại coi Phượng Minh kiếm như đồ của mình rồi.
Hầu Mạn Nga không hề do dự, lập tức lao tới chỗ Phượng Minh kiếm.
Nàng ta giơ tay lên cao, thanh trường kiếm như được khắc bằng bạch ngọc càng hiện rõ trong mắt, rõ đến mức thậm chí nàng ta có thể nhìn thấy hoa tiết phượng nho nhỏ đang đứng giương cánh trên thân kiếm trong suốt kia.
Nhưng nụ cười sáng lạn còn chưa kịp nở rộ hoàn toàn trên mặt Hầu Mạn Nga thì lập tức sượng cứng lại.
Giây tiếp theo, một luồng cương khí mạnh mẽ tấn công xung quanh từ Phượng Minh kiếm, đánh cho Hầu Mạn Nga rơi mạnh xuống đất.
“Keng!”
Hầu Mạn Nga ngơ ngẩn ngã ngồi trên đất, ngẩng đầu nhìn thanh kiếm đứng sừng sững ngạo nghễ trên đỉnh núi tuyết.
“Vạn Kiếm lâm là thế giới của kiếm, chúng ta chọn kiếm, mà kiếm cũng chọn chúng ta.”
Giọng nói dịu dàng đến mức gần như than thở khẽ vang lên bên cạnh: “Nó không phù hợp với muội, muội nên đi tìm thanh kiếm thật sự thuộc về mình đi.”
Tìm thanh kiếm thật sự thuộc về mình, tìm ra đạo thật sự của bản thân.
…
Chuyện bên lề:
Lâm Nhiên: Muội là người có duyên với ta.
Hầu Mạn Nga (nguýt ngắt lườm): Thứ dở người!
Lâm Nhiên (bình tĩnh hòa nhã): Ngồi xổm ở đó không lạnh mông à, hay là đứng lên trước rồi chúng ta nói chuyện nhé?
Hầu Mạn Nga: ...
Em gái trà xanh đỉnh cấp xuyên thành nữ phụ ác độc đến rồi đây... Cứ đọc tiếp mọi người sẽ phát hiện, Hầu Mạn Nga là một cô nương thú vị lắm đó!
Hai vị đại tông giả nhiều lần giao thủ, khó phân mạnh yếu, lại bởi vì tính tình hợp gu nhau, không đánh không quen nên dứt khoát coi nhau như tri kỷ... Có lời đồn rằng lúc họ giao chiến, Long Linh và Phượng Linh trong kiếm sẽ hóa thành hư ảnh khổng lồ che trời lấp đất, dẫn đến trời đất thay đổi, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Cũng bởi vì giai thoại này, Long Uyên và Phượng Minh được xưng là Song Sinh kiếm, là thần kiếm bất phàm trong thiên hạ, còn là bảo vật trấn các của Vạn Nhận kiếm các.
Nhưng Hầu Mạn Nga biết, hai thanh thần kiếm đã ngủ say cả ngàn năm này sẽ xuất thế một lần nữa, Long Uyên thuộc về Yến Lăng, Phượng Minh thuộc về Sở Như Dao, từ đó bắt đầu mở ra hành trình Kiếm đạo trắc trở và hoành tráng của cặp thiếu niên Long Phượng.
Nếu Hầu Mạn Nga đã biết tất cả, dĩ nhiên nàng ta sẽ không ngồi chờ chết. Nàng ta vắt nát óc, khó khăn lắm mới dựa vào ấn tượng còn sót về cốt truyện trong đầu để mày mò ra lối tắt này, cuối cùng ả họ Lâm này vừa tới đã nói tiện đường? Tiện cái rắm ấy!
“Ta thấy không tiện đường đâu.”
Hầu Mạn Nga hơi cảnh giác nhìn Lâm Nhiên. Thấy Phượng Minh kiếm đã ở gần ngay trước mặt, ở đây lại không có người khác nhìn nên chẳng cần giả bộ làm gì nữa. Nàng ta mất kiên nhẫn, chẳng buồn qua loa ngoài mặt nữa luôn, giọng điệu càng thêm lạnh lùng: “Lâm sư tỷ, ta muốn tự đi tìm thanh kiếm của mình, tỷ cũng đi tìm thanh kiếm của tỷ đi. Tỷ đi theo ta, ai không biết còn tưởng tỷ muốn ăn bám người khác đấy, lại ảnh hưởng đến ta thì ta cũng không khách sáo đâu.”
Hầu Mạn Nga tưởng Lâm Nhiên sẽ xấu hổ và tức giận mà đỏ mặt quay đầu bỏ đi. Dù sao một cô nương mới mười sáu mười bảy tuổi, bị người ta chỉ thẳng vào mặt mà mắng, làm sao có thể chịu nổi chứ.
Nhưng nàng ta nào ngờ, Lâm Nhiên không hề rời đi, trái lại còn hơi bất đắc dĩ mỉm cười, sau đó lại lắc đầu.
Hầu Mạn Nga không thể hiểu nổi: “Lâm Nhiên, tỷ có ý gì hả!”
Lâm Nhiên nhìn nàng ta như thể nhìn đứa nhóc nổi loạn bướng bỉnh muốn lật trời. Có một khoảnh khắc, mặt nàng thoáng qua vẻ âu sầu như thể đang thở dài, nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng: “Ta nói rồi, muội là người có duyên với ta.”
Nét mặt Hầu Mạn Nga lập tức trở nên quái gở, nàng ta cảm thấy nữ tử này bị điên rồi.
Lại còn người có duyên nữa chứ? Sờ quả óc chó nát thì sẽ có duyên, ngươi tưởng đang quay phim thần tượng đấy à? Ông trời tác hợp kiếp trước kiếp này, ngươi coi mình là vai nam chính tình thâm chắc!
“Đồ thần kinh!”
Hầu Mạn Nga chẳng thèm để ý tới nữ tử quái gở này nữa, xoay người ngự kiếm bỏ đi. Nàng ta đã cảm nhận được kiếm khí lạnh băng ở xung quanh, nhất định phải lấy được Phượng Minh kiếm trước Sở Như Dao!
Hầu Mạn Nga bay qua một cánh đồng rộng rãi, bỗng một luồng khí lạnh ập tới, trước mặt đột nhiên xuất hiện một ngọn núi tuyết sừng sững, hàn khí lạnh băng toát ra khiến tuyết rơi đầy trời.
Trên ngọn núi tuyết đó, một thanh kiếm màu tuyết mỏng manh dựng thẳng, bị sương băng bao phủ, kiếm khí sắc lạnh, vút tận tầng mây, bén nhọn như thể tiếng Huyền Phượng hót.
Dưới chân núi tuyết đó là biển rộng bao la, trong cơn sóng biển dâng trào vạn trượng loáng thoáng thấy được một thanh kiếm dài màu băng lam đang ngủ say, thân kiếm có xoáy nước bao quanh, mơ hồ nổi lên họa tiết rồng.
Con ngươi Hầu Mạn Nga co rụt lại, niềm vui sướng cực lớn sôi trào lan rộng khắp toàn thân.
Long Uyên! Phượng Minh!
Long Uyên kiếm bị huyết mạch Hắc Uyên trên người Yến Lăng đánh thức, Hầu Mạn Nga không muốn lắm, nhưng nàng ta lại coi Phượng Minh kiếm như đồ của mình rồi.
Hầu Mạn Nga không hề do dự, lập tức lao tới chỗ Phượng Minh kiếm.
Nàng ta giơ tay lên cao, thanh trường kiếm như được khắc bằng bạch ngọc càng hiện rõ trong mắt, rõ đến mức thậm chí nàng ta có thể nhìn thấy hoa tiết phượng nho nhỏ đang đứng giương cánh trên thân kiếm trong suốt kia.
Nhưng nụ cười sáng lạn còn chưa kịp nở rộ hoàn toàn trên mặt Hầu Mạn Nga thì lập tức sượng cứng lại.
Giây tiếp theo, một luồng cương khí mạnh mẽ tấn công xung quanh từ Phượng Minh kiếm, đánh cho Hầu Mạn Nga rơi mạnh xuống đất.
“Keng!”
Hầu Mạn Nga ngơ ngẩn ngã ngồi trên đất, ngẩng đầu nhìn thanh kiếm đứng sừng sững ngạo nghễ trên đỉnh núi tuyết.
“Vạn Kiếm lâm là thế giới của kiếm, chúng ta chọn kiếm, mà kiếm cũng chọn chúng ta.”
Giọng nói dịu dàng đến mức gần như than thở khẽ vang lên bên cạnh: “Nó không phù hợp với muội, muội nên đi tìm thanh kiếm thật sự thuộc về mình đi.”
Tìm thanh kiếm thật sự thuộc về mình, tìm ra đạo thật sự của bản thân.
…
Chuyện bên lề:
Lâm Nhiên: Muội là người có duyên với ta.
Hầu Mạn Nga (nguýt ngắt lườm): Thứ dở người!
Lâm Nhiên (bình tĩnh hòa nhã): Ngồi xổm ở đó không lạnh mông à, hay là đứng lên trước rồi chúng ta nói chuyện nhé?
Hầu Mạn Nga: ...
Em gái trà xanh đỉnh cấp xuyên thành nữ phụ ác độc đến rồi đây... Cứ đọc tiếp mọi người sẽ phát hiện, Hầu Mạn Nga là một cô nương thú vị lắm đó!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook