Có đôi khi Lý Mạn Nga cũng tự thấy sầu đời, rốt cuộc cô ta đã gây ra bao tội nghiệt, rốt cuộc phải là quân đầu thai xui xẻo cỡ nào mới có thể vừa khéo hai đời đều đầu thai vào “bào thai” thê thảm nhất.

Trong đầu Lý Mạn Nga nổ ong một tiếng, để xoay chuyển cục diện, nàng ta lập tức quỳ xuống nhận lỗi đầy thành ý.

Trước ánh mắt hơi ngạc nhiên và rối rắm của Khuyết Đạo Tử, nàng ta cam tâm tình nguyện nhận ba mươi roi kiếm, sau đó chịu đựng cơn đau nhức tê nhói khắp người, lê cả một đường máu đến tận bên ngoài động phủ nơi Sở Như Dao tu luyện rồi quỳ xuống.

Nàng ta nói mình bị ma xui quỷ khiến, tức quá nên bốc đồng, còn nói Hồn độc là bí kíp phụ mẫu ở Bắc Thần pháp tông để lại cho mình giữ mạng, khi ấy nàng ta ấm đầu nên không ngờ sẽ ra tay tàn nhẫn như thế. Lý Mạn Nga còn nói bản thân đã hối hận biết thế chẳng làm, bằng lòng chấp nhận mọi sự trừng phạt của Sở sư tỷ, dù có bị sư tỷ tự tay giết chết cũng không sao, nàng ta chỉ muốn được yên lòng... Cuối cùng, nàng ta dập đầu với Sở Như Dao.

Thế này đã là gì đâu.

Lý Mạn Nga bình tĩnh suy nghĩ, chỉ cần còn sống, chỉ cần có thể sống tiếp một cách đường hoàng thì nàng ta có thể từ bỏ tất cả. Còn về phần tôn nghiêm, dung mạo gì đó… đấy đều là những thứ vô dụng nhất.

Cuối cùng nàng ta đã cược thắng.

Nàng ta nhận được sự tha thứ của Sở Như Dao, cũng giành được sự khoan hồng của Chưởng môn cữu cữu Khuyết Đạo Tử, xoay chuyển được đánh giá của mọi người trong kiếm các và pháp tông...

Lý Mạn Nga vứt bỏ hết đống đồ trắng mà nguyên chủ vì ganh ghét và tự ti cố ý bắt chước vẻ tao nhã của Sở Như Dao nhưng thực tế lại trông tục tằng, nực cười. Nàng ta đổi sang váy đỏ diễm lệ và đồ trang sức trên trán xinh đẹp nhất, tỉ mỉ canh chuẩn thời cơ bày ra vẻ đẹp của mình trước mặt các đệ tử của kiếm các và Bắc Thần pháp tông như một con phượng hoàng rực lửa đang giương cánh.

… Từ nay về sau, nàng ta chính là Hầu Mạn Nga, một Hầu Mạn Nga dục hỏa trùng sinh.

Tham vọng cùng khao khát nóng bỏng mà trước nay chưa từng có cháy hừng hực trong lòng Hầu Mạn Nga.

Nàng ta sẽ không làm nữ phụ ác độc hay hòn đá kê chân của nữ chính trong “Vấn Kiếm” nữa.



Nàng ta là người xuyên sách, nàng biết được “tương lai” mà tất cả mọi người ở đây không biết. Vì thế nàng ta có tư cách và quyền trở thành vai chính trong câu chuyện mới tinh này. Nàng ta sẽ từng bước đi lên đỉnh vinh quang rạng rỡ như Sở Như Dao, thậm chí càng dễ dàng và suôn sẻ hơn nàng ấy…

Nhưng Hầu Mạn Nga nào ngờ, kẻ ngăn cản bước đầu tiên trên con đường đi tới đỉnh nhân sinh của mình lại là một “diễn viên quần chúng”.

Hầu Mạn Nga quay đầu lại, nhìn thấy bóng người mặc áo xanh cứ đi theo không gần không xa ở phía sau, gân xanh nơi góc trán giật đùng đùng.

Sau khi xuyên sách, dù sao thế giới hiện thực vẫn khác với tiểu thuyết, chẳng hạn như… trong tiểu thuyết, nàng ta không nhớ Giang Vô Nhai – Vô Tình kiếm chủ của Vạn Nhận kiếm các lại thu nhận đệ tử, cũng không hề có ấn tượng với sự tồn tại của Lâm sư tỷ Lâm Nhiên này... Chắc lúc đọc kịch bản, nàng ta lật nhanh quá nên không chú ý. Mà trong tiểu thuyết, Giang Vô Nhai cũng chẳng xuất hiện nổi mấy lần, huống chi đệ tử của hắn.

Hầu Mạn Nga đau đầu, sau khi nàng ta xuyên tới đây cũng chỉ chú ý tới nữ chính và các vai phụ quan trọng, dĩ nhiên không để ý tới “diễn viên quần chúng” Lâm Nhiên này. Lúc đó nàng ta công khai xin lỗi nàng đa phần là muốn thể hiện thái độ khiêm tốn, chính trực của mình, kiếm mấy lời nhận xét tốt. Dù sao chỉ hứa hẹn mấy lợi ích, cảm ơn người ta đã cứu mạng cũng là điều nên làm... Ai dè không biết vô tình lọt vào mắt Lâm sư tỷ, đến độ bị nàng đuổi theo sát mông.

“Lâm sư tỷ!”

Hầu Mạn Nga không nhịn nổi nữa bèn quay người lại, nụ cười trên mặt đã trở nên gượng gạo, thoáng mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc tỷ còn muốn đi theo ta đến khi nào?”

Lâm Nhiên chậm rì rì đuổi kịp, nhìn Hầu “Ellie” của giới tu chân trước mặt, suy nghĩ vô cùng rối bời: “Hầu sư muội hiểu nhầm rồi, tiện đường thôi, tình cờ ta cũng phải đi lối này.”

Hầu Mạn Nga tức gần chết.

Tiện đường cái chó gì! Theo cốt truyện trong tiểu thuyết, đây là con đường mà nàng ta đã tỉ mỉ tính toán rất có khả năng tìm được Phượng Minh kiếm trước Sở Như Dao.

Trong tiểu thuyết, Vạn Kiếm lâm của Vạn Nhận kiếm các cất giấu ngàn vạn danh kiếm của thế gian, mà ba thanh thần kiếm nổi tiếng nhất trong đó là Long Uyên, Phượng Minh và Thái Thượng Vong Xuyên.

Thái Thượng Vong Xuyên là Vô Tình kiếm, tung tích mờ mịt, người đời đều tưởng rằng nó vẫn còn bị phong ấn và cất giấu tận sâu nơi nào đó trong Vạn Kiếm lâm. Nhưng Hầu Mạn Nga lại biết, thanh kiếm này đã bị Giang Vô Nhai - Vô Tình kiếm chủ hiện nay lấy đi rồi, bị hắn tự tay phong ấn trong mái vòng của Vạn Nhận kiếm các, nhằm trấn áp tà ma quỷ quái bị giam giữ ngàn vạn năm trong thiên lao.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương