Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 2: Đạo tặc thứ mười
Thanh Vân Sơn là đạo môn nổi danh Sở vực, đến nay đã truyền thừa ba ngàn năm, tình hình bên trong thâm sâu khó dò.
Ở Sở vực, hay nói cụ thể Nam Chiêm Bộ Châu, nhắc đến đệ tử Thanh Vân đạo môn cũng như nhắc đến thần linh đứng trên đỉnh của thế giới phàm nhân. Đứng trước mặt đệ tử đạo môn, thế lực bang phái tam giáo cửu lưu khắp thế gian chỉ như hạng tép riu, không tiếp nổi một chiêu. Ba tháng trước, đệ tử chân truyền của Thanh Vân đạo môn - Tiêu Kiếm Minh từng đơn độc một người một kiếm giết chín đại đạo tặc của Quỷ Yên Cốc, chỉ còn một tên chạy thoát.
Đầu của chín tên đạo tặc này được treo thị chúng ở cửa Quỷ Yên Cốc. Tiêu Kiếm Minh muốn diệt cỏ tận gốc nên dốc hết sức lực lùng bắt tên đạo phỉ cuối cùng quanh vùng Nhạn Đãng Sơn. Nghe nói đó là tên đạo phỉ thần bí nhất, thiên hạ chỉ nghe đến tên chứ chưa ai nhìn thấy gã bao giờ...
Tiêu Kiếm Minh tin bản thân có thể tìm được gã và cũng thề nhất định phải tìm được gã. Chẳng qua không ai ngờ rằng, ba tháng sau tên đạo tặc thứ mười này lại gia nhập Thanh Vân đạo môn, trở thành tiểu sư đệ của hắn... Nếu như đạo đồng cũng được tính là sư đệ.
Cứ mười năm Thanh Vân đạo môn thu nhận đồ đệ một lần, mỗi lần chọn ra ngàn người, còn đạo đồng thì lúc nào cũng thu nạp, số lượng đạo đồng hơn cả vạn. Trên danh nghĩa, đạo đồng cũng được coi là đệ tử, chẳng qua khác với đệ tử bình thường, đạo đồng không được phát linh dược hàng tháng, cũng không có trưởng lão chuyên môn giảng đạo cho bọn họ, mỗi ngày đều phải làm việc cực khổ, một tháng mới được nghỉ một ngày.
Tất thảy đổi được một quyển sách mỏng tên là: Thanh Vân Đoạn Khí Thiên.
Sau khi, dẫn Phương Hành đến một dãy nhà gỗ nhỏ, ‘Bàn đạo nhân’ giao hắn cho một nam tử khoảng mười tám mười chín tuổi có một nốt ruồi đen lớn trên mặt. Nam tử đó nhe răng cười dữ tợn, đặt một chồng thanh y, một quyển sách nhỏ, một thẻ gỗ khắc tên vào trong tay của hắn.
"Luyện đi, ngươi đúng là may mắn, Linh Vân sư tỷ tự mình lên tiếng cho ngươi vào sơn môn. Nhưng mà ngươi không có thư tiến cử, không có tiền bạc, không có tư chất nên cũng chỉ có thể bắt đầu từ tầng dưới chót nhất. Quyển Thanh Vân Đoạn Khí Thiên này là bí truyền của Thanh Vân đạo môn chúng ta, ngoại nhân khó lòng có được. Ngươi tu luyện cho tử tế, luyện Thanh Vân Đoạn Khí Thiên đến Linh Động nhất trọng là có thể thăng lên làm đệ tử ngoại môn..."
‘Bàn đạo nhân’ rời đi, Phương Hành nhìn ‘Hắc Chí thanh niên’ trước mặt đang khoanh tay, nhìn về phía mình với gương mặt chẳng được thiện cảm, thêm cả mấy tiểu đạo đồng trông không lớn tuổi lắm nhưng lại cố ra vẻ người lớn đứng bên cạnh, hắn mở miệng hỏi: "Các ngươi đến tầng bao nhiêu rồi?"
*'Hắc Chí thanh niên' tức thanh niên có nốt ruồi đen.
‘Hắc Chí thanh niên’ chỉ tay vào bản thân, hung hãn đáp: "Lão tử đã có Khí Cảm, những kẻ khác thì chẳng có khỉ gì!"
Phương Hành gật đầu như có điều suy nghĩ, rồi lại hỏi: "Các ngươi vào đây bao lâu rồi?"
‘Hắc Chí thanh niên’ cười khẩy một tiếng rồi nói: "Lão tử nhập môn đã sáu năm rồi, mấy người bọn chúng cũng đã vào ba năm!"
Phương Hành thở dài, ném cuốn sách sang bên cạnh, than vãn: “Có vẻ lão tử đã bị ả kia lừa rồi!"
‘Hắc Chí thanh niên’ ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi lại: "Ngươi nói ả nào cơ?"
Phương Hành nói: "Linh Vân đấy, ả đó bảo sẽ nhận ta vào sơn môn, nào ngờ là tới để làm việc rồi chỉ cho ta quyển sách nát này. Mấy người các ngươi không vào bảy năm thì cũng đã vào ba năm nhưng đều chẳng luyện được gì cả, thế này không phải lừa gạt thì là gì?"
"Linh Vân sư tỷ?"
‘Hắc Chí thanh niên’ giật mình, y vội xông lên túm lấy cổ áo Phương Hành, giận dữ quát: "Câm miệng, ngươi đừng gây họa cho lão tử, bị người khác nghe được ngươi chửi rủa Linh Vân sư tỷ như vậy thì đừng nói là ngươi, ngay cả bọn ta cũng sẽ bị vạ lây! Ngươi nhớ kỹ cho ta, bước vào dược điền này rồi thì ngươi phải nghe theo ta, lão tử bảo ngươi đi hướng đông, ngươi không được đi hướng tây, lão tử bảo ngươi đi bắt côn trùng, ngươi không được đi đuổi gà..."
"Đúng, đúng, sau này người đổ bồn cầu sẽ là ngươi, còn cả gánh nước đổ đầy lu mỗi ngày nữa..."
Một tiểu đạo đồng có khuôn mặt tàn nhang phụ họa, nhìn dáng vẻ thì hẳn trước kia người đổ bồn cầu chính là y.
"Hừ, thêm cả sau này việc giặt y phục cũng là của ngươi cho đến khi có người mới tới!"
Một đạo đồng khác vẻ ngoài trắng trẻo lên tiếng, không cần phải nói nữa, tên này chính là kẻ phải giặt quần áo cho mọi người.
Phương Hành nhìn từng người một, hắn như có điều suy nghĩ, gật đầu rồi nói: "Thì ra các ngươi đang bắt nạt ta à..."
‘Hắc Chí thanh niên’ cười khẩy: "Đúng vậy đó thì sao?"
Hắn ta vừa nói vừa vung quyền đập lên bàn, gân xanh trên cánh tay lộ ra, dáng vẻ vô cùng hung dữ.
"Ngươi muốn đánh ta sao? Ta la lên đó..."
Phương Hành tỏ vẻ hoảng sợ kêu lên, nhìn dáng vẻ hắn như thể người khác mà động đến một đầu ngón tay của hắn, hắn sẽ la ầm lên.
‘Hắc Chí thanh niên’ cười hì hì an ủi: "Đừng sợ, hiện bọn ta sẽ không làm gì ngươi nhưng mà đến tối đóng cửa rồi, khà khà, trong phạm vi mười dặm quanh đây cũng chỉ có mấy người chúng ta. Cho dù ngươi kêu rách cổ họng thì cũng chẳng có ai để ý tới ngươi..."
"Đúng đúng đúng, cách ba tháng mới có sư huynh của Dược Ti Giám tới đây tuần tra một lượt. Những lúc khác nơi này chính là thiên hạ của bọn ta, hơn nữa cho dù ngươi tố cáo bọn ta, các sư huynh Lý Sự cũng sẽ không để ý tới đâu. Bọn họ không có thời gian quan tâm những chuyện đó, mà ngươi lại càng bị đánh thảm hơn, năm tháng sau này hãy còn dài, làm đạo đồng ít nhất phải mười năm mới được xuống núi..."
Tiểu đạo đồng có gương mặt đầy tàn nhang thích thú đe dọa Phương Hành, dường như đây là lần đầu tiên y de dọa người khác nên khó tránh có hơi kích động.
"Ôi chao, các vị đại ca, tiểu đệ là người thật thà, các huynh nói gì đệ sẽ làm theo là được..."
Phương Hành bỗng nhiên đổi giọng, cầu xin mấy vị lão đại tha thứ vẻ vô cùng đáng thương.
"Ha ha, lại một quả hồng mềm nữa..."
Đám người của ‘Hắc Chí thanh niên’ bật cười ha hả, hiển nhiên người như vậy bọn chúng đã thấy nhiều rồi.
Dược điền rất lớn nhưng cũng rất kì lạ, cuối thu phong cảnh thường xơ xác tiêu điều thế mà dược điền này lại xanh tươi mơn mởn, có thể thấy được bản lĩnh của đạo môn như thế nào.
Ngày đầu tiên nhập môn, Phương Hành phải làm công việc nặng nhọc nhất trong Dược Điền này. Tính cả ‘Hắc Chí thanh niên’ thì có tổng cộng sáu người nhưng lại phải phụ trách chăm sóc thửa dược điền trong phạm vi mười dặm. Tiểu Tước Ban rất có trách nhiệm dạy cho Phương Hành nên làm thế nào, tưới nước, nhổ cỏ, bắt sâu, xới đất. Mảnh này trồng Thanh Nhụy Hoa nên cần tưới nước một lần vào giờ Mão buổi tối, loại kia là Mạc Linh Thảo, cần tưới nước vào buổi sáng lúc sương mù ...
Phương Hành học rất nhanh, thái độ cũng vô cùng ngoan ngoãn. Sau khi đến giờ dùng cơm chiều, hắn đổ đầy một thùng nước, còn ngâm quần áo bẩn của vài người khác vào trong nước, bảo đến tối sẽ giặt hết, phơi một đêm, đến ngày mai là có mặc... Các đạo đồng rất hài lòng với biểu hiện của Phương Hành, vỗ ngực bảo sẽ chỉ dạy hắn tu hành đàng hoàng. Phương Hành cười híp mắt nói vâng vâng, cám ơn các vị sư huynh!
Đến đêm, các đạo đồng đã say giấc nồng, cả Thanh Vân Sơn chìm trong tĩnh lặng. Phương Hành lấy một thanh chủy thủ thoạt trông rất sắc bén, nạm đồng thau, lưỡi dao không dính máu từ bao y phục của mình ra. Đây là thanh chủy thủ tam thúc tặng cho hắn, vả lại thúc ấy còn dạy cho hắn một bộ đao pháp cận chiến, chiêu thức âm hiểm gian xảo.
Bao y phục của hắn còn có rất nhiều đồ ngon, đại thúc tặng cho hắn một chiếc túi da hổ, nhị thúc tặng thuốc trị thương, tứ thúc tặng một cái hồ lô có thể thả ra khói mê, ngũ thúc tặng một vũ khí bằng sắt có thể phóng thiết châm, lục thúc tặng ám khí, thất thúc tặng một củ sâm dại, bát thúc tặng hắn hồ lô rượu... Thứ quan trọng nhất là một quyển sách do cửu thúc tặng...
Mấy lá vàng tam thúc đưa cho đã dùng vào việc mua nha hoàn trên đường. Những thứ này vốn đều được Tiểu Man đeo trên lưng, Tiểu Man ngất đi rồi bao quần áo không còn ai để ý, Phương Hành lại tự mình nhặt về. Nhìn những món đồ trong bao quần áo mà Phương Hành ngây người, sau đó hắn buộc chặt lại bao.
Hắn cầm đao khẽ bước tới bên giường ‘Hắc Chí thanh niên’, nhỏ giọng kêu lên: "Vương Chí đại ca, Vương Chí đại ca..."
‘Hắc Chí thanh niên’ ngáy khe khẽ, lay vài ba cái hắn ta mới tỉnh dậy, mộng đẹp bị quấy rầy nên hắn ta lập tức nổi giận đùng đùng, kêu lên đầy bất mãn: "Quá nửa đêm rồi, ngươi muốn làm gì? Muốn chết phải không?"
Phương Hành cười hì hì một tiếng đáp: "Ngươi mới chết!"
Nói xong, hắn đâm xuống một đao lút cán.
"Á..."
‘Hắc Chí thanh niên’ kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, hắn ta chỉ mới la lên một tiếng đã bị Phương Hành bịt miệng.
Hắn lắng nghe chung quanh, rất tốt, rất yên lặng, quả nhiên trong phạm vi mười dặm xung quanh đây không có ai cả. Vương Chí muốn giãy dụa nhưng đao găm vào bụng, có vẻ cắm cả vào giường nên hắn ta không dám động đậy, nhúc nhích một chút thôi cũng rất đau.
Mấy người khác trong phòng đều đã tỉnh, bọn chúng luống cuống tay chân đốt đèn lên thì thấy ngay cảnh Phương Hành đứng bên giường Vương Chí, một tay hắn cầm đao đâm vào bụng Vương Chí, sắc mặt hắn dữ tợn, Tiểu Tước Ban vốn nhát gan lập tức hét lên sợ hãi.
"Nếu không muốn chết thì im lặng hết cho ta!"
Phương Hành gằn giọng quát khẽ, giọng nói còn vương chút non nớt giờ đây lại âm trầm đáng sợ. Tiểu Tước Ban đột nhiên im bặt nhưng chất lỏng đã bắt đầu rỉ ra đũng quần.
Phương Hành từ từ rút đao khỏi bụng Vương Chí, để mặc Vương Chí ôm bụng co ro như con tôm lớn ở trên giường, hắn cầm đao chậm rãi đi tới giữa mấy tên đạo đồng. Mỗi khi hắn nhìn về phía một tên, tên kia sẽ sợ hãi run rẩy không thôi, Tiểu Tước Ban nhát gan kéo chăn che đầu khóc hu hu, nhưng âm thanh bị kiềm lại rất bé.
"Xưa nay chỉ có tiểu gia ức hiếp người khác chứ không ai dám ức hiếp tiểu gia, lá gan của các ngươi đúng là không nhỏ mà..."
Phương Hành khua đao trước mặt từng tên đạo đồng: "Ta chỉ nói một chuyện thôi, bắt đầu từ hôm nay trở đi, ta chính là lão đại ở nơi này. Ta bảo ai đi hướng đông, người đó không được đi hướng tây, ta bảo ai bắt côn trùng, người đó không được đuổi đi gà. Nếu không, hì hì, đao trong tay tiểu gia không có mắt, bọn mạng rách các ngươi đây, lão tử giết là giết, có biết muội muội của lão tử là ai hay không?"
"Tâm phúc bên cạnh Linh Vân sư tỷ! Các ngươi đi nghe ngóng đi, đúng là đám có mắt không tròng!"
Giọng nói của Phương Hành vang vọng trong căn nhà gỗ, không ai phản bác, dù sao thanh đao cũng đang múa lượn trước mắt mà...
"Phương Hành..."
"Ngươi gọi ta là gì..."
"À... Phương lão đại, ngài băng bó cho Vương Chí sư huynh đi, huynh... Huynh ấy sắp chết rồi..."
Phương Hành nhìn thoáng qua Vương Chí nằm bất động trên giường, cười gian xảo, hắn xoay thanh đao trong tay một vòng rồi tra vào vỏ, hắn nói với vẻ khinh thường: "Không chết được đâu, tam thúc đã dạy ta, đâm vào từ huyệt cách thú, đâm ra từ huyệt bộ lang sẽ không ảnh hưởng đến ngũ tạng. Cho nên chắc chắn hắn ta không chết được, chẳng qua nếu tay ta trơn, đâm không chuẩn thì chưa biết được, ngươi đó, ngươi băng bó cho hắn đi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook