Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 1: Bái sư Thanh Vân

"Đạo gia à, tiểu nhân van xin ngài, xin ngài hãy nhận tiểu nhân vào sơn môn đi, tiểu nhân vốn là con gia đình phú hào nhưng gặp nạn bị ác nhân tàn sát cả nhà. Gần ba trăm miệng ăn đều chết dưới kiếm bọn chúng, chỉ còn tiểu nhân và một muội muội lẻ loi côi cút, lang thang giang hồ, do ngưỡng mộ uy danh của đạo môn nên tiểu nhân lặn lội ăn xin tới trước sơn môn, tiểu nhân chỉ muốn bái sư cầu đạo, tu đạo pháp, ngài nhận tiểu nhân vào môn phái, tiểu nhân nhất định..."

Trước cửa Thanh Vân đạo môn, bên dưới sơn mạch Thái Hành - một trong chín linh mạch lớn trong thiên hạ thuộc Nam Đàm Bộ Châu tại vương triều Sở Phong hiện có ít nhất cả trăm thanh niên xếp thành hàng dài, họ đang đợi một ‘Bàn đạo nhân’ đứng trước sơn môn hỏi chuyện. Lúc này, phía đầu hàng có một nam hài chừng mười tuổi đang kể lể khóc lóc bù lu bù loa, mặt đứa bé này lấm lem nhưng ánh mắt lại sáng ngời, khi khóc lóc buồn bã lại khiến người khác cảm thấy thương hại.

*’Bàn đạo nhân’ tức ‘Bàn đạo nhân’.

‘Bàn đạo nhân’ mất kiên nhẫn liếc nhìn nam hài một cái rồi hỏi: "Ngươi có thư giới thiệu không?"

"Không có..." Nam hài ngượng ngùng đáp.

"Có báu vật dâng lên không?"

"Không có..."

"Có thể chất hiếm thấy không?"

"Không có..."

‘Bàn đạo nhân’ hỏi, nam hài trả lời, nhoáng cái đã hỏi xong ba câu, ‘Bàn đạo nhân’ trừng mắt, một cước đá văng nam hài lăn mấy vòng, hắn ta quát: "Không có thư giới thiệu là thứ thấp kém, không có báu vật là thứ nghèo khổ, không có thể chất hiếm thấy là thứ phế vật, một tên ăn mày khố rách áo ôm như ngươi mà cũng dám đến Thanh Vân Tông ta bái sư ư? Ngươi mở to mắt nhìn đi, chỗ này không phải viện cứu tế đâu!"

Toán người xếp hàng dài phía sau thấy cảnh này bèn cười phá lên. Bọn họ đều nghĩ đứa trẻ này thật buồn cười, không có đồng nào mà lại muốn tới Thanh Vân đạo môn bái sư ư?

Nên biết Thanh Vân đạo môn là đạo môn của Sở quốc, đến nay đã truyền thừa được ba ngàn năm, địa vị tôn quý, bên trong sâu không lường được, tất cả đệ tử sơn môn đều là cao thủ hàng đầu. Kể một chuyện xảy ra trước đó không lâu làm ví dụ, phía tây bắc Sở vực có một ổ trộm cướp hoành hành ngang ngược, bá chủ một phương, ngay cả quan phủ cũng không làm gì được bọn chúng. Đệ tử chân truyền của Thanh Vân đạo môn - Tiêu Kiếm Minh biết được việc đó nên một mình một kiếm tiến vào hang ổ trộm cướp tại Quỷ Yên Cốc. Mười tên cướp khét tiếng Sở vực bị một mình y tiêu diệt hết chín, chỉ còn một tên chạy trốn, chuyện này liền vang danh Sở vực.

Cũng bởi chuyện này mà dạo gần đây thanh thế Thanh Vân đạo môn tăng mạnh trong lòng bách tính Sở vực, danh tiếng không ai có thể so được. Hôm nay trùng hợp lại là đại điển thu nhận đồ đệ mười năm mới có một lần. Biết bao quan lại quyền quý không tiếc tiền của muốn đưa con mình vào đạo môn tu hành, vì thế ai có quan hệ thì dùng quan hệ, ai có báu vật thì dâng báu vật, bọn họ dốc hết khả năng còn chẳng có suất nào. Thế mà đứa trẻ đó lại tới tay không, nó không khác gì ăn mày mà còn muốn tới bái sư, thật viển vông.

Đứa trẻ bị đá một cước nhưng không nói lời nào, sau khi lẳng lặng đi được mười trượng, hắn bỗng nhiên nhảy lên mắng to: "Cái tên heo mập mũi trâu nhà ngươi, đầu thì lở loét, chân thì mọc mủ, thứ xấu xí lùn tịt mũi hếch lên trời ngươi lại dám mắng gia gia ta nghèo khổ ư? Lão tử tới Thanh Vân Tông các ngươi bái sư là nể mặt các ngươi lắm rồi, hôm nay ngươi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, sau này gia gia sẽ châm một mồi lửa đốt cháy cái chỗ rách nát này của các ngươi..."

"Đồ khốn kiếp, ngươi dám mắng ta à?"

‘Bàn đạo nhân’ giận dữ, nhấc thanh trường kiếm trong tay xông tới, nam hài thấy tình hình vậy liền bỏ chạy, hắn luồn lách vào giữa đám người, thân hình nhỏ nhắn linh hoạt, ‘Bàn đạo nhân’ đuổi không kịp, hắn ta tức giận đứng đó, cầm kiếm vung vẩy rồi chửi ầm lên.

Đại điển thu nhận đồ đệ của Thanh Vân đạo môn vốn đoan chính trang trọng nhưng bỗng nhiên xảy ra cảnh này khiến ai ai cũng cười to.

"Tiểu gia tài ba như vậy, ta tới Thanh Vân đạo môn các ngươi bái sư là nể mặt các ngươi, tốt nhất các ngươi nên biết điều một chút, nhận ta vào trong môn. Nếu không ta đến đạo môn khác tu hành trở nên thần thông cái thế rồi, lúc đó ta nhất định sẽ đánh cho đám mũi trâu các ngươi phải kêu la oai oái..."

Nam hài thấy ‘Bàn đạo nhân’ không đuổi kịp nhất thời đắc ý, khua môi múa mép tiếp tục mắng ‘Bàn đạo nhân’.

‘Bàn đạo nhân’ vô cùng tức giận, hắn ta muốn đuổi theo nhưng hiện người ở đây đang nhiều quá, thân hình hắn ta lại mập mạp nên không thể vượt qua một cách dễ dàng, bỗng hắn ta đảo mắt, suy tính một chút rồi hét lên: "Ai bắt tiểu tử kia giúp ta, ta sẽ giúp người đó ghi danh trước..."

Nghe xong câu ấy, nam hài sợ hãi xoay người muốn chạy đi. Có không ít kẻ đứng bên cạnh đang chờ ghi danh định xông lên bắt hắn. Những kẻ này đều đang chờ báo danh, chỉ tiếc nỗi một sơn đạo nhỏ hẹp này thôi mà có tận mấy ngàn người đến báo danh, bọn họ xếp hàng mãi cũng chẳng thấy hàng nhích thêm được bước nào. Nghe đạo sĩ béo nói xong tất nhiên bọn họ không thể không động lòng, tiện tay bắt giữ đứa nhóc kia thôi là có thể giảm bớt nỗi khổ phải xếp hàng rồi. Có kẻ còn nghĩ xếp hàng bớt khổ đâu là gì so với việc có mối quan hệ tốt với đệ tử đạo môn, chuyện đó mới quan trọng hơn.

Nam hài vô cùng nhanh nhẹn, bốn năm thanh niên cũng không bắt được hắn. Vừa mới thấy hắn chui ở đây, thoắt cái đã nhảy sang chỗ kia, hắn sắp thoát khỏi đám người vây bắt thì bỗng nhiên một thanh niên dáng người thon gầy trắng nõn nhảy ra từ trong đám người, ánh mắt lạnh lùng, y cười khẩy nói: "Còn có cả võ công, đáng tiếc chẳng được bao nhiêu!" Y vừa nói vừa vung tay, xách gáy nam hài kia giơ lên.

Nam hài cố sức giãy dụa nhưng trốn không thoát khỏi bàn tay kẻ đó, hắn như con rắn nhỏ bị nắm ngay đầu.

"Ôi, đa tạ huynh đài, không biết xưng hô như thế nào?"

‘Bàn đạo nhân’ thở hổn hển chạy tới, thấy thế hắn ta liền mừng rỡ, rối rít cảm ơn thanh niên nọ.

"Sư huynh hữu lễ, tại hạ là Hậu Thanh, ta chỉ thay sư huynh bắt tiểu tử này thôi, tiện tay ấy mà, có đáng gì đâu..."

Thanh niên rất lễ phép, cung kính trả lời ‘Bàn đạo nhân’.

"Hay lắm, hay lắm, ta dạy dỗ tiểu tử này đã rồi sẽ dẫn huynh đài lên phía trước ghi danh..."

‘Bàn đạo nhân’ cười nói, sau đó hắn ta nhìn sang nam hài, ánh mắt lộ ra sự hung ác: "Đạo gia đây là đệ tử ngoại môn của Thanh Vân đạo môn, một tên ăn mày như ngươi mà cũng dám mắng ta ư? Hôm nay đạo gia không lấy mạng ngươi thì cũng phải cho ngươi một bài học!"

Hắn ta vừa nói vừa nhảy tới, xoa xoa tay, nhe răng cười khà khà. Nhưng suy cho cùng, hắn ta là đệ tử đạo môn nên tất nhiên không thể tùy tiện làm người khác bị thương được, dù đối phương là một kẻ ăn mày thì quá lắm cũng chỉ vả miệng mấy cái, dạy dỗ chút mà thôi.

"Đừng... đừng đánh thiếu gia nhà ta..."

Đột nhiên, một tiểu nữ tử chui ra từ đám đông bên cạnh, cản trước người ‘Bàn đạo nhân’. Nàng cũng lấm lem hệt nam hài kia, thoạt nhìn chỉ mới bảy tám tuổi, vóc người gầy gò nhưng ngũ quan lại vô cùng thanh tú, đôi mắt lanh lợi vô cùng. Điều đáng ngạc nhiên nhất là hai tai nàng hơi nhọn, thoạt nhìn trông giống như hồ ly, ánh mắt cũng ẩn chứa sắc xanh, có hơi ma mị, trông bề ngoài có vẻ không phải nhân loại thuần huyết mà là Man tộc hỗn huyết.

"Tiểu Man thối, sao ngươi lại chạy đến đây? Chẳng phải ta đã bảo ngươi trốn ở bên cạnh à?"

Nam hài vẫn đang bị người ta xách lơ lửng, hắn thấy thế lại cất giọng mắng.

"Thiếu gia, nô tì không ra thì hắn ta sẽ đánh ngài..."

Tiểu nha hoàn Man tộc ấm ức đáp lời, nàng vẫn cố chấp vươn ra hai cánh tay nhỏ bé ngăn cản ‘Bàn đạo nhân’.

"Thiếu gia đây vô cùng bản lĩnh, ta cần ngươi ra mặt thay ư? Mau mau cút qua một bên..."

Nam hài giương nanh múa vuốt khiến ai nhìn cũng muốn cười, mặc dù bản lĩnh không ra sao nhưng khẩu khí thật sự không nhỏ.

"Tên ăn mày như ngươi có cả nha hoàn Man nhân sao?"

‘Bàn đạo nhân’ tặc lưỡi, hắn ta nhìn dáng vẻ xinh đẹp của tiểu nha hoàn Man nhân mà thèm chảy nước miếng.

Ở thế giới này, người như thế được gọi là "Man nhân", chủng tộc thấp hèn nhất thế gian. Yêu tộc không chấp nhận bọn họ, Nhân tộc lại càng không xem bọn họ ra gì, song cũng nuôi một hai người để làm sủng cơ hoặc làm nô bộc. Tuy mang danh nô bộc nhưng không phải nhà bình thường nào cũng có được, nam hài này trông như tên ăn mày mà lại có Man bộc, quả là hiếm lạ.

"Hừ, thứ tiện chủng dơ bẩn..."

Hậu Thanh đang xách nam hài bèn cười khẩy một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo, hắn ta đá bay tiểu nữ tử ra ngoài.

"Khốn kiếp, ngươi dám bắt nạt Tiểu Man nhà ta, có tin tiểu gia ta làm thịt ngươi không..."

Nam hài hét lên như nổi điên, chân đá lung tung, giương nanh múa vuốt. Tiểu nha hoàn Man nhân bị thanh niên họ Hậu đá bay ra mười mấy trượng, va phải một thân cây. Tuy thanh niên này không tung sát chiêu nhưng đầu nàng vẫn nhuốm đầy máu tươi, nàng gục trên mặt đất không động đậy nữa. Mọi người đứng xem kinh ngạc không thôi nhưng chẳng có ai ra mặt chỉ trích. Dù sao cũng chỉ là một tiểu Yêu Man, giữa thế tục này sinh mạng của nàng nhỏ bé tựa như con kiến, sống hay chết cũng chẳng ai thèm hỏi tới.

"Cuộc đời này tiểu đệ hận nhất là bọn Yêu Man, khiến sư huynh chê cười rồi..."

Hậu Thanh cũng thấy mình ra tay hơi nặng, ngượng ngùng cười nói.

"Ấy... không sao... không sao..."

‘Bàn đạo nhân’ ngượng ngập trả lời, nhưng sâu trong lòng mình, hắn ta cũng cảm thấy Hậu Thanh quá hung dữ, chẳng qua là không tiện nói ra mà thôi.

Nam hài trong tay Hậu Thanh giãy dụa, mặc hắn la hét điều gì đi nữa cũng không ai thèm để ý tới hắn.

"A, máu của tiểu cô nương Yêu Man này... Tại sao lại như vậy?"

Bỗng có người cúi đầu kêu lên, mọi người đảo mắt nhìn qua thì thấy máu tươi trên trán tiểu yêu Man chảy ra nhuộm đỏ vài cọng cỏ dại xung quanh. Rõ ràng cỏ đã úa vàng vì thời tiết thu đông từ lâu, giờ lại từ từ hồi sinh, lá mới chậm rãi vươn dài, xanh tươi mơn mởn tựa như ngọc bích, tưởng chừng rỉ cả nước, cảnh tượng vô cùng kỳ lạ.

"Huyết mạch Mộc Linh... Nha đầu này sở hữu huyết mạch Mộc Linh hiếm thấy..."

Những người đến bái sư không phú thì cũng quý, đa số đều có chút kiến thức nên có người lập tức nói ra được nguyên nhân. Bỗng chốc đám đông xôn xao, nghị luận không ngớt, có ngạc nhiên, có coi thường, cũng có cả hâm mộ.

Huyết mạch Mộc Linh là một trong những huyết mạch kỳ dị trong thiên hạ, có tác dụng thần kỳ với sự sinh trưởng của cây cỏ. Huyết mạch như thế là loại huyết mạch hiếm lạ mà các đạo môn thiên hạ thi nhau tranh giành.

Ban nãy khi ‘Bàn đạo nhân’ hỏi đáp với nam hài, có thể nhận ra đạo môn phân biệt đối xử với người đến bái sư. Hoặc ngươi có thư tiến cử, nói cách khác là có người quen biết với đạo môn tiến cử, ngươi có thể bái sư. Hoặc nhà ngươi phú quý, dâng châu báu lên cho đạo môn, ngươi có thể bái sư. Hoặc ngươi có thể chất hiếm thấy, nếu vậy cho dù không có đồng nào, cũng không có quan hệ song ngươi vẫn sẽ được đạo môn xem trọng. Nam hài này chẳng có ba thứ trên nên khiến cho mọi người cười ầm một trận. Nào ai ngờ tiểu nha hoàn Yêu Man của hắn lại mang huyết mạch Mộc Linh kỳ lạ như thế?

Không bao lâu tiếng bàn tán của mọi người đã kinh động đến nội bộ đạo môn, chẳng mấy chốc thì đến tai một nhân vật quan trọng trong môn phái. Chừng nửa canh giờ sau, một nữ tử bạch y nét mặt lạnh lùng, cưỡi một con bạch hạc khổng lồ bay tới. Bạch hạc cao ước chừng phải hơn mười trượng, hai cánh nó vung lên tưởng như tạo thành một cơn lốc mạnh trước sơn môn, rõ ràng là một con yêu cầm ngự hóa, sau lưng nữ tử còn có hai nữ đồng hầu cận.

"A, đệ tử ngoại môn Dư Tam Lưỡng bái kiến Linh Vân sư tỷ..."

‘Bàn đạo nhân’ thấy thế liền vội vàng quỳ xuống hành đại lễ. Đám thanh niên đợi bái sư bên cạnh tuy không nhận ra nữ tử này nhưng cũng vội vàng bái theo, miệng gọi sư tỷ.

Nữ tử tên Linh Vân làm như không thấy bọn họ, nàng ta lướt mắt một lượt đã thấy tiểu nha hoàn Yêu Man nằm trên bãi cỏ cạnh đường đi. Nàng ta ra hiệu bảo bạch hạc khuỵu xuống, còn mình thì đi tới bên cạnh tiểu nha hoàn, sau đó ngắt nhánh cỏ xanh bên cạnh lên ngắm nghía, rồi lại chấm giọt máu của nha hoàn đưa lên chóp mũi ngửi nhẹ. Cuối cùng, nàng ta gật đầu, nở nụ cười như khẳng định chuyện gì.

"Thêm một vị trí trong danh sách đệ tử bái sư lần này!"

Linh Vân sư tỷ ôm lấy tiểu nha hoàn rồi đứng dậy, nàng cũng không thèm nhìn tới đạo sĩ béo mà dặn dò hắn ta.

"Vâng... Vâng... Linh Vân sư tỷ, sư đệ hiểu rồi..."

Mặc dù chỉ là một tiểu nữ tử Yêu Man nhưng Linh Vân sư tỷ đã lên tiếng thì chắc chắn được xem như là đệ tử chính quy của Thanh Vân đạo môn. Mọi người nhìn trộm, cảm thấy vô cùng hâm mộ, từ Yêu Man trở thành đệ tử chính quy của Thanh Vân đạo môn, có thể nói một bước lên trời. Ngay cả nam hài trong tay Hậu Thanh cũng ngơ ngác nhìn cảnh này, hắn kinh ngạc há to miệng.

Linh Vân sư tỷ ôm tiểu nha hoàn toan bước lên lưng hạc bay đi, bỗng tiểu nha hoàn trong lòng giật giật cơ thể, khẽ giọng kêu lên: "Đừng đánh thiếu gia... Đừng đánh... Phương Hành thiếu gia..."

Linh Vân sư tỷ hơi ngẩn ra, sắc mặt không chút thay đổi hỏi: "Ai là Phương Hành thiếu gia?"

Nam hài ngẩn người, lập tức giơ tay kêu lên: "Ta... Ta chính là Phương Hành thiếu gia, ngươi trả nha đầu lại cho ta..."

Linh Vân sư tỷ nhìn hắn một cái, thản nhiên đáp: "Kể từ hôm nay, nàng đã không còn là nha hoàn của ngươi nữa!"

Nói xong thì phất tay một cái, vứt một bình ngọc nho nhỏ cho hắn, món đồ sứ ánh lên sắc tím, tinh xảo lung linh.

"Tiên Thiên Tử Khí Hoàn..."

‘Bàn đạo nhân’ thấy thế liền kêu lên thất thanh, hắn ta không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái. Vì giúp một tiểu nha hoàn yêu Man thoát khỏi thân phận nô bộc mà đưa hẳn một viên linh đan như thế hả?

Nhiều kẻ đến bái sư xung quanh mắt cũng sáng rỡ, nhìn dáng vẻ bọn chúng như hận không thể nuốt nam hài kia vào bụng. Tiên Thiên Tử Khí Hoàn là đồ tốt có tác dụng thay da đổi thịt, sao lại dễ dàng cho một tên ăn mày thế?

Không biết vào giờ khắc này suy nghĩ cướp đoạt đã xuất hiện trong đầu bao nhiêu kẻ.

Nam hài nhìn Tiên Thiên Tử Khí Hoàn cũng không kiềm được mà nuốt nước miếng, song thấy nữ tử gọi là Linh Vân kia muốn ôm Tiểu Man rời đi, bỗng nhiên hắn chợt bừng tỉnh, hét lớn: "Ngươi không thể đi, ai đồng ý đổi viên tử đan vớ vẩn này với tiểu nha đầu của ta? Lão tử không đổi, ngươi lấy đan dược đi, trả người lại cho ta..."

"Sao?"

Linh Vân sư tỷ quay lại, ánh mắt uy nghiêm đầy sát ý khiến hắn đột nhiên ngậm miệng.

"Ta... Ta không cần đan dược..."

Cuối cùng nam hài cũng góp đủ dũng khí, nói lắp bắp: "Trừ phi... Trừ phi ngươi nhận ta vào sơn môn..."

Vốn dĩ nhóm người bái sư đang thầm trách tiểu tử này không biết tốt xấu, lúc này họ lại đột ngột bừng tỉnh, nghĩ thầm hóa ra tiểu tử này có ý định như thế.

Linh Vân sư tỷ cũng hơi ngây người, nàng ta nở nụ cười, rồi nói với ‘Bàn đạo nhân’ vẻ hơi khinh thường: "Tính thêm hắn nữa, chẳng qua ta thấy tư chất cũng bình thường, tính tình cũng hơi hoang dại, ngươi đưa hắn tới dược điền rèn luyện một phen xem sao!"

"Vâng, sư đệ tuân mệnh..."

‘Bàn đạo nhân’ ngây ra, khom người đáp lời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương