Lục Tử Hề
-
Chương 9: Ngọc trâm xanh nhạt
Lục Nguyệt nghe ca nàng kể rằng thần tượng mời Lục Bạch đến phủ Tướng quân thì kích động ghê gớm, từ sớm đã cùng Lục Tử Tấn chạy đến thủ trong viện của Lục Bạch.
Lúc này đã lôi kéo xong Lục Bạch thì vội vàng hỏi thăm: "Tử Hề ca ca, mau nói cho muội nghe, ca làm gì mà tướng quân gọi ca đến đó?"
Lục Tử Tấn bên kia cũng trưng cái vẻ hứng thú bừng bừng nhìn sang.
Lục Bạch im lặng, quả nhiên không nên để hai huynh muội này ôm hy vọng, xem xem huynh muội bọn họ đều là người hâm mộ cuồng nhiệt của Tống Cáp kia kìa. Ở chung nhiều ngày thành ra biết rõ tính tình hai người nên Lục Bạch thổ tào nói: "Cái gì mà do ca chứ, muội nói kiểu gì thế."
Lục Tử Tấn nói tiếp: "Ý của Nguyệt nhi là, tướng quân mời đệ tới làm gì?"
Lục Bạch cũng chẳng dấu diếm, đem chuyện cứu Tống phu nhân cách đây không lâu kể cho họ nghe, chỉ là nghe xong hai huynh muội lại kích động hơn vạn phần.
Nói xong, Lục Bạch kết luận, "Là vậy đó, ta không có gì với đại tướng quân cả."
Lục Tử Tấn sợ hãi than nói: "Oa, đệ thế nhưng lại cứu mẫu thân của tướng quân, đệ thật sự dũng mãnh."
"Đúng thế, Tử Hề ca ca, ai!" Mắt Lục Nguyệt di chuyển đến cái hộp Lục Bạch để trên bàn, chỉ chỉ vào nó rồi hỏi: "Đây chắc là tạ lễ tướng quân cho ca ha."
Lục Bạch bất đắc dĩ nhìn hai con mắt lấp lánh của Lục Nguyệt, gật gật đầu, quả nhiên liền thấy Lục Nguyệt ra vẻ thèm khát như thể một con mèo tham lam đánh hơi được mùi cá.
Lục Nguyệt chớp chớp mắt nói: "Tử Hề ca ca, muội muốn xem."
Lục Bạch thở dài, cười lắc đầu. Lục Biệt liền cầm cái hộp bự lên, nhẹ tay nhẹ chân mở ra.
Wow, là thần tượng cho đó.
Lục Nguyệt cầm kiện quần áo, liếc mắt nhìn cái đầu tiên đã kinh hô, sau rồi cẩn thận sờ sờ mó mó, cuối cùng mở to tròng mắt nhìn hai người còn lại nói: "Trời ơi, đây là thiết kế độc đáo mới nhất của Hàm Tú phu nhân đó, thiên hạ chỉ có đúng một bộ thôi."
Lục Tử Tấn kinh ngạc: "Hàm Tú phu nhân, thật hay đùa đấy?"
"Đường thêu này, vải dệt này, tuyệt đối là Hàm Tú phu nhân không thể sai được. Không thể nào, cuộn vải này hai ngày trước muội đến tú lâu vẫn thấy treo ở ngoài mà, sao giờ đã biến thành trang phục được rồi."
Lục Bạch xen mồm thắc mắc: "Hàm Tú phu nhân là ai?"
Lục Nguyệt nhất thời kích động, sờ sờ vải may trả lời: "Hàm Tú phu nhân là tú lâu, là tú nữ nổi danh nhất kinh thành, bà giỏi nhất là chế tác y phục, nhưng mà kể cả hoàng tôn công tử cũng phải đặt trước mới có đồ."
"Tướng quân quả là có tâm, màu lục nhạt này đúng là hợp với Tử Hề ca ca thật. Ca ca thử mặc vào đi, xem xem có vừa người không."
Nói như vậy, Lục Tử Tấn bèn cùng Lục Nguyệt cáo từ, để lại một Lục Bạch ôm cái hòm to vào phòng.
Y không có thử quần áo, mà đặt nó nằm trong tận cùng của tủ quần áo, sau đó nằm lên giường suy nghĩ một lát rồi nặng nề ngủ.
Tựa hồ cứ như vậy sau đó người của phủ Tướng quân cũng chẳng xuất hiện nữa, Lục Bạch ngồi trong phủ Thượng thư cả ngày, đọc sách viết chữ. Thi thoảng ra ngoài ngao du kinh thành với Lục Tử Tấn, thế nhưng cứ có cảm giác chẳng có bao nhiêu hứng thú, đi dạo một lát lại muốn về. Cơ mà, Lục Tử Tấn có mà chịu buông tha cho y, lại làm nũng bán manh nhìn y.
Lục Bạch lắc đầu giống như bất đắc dĩ: "Cái dạng này của huynh, nếu mà để hôn thê của huynh biết thì có mà nàng chạy mất dép."
Lục Bạch biết hôn thê của Lục Tử Tấn là nữ nhi độc sinh của một quan viên, từ nhỏ đã khả độc diễn chính, rất là độc lập. Hơn nữa làm người hào sảng, giống như nhi nữ giang hồ, sợ là không thích nhất là hành vi như vậy của nam tử.
Lục Tử Tấn ấy mà thây kệ, anh ta nói: "Ta toàn tâm toàn ý với Linh nhi, Tiểu Linh nhi cũng tình hữu độc chung với ta lắm, còn sợ chuyện này sao!"
Lục Bạch không biết vị hôn thê Tiểu Linh nhi trong miệng anh ta nghĩ như thế nào, tóm lại, y vừa thấy Tử Tấn như thế là nhịn không được nhớ đến thằng nhóc không phục quản giáo trong thư viện mấy hôm trước.
Bị Lục Tử Tấn kéo, y đương nhiên không về được. Đơn giản bèn đi ngao du, cũng không biết Lục Tử Tấn này rõ ràng là một đại nam nhân mà lại cứ thích đi dạo phố, cũng chẳng mua bán này nọ gì mà chỉ đông xem đây xem như thể một con ong mật hái hoa.
Đi dọc theo con phố Trưởng Lan, cuối cùng hình như Lục Tử Tấn nhìn thấy cái gì đó, nhanh chóng buông đồ chơi đang cầm trên tay, vội vàng kéo y chạy sang một con phố khác.
"Tử Tấn, rốt cuộc là huynh muốn đi đâu?"
Lục Tử Tấn dừng lại, lôi kéo y trốn sau một gian hàng, Lục Bạch chạy đến độ thở hồng hộc, đang tựa vào tường thở, mà Tử Tấn lại vác cái mặt xuyên qua vài cái cửa hàng và một ít người đi đường để nhìn về một phía.
Không chuyển mắt.
Lục Bạch vừa hồi sức, còn tưởng rằng anh ta thấy hôn thê nên mới kích động thế, vừa hỏi hóa ra là Tống Cáp. Lục Bạch chẳng biết nói sao, hâm mộ thần tượng, quả nhiên không giống bình thường.
Lục Tử Tấn vừa xem đã nghiện, lôi kéo Lục Bạch xem cùng mình. Miệng còn không ngừng thì thầm: "Wow, hóa ra tướng quân thích cái thể loại này, phải nhớ kĩ mới được."
Lục Bạch nhìn qua, Tống Cáp đang đứng trước cửa một tiệm bán trang sức để chọn lựa, trong tay anh ta đang cầm một cây trâm ngọc màu xanh nhạt. Do đứng quá xa nên bọn họ nhìn không rõ lắm hoa văn trên đó, chỉ cảm thấy rất đẹp.
Lục Bạch nhịn không được mắng: "Dẫu là thích, thì cũng là Tống phu nhân thích."
Lục Tử Tấn lắm mồm nói không không không, "Khẩu vị của phu nhân ta còn không rõ sao, không phải cái kiểu mộc mạc thế này. Tống phu nhân thích nhất màu đỏ, dẫu có mua gì cũng phải điểm chút màu đỏ, tướng quân bình thường đều đến Phẩm Ngọc Hiên mua tặng phu nhân chứ chẳng đến cửa hàng tầm thường như thế này đâu."
"Thế anh ta mua làm gì?" Lục Bạch nhìn Tống Cáp dùng tay phải đùa nghịch trâm ngọc, tựa hồ là vô cùng vừa lòng, khóe miệng cũng chậm rãi lộ ra ý cười. Y có chút tò mò.
"Không biết, đệ nói tướng quân có thể hay không......A a, ta nhớ ra rồi!!"
Lục Tử Tấn nghĩ tới nguyên nhân thì lại càng kích động hơn, anh ta cuống đến độ xoay vòng vòng, nói với Lục Bạch rằng: "Tháng sau chính là tiết Hoa Thoa mỗi năm một lần, đến lúc đó mỗi người đều phải chuẩn bị một cây trâm ngọc, sau đó đưa cho người trong lòng mình. Nhất định là như vậy, chẳng lẽ tướng quân có người mình thích rồi?!"
Lục Tử Tấn mở to hai mắt ra vẻ không thể tin được nói thêm: "Không thể nào, tốc độ của tướng quân không có nhanh như vậy. Không được, ta phải hảo hảo xem xem người tướng quân chọn là loại người gì."
Sau đó anh ta lại bắt đầu lu loa lên, Lục Bạch không hiểu ngày hội trong kinh thành nên không khỏi cất lời hỏi: "Tiết Hoa Thoa là gì?"
Lục Tử Tấn hoàn toàn không nghe thấy, đầu óc chỉ nghĩ đến thần tượng của mình.
Lục Bạch lắc đầu, nghĩ cũng không phải đại sự gì, thế nên không hỏi nữa, lại nhìn bộ dạng Lục Tử Tấn hình như còn lâu mới qua cơn nên y đơn giản dựa vào tường tự hỏi xem hôm nay đọc đến cuốn sách nào rồi.
Một lát sau, bất thình lình tay y lại bị Lục Tử Tấn bắt lấy, âm thanh kích động vang lên bên tai: "Trời ơi. Tướng quân mua, màu lục nhạt, một hồi nữa ta đi hỏi lão bản xem hình dạng thế nào."
Lục Bạch không nói gì: "Hỏi làm gì cơ?"
"Ngươi đúng là chẳng thú vị gì cả, đợi đến khi biết hình dạng trâm ngọc tướng quân chọn thì đến Tiết Hoa Thoa, ta sẽ chú tâm tìm xem là tiểu thư nhà nào lợi hại như vậy, thế nhưng lại có được tâm của Huyền Vũ đại tướng quân."
Nguyên lai là như vậy.
Lục Bạch nhìn Lục Tử Tấn ra vẻ tự tin bừng bừng, thật sự không thể hiểu nổi tâm tư của người đàn ông này, có khi giống hài tử, có khi lại giống....bà tám.
"Huynh thật đúng là có tâm......" Lục Bạch xoay người muốn đi.
Lục Tử Tấn đuổi kịp: "Đương nhiên rồi, đúng rồi, ta còn phải về kể cho Nguyệt nhi nghe, đến lúc đó cùng nhau tìm."
Lục Bạch sững lại, buông khóe mắt thở dài.
Lục Tử Tấn để Lục Bạch ở đó chờ mình, còn anh ta thì chạy đến chỗ tiệm trang sức để hỏi thăm này nọ, Lục Bạch nhìn anh ta khoa chân múa tay với lão bản một hồi, đoạn đầy mặt suy tư trở về.
"Làm sao?"
"Thì ra tướng quân chỉ mua một cây ngọc trâm thuần thể, thế mới nói mắt ta tốt vậy mà sao lại không nhìn thấy hoa văn trên đó?" Lục Tử Tấn rất mất mát.
Cái gọi là thuần thể, chính là chỉ là trâm ngọc không bị tiến hành gia công tân trang, loại này rất ít khi có người mua, mà có mua cũng là để sau đó mời người gia công lại.
Lục Bạch nói: "Có lẽ chỉ là có cảm giác nhìn được nên mới mua, huynh cũng đừng nghĩ nhiều quá."
Lục Tử Tấn thở dài thật dài, kéo Lục Bạch trở về phủ.
Lúc này đã lôi kéo xong Lục Bạch thì vội vàng hỏi thăm: "Tử Hề ca ca, mau nói cho muội nghe, ca làm gì mà tướng quân gọi ca đến đó?"
Lục Tử Tấn bên kia cũng trưng cái vẻ hứng thú bừng bừng nhìn sang.
Lục Bạch im lặng, quả nhiên không nên để hai huynh muội này ôm hy vọng, xem xem huynh muội bọn họ đều là người hâm mộ cuồng nhiệt của Tống Cáp kia kìa. Ở chung nhiều ngày thành ra biết rõ tính tình hai người nên Lục Bạch thổ tào nói: "Cái gì mà do ca chứ, muội nói kiểu gì thế."
Lục Tử Tấn nói tiếp: "Ý của Nguyệt nhi là, tướng quân mời đệ tới làm gì?"
Lục Bạch cũng chẳng dấu diếm, đem chuyện cứu Tống phu nhân cách đây không lâu kể cho họ nghe, chỉ là nghe xong hai huynh muội lại kích động hơn vạn phần.
Nói xong, Lục Bạch kết luận, "Là vậy đó, ta không có gì với đại tướng quân cả."
Lục Tử Tấn sợ hãi than nói: "Oa, đệ thế nhưng lại cứu mẫu thân của tướng quân, đệ thật sự dũng mãnh."
"Đúng thế, Tử Hề ca ca, ai!" Mắt Lục Nguyệt di chuyển đến cái hộp Lục Bạch để trên bàn, chỉ chỉ vào nó rồi hỏi: "Đây chắc là tạ lễ tướng quân cho ca ha."
Lục Bạch bất đắc dĩ nhìn hai con mắt lấp lánh của Lục Nguyệt, gật gật đầu, quả nhiên liền thấy Lục Nguyệt ra vẻ thèm khát như thể một con mèo tham lam đánh hơi được mùi cá.
Lục Nguyệt chớp chớp mắt nói: "Tử Hề ca ca, muội muốn xem."
Lục Bạch thở dài, cười lắc đầu. Lục Biệt liền cầm cái hộp bự lên, nhẹ tay nhẹ chân mở ra.
Wow, là thần tượng cho đó.
Lục Nguyệt cầm kiện quần áo, liếc mắt nhìn cái đầu tiên đã kinh hô, sau rồi cẩn thận sờ sờ mó mó, cuối cùng mở to tròng mắt nhìn hai người còn lại nói: "Trời ơi, đây là thiết kế độc đáo mới nhất của Hàm Tú phu nhân đó, thiên hạ chỉ có đúng một bộ thôi."
Lục Tử Tấn kinh ngạc: "Hàm Tú phu nhân, thật hay đùa đấy?"
"Đường thêu này, vải dệt này, tuyệt đối là Hàm Tú phu nhân không thể sai được. Không thể nào, cuộn vải này hai ngày trước muội đến tú lâu vẫn thấy treo ở ngoài mà, sao giờ đã biến thành trang phục được rồi."
Lục Bạch xen mồm thắc mắc: "Hàm Tú phu nhân là ai?"
Lục Nguyệt nhất thời kích động, sờ sờ vải may trả lời: "Hàm Tú phu nhân là tú lâu, là tú nữ nổi danh nhất kinh thành, bà giỏi nhất là chế tác y phục, nhưng mà kể cả hoàng tôn công tử cũng phải đặt trước mới có đồ."
"Tướng quân quả là có tâm, màu lục nhạt này đúng là hợp với Tử Hề ca ca thật. Ca ca thử mặc vào đi, xem xem có vừa người không."
Nói như vậy, Lục Tử Tấn bèn cùng Lục Nguyệt cáo từ, để lại một Lục Bạch ôm cái hòm to vào phòng.
Y không có thử quần áo, mà đặt nó nằm trong tận cùng của tủ quần áo, sau đó nằm lên giường suy nghĩ một lát rồi nặng nề ngủ.
Tựa hồ cứ như vậy sau đó người của phủ Tướng quân cũng chẳng xuất hiện nữa, Lục Bạch ngồi trong phủ Thượng thư cả ngày, đọc sách viết chữ. Thi thoảng ra ngoài ngao du kinh thành với Lục Tử Tấn, thế nhưng cứ có cảm giác chẳng có bao nhiêu hứng thú, đi dạo một lát lại muốn về. Cơ mà, Lục Tử Tấn có mà chịu buông tha cho y, lại làm nũng bán manh nhìn y.
Lục Bạch lắc đầu giống như bất đắc dĩ: "Cái dạng này của huynh, nếu mà để hôn thê của huynh biết thì có mà nàng chạy mất dép."
Lục Bạch biết hôn thê của Lục Tử Tấn là nữ nhi độc sinh của một quan viên, từ nhỏ đã khả độc diễn chính, rất là độc lập. Hơn nữa làm người hào sảng, giống như nhi nữ giang hồ, sợ là không thích nhất là hành vi như vậy của nam tử.
Lục Tử Tấn ấy mà thây kệ, anh ta nói: "Ta toàn tâm toàn ý với Linh nhi, Tiểu Linh nhi cũng tình hữu độc chung với ta lắm, còn sợ chuyện này sao!"
Lục Bạch không biết vị hôn thê Tiểu Linh nhi trong miệng anh ta nghĩ như thế nào, tóm lại, y vừa thấy Tử Tấn như thế là nhịn không được nhớ đến thằng nhóc không phục quản giáo trong thư viện mấy hôm trước.
Bị Lục Tử Tấn kéo, y đương nhiên không về được. Đơn giản bèn đi ngao du, cũng không biết Lục Tử Tấn này rõ ràng là một đại nam nhân mà lại cứ thích đi dạo phố, cũng chẳng mua bán này nọ gì mà chỉ đông xem đây xem như thể một con ong mật hái hoa.
Đi dọc theo con phố Trưởng Lan, cuối cùng hình như Lục Tử Tấn nhìn thấy cái gì đó, nhanh chóng buông đồ chơi đang cầm trên tay, vội vàng kéo y chạy sang một con phố khác.
"Tử Tấn, rốt cuộc là huynh muốn đi đâu?"
Lục Tử Tấn dừng lại, lôi kéo y trốn sau một gian hàng, Lục Bạch chạy đến độ thở hồng hộc, đang tựa vào tường thở, mà Tử Tấn lại vác cái mặt xuyên qua vài cái cửa hàng và một ít người đi đường để nhìn về một phía.
Không chuyển mắt.
Lục Bạch vừa hồi sức, còn tưởng rằng anh ta thấy hôn thê nên mới kích động thế, vừa hỏi hóa ra là Tống Cáp. Lục Bạch chẳng biết nói sao, hâm mộ thần tượng, quả nhiên không giống bình thường.
Lục Tử Tấn vừa xem đã nghiện, lôi kéo Lục Bạch xem cùng mình. Miệng còn không ngừng thì thầm: "Wow, hóa ra tướng quân thích cái thể loại này, phải nhớ kĩ mới được."
Lục Bạch nhìn qua, Tống Cáp đang đứng trước cửa một tiệm bán trang sức để chọn lựa, trong tay anh ta đang cầm một cây trâm ngọc màu xanh nhạt. Do đứng quá xa nên bọn họ nhìn không rõ lắm hoa văn trên đó, chỉ cảm thấy rất đẹp.
Lục Bạch nhịn không được mắng: "Dẫu là thích, thì cũng là Tống phu nhân thích."
Lục Tử Tấn lắm mồm nói không không không, "Khẩu vị của phu nhân ta còn không rõ sao, không phải cái kiểu mộc mạc thế này. Tống phu nhân thích nhất màu đỏ, dẫu có mua gì cũng phải điểm chút màu đỏ, tướng quân bình thường đều đến Phẩm Ngọc Hiên mua tặng phu nhân chứ chẳng đến cửa hàng tầm thường như thế này đâu."
"Thế anh ta mua làm gì?" Lục Bạch nhìn Tống Cáp dùng tay phải đùa nghịch trâm ngọc, tựa hồ là vô cùng vừa lòng, khóe miệng cũng chậm rãi lộ ra ý cười. Y có chút tò mò.
"Không biết, đệ nói tướng quân có thể hay không......A a, ta nhớ ra rồi!!"
Lục Tử Tấn nghĩ tới nguyên nhân thì lại càng kích động hơn, anh ta cuống đến độ xoay vòng vòng, nói với Lục Bạch rằng: "Tháng sau chính là tiết Hoa Thoa mỗi năm một lần, đến lúc đó mỗi người đều phải chuẩn bị một cây trâm ngọc, sau đó đưa cho người trong lòng mình. Nhất định là như vậy, chẳng lẽ tướng quân có người mình thích rồi?!"
Lục Tử Tấn mở to hai mắt ra vẻ không thể tin được nói thêm: "Không thể nào, tốc độ của tướng quân không có nhanh như vậy. Không được, ta phải hảo hảo xem xem người tướng quân chọn là loại người gì."
Sau đó anh ta lại bắt đầu lu loa lên, Lục Bạch không hiểu ngày hội trong kinh thành nên không khỏi cất lời hỏi: "Tiết Hoa Thoa là gì?"
Lục Tử Tấn hoàn toàn không nghe thấy, đầu óc chỉ nghĩ đến thần tượng của mình.
Lục Bạch lắc đầu, nghĩ cũng không phải đại sự gì, thế nên không hỏi nữa, lại nhìn bộ dạng Lục Tử Tấn hình như còn lâu mới qua cơn nên y đơn giản dựa vào tường tự hỏi xem hôm nay đọc đến cuốn sách nào rồi.
Một lát sau, bất thình lình tay y lại bị Lục Tử Tấn bắt lấy, âm thanh kích động vang lên bên tai: "Trời ơi. Tướng quân mua, màu lục nhạt, một hồi nữa ta đi hỏi lão bản xem hình dạng thế nào."
Lục Bạch không nói gì: "Hỏi làm gì cơ?"
"Ngươi đúng là chẳng thú vị gì cả, đợi đến khi biết hình dạng trâm ngọc tướng quân chọn thì đến Tiết Hoa Thoa, ta sẽ chú tâm tìm xem là tiểu thư nhà nào lợi hại như vậy, thế nhưng lại có được tâm của Huyền Vũ đại tướng quân."
Nguyên lai là như vậy.
Lục Bạch nhìn Lục Tử Tấn ra vẻ tự tin bừng bừng, thật sự không thể hiểu nổi tâm tư của người đàn ông này, có khi giống hài tử, có khi lại giống....bà tám.
"Huynh thật đúng là có tâm......" Lục Bạch xoay người muốn đi.
Lục Tử Tấn đuổi kịp: "Đương nhiên rồi, đúng rồi, ta còn phải về kể cho Nguyệt nhi nghe, đến lúc đó cùng nhau tìm."
Lục Bạch sững lại, buông khóe mắt thở dài.
Lục Tử Tấn để Lục Bạch ở đó chờ mình, còn anh ta thì chạy đến chỗ tiệm trang sức để hỏi thăm này nọ, Lục Bạch nhìn anh ta khoa chân múa tay với lão bản một hồi, đoạn đầy mặt suy tư trở về.
"Làm sao?"
"Thì ra tướng quân chỉ mua một cây ngọc trâm thuần thể, thế mới nói mắt ta tốt vậy mà sao lại không nhìn thấy hoa văn trên đó?" Lục Tử Tấn rất mất mát.
Cái gọi là thuần thể, chính là chỉ là trâm ngọc không bị tiến hành gia công tân trang, loại này rất ít khi có người mua, mà có mua cũng là để sau đó mời người gia công lại.
Lục Bạch nói: "Có lẽ chỉ là có cảm giác nhìn được nên mới mua, huynh cũng đừng nghĩ nhiều quá."
Lục Tử Tấn thở dài thật dài, kéo Lục Bạch trở về phủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook