Từ sau tiệc sinh nhật của ông nội Trần Cẩn Ngôn, tôi đã chừng mấy ngày không nhìn thấy anh.

Tôi vốn dĩ muốn mượn cơ hội này bình tĩnh lại một chút, nỗ lực xóa đi cơn trống ngực khó có thể gọi tên đột ngột dâng lên ngày đó, nhưng mà Trần Cẩn Ngôn cũng không hề cho tôi cơ hội này.
Tôi nhìn thông báo nhắc nhở cuộc gọi từ Trần Cẩn Ngôn trên điện thoại di động, khắc chế chính mình không ném văng điện thoại đi.
Trần Cẩn Ngôn không biết uống nhầm thuốc gì, từ ngày đó trở đi liền bắt đầu gọi điện thoại cho tôi không ngừng nghỉ, mỗi ngày mấy cuộc, bất kể mưa gió.

Có lúc nói là anh quen biết người phụ trách ở một công ty nào đó, hỏi tôi có muốn đi ăn một bữa cơm hay không; có lúc nói là một chút việc nhỏ vụn vặt, chẳng hạn như hỏi tôi để thuốc dạ dày của anh ở nơi nào, nói nhà hàng xóm mới mua một chú chó Golden Retriever, lại đem con mèo Munchkin đi triệt sản ; thậm chí có lúc chẳng có việc gì, anh cũng sẽ gọi điện thoại đến, hỏi tôi em ăn cơm trưa chưa, buổi tối em phải tăng ca à.
Đến cuối cùng tôi thật sự là không muốn để ý đến anh, lại không quá tiện trực tiếp nói với anh là đừng tiếp tục gọi điện thoại đến, cho nên tôi chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, không thèm quan tâm đến anh.

Kết quả anh trực tiếp gọi điện thoại cho trợ lý của tôi.

Lúc tôi tiếp đến điện thoại nội bộ của Linda, nghe thấy nội dung thế mà lại là "Ngài Trần nhờ tôi chuyển lời với ngài là không nên uống trà sữa liên tục, ngài ấy nói hàm lượng caffeine trong đó so với cà phê còn cao hơn nhiều."
...!Tôi nhẫn nhịn lửa giận hỏi: "Còn có chuyện gì?"
Đầu bên kia chần chừ trong giây lát, nói: "Ngài Trần còn nói, ngài nếu như thật sự muốn uống, ngài ấy có thể đưa cho ngài..."
Tôi cắt ngang lời cô ta: "Cô bảo anh ta đi chết đi."
Tôi đỡ trán nhận điện thoại: "Alo?" Vừa nói chuyện vừa rảo bước tiến vào trong thang máy.
"Hết bận rồi?" Giọng nói của Trần Cẩn Ngôn truyền đến từ đầu kia điện thoại, "Tan tầm càng ngày càng muộn."
"Nhà máy mới chuẩn bị xây ở ngoại ô thành phố, hai ngày nữa sẽ tổ chức họp đấu thầu, " tôi giải thích đơn giản, "Anh có việc gì?"
Lúc này cửa thang máy mở ra, giây phút tôi nhìn thấy Mao Thanh đứng ở bên ngoài thang máy, cả hai chúng tôi đều sững sờ.

Y phản ứng lại trước tiên, khẽ mỉm cười với tôi.
Đầu kia điện thoại nói: "Không có việc gì thì không thể tìm em à."
Tôi nhỏ giọng nói: "Không có việc gì vậy thì em cúp trước."
"Chờ đã, " Trần Cẩn Ngôn nói, "Một người bạn của tôi cho tôi một phần cá hồi tươi, tôi nhớ là em thích ăn, có muốn tôi đưa qua cho em không?"

Trong thang máy rất yên tĩnh, tôi cảm thấy Mao Thanh nhất định nghe được giọng của Trần Cẩn Ngôn, bởi vì hiện tại ánh mắt của y đang dính chặt ở trên lưng tôi.
"Em không biết làm cá cũng không sao, tôi lo sơ chế và đóng gói đàng hoàng.

Trong nhà em có nước tương ăn hải sản chưa? Lúc ghé qua tôi mang cho em một bình nhé..."
"Không cần phiền thế đâu, tự anh giữ lại mà ăn đi.

Không có việc gì em cúp trước." Tôi như một tên trộm, không chờ anh phản ứng lại đã trực tiếp cúp điện thoại.
Ở trước mặt người đã từng là người yêu cũ, hiện giờ úp mở mập mờ là người yêu hiện tại, gọi cho người đã từng là người yêu hiện tại, chẳng biết sau đó lúc Trần Cẩn Ngôn biết được sẽ có cảm tưởng gì.
Sự yên tĩnh bên trong thang máy hoàn toàn được khôi phục, tôi làm như không có chuyện gì xảy ra mà cất điện thoại di động đi, chỉnh sửa cà vạt, nghe thấy bên cạnh truyền đến giọng nói trong trẻo của Mao Thanh: "Anh Tần Sinh tan tầm muộn thế, là đang tăng ca sao?"
"À, " tôi tươi cười, "Ngày hôm nay công việc hơi nhiều, bất tri bất giác đã muộn thế này rồi.

Anh cũng vậy mà, vừa chuyển về đây chưa được bao lâu đã liều mạng như vậy?"
Con người Mao Thanh cũng có chút kỳ quái, mặc dù bị nói là thân phận con thứ của nhà họ Mao, trong tình cảnh không trên không dưới đầy lúng túng, thế nhưng vẫn có thể dựa lưng một cây đại thụ như nhà họ Mao mà hóng gió mát, y cũng không thuận theo, tiến vào một nhà xuất bản tạp chí, ấy vậy mà cũng đứng vững bước chân giữa giới xuất bản tạp chí thời trang nữ tràn ngập đầu trâu mặt ngựa.
"Thời điểm chuẩn bị cho việc phát hành tạp chí số tháng Chín luôn khá bận, " y cười đến có chút ngại ngùng, "Tôi ở bên này cũng coi như người mới, bận một chút chung quy cũng hữu dụng.

Huống hồ tôi cô đơn lẻ bóng, coi như về nhà sớm cũng vẫn chỉ có một mình."
Tôi cười đáp lời, giả vờ như nghe không hiểu ẩn ý trong lời nói của y, "Các ngành các nghề đều có mùa ế ẩm và mùa thịnh vượng, thời điểm bận rộn cũng đều không đặt được mông xuống ghế."
"Đúng vậy, mấy tuần trước tôi và Trần Cẩn Ngôn ăn một bữa cơm, hắn còn nhắc tới anh." Y duỗi tay đè lại công tắc thang máy giúp tôi, "Nói công việc của anh Tần Sinh quá bận rộn, vẫn luôn lo lắng anh không có thời gian ăn cơm, hắn nói dạ dày của anh không tốt, còn hỏi tôi ở nước ngoài có thuốc dạ dày nào tương đối tốt hay không."
Ánh mắt của y tìm tòi nghiên cứu mà quét tới quét lui trên mặt tôi, không biết là mang theo ý tứ thăm dò hay là gì khác.

Tôi chỉ có thể lúng túng nhoẻn cười.
Hàn huyên với Mao Thanh trong chốc lát, đầu óc của tôi hiện tại chất đầy ba chữ Trần Cẩn Ngôn.
Tôi không rõ Mao Thanh nói với tôi những câu kia có mục đích gì.

Nếu như là thăm dò, vậy y đã có thể yên tâm, tôi sẽ không tạo thành uy hiếp gì; nếu như là tác hợp, vậy tôi càng thêm oan uổng, bởi vì từ đầu đến cuối người muốn buông tay cũng không phải là tôi.

Trong lúc đang buồn bực mất tập trung, trên đường về nhà lại liên tục gặp đèn đỏ, đến khi tôi về tới dưới lầu khu chung cư, nhìn thấy Trần Cẩn Ngôn cũng đồng thời vừa mới đỗ xe lại, cảm giác buồn bực của tôi vọt đến đỉnh ngọn núi.
Trần Cẩn Ngôn đi xuống xe, từ trong cốp sau lấy ra một cái hộp xốp, đưa tới, "Không ngờ là vừa vặn đuổi kịp, lát nữa em về nhà thì ăn luôn đi, đừng để ngăn đá."
Tôi nhìn anh chằm chằm, thấy mấy giọt mồ hôi nhỏ chảy ra trên thái dương của anh, nỗi buồn bực trong lòng đột nhiên trỗi dậy cùng với sự hoảng hốt.
"Trần Cẩn Ngôn, " tôi châm chước mở miệng, "Anh việc gì phải làm như vậy, làm những chuyện...như thế này.

Anh có thể là cảm thấy mắc nợ, hoặc là gì đó khác, thế nhưng em thật sự cảm thấy không cần thiết.

Chuyện này không phải lỗi của anh, nên nói là không phải lỗi của một mình anh, cùng một người mà mình không yêu vượt qua quãng đời còn lại quả thật là quá đáng sợ.

Em biết."
Biểu cảm trên mặt anh thoáng đông cứng lại, thế nhưng tôi đã không muốn để tâm nhiều như vậy.
Tôi nói tiếp: "Còn có một việc, trước đây em từng nói em thích ăn cá hồi, đó là bởi vì anh thích ăn, thật ra em vẫn luôn không quá ưa mùi vị của loại cá này.

Cho nên đừng cảm thấy có lỗi với em, Trần Cẩn Ngôn, nếu bắt buộc phải nói, hẳn là em nợ anh một lời xin lỗi."
Nói ra được đối với tôi là một việc tốt.

Tôi cảm thấy một luồng khí đã đọng lại nhiều ngày ở trong lòng tôi rốt cuộc được giải phóng ra ngoài, từ ngọn tóc đến đầu ngón chân đều là niềm vui sướng trước nay chưa từng có.
Tôi nghĩ đến vừa nãy lúc nói lời tạm biệt với Trần Cẩn Ngôn, khuôn mặt lạnh lẽo đến mức có thể rơi ra nước đá kia của anh, không biết làm sao, tôi vậy mà lại từ bên trong nhìn thấy một tia khổ sở, nghĩ đến lại khiến cho trái tim tôi cũng nhói lên một cái.
Tôi gãi đầu, đơn giản lấy điện thoại di động ra lướt danh bạ, muốn tìm một người ra ngoài uống rượu.

Bất tri bất giác điện thoại lại gọi tới cho Cố Lãng.
"Tần Sinh?" Một lát sau, giọng nói của Cố Lãng vang lên, mang theo chút kinh ngạc cùng không chắc chắn, "Không nghĩ tới anh còn sẽ chủ động gọi điện thoại cho tôi?"
"Anh còn muốn thủ thân vì Mao Thanh sao?" Tôi hỏi.
"Anh nói cái gì?"

Đầu bên kia của hắn ồn ào nhốn nháo, tiếng nhạc xập xình cùng tiếng gào rú cách dòng điện vẫn rõ ràng như vậy, tôi hỏi hắn: "Anh đang ở đâu? Tôi đi qua tìm anh."
Quán rượu mà Cố Lãng đang ở không quá dễ tìm, tôi chạy xe theo hướng dẫn đi tìm mười mấy phút mới nhìn thấy cái bảng hiệu nhỏ đến không thể nào nhỏ hơn được nữa kia.

Đi vào trong mới phát hiện được một chốn trang hoàng lộng lẫy khác.
Tôi lách ra khỏi sàn nhảy điên cuồng thác loạn, đẩy ra nam nam nữ nữ nhào lên người, nhìn xung quanh một vòng mới tìm được Cố Lãng.

Hắn ngồi ở bên cạnh quầy bar nhướng mày nhìn về phía tôi.

Tôi đẩy một người phụ nữ đang cọ ở trên người ra, đi tới.
"Làm sao, tối hôm nay có hứng thú tới chơi một bữa?" Hắn cười xấu xa hỏi tôi, "Phải chăng là ngủ một mình nên mất ngủ? Đù má, anh làm gì!"
Mục đích của tôi rất rõ ràng, không chờ hắn nói xong đã vòng tay lên cổ hắn: "Anh nói không sai, tôi đúng là ở nhà một mình ngủ không được, muốn tìm người chung một đêm đẹp." Tôi mỉm cười tới gần Cố Lãng, thổi ra một hơi bên môi hắn, "Không biết Cố tổng còn có hứng thú đối với tôi hay không."
Cố Lãng lui người về sau trốn tránh trốn khỏi sự kìm hãm của tôi: "Anh chờ đã! Anh chờ đã!"
Tôi có chút bất mãn, nhìn hắn chằm chằm: "Làm sao vậy? Cố tổng coi thường cái loại tự mình đưa đến cửa đòi lên giường giống như tôi sao?"
"Không, không phải, anh trước tiên buông tôi ra, " tôi buông tay ra, Cố Lãng lập tức dời qua một chỗ ngồi khác, cách tôi khá xa, "Hôm nay tôi chỉ muốn đến đây uống một ly, không có ý tưởng gì khác."
Hắn thấy tôi ra vẻ mất hứng, còn nói: "Anh có thể tìm người khác mà, chỉ bằng tướng mạo này của anh, tùy tiện đi một vòng trong sàn nhảy đều sẽ có mười mấy người dâng tới miệng cho anh.

Anh muốn tìm cái dạng gì chung một đêm đẹp mà không có."
Lòng tôi nghĩ cũng đúng, vì vậy gật đầu, đoạt lấy ly Dry Martini trong tay Cố Lãng, dốc một hơi cạn sạch.
"Khoan đã, " Cố Lãng nhìn tôi như thấy quỷ, "Anh thật muốn đi? Vậy Trần Cẩn Ngôn thì sao?
"Tôi cần gì phải vì chồng trước thủ thân như ngọc?" Tôi quay người đi, để lại cho hắn một bóng lưng có thể tự nhận là tương đối cool ngầu.
Trong sàn nhảy yêu ma quỷ quái gì cũng có, phụ nữ mặc đồ xuyên thấu áo xẻ ngực sâu cùng quần đùi ngắn, còn có đàn ông mặc quần áo bó bắp thịt nở nang, ngược lại là nhìn rất vui tai vui mắt, thế nhưng đều không có một ai làm cho tôi cảm thấy hứng thú.
Tôi dạo quanh sàn nhảy một vòng, cúc áo sơ mi bị người kéo rớt mấy viên, lại lui về quầy bar ngồi xuống tìm kiếm.

Cố Lãng cũng không biết đi đâu rồi, đèn quán bar đột ngột lóe lên, đột ngột làm cho tôi có chút khó chịu mà nheo mắt lại.
Người này quá gầy gò, người kia quá cường tráng, người này cũng không được, quá giống Trần Cẩn Ngôn.

Tôi quét mắt một vòng, cũng không phát hiện được đối tượng thích hợp.
Lúc này, một âm thanh xuyên qua tiếng ồn ào trong quán bar truyền vào trong lỗ tai tôi, "Cho quý ngài này một ly Long Island Iced Tea."
Tôi thuận theo đôi tay có khớp xương rõ ràng nhìn lên trên, người kia cười mà như không cười, cũng đang nhìn tôi.


Hắn mặc áo thun cùng quần jean, phần bắp thịt lộ ra thoạt nhìn căng chùng vừa phải, không quá đô cũng không quá gầy.
Long Island Iced Tea? Tôi ở trong lòng lén lút nở nụ cười chế giễu sở thích của người này.
"Tôi là Kevin." Hắn trước tiên tự giới thiệu bản thân, dùng chính là tên thông thường trong quán rượu.
Tôi nhướng mày về phía hắn: "Alex."
"Anh biết không, lai lịch của Long Island Iced Tea, " hắn dựa sát vào người tôi một chút, hỏi tôi, "Lúc nước Mỹ hạ lệnh cấm rượu, mọi người vì có thể lén lút uống rượu, đặc biệt chế ra loại cocktail thoạt trông giống như trà này.

Ở thời điểm đó trong quán rượu, các quý ông đều gọi loại rượu này cho cô nàng mình nhìn trúng.

Anh biết nó được gọi là gì không?"
Hắn càng ghé sát lại gần, hơi thở phun trên gò má tôi.
"Là gì?"
Hắn nhẹ nhàng cắn lên vành tai tôi, "Rượu thất thân."
Tôi cuối cùng vẫn không thể uống được ly rượu thất thân kia.
Tôi và vị tên là Kevin này tiến vào một căn phòng riêng trong nhà vệ sinh không có ai, vừa mới đóng cửa lại hắn liền đè tôi lên cửa, gặm cắn, mút lấy cổ tôi.

Khối da thịt yếu đuối không hề được che chắn này hiện ra trong đôi mắt một người xa lạ, một loại cảm giác khó chịu xông lên đầu tôi, bị tôi cưỡng chế áp xuống.
Kevin ngừng lại thoáng chốc giữa lúc công thành đoạt đất, vội vã mở bung áo sơ mi của tôi ra, kéo xuống lộ ra một nửa bả vai.

Tôi hơi thiếu kiên nhẫn, túm lấy tóc của hắn bắt hắn ngẩng đầu lên: "Trước khi cậu sướng phải để cho tôi sướng đủ trước đã, biết chưa?"
Gã nở nụ cười, cắn lên bả vai của tôi, sau đó cởi thắt lưng của tôi.
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến một chuỗi âm thanh không biết là ai phá cửa, từng căn phòng riêng ở bên cạnh lần lượt truyền đến tiếng mắng chửi và rít gầm đầy phẫn nộ.

Còn không chờ cho chúng tôi kịp phản ứng lại, ổ khóa của cánh cửa này cũng bị người dùng bạo lực phá hỏng.
Cửa mở, đứng ở bên ngoài chính là Trần Cẩn Ngôn thở hổn hển, đôi mắt đỏ ngầu, đứng chắn ánh sáng, tựa như là đến lấy mạng.
Tôi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn anh, lại nhìn chính mình, không biết thể loại diễn biến giống như bắt gian tại trận này là chuyện gì xảy ra.
=========================================================.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương