Lúc Làm Tình Chúng Ta Đang Nghĩ Điều Gì FULL
-
Chương 7
Cố Lãng hỏi tôi: "Đều tại anh, đang êm đẹp anh ly hôn với Trần Cẩn Ngôn làm gì."
"Nếu quả thật êm đẹp thì tôi vì cớ gì muốn làm như thế, " tôi hỏi ngược lại hắn, "Lại như anh ấy uống trà, anh ấy thích nhất uống Bích Loa Xuân, vậy anh dùng hộp Bích Loa Xuân đi đựng Đại Hồng Bào cho anh ấy uống, anh ấy sẽ vui vẻ sao?"
"Vậy anh biết rõ hắn không thích anh, lúc đó còn đồng ý kết hôn với hắn, lại không nghĩ tới sẽ có ngày này sao?"
"Nghĩ tới, " tôi gật đầu, "Lúc đó tôi ở trong lòng tính một món nợ, nếu như tôi muốn làm cho anh ấy thích tôi, như vậy năm năm này chính là chi phí chìm* mà tôi nhất định phải trả giá, năm năm sau tôi không thể toại nguyện, vậy cũng chỉ có thể nhận thua."
*chi phí chìm (sunk cost): là khoản đầu về tiền bạc và thời gian không tránh được và không thể lấy lại được cho dù người kinh doanh lựa chọn phương án nào
"Có bệnh." Hắn suy nghĩ trong chốc lát, rồi như chặt đinh chém sắt mà đưa ra kết luận, "Thời gian năm năm cũng qua rồi, hắn có là miếng sắt cũng có thể ủ ấm, anh lựa chọn buông tay vào lúc này, nói anh không phải là thay lòng đổi dạ, tôi không tin."
Tôi lắc đầu một cái, Cố Lãng không biết tôi, cũng không biết Trần Cẩn Ngôn, "Con người Trần Cẩn Ngôn, tâm lạnh hơn cả đá, năm năm có thể làm cho anh ấy hình thành thói quen có tôi ở bên cạnh, thế nhưng đổi thành bất kỳ ai khác cùng anh ấy chung sống năm năm, anh ấy cũng đều có thể quen.
Thói quen có thể chậm rãi bồi dưỡng, tình cảm thật sự không được."
"Anh cũng đã biết kết quả, hà tất năm năm trước còn đồng ý kết hôn với hắn."
"Thử xem thôi mà.
Hơn nữa, thương vụ này đối với tôi mà nói cũng không có tổn thất gì, đối trọng của tôi là tôi có chút tác dụng đối với anh ấy, đối trọng của anh ấy chẳng qua là chút tình cảm yêu thích mà tôi dành cho anh ấy thôi, tôi nếu như thắng, vậy đương nhiên là cả nhà đều hân hoan, mà nếu tôi thua cũng sẽ không thua trần trụi, còn có thể kiếm được thời gian mấy năm tươi đẹp ở bên người mình thích."
Cố Lãng nhìn tôi nở nụ cười: "Anh gảy bàn tính cũng thật là tài tình."
Tôi trả lời hắn: "Không gian không thương* mà, phi vụ kinh doanh thua lỗ mà đưa đến trên tay Phó tổng giám đốc Cố, hẳn là cũng sẽ không làm.
Chỉ là không biết Cố tổng đã đặt cược ở trên người Mao Thanh bao nhiêu rồi."
*không gian không thương: không gian trá thì không làm buôn bán.
Nhắc đến tôi cũng là có chút hiếu kì, nếu tâm tư Cố Lãng chẳng hề ở trên người tôi, vậy động cơ hắn năm lần bảy lượt quấn lấy tôi là cái gì kia chứ? Chẳng lẽ là vì hạnh phúc của Mao Thanh, đặc biệt quyến rũ tôi để phòng ngừa tôi và Trần Cẩn Ngôn tình cũ lại cháy? Dưới cái nhìn của tôi Cố Lãng tuy rằng không tính là khôn khéo, thế nhưng cũng chẳng đến nỗi ngốc tới mức độ này, đi may áo cưới cho người trong lòng và tình địch.
Cố Thánh Mẫu trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng xanh lục*, thiếu kiên nhẫn nói: "Đặt cược cứt gì.
Tôi chính là nhìn không nổi cái kiểu dây dưa lằng nhằng của mấy người."
*ánh sáng xanh lục: mỉa mai tương tự đội nón xanh, bị cắm sừng =))
Tôi im lặng không lên tiếng.
Yên tĩnh được một lúc sau, giọng nói của hắn lại vang lên: "Vậy anh cảm thấy, hai người Trần Cẩn Ngôn và Mao Thanh kia, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Vẻ mặt của Cố Lãng có chút không tự nhiên, cau mày: "Mối tình đầu ai mà không có, cơ mà cùng mối tình đầu dây dưa như thế lại là một chuyện khác, ngựa khôn không quay đầu ăn cỏ cũ.
Ầy anh lái chậm chút, gió thổi hơi lạnh."
Tôi lẳng lặng giảm tốc độ, thầm nghĩ câu "ngựa khôn không quay đầu ăn cỏ cũ" kia cũng không biết là đang nói với người nào.
"Cho nên tôi cảm thấy nhé, chúng ta có thể cân nhắc hợp tác.
Nếu anh còn có tình cảm với Trần Cẩn Ngôn, vậy tôi không ngại giúp anh một tay..."
Tôi cắt ngang lời hắn: "Đến nơi rồi, hẹn gặp lại Cố tổng."
Cố Lãng có lẽ là não chứa cứt, chính hắn kinh sợ thì cứ kinh sợ đi, một mực lôi kéo tôi vừa làm liên minh mặt trận thất tình, vừa là anh em lốp xe phòng hờ.
Không nghĩ tới hắn lại là người đơn thuần như vậy, tôi đều có thể tưởng tượng được bộ dạng hắn nhấc cánh tay xăm trổ lên lau nước mắt những khi chỉ có một mình.
Sau khi về đến nhà, tôi nhận được tin nhắn WeChat của Yến Đông Thần, trên đó viết "Con đã biết quan hệ của chú và thầy Trần," đi kèm thêm mấy cái mặt cười ha ha lạ hoắc.
Với gương mặt không cảm xúc, tôi nhắn lại cho nó một cái ????.
Một giây sau, thằng bé gửi qua cho tôi một bức ảnh động Corgi lắc mông.
Đây là cái gì, tôi cau mày liếc mắt nhìn, lại nhấn nút tắt điện thoại.
Ngày thứ Bảy đến, tôi rời giường từ tám giờ, rửa mặt, đi tắm, ăn sáng, thay quần áo, ăn diện tươm tất ngúng nguẩy đi ra khỏi phòng trọ, trông thấy Trần Cẩn Ngôn ngồi ở trong buồng lái buồn chán tẻ nhạt mà nhìn trời.
Tôi đi tới kéo mở cửa rồi ngồi vào: "Đợi lâu lắm rồi?"
Trần Cẩn Ngôn nghiêng đầu sang, ngừng một chút, sau đó nói: "Tôi vừa tới."
Tôi chú ý tới ánh mắt của anh, hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì, " anh xoay người, thuần thục đánh tay lái, quay đầu, "Em rất ít khi mặc như vậy."
Tôi cúi đầu nhìn trang phục mình đang mặc, áo thun màu trắng, áo khoác bóng chày và quần jean.
Một thân quần áo này đi tiệc mừng thọ của người trong nhà không có vấn đề lớn lao gì, chủ yếu là hồi trước tôi quả thật sẽ không mặc như thế.
Khi đó tôi lúc nào cũng mặc âu phục ba mảnh, tóc tai xịt keo chải ngược xịt lộ ra cái trán, ở giữa đám đông tôi vĩnh viễn là nhân vật ăn mặc quá chỉnh tề, như thể vừa mới bước ra từ trong phòng làm việc, tuy rằng quả thật phần lớn thời gian là như thế.
Tôi giơ tay vuốt vuốt đám tóc rối trên trán tóc, phát hiện tóc mái đã hơi dài, "Có phải là trông rất kỳ không?" Tôi cười cười, "Em tự nhìn cũng cảm thấy, có cảm giác cưa sừng làm nghé."
"Thế sao?" Anh cũng nở nụ cười với tôi, "Em vốn dĩ rất trẻ."
Tôi nghĩ tới chuyện từ cách đây rất lâu, "Anh có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không, chính là trong bữa tiệc của Triệu Đức Hải, anh còn nhớ người này chứ? Vào lúc ấy em nghĩ đến từng người các anh đều đeo vàng đeo bạc, trước khi ra cửa rầu rĩ một hồi lâu không biết phải mặc gì, sau đó em đi thuê một bộ âu phục, hai trăm đồng, anh đừng cười, đối với em lúc đó mà nói, thật sự là một khoản tiền lớn.
Bộ âu phục kia cũng không vừa người, áo khoác màu đen, cà vạt màu đen, áo sơ mi là thuần trắng, em mặc vào rồi đi ra đường, trong vòng ba cái giao lộ không có một ai trông giống nhân viên bán bảo hiểm hơn em."
Tôi vừa cười vừa nói lúc đó chính mình buồn cười đến cỡ nào, lại như đang nói một người khác: "Anh đã quên rồi.
Em hy vọng anh đừng nhớ tới."
Ý cười trong mắt Trần Cẩn Ngôn đã không giấu được: "Tôi đương nhiên nhớ tới.
Em khi ấy, rất đáng yêu."
Lúc anh nói những lời này, vẻ mặt có thể ca ngợi là ôn nhu, mang theo một loại cảm xúc hoài niệm và than thở, "Hôm nay em mặc như vậy cũng rất đẹp.
Kỳ thực mấy năm qua em vẫn luôn là dáng vẻ này, cơ bản chẳng thay đổi gì hết."
Ngôi biệt thự cũ của nhà họ Trần ở Thành Bắc, nơi đó trống trải, ít người ở.
Tôi và Trần Cẩn Ngôn đi một đường không hề dính kẹt xe, sớm đến nhà của bọn họ.
Trước khi vào cửa, tôi kéo áo anh, hỏi: "Nhà các anh có ai biết chuyện của chúng ta không?"
"Hẳn là không có ai." Anh suy nghĩ một chút, nói bổ sung: "Trần Kỳ có thể là biết, cũng có thể là không biết."
Trần Kỳ là em gái Trần Cẩn Ngôn, hiện đang học cấp ba, đang ở trong độ tuổi nhìn thấy hai người đàn ông cách nhau một khoảng nhỏ hơn 5cm liền kích động.
Tôi gật đầu, trong lòng đã nắm rõ.
Tới cửa ấn chuông, Trần Cẩn Ngôn duỗi tay đặt ở bên hông của tôi một cách tự nhiên.
Tôi cứng đờ trong một giây, rất mau khôi phục bình thường, lúc mỉm cười đi vào còn len lén giãy dụa một hồi, lại giãy không ra.
Lúc gặp mặt cha mẹ Trần Cẩn Ngôn, Trần Cẩn Ngôn mới buông cánh tay hư hỏng kia ra, tôi mượn cơ hội này dời qua bên cạnh một bước nhỏ, trên mặt vẫn cứ tươi cười hàn huyên cùng bọn họ.
Cha mẹ Trần Cẩn Ngôn đã qua tuổi năm mươi, đều bảo dưỡng khá tốt, tư thái ngồi ở trên ghế sô pha đủ ôn hòa, cũng đủ cao xa không thể với tới.
Bữa cơm này ăn đến tương đối ngột ngạt.
Quy củ của nhà họ Trần là ăn không nói ngủ không nói, trên bàn ăn rất yên tĩnh, thi thoảng hai vị phụ huynh họ Trần sẽ lên tiếng hỏi mấy câu liên quan đến khẩu vị thức ăn, thế nhưng cũng chỉ là một hai câu mà thôi, phần lớn thời gian chỉ có thể nghe thấy âm thanh va chạm của đũa bát.
Trái ngược hoàn toàn chính là Trần Cẩn Ngôn.
Anh thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho tôi, vừa nói: "Nếm thử món này xem.
Món này em thích ăn.
Xương cá nhiều lắm, lúc ăn em cẩn thận một chút." Ông nội anh cúi đầu, nhướng mày nhìn hắn từ phía trên gọng kính lão, cha mẹ của anh cũng biểu hiện giống như hai con ngươi đều phải trừng đến rơi ra ngoài, người duy nhất phấn khích khả năng chỉ có Trần Kỳ, một cặp mắt đảo tới đảo lui quanh quẩn trên người hai chúng tôi.
Tôi có chút ngượng ngùng, khẽ đẩy anh một cái, thế nhưng mặt của Trần Cẩn Ngôn đều không đỏ lấy một chút, thấp giọng hỏi tôi: "Sao vậy?"
Tay trái của anh đụng vào cổ tay tôi, cảm giác ấm áp trong nháy mắt truyền đến khiến tôi dường như mất hồn trong chốc lát, tôi khựng lại một chút, dịch người sang bên cạnh.
Tôi từ khóe mắt nhìn thấy dáng vẻ trấn định tự nhiên của anh, trong lòng không phục, học theo răm rắp mà gắp một miếng súp lơ cho anh, lại gắp ớt xanh.
Tôi biết hai món này anh đều không thích ăn, không ngờ anh thậm chí ngay cả một chút do dự cũng không có, vô cùng tự nhiên mà nhét vào trong miệng.
Sau khi ăn cơm xong tôi lấy ra món quà đưa cho ông lão.
Ông lão đầu tiên là trịnh trọng nói cảm ơn, đôi mắt đảo qua Trần Cẩn Ngôn sau đó nhìn tôi chằm chằm.
"Vẫn là con có tâm, còn nhớ lần trước ta nói cho con gần đây ta thấy nóng trong người, con thế mà thật sự đưa tới Phổ Nhị, " ông ung dung thong thả nói, "Thằng cháu trai Trần Cẩn Ngôn này của ta, về phương diện này không sánh được con.
Tâm cao hơn trời, ngoài miệng không nói, thế nhưng nơi này không vừa mắt, nơi khác nhìn không lọt, đối với người ở bên cạnh cũng không đủ săn sóc...!Có điều dù sao nó cũng mang họ Trần, khuyết điểm của ta nó có, ưu điểm của ta nó cũng có.
Nó nếu đã chịu tốt với con, thì nhất định sẽ tốt với con cả đời."
Tôi không biết nên nói gì cho phải, đánh giá của ông về Trần Cẩn Ngôn có một nửa khiến tôi tán thành, một nửa làm tôi nghi hoặc.
"Có một vài loại trà ngon ở độ tươi, hôm nay hái được hôm nay liền uống, qua mấy ngày sau cũng không phải cái vị này nữa; thế nhưng Phổ Nhị, phải để lâu mới có mùi vị."
Trần Cẩn Ngôn đáp lời, bất động thanh sắc (thản nhiên, bình tĩnh) nắm chặt lấy tay tôi.
Tôi trời sinh thể hàn, tay chân đều quanh năm lạnh lẽo, tay của anh giống như lò sưởi tiếp xúc gần, lập tức khiến tôi khẽ rùng mình run rẩy.
Thế nhưng tôi không hề rút tay ra.
Cùng Trần Cẩn Ngôn ngồi vào xe, ngón tay của tôi còn đọng lại xúc cảm nhàn nhạt.
Tôi dùng tay phải lạnh lẽo nắm chặt đầu ngón tay trái, muốn xua đi loại nhiệt độ không thuộc về tôi này.
Đột nhiên Trần Cẩn Ngôn tiến lại gần, hơi thở của anh phun ở trên cổ tôi, ngọn tóc cọ nhẹ lên mặt tôi.
Tôi gồng cứng thân thể không nhúc nhích, "Anh làm gì đó?"
"Đai an toàn." Anh mang theo ý cười, kéo đai an toàn qua gài chặt lại, "Em đang nghĩ gì vậy, gọi kiểu gì em cũng không phản ứng."
Trần Cẩn Ngôn có ý riêng, cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt nhau của tôi, "Được ông nội khen vui vẻ đến vậy à."
Tôi quay đầu nhìn về phía anh, có thể là quá mức chăm chú, anh bị tôi nhìn đến nhoẻn cười, giơ ra năm ngón tay quơ quơ trước mắt tôi, "Em rốt cuộc làm sao vậy, ngẩn người ra như thế? Ăn chưa no à? Tôi thấy em chỉ nhìn chòng chọc vào đĩa đậu bắp trước mặt mà ăn.
Tôi lại dẫn em đi ăn thêm chút gì đi."
Tôi hàm hồ đáp một tiếng, cật lực giữ dáng vẻ bình tĩnh.
Tôi nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay anh vẫn chưa được tháo xuống, mặt dây chuyền ngu ngốc tự tay tôi treo lên trong xe kia cũng vẫn còn, Trần Cẩn Ngôn tỏ thái độ khác thường mà vừa cười vừa kể chuyện lần trước gặp Yến Đông Thần với tôi, còn trách móc tôi ăn uống quá phí phạm, xương cá chưa bao giờ biết róc cho sạch sẽ.
Đều là một ít việc nhỏ rất vụn vặt, tôi lại ngồi bên cạnh mờ mịt, luống cuống mà siết chặt hai tay, chỉ có thể cảm thấy tiếng tim đập ầm ầm dọc theo mạch máu và xương cốt truyền vào bộ não của tôi.
"Súp lơ và ớt xanh thật sự quá khó ăn, " anh cau mày, ngữ điệu hàm chứa một chút ý tứ làm nũng, "Tôi cũng không biết tôi là nuốt xuống kiểu gì nữa."
Trong lòng tôi có thứ gì đó gào thét muốn bộc phát ra ngoài, tôi muốn che nó lại, không cho nó lộ đầu ra, nó lại không thể chờ đợi được nữa, bởi vì chút việc vụn vặt này mà hò reo nhảy múa.
Truyện Sắc
Tôi hít sâu một hơi, muốn chính mình tỉnh táo lại.
Trong vòng năm năm qua không phải là chưa từng có những giấy phút ôn nhu, nhưng mà hết thảy cũng đều nói đi là đi, vốn dĩ không thay đổi được gì.
Tự cho mình hi vọng chính là một dấu hiệu nguy hiểm, cho nên chẳng bằng dập tắt nó ngay từ lúc bắt đầu.
Làm xong dự tính xấu nhất, tôi cũng không cần lại lo lắng mình sẽ thất vọng nữa rồi.
====================================================.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook