Lục Gia Tiểu Tức Phụ
-
Chương 431:
Vừa ra tới cửa liền thấy một đám người đang kinh ngạc nhìn mình chăm chú, Từ Thu Nhi xấu hổ hận không thể tìm lỗ chui vào, nàng không kịp chào hỏi dường tỷ đã cúi đầu chạy ra y quán.
Lục Định hiểu chuyện đuổi theo.
Ngưng Hương cũng lập tức ôm A Nam đứng lên, bất đắc dĩ hất cằm về Nghiêm Kính bên kia, nhìn Lục Thành nói: "Chàng đưa hắn về nhà đi, chúng ta về vườn trái cây trước."
Lục Thành vuốt cằm dẫn bọn họ ra khỏi y quán, bên ngoài Lục Định cùng Từ Thu Nhi cũng không đi xa, đang đứng chờ.
Màn đêm buông xuống, Ngưng Hương dỗ hết hai đứa bé ngủ, sau đó nhẹ nhàng chui về ổ chăn của hai vợ chồng.
"Thu Nhi nói thế nào?" Lục Thành ôm thê tử, tò mò hỏi, liên quan đến hôn sự của hảo huynh đệ, hắn không thể nào không quan tâm.
Ngưng Hương buồn cười lắc đầu, gối lên trên cánh tay hắn nói: "Tiểu nha đầu kia quá kín miệng, ở vườn trái cây ta hỏi tới nửa ngày nàng cũng không chịu nói cho ta biết, ta cũng không thể nói chuyện này cho Đại bá mẫu, không xác định được muội ấy có thích Nghiêm Kính hay không. Còn chàng, Nghiêm Kính thích Thu Nhi, trước đây đã nói với chàng chưa?"
Lục Thành không dám lừa gạt nàng, sợ về sau lộ chuyện tức phụ sẽ tính sổ với hắn, cố ý cười nói: "Nàng đoán xem?"
Giọng nói tỏ vẻ đáng đánh, ngốc tử cũng có thể đoán được.
Ngưng Hương tức giận đánh hắn một cái, "Chuyện lớn như vậy sao chàng không nói cho ta?"
"Nghiêm Kính sợ nàng chướng mắt hắn, trước khi sự tình thành công không để cho ta nói." Lục Thành lật nhào lên trên người nàng, cúi đầu hôn nàng, liên tục hôn vào cái, hôn đến khi cơn tức của nàng tiêu tan phân nửa, hắn lại đàng hoàng nói: "Ta chỉ giúp một lần, hai người gặp mặt cụ thể nói gì ta cũng không biết, thấy Thu Nhi giống như không muốn gặp hắn, lúc đó ta không xen vào chuyện đó nữa."
Ngưng Hương tin, buồn bực nói: "Nghiêm Kính biểu hiện rất tốt, gia thế không tồi, tại sao lại cảm thấy ta chướng mắt hắn?"
Dù sao cũng là muội phu được chọn, hiện tại nàng muốn hiểu rõ Nghiêm Kính hơn một chút.
"Vậy nàng nói xem, ta cùng Nghiêm Kính ai được các cô nương thích hơn?" Lục Thành cười nhẹ hỏi, bàn tay lộn xộn.
Hơi thở Ngưng Hương không yên, trái lương tâm nói: "Nghiêm Kính, hắn... chàng nhẹ chút đi!"
"Nói lại lần nữa xem, nói sai lại chịu trận." Móng vuốt của Lục Thành đã thủ sẵn trên người nàng, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt nạt nàng.
Ngưng Hương phiền hắn ỷ thế làm càn, lười cùng hắn nói chuyện, mặt nhăn nhó đẩy hắn. Lục Thành vừa nhìn tức phụ tức giận, vội vàng buông tay ra, ôm người nói: "Ta lớn lên so với Nghiêm Kính tốt hơn, mà nàng lại chướng mắt ta, ta mất sức chín trâu hai hổ mới được nàng bằng lòng đáp ứng gả cho ta làm tức phụ, đến phiên Nghiêm Kính, nàng nói xem hắn có sức lực nói cho nàng biết không?"
Mặc dù là lời nói bậy bạ, mới nghe lại có vài phần đạo lý.
Ngưng Hương buồn bực, chẳng lẽ trong mắt Nghiêm Kính, nàng là một người rất thích bắt bẻ người khác vậy sao?
Càng nghĩ càng phiền loạn, Ngưng Hương che miệng Lục Thành không cho hắn gặm loạn, chán nản nói: "Ta trong mắt hắn là loại người như vậy..."
Lục Thành suýt nữa cười đến mức quên cả công kích nàng, lần này không muốn giúp Nghiêm Kính nhưng nhất định phải giúp, hắn tiến đến bên tai tức phụ sốt sắng nói: "Nàng không muốn hắn hiểu lầm thì giúp hắn một chút đi, hắn nói, chờ vết thương của hắn tốt lên sẽ tới nhà chúng ta trước tiên, mời nàng làm bà mối..."
Ngưng Hương đã hiểu, nàng giúp Nghiêm Kính nói tốt, Nghiêm Kính liền biết rõ nàng không ghét hắn.
Nhưng là...
"Thu Nhi phản cảm Nghiêm Kính như vậy, có phải hắn có chỗ không tốt hay không?"
Thân là tỷ tỷ tốt, Ngưng Hương rất quan tâm người đường muội gả, nếu như Nghiêm Kính có khuyết điểm, nàng thà rằng để Nghiêm Kính tiếp tục hiểu lầm nàng.
Nhưng Lục Thành không phải là một tỷ phu tốt, ái thê trong ngực, giờ phút này hắn chỉ muốn làm trượng phu.
"Lát nữa nói sau..."
Hắn cúi đầu hôn nàng, nhanh chóng dẫn nàng vào cuộc mưa gió chỉ thuộc về phu thê bọn họ, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác.
Lục Định hiểu chuyện đuổi theo.
Ngưng Hương cũng lập tức ôm A Nam đứng lên, bất đắc dĩ hất cằm về Nghiêm Kính bên kia, nhìn Lục Thành nói: "Chàng đưa hắn về nhà đi, chúng ta về vườn trái cây trước."
Lục Thành vuốt cằm dẫn bọn họ ra khỏi y quán, bên ngoài Lục Định cùng Từ Thu Nhi cũng không đi xa, đang đứng chờ.
Màn đêm buông xuống, Ngưng Hương dỗ hết hai đứa bé ngủ, sau đó nhẹ nhàng chui về ổ chăn của hai vợ chồng.
"Thu Nhi nói thế nào?" Lục Thành ôm thê tử, tò mò hỏi, liên quan đến hôn sự của hảo huynh đệ, hắn không thể nào không quan tâm.
Ngưng Hương buồn cười lắc đầu, gối lên trên cánh tay hắn nói: "Tiểu nha đầu kia quá kín miệng, ở vườn trái cây ta hỏi tới nửa ngày nàng cũng không chịu nói cho ta biết, ta cũng không thể nói chuyện này cho Đại bá mẫu, không xác định được muội ấy có thích Nghiêm Kính hay không. Còn chàng, Nghiêm Kính thích Thu Nhi, trước đây đã nói với chàng chưa?"
Lục Thành không dám lừa gạt nàng, sợ về sau lộ chuyện tức phụ sẽ tính sổ với hắn, cố ý cười nói: "Nàng đoán xem?"
Giọng nói tỏ vẻ đáng đánh, ngốc tử cũng có thể đoán được.
Ngưng Hương tức giận đánh hắn một cái, "Chuyện lớn như vậy sao chàng không nói cho ta?"
"Nghiêm Kính sợ nàng chướng mắt hắn, trước khi sự tình thành công không để cho ta nói." Lục Thành lật nhào lên trên người nàng, cúi đầu hôn nàng, liên tục hôn vào cái, hôn đến khi cơn tức của nàng tiêu tan phân nửa, hắn lại đàng hoàng nói: "Ta chỉ giúp một lần, hai người gặp mặt cụ thể nói gì ta cũng không biết, thấy Thu Nhi giống như không muốn gặp hắn, lúc đó ta không xen vào chuyện đó nữa."
Ngưng Hương tin, buồn bực nói: "Nghiêm Kính biểu hiện rất tốt, gia thế không tồi, tại sao lại cảm thấy ta chướng mắt hắn?"
Dù sao cũng là muội phu được chọn, hiện tại nàng muốn hiểu rõ Nghiêm Kính hơn một chút.
"Vậy nàng nói xem, ta cùng Nghiêm Kính ai được các cô nương thích hơn?" Lục Thành cười nhẹ hỏi, bàn tay lộn xộn.
Hơi thở Ngưng Hương không yên, trái lương tâm nói: "Nghiêm Kính, hắn... chàng nhẹ chút đi!"
"Nói lại lần nữa xem, nói sai lại chịu trận." Móng vuốt của Lục Thành đã thủ sẵn trên người nàng, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt nạt nàng.
Ngưng Hương phiền hắn ỷ thế làm càn, lười cùng hắn nói chuyện, mặt nhăn nhó đẩy hắn. Lục Thành vừa nhìn tức phụ tức giận, vội vàng buông tay ra, ôm người nói: "Ta lớn lên so với Nghiêm Kính tốt hơn, mà nàng lại chướng mắt ta, ta mất sức chín trâu hai hổ mới được nàng bằng lòng đáp ứng gả cho ta làm tức phụ, đến phiên Nghiêm Kính, nàng nói xem hắn có sức lực nói cho nàng biết không?"
Mặc dù là lời nói bậy bạ, mới nghe lại có vài phần đạo lý.
Ngưng Hương buồn bực, chẳng lẽ trong mắt Nghiêm Kính, nàng là một người rất thích bắt bẻ người khác vậy sao?
Càng nghĩ càng phiền loạn, Ngưng Hương che miệng Lục Thành không cho hắn gặm loạn, chán nản nói: "Ta trong mắt hắn là loại người như vậy..."
Lục Thành suýt nữa cười đến mức quên cả công kích nàng, lần này không muốn giúp Nghiêm Kính nhưng nhất định phải giúp, hắn tiến đến bên tai tức phụ sốt sắng nói: "Nàng không muốn hắn hiểu lầm thì giúp hắn một chút đi, hắn nói, chờ vết thương của hắn tốt lên sẽ tới nhà chúng ta trước tiên, mời nàng làm bà mối..."
Ngưng Hương đã hiểu, nàng giúp Nghiêm Kính nói tốt, Nghiêm Kính liền biết rõ nàng không ghét hắn.
Nhưng là...
"Thu Nhi phản cảm Nghiêm Kính như vậy, có phải hắn có chỗ không tốt hay không?"
Thân là tỷ tỷ tốt, Ngưng Hương rất quan tâm người đường muội gả, nếu như Nghiêm Kính có khuyết điểm, nàng thà rằng để Nghiêm Kính tiếp tục hiểu lầm nàng.
Nhưng Lục Thành không phải là một tỷ phu tốt, ái thê trong ngực, giờ phút này hắn chỉ muốn làm trượng phu.
"Lát nữa nói sau..."
Hắn cúi đầu hôn nàng, nhanh chóng dẫn nàng vào cuộc mưa gió chỉ thuộc về phu thê bọn họ, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook